Kiều Tâm Duy phẩy tay chào cậu lính, cô biết lý do mình được mọi người ở đây kính trọng là vì Giang Hạo, đáy lòng lại bắt đầu có cảm giác tự hào nho nhỏ.
Hôn nhân chớp nhoáng, mắt nhìn người là thứ yếu, vận may chiếm hơn phân nửa, cô nghĩ, xem ra vận may của mình cũng khá lắm.
Tuyết bay lượn trong không khí, từng bông hoa tuyết rơi phất phơ, chân giẫm lên tuyết, phát ra tiếng sàn sạt trong trẻo, ở đây mỗi ngày đều có người quét tuyết nhưng chỉ qua một đêm là sẽ tích tụ dày lên, cứ lặp đi lặp lại.
Đi mãi đi mãi, điện thoại bỗng vang lên, cô lấy ra xem, là Giang Hạo: “Alo, có chuyện gì thế? Em ở bên ngoài”
“Ừ, thấy em rồi, quay lại đi”
Kiều Tâm Duy quay người, ở cổng lớn của doanh trại đã Giang Hạo dẫn một tiểu đội về đến nơi, họ chạy loại xe giống như xe trượt tuyết, trông cực kỳ ngầu.
Giang Hạo đi đằng trước, trên mũ, khẩu trang, quần áo đều là tuyết, tay anh cầm di động, tay kia giơ lên cao vẫy vẫy cố.
“Woah, anh đẹp trai, cool quá, đưa em đi hóng gió nha?”
“Ngoài trời lạnh, mau quay về đây”
Kiều Tâm Duy cười không khép miệng lại được: “Anh trai à, tuyết dày như vậy em đi không nổi, không bằng anh bay sang đây bốc em đi được không?”
“Đừng đùa, đây là đổ của quân đội, không phải lấy ra làm đồ chơi”
“Có thể ngồi thử không?”
“Không được, mau về phòng đi”
Lúc này, mấy cấp dưới bên cạnh Giang Hạo sôi nổi: “Thủ trương, đưa chị dâu đi dạo đi”
“Đúng vậy, khó có dịp chị dâu đến đây, cả ngày ở không trong phòng cũng chán lắm”
Kiều Tâm Duy cười càng vui vẻ hơn: “Nghe thấy không, họ thú vị anh nhiều”
Giang Hạo trừng mắt cô, quay lại nói với cấp dưới: “Giải tán đội”
Sau đó anh quay qua cậu lính đứng gác ở cửa đằng sau: “Đỗ xe giúp tôi”
Xi, có gì đặc biệt hơn người chứ, không cho ngôi thì không cho ngồi, bổn tiểu thư đây cũng chẳng quan tâm, Kiểu Tâm Duy bất mãn lẩm bẩm.
Giang Hạo đi xuống, lắc lắc quần áo, tuyết dính trên người thi nhau đổ xuống, anh cất bước dài đi về phía cô đang đứng.
Trong gió tuyết, anh nhanh chóng bước tới, dáng người cao lớn mặc quần trang cực kỳ ngầu, mặc dù có khoác áo khoác bông rất dày bên ngoài cũng không che giấu được tư thế oai hùng hiên ngang của anh.
Nhìn anh, tim Kiều Tâm Duy đập càng lúc càng nhanh, cô đặt tay lên ngực, tự biết tim mình đang nhảy nhót vì người đàn ông này.
Mỗi một lần anh ngước mắt, mỗi cái nhìn chăm chú, mỗi lần dịu dàng đều có thể khiến cô điên đảo tâm hồn.
Giờ phút này, cô rất chắc chắn về trái tim mình, cô đã yêu chồng mình mất rồi.
Thấy anh đang đến gần, cô không chờ nổi mà chạy chậm vài bước rồi bật lên, nhảy choàng lấy eo anh.
Thế nhưng, hiện thực khác xa sự lãng mạn trong tưởng tượng, sức bật của chân cô không đủ, còn anh thì chẳng hề chuẩn bị gì trước, họ lại còn mặc rõ dày, vì thế, cô hoành tráng lăn trên người anh xuống đất.
“A...
Ui da, ui da...”
Cô thê thảm đau khổ nhìn anh, vươn tay về phía anh, “Ui da, sao anh không đón được em thế? Đau quá, hu hu hu...”
Giang Hạo lắc đầu, chưa từng gặp cô nàng nào ngốc như vậy.
Anh đưa tay ra kéo cô từ dưới đất lên: “Không thấy tay anh đang đút trong túi à, em cũng không nói không ràng, sao anh đón kịp em?”
“Xí, chẳng ăn ý gì cả...
Em đau”
Cô che mông làm nũng.
Giang Hạo nhếch mày, đánh mắt về phía sau: “Vậy anh cõng em?”
“Được đó, chồng em tốt quá!”
Nhảy lên lưng anh, cô thảnh thơi đong đưa hai chân, giữa trời bằng đất tuyết phủ dày, phía trước trắng xóa không có đường: “Ông xã, chúng ta đi đâu vậy?”
Giang Hạo cong môi cười: “Đi là biết.”
Hôn nhân chớp nhoáng, mắt nhìn người là thứ yếu, vận may chiếm hơn phân nửa, cô nghĩ, xem ra vận may của mình cũng khá lắm.
Tuyết bay lượn trong không khí, từng bông hoa tuyết rơi phất phơ, chân giẫm lên tuyết, phát ra tiếng sàn sạt trong trẻo, ở đây mỗi ngày đều có người quét tuyết nhưng chỉ qua một đêm là sẽ tích tụ dày lên, cứ lặp đi lặp lại.
Đi mãi đi mãi, điện thoại bỗng vang lên, cô lấy ra xem, là Giang Hạo: “Alo, có chuyện gì thế? Em ở bên ngoài”
“Ừ, thấy em rồi, quay lại đi”
Kiều Tâm Duy quay người, ở cổng lớn của doanh trại đã Giang Hạo dẫn một tiểu đội về đến nơi, họ chạy loại xe giống như xe trượt tuyết, trông cực kỳ ngầu.
Giang Hạo đi đằng trước, trên mũ, khẩu trang, quần áo đều là tuyết, tay anh cầm di động, tay kia giơ lên cao vẫy vẫy cố.
“Woah, anh đẹp trai, cool quá, đưa em đi hóng gió nha?”
“Ngoài trời lạnh, mau quay về đây”
Kiều Tâm Duy cười không khép miệng lại được: “Anh trai à, tuyết dày như vậy em đi không nổi, không bằng anh bay sang đây bốc em đi được không?”
“Đừng đùa, đây là đổ của quân đội, không phải lấy ra làm đồ chơi”
“Có thể ngồi thử không?”
“Không được, mau về phòng đi”
Lúc này, mấy cấp dưới bên cạnh Giang Hạo sôi nổi: “Thủ trương, đưa chị dâu đi dạo đi”
“Đúng vậy, khó có dịp chị dâu đến đây, cả ngày ở không trong phòng cũng chán lắm”
Kiều Tâm Duy cười càng vui vẻ hơn: “Nghe thấy không, họ thú vị anh nhiều”
Giang Hạo trừng mắt cô, quay lại nói với cấp dưới: “Giải tán đội”
Sau đó anh quay qua cậu lính đứng gác ở cửa đằng sau: “Đỗ xe giúp tôi”
Xi, có gì đặc biệt hơn người chứ, không cho ngôi thì không cho ngồi, bổn tiểu thư đây cũng chẳng quan tâm, Kiểu Tâm Duy bất mãn lẩm bẩm.
Giang Hạo đi xuống, lắc lắc quần áo, tuyết dính trên người thi nhau đổ xuống, anh cất bước dài đi về phía cô đang đứng.
Trong gió tuyết, anh nhanh chóng bước tới, dáng người cao lớn mặc quần trang cực kỳ ngầu, mặc dù có khoác áo khoác bông rất dày bên ngoài cũng không che giấu được tư thế oai hùng hiên ngang của anh.
Nhìn anh, tim Kiều Tâm Duy đập càng lúc càng nhanh, cô đặt tay lên ngực, tự biết tim mình đang nhảy nhót vì người đàn ông này.
Mỗi một lần anh ngước mắt, mỗi cái nhìn chăm chú, mỗi lần dịu dàng đều có thể khiến cô điên đảo tâm hồn.
Giờ phút này, cô rất chắc chắn về trái tim mình, cô đã yêu chồng mình mất rồi.
Thấy anh đang đến gần, cô không chờ nổi mà chạy chậm vài bước rồi bật lên, nhảy choàng lấy eo anh.
Thế nhưng, hiện thực khác xa sự lãng mạn trong tưởng tượng, sức bật của chân cô không đủ, còn anh thì chẳng hề chuẩn bị gì trước, họ lại còn mặc rõ dày, vì thế, cô hoành tráng lăn trên người anh xuống đất.
“A...
Ui da, ui da...”
Cô thê thảm đau khổ nhìn anh, vươn tay về phía anh, “Ui da, sao anh không đón được em thế? Đau quá, hu hu hu...”
Giang Hạo lắc đầu, chưa từng gặp cô nàng nào ngốc như vậy.
Anh đưa tay ra kéo cô từ dưới đất lên: “Không thấy tay anh đang đút trong túi à, em cũng không nói không ràng, sao anh đón kịp em?”
“Xí, chẳng ăn ý gì cả...
Em đau”
Cô che mông làm nũng.
Giang Hạo nhếch mày, đánh mắt về phía sau: “Vậy anh cõng em?”
“Được đó, chồng em tốt quá!”
Nhảy lên lưng anh, cô thảnh thơi đong đưa hai chân, giữa trời bằng đất tuyết phủ dày, phía trước trắng xóa không có đường: “Ông xã, chúng ta đi đâu vậy?”
Giang Hạo cong môi cười: “Đi là biết.”
/451
|