Bà vẫn nghĩ Mạc Yên cần phải như trước đây cung kính đối với bà, bất kể là lúc nào thì cũng nên tươi cười chào đón bà mới phải. Nhưng bà lại không nghĩ tới Mạc Yên lại mở miệng bảo là không biết bà như vậy.
Sắc mặt của Lương Mộc Lan lập tức trầm xuống, giọng nói cũng lạnh hơn, "Tôi biết cô là Mạc Yên, tôi là Lương Mộc Lan!"
"Lương Mộc Lan? Thật xin lỗi, tôi không biết bà!"
Nghe giọng nói lạnh lùng xa cách của Mạc Yên, Lương Mộc Lan vừa thẹn vừa tức, nhưng chợt nghĩ lại thì thấy vui vẻ. Xem ra Mạc Yên vẫn không chịu nhận lại bọn họ, vậy thì khẳng định là vẫn còn đang oán giận con trai bà, trong lòng cô ta vẫn không thể tha thứ cho Thiên Nham, đó là chuyện không còn gì tốt hơn rồi.
Nghĩ vậy, Lương Mộc Lan cũng hạ giọng nói, "Mạc Yên, tôi cũng không muốn vòng vo với cô, mục đích tôi gọi điện đến chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở cô một tiếng. Cô đã thay tên đổi họ rồi thì xin cô nên làm tốt thân phận hiện tại của mình, cũng đừng qua lại hay dây dưa gì nữa, cô gánh không nổi mà chúng tôi cũng gánh không nổi đâu."
Nghe được lời nói của Lương Mộc Lan, con ngươi của Mạc Yên phát lạnh, lạnh lùng nói, "Thật xin lỗi! Vị Lương phu nhân này, tôi là Nam Yên, không phải là Mạc Yên gì đó, lời nói của bà tôi nghe không hiểu một câu nào hết, bà thật sự đã tìm nhầm người rồi!"
Nói xong, Mạc Yên liền lập tức cúp máy.
Nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm "đô đô", Lương Mộc Lan ở bên kia điện thoại tức đến dậm chân, không chú ý đến hình tượng của mình mà chửi ầm lên, "Người gì thế này, lời còn chưa nói xong mà đã cúp máy rồi. Thật là, may là đã không còn quan hệ gì đến nhà mình, bằng không thì làm người ta chán ghét!"
Ban đầu bà cũng không muốn gọi cú điện thoại này, nhưng hôm nay Lý Băng gọi điện tới oán trách với bà, nói Tần Thiên Nham ở bên ngoài vào quán bar mua vui, cô lo lắng cho anh, nhưng Tần Thiên Nham lại hoàn toàn không chịu nghe, lời nói trong lúc đó rất tủi thân.
Lương Mộc Lan nghe Lý Băng có vẻ thương tâm và khổ sở, trong lòng cũng âm thầm lo lắng. Bà dĩ nhiên không phải lo lắng cho Lý Băng sẽ ra sao, mà là đang lo lắng về người phụ nữ tên là Nam Yên mới tới. Bộ dáng của cô ta và Mạc Yên giống nhau như đúc, cho dù đã thay đổi tên và thân phận, nhưng mà có rất nhiều thứ trong nội tâm là không thể nào có thể thay đổi. Cô ta đã sống chung với bọn họ rất lâu thì làm sao có thể không nhận ra cô ta cho được.
Cô ta vừa về đến thì mọi việc biến đổi không ngừng, không chừng lại sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Trong lòng của Lương Mộc Lan thật sự sợ, mắt thấy vấn đề hôn nhân của Thiên Nham và Lý Băng đã được hai nhà đề cập đến, nếu như người phụ nữ kia lại tiếp tục dính dáng đến con trai bảo bối của bà, vậy không phải sẽ phá huỷ đi tương lai tốt đẹp của con trai bà sao, bà tuyệt đối sẽ không cho phép.
Trong lòng bà thì con dâu phải như Lý Băng vậy, người thông minh giỏi giang, miệng lại ngọt, xuất thân lại tốt, chẳng những du học ở nước ngoài, ở những phương diện khác của bản thân thì đều là người có điều kiện đứng nhất nhì ở trong bốn tỉnh chín thành, tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm vị trí quan trọng trong quân đội, tin chắc không tới vài năm, cô có thể trở thành một thành viên đắc lực trong bộ phận Can tương, những thứ này làm sao con bé Mạc Yên có thể so được.
Thật ra cũng không thể trách Lương Mộc Lan quá ngu dốt, tin tức trở về của Mạc Yên cường thế ra sao thì đều thuộc loại bảo mật của quốc gia, trừ nhân viên quan trọng trong bộ phận quân đội thì không có một người nào hay biết.
Lương Mộc Lan thật sự cho rằng Mạc Yên vẫn giống như con bé năm đó mặc cho bà vặn méo vặn tròn gì cũng phải nịnh hót bà. Bà gọi cú điện thoại này cũng để thử thái độ của Mạc Yên, và cũng muốn cảnh cáo cô một tiếng rằng đừng dây dưa với Thiên Nham.
Nhưng bà làm sao ngờ, mắc nghẹn lại chính là bà.
Giọng nói này liền ngăn ở trong ngực của Lương Mộc Lan.
Nhưng nếu như Mạc Yên đã không thừa nhận cô là Mạc Yên, thì Lương Mộc Lan cảm thấy nhẹ nhỏm đi một nửa, cái này có phải chứng minh Mạc Yên thật sự nghĩ không muốn tái hợp với Thiên Nham hay không?
Cho dù là thế nào, có bà ở đây, Mạc Yên đừng nên mơ tưởng làm con thiêu thân bay tới phá đi hạnh phúc của Lý Băng và Tần Thiên Nham.
Ở bên kia Mạc Yên vừa cúp điện thoại thì cảm thấy Lương Mộc Lan thật sự khôi hài.
Con trai bảo bối của bà ta đối với cô như vậy, chẳng những Lương Mộc Lan không có nói một câu xin lỗi, không có một câu mời về nhà mà lại vội vàng cảnh cáo cô, thật sự làm cho cô không còn gì để nói.
Tuy rằng chính cô cũng mong cách Tần Thiên Nham xa một chút, nhưng thái độ của Lương Mộc Lan cũng không phải thái độ tốt đẹp gì, thật đúng là làm cho Mạc Yên cảm thấy mình đang nuốt chết một con ruồi, rất khó chịu.
Trước kia, cô vẫn cảm thấy Lương Mộc Lan là một người rất tốt, tình cảm mẹ chồng nàng dâu của cô và bà không được như tình cảm mẹ con thân thiết, nhưng ít ra cũng không có nảy sinh bất cứ vấn đề nào giữa mẹ chồng nàng dâu, mọi người chung sống với nhau cũng coi như rất hoà hợp.
Không nghĩ tới không gặp vài năm, thái độ của bà lại thay đổi như vậy.
Xem ra, không chỉ Mạc Yên cô thay đổi rất lớn, mà còn có rất nhiều người cũng đều đã thay đổi! Quả thật người và vật đã không còn!
Như vậy cũng tốt, mọi người gặp lại cũng chỉ ghét nhau, không gặp thì tốt hơn!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rầu rĩ, và đau khổ.
Tổng bộ "Long Uy Bảo An".
Tần Thiên Nham cầm đầu những người tinh anh nhất của hội cùng nhau tập hợp ở trong phòng của tổng giám đốc một lần nữa.
Bây giờ, bọn họ nhận được mục tiêu của nhiệm vụ là -- Hội Hắc Long của nước R.
Thực lực của Hội Hắc Long rất mạnh, trên danh sách của thế giới, Hội Hắc Long cũng gần bằng với Đảng Ba K của nước M và Mafia của nước Y.
Với thực lực hiện tại của "Long Uy" muốn khiêu chiến với Hội Hắc Long thì thật có chút khó khăn.
Nhưng cho dù có khó đến đâu, thì quyết tâm muốn thu thập Hội Hắc Long của Tần Thiên Nham đều không phai mờ.
Cho dù phạm ta, ở xa cũng phải giết! Cái này chính là mục đích và tôn chỉ mà "Long Uy Bảo An" của bọn họ được thành lập.
Lúc bọn người Tần Thiên Nham và Hàn Tiếu Trần đang vạch ra kế hoạch tán chiến, thư ký Tần Tinh gõ cửa, đến gần bên người nói nhỏ vài câu với Tần Thiên Nham, "Lão Đại, bên ngoài có một bé trai rất đẹp trai tên là Nam Tinh nói muốn đưa cho anh một phần quà! Ngoài ra còn có một người được một người tên là Độc Cô Thiên Nhai phái đến, nói là muốn báo cáo gì đó với anh. Anh xem có nên gặp hay không?"
"Đương nhiên là phải gặp! Mau mời!"
Khoé môi của Tần Thiên Nham nâng lên một nụ cười nhạt, hiện tại giống như giờ anh đang muốn đi ngủ thì có người vội vàng tới đưa gối cho anh.
Nhưng suy nghĩ tới Nam Tinh và người của nhà họ Độc Cô, thì họ cũng vì mặt mũi của Mạc Yên mới chịu giúp anh. Trong lòng của Tần Thiên Nham đều nếm đủ loại mùi vị.
Chẳng lẽ những người này không tin anh như vậy sao? Cho rằng năng lực của anh vẫn chưa đủ để đối phó với Hội Hắc Long hay sao?
Bất kể là ai bị người nghi ngờ, trong lòng đều rất khó chịu.
Mặc dù Tần Thiên Nham biết rõ bọn họ có ý tốt, nhưng lòng tự trọng của anh có chút bị tổn thương.
Sau một lúc, Tần Tinh liền dẫn hai người đàn ông một lớn một nhỏ vào phòng tổng giám đốc.
Tần Thiên Nham ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, ánh mắt sắc bén bẳng thẳng về phía hai người.
Nam Tinh thì anh biết, hôm nay Nam Tinh ăn mặc như một tiểu thân sĩ điển hình, ba lớp đồ tây màu đen, tóc vàng hơi xoăn mê người, đôi mắt xanh đậm lạnh lẽo, trong tay mang theo một hộp lớn màu đen hình chữ nhật, bên trong là quà mà nó muốn tặng cho anh sao?
Ngoài ra còn có một người đàn ông, anh ta rất trẻ, ước chừng cũng chỉ mới hai mươi thôi, ở hai bên huyệt thái dương có hơi đen, khuôn mặt thì gầy yếu, trong đôi mắt một mí loé lên một loại ánh sáng lạnh lùng chân thật, nhưng trên người lại không mang mùi máu tanh, có thể thấy mặc dù người này có công phu cao, nhưng anh khẳng định anh ta không phải là người bước ra từ giữa chiến trường.
Theo Tần Thiên Nham suy đoán, người thanh niên này có thể là một nhà cao thủ rất có gia thế.
Tần Thiên Nham đứng dậy đi đến trước mặt của Nam Tinh, vươn tay ra, "Nam Tinh, cảm ơn con đã tới! Ngồi đi!"
Chỉ cần là người Mạc Yên yêu, anh đều sẽ cho ba phần mặt mũi. Huống chi Nam Tinh nói muốn tới đưa cho anh một phần quà, nói thế nào thì cũng không thể thất lễ với nó được.
Chào hỏi Nam Tinh xong, Tần Thiên Nham nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kia, vươn tay của anh ra, "Xin chào! Tôi là Tần Thiên Nham, xin hỏi nên gọi cậu như thế nào đây?"
Người đàn ông trẻ tuổi bắt tay với Tần Thiên Nham, cao giọng nói, "Tôi là Độc Cô Thiên Lang, vâng theo mệnh lệnh của gia chủ, tới đây hỗ trợ Tần tiên sinh một tay!"
"Độc Cô tiên sinh, mời ngồi!"
Tần Thiên Nham đưa tay mời, sau đó vẻ mặt bổng nghiêm túc, "Thay tôi cảm ơn ý tốt của gia chủ của cậu, chẳng qua chúng tôi đã có kế hoạch của mình rồi, trong lúc này mà lại đường đột tăng thêm người, chỉ sợ sẽ làm lộn xộn kế hoạch của chúng tôi, ý tốt của các người thì tôi sẽ nhận bằng tấm lòng vậy. Vẫn là phải mời Độc Cô tiên sinh quay trở về rồi!"
"Nếu như anh lo lắng cho thân phận của tôi, thì Tần tiên sinh thật sự đã lo lắng quá nhiều rồi!"
Độc Cô Thiên Lang liếc mắt nhìn Tần Thiên Nham một cái như nhìn thấu sự lo lắng ở trong lòng anh, lấy ra một văn kiện chứng cứ màu đen từ trong túi đồ, đặt ở trước mặt của Tần Thiên Nham.
Khi thấy dấu hiệu Bàn Long đại biểu cho nước Hoa chí cao vô thượng, ngay cả Tần Thiên Nham cũng phải hít vào một hơi.
"Bàn Long", là một đại đội quân giới ẩn của Trung Quốc mà chỉ có nghe trong truyền thuyết, ngay cả Tần Thiên Nham là người có thân phận như thế này, nhập ngũ đã nhiều năm như vậy, mà anh cũng chưa từng có cơ hội được nhìn thấy nhân vật đứng sau "Bàn Long".
Truyền thuyết nói rằng người đứng đằng sau "Bàn Long" đều là từ gia tộc cổ võ.
Truyền thuyết nói tất cả nhân vật trong Bàn Long đều là cao thủ cổ võ, bọn họ vì bảo vệ nước Hoa mà tồn tại, nếu không phải là chuyện nhân hoà và an nguy của nước Hoa, bọn họ tuyệt đối sẽ không ra tay.
Chính bởi vì chưa từng gặp qua bọn họ, cho nên có rất nhiều người cho rằng Bàn Long chỉ là một tổ chức hư cấu.
Mà giờ Tần Thiên Nham lại thấy nhân vật ở trong Bàn Long.
Mà bọn họ chính là vì Mạc Yên mà ra tay, trong lòng của Tần Thiên Nham nổi lên sóng to gió lớn cuồn cuộn.
Anh liền đứng lên chào theo kiểu quân đội với Độc Cô Thiên Lang, "Xin thứ cho tôi không có mắt, đã đắc tội rồi! Sau này vẫn nhờ Độc Cô tiên sinh chỉ bảo nhiều hơn!"
Vẻ mặt của Độc Cô Thiên Lang vẫn nhàn nhạt, không kinh không sợ, không buồn không vui như vậy, "Tần tiên sinh quá khách sáo rồi, các người cứ dựa theo kế hoạch mà hành động đi. Tôi tới đây cũng chỉ muốn bàn về việc phòng thủ cuối cùng thôi, chỉ phòng ngừa vạn nhất."
Tần Thiên Nham cười nói, "Vậy tôi sẽ không khách khí!"
Nam Tinh vẫn ngồi im ở một bên nghe bọn họ chấm dứt cuộc nói chuyện, liền đưa hộp đen đến trước mặt của Tần Thiên Nham, "Đây là quà của tôi tặng cho nhóm của các chú, nhìn xem thử đi!"
Tần Thiên Nham vưa tay mở hộp đen ra, khi thấy ở bên trong toàn bộ là súng đánh lén tối tân nhất, nhất thời hai con mắt của anh đầy kích động, yêu thích không buông tay mà sờ mó súng đánh lén, "Thật tốt quá! Nam Tinh, cảm ơn quà của con! Thật sự là quá tốt rồi!"
Nam tinh nhếch môi cười khuẩy, "Chú không cần phải cảm ơn tôi! Tôi chỉ hận những tên cặn bã dám xuống tay với chúng tôi. Nếu không phải một lời của các người nói sẽ xử lý nhiệm vụ lần này, tôi cũng sẽ tự mình ra trận tiêu diệt hết những kẻ không biết chết là gì này. Cự ly của súng đánh lén này là 1000 km, áp dụng kiểu bom điện tử chất lỏng, cùng với lực phá của đạn, đủ để phá huỷ một toà lầu lớn, vậy này có thể sự dụng rất tốt đó."
Bọn Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh có mặt ở đây nghe được những lời này cũng phải âm thầm tặc lưỡi, nhìn loại súng bắn tỉa kiểu mới này, tay cũng có chút ngứa, hận không được muốn thưởng thức ngay lập tức.
Trước đó bọn họ cũng có nghe Tần Thiên Nham nói qua những vũ khí cực mạnh của Nam Tinh, nhưng bây giờ vừa gặp mà nó đã đưa cho bọn họ một loại vũ khí lợi hại như vậy, những bất mãn với đứa nhỏ Nam Tinh mười tuổi này đều biến thành phục sát đất, nhìn ánh mắt của nó cũng rất nóng rực.
"Những thứ này chơi như thế nào chắc không cần tôi dạy cho nhóm các chú chứ?" Trên gương mặt đẹp trai của Nam Tinh xuất hiện một sự ngạo nghễ trời sinh, dường như có khí chất trời sinh của một vị quân vương.
Tần Thiên Nham tự mình lắp ráp một lần, sau đó gật đầu với nó, "Không thành vấn đề!"
Nam Tinh đứng dậy, "Thôi được rồi! Tôi đi đây, hi vọng các chú sẽ không làm cho tôi thất vọng."
Nhìn thấy Nam Tinh xoay người đi, trong lòng của Tần Thiên Nham lại càng cảm thấy nặng nề và có trách nhiệm hơn.
Trong lòng anh rất rõ ràng, bởi vì Mạc Yên nên Nam Tinh đối với anh không có ý tốt, nhưng cũng bởi vì để báo thù cho Mạc Yên, nó vẫn lựa chọn đưa vũ khí tân tiến này cho anh.
Mà Độc Cô Thiên Nhai ở bên kia cũng như thế, anh ta vì Mạc Yên mà phái người của Bàn Long hộ tống anh. Nếu như hành động lần này không thành công, Tần Thiên Nham thật sự có thể chết để tạ tội với đất nước rồi.
Điều này càng làm cho anh nhận thức rõ tình hình của chính mình, ở bên cạnh của Mạc Yên có quá nhiều người có tài, muốn giành lấy lòng của cô một lần nữa chỉ sợ rất là khó!
Chờ sau khi quay về từ hành động lần này, anh cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút, nên làm như thế nào mới có thể thắng trái tim của Mạc Yên?
Hội nghị kết thúc, mọi người chuẩn bị sẽ xuất phát ở trong đêm.
Tần Thiên Nham nghĩ muốn lập tức xuất phát tới nước R, thì liền cầm điện thoại lên, bấm dãy số mà anh đã thuộc nằm lòng.
"Đô đô--đô đô--"
Sau hai hồi chuông vang lên, giọng nói của Mạc Yên nhẹ nhàng vang lên, "Xin chào, ai vậy?"
"Yên nhi..."
Sau khi gọi tên cô thì Tần Thiên Nham phát hiện cổ họng bị nghẹn, trong lòng lại kích động không hiểu, hốc mắt nóng lên, hận không được muốn vọt trước mặt của cô ngay lập tức, đem cô ôm vào ngực mà thương mà yêu, thật muốn nói với cô, không có cô, mấy năm nay anh sống tuyệt vọng như thế nào, thống khổ như thế nào, đau thương như thế nào, và chật vật như thế nào.
Nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ, đều không thể nói ra được chữ nào vào giờ phút này, chỉ có thể mặc cho tình cảm mãnh liệt và cuồn cuộn như sóng to nhấn chìm chính mình.
"Anh là ai vậy?"
Nghe câu hỏi lạnh lùng của cô, cảm xúc đang kích động của Tần Thiên Nham như rơi xuống hầm băng.
Giọng nói của anh run rẩy nói, "Yên nhi, anh là Tần Thiên Nham, bây giờ anh sẽ xuất phát đi làm nhiệm vụ, nên nghĩ muốn gọi cho em, em phải bảo trọng nha!"
Tay cầm điện thoại của Mạc Yên run rẩy đến nỗi thiếu chút nữa muốn rớt điện thoại, đã bao nhiêu lần lo lắng như vậy, trước khi làm nhiệm vụ anh luôn gọi điện cho cô, nhưng giọng nói của những lần đó cũng chưa bao giờ nặng nề như bây giờ.
Anh của ngày trước cho dù phải xông về phía trước, nhưng đứng trước mặt của cô, anh vẫn luôn cười đùa, nói chuyện như ông cụ, khí thế cường đạo mười phần.
Mà Tần Thiên Nham của hôm nay lại ít lời trầm mặc, gánh trách nhiệm như núi. Chỉ cần vừa tiếp xúc với anh, Mạc Yên liền cảm nhận được hơi thở áp lực và gánh nặng đến không thở nỗi.
Đối với Tần Thiên Nham, cô có yêu, cũng từng hận, và oán. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn luôn tự nhắc mình nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn không cách nào tỏ ra lạnh lùng được.
Thật lâu sau đó, cô mới cố gắng nói ra hai chữ, "Bảo trọng!"
Mặc dù chỉ là hai chữ, nhưng cũng đã làm cho Tần Thiên Nham mừng rỡ như điên, "Yên nhi, chờ anh về!"
--Chờ anh về!
Mấy chữ đơn giản và quen thuộc này, trong nháy mắt làm cho Mạc Yên vỡ oà, cô sợ tiếng khóc của mình phát ra tiếng, nên vội vàng cúp điện thoại.
Những kỷ niệm ngày trước, lại mãnh liệt như sóng lớn đang nhấn chìm cô.
Tần Thiên Nham, vì sao anh không tha cho em? Vì sao anh vẫn ngu ngốc dây dưa với em? Vì sao anh lại ở vậy với tình yêu đã vô vọng?
Chờ anh trở về! Chờ anh trở về! Dựa vào cái gì mà cô phải chờ anh trở về? Anh cho rằng chỉ vài lần cầu xin là có thể làm cho những chuyện đã qua được xoá hết sao? Anh nằm mơ đi!
Nếu như cô kinh địch như vậy thì cô phải xin lỗi mình rồi, cô làm sao có thể làm cho mình thất vọng và chịu tổn thương như vậy? Cô làm sao xứng đáng với đứa con đã mất đi của cô đây? Cô sẽ không tha thứ cho anh!
Nếu anh đã không muốn giải thoát vậy thì anh cứ tự mình đau đớn đi! Dùng cả đời của anh để trả lại khoản nợ mà anh đã mắc nợ đứa con!
Còn cô, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!
Nam Bá Đông đẩy cửa đi vào, thì thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Mạc Yên đang ngồi ở chỗ kia.
Đôi mắt của anh nhíu lại, bước dài tiến lên, ôm cô vào trong ngực, "Làm sao vậy? Người nào dám cả gan chọc bảo bối của chúng ta đau lòng hả?"
Mạc Yên vừa thấy là anh vào, thì nhanh chóng lau đi nước mắt ở trên mặt, cười với anh, "Không có việc gì, chỉ đang nghĩ tới một số việc đau lòng mà thôi. Sao anh lại vào đây?"
"Anh gõ cửa vài lần nhưng em không có nghe thấy." Nam Bá Đông lườm cô một cái, "Nói đi! Người nào chọc giận em, để anh đi đánh hắn ta!"
"Thật không có người nào mà! Đã trễ thế nào, sao anh còn chưa ngủ? Không phải Mẫn Lạp nói anh phải nghĩ ngơi cho tốt sao?" Cô oán trách nhìn anh.
Nam Bá Đông nhún vai, "Em đừng nói anh, chính em cũng vậy thôi. Đã trễ thế này mà còn chưa ngủ, thật không ngoan chút nào! Được rồi mau ngủ đi! Anh ở bên em!"
Mạc Yên bất an xê dịch thân thể của mình, "Em không cần anh ở bên em! Anh ở đây nhìn em, thì làm sao em ngủ được."
Đáy mắt của Nam Bá Đông hiện lên một tia buồn bã, đột nhiên nâng mặt của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, "Yên nhi, nếu như chúng ta không phải là anh em, vậy em có nguyện ý làm vợ chồng thật sự với anh hay không?"
Mạc Yên kéo tay anh xuống, nghiêm túc nói, "Anh hai, chuyện đời không có nếu như, chỉ có kết quả và hậu quả!"
Nghe được một tiếng "anh hai" này, trong lòng Nam Bá Đông run lên.
Từ lúc vạch trần quan hệ của hai người, đây là lần đầu cô kêu anh là anh hai, thật lòng anh có hàng trăm tư vị.
Lúc đó, Bạch Yên và Nam Bác Thao đối chất, nói Mạc Yên là con gái của hai người, nhưng anh vẫn chưa hết hy vọng, lén lấy tóc của ông và Mạc Yên đi kiểm tra DNA.
Nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy, trên bản báo cáo DNA đã viết rành rành, bọn họ có 99% là quan hệ huyết thống.
Liền nói rằng Mạc Yên thật sự là em gái ruột của anh, nhưng chỉ cần cô nguyện ý, anh sẽ không do dự ở cùng với cô, cấm kỵ gì, quan điểm thế đời gì, những thứ đó đối với anh mà nói thì như cức chó.
Anh chỉ biết, anh yêu người phụ nữ này. Mặc kệ cô là ai, mặc kệ cô có thân phận gì, anh vẫn sẽ yêu cô!
Nhưng mà, hiện tại Mạc Yên lại kêu anh một tiếng "anh hai", trực tiếp phả huỷ một tia hi vọng đang ẩn sâu ở trong lòng của Nam Bá Đông, làm cho tim anh chìm vào vực sâu.
Sắc mặt của Lương Mộc Lan lập tức trầm xuống, giọng nói cũng lạnh hơn, "Tôi biết cô là Mạc Yên, tôi là Lương Mộc Lan!"
"Lương Mộc Lan? Thật xin lỗi, tôi không biết bà!"
Nghe giọng nói lạnh lùng xa cách của Mạc Yên, Lương Mộc Lan vừa thẹn vừa tức, nhưng chợt nghĩ lại thì thấy vui vẻ. Xem ra Mạc Yên vẫn không chịu nhận lại bọn họ, vậy thì khẳng định là vẫn còn đang oán giận con trai bà, trong lòng cô ta vẫn không thể tha thứ cho Thiên Nham, đó là chuyện không còn gì tốt hơn rồi.
Nghĩ vậy, Lương Mộc Lan cũng hạ giọng nói, "Mạc Yên, tôi cũng không muốn vòng vo với cô, mục đích tôi gọi điện đến chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở cô một tiếng. Cô đã thay tên đổi họ rồi thì xin cô nên làm tốt thân phận hiện tại của mình, cũng đừng qua lại hay dây dưa gì nữa, cô gánh không nổi mà chúng tôi cũng gánh không nổi đâu."
Nghe được lời nói của Lương Mộc Lan, con ngươi của Mạc Yên phát lạnh, lạnh lùng nói, "Thật xin lỗi! Vị Lương phu nhân này, tôi là Nam Yên, không phải là Mạc Yên gì đó, lời nói của bà tôi nghe không hiểu một câu nào hết, bà thật sự đã tìm nhầm người rồi!"
Nói xong, Mạc Yên liền lập tức cúp máy.
Nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm "đô đô", Lương Mộc Lan ở bên kia điện thoại tức đến dậm chân, không chú ý đến hình tượng của mình mà chửi ầm lên, "Người gì thế này, lời còn chưa nói xong mà đã cúp máy rồi. Thật là, may là đã không còn quan hệ gì đến nhà mình, bằng không thì làm người ta chán ghét!"
Ban đầu bà cũng không muốn gọi cú điện thoại này, nhưng hôm nay Lý Băng gọi điện tới oán trách với bà, nói Tần Thiên Nham ở bên ngoài vào quán bar mua vui, cô lo lắng cho anh, nhưng Tần Thiên Nham lại hoàn toàn không chịu nghe, lời nói trong lúc đó rất tủi thân.
Lương Mộc Lan nghe Lý Băng có vẻ thương tâm và khổ sở, trong lòng cũng âm thầm lo lắng. Bà dĩ nhiên không phải lo lắng cho Lý Băng sẽ ra sao, mà là đang lo lắng về người phụ nữ tên là Nam Yên mới tới. Bộ dáng của cô ta và Mạc Yên giống nhau như đúc, cho dù đã thay đổi tên và thân phận, nhưng mà có rất nhiều thứ trong nội tâm là không thể nào có thể thay đổi. Cô ta đã sống chung với bọn họ rất lâu thì làm sao có thể không nhận ra cô ta cho được.
Cô ta vừa về đến thì mọi việc biến đổi không ngừng, không chừng lại sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Trong lòng của Lương Mộc Lan thật sự sợ, mắt thấy vấn đề hôn nhân của Thiên Nham và Lý Băng đã được hai nhà đề cập đến, nếu như người phụ nữ kia lại tiếp tục dính dáng đến con trai bảo bối của bà, vậy không phải sẽ phá huỷ đi tương lai tốt đẹp của con trai bà sao, bà tuyệt đối sẽ không cho phép.
Trong lòng bà thì con dâu phải như Lý Băng vậy, người thông minh giỏi giang, miệng lại ngọt, xuất thân lại tốt, chẳng những du học ở nước ngoài, ở những phương diện khác của bản thân thì đều là người có điều kiện đứng nhất nhì ở trong bốn tỉnh chín thành, tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm vị trí quan trọng trong quân đội, tin chắc không tới vài năm, cô có thể trở thành một thành viên đắc lực trong bộ phận Can tương, những thứ này làm sao con bé Mạc Yên có thể so được.
Thật ra cũng không thể trách Lương Mộc Lan quá ngu dốt, tin tức trở về của Mạc Yên cường thế ra sao thì đều thuộc loại bảo mật của quốc gia, trừ nhân viên quan trọng trong bộ phận quân đội thì không có một người nào hay biết.
Lương Mộc Lan thật sự cho rằng Mạc Yên vẫn giống như con bé năm đó mặc cho bà vặn méo vặn tròn gì cũng phải nịnh hót bà. Bà gọi cú điện thoại này cũng để thử thái độ của Mạc Yên, và cũng muốn cảnh cáo cô một tiếng rằng đừng dây dưa với Thiên Nham.
Nhưng bà làm sao ngờ, mắc nghẹn lại chính là bà.
Giọng nói này liền ngăn ở trong ngực của Lương Mộc Lan.
Nhưng nếu như Mạc Yên đã không thừa nhận cô là Mạc Yên, thì Lương Mộc Lan cảm thấy nhẹ nhỏm đi một nửa, cái này có phải chứng minh Mạc Yên thật sự nghĩ không muốn tái hợp với Thiên Nham hay không?
Cho dù là thế nào, có bà ở đây, Mạc Yên đừng nên mơ tưởng làm con thiêu thân bay tới phá đi hạnh phúc của Lý Băng và Tần Thiên Nham.
Ở bên kia Mạc Yên vừa cúp điện thoại thì cảm thấy Lương Mộc Lan thật sự khôi hài.
Con trai bảo bối của bà ta đối với cô như vậy, chẳng những Lương Mộc Lan không có nói một câu xin lỗi, không có một câu mời về nhà mà lại vội vàng cảnh cáo cô, thật sự làm cho cô không còn gì để nói.
Tuy rằng chính cô cũng mong cách Tần Thiên Nham xa một chút, nhưng thái độ của Lương Mộc Lan cũng không phải thái độ tốt đẹp gì, thật đúng là làm cho Mạc Yên cảm thấy mình đang nuốt chết một con ruồi, rất khó chịu.
Trước kia, cô vẫn cảm thấy Lương Mộc Lan là một người rất tốt, tình cảm mẹ chồng nàng dâu của cô và bà không được như tình cảm mẹ con thân thiết, nhưng ít ra cũng không có nảy sinh bất cứ vấn đề nào giữa mẹ chồng nàng dâu, mọi người chung sống với nhau cũng coi như rất hoà hợp.
Không nghĩ tới không gặp vài năm, thái độ của bà lại thay đổi như vậy.
Xem ra, không chỉ Mạc Yên cô thay đổi rất lớn, mà còn có rất nhiều người cũng đều đã thay đổi! Quả thật người và vật đã không còn!
Như vậy cũng tốt, mọi người gặp lại cũng chỉ ghét nhau, không gặp thì tốt hơn!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rầu rĩ, và đau khổ.
Tổng bộ "Long Uy Bảo An".
Tần Thiên Nham cầm đầu những người tinh anh nhất của hội cùng nhau tập hợp ở trong phòng của tổng giám đốc một lần nữa.
Bây giờ, bọn họ nhận được mục tiêu của nhiệm vụ là -- Hội Hắc Long của nước R.
Thực lực của Hội Hắc Long rất mạnh, trên danh sách của thế giới, Hội Hắc Long cũng gần bằng với Đảng Ba K của nước M và Mafia của nước Y.
Với thực lực hiện tại của "Long Uy" muốn khiêu chiến với Hội Hắc Long thì thật có chút khó khăn.
Nhưng cho dù có khó đến đâu, thì quyết tâm muốn thu thập Hội Hắc Long của Tần Thiên Nham đều không phai mờ.
Cho dù phạm ta, ở xa cũng phải giết! Cái này chính là mục đích và tôn chỉ mà "Long Uy Bảo An" của bọn họ được thành lập.
Lúc bọn người Tần Thiên Nham và Hàn Tiếu Trần đang vạch ra kế hoạch tán chiến, thư ký Tần Tinh gõ cửa, đến gần bên người nói nhỏ vài câu với Tần Thiên Nham, "Lão Đại, bên ngoài có một bé trai rất đẹp trai tên là Nam Tinh nói muốn đưa cho anh một phần quà! Ngoài ra còn có một người được một người tên là Độc Cô Thiên Nhai phái đến, nói là muốn báo cáo gì đó với anh. Anh xem có nên gặp hay không?"
"Đương nhiên là phải gặp! Mau mời!"
Khoé môi của Tần Thiên Nham nâng lên một nụ cười nhạt, hiện tại giống như giờ anh đang muốn đi ngủ thì có người vội vàng tới đưa gối cho anh.
Nhưng suy nghĩ tới Nam Tinh và người của nhà họ Độc Cô, thì họ cũng vì mặt mũi của Mạc Yên mới chịu giúp anh. Trong lòng của Tần Thiên Nham đều nếm đủ loại mùi vị.
Chẳng lẽ những người này không tin anh như vậy sao? Cho rằng năng lực của anh vẫn chưa đủ để đối phó với Hội Hắc Long hay sao?
Bất kể là ai bị người nghi ngờ, trong lòng đều rất khó chịu.
Mặc dù Tần Thiên Nham biết rõ bọn họ có ý tốt, nhưng lòng tự trọng của anh có chút bị tổn thương.
Sau một lúc, Tần Tinh liền dẫn hai người đàn ông một lớn một nhỏ vào phòng tổng giám đốc.
Tần Thiên Nham ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, ánh mắt sắc bén bẳng thẳng về phía hai người.
Nam Tinh thì anh biết, hôm nay Nam Tinh ăn mặc như một tiểu thân sĩ điển hình, ba lớp đồ tây màu đen, tóc vàng hơi xoăn mê người, đôi mắt xanh đậm lạnh lẽo, trong tay mang theo một hộp lớn màu đen hình chữ nhật, bên trong là quà mà nó muốn tặng cho anh sao?
Ngoài ra còn có một người đàn ông, anh ta rất trẻ, ước chừng cũng chỉ mới hai mươi thôi, ở hai bên huyệt thái dương có hơi đen, khuôn mặt thì gầy yếu, trong đôi mắt một mí loé lên một loại ánh sáng lạnh lùng chân thật, nhưng trên người lại không mang mùi máu tanh, có thể thấy mặc dù người này có công phu cao, nhưng anh khẳng định anh ta không phải là người bước ra từ giữa chiến trường.
Theo Tần Thiên Nham suy đoán, người thanh niên này có thể là một nhà cao thủ rất có gia thế.
Tần Thiên Nham đứng dậy đi đến trước mặt của Nam Tinh, vươn tay ra, "Nam Tinh, cảm ơn con đã tới! Ngồi đi!"
Chỉ cần là người Mạc Yên yêu, anh đều sẽ cho ba phần mặt mũi. Huống chi Nam Tinh nói muốn tới đưa cho anh một phần quà, nói thế nào thì cũng không thể thất lễ với nó được.
Chào hỏi Nam Tinh xong, Tần Thiên Nham nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kia, vươn tay của anh ra, "Xin chào! Tôi là Tần Thiên Nham, xin hỏi nên gọi cậu như thế nào đây?"
Người đàn ông trẻ tuổi bắt tay với Tần Thiên Nham, cao giọng nói, "Tôi là Độc Cô Thiên Lang, vâng theo mệnh lệnh của gia chủ, tới đây hỗ trợ Tần tiên sinh một tay!"
"Độc Cô tiên sinh, mời ngồi!"
Tần Thiên Nham đưa tay mời, sau đó vẻ mặt bổng nghiêm túc, "Thay tôi cảm ơn ý tốt của gia chủ của cậu, chẳng qua chúng tôi đã có kế hoạch của mình rồi, trong lúc này mà lại đường đột tăng thêm người, chỉ sợ sẽ làm lộn xộn kế hoạch của chúng tôi, ý tốt của các người thì tôi sẽ nhận bằng tấm lòng vậy. Vẫn là phải mời Độc Cô tiên sinh quay trở về rồi!"
"Nếu như anh lo lắng cho thân phận của tôi, thì Tần tiên sinh thật sự đã lo lắng quá nhiều rồi!"
Độc Cô Thiên Lang liếc mắt nhìn Tần Thiên Nham một cái như nhìn thấu sự lo lắng ở trong lòng anh, lấy ra một văn kiện chứng cứ màu đen từ trong túi đồ, đặt ở trước mặt của Tần Thiên Nham.
Khi thấy dấu hiệu Bàn Long đại biểu cho nước Hoa chí cao vô thượng, ngay cả Tần Thiên Nham cũng phải hít vào một hơi.
"Bàn Long", là một đại đội quân giới ẩn của Trung Quốc mà chỉ có nghe trong truyền thuyết, ngay cả Tần Thiên Nham là người có thân phận như thế này, nhập ngũ đã nhiều năm như vậy, mà anh cũng chưa từng có cơ hội được nhìn thấy nhân vật đứng sau "Bàn Long".
Truyền thuyết nói rằng người đứng đằng sau "Bàn Long" đều là từ gia tộc cổ võ.
Truyền thuyết nói tất cả nhân vật trong Bàn Long đều là cao thủ cổ võ, bọn họ vì bảo vệ nước Hoa mà tồn tại, nếu không phải là chuyện nhân hoà và an nguy của nước Hoa, bọn họ tuyệt đối sẽ không ra tay.
Chính bởi vì chưa từng gặp qua bọn họ, cho nên có rất nhiều người cho rằng Bàn Long chỉ là một tổ chức hư cấu.
Mà giờ Tần Thiên Nham lại thấy nhân vật ở trong Bàn Long.
Mà bọn họ chính là vì Mạc Yên mà ra tay, trong lòng của Tần Thiên Nham nổi lên sóng to gió lớn cuồn cuộn.
Anh liền đứng lên chào theo kiểu quân đội với Độc Cô Thiên Lang, "Xin thứ cho tôi không có mắt, đã đắc tội rồi! Sau này vẫn nhờ Độc Cô tiên sinh chỉ bảo nhiều hơn!"
Vẻ mặt của Độc Cô Thiên Lang vẫn nhàn nhạt, không kinh không sợ, không buồn không vui như vậy, "Tần tiên sinh quá khách sáo rồi, các người cứ dựa theo kế hoạch mà hành động đi. Tôi tới đây cũng chỉ muốn bàn về việc phòng thủ cuối cùng thôi, chỉ phòng ngừa vạn nhất."
Tần Thiên Nham cười nói, "Vậy tôi sẽ không khách khí!"
Nam Tinh vẫn ngồi im ở một bên nghe bọn họ chấm dứt cuộc nói chuyện, liền đưa hộp đen đến trước mặt của Tần Thiên Nham, "Đây là quà của tôi tặng cho nhóm của các chú, nhìn xem thử đi!"
Tần Thiên Nham vưa tay mở hộp đen ra, khi thấy ở bên trong toàn bộ là súng đánh lén tối tân nhất, nhất thời hai con mắt của anh đầy kích động, yêu thích không buông tay mà sờ mó súng đánh lén, "Thật tốt quá! Nam Tinh, cảm ơn quà của con! Thật sự là quá tốt rồi!"
Nam tinh nhếch môi cười khuẩy, "Chú không cần phải cảm ơn tôi! Tôi chỉ hận những tên cặn bã dám xuống tay với chúng tôi. Nếu không phải một lời của các người nói sẽ xử lý nhiệm vụ lần này, tôi cũng sẽ tự mình ra trận tiêu diệt hết những kẻ không biết chết là gì này. Cự ly của súng đánh lén này là 1000 km, áp dụng kiểu bom điện tử chất lỏng, cùng với lực phá của đạn, đủ để phá huỷ một toà lầu lớn, vậy này có thể sự dụng rất tốt đó."
Bọn Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh có mặt ở đây nghe được những lời này cũng phải âm thầm tặc lưỡi, nhìn loại súng bắn tỉa kiểu mới này, tay cũng có chút ngứa, hận không được muốn thưởng thức ngay lập tức.
Trước đó bọn họ cũng có nghe Tần Thiên Nham nói qua những vũ khí cực mạnh của Nam Tinh, nhưng bây giờ vừa gặp mà nó đã đưa cho bọn họ một loại vũ khí lợi hại như vậy, những bất mãn với đứa nhỏ Nam Tinh mười tuổi này đều biến thành phục sát đất, nhìn ánh mắt của nó cũng rất nóng rực.
"Những thứ này chơi như thế nào chắc không cần tôi dạy cho nhóm các chú chứ?" Trên gương mặt đẹp trai của Nam Tinh xuất hiện một sự ngạo nghễ trời sinh, dường như có khí chất trời sinh của một vị quân vương.
Tần Thiên Nham tự mình lắp ráp một lần, sau đó gật đầu với nó, "Không thành vấn đề!"
Nam Tinh đứng dậy, "Thôi được rồi! Tôi đi đây, hi vọng các chú sẽ không làm cho tôi thất vọng."
Nhìn thấy Nam Tinh xoay người đi, trong lòng của Tần Thiên Nham lại càng cảm thấy nặng nề và có trách nhiệm hơn.
Trong lòng anh rất rõ ràng, bởi vì Mạc Yên nên Nam Tinh đối với anh không có ý tốt, nhưng cũng bởi vì để báo thù cho Mạc Yên, nó vẫn lựa chọn đưa vũ khí tân tiến này cho anh.
Mà Độc Cô Thiên Nhai ở bên kia cũng như thế, anh ta vì Mạc Yên mà phái người của Bàn Long hộ tống anh. Nếu như hành động lần này không thành công, Tần Thiên Nham thật sự có thể chết để tạ tội với đất nước rồi.
Điều này càng làm cho anh nhận thức rõ tình hình của chính mình, ở bên cạnh của Mạc Yên có quá nhiều người có tài, muốn giành lấy lòng của cô một lần nữa chỉ sợ rất là khó!
Chờ sau khi quay về từ hành động lần này, anh cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút, nên làm như thế nào mới có thể thắng trái tim của Mạc Yên?
Hội nghị kết thúc, mọi người chuẩn bị sẽ xuất phát ở trong đêm.
Tần Thiên Nham nghĩ muốn lập tức xuất phát tới nước R, thì liền cầm điện thoại lên, bấm dãy số mà anh đã thuộc nằm lòng.
"Đô đô--đô đô--"
Sau hai hồi chuông vang lên, giọng nói của Mạc Yên nhẹ nhàng vang lên, "Xin chào, ai vậy?"
"Yên nhi..."
Sau khi gọi tên cô thì Tần Thiên Nham phát hiện cổ họng bị nghẹn, trong lòng lại kích động không hiểu, hốc mắt nóng lên, hận không được muốn vọt trước mặt của cô ngay lập tức, đem cô ôm vào ngực mà thương mà yêu, thật muốn nói với cô, không có cô, mấy năm nay anh sống tuyệt vọng như thế nào, thống khổ như thế nào, đau thương như thế nào, và chật vật như thế nào.
Nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ, đều không thể nói ra được chữ nào vào giờ phút này, chỉ có thể mặc cho tình cảm mãnh liệt và cuồn cuộn như sóng to nhấn chìm chính mình.
"Anh là ai vậy?"
Nghe câu hỏi lạnh lùng của cô, cảm xúc đang kích động của Tần Thiên Nham như rơi xuống hầm băng.
Giọng nói của anh run rẩy nói, "Yên nhi, anh là Tần Thiên Nham, bây giờ anh sẽ xuất phát đi làm nhiệm vụ, nên nghĩ muốn gọi cho em, em phải bảo trọng nha!"
Tay cầm điện thoại của Mạc Yên run rẩy đến nỗi thiếu chút nữa muốn rớt điện thoại, đã bao nhiêu lần lo lắng như vậy, trước khi làm nhiệm vụ anh luôn gọi điện cho cô, nhưng giọng nói của những lần đó cũng chưa bao giờ nặng nề như bây giờ.
Anh của ngày trước cho dù phải xông về phía trước, nhưng đứng trước mặt của cô, anh vẫn luôn cười đùa, nói chuyện như ông cụ, khí thế cường đạo mười phần.
Mà Tần Thiên Nham của hôm nay lại ít lời trầm mặc, gánh trách nhiệm như núi. Chỉ cần vừa tiếp xúc với anh, Mạc Yên liền cảm nhận được hơi thở áp lực và gánh nặng đến không thở nỗi.
Đối với Tần Thiên Nham, cô có yêu, cũng từng hận, và oán. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn luôn tự nhắc mình nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn không cách nào tỏ ra lạnh lùng được.
Thật lâu sau đó, cô mới cố gắng nói ra hai chữ, "Bảo trọng!"
Mặc dù chỉ là hai chữ, nhưng cũng đã làm cho Tần Thiên Nham mừng rỡ như điên, "Yên nhi, chờ anh về!"
--Chờ anh về!
Mấy chữ đơn giản và quen thuộc này, trong nháy mắt làm cho Mạc Yên vỡ oà, cô sợ tiếng khóc của mình phát ra tiếng, nên vội vàng cúp điện thoại.
Những kỷ niệm ngày trước, lại mãnh liệt như sóng lớn đang nhấn chìm cô.
Tần Thiên Nham, vì sao anh không tha cho em? Vì sao anh vẫn ngu ngốc dây dưa với em? Vì sao anh lại ở vậy với tình yêu đã vô vọng?
Chờ anh trở về! Chờ anh trở về! Dựa vào cái gì mà cô phải chờ anh trở về? Anh cho rằng chỉ vài lần cầu xin là có thể làm cho những chuyện đã qua được xoá hết sao? Anh nằm mơ đi!
Nếu như cô kinh địch như vậy thì cô phải xin lỗi mình rồi, cô làm sao có thể làm cho mình thất vọng và chịu tổn thương như vậy? Cô làm sao xứng đáng với đứa con đã mất đi của cô đây? Cô sẽ không tha thứ cho anh!
Nếu anh đã không muốn giải thoát vậy thì anh cứ tự mình đau đớn đi! Dùng cả đời của anh để trả lại khoản nợ mà anh đã mắc nợ đứa con!
Còn cô, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!
Nam Bá Đông đẩy cửa đi vào, thì thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Mạc Yên đang ngồi ở chỗ kia.
Đôi mắt của anh nhíu lại, bước dài tiến lên, ôm cô vào trong ngực, "Làm sao vậy? Người nào dám cả gan chọc bảo bối của chúng ta đau lòng hả?"
Mạc Yên vừa thấy là anh vào, thì nhanh chóng lau đi nước mắt ở trên mặt, cười với anh, "Không có việc gì, chỉ đang nghĩ tới một số việc đau lòng mà thôi. Sao anh lại vào đây?"
"Anh gõ cửa vài lần nhưng em không có nghe thấy." Nam Bá Đông lườm cô một cái, "Nói đi! Người nào chọc giận em, để anh đi đánh hắn ta!"
"Thật không có người nào mà! Đã trễ thế nào, sao anh còn chưa ngủ? Không phải Mẫn Lạp nói anh phải nghĩ ngơi cho tốt sao?" Cô oán trách nhìn anh.
Nam Bá Đông nhún vai, "Em đừng nói anh, chính em cũng vậy thôi. Đã trễ thế này mà còn chưa ngủ, thật không ngoan chút nào! Được rồi mau ngủ đi! Anh ở bên em!"
Mạc Yên bất an xê dịch thân thể của mình, "Em không cần anh ở bên em! Anh ở đây nhìn em, thì làm sao em ngủ được."
Đáy mắt của Nam Bá Đông hiện lên một tia buồn bã, đột nhiên nâng mặt của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, "Yên nhi, nếu như chúng ta không phải là anh em, vậy em có nguyện ý làm vợ chồng thật sự với anh hay không?"
Mạc Yên kéo tay anh xuống, nghiêm túc nói, "Anh hai, chuyện đời không có nếu như, chỉ có kết quả và hậu quả!"
Nghe được một tiếng "anh hai" này, trong lòng Nam Bá Đông run lên.
Từ lúc vạch trần quan hệ của hai người, đây là lần đầu cô kêu anh là anh hai, thật lòng anh có hàng trăm tư vị.
Lúc đó, Bạch Yên và Nam Bác Thao đối chất, nói Mạc Yên là con gái của hai người, nhưng anh vẫn chưa hết hy vọng, lén lấy tóc của ông và Mạc Yên đi kiểm tra DNA.
Nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy, trên bản báo cáo DNA đã viết rành rành, bọn họ có 99% là quan hệ huyết thống.
Liền nói rằng Mạc Yên thật sự là em gái ruột của anh, nhưng chỉ cần cô nguyện ý, anh sẽ không do dự ở cùng với cô, cấm kỵ gì, quan điểm thế đời gì, những thứ đó đối với anh mà nói thì như cức chó.
Anh chỉ biết, anh yêu người phụ nữ này. Mặc kệ cô là ai, mặc kệ cô có thân phận gì, anh vẫn sẽ yêu cô!
Nhưng mà, hiện tại Mạc Yên lại kêu anh một tiếng "anh hai", trực tiếp phả huỷ một tia hi vọng đang ẩn sâu ở trong lòng của Nam Bá Đông, làm cho tim anh chìm vào vực sâu.
/99
|