Có Nam Tinh phá rối, Tần Thiên Nham muốn cơm nước xong đưa người đẹp về nhà, ít nhất cũng phải yêu cô ba ngày ba đêm đã bị phá tiêu tan.
Ăn cơm xong, Tần Thiên Nham trơ mắt nhìn Mạc Yên đi theo thằng nhóc Nam Tinh, bước lên một chiếc xe Cadillac dài và xa hoa, nghênh ngang rời đi.
Nhìn xe Cadillac gần biến mất trước mắt, Tần Thiên Nham mới kịp phản ứng, nhanh chóng nói với Hàn Tiếu Trần, "Lão Nhị, Lão Tam, các người mau về trông công ty đi, có việc gấp thì gọi điện cho mình, còn không có việc gì thì đừng quấy rầy mình, bây giờ mình phải tiếp tục theo đuổi vợ rồi. Lão Nhị, đưa xe cho mình, các người gọi taxi về đi!"
Tần Thiên Nham vừa nói xong thì liền lấy chìa khoá xe ở trong tay của Hàn Tiếu Trần, nhanh chóng lên xe, khởi động một tiếng nổ to, xe như cung tên bắn ra chạy đuổi theo.
Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Tần Thiên Nham mới đuổi theo phía trước được một lúc, di động của anh vang lên, vừa nhìn thì là số điện thoại nhà cũ gọi tới, anh vội bắt máy, "A lô?"
Giọng nói của Lương Mộc Lan truyền đến, "Thiên Nham, ông nội con có việc muốn tìm con, bây giờ con về nhà một chuyến đi, ngay lập tức! Có nghe hay không?"
Nói xong, Lương Mộc Lan không cho anh có cơ hội hỏi lại, trực tiếp cúp máy luôn.
Tần Thiên Nham nhìn điện thoại bị ngắt, rơi vào đường cùng nên đành phải gọi lại cho Hàn Tiếu Trần, nói anh phải về nhà một chuyến, kêu anh ta phái người đến Phủ vương gia trông chừng, còn mình thì bẻ tay lái chạy về hướng nhà cũ.
Trở lại nhà họ Tần, ở trong nhà không chỉ có ông cụ mà Tần Kiến Quốc và Lương Mộc Lan cũng có ở đây. Mà càng làm cho anh chán ghét đó là Lý Băng cũng có ở đây.
Trong phòng đang rất thoải mái nhưng từ khi mặt đen của Tần Thiên Nham bước vào thì trở nên nghiêm túc trong nháy mắt.
Tần Thiên Nham làm như không có nhìn thấy Lý Băng, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt ông cụ, giọng điệu cung kính hỏi, "Ông nội, ông tìm con có việc gì không?"
Hai mắt của ông cụ Tần sắc bén nhìn anh một cái, "Con đi theo ông vào trong này một chút."
Hai ông cháu đi ra sau, ông cụ Tần liền cốc đầu anh, "Tối hôm qua con đã làm chuyện tốt gì hả?"
Tần Thiên Nham cười hắc hắc với ông cụ Tần, "Chẳng phải ông cũng đã biết rồi hay sao? Vậy còn cố tình hỏi con làm gì nữa?"
Ông cụ Tần thở dài một tiếng, "Hiện tại Lý Băng đã tìm tới cửa, con có quyết định gì thì tốt nhất ở trước mặt ba mẹ con và mọi người nói cho rõ ràng, đã không yêu thích người ta thì cũng đừng trì hoãn tuổi thanh xuân của con gái nhà người ta có biết hay không?"
"Đã biết ông nội! Kỳ thật chuyện này con sớm nên nói với Lý Băng, mà cho dù không có Yên nhi, con và cô ấy cũng không có khả năng!"
"Tự con làm chủ đi! Ông trở về phòng đây!" Ông cụ nói xong liền xoay người trở vào phòng trong.
Chỉ để lại một mình Tần Thiên Nham, suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài đối kháng với ba người.
Ông cụ có vẻ đăm chiêu ngoái đầu nhìn lại bóng lưng cao to và rộng của Tần Thiên Nham, than nhẹ rồi lắc đầu, con cháu thì tự có phúc của con cháu đi. Nếu như Tần Thiên Nham thật sự không giải quyết được vấn đề này, về sau muốn hợp lại với đứa nhỏ Yên nhi kia thì càng không có hi vọng!
Lão già ông có một số việc không phải ông không muốn quản, nhưng ông lại không muốn miễn cưỡng. Dù thế nào việc này cũng nên để lại cho thằng bé tự mình giải quyết, chỉ có ý chí kiên định, lão già ông sẽ đứng phía sau chống đỡ cho anh.
Ộng cụ Tần có thái độ vung tay mặc kệ nên cũng làm cho Tần Kiến Quốc trầm mặc.
Hơi nghiêng người, Tần Kiến Quốc muốn đứng dậy nói với Tần Thiên Nham vừa xuất hiện, "Thiên Nham, con và Lý Băng nói chuyện cho tốt đi, ba còn có việc phải xử lý, ba về thư phòng đây."
Lương Mộc Lan đối với thái độ của hai lão già cực kỳ bất mãn, nhưng bà ở trong nhà này cùng lắm thì cũng được mở miệng, nhưng bà lại không được làm chủ, nhìn thái độ của hai lão già thì hình như đã đi theo tâm ý của con trai, vậy bà nên làm cái gì bây giờ?
Lương Mộc Lan còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, thì Tần Thiên Nham đã giúp bà quyết định rồi, "Mẹ, mẹ cũng trở về phòng đi! Con muốn nói chuyện với Lý Băng một chút."
Lương Mộc Lan bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lý Băng một cái, khi nhìn nụ cười tự tin ở trên mặt của cô, bà đành phải nói, "Băng Băng, vậy các con nói chuyện đi, nếu thằng nhóc này ăn hiếp con, cứ nói cho dì, dì sẽ trút giận thay con."
Lý Băng cười nhẹ nói, "Cảm ơn dì! Không có việc gì đâu, tính tình của Thiên Nham rất tốt, anh ấy sẽ không ăn hiếp con."
Nhìn Lương Mộc Lan đi vào trong, sắc mặt của Tần Thiên Nham trong nháy mắt trầm xuống, "Lý tiểu thư cũng rảnh quá chứ?"
Trên mặt của Lý Băng hiện lên một tia bối rối, "Tần Thiên Nham, hôm nay là mẹ anh cho mời em qua,dღđ。l。qღđ chứ không phải em tự mình muốn tới. Anh là đàn ông thì phải có phong độ một chút chứ, có cần phải nói chuyện với em như vậy không?"
Tần Thiên Nham cười lạnh, giữa con ngươi tràn đầy khí lạnh như tuyết mùa đông, "Vậy thì thật xin lỗi! Đối với phụ nữ hay quấn quít làm phiền người khác mà mặt vẫn tỉnh bơ, tôi chưa bao giờ có phong độ! Lý Băng, lấy điều kiện bây giờ của cô, cô hoàn toàn không cần phải chịu uỷ khuất bản thân mình như vậy, cô cứ tiêu hao trên người tôi, cô cảm thấy có đáng sao? Chẳng lẽ cô bằng lòng chạy đến trước mặt người ta ngày ngày để họ khinh sao?"
Hai mắt Lý Băng nhiễm một tầng sương mù, "Tần Thiên Nham, bộ anh nghĩ em muốn bị coi thường như vậy sao? Chính anh cũng đã từng yêu, vậy anh nói cho em biết đi, khi anh quấn quít với người khác, anh bị người như vậy sỉ nhục, trong lòng anh dễ chịu sao? Em không yêu cầu anh nhiều, chẳng lẽ anh không thể đối với em khoan dung và nhẹ nhàng một chút hay sao? Chẳng lẽ anh không thể chia một chút tình yêu của anh cho em sao? Cho dù chỉ một chút, em cũng cam tâm và thoả mãn rồi."
Tần Thiên Nham cười nhạt, "Nếu yêu mà cũng có thể chia sẽ, vậy trên đời này sẽ không có nhiều nam nữ si tình. Lý Băng, tôi nói với cô một lần cuối cùng, tôi và cô là không thể nào! Vĩnh viễn cũng không có khả năng, cho dù không có những người phụ nữ khác, thì cũng vĩnh viễn không thể nào! Cô đi đi! Thứ cho tôi không tiễn!"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú quyết tuyệt và lạnh băng của Tần Thiên Nham, Lý Băng đứng dậy, khoé môi nâng lên một tia cười bi thương nhưng âm lãnh, "Tần Thiên Nham, anh sẽ phải hối hận! Nhất định sẽ hối hận!"
Nói xong, Lý Băng dẫm giày cao gót xuống, ưỡn ngực đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa chính nhà họ Tần, Lý Băng ngồi lại trên xe mình, cầm điện thoại gọi đi, "Tiểu Báo tử, có rảnh hay không? Ra ngoài uống rượu với em!"
Lôi Báo ở đầu dây bên kia mới chơi suốt đêm tối hôm qua, buổi sáng chỉ mới ngủ được mấy tiếng, đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe điện thoại kêu, lấy qua nghe, còn chưa nói được lời nào, thì liền nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu đang mơ hồ chuyển động một vòng, mới nhớ ra đây là giọng nói của người trong mộng, hắn bật mạnh dậy, "Rảnh chứ, rảnh chứ, em đang ở đâu? Anh lập tức chạy qua ngay!"
"Em đang ở hội sở Aegean Sea!"
"Được, em chờ anh, anh lập tức chạy qua ngay."
Lôi Báo cúp điện thoại liền nhảy dựng lên, nhanh chóng mặc quần áo, nhảy lên xe thể thao rồi chảy ra cửa, bay như tên bắn về phía hội sở đang có người trong mộng, chỉ sợ làm cho cô sốt ruột.
Khi thấy Lý Băng đang tựa nghiêng ở trên ghế sô pha, uống xuống từng ly rượu mạnh, tim luôn băng giá của Lôi Báo lại cảm thấy hung hăng đau!
Hắn tiến lên đoạt lấy ly đang ở trong tay của Lý Băng, "Băng Băng, đừng uống nữa, nói cho anh biết người nào ăn hiếp em, lão tử sẽ đánh hắn trút giận cho em!"
"Người nào ăn hiếp em hả? Ha ha ha..." Lý Băng ngây ngốc cười, cười đến nước mắt chảy xuống, "Là Tần Thiên Nham ăn hiếp em! Tiểu Báo Tử, anh dám đánh anh ấy một trận cho em hay không?"
Lôi Báo luôn dễ bị kích động, làm sao có thể chịu được sự kích thích của cô, "Không phải là Tần Thiên Nham sao? Anh còn cho là người nào, em yên tâm, sáng mai anh sẽ đi gây sự với hắn ta."
Nhà họ Lôi ở thủ đô cũng không phải là người dễ chọc, cũng như trong thương trường và chính trị đều có người nhà.
Nói cách khác, nếu như Lôi Báo không có chút chỗ dựa thì cô cũng đã không tìm hắn ta tới đây, Tần Thiên Nham không phải dễ đối phó, mà bóng lưng của người phụ nữ kia cũng không phải là người đơn giản, muốn xuống tay với bọn họ thì người cũng phải có thế lực vững chắc ở phía sau chống đỡ mới được.
Nhà họ Lôi hiện nay có người làm trong quân uỷ, lại có thêm nịnh bợ từ phía nhà cô, Lý Băng cô cũng không tin không thể xử được nhà họ Tần.
"Lôi Báo, chúng ta hợp tác như thế nào đây?"
Lôi Báo nhìn vẻ mặt rõ ràng đang say, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo của cô, đột nhiên cảm thấy có chút khí lạnh ở trên thân mình, nhưng trong lòng lại đề phòng, nhưng lúc Lý Băng kề vào ngực hắn thì lý trí của hắn hoàn toàn biến mất.
Hắn chủ động ôm chặt người đẹp vào lòng, thở phì phò nói, "Em nói, anh nghe!"
Lý Băng ôm lấy cổ hắn, môi đỏ mọng hôn khẽ bên tai hắn, khi cảm giác được thân thể căng cưng của Lôi Báo lại càng căng cứng, cô nhẹ nhàng nói, "Chỉ cần anh giúp em giải quyết Tần Thiên Nham, anh liền gả cho anh! Như thế nào? Anh có thể về nhà bàn bạc với người nhà, em tin trong nhà anh sẽ rất thích trở thành thông gia với nhà họ Lý em!"
"Em nói thật sao?" Lôi Báo vặn mặt cô lại, muốn tìm một chút dấu vết đùa cợt trên mặt cô, nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Lý Băng lại thật sự nghiêm túc, trong lòng Lôi Báo nhất thời mừng như điên, liền cúi đầu hôn cô.
Lý Băng cũng không cự tuyệt, dù sao cô cũng không phải là liệt nữ trinh tiết gì cả. Thời gian lúc đi du học ở nước ngoài, thì đã sớm phá chỗ đó rồi, đối với chuyện tình nam nữ hoan ái cô đã quá đỗi quen thuộc, hai ba lần liền câu được hồn Lôi Báo.
Tại trong phòng thuê hai người liền bắt đầu câu chuyện cẩu thả của mình.
Lý Băng cảm giác Lôi Báo đang rong ruổi trên người mình, thì trong lòng lại càng hận nghiến răng đối với Tần Thiên Nham, cô không dễ chịu thì bọn họ cũng đừng mong sống yên ổn.
Cô nhất định sẽ đem tất cả nỗi đau khổ và khó chịu của mình hoàn trả gấp bội lần cho bọn họ.
***
Nói về Mạc Yên đi theo Nam Tinh lên xe, Nam Tinh chờ cô ngồi xuống, thì nắm chặt lấy tay cô.
Mạc Yên cảm giác được trong lòng Nam Tinh đang bất an, mắt nghiêng qua cười nhìn bé, "Tiểu Tinh, làm sao vậy?"
Nam Tinh nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú có chút nghiêm túc, "Mẹ, con ghét mẹ ở cùng một chỗ với Tần Thiên Nham, về sau mẹ không cần ở cùng với ông ta có được hay không?"
Mạc Yên sờ nhẹ đầu bé, "Ừ, lần này là ngoài ý muốn thôi, lần sau sẽ không như vậy!"
Nam Tinh vươn tay ôm eo cô, rút chặt vào lòng cô.
Người phụ nữ này là người quan trọng nhất trong cuộc đời này của bé, bé tuyệt đối sẽ không để bất luận người nào làm tổn thương cô, mặc dù bây giờ bé còn nhỏ, nhưng bé nhất định sẽ cố gắng, một ngày nào đó, bé sẽ chế tạo ra một thiên đường vô ưu vô lo cho cô!
Cadillac chạy một đường về thẳng Phủ vương gia.
Mạc Yên nói mệt liền trực tiếp trở về phòng, nhưng Nam Tinh lại vào thư phòng.
Mạc Yên kéo thân thể mệt mỏi vào phòng tắm, lúc cởi quần áo ra tắm thì mới phát hiện toàn thân trên dưới của cô không có chỗ nào toàn vẹn, khắp nơi đều để lại ấn ký tím đỏ của Tần Thiên Nham, nhớ lại cả đêm Tần Thiên Nham như thú dữ cực đói, cứ điên cuồng đòi lấy từ cô, trong lòng của Mạc Yên lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô đúng là vẫn không quên được anh! Đối với anh yêu và hận, đều khắc cốt ghi tâm như thế, sâu đến cô không sao bỏ được, muốn nhẫn tâm nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng anh lại không cho phép, còn lấy phương thức cuồng vọng và bá đạo của anh như ma quỷ quấn lấy cô, làm cho cô vĩnh viễn không thể nào thoát được, anh thề sống chết cũng phải quấn ở một chỗ với cô.
Tần Thiên Nham, gặp phải anh, thật sự là kiếp nợ cả đời này của Mạc Yên em!
Mạc Yên rất mệt, vừa ngã xuống giường liền ngủ ngay, trong mộng mà Tần Thiên Nham đáng ghét kia vẫn còn làm phiền cô.
Đợi lúc cô mê man tỉnh dậy, bên ngoài đã một mảnh tối đen.
Mạc Yên ngồi dậy cảm giác toàn thân ê ẩm và mệt mỏi, tim đập rất nhanh, rất căng thẳng, chẳng lẽ là do ngủ quá nhiều? Hay là do quá mệt mỏi?
Cô đi tới phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác mới tốt hơn chút.
Ra khỏi phòng liền nhìn thấy Bạch Lãng đang ngồi ở trong sân thưởng thức cây dao.
Nghe thấy cửa phòng mở ra, Bạch Lãng nhàn nhạt nâng mắt lên, nhìn bóng dáng yểu điệu và nhỏ con đang đứng ở trước cửa kia, đáy mắt sâu chợt loé lên một tia dịu dàng, nhưng khuôn mặt tuấn tú và giọng nói lại vẫn lạnh lẽo như cũ, "Thức dậy rồi à?"
Mạc Yên nhẹ "Ừ" một tiếng, "A Lãng, Tiểu Tinh đâu?"
"Sở quân khoa tìm nó có chút việc, đã đi ra ngoài rồi!"
Mạc Yên không nói nữa, đi được vài bước thì đột nhiên dừng bước lại, "A Lãng, anh ăn cơm chưa?"
"Chưa!"
"Mẹ Giang đâu?"
"Nói trong nhà có chuyện, nên hôm nay xin phép nghỉ rồi."
Mạc Yên ngưng cười, "Mẹ Giang không có ở đây, anh liền không cần ăn cơm hả?"
Bạch Lãng không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn thẳng cô, con ngươi khó có được hiện lên một tia mong chờ, đó là vì đối với thức ăn ngon.
Bạch Lãng biết, Mạc Yên rất giỏi trong việc nấu nướng, chẳng qua Lão Đại lại luôn lấy lý do thân thể của cô không tốt, nên cô có rất ít cơ hội tự mình xuống bếp.
Mỗi năm chỉ để cho Mạc Yên tự mình xuống bếp vài ngày, rồi mấy ngày đó trở thành mấy ngày đặc biệt.
Hôm nay mới không dễ dàng gì mẹ Giang lại không có ở đây, Bạch Lãng thà rằng để bụng rỗng cũng không muốn kêu đồ ăn khó ăn ở bên ngoài, nghĩ rằng cứ cố chịu đựng một chút, không chừng chờ Mạc Yên tỉnh dậy thì anh liền có lộc ăn rồi.
Điều mà Mạc Yên khó kháng cự lại nhất là nhìn thấy một người đàn ông lộ ra vẻ mặt đáng thương và tội nghiệp, cười nói, "Em đi xem có nguyên liệu nấu ăn gì không, tuỳ tiện làm vài món, anh chờ một chút nhé."
Nhìn bóng dáng Mạc Yên nhanh nhẹn đi xa, Bạch Lãng hưng phấn đến nổi vung tay chém một quyền vào không trung, trên khuôn mặt lạnh lẽo có một tia cười đạt được như ý.
Nấu ăn cũng đã từng là một việc mà Mạc Yên cực yêu thích.
Năm đó mỗi lần Tần Thiên Nham ở nhà, hoặc là anh nấu cơm, hoặc là hai người cùng làm, vì thường xuyên làm nên đã luyện ra một đôi tay tài nghệ.
Nhưng từ khi bị chuyện đó làm tổn thương trở về sau, Mạc Yên sợ tức cảnh sinh tình mà đau lòng, nên cố gắng tránh tiến vào phòng bếp, chỉ có tại vài ngày đặc biệt, cô sẽ thu tâm tình lại, làm cho Nam Bá Đông hoặc Nam Tinh một bàn đồ ăn ngon, để cho vài người ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm ngon và vui vẻ.
Bây giờ lại trở về thủ đô, lúc đầu còn mới khó chịu chứ giờ tâm tình cũng đã chậm rãi tỉnh lại rồi.
Nhớ lại Tần Thiên Nham ngày hôm qua, tim Mạc Yên lại xẹt qua một tia đau khổ.
Mặc dù ngày hôm qua lên giường với anh, nhưng trong lòng cô lại rất rõ ràng, chung quy tới cuối cùng anh và cô cũng sẽ không thể trở về!
Lúc Bạch Lãng đang thoải mái ăn thức ăn do Mạc Yên nấu, thì nam chủ nhân của Phủ vương gia trở về gấp.
"Yên nhi..."
Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Mạc Yên đột nhiên nâng mắt nhìn qua, khi thấy vẻ mặt đang đứng trước cửa, một đôi mắt chim ưng lợi hại của một người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô, ngẩn người, cô lập tức đặt chén đũa trong tay xuống, chạy nhanh qua chỗ anh, "Anh Đông, anh trở về rồi!"
Cái gì Nam Bá Đông cũng chưa nói, giang hai tay ôm chặt cô vào trong lòng, cúi đầu ở bên tai cô chất vấn, "Nếu như anh không trở lại, có phải em tính trở về vòng tay ôm ấp của anh ta có phải hay không?"
Thân thể Mạc Yên cứng đờ, nghĩ muốn tránh hai tay đang trói buộc của anh, nhưng phát hiện uổng công vô ích thôi, đành phải bất đắc dĩ nói lại, "Không phải bây giờ em đang ở trong nhà hay sao? Không lẽ bởi vì chuyện này mà anh đột nhiên trở về?"
Nam Bá Đông bưng mặt cô lên, lạnh lùng nói, "Mạc Yên, đừng làm cho anh thất vọng! Cho dù chúng ta không có khả năng ở bên nhau, anh nói rồi, anh sẽ tìm cho em một người đàn ông có thể vì em và bảo vệ em suốt đời, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận người nào ăn hiếp em, cho em hưởng hạnh phúc suốt cả cuộc đời."
Trong lời nói của Nam Bá Đông có đau đớn, làm cho tim Mạc Yên trầm xuống.
Cô cảm ơn anh vì đã yêu thương cô, nhưng có một số chuyện, không phải anh nói như thế nào thì sẽ như thế đó.
"Anh Đông, chuyện của em, em sẽ biết tính toán!"
"Em..."
Nam Bá Đông khẽ trừng mắt, lúc đang muốn nói gì đó thì ngực anh bỗng truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, anh đau đến thân thể đột nhiên run rẩy, sau đó cả người ngã xuống đất.
Mẫn Lạp vẫn luôn đứng sau Nam Bá Đông bước xa tiến lên vươn tay đỡ Nam Bá Đông lên, bước vọt vào trong phòng Nam Bá Đông, lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng của Nam Bá Đông.
Cổ độc của anh, thời gian tái phát càng ngày càng ngắn, cho dù có thuốc của Lam Khảm Khảm khống chế cổ độc, nhưng hiện tại khoảng cách không tới mười ngày lại tái phát trở lại. Đi Thái Lan chỉ có ngắn ngủn hai mươi ngày, anh đã tái phát ba lần, bây giờ là lần thứ tư rồi!
Mạc Yên vừa thấy Mẫn Lạp đứng dậy, liền vội hỏi, "Mẫn Lạp, anh Đông như thế nào rồi?"
Nhìn vẻ mặt tái xanh của cô, nghe giọng nói run rẩy của cô, Mẫn Lạp cảm giác hô hấp cũng có chút gấp, "Yên nhi, em phải chuẩn bị tốt tư tưởng của mình!"
"Anh, anh nói cái gì? Mẫn Lạp, anh đừng làm em sợ!" Mạc Yên cảm thấy tim mình trầm xuống, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm.
Mẫn Lạp nhẹ thở dài, "Cả đời này của cậu ấy, người mà cậu ấy để ý nhất chính là em, thời gian của cậu ấy đã không còn nhiều nữa rồi, nếu như có thể em nên chiều theo ý cậu ấy một chút, đừng kích thích cậu ấy, để cậu ấy sống tốt hết mấy ngày này! Cả cuộc đời này của cậu ấy...thật sự đã quá khổ rồi!"
Nói xong lời cuối cùng, người đàn ông lạnh nhạt và phóng khoáng như Mẫn Lạp, cũng không nhịn được mà mắt đỏ lên.
Hai người đàn ông
như Đường Thạch và Bạch Lãng lại trực tiếp xoay mặt đi chỗ khác, đi ra cửa bằng không hai người sẽ nhịn không được mà nhìn thêm, đối mặt với người đại ca đã cùng vào sinh ra tử với bọn họ đang lãng vãng ở trước quỷ môn quan, bọn họ sợ mình sẽ không chịu được.
Mạc Yên bắt được cánh tay Mẫn Lạp, “Mẫn Lạp, còn có biện pháp nào có thể cứu anh ấy không? Lần này chuyện mà các người đi Thái Lan đã điều tra xong chưa? Lam Khảm Khảm kia không phải đã nói chỉ cần điều tra xong chuyện em gái bà ấy thì bà ấy sẽ cứu anh ấy sao?”
Cổ độc trên người cô, Nam Bá Đông bắt mọi người phải gạt cô, nhưng mỗi lần bắt cô uống thuốc thì anh cũng chỉ nói đó là thuốc trị bệnh tim của cô mà thôi.
Mẫn Lạp vỗ nhẹ tay cô, “Đợi một đêm, còn có chút chuyện vẫn chưa xử lý xong, qua tối hôm nay là xong rồi! Sắc mặt của em không được tốt, nhanh đi nghỉ ngơi trước đi! Ngộ nhỡ em có chuyện gì, cậu ấy sẽ trách anh!”
Mạc Yên lắc đầu, “Không! Em phải ở đây chăm sóc anh ấy! Mẫn Lạp, từ đó tới nay, đều là anh ấy chăm sóc em, bây giờ sẽ tới phiên em chăm sóc cho anh ấy! Cơ thể của em, em biết rõ, em không sao đâu. Nếu như em khó chịu, em sẽ kêu các người tới có được hay không?”
Đối mặt với ánh mắt cầu xin của Mạc Yên, Mẫn Lạp gật đầu, “Cậu ấy có thể sẽ ngủ một giấc mới tỉnh, anh đi tắm rửa trước, rồi sẽ qua đây nhìn cậu ấy.”
Mạc Yên gật đầu, “Ừ, anh đi đi! Nơi này có em trông.”
“Được, có chuyện gì nhớ kêu anh!”
Lúc Nam Bá Đông tỉnh dậy thì thấy Mạc Yên đã mệt mỏi nằm sấp trước giường ngủ, anh nhấn chuông trên đầu giường, trong nháy mắt bóng dáng của Đường Thạch bước vào.
Hiện tại toàn thân Nam Bá Đông vô lực, chỉ có thể lấy tay ra hiệu cho Đường Thạch ôm Mạc Yên lên giường.
Ôm thân thể của cô, cảm giác cô mềm mại, tim Nam Bá Đông khổ sở đến muốn khóc, một người con gái tốt đẹp như vậy, vì sao anh lại không có tư cách có được chứ?
Anh cúi đầu ở bên tai cô nỉ non, “Yên nhi, cả đời này anh và em hữu duyên nhưng vô phận, nếu có kiếp sau, hãy đồng ý làm vợ anh có được hay không?”
Sáng sớm hôm sau, đầu đề của thời báo Luân Đôn--hắc bang tung hoành ở Thái Lan nhiều năm, đã không tiếng động tiêu tan trong một đêm.”
Khi tờ báo này đưa đến trước mặt của Nam Bá Đông, anh lạnh lùng hạ lệnh, “Lập tức an bài, bay thẳng tới Nam Cương.”
Rồi anh lại gọi một cú điện thoại cho Đoàn Kiều Thành, “A Thành, chuyện ở bên kia của cậu đều đã xử lý xong chưa?”
“Anh Đông, em làm mà anh còn không yên tâm sao? Anh cứ yên tâm, em đã sai người bắt con đàn bà đó bỏ vào trong nhà chứa, cho những người đàn ông đó làm miễn phí! Đến chết mới thôi…!”
“Tốt lắm, việc này hãy làm sạch sẽ một chút, anh không muốn để cho cô ấy biết những chuyện ô uế như thế này.”
“Dạ rõ!” Đoàn Kiều Thành đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Độc Cô Thiên Nhai đã xuất hiện, không tìm được Mạc Yên nên đã về núi, giống như nhà của anh ta có chuyện gì đó xảy ra.”
“Độc Cô Thiên Nhai? Không cần để ý tới anh ta, bây giờ anh và Yên nhi sẽ tới sân bay, cậu giúp anh báo một tiếng trước với Tộc Nạp Tây ở phía bên kia. A Thành, bây giờ anh không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn nữa!”
“Em biết, em đi sắp xếp một chút!” Đoàn Kiều Thành bây giờ đối với Nam Bá Đông có thể nói như nói gì nghe nấy, chỉ cần Nam Bá Đông nói anh sẽ dốc hết sức đi làm, dù sao làm chuyện này đối với anh mà nói cũng chỉ nhấc tay giúp đỡ mà thôi.
Nếu như có thể cưới Mạc Yên về, cả đời này của anh sẽ hạnh phúc đến quên đường về.
Mạc Yên biết Nam Bá Đông muốn đi Nam Cương chữa bệnh, anh không nói cô cũng muốn đi cùng với anh.
Huống chi, bây giờ thân thể Nam Bá Đông suy yếu tới mức phải ngồi xe lăn, nhìn thấy một người đàn ông đã từng không ai bì được, lúc này lại vô lực tới mức này, trong lòng Mạc Yên khổ sở muốn chết.
Bắt đầu từ lúc anh tỉnh lại, Mạc Yên nhìn anh bận rộn, người ở bên cạnh đi tới đi lui ngày càng nhiều, điện thoại cũng không ngừng reo, hội nghị thông qua video của computer cũng thường xuyên kéo dài tới một hoặc hai tiếng đồng hồ. Cô khuyên cũng khuyên không được, Mạc Yên cảm giác rất sợ hãi như tùy lúc nào anh cũng có thể chết.
Trên máy bay, Nam Bá Đông nói với cô, “Yên nhi, qua một thời gian ngắn nữa, anh sẽ để Nam Tinh tiếp nhận tập đoàn Kinh Thế, cổ phần của anh sẽ phân tới tên của hai người, đến lúc đó, em phải chăm sóc cho nó thật tốt.”
Mạc Yên trừng anh, “Đừng nói những thứ này, bây giờ em không muốn nghe.”
Ăn cơm xong, Tần Thiên Nham trơ mắt nhìn Mạc Yên đi theo thằng nhóc Nam Tinh, bước lên một chiếc xe Cadillac dài và xa hoa, nghênh ngang rời đi.
Nhìn xe Cadillac gần biến mất trước mắt, Tần Thiên Nham mới kịp phản ứng, nhanh chóng nói với Hàn Tiếu Trần, "Lão Nhị, Lão Tam, các người mau về trông công ty đi, có việc gấp thì gọi điện cho mình, còn không có việc gì thì đừng quấy rầy mình, bây giờ mình phải tiếp tục theo đuổi vợ rồi. Lão Nhị, đưa xe cho mình, các người gọi taxi về đi!"
Tần Thiên Nham vừa nói xong thì liền lấy chìa khoá xe ở trong tay của Hàn Tiếu Trần, nhanh chóng lên xe, khởi động một tiếng nổ to, xe như cung tên bắn ra chạy đuổi theo.
Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Tần Thiên Nham mới đuổi theo phía trước được một lúc, di động của anh vang lên, vừa nhìn thì là số điện thoại nhà cũ gọi tới, anh vội bắt máy, "A lô?"
Giọng nói của Lương Mộc Lan truyền đến, "Thiên Nham, ông nội con có việc muốn tìm con, bây giờ con về nhà một chuyến đi, ngay lập tức! Có nghe hay không?"
Nói xong, Lương Mộc Lan không cho anh có cơ hội hỏi lại, trực tiếp cúp máy luôn.
Tần Thiên Nham nhìn điện thoại bị ngắt, rơi vào đường cùng nên đành phải gọi lại cho Hàn Tiếu Trần, nói anh phải về nhà một chuyến, kêu anh ta phái người đến Phủ vương gia trông chừng, còn mình thì bẻ tay lái chạy về hướng nhà cũ.
Trở lại nhà họ Tần, ở trong nhà không chỉ có ông cụ mà Tần Kiến Quốc và Lương Mộc Lan cũng có ở đây. Mà càng làm cho anh chán ghét đó là Lý Băng cũng có ở đây.
Trong phòng đang rất thoải mái nhưng từ khi mặt đen của Tần Thiên Nham bước vào thì trở nên nghiêm túc trong nháy mắt.
Tần Thiên Nham làm như không có nhìn thấy Lý Băng, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt ông cụ, giọng điệu cung kính hỏi, "Ông nội, ông tìm con có việc gì không?"
Hai mắt của ông cụ Tần sắc bén nhìn anh một cái, "Con đi theo ông vào trong này một chút."
Hai ông cháu đi ra sau, ông cụ Tần liền cốc đầu anh, "Tối hôm qua con đã làm chuyện tốt gì hả?"
Tần Thiên Nham cười hắc hắc với ông cụ Tần, "Chẳng phải ông cũng đã biết rồi hay sao? Vậy còn cố tình hỏi con làm gì nữa?"
Ông cụ Tần thở dài một tiếng, "Hiện tại Lý Băng đã tìm tới cửa, con có quyết định gì thì tốt nhất ở trước mặt ba mẹ con và mọi người nói cho rõ ràng, đã không yêu thích người ta thì cũng đừng trì hoãn tuổi thanh xuân của con gái nhà người ta có biết hay không?"
"Đã biết ông nội! Kỳ thật chuyện này con sớm nên nói với Lý Băng, mà cho dù không có Yên nhi, con và cô ấy cũng không có khả năng!"
"Tự con làm chủ đi! Ông trở về phòng đây!" Ông cụ nói xong liền xoay người trở vào phòng trong.
Chỉ để lại một mình Tần Thiên Nham, suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài đối kháng với ba người.
Ông cụ có vẻ đăm chiêu ngoái đầu nhìn lại bóng lưng cao to và rộng của Tần Thiên Nham, than nhẹ rồi lắc đầu, con cháu thì tự có phúc của con cháu đi. Nếu như Tần Thiên Nham thật sự không giải quyết được vấn đề này, về sau muốn hợp lại với đứa nhỏ Yên nhi kia thì càng không có hi vọng!
Lão già ông có một số việc không phải ông không muốn quản, nhưng ông lại không muốn miễn cưỡng. Dù thế nào việc này cũng nên để lại cho thằng bé tự mình giải quyết, chỉ có ý chí kiên định, lão già ông sẽ đứng phía sau chống đỡ cho anh.
Ộng cụ Tần có thái độ vung tay mặc kệ nên cũng làm cho Tần Kiến Quốc trầm mặc.
Hơi nghiêng người, Tần Kiến Quốc muốn đứng dậy nói với Tần Thiên Nham vừa xuất hiện, "Thiên Nham, con và Lý Băng nói chuyện cho tốt đi, ba còn có việc phải xử lý, ba về thư phòng đây."
Lương Mộc Lan đối với thái độ của hai lão già cực kỳ bất mãn, nhưng bà ở trong nhà này cùng lắm thì cũng được mở miệng, nhưng bà lại không được làm chủ, nhìn thái độ của hai lão già thì hình như đã đi theo tâm ý của con trai, vậy bà nên làm cái gì bây giờ?
Lương Mộc Lan còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, thì Tần Thiên Nham đã giúp bà quyết định rồi, "Mẹ, mẹ cũng trở về phòng đi! Con muốn nói chuyện với Lý Băng một chút."
Lương Mộc Lan bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lý Băng một cái, khi nhìn nụ cười tự tin ở trên mặt của cô, bà đành phải nói, "Băng Băng, vậy các con nói chuyện đi, nếu thằng nhóc này ăn hiếp con, cứ nói cho dì, dì sẽ trút giận thay con."
Lý Băng cười nhẹ nói, "Cảm ơn dì! Không có việc gì đâu, tính tình của Thiên Nham rất tốt, anh ấy sẽ không ăn hiếp con."
Nhìn Lương Mộc Lan đi vào trong, sắc mặt của Tần Thiên Nham trong nháy mắt trầm xuống, "Lý tiểu thư cũng rảnh quá chứ?"
Trên mặt của Lý Băng hiện lên một tia bối rối, "Tần Thiên Nham, hôm nay là mẹ anh cho mời em qua,dღđ。l。qღđ chứ không phải em tự mình muốn tới. Anh là đàn ông thì phải có phong độ một chút chứ, có cần phải nói chuyện với em như vậy không?"
Tần Thiên Nham cười lạnh, giữa con ngươi tràn đầy khí lạnh như tuyết mùa đông, "Vậy thì thật xin lỗi! Đối với phụ nữ hay quấn quít làm phiền người khác mà mặt vẫn tỉnh bơ, tôi chưa bao giờ có phong độ! Lý Băng, lấy điều kiện bây giờ của cô, cô hoàn toàn không cần phải chịu uỷ khuất bản thân mình như vậy, cô cứ tiêu hao trên người tôi, cô cảm thấy có đáng sao? Chẳng lẽ cô bằng lòng chạy đến trước mặt người ta ngày ngày để họ khinh sao?"
Hai mắt Lý Băng nhiễm một tầng sương mù, "Tần Thiên Nham, bộ anh nghĩ em muốn bị coi thường như vậy sao? Chính anh cũng đã từng yêu, vậy anh nói cho em biết đi, khi anh quấn quít với người khác, anh bị người như vậy sỉ nhục, trong lòng anh dễ chịu sao? Em không yêu cầu anh nhiều, chẳng lẽ anh không thể đối với em khoan dung và nhẹ nhàng một chút hay sao? Chẳng lẽ anh không thể chia một chút tình yêu của anh cho em sao? Cho dù chỉ một chút, em cũng cam tâm và thoả mãn rồi."
Tần Thiên Nham cười nhạt, "Nếu yêu mà cũng có thể chia sẽ, vậy trên đời này sẽ không có nhiều nam nữ si tình. Lý Băng, tôi nói với cô một lần cuối cùng, tôi và cô là không thể nào! Vĩnh viễn cũng không có khả năng, cho dù không có những người phụ nữ khác, thì cũng vĩnh viễn không thể nào! Cô đi đi! Thứ cho tôi không tiễn!"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú quyết tuyệt và lạnh băng của Tần Thiên Nham, Lý Băng đứng dậy, khoé môi nâng lên một tia cười bi thương nhưng âm lãnh, "Tần Thiên Nham, anh sẽ phải hối hận! Nhất định sẽ hối hận!"
Nói xong, Lý Băng dẫm giày cao gót xuống, ưỡn ngực đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa chính nhà họ Tần, Lý Băng ngồi lại trên xe mình, cầm điện thoại gọi đi, "Tiểu Báo tử, có rảnh hay không? Ra ngoài uống rượu với em!"
Lôi Báo ở đầu dây bên kia mới chơi suốt đêm tối hôm qua, buổi sáng chỉ mới ngủ được mấy tiếng, đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe điện thoại kêu, lấy qua nghe, còn chưa nói được lời nào, thì liền nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu đang mơ hồ chuyển động một vòng, mới nhớ ra đây là giọng nói của người trong mộng, hắn bật mạnh dậy, "Rảnh chứ, rảnh chứ, em đang ở đâu? Anh lập tức chạy qua ngay!"
"Em đang ở hội sở Aegean Sea!"
"Được, em chờ anh, anh lập tức chạy qua ngay."
Lôi Báo cúp điện thoại liền nhảy dựng lên, nhanh chóng mặc quần áo, nhảy lên xe thể thao rồi chảy ra cửa, bay như tên bắn về phía hội sở đang có người trong mộng, chỉ sợ làm cho cô sốt ruột.
Khi thấy Lý Băng đang tựa nghiêng ở trên ghế sô pha, uống xuống từng ly rượu mạnh, tim luôn băng giá của Lôi Báo lại cảm thấy hung hăng đau!
Hắn tiến lên đoạt lấy ly đang ở trong tay của Lý Băng, "Băng Băng, đừng uống nữa, nói cho anh biết người nào ăn hiếp em, lão tử sẽ đánh hắn trút giận cho em!"
"Người nào ăn hiếp em hả? Ha ha ha..." Lý Băng ngây ngốc cười, cười đến nước mắt chảy xuống, "Là Tần Thiên Nham ăn hiếp em! Tiểu Báo Tử, anh dám đánh anh ấy một trận cho em hay không?"
Lôi Báo luôn dễ bị kích động, làm sao có thể chịu được sự kích thích của cô, "Không phải là Tần Thiên Nham sao? Anh còn cho là người nào, em yên tâm, sáng mai anh sẽ đi gây sự với hắn ta."
Nhà họ Lôi ở thủ đô cũng không phải là người dễ chọc, cũng như trong thương trường và chính trị đều có người nhà.
Nói cách khác, nếu như Lôi Báo không có chút chỗ dựa thì cô cũng đã không tìm hắn ta tới đây, Tần Thiên Nham không phải dễ đối phó, mà bóng lưng của người phụ nữ kia cũng không phải là người đơn giản, muốn xuống tay với bọn họ thì người cũng phải có thế lực vững chắc ở phía sau chống đỡ mới được.
Nhà họ Lôi hiện nay có người làm trong quân uỷ, lại có thêm nịnh bợ từ phía nhà cô, Lý Băng cô cũng không tin không thể xử được nhà họ Tần.
"Lôi Báo, chúng ta hợp tác như thế nào đây?"
Lôi Báo nhìn vẻ mặt rõ ràng đang say, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo của cô, đột nhiên cảm thấy có chút khí lạnh ở trên thân mình, nhưng trong lòng lại đề phòng, nhưng lúc Lý Băng kề vào ngực hắn thì lý trí của hắn hoàn toàn biến mất.
Hắn chủ động ôm chặt người đẹp vào lòng, thở phì phò nói, "Em nói, anh nghe!"
Lý Băng ôm lấy cổ hắn, môi đỏ mọng hôn khẽ bên tai hắn, khi cảm giác được thân thể căng cưng của Lôi Báo lại càng căng cứng, cô nhẹ nhàng nói, "Chỉ cần anh giúp em giải quyết Tần Thiên Nham, anh liền gả cho anh! Như thế nào? Anh có thể về nhà bàn bạc với người nhà, em tin trong nhà anh sẽ rất thích trở thành thông gia với nhà họ Lý em!"
"Em nói thật sao?" Lôi Báo vặn mặt cô lại, muốn tìm một chút dấu vết đùa cợt trên mặt cô, nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Lý Băng lại thật sự nghiêm túc, trong lòng Lôi Báo nhất thời mừng như điên, liền cúi đầu hôn cô.
Lý Băng cũng không cự tuyệt, dù sao cô cũng không phải là liệt nữ trinh tiết gì cả. Thời gian lúc đi du học ở nước ngoài, thì đã sớm phá chỗ đó rồi, đối với chuyện tình nam nữ hoan ái cô đã quá đỗi quen thuộc, hai ba lần liền câu được hồn Lôi Báo.
Tại trong phòng thuê hai người liền bắt đầu câu chuyện cẩu thả của mình.
Lý Băng cảm giác Lôi Báo đang rong ruổi trên người mình, thì trong lòng lại càng hận nghiến răng đối với Tần Thiên Nham, cô không dễ chịu thì bọn họ cũng đừng mong sống yên ổn.
Cô nhất định sẽ đem tất cả nỗi đau khổ và khó chịu của mình hoàn trả gấp bội lần cho bọn họ.
***
Nói về Mạc Yên đi theo Nam Tinh lên xe, Nam Tinh chờ cô ngồi xuống, thì nắm chặt lấy tay cô.
Mạc Yên cảm giác được trong lòng Nam Tinh đang bất an, mắt nghiêng qua cười nhìn bé, "Tiểu Tinh, làm sao vậy?"
Nam Tinh nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú có chút nghiêm túc, "Mẹ, con ghét mẹ ở cùng một chỗ với Tần Thiên Nham, về sau mẹ không cần ở cùng với ông ta có được hay không?"
Mạc Yên sờ nhẹ đầu bé, "Ừ, lần này là ngoài ý muốn thôi, lần sau sẽ không như vậy!"
Nam Tinh vươn tay ôm eo cô, rút chặt vào lòng cô.
Người phụ nữ này là người quan trọng nhất trong cuộc đời này của bé, bé tuyệt đối sẽ không để bất luận người nào làm tổn thương cô, mặc dù bây giờ bé còn nhỏ, nhưng bé nhất định sẽ cố gắng, một ngày nào đó, bé sẽ chế tạo ra một thiên đường vô ưu vô lo cho cô!
Cadillac chạy một đường về thẳng Phủ vương gia.
Mạc Yên nói mệt liền trực tiếp trở về phòng, nhưng Nam Tinh lại vào thư phòng.
Mạc Yên kéo thân thể mệt mỏi vào phòng tắm, lúc cởi quần áo ra tắm thì mới phát hiện toàn thân trên dưới của cô không có chỗ nào toàn vẹn, khắp nơi đều để lại ấn ký tím đỏ của Tần Thiên Nham, nhớ lại cả đêm Tần Thiên Nham như thú dữ cực đói, cứ điên cuồng đòi lấy từ cô, trong lòng của Mạc Yên lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô đúng là vẫn không quên được anh! Đối với anh yêu và hận, đều khắc cốt ghi tâm như thế, sâu đến cô không sao bỏ được, muốn nhẫn tâm nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng anh lại không cho phép, còn lấy phương thức cuồng vọng và bá đạo của anh như ma quỷ quấn lấy cô, làm cho cô vĩnh viễn không thể nào thoát được, anh thề sống chết cũng phải quấn ở một chỗ với cô.
Tần Thiên Nham, gặp phải anh, thật sự là kiếp nợ cả đời này của Mạc Yên em!
Mạc Yên rất mệt, vừa ngã xuống giường liền ngủ ngay, trong mộng mà Tần Thiên Nham đáng ghét kia vẫn còn làm phiền cô.
Đợi lúc cô mê man tỉnh dậy, bên ngoài đã một mảnh tối đen.
Mạc Yên ngồi dậy cảm giác toàn thân ê ẩm và mệt mỏi, tim đập rất nhanh, rất căng thẳng, chẳng lẽ là do ngủ quá nhiều? Hay là do quá mệt mỏi?
Cô đi tới phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác mới tốt hơn chút.
Ra khỏi phòng liền nhìn thấy Bạch Lãng đang ngồi ở trong sân thưởng thức cây dao.
Nghe thấy cửa phòng mở ra, Bạch Lãng nhàn nhạt nâng mắt lên, nhìn bóng dáng yểu điệu và nhỏ con đang đứng ở trước cửa kia, đáy mắt sâu chợt loé lên một tia dịu dàng, nhưng khuôn mặt tuấn tú và giọng nói lại vẫn lạnh lẽo như cũ, "Thức dậy rồi à?"
Mạc Yên nhẹ "Ừ" một tiếng, "A Lãng, Tiểu Tinh đâu?"
"Sở quân khoa tìm nó có chút việc, đã đi ra ngoài rồi!"
Mạc Yên không nói nữa, đi được vài bước thì đột nhiên dừng bước lại, "A Lãng, anh ăn cơm chưa?"
"Chưa!"
"Mẹ Giang đâu?"
"Nói trong nhà có chuyện, nên hôm nay xin phép nghỉ rồi."
Mạc Yên ngưng cười, "Mẹ Giang không có ở đây, anh liền không cần ăn cơm hả?"
Bạch Lãng không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn thẳng cô, con ngươi khó có được hiện lên một tia mong chờ, đó là vì đối với thức ăn ngon.
Bạch Lãng biết, Mạc Yên rất giỏi trong việc nấu nướng, chẳng qua Lão Đại lại luôn lấy lý do thân thể của cô không tốt, nên cô có rất ít cơ hội tự mình xuống bếp.
Mỗi năm chỉ để cho Mạc Yên tự mình xuống bếp vài ngày, rồi mấy ngày đó trở thành mấy ngày đặc biệt.
Hôm nay mới không dễ dàng gì mẹ Giang lại không có ở đây, Bạch Lãng thà rằng để bụng rỗng cũng không muốn kêu đồ ăn khó ăn ở bên ngoài, nghĩ rằng cứ cố chịu đựng một chút, không chừng chờ Mạc Yên tỉnh dậy thì anh liền có lộc ăn rồi.
Điều mà Mạc Yên khó kháng cự lại nhất là nhìn thấy một người đàn ông lộ ra vẻ mặt đáng thương và tội nghiệp, cười nói, "Em đi xem có nguyên liệu nấu ăn gì không, tuỳ tiện làm vài món, anh chờ một chút nhé."
Nhìn bóng dáng Mạc Yên nhanh nhẹn đi xa, Bạch Lãng hưng phấn đến nổi vung tay chém một quyền vào không trung, trên khuôn mặt lạnh lẽo có một tia cười đạt được như ý.
Nấu ăn cũng đã từng là một việc mà Mạc Yên cực yêu thích.
Năm đó mỗi lần Tần Thiên Nham ở nhà, hoặc là anh nấu cơm, hoặc là hai người cùng làm, vì thường xuyên làm nên đã luyện ra một đôi tay tài nghệ.
Nhưng từ khi bị chuyện đó làm tổn thương trở về sau, Mạc Yên sợ tức cảnh sinh tình mà đau lòng, nên cố gắng tránh tiến vào phòng bếp, chỉ có tại vài ngày đặc biệt, cô sẽ thu tâm tình lại, làm cho Nam Bá Đông hoặc Nam Tinh một bàn đồ ăn ngon, để cho vài người ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm ngon và vui vẻ.
Bây giờ lại trở về thủ đô, lúc đầu còn mới khó chịu chứ giờ tâm tình cũng đã chậm rãi tỉnh lại rồi.
Nhớ lại Tần Thiên Nham ngày hôm qua, tim Mạc Yên lại xẹt qua một tia đau khổ.
Mặc dù ngày hôm qua lên giường với anh, nhưng trong lòng cô lại rất rõ ràng, chung quy tới cuối cùng anh và cô cũng sẽ không thể trở về!
Lúc Bạch Lãng đang thoải mái ăn thức ăn do Mạc Yên nấu, thì nam chủ nhân của Phủ vương gia trở về gấp.
"Yên nhi..."
Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Mạc Yên đột nhiên nâng mắt nhìn qua, khi thấy vẻ mặt đang đứng trước cửa, một đôi mắt chim ưng lợi hại của một người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô, ngẩn người, cô lập tức đặt chén đũa trong tay xuống, chạy nhanh qua chỗ anh, "Anh Đông, anh trở về rồi!"
Cái gì Nam Bá Đông cũng chưa nói, giang hai tay ôm chặt cô vào trong lòng, cúi đầu ở bên tai cô chất vấn, "Nếu như anh không trở lại, có phải em tính trở về vòng tay ôm ấp của anh ta có phải hay không?"
Thân thể Mạc Yên cứng đờ, nghĩ muốn tránh hai tay đang trói buộc của anh, nhưng phát hiện uổng công vô ích thôi, đành phải bất đắc dĩ nói lại, "Không phải bây giờ em đang ở trong nhà hay sao? Không lẽ bởi vì chuyện này mà anh đột nhiên trở về?"
Nam Bá Đông bưng mặt cô lên, lạnh lùng nói, "Mạc Yên, đừng làm cho anh thất vọng! Cho dù chúng ta không có khả năng ở bên nhau, anh nói rồi, anh sẽ tìm cho em một người đàn ông có thể vì em và bảo vệ em suốt đời, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận người nào ăn hiếp em, cho em hưởng hạnh phúc suốt cả cuộc đời."
Trong lời nói của Nam Bá Đông có đau đớn, làm cho tim Mạc Yên trầm xuống.
Cô cảm ơn anh vì đã yêu thương cô, nhưng có một số chuyện, không phải anh nói như thế nào thì sẽ như thế đó.
"Anh Đông, chuyện của em, em sẽ biết tính toán!"
"Em..."
Nam Bá Đông khẽ trừng mắt, lúc đang muốn nói gì đó thì ngực anh bỗng truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, anh đau đến thân thể đột nhiên run rẩy, sau đó cả người ngã xuống đất.
Mẫn Lạp vẫn luôn đứng sau Nam Bá Đông bước xa tiến lên vươn tay đỡ Nam Bá Đông lên, bước vọt vào trong phòng Nam Bá Đông, lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng của Nam Bá Đông.
Cổ độc của anh, thời gian tái phát càng ngày càng ngắn, cho dù có thuốc của Lam Khảm Khảm khống chế cổ độc, nhưng hiện tại khoảng cách không tới mười ngày lại tái phát trở lại. Đi Thái Lan chỉ có ngắn ngủn hai mươi ngày, anh đã tái phát ba lần, bây giờ là lần thứ tư rồi!
Mạc Yên vừa thấy Mẫn Lạp đứng dậy, liền vội hỏi, "Mẫn Lạp, anh Đông như thế nào rồi?"
Nhìn vẻ mặt tái xanh của cô, nghe giọng nói run rẩy của cô, Mẫn Lạp cảm giác hô hấp cũng có chút gấp, "Yên nhi, em phải chuẩn bị tốt tư tưởng của mình!"
"Anh, anh nói cái gì? Mẫn Lạp, anh đừng làm em sợ!" Mạc Yên cảm thấy tim mình trầm xuống, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm.
Mẫn Lạp nhẹ thở dài, "Cả đời này của cậu ấy, người mà cậu ấy để ý nhất chính là em, thời gian của cậu ấy đã không còn nhiều nữa rồi, nếu như có thể em nên chiều theo ý cậu ấy một chút, đừng kích thích cậu ấy, để cậu ấy sống tốt hết mấy ngày này! Cả cuộc đời này của cậu ấy...thật sự đã quá khổ rồi!"
Nói xong lời cuối cùng, người đàn ông lạnh nhạt và phóng khoáng như Mẫn Lạp, cũng không nhịn được mà mắt đỏ lên.
Hai người đàn ông
như Đường Thạch và Bạch Lãng lại trực tiếp xoay mặt đi chỗ khác, đi ra cửa bằng không hai người sẽ nhịn không được mà nhìn thêm, đối mặt với người đại ca đã cùng vào sinh ra tử với bọn họ đang lãng vãng ở trước quỷ môn quan, bọn họ sợ mình sẽ không chịu được.
Mạc Yên bắt được cánh tay Mẫn Lạp, “Mẫn Lạp, còn có biện pháp nào có thể cứu anh ấy không? Lần này chuyện mà các người đi Thái Lan đã điều tra xong chưa? Lam Khảm Khảm kia không phải đã nói chỉ cần điều tra xong chuyện em gái bà ấy thì bà ấy sẽ cứu anh ấy sao?”
Cổ độc trên người cô, Nam Bá Đông bắt mọi người phải gạt cô, nhưng mỗi lần bắt cô uống thuốc thì anh cũng chỉ nói đó là thuốc trị bệnh tim của cô mà thôi.
Mẫn Lạp vỗ nhẹ tay cô, “Đợi một đêm, còn có chút chuyện vẫn chưa xử lý xong, qua tối hôm nay là xong rồi! Sắc mặt của em không được tốt, nhanh đi nghỉ ngơi trước đi! Ngộ nhỡ em có chuyện gì, cậu ấy sẽ trách anh!”
Mạc Yên lắc đầu, “Không! Em phải ở đây chăm sóc anh ấy! Mẫn Lạp, từ đó tới nay, đều là anh ấy chăm sóc em, bây giờ sẽ tới phiên em chăm sóc cho anh ấy! Cơ thể của em, em biết rõ, em không sao đâu. Nếu như em khó chịu, em sẽ kêu các người tới có được hay không?”
Đối mặt với ánh mắt cầu xin của Mạc Yên, Mẫn Lạp gật đầu, “Cậu ấy có thể sẽ ngủ một giấc mới tỉnh, anh đi tắm rửa trước, rồi sẽ qua đây nhìn cậu ấy.”
Mạc Yên gật đầu, “Ừ, anh đi đi! Nơi này có em trông.”
“Được, có chuyện gì nhớ kêu anh!”
Lúc Nam Bá Đông tỉnh dậy thì thấy Mạc Yên đã mệt mỏi nằm sấp trước giường ngủ, anh nhấn chuông trên đầu giường, trong nháy mắt bóng dáng của Đường Thạch bước vào.
Hiện tại toàn thân Nam Bá Đông vô lực, chỉ có thể lấy tay ra hiệu cho Đường Thạch ôm Mạc Yên lên giường.
Ôm thân thể của cô, cảm giác cô mềm mại, tim Nam Bá Đông khổ sở đến muốn khóc, một người con gái tốt đẹp như vậy, vì sao anh lại không có tư cách có được chứ?
Anh cúi đầu ở bên tai cô nỉ non, “Yên nhi, cả đời này anh và em hữu duyên nhưng vô phận, nếu có kiếp sau, hãy đồng ý làm vợ anh có được hay không?”
Sáng sớm hôm sau, đầu đề của thời báo Luân Đôn--hắc bang tung hoành ở Thái Lan nhiều năm, đã không tiếng động tiêu tan trong một đêm.”
Khi tờ báo này đưa đến trước mặt của Nam Bá Đông, anh lạnh lùng hạ lệnh, “Lập tức an bài, bay thẳng tới Nam Cương.”
Rồi anh lại gọi một cú điện thoại cho Đoàn Kiều Thành, “A Thành, chuyện ở bên kia của cậu đều đã xử lý xong chưa?”
“Anh Đông, em làm mà anh còn không yên tâm sao? Anh cứ yên tâm, em đã sai người bắt con đàn bà đó bỏ vào trong nhà chứa, cho những người đàn ông đó làm miễn phí! Đến chết mới thôi…!”
“Tốt lắm, việc này hãy làm sạch sẽ một chút, anh không muốn để cho cô ấy biết những chuyện ô uế như thế này.”
“Dạ rõ!” Đoàn Kiều Thành đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Độc Cô Thiên Nhai đã xuất hiện, không tìm được Mạc Yên nên đã về núi, giống như nhà của anh ta có chuyện gì đó xảy ra.”
“Độc Cô Thiên Nhai? Không cần để ý tới anh ta, bây giờ anh và Yên nhi sẽ tới sân bay, cậu giúp anh báo một tiếng trước với Tộc Nạp Tây ở phía bên kia. A Thành, bây giờ anh không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn nữa!”
“Em biết, em đi sắp xếp một chút!” Đoàn Kiều Thành bây giờ đối với Nam Bá Đông có thể nói như nói gì nghe nấy, chỉ cần Nam Bá Đông nói anh sẽ dốc hết sức đi làm, dù sao làm chuyện này đối với anh mà nói cũng chỉ nhấc tay giúp đỡ mà thôi.
Nếu như có thể cưới Mạc Yên về, cả đời này của anh sẽ hạnh phúc đến quên đường về.
Mạc Yên biết Nam Bá Đông muốn đi Nam Cương chữa bệnh, anh không nói cô cũng muốn đi cùng với anh.
Huống chi, bây giờ thân thể Nam Bá Đông suy yếu tới mức phải ngồi xe lăn, nhìn thấy một người đàn ông đã từng không ai bì được, lúc này lại vô lực tới mức này, trong lòng Mạc Yên khổ sở muốn chết.
Bắt đầu từ lúc anh tỉnh lại, Mạc Yên nhìn anh bận rộn, người ở bên cạnh đi tới đi lui ngày càng nhiều, điện thoại cũng không ngừng reo, hội nghị thông qua video của computer cũng thường xuyên kéo dài tới một hoặc hai tiếng đồng hồ. Cô khuyên cũng khuyên không được, Mạc Yên cảm giác rất sợ hãi như tùy lúc nào anh cũng có thể chết.
Trên máy bay, Nam Bá Đông nói với cô, “Yên nhi, qua một thời gian ngắn nữa, anh sẽ để Nam Tinh tiếp nhận tập đoàn Kinh Thế, cổ phần của anh sẽ phân tới tên của hai người, đến lúc đó, em phải chăm sóc cho nó thật tốt.”
Mạc Yên trừng anh, “Đừng nói những thứ này, bây giờ em không muốn nghe.”
/99
|