Chương 102; Oan gia ngõ hẹp
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ nở nụ cười lạnh lùng, hai tay ôm ngực, nói: "Trong cống ngầm đã bị lật thuyền, anh cảm thấy, chúng ta còn có khả năng cùng một chỗ sao?"
"Sau này anh sẽ đối xử tốt với em hơn, em muốn gì anh cũng cho em, anh không muốn anh làm, anh khẳng định sẽ không làm, em không hy vọng anh gặp người nào, anh cũng khẳng định sẽ không gặp, anh sẽ mãi ở bên cạnh em." Ngụy Ngạn Khang thâm tình tha thiết hứa hẹn nói.
Hoắc Vi Vũ móc móc lỗ tai, tỏ vẻ phiền chán, lười biếng nói: "Những lời này bảy năm trước anh đã nói qua, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
"Anh có nổi khổ, trong nhà muốn anh làm đám hỏi, nếu không, người nhà của anh sẽ không có gì nữa, ba của anh tuổi tác đã cao, nếu bị ngã xuống sẽ không dậy nổi." Ngụy Ngạn Khang giải thích nói.
"Stop! Đừng bỏ vở nửa chừng, thân cũng đã bán, còn không lấy vốn về được, anh đã lãng phí tinh huyết cùng mồ hôi ở trên người Cố Kiều Tuyết rồi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói ra.
"Tiểu Vũ, em cứ phải lấy dao đâm phải tim anh như vậy sao?" Ánh mắt của Ngụy Ngạn Khang đau đớn nói.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: "Dao đâm? Tôi sợ làm bẩn tay của tôi."
Cô lạnh lùng đi về phía xe của mình, không muốn để ý tới anh ta, mở cửa xe ra.
Một người mạnh mẽ xông đi tới, cô bị ấn lên cửa xe.
Hoắc Vi Vũ không vui quay đầu lại.
Ngụy Ngạn Khang đứng sau lưng cô, mặc dù cả người cao gầy, nhưng, vẫn đủ để nhốt cô ở trong lòng mình.
"Phải làm gì em mới bằng lòng tha thứ cho anh?" giọng nói của Ngụy Ngạn Khang khàn khàn hỏi.
"Đứng ở giữa đường một giờ, mặc kệ có xe chạy qua hay không anh cũng không được rời khỏi, dám không?" Hoắc Vi Vũ khiêu khích nói, trong đôi mắt lạnh lùng không chút độ ấm.
Ngụy Ngạn Khang không nói hai lời, đứng ở giữa lộ, cầm lấy điện thoại nhìọathời gian.
Hoắc Vi Vũ sâu thẳm nhìn anh ta.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cây ngô đồng rậm rập tạo thành ánh sáng loang lổ chiếu vào trên người xinh đẹp của cô.
Đôi mắt phượng dưới lông mi dài che khuất ánh sáng lạnh lướt qua.
Che khuất gợn sóng, tạo thành một màu đen mênh mông vô bờ.
Cô xoay người, đi vào bên trong, thấy được rất nhiều người, cũng có nhân viên đang bận rộn.
Hoắc Vi Vũ đi qua, nói với một nữ nhân viên cao gầy nói: "Trogn xe tôi có chút trái cây, phiền cô kêu nhân viên đến chuyển vào trong giúp."
"Xin lỗi, bây giờ tôi có chút vội, tự cô chuyển vào đi đi, đặt lên bàn là được." nữ sinh cao gầy nói, liền đi.
Hoắc Vi Vũ nhún vai.
Thôi, vốn cô tới làm việc thiện, không muốn so đo với nhân viên, tự mình đi chia ra 20 túi trái cây xách đến trên bàn.
Một người nam sinh đen gầy đi đến trước mặt cô, đưa cho cô, "Người đẹp, phiền cô ký tên lên đây."
Hoắc Vi Vũ nghi hoặc tiếp nhận, xem một chút là danh sách ghế ngồi, tổng cộng 3500 đồng.
“Xin lỗi, tôi không ký được, cậu đi tìm nhân viên ở đây đi." Hoắc Vi Vũ trả lại cho nam sinh.
Nam sinh không tiếp, khẩn trương nói: "Cô không phải nhân viên ở đây sao? Tôi thấy cô chuyển trái cây, cô đừng gạt tôi, muốn quỵt nợ hả."
Hoắc Vi Vũ thấy những người nhiều chuyện kia nhìn qua.
Cô không muốn cãi nhau với nam sinh, đi đến trước trước mặt người con gái cao gầy, nói: "Đây là danh sách bàn ghế của cô nhi viện cần, cô nhìn một chút đúng không thì ký đi."
"Đây là cần phải có chữ ký của viện trưởng Phùng, cô đi đến văn phòng ở trên lầu 3, bây giờ ngài ấy đang ở đó." Người con gái cao gầy nói, lại xoay người vội vàng chuyện khác.
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi lên lầu 3.
Cô đi qua chỗ rẽ, liền nhìn thấy đội hình quen thuộc.
Tám quân nhân chỉnh tề đứng ở hai bên cạnh cửa, mặt không chút thay đổi đứng thẳng tắp ở đó, giống như một bức tượng.
Những quân nhân này còn có chút quen mặt.
Chẳng lẽ?
Cố Cảo Đình cũng ở trong này!
/1353
|