Chương 172: Đã trêu chọc, liền không chấm dứt
Lúc anh nhìn thấy Hoắc Vi Vũ và Lâm Thừa Ân, đôi mắt co rụt lại.
Tóc của Lâm Thừa Ân lộn xộn, hiển nhiên bộ dáng vừa tỉnh ngủ, mập mờ ngồi ở đầu giường của Hoắc Vi Vũ.
Cô nam quả nữ, ngủ ở cùng một phòng.
Sắc mặt của Cố Cảo Đình xanh mét, máu trong đầu dâng lên, chất vấn: "Hoắc Vi Vũ, cô bị tai nạn giao thông gọi điện cho Lâm Thừa Ân cũng không gọi điện thoại cho tôi?"
Lâm Thừa Ân rất phản cảm với Cố Cảo Đình, "Xin nhờ anh, bây giờ là nửa đêm, Tiểu Ngũ cần nghỉ ngơi."
Cố Cảo Đình sắc bén quét nhìn về phía Lâm Thừa Ân, "Tôi đang nói chuyện với cô ấy chưa tới phiên anh ở chỗ này chít chít méo mó, trung tá Thượng, dọn phòng."
"Vâng." trung tá Thượng chỉ vào Lâm Thừa Ân nói với cấp dưới: "Đưa anh ta ra ngoài."
Hoắc Vi Vũ nhìn những người đó kéo Lâm Thừa Ân ra, rất nổi giận, lớn tiếng quát Cố Cảo Đình: "Anh không nên quá phận."
"Quá phận chính là cô, không biết mình có thân phận gì sao, có chuyện không tìm chồng mà lại tìm đàn ông đến chăm sóc là có ý gì? Lúc dì Long gọi điện thoại đến hai người đang làm cái gì? Vì sao không nghe!" Cố Cảo Đình liên tục hỏi mấy vấn đề, trong mắt mãnh liệt tối tăm, tùy thời muốn phanh thây xé xác rồi cô.
Giống như, trong mắt anh cô chính là một người thích tìm đàn ông bên ngoài..
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng như tháng 12, "Tôi có thân phận gì, ngược lại tôi muốn hỏi tư lệnh Cố một chút."
"Đừng quái gở với tôi, cô là vợ của tôi, tôi là chồng của cô, quân hôn không thể ly dị, đời này, cô cũng đừng muốn thay đổi." Cố Cảo Đình nói.
"Cho nên tôi đã hối hận, thừa dịp bây giờ trước khi chúng ta kết hôn thì nên chấm dứt đi." Hoắc Vi Vũ không kiên nhẫn nói.
Cố Cảo Đình dừng một chút, ánh mắt đen kịt, nhìn chằm chằm cô, "Cô có ý gì?"
"Tôi không muốn Cố Kiều Tuyết bởi vì bắt cóc tôi trả giá thật lớn, tất cả mấy người cả đời này tôi cũng không muốn gặp." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Cố Cảo Đình ngơ ngẩn.
Câu nói cả đời cũng không muốn nhìn thấy, như một con dao không chút lưu tình đâm xuyên vào trái tim anh.
Anh có thể cảm nhận được máu của mình đang đông lại, vì cô mà đóng băng lại.
Một chút tổn thương từ trong mắt của anh nhanh chóng hiện lên.
Anh im lặng, nắm chặt tay, cảnh cáo nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: "Có bản lĩnh cô lập lại lần nữa."
"Nói một trăm lần thì cũng giống nhau!"
Cố Cảo Đình theo tay vung lên, bình nước biển treo cao ngã trên mặt đất, phát ra phịch một tiếng, đã cắt ngang lời của Hoắc Vi Vũ. .
Cô nhìn về phía trên mặt đất, còn không có nhìn rõ ràng, anh bước lên trước một bước, nắm chặt cầm của cô, làm cho cô đối diện với anh.
Hoắc Vi Vũ chống lại ánh mắt đỏ bừng của anh.
Trong lúc này gió cuồn cuồn thổi mạnh, ẩn chứa sát khí, phẫn nộ có thể nuốt chửng tất cả.
Mặc kệ là ai, khi chống lại ánh mắt lúc này của anh đều cảm thấy run rẩy.
"Hoắc Vi Vũ, cô đã trêu chọc tôi, sẽ không có quyền kết thúc!" Anh nói ra một câu trần thuật, "Lần này cô ồn ào với tôi, tôi tha thứ cô bị bệnh nên đầu óc không rõ ràng lắm, nhưng mà chỉ một lần này thôi."
Hoắc Vi Vũ không cần sự tha thứ của anh, cô muốn hất tay của anh ra.
Anh không có buông ra, ngược lại lực cầm tay càng tăng lớn.
Hoắc Vi Vũ không khuất phục nhìn anh.
Trong mắt của cô là lạnh lùng, dứt khoát,là hờ hững, là sự cố chấp của cô.
Cố Cảo Đình biết rõ, cô vẫn muốn đi.
Trong lòng của anh hiện lên chút hoảng sợ, như là bị ong mật đốt, lại đau lại chát vừa chua xót, độc tố trong lòng không ngừng lan tràn, đã lan đến các bộ phận trên người, không cách nào ngừng lại.
Anh cúi người, anh hôn lên môi của cô.
/1353
|