Chương 208: lại gặp mặt lần nữa
“Cái kia, là như vậy, tay của ngài nhịp để cho tôi hát《see you again》, tôi mới vừa học được, khả năng hát có chút không tốt.” Hoắc Vi Vũ nói trước.
Cố Cảo Đình lộ ra tươi cười, “see you again.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy chính mình bị đùa giỡn.
Bất quá, nghe giọng anh, xào xạt, hơi già nua, giống như người sáu, bảy mươi tuổi.
Coi như có thể làm ông nội đi.
“Không phải thật sự see you again, chỉ là bài hát mà thôi.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Cố Cảo Đình không cần chính mắt nhìn thấy, trong đầu liền phác hoạ ra bộ dáng cô sốt ruột, khuôn mặt khẳng định ửng đỏ.
“hát đi.” Cố Cảo Đình không có làm khó dễ.
Hoắc Vi Vũ hắng giọng, mở miệng nói: “It's been along day without you my friend.”
Cố Cảo Đình phụt một tiếng cười, “Tôi nhớ rõ câu đầu tiên còn không phải nói, hát đi.”
Hoắc Vi Vũ: “……”
“Câu đầu tiên chính là như vậy.” Hoắc Vi Vũ đỏ mặt nói.
“uh, tiếp tục.”
“And I'll tell you all about it when I see you again”
“sao câu thứ hai và câu đầu tiên điều giống nhau?” Cố Cảo Đình chen vào nói.
“Chính là như vậy.” Hoắc Vi Vũ nhíu mày, đề cao đê-xi-ben.
“à.”
Hoắc Vi Vũ mấp máy miệng, hắng giọng, chuẩn bị tiếp tục.
Quên lời.
Cô chuyển xuống di động, tiếp tục nói: “We've come along way from where we began”
“câu thứ ba cũng giống vậy?”
Hoắc Vi Vũ nổi nóng, “Câu đầu tiên, câu thứ hai, câu thứ ba, câu thứ tư âm điệu đều là giống nhau, câu thứ năm mới là nói hát, lão quấy rầy tôi như vậy, tôi hát như thế nào?”
“thôi đi, không quấy rầy, cô hát cho xong.”
Hoắc Vi Vũ thở ra một hơi, điều chỉnh cảm xúc, nói xong câu thứ tư, cô dừng lại.
lúc sau nói hát như thế nào cô quên.
Cố Cảo Đình rất có nhẫn nại chờ, đợi hết mười giây, hỏi: “sao không hát?”
“tôi mở nhạc, như vậy sẽ dễ nghe.” Hoắc Vi Vũ nói, không khỏi phân trần mở nhạc.
Cô hát theo nhạc, Cố Cảo Đình bật cười ngồi dậy.
Cô hát xong, anh cười cho đến hết.
sắc mặt Hoắc Vi Vũ xanh mét, cảm thấy bị cười nhạo, tức giận, “V tiên sinh, có cái gì buồn cười, ông uống lộn thuốc đi.”
tâm tình Cố Cảo Đình thực tốt, hỏi: “Tôi là người đàn ông đầu tiên nghe cô hát?”
“ông suy nghĩ nhiều.” Hoắc Vi Vũ chối bỏ.
“lúc tiểu học cô học qua âm nhạc như thế nào ?” Cố Cảo Đình rất hiếu kì hỏi.
Hoắc Vi Vũ âm dương quái khí nói: “V tiên sinh lúc học tiểu học, chưa có thi âm nhạc?”
Cố Cảo Đình càng sung sướng.
Trách không được, anh chưa từng nghe cô hát, nguyên lai là âm si.
“Về sau không cần hát cho người khác nghe, mỗi một câu đều không có giai điệu, sẽ mất mặt, biết không?” Cố Cảo Đình nói.
Hoắc Vi Vũ không nói.
lúc học tiểu học, ca hát đều là hợp ca, cô lừa dối vượt qua kiểm tra đến cao trung, cao trung không có khóa âm nhạc.
Cô chỉ là không hát, thật đúng là không có phát hiện, vốn dĩ chính mình sẽ không biết hát.
“cô là âm si, nhưng khiêu vũ nhảy thật tốt.” Cố Cảo Đình thoáng nhớ lại cô khiêu vũ.
“Tôi chỉ là không biết hát, trình độ thưởng thức vẫn có, hát tôi đã hát xong rồi, ngủ ngon, chúc ông mộng đẹp.” Hoắc Vi Vũ bướng bỉnh.
Cố Cảo Đình nhếch lên khóe miệng, ý vị thâm trường nói: “see you again.”
Hoắc Vi Vũ trong lòng hồi hộp một chút, giọng điệu có chút ái muội, cô hoảng hốt, nói thẳng: “Tôi đối với ông lão không có hứng thú.”
Cố Cảo Đình cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ bực bội, cô như thế nào trêu chọc đào hoa.
Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn muốn tham gia hôn lễ Cố Kiều Tuyết.
/1353
|