Chương 229: đừng đi, ở bên tôi
“Phát ngốc cái gì, xả nước, tắm rửa.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Anhrửa sạch tay, đi ra ngoài, ngón tay cởi bỏ cúc áo tây trang.
Giơ tay nhấc chân, mang theo một ít hơi nước, như là gợi cảm mê hoặc.
Theo hơi thở anh tới gần, cô hết sức khẩn trương.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, không nhìn anh, vào toilet, khóa cửa lại.
Trong gương phản chiếu ra khuôn mặt cô hồng hồng.
mắt quyến rũ như tơ, nai con chạy loạn.
Cảm giác không thích hợp.
Hoắc Vi Vũ nghi hoặc, khó hiểu.
trước kia cô không có cảm giác với Cảo Đình, thậm chí đối với anh chán ghét, căm hận, bài xích.
Nhưng mà, lần này thấy anh, tim đập bất thường.
Chẳng lẽ là Cố Kiều Tuyết ở trong chén vi cá của cô thả thứ gì đó, cô ăn không có phát hiện sao?
Hoắc Vi Vũ hất một ít nước lạnh đến trên mặt mình, làm mình thanh tỉnh một chút.
bản thân Cố Cảo Đình chính là một người đàn ông rất có lực hấp dẫn, anh dễ như trở bàn tay có thể tước bỏ phòng ngự của thiếu nữ.
Nhưng mà, lòng anh, không phải thứ các cô có thể mơ mộng xa vời.
Cô không cần đi vào, ngốc tử mới đi vào.
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, trên mặt bớt đỏ.
Cô cởi quần áo, nằm ở trong bồn tắm.
nước ấm vừa vặn.
Đem cả người cô thả ở bên trong.
Thực thoải mái.
Giống tay mẹ dịu dàng, có thể thư giản sau một ngày mệt nhọc.
Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Không biết trên thế giới này có quỷ hay không? Nếu có quỷ, hiện tại mẹ ở nơi nào?
mẹ cùng ba vui vẻ ở bên nhau sao?
Đột nhiên, trước mắt tối sầm, đèn tắt.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt, nhìn đến trên vách tường rơi một cái đầu người máu tươi, phát ra ánh sáng lam.
Chợt vừa thấy, đặc biệt khủng bố, bổ nhào tới cô.
Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, thét chói tai.
Trên tường kia ánh sáng lam lại biến mất, đầu người cũng không thấy.
Cô ngồi bất động ở trong nước, thân thể run bần bật.
“Vi Vũ.” Cố Cảo Đình nghe được tiếng thét Hoắc Vi Vũ chói tai, trong lòng lo lắng, phá cửa phòng tắm, vọt tiến vào.
Hoắc Vi Vũ nhìn trong bóng đêm một người như con báo nhằm phía cô.
Theo bản năng núp ở một góc, cuộn tròn cùng một chỗ.
“Vi Vũ đừng sợ, là tôi.” Cố Cảo Đình mở ra đèn pin di động, đặt ở trên bệ.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy đúng là Cố Cảo Đình, trong lòng yên ổn không ít, đôi mắt hơi đỏ lên.
Vừa rồi hình dáng đầu người, quá rõ ràng.
Một tia bi thương ở trong lòng cô.
“Tôi nhìn thấy ba tôi.” Giọng Hoắc Vi Vũ tắc nghẹn nói.
Cố Cảo Đình đem cô ướt át ôm vào trong ngực, bàn tay nắm chặt bả vai cô.
“Không cần nói bừa. Tôi nói trung tá Thượng đi tìm hiểu nguyên nhân mất điện, một hồi sẽ có điện.” Cố Cảo Đình trấn an nói.
“Tôi không có nói bậy, ở trên tường phát ra ánh sáng lam, thực rõ ràng, hướng tới tôi, nhưng mà trong nháy mắt, đã không thấy tăm hơi.” Hoắc Vi Vũ nói, còn có chút hoảng hốt.
Cố Cảo Đình trong mắt xẹt ra một tia sáng, đôi mắt nheo lại.
Trên tường lại xuất hiện đầu người.
“Cố Cảo Đình anh xem.” Hoắc Vi Vũ hoảng sợ chỉ nói.
Cố Cảo Đình nhíu mày, hiểu rõ, giải thích: “Đừng sợ. Đây là dùng ánh đèn chiếu ra tới, nguyên tắc hoạt động giống hình chiếu. Có người đùa dai.”
Anh một bước đi qua, đẩy ra cửa sổ.
Đối diện trên lầu, có một người cầm đèn tụ quang mini, thấy không rõ mặt lắm.
Người kia nhìn thấy có người đẩy cửa sổ ra, bị phát hiện.
Chạy nhanh, đóng lại đèn tụ quang, bỏ chạy.
Cố Cảo Đình muốn đuổi theo ra.
Hoắc Vi Vũ không nghĩ một mình chờ trong hoàn cảnh tối tăm, trong đầu không có hoạt động, cô liền kéo lại tay anh, bật thốt lên nói: “Đừng đi.”
/1353
|