Chương 254: Không phải người, thì là cái gì!
Hoắc Vi Vũ ra khỏi Cố thị, nhìn thấy xe của Cố Cảo Đình vẫn ở đó.
Rolls-Royce Phantom đậu ở dưới ánh mặt trời, càng thêm bắt mắt.
Trong lòng của cô có loại cảm giác khác thường.
Anh đang chờ cô?
Nghĩ đến điểm này, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu trống rỗng.
Ngơ ngác đứng ở cửa ra vào.
Một chiếc Volvo màu đỏ phóng tới, che khuất tầm mắt của cô.
Phùng Tri Dao vội vàng bước xuống xe, nhanh chóng lên xe của Cố Cảo Đình.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một tiếng, đôi mắt rủ xuống, lông mi khẽ run, sắc mặt lúng túng đỏ rực.
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
Sao Cố Cảo Đình có thể chờ cô được.
Hoắc Vi Vũ lên xe của mình, lái xe rời đi.
Thượng trung tá mong chờ nhìn bóng xe của Hoắc Vi Vũ.
Anh hi vọng cô chủ động tìm Tư lệnh, Tư lệnh bị thương rất nghiêm trọng.
"Cảo Đình, Cảo Đình." Phùng Tri Dao hô hai tiếng, đẩy Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình mở to mắt.
Mắt hơi đỏ, sắc mặt hồng nhuận quái dị.
"Anh sao vậy? Chỗ nào không thoải mái hả?" Phùng Tri Dao đặt tay lên trán của Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình nhanh hơn một bước cầm cổ tay của cô, gạt ra.
Anh không thích người khác đụng anh, đặc biệt là phụ nữ.
"Không phải cô muốn nói chuyện quan trọng sao? Chuyện gì?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, nhéo mũi.
Bời vì phát sốt, đầu nặng trịch, mê mê tỉnh tỉnh.
"Có phải hắn đến Tứ Xuyên rồi phải không?" Phùng Tri Dao nhíu mày hỏi.
"Tới chừng một hai tháng, thế lực bị tôi công kích, hiện tại hắn chạy trốn khắp nơi, không có lực trả thù, yên tâm." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Hắn bắt mẹ em, giết cha em, em muốn biết mẹ em có an toàn hay không, lúc anh bắt được hắn có thể nói với em một tiếng được không, em muốn gặp hắn." Mắt Phùng Tri Dao ngập nước, khẩn cầu nói.
Đôi mắt Cố Cảo Đình sâu thêm mấy phần, nhẹ gật đầu.
Thượng trung tá sợ Tư lệnh bỏ qua, Hoắc Vi Vũ qua Ly Uy sơn trang sẽ không gặp được.
Anh xen vào nói:
"Phùng tiểu thư, Tư lệnh đang sốt rất cao, cần phải trở về truyền nước."
"Sao lại phát sốt, Hàm xem qua chưa?" Phùng Tri Dao lo lắng hỏi.
Mắt cô ngập nước mắt, động lòng người nhìn Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình vẫn không nói gì, Thượng trung tá cười hì hì nói:
"Bác sĩ Nhan đang chờ ở Ly Uy sơn trang, Phùng tiểu thư yên tâm, chúng tôi đi về trước nha."
Phùng Tri Dao không để ý đến Thượng trung tá, nhìn Cố Cảo Đình, nói:
"Nơi đó có người chăm sóc cho anh không? Nếu không, em đi cùng nhé, để anh một mình ở đó em không yên lòng."
Thượng trung tá: "..."
Anh nhịn xuống xúc động muốn chửi tục.
Anh và bác sĩ Nhan không phải người thì là gì?
"Có người." Cố Cảo Đình trầm giọng nói hai chữ, dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thượng trung tá thấy Phùng Tri Dao còn muốn nói chuyện, lập tức nói ra:
"Phùng tiểu thư yên tâm, bác sĩ Nhan là giáo sư chuyên nghiệp, anh ta còn mang theo hai người nữa, đừng trễ nải thêm nữa, nếu không bệnh tình của Tư lệnh sẽ tăng thêm."
Phùng Tri Dao hiểu ý Thượng trung tá, cũng không mặt dày mày dạn nữa: "Phiền anh chăm sóc Cảo Đình."
"Không phiền, đó là bổn phận của người làm thuộc hạ." Thượng trung tá nói, mở cửa xe ra.
Phùng Tri Dao xuống xe.
Anh lập tức lên xe, tranh thủ thời gian lái đi.
Anh biết đường tắt, chắc có thể đuổi theo kịp Hoắc Vi Vũ.
*
Khoảng một tiếng, Hoắc Vi Vũ mới đến Ly Uy sơn trang.
Ở cửa có gác cổng, thấy cô đến, chủ động mở cửa...
/1353
|