Chương 462: đi gặp đi.
Bên trong Sơn Trang
Cố Cảo Đình vừa mới ngủ, ngoài cửa trung tá Thượng lo lắng hỏi Nhan Diệc Hàm: "Anh kiểm tra sức khỏe của tư lệnh thế nào rôi? Có nghiêm trọng không, vì sao lại khạc ra máu?"
"Tích tụ công tâm, mệt nhọc quá độ, tâm tư quá nặng, đả kích quá mạnh mẽ." Nhan Diệc Hàm cà lơ phất phơ nói.
"Rốt cuộc có sao không?" Trung tá Thượng sốt ruột rồi.
"Bây giờ thì không có, nhưng thời gian dài bị uất ức như vậy, thì không nhất định, cái gì mà buồn bực không vui, buồn bực mà chết, buồn bực thất bại, hazz." Nhan Diệc Hàm bắt đầu làm màu nói.
"Cái gì mà ấm ức hả, người phụ nữ kia chạy rồi." Trung tá Thượng phiền táo nói.
"Ách... uất ức, tích tụ uất ức, không phải dục vọng." Nhan Diệc Hàm nhắc nhở.
"Cũng giống nhau thôi, người phụ nữ kia thích đàn ông khác, vứt bỏ tư lệnh, tư lệnh mới tức giận ho ra máu." Trung tá Thượng đau lòng tư lệnh nói.
Binh lính đi tới, cúi chào, báo cáo nói: "Trung tá Thương, bên ngoài có một người tên Hoắc Vi Vũ muốn gặp tư lệnh."
Đôi mắt trung tá Thượng căng ra, mẫn cảm nói: "Kêu cô ta cút."
“Vâng” binh lính xoay người ra ngoài.
"Muốn hỏi tư lệnh trước khi anh quyết định hay không?" Nhan Diệc Hàm đề nghị nói.
"Để cho cút thật xa, tức giận mà tư lệnh tích tụ trong lòng mới có thể tốt, bây giờ tôi nhìn thấy cô ta liền cảm thấy ghê tởm." Trung tá Thượng táo bạo nói, trở về phòng của mình.
Nhan Diệc Hàm nhún vai, đi đến cửa.
*
Hoắc Vi Vũ lo lắng cùng chờ đợi, nhìn thấy binh lính đi ra.
Cô lập tức bước lên, thật cẩn thận hỏi: "Anh ta gặp tôi không?"
"Ngài ấy kêu cô cút đi." Binh lính truyền lời nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp, chìm vào đáy cốc.
Anh kêu cô cút đi, ở trong dự đoán của cô,, nhưng nghe được binh lính nói, cô vẫn cảm thấy lòng của mình đau đớn.
"Đừng nói bậy." Nhan Diệc Hàm đi tới.
Anh ta đi tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, nho nhã nói: "Kêu cô cút đi là trung tá Thượng, Cảo Đình vừa mới ngủ, chúng tôi không dám đánh thức anh ta, khoảng hơn một tháng nay anh ta không ngủ được, trước đó còn ho ra máu, cần phải nghỉ ngơi."
"Tại sao anh ấy lại ho ra máu, không có chuyện gì đi?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
"Hẳn là bị cô chọc tức." Nhan Diệc Hàm nói thẳng.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, "Tôi không phải cố ý, trong đó có rất nhiều hiểu lầm, tôi muốn giải thích rõ ràng với anh ấy."
"Nhưng phải chờ sau khi anh ta tỉnh lại, cô vào nhà trước đi." Nhan Diệc Hàm nâng cằm nhìn vào trong.
Vẻ mặt binh lính khó xử, nói với Nhan Diệc Hàm: "Trung tá Thượng kêu cô ta cút đi."
"Chỗ này là địa bàn của tôi, tôi không để lão Thượng cút đi, là khách khí với anh ta lắm rồi, anh ta còn dám đuổi khách của tôi, thật sự không xem bác sĩ là công nhân viên chức ah. Lần sau lúc mạng nhỏ ở trên tay tôi, xem tôi xử lý anh ta như thế nào." Nhan Diệc Hàm nói với binh lính xong, lại nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "Đi theo tôi."
Binh lính: "..."
Hoắc Vi Vũ đi theo Nhan Diệc Hàm vào trong biệt thự.
Trung tá Thượng đi qua, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, kinh ngạc, nói với Nhan Diệc Hàm: "Anh còn dám cho cô ta vào hả, ngại tư lệnh ho ra máu còn không đủ, muốn ói ra cả chén mới vừa lòng sao?"
"Không phải anh nói muốn tìm phụ nữ để tư lệnh giải tỏa tâm sự sao, này không tôi mời cô ta trở lại." Vẻ mặt Nhan Diệc Hàm không thay đổi, khẽ cười nói.
Vẻ mặt trung tá Thượng ghét bỏ, "Cô ta, tư lệnh ngại bẩn."
"Được rồi, anh không phải con giun trong bụng tư lệnh, bẩn không bẩn anh đừng nói tới, về phòng anh ngủ đi." Nhan Diệc Hàm nâng cằm nhìn về phía phòng của anh ta.
Trung tá Thượng ở trước bậc thang, "Tôi không thể để cho cô ta gặp mặt tư lệnh. Cô ta không xứng."
"Lão Thượng!" Nhan Diệc Hàm nâng cao đề xi ben, "Gặp hay không để tư lệnh quyết định, anh không cần quyết định thay."
/1353
|