Chương 16: Khai trương.
Sau khi tắm xong, Tần Tang đã mở cửa phòng của mẹ và nhìn thấy mẹ mình đang nằm trên giường, liền lên tiếng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ vẫn chưa ngủ à?"
Cô muốn nói với bố mẹ về kế hoạch của mình, nếu không họ sẽ cảm thấy như bản thân đang ồn ào.
"A Tang, bước nhanh vào."
Dương Vân hơi nhướng người lên, thấy là con gái Tần Tang của bản thân mình, lập tức nở một nụ cười trên môi, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình: "Muốn ngủ cùng với mẹ không?"
"Vậy bố con ngủ ở đâu."
Tần Tang nói, rồi leo lên giường của mẹ cô.
"Để ông ấy ngủ ở dưới đất."
Dương Vân trả lời một cách sảng khoái.
"Phụt."
Tần Tang bị chọc cười: “Con chỉ là sợ rằng mẹ mệt nên đến đây ngủ cùng mẹ.”
Lúc cha bị ốm, cô cũng đã quan tâm chăm sóc cho ba, cũng đi học cả mát-xa. Lúc này thật sự có đất để dùng võ rồi.
"Aiya, con gái lớn rồi. Con có lòng là được rồi.” Dương Vân đau lòng sờ lên tóc cô.
Phòng của cha mẹ không lớn. Trong phòng chỉ có một chiếc giường và một tủ đựng đồ. Bên cạnh còn làm thêm một cái kệ nhỏ từ tấm gỗ để đặt đồ, những thứ khác đều không có. Ánh mắt của Tần Tang trở nên trầm lặng, những bộ quần áo đã giặt hết lần này đến lần khác, vá hết chỗ này đến chỗ kia. Ở trên bức tường kia không có bộ quần áo nào được đẹp đẽ.
Trên người cô toàn là đồ nhặt lại của cô, không vừa người cũng không hợp với cô. Những bộ quần áo không cần đều vẫn còn mới như vậy, đừng nói là trên người cô nhỏ bây giờ có lẽ đang đi làm ở xưởng, còn cộng thêm việc thuê nhà, mỗi tháng có thể kiếm được bao nhiêu. Tiền mua quần áo còn không phải là tiền của bố mẹ hay sao. Cha mẹ vất vả khổ sở mới tích góp được chút tiền, đều để tiếp tế cho mấy đứa báo cha báo mẹ này.
Dưới sự kiên trì của Tần Tang, Dương Vân vẫn nằm xuống để con gái mát xa cho mình. Trong lòng cô nhìn thấy còn đỡ hơn chút, cha mẹ làm việc cả ngày, trên người chẳng có chút thịt nào, sắc mặt cũng vàng vọt. Vừa nhìn là đã biết không được ăn uống tốt.
“Đúng đúng rồi. Ở chỗ này, ở bên dưới một chút…”
Con gái dùng sức vừa phải bóp lên phần lưng. Dương Vân ngay lập tức cảm thấy rằng cô con gái này không uổng công thương yêu của mình, bà ấy nhắm hai mắt lại để hưởng thụ cảm giác thoải mái dễ chịu.
Ngay khi Tần Chí Quý vừa bước vào cửa thì nhìn thấy cảnh này. Trong lòng cảm thấy có chút hương vị - con gái đã lớn rồi. Nhưng chỉ biết lấy lòng mẹ, nhưng ông không phải là một người biết thể hiện cảm xúc, chỉ đành gãi đầu, im lặng ngồi xuống đầu giường. Ông mãi cũng không thể lên tiếng bảo con gái xoa bóp giúp cho mình được.
"Đúng rồi, vừa nãy con bảo bán bánh là sao vậy?”
Dương Vân hỏi, chỉ mải ăn, suýt chút nữa quên mất chuyện này.
Tần Tang cụp mắt xuống. Cô đang muốn nói chuyện này: “Mẹ, con muốn tự mình kinh doanh nhỏ. Mẹ cũng thấy đấy, hôm nay là ngày tốt để khai trương ạ.”
Tần Chí Quý cũng nhìn về hướng con gái, lông mày của ông hơi cau lại: "Vậy hôn sự phải làm thế nào?"
Vừa mới đồng ý gặp mặt xong, sẽ không lại hối hận chứ.
“Chỉ là gặp mặt nhau trước, không thành thân nhanh như vậy đâu cha.”
Hơn nữa, cô còn phải đi học. Tần Tang biết rằng ba mình quan tâm nhất là hiếu thuận. Từ trước đến nay, cha cô luôn nghe theo mệnh lệnh của ông nôi. Nhưng thật sự phải kết hôn thì sao mà nhanh như vậy được.
"Đứa trẻ ngốc này, không chịu học hành…”
Dương Vân thở dài, việc kiếm tiền làm gì dễ dàng như vậy.
"Mẹ nói rồi, Thông Ca cũng phải học tiểu học, lo làm sao nổi học phí của hai người.”
Tần Chí Quý đột nhiên cảm thấy cái gia đình này do ông làm chủ thật sự là rất bất lực. Cho dù con cái của em hai phải đi học, thì bọn họ còn lo được tiền học phí của hai đứa trẻ. Chỉ là bà nội của đứa trẻ nói cái gì mà “học vấn của cháu gái không thể cao hơn cháu trai”, mới có thể kiếm được cái cớ này, nhưng như vậy không phải là đang thiên vị gia đình em hai sao?
Ông thở dài: "Nếu con gặp bất kỳ khó khăn nào ở bên ngoài, thì nhớ phải nói ra, không được miễn cưỡng bản thân mình.”
“Vâng ạ. Cha mẹ không cần phải lo lắng. Con đã lớn như thế này rồi, tự biết phải làm như thế nào ạ.”
Thông Ca chính là con của Lưu Diễm. Tần Tang nghĩ mọi người đang định tiết kiệm tiền học phí của mình để cho Tần Tư Thông. Hiện tại học phí mới có bao nhiêu cơ chứ. Chỉ là bởi vì bà nội của cô trọng nam khinh nữ thì thôi đi. Cô dựa vào bản thân mình cũng có thể tạo ra khoảng trời riêng cho mình.
/2059
|