Chương 20: Xui xẻo.
"Có phải là cô thấy rằng hai vợ chồng Chí Quý đều đi ra đồng làm ruộng rồi. Thấy chỉ có một mình Tần Tang dễ bắt nạt không vậy.”
“Đúng vậy, đã từng đấy tuổi đầu rồi, còn đi ăn trộm đồ của một đứa trẻ. Nói ra cũng không sợ người ta chê cười…”
“Chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như thế.”
"..."
Trước miệng lưỡi của những người xung quanh thì mặt của Lưu Diễm dù có dày như thế nào cũng phải thấy xấu hổ. Sao bà ta lại đen đủi như vậy. Chỉ vì vài miếng bánh mà bị người ta nói này nói nọ. Còn không phải là vì con tiểu tiện nhân Tần Tang này sao. Đợi bà ta rảnh rỗi sẽ xử lý Tần Tang!
Đôi mắt đỏ ửng của Lưu Diễm nhìn chằm chằm vào cô. Bà ta cầm cây chổi ở góc tường lên, bắt đầu đuổi người: “Làm cái gì thế. Có chuyện gì hay để xem à. Liên quan gì đến các người. Chưa thấy người ta cãi nhau bao giờ à?”
Cây chổi này chẳng có sức uy hiếp gì cả. Lúc cầm lên còn có rất nhiều bụi bay ra. Nhân lúc mọi người ho không ngừng, nhanh chóng lùi về phía sau vài bước. Gậy trúc ở phía trước có thể chọc người. Nhân lúc này, Lưu Diễm đóng sầm cửa lớn lại. Sau khi đóng xong, nhìn thấy chỉ còn lại Tần Tang và thím Tề.
“Nói cho các người biết, Lưu Diễm tao không sợ mấy cái trò mèo này. Tao còn lâu mới thèm đồ của nhà mày. Pi! Đồ xúi quẩy!”
"Vậy thím hai phải nhớ rõ những lời mà mình nói hôm nay.”
Tần Tang thật sự không ngờ được rằng chuyện lại có thể ầm ĩ đến mức này. Nhưng đây cũng là do Lưu Diễm tự mình chuốc lấy. Nếu như bà ta ngoan ngoãn chịu nhận lỗi, vậy thì đã không xảy ra chuyện sau đó. Đấy là do bà ta đáng đời, còn làm thương cha mẹ của cô, khiến cho cô không thể nào chịu được.
“Tần Tang, cháu ăn nói kiểu gì với thím hai vậy. Không biết lớn nhỏ gì cả.”
Mặc dù Tần Chí Khang là người sợ vợ, nhưng cũng sợ mất mặt. Nói Tần Tang xong, lại sợ xảy ra chuyện gì khác, liền kéo Lưu Diễm vào cửa: “Chẳng phải là em phải đi lên phố sao? Nhanh đi đi, tối nhớ mang về chút đồ ăn.”
Nói xong lại nhìn Tần Tang, trong mắt toàn là sự mất kiên nhẫn.
“Anh nói xem anh có được cái tác dụng gì không. Chỉ biết đứng một bên nhìn thôi. Sao tôi lại gả cho một tên nhu nhược như anh chứ…”
Mặc dù Lưu Diễm rất tức giận, nhưng cũng biết rằng bản thân mình đuối lý. Chỉ đành chờ chuyện này qua đi, lại tìm cơ hội tính sổ với Tần Tang. Vì vậy, sự bất mãn trong lòng bà ta chỉ có thể phát tiết lên người Tần Chí Khang.
Tần Tang thấy bọn họ đi vào cửa, tạm thời có lẽ sẽ không ra ngoài gây chuyện. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay ra nói với thím Tề: “Thím Tề, hôm nay phải cảm ơn thím ạ.”
“Ầy, nhà cháu có loại họ hàng thân thích như thế này, cũng là… Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với thím một tiếng.”
Thím Tề cũng yên tâm hơn. Bà ta cũng thật sự không dám bình luận gì thêm về chuyện nhà người ta, nhưng Lưu Diễm này thật sự là quá quắt. Tham ăn lười làm thì thôi đi, còn ức hiếp người quá đáng như thế. Thật sự là khổ cho vợ chồng Tần Chí Quý.
Tần Tang gật đầu. Dù sao cô cũng biết rằng Lưu diễm không coi cha mẹ cô là người thân, cũng không quan tâm Lưu Diễm nghĩ gì về bản thân mình. Nếu đối phương đã xem thường bọn họ bọn họ hà tất gì phải nuốt cục tức này cơ chứ.
Tần Tang nói: “Thím hôm nay đến nhà cháu là có chuyện gì vậy ạ?”
“Đúng rồi, hôm qua cháu nói là muốn giúp mẹ chồng cô cắt tóc. Cháu còn nhớ chuyện này không.”
Bị Tần Tang hỏi như vậy, thím Tề mới nhớ ra mục đích đến đây của mình.
“Cháu nhớ ạ.”
Hóa ra là vì chuyện này.
“Lúc về thím có nói với bà nội nhà cô. Bà bảo cháu chiều ngày mai qua nhà. Cháu có biết đường đến nhà thím không?”
Thím Tề nói đến chuyện này, sắc mặt dần dần vui lên một chút.
“Chính là ở miếu đất, ở dưới cái cây đa lớn đó.”
"Cháu biết ạ."
Bà ta nói như vậy, Tần Tang cũng có chút ấn tượng. Nơi mà thím Tề sống rất gần với ngôi miếu đất trong làng. Bên cạnh có một cây đa lớn, rất nhiều người rảnh rỗi không có việc gì làm đều đến đây hóng mát. Lúc nhỏ Tần Tang cũng thường xuyên tới đây. Bây giờ cô mới thấy thân thiết hơn với thím Tề.
/2059
|