Chương 27
Đang nghĩ ngợi, đối phương đã vượt qua hàng rào, đứng ở cửa nhà cũ, giọng nói bình tĩnh mang theo nam tính độc nhất vô nhị, "Xin hỏi, thầy giáo Tần có ở đó không?"
Kỷ Nham nhìn thoáng qua Tần Tang, vừa rồi anh chỉ nhìn thấy một đôi mắt thông minh trong lá xanh, bây giờ cô gái có giọng hát hay này đang đứng trên ghế trúc, tay xách giỏ, trên đầu đội mũ giấy, mặc một chiếc váy chữ A màu be, đôi chân trần màu hồng, ngón chân hơi cong lên.
Nắng chiều chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô, lấm tấm những vết lốm đốm, nét mặt tươi tắn quyến rũ, ánh mắt khẽ sáng lên khi chạm vào anh, mái tóc ngắn ngắn cũn cỡn bị gió thổi nhẹ, uốn lượn quanh má, khoe sắc. nước da trắng của cô. Làn da và đôi môi hồng hào.
“Ông nội ra ngoài rồi, lát nữa sẽ quay lại.” Tần Tang nói xong, cô chậm rãi xuống ghế, xỏ giày vào, trong lòng thầm nghĩ, đây nhất định là đối tượng xem mắt mà ông nội muốn giới thiệu với cô? Nhưng mà cùng trong trí nhớ của cô rất khác nhau, lúc ấy cô rõ ràng cảm giác được đối phương rất đáng sợ, có lẽ là bởi vì bộ dáng của anh quá mức nghiêm túc.
Đây là sự thật, người tới nhìn qua rất có khí thế, mày rậm mắt sâu, nhưng lại rất nghiêm túc, cho dù vừa rồi hỏi ra vấn đề, cô đã cảm giác người này sắp hét lên "Chậm lại, chú ý!" trong giây tiếp theo, chủ yếu là vì anh có một hào quang uy nghi xung quanh, lạnh lùng và bất khả xâm phạm.
“Cô là ai?” Kỷ Nham nhấc chân bước vào cửa, chăm chú nhìn cô, ánh mắt xa lạ, đôi chân thon dài thẳng tắp mặc trong chiếc quần dài màu xanh đậm được ủi phẳng phiu, bước đi vững vàng mạnh mẽ, mỗi bước đi đều giống như nếu được đo chính xác, chúng có cùng kích thước.
“Tôi…” Tần Tang vừa định giải thích thân phận của cô, lại đột nhiên nghĩ tới, đây là “bạn trai” mà ông ngoại giới thiệu cho cô, không bằng nhân lúc ông nội chưa trở về, xem nhân phẩm của anh trước xem như thế nào?
“Tôi ở nhà bên cạnh, sang đây hái chút hoa quả.” Tần Tang giơ cái rổ trong tay lên, “Anh tên gì, tìm ông nội… Ý tôi là, anh tìm ông nội Tần làm gì?”
Chỉ nhìn thấy trên tay anh cũng cầm một thứ gì đó, được bọc trong giấy và buộc lại ngay ngắn, anh tùy ý liếc nhìn trong sân, sau đó lại nhìn Tần Tang, dường như rất tò mò về cô, nhìn cô thật sâu, " Xin chào, tôi gọi Kỷ Nham, là học trò của thầy Tần, tôi tới đây chủ yếu là để gặp thầy Tần."
Sau khi nói xong, Kỷ Nham duỗi cánh tay còn lại, trông mảnh khảnh và mạnh mẽ, giống như con người của anh.
Đứng trước người đàn ông này, Tần Tang nhận ra rằng chiều cao hơn một mét sáu của cô có vẻ hơi thấp, cô nhẹ nhàng nắm tay người đàn ông, "Tôi tên A Tang." Tay của Kỷ Nham rất thoải mái khi nắm, Tần Tang năm một chút rồi buông ra.
Không biết có phải do đầu óc trưởng thành hay không, Tần Tang cảm thấy sau khi quen với ánh mắt sắc bén của anh, Tần Tang cũng cảm thấy không đáng sợ như vậy, cô nên mừng vì mình không nghĩ đến lần đầu tiên. Kiếp trước cô nhìn thấy Kỷ Nham, sợ tới mức suýt nữa khóc, từ đó cô liền có ấn tượng xấu với anh.
/2059
|