Chương 5. Tin vào sự xấu xa của cô ta.
Lúc này, cô nhìn thấy trên quyển sách có kẹp một phong thư – Diệp Chính Quân, thấy cái tên này, Tần Tang đột nhiên liền hiểu rõ tại sao mình lại nghe Thẩm Mộng Cầm đi uốn tóc, cũng hiểu tại sao cô không có sách để đọc.
Kiếp trước cô không có ý định học tập, một phần lớn nguyên nhân là vì Diệp Chính Quân, Diệp Chính Quân lớn hơn cô hai ba tuổi.
Mười bảy mười tám tuổi, tình yêu bắt đầu, lúc đó Tần Tang cũng bị Diệp Chính Quân mê hoặc như những cô gái khác, hơn nữa người này sau mùa hè sẽ lên thành phố học, đầu năm nay ra một sinh viên đại học là chuyện rất đáng giá, Diệp Chính Quân cũng chính vì ánh hào quang này, trở nên chạm tay có thể bỏng, mười dặm xung quanh người nào không biết đến tên của anh ta, phàm là cô gái mười mấy tuổi, ai trong mộng mà không có anh ta.
Vốn Tần Tang cũng chỉ mơ mộng một chút mà thôi, Thẩm Mộng Cầm lại nói làm cô dao động, khuyên cô đi theo Diệp Chính Quân đến thành phố để học thêm kiến thức, Thẩm Mộng Cầm nói cho cô biết, nữ sinh ở thành phố lớn cũng uốn tóc, mặc váy liền áo xinh đẹp, còn nói cô gái xinh đẹp trong thành phố nhiều như vậy, nếu Diệp Chính Quân coi trọng người khác thì sẽ muộn mất.
Tần Tang bị kích động, tưởng tượng ra thế giới đầy màu sắc bên ngoài, Thẩm Mộng Cầm yêu cầu cô ăn mặc đẹp, dạy cô viết cái gì gọi là thư tình, sau đó tỏ tình với Diệp Chính Quân, thậm chí còn thề son sắt nói gì mà ‘bạn học Diệp có ý với cô’ như vậy, Tần Tang thật sự tin vào những lời xấu xa của cô ta.
Vì vậy, để phù hợp với Diệp Chính Quân, Tần Tang đã dùng kẹp uốn tóc trên đầu của chính mình, nhưng vô tình làm cháy một nửa mái tóc, sau đó biến thành dáng vẻ ma quái này, ở nhà mấy ngày sợ người khác cười nhạo, người trong nhà muốn dẫn cô đi sửa tóc cô cũng không cần, còn tức giận mấy ngày.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng mở phong thư ra xem lại, trong đó thật sự nói rằng cô nguyện ý cùng Diệp Chính Quân đến sống ở thành phố lớn, nếu như Diệp Chính Quân đồng ý, cô sẽ đến thành phố của anh ta làm việc và sống cùng anh ta, phải có bao nhiêu ngu ngốc đây.
Trên một tờ giấy khác, Tần Tang theo đề nghị của Thẩm Mộng Cầm, đã sao chép “Trí Tượng Thụ”, bài thơ này trước kia cô cũng rất thích, lần đầu tiên đọc được ở trong sách đã vô cùng sốc, trong bài thơ ca tụng tình yêu thâm tình lại độc lập, nhiệt liệt mà thành khẩn, khi đó Tần Tang rất khát vọng có một tình yêu như vậy.
“Tôi ở bên cạnh anh như một cây bông, làm một hình bóng cây đứng chung một chỗ với anh, nắm chặt lá cây ở dưới đất cũng quyện vào trong mây, mỗi trận gió qua chúng ta gửi lời hỏi thăm lẫn nhau ...”
Cho đến bây giờ, Tần Tang vẫn có thể ngâm bài thơ đó, lẽ nào kiếp này cô lai gặp được một tình yêu như vậy? Tần Tang không biết, cô chỉ biết kiếp trước sau khi gửi bức thư này đi, cô đã bắt đầu một cuộc sống khốn khổ.
Khi bức thư tình của cô được gửi đi, nó đã không thành hiện thực, Diệp Chính Quân không chấp nhận cô, còn nói rằng cô vô cùng vô liêm sỉ, chuyện này đã Thẩm Mộng Cầm truyền cho mọi người đều biết, tất cả mọi người mắng cô không biết xấu hổ, gieo họa cho học sinh giỏi, câu dẫn đàn ông, Tần Tang xấu hổ đến mức không dám ra cửa, cả kỳ nghỉ hè cũng buồn buồn không vui.
Lúc đầu, cô cho là chuyện này Diệp Chính Quân truyền đi, sau đó Thẩm Mộng Cầm còn chạy đến để an ủi cô, nói cô cứ an tâm, Tần Tang tứ cố vô thân đã coi cô ta thành tri kỷ duy nhất, nhưng không biết chính Thẩm Mộng Cầm chính là người khởi xướng. Mãi sau khi nghe những người ở bên kia nói, Tần Tang mới biết những gì đã xảy ra khi đó.
/2059
|