"A a a a a a a a a a a ……"Thẩm Thanh Song đau lòng điên cuồng hét lên một tiếng, mái tóc dài của cô bay lên mà không hề có gió.
Điền Thất và một sát thủ chỉ cảm thấy đầu đau nhói, ngay sau đó, đầu của bọn họ giống như bị nhét một quả bom, phát ra hai tiếng "Bùm bùm”, nháy mắt nổ tung như quả dưa hấu.
Máu ! Não ! Thịt vụn! Giống như một cơn mưa tên, vương vãi ra khắp nơi.
Dưới lòng căm thù ngút trời, Thẩm Thanh Song không buông tha cho hai tên sát thủ đã chết dưới ngân châm của Củng Thẩn, cô cũng dùng sức mạnh tinh thân nổ vỡ nát đầu của bọn họ.
Sau khi giết đám người Điền Thất, Thẩm Thanh Song cũng cảm thấy đầu của mình bắt đầu đau nhói, đây là trạng thái sức mạnh tinh thần bị quá tải và bị tổn hại nghiêm trọng!Nhưng cô không quan tâm lắm, anh Củng của cô đã bị bọn họ giết chết!Cô phải báo thù cho anh! Báo thù! Báo thù!Nếu cô không thể báo thù cho anh ấy, cho dù có chết cô cũng không nhắm mắt!Nghĩ đến người anh ấp ám của mình, Thẩm Thanh Song chảy hai hàng huyết lệ, sức mạnh tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng đã khiến cô bị thương, trước mắt chợt tốt sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.
Quá trình ám sát, dùng ngân châm phản kích, Củng Thần bảo vệ Thẩm Thanh Song dưới thân mình, Thẩm Thanh Song dùng sức mạnh tinh thần để tiêu diệt Điền Thất và những người khác, dường như đã trải qua một thời gian dài, trên thực tế, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong đúng một phút đồng hồ ngẳn ngủi.
Trong phút ngắn ngủi này, sinh tử của biết bao người đã được định đoạt.
Cuộc sống đôi khi thật ngoan cường.
Nhưng đôi khi, nó thật ! mong manh.
Vào lúc Thẩm Thanh Song bất tỉnh, một người thanh niên nhanh chóng lật Củng Thần đang nằm trên người cô ra, bế Thẩm Thanh Song lên rồi bỏ chạy.
Khi người đàn ông ôm Thẩm Thanh Song lên một chiếc máy bay thẳng khác đang chờ sẵn ở sân bay và biến mất trên bầu trời, cảnh sát sân bay cuối cùng cũng đến hiện trường vụ tai nạn của họ.
Năm người chết tại hiện trường, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Cảnh sát cầm đầu không dám xem thường sự việc liền báo cáo cho công ty.
Cấp trên của anh ta nhanh chóng ra lệnh cho anh ta lập tức điều tra danh tính của 5 người và mục đích đến Úc của họ, đồng thời báo cáo vụ việc cho chính phủ Úc và Cơ quan an ninh quốc gia của họ.
Cùng lúc đó, tất cả các ám vệ của Tiêu gia và Tiêu Trì Phong, những người nhận được sự báo động cao nhất từ Củng Thần đều thay đổi sắc mặt.
Tiêu Trì Phong chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, nhanh chóng ra lệnh ám vệ của Tiêu gia nhanh chóng cứu viện Củng Thần.
Trong lòng anh vẫn còn ôm ấp, nghĩ rằng Củng Thần và Thẩm Thanh Song có lẽ đang ẩn nấp ở đâu đó chờ cứu viện đến.
Anh rất sợ hãi khi nghĩ đến những khả năng khác, sợ hãi nghĩ, không thể nghĩ, sợ hãi nghĩ ! Tiêu Trì Phong kìm nén suy nghĩ điên cuồng của mình và nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh lập tức gọi cho đại sứ quán của đế quốc Hoa Thiên ở Melbourne và yêu cầu họ kiểm tra nơi ở và tình trạng của Củng Thần và Thẩm Thanh Song, sau đó báo cáo cho anh ngay lập tức.
Anh gọi lại cho Nghiêm Ngọc Bích và nói với bà rằng Củng Thần và Thẩm Thanh Song có thể đã gặp nạn.
Nghiêm Ngọc Bích bị sốc, đặt điện thoại xuống và gọi ngay cho bạn của bà là ông Lôi Đức.
Lúc này, ông Lôi Đức vẫn đứng ở cửa ra của sân bay, vẫn chờ cơ hội đến đón Củng Thần và Thẩm Thanh Song.
.
/60
|