Chương 23: Không cho anh ta mặt mũi
Cho nên dù Giang Nhược Phong có biểu hiện xuất sắc thì Tiêu Trì Phong cũng không cho anh ta cơ hội.
Huống chi, hiện tại em gái anh ta – Giang Nhược Tình còn không có mắt chọc tới anh.
Món nợ này, anh vẫn còn chưa tính sổ với cô ta!
Giang Nhược Phong giống như không thấy Tiêu Trì Phong lạnh nhạt với anh ta, vẫn mỉm cười mời anh: “Trì Phong, hiếm khi cậu quay về, không bằng chúng ta gọi đám người Phó Lâm đến Cảnh Viên tụ tập?”
Cảnh Viên là hội quán lâm viên cao cấp nhất Bắc Kinh, được thành lập bởi con cháu của của các bộ trưởng trong nội các của họ. Đương nhiên, những người chiêu đãi cũng là những người trong giới hàng đầu của họ.
Nhiều người bên ngoài tự hào vì được vào Cảnh Viên một lần.
Tiêu Trì Phong giống như không cảm nhận được sự nhiệt tình của anh ta, còn thản nhiên trả lời: “Tôi còn có việc phải về Hải Thành, để khi khác có cơ hội sẽ hẹn nhau, gặp lại sau!”
Anh nói xong cũng không đợi Giang Nhược Phong phản ứng thế nào, liền nhanh chóng rời đi.
Giang Nhược Phong đứng yên một chỗ, vẻ mặt anh ta lãnh lẽo nhìn theo tấm lưng tựa núi cao thẳng tắp của Tiêu Trì Phong, đôi mắt u ám hiện lên tia oán độc.
Tiêu Trì Phong, tốt nhất anh nên cầu nguyện ông trời phù hộ cho anh mãi mãi đứng vững như bây giờ, nếu không thì ...
Giang Nhược Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó anh ta lại thay bằng một bộ mặt tươi cười ấm áp, đi vào bên trong phủ tống thống.
Sau khi gặp vài người đồng nghiệp trong phủ tổng thống, anh ta sẽ vui vẻ gật đầu chào họ, cho đến khi bước vào văn phòng của chính mình, nụ cười trên mặt anh mới chìm xuống.
Hiện tại anh ta là trợ lý thư ký trong văn phòng phủ tổng thống, chịu trách nhiệm hỗ trợ tổng thư ký sắp xếp các công việc đi lại của tổng thống, có thể nói là một trong những cán bộ dự bị gần nhất quan trọng của quốc gia, tiền đồ vô lượng.
Hơn nữa bố anh ta còn là một quan chức quan trọng, địa vị tương đương thừa tướng ngày xưa, ở bên ngoài có không ít người cùng tuổi coi anh ta như thần, ngay cả quan viên một tỉnh quan trọng cũng phải khách khí khi gặp anh ta.
Nhưng Tiêu Trì Phong hết lần này đến lần khác đều không xem xét vẻ mặt của anh ta, khiến anh ta mất mặt, cho dù anh ta liều mạng lấy lòng thì Tiêu Trì Phong cũng không chấp nhận.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta đều nhìn sắc mặt của Tiêu Trì Phong mà sống.
Không biết từ khi nào, anh ta liên bắt đầu hận Tiêu Trì Phong.
Thời gian trôi qua, anh ta càng ngày càng hận Tiêu Trì Phong, càng ngày càng muốn Tiêu Trì Phong đi xuống.
Nỗi hận như vậy cứ thích lũy tích lũi mỗi ngày khiến trái tim anh ta càng trở nên vặn vẹo, tới hiện tại Giang Nhược Phong cảm giác giống như sự hận thù trong anh ta sắp bùng nổ.
Nhưng anh ta tin rằng anh ta nhất định sẽ tìm được cơ hội xử lý Tiêu Trì Phong! Nhất định có thể!
Không thể không nói, trực giác của Tiêu Trì Phong quá chuẩn xác.
Nhưng cho dù Tiêu Trì Phong biết Giang Nhược Phong muốn đối phó với anh thì anh cũng không để ý.
Nếu Giang Nhược Phong không có mắt muốn tìm đường chết thì anh cũng sẽ thành toàn cho anh ta.
Khi Tiêu Trì Phong ngồi máy bay để về Hải Thành thì trong Hoàng Đình, Thẩm Thanh Song cũng vừa tỉnh ngủ.
Cô chậm rãi mở to mắt, theo bản năng nhìn về phía bên cạnh.
Không thấy người đàn ông của cô ở bên cạnh trong lòng cô có chút mất mác.
Cô khẽ thở dài, muốn đứng dậy mới nhận ra hôm qua cô bị Tiêu Chí Phong quăng quá mạnh, hiện tại cả người đều đau nhức khó chịu, không khỏi thầm chửi rủa Tiêu Chí Phong, "Đại lưu manh!"
Khi cô đứng dậy, nhìn thoáng qua vết máu trên ga giường tượng trưng cho sự kết thúc thời con gái của cô. Thẩm Thanh Song đỏ bừng mặt, cô nhanh chóng cuộn ga giường lại, vẫy vẫy tay rồi đặt ga giường vào hệ thống không gian.
/1389
|