Cự đầu kia lớn vạn trượng, cao cũng vạn trượng. Sắc mặt tím ngắt ửng vàng, vẻ mặt hung ác dữ tợn, nhất là ánh mắt như xà huyết làm lòng người kinh hãi.
Còn có vô số kim sắc lôi quang bao phủ cự đầu kia, thỉnh thoảng còn nổ tung ra một ít huyết nhục lại nhanh chóng phục hồi như lúc ban đầu.
Theo ảnh tượng của cự đầu kia hiện ra, một đợt hồn niệm cực kỳ hung ác dữ tợn đồng thời ập tới.
Chiến Tuyết chỉ cảm thấy thần hồn của mình tựa như va chạm cùng một vách sắt, tuôn ra một tiếng nổ vang. Hồn ý ngưng tụ vô số sát lực kiên cố không cách nào phá vỡ nổi chấn động dữ dội, thân hình muốn rơi xuống giữa không trung.
Hai tai gần như không còn nghe được gì, choáng váng mù mịt một khoảnh khắc thời gian.
Chỉ một khoảnh khắc này Ngao Tuệ cũng đã truy tới, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ, nhìn vào tận sâu trong hang động kia.
- Đây là đầu của thượng cổ Vu Thần! Không ngờ là hắn ẩn giấu tại nơi này!
Theo sát phía sau là Lý Tử Hàm cùng Bạch Thường, vẻ mặt hai người đều trắng bệch.
- Cự đầu kia chẳng lẽ là Hình Thiên sao? Lại không nằm ở phía nam Nam Chiêm Bộ Châu lại nằm ở Bắc Minh?
Chiến Tuyến như không hề nghe thấy, khí tức chỉ thoáng chậm lại liền bay lên không, trong mắt không hề có nửa phần sợ hãi, ngược lại càng nhiều ý hưng phấn.
Tâm niệm chợt động, trong tay áo bay ra một đạo hồng sắc kiếm hoa.
Chiến Tuyết thở sâu một hơi cầm vào trong tay, dần dần một cỗ hồn niệm súc tích đầy chiến ý hung ác bá tuyệt bao phủ sâu trong lòng đất cùng cỗ hồn niệm bao trùm ập tới kia lại va chạm giao kích, dẫn dắt lên tiếng nổ vang thanh thúy liên tiếp như tiếng sấm. Thân ảnh Chiến Tuyết dần dần tiến lên phía trước, Bạch Đế kiếm trong tay chứa đầy Huyền Sát Chiến Ma chân khí cùng sát lực vu lực dần dần tích tụ đến mức tận cùng.
Ngao Tuệ biết tâm ý của nàng, cũng không tiếp tục khuyên nhủ, chỉ nhìn lên phương hướng đầu lâu kia cười khổ nói:
- Tuyết nhi muội, nơi này là nơi ẩn giấu đầu của Hình Thiên, hung hiểm trong đó phải nhiều hơn trong thôi diễn của Tử Hàm tỷ, như vậy mà ngươi vẫn khư khư cố chấp miễn cưỡng đi vào sao? Kỳ thật chỉ cẩn phu quân thành tựu Kim Tiên hồn ấn, ta và ngươi chỉ cần đợi thêm chút thời gian cũng được rồi đi, lấy tư chất của chúng ta, ngàn năm sau nhất định sẽ có cơ duyên tiến thêm một bước…
Chiến Tuyết vẫn lắc đầu, đem toàn bộ lực lượng rót vào trong thân kiếm.
Ngoại trừ kiếm quang đỏ như máu muốn nứt toác, một tia lôi quang màu đỏ cũng bao phủ cả Bạch Đế kiếm.
- Cho dù sư huynh có được Kim Tiên chiến lực nhưng tình trạng thật sự hung hiểm. Ta vốn là chiến bộc của sư huynh, vốn nên vì sư huynh ra sức, cố gắng giúp đỡ cho hắn mới phải, có thể nào luôn luôn ẩn dưới cánh chim của hắn, thừa nhận sự che chở của hắn?
Nói tới đây thân ảnh Chiến Tuyết bỗng dưng bùng nổ, nàng cầm cự kiếm màu đỏ trong tay lao vào trong được mười vạn trượng, nghẹn giọng nói:
- Ta chỉ biết sau trăm năm nếu ta có thể đột phá tới Thái Ất Chân Tiên cảnh, ngưng tụ ra thần cách mười tám giai, nhất định có đủ khả năng giúp đỡ được sư huynh đối kháng thiên đạo!
Hai chữ thiên đạo vừa dứt, kiếm quang màu đỏ cuồn cuộn lập tức chấn bạo, mang theo vô thượng lôi pháp đem vô số tiên thiên cấm chế xóa sạch thành hư không.
Ngay sau đó giữa không trung hiện lên một đạo hồng quang chói mắt nghĩa vô phản cố xuyên vào bên trong tầng sâu nhất của hang động.
Trong thoáng chốc thân ảnh Chiến Tuyết xuyên vào bên trong, ở bên trên bỗng dưng hiện lên một tia tử lôi xuyên qua phía chân trời, cùng thủy khí giao kích dẫn phát liên tiếp tiếng sấm rền vang.
Theo sát phía sau là một tia hồng lôi cũng theo sát tới, đồng dạng hình dáng vừa như cự xà vừa như giao long xoay quanh bên trong tầng mây dầy nặng.
Ngoài ngàn ức dặm, bên trên đỉnh Vạn Thọ sơn ngoài tám tầng trời, Nhạc Vũ bất chợt thanh tỉnh từ trong nhập định.
- Địa Thư thật quá tốt! Không hổ là tiên thiên đạo điển có thể sánh ngang Hà Đồ Lạc Thư! Cho dù chỉ là một phần trăm bên trong cũng có số lượng nhiều đến như thế.
Trong mắt xẹt qua một tia khó tin, theo truyền thuyết vật này từ sau khi hồng hoang sơ khai thiên địa bị trảm phá biến thành, chia làm Thiên Thư Địa Thư. Kỳ thật càng giống như linh bảo hơn đạo điển, ghi chép lại Hồng Mông đại đạo, thật sự vô hạn vô biên.
Sau thoáng than thở sợ hãi, hắn lại cảm thấy nghi hoặc. Lúc này hắn hẳn phải đang nhập định tìm hiểu mới phải, như thế nào đột nhiên tỉnh lại?
Ngay sau đó hắn cảm thấy sóng lòng dâng trào cuồn cuộn, nỗi bất an cùng dây thần kinh liên tục co thắt làm hắn cảm giác vô cùng đau đớn.
- Kỳ quái! Vì sao không có lý do lòng ta lại sinh ra báo động? Hay đang ở bên trong Vạn Thọ sơn nhưng cũng gặp phải hung hiểm hay sao? Chẳng lẽ mấy vị Đạo tổ buông xuống, làm sao có thể?
Suy ngẫm chốc lát, Nhạc Vũ rút ra tuyệt đại bộ phận lực phân tích bắt đầu âm thầm thôi diễn thiên cơ. Không qua bao lâu trong mắt hắn liền lộ vẻ hiểu rõ, lại hiện thêm vẻ vô cùng lo lắng.
- Nguyên lai không phải ứng trên thân thể của ta, mà là ở bên Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ các nàng sao? Có Hi Hoàng Kính, việc tại phương bắc không thể sơ hở. Hay lại xuất hiện thêm chuyện gì ngoài ý muốn?
Tiếp tục suy diễn, trước người Nhạc Vũ ngưng tụ pháp lực, rõ ràng tụ tập thành Tiên Thiên Bát Quái đồ án.
Lúc này vẻ mặt Nhạc Vũ đã dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
- Hung hiểm này ở bên ngoài mà không phải bên trong sao?
Nếu như là tình hình như vậy, hắn thật cũng không có cách nào giúp đỡ.
Thoáng suy ngẫm, Nhạc Vũ liền có điều quyết đoán. Một đợt hồn niệm mênh mông cuồn cuộn xuyên lên trên, thăm dò lên tận chín tầng mây, xuyên trên tinh không, bắt đầu thu hút lên lực lượng của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận tưới xuống dưới.
Nhưng tinh lực lại ngưng tụ trên không trung, không cách nào dẫn động. Đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ khác ngăn trở, cơ hồ hoàn toàn cách trở hắn dẫn dắt.
- Là Hạo Thiên?
Nhạc Vũ cũng không cần suy nghĩ liền đoán biết thân phận người ra tay ngăn cản kia. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn lên bầu trời, hừ lạnh một tiếng:
- Ta vốn là An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc! Trong vòng một năm có thể sử dụng lực lượng của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận được nửa tháng, đây là giới luật của thương thiên! Hồng Quân phù chiếu, thiên địa sở quy! Bản thân ta cũng muốn nhìn xem ngươi làm sao cản trở ta!
Khí vận lực bên trong Long Hoàng An Thiên Tỳ lập tức chấn đãng, trên đỉnh đầu Nhạc Vũ một đạo khí trụ tử kim sắc xuyên thẳng trời cao, một quả ấn tỳ bên trong lập tức cùng thiên địa tương hợp.
Ngay khi vừa xuất hiện, liền vang lên thanh âm long ngâm phượng minh, vạn đạo hào quang, vô số linh quang liền nở rộ.
Lập tức đem thân ảnh Nhạc Vũ bao trùm giống như thần nhân giáng xuống nhân gian.
Ngay sau đó hướng lên trên không trảo mạnh, ngay lập tức vô số tinh lực bị thu hút xuống, bao phủ Nhạc Vũ bên trong.
Cả Chu Thiên Tinh Đấu đại trận lập tức điên cuồng vận chuyển.
…
Bên trong Diệu Pháp Đại La Thiên, đại điện kim bích huy hoàng vang lên từng tiếng kim chúc nứt vụn, chấn triệt trong đại điện.
- Cuồng vọng!
Vẻ mặt Hạo Thiên âm trầm, ngồi yên trên bảo tọa. Nhưng tay ghế lúc này lại thiếu mất một góc, mà trong tay hắn lại cầm vô số mảnh vỡ kim chúc.
Chính là trước đó hắn dùng một trảo liền đem hoàng ỷ có thể xếp vào tam phẩm một trảo dập nát!
Nhưng cơn giận trong lòng hắn vẫn còn sót lại chưa tan, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Lý Trường Canh như có suy nghĩ gì, nhìn nhìn Vạn Thọ sơn đang được quần tinh lực lượng bao phủ, mỉm cười hành lễ nói:
- Bệ hạ nguôi giận! An Thiên Huyền Thánh đại đế hàng năm có quyền lợi có thể tự nhiên điều động Chu Thiên Tinh Đấu đại trận được nửa tháng. Trước đó chúng ta chỉ lo lắng hắn ở phương bắc đứng không vững gót chân, nên luôn luôn ngăn trở. Hiện giờ hắn muốn sử dụng, chúng ta cũng không có cách nào…
- Chuyện này ta tự nhiên hiểu được! Nhưng hiện tại đang mượn lực lượng của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận suy tính nguy cơ trước mắt sắp tới! Lại bị hắn quấy nhiễu phải bỏ dở giữa chừng, thật sự làm lòng ta buồn bực!
Nhớ lại cảm giác hoảng sợ trong lòng khi nãy, Hạo Thiên không khỏi tức giận oán hận, vẻ mặt miễn cưỡng duy trì bình tĩnh nói:
- Nghe nói năm xưa thái tể náu thân trong Kim Tinh, dù là Đế Tuấn muốn bức bách thế nào cũng không làm gì được ngươi. Lại không biết hiện giờ ngươi có biện pháp đem tinh lực trong đại trận đoạt trở lại hay không?
- Năm xưa ta có thể bình yên náu thân, là bởi vì Đế Tuấn chưa từng nảy sinh sát tâm mà thôi!
Lý Trường Canh lắc lắc đầu, ánh mắt lại nhìn vào trong hình ảnh vân vụ bên dưới chân, chăm chú quan sát khí trụ tử kim sắc.
- Nếu là vài năm trước, dù cho đế vị của hắn đã củng cố, nhưng tinh lực của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận cũng chưa chắc tùy theo hắn. Nhưng hiện giờ chức vị An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc của hắn đã được thiên địa thừa nhận, được thương thiên bảo hộ. Chân chính mà nói, thân phận hiện giờ của hắn so với bệ hạ còn muốn chính thống! Thậm chí cũng không bị Đạo tổ chưởng quản…
Liếc mắt nhìn qua hoàng ỷ, chỉ thấy sắc mặt trung niên hoàng giả chợt ửng đỏ, tiếp đó lại biến thành tím xanh, Lý Trường Canh cười khổ nói tiếp:
- Hiện giờ tình cảnh của chúng ta làm sao có thể ngăn trở được hắn? Trừ phi có thể thay đổi giới luật của thương thiên…
Hạo Thiên đang nổi giận đột nhiên lại trở nên uể oải xụi lơ cả người. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
- Trẫm vốn mong đợi mượn lực lượng tín ngưỡng tại phương bắc triển khai hoành đồ! Vì sao người này cũng không niệm tình trẫm từng quan tâm lại đòi truyền xuống pháp môn kiếm tu kia cùng ta đối địch? Uyên Minh này thật sự đáng giận!
Bỗng dưng đứng lên, Hạo Thiên phất tay áo đi thẳng vào hậu điện, đột nhiên dừng lại khe khẽ thở dài nói:
- Thôi! Năm xưa sư tôn từng nói Thần đạo rầm rộ chấn hưng, là lúc Thiên Đình ta cường thịnh sau sát kiếp lần này. Hi vọng chớ để xảy ra biến cố gì mới tốt! Hơn nữa ba trăm năm sau cũng là Hội Nguyên đại thọ của trẫm. Xin thái tể vì trẫm hao tâm xử lý việc này cho tốt! Chớ để mất uy danh của Thiên Đình!
Nói dứt lời thân ảnh Hạo Thiên đã biến mất vô tung. Lý Trường Canh vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt thoáng lộ ra vài phần nghi hoặc.
Uyên Minh kia không sớm không muộn, vì sao muốn chọn lựa ngay lúc này chiêu dẫn lực lượng của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận?
Chẳng lẽ trong chuyện này có điều gì liên hệ?
Cơ hồ trong cùng một thời gian, trên đỉnh Côn Luân sơn, động thiên Ngọc Hư Cung. Một lão giả thần tình nghiêm trang râu dài tới ngực đang ngồi xếp bằng bên trong một điện phủ vân vụ lượn lờ, cầm một trường phiên tế lên giữa không trung.
Trường phiên lắc nhẹ, bám theo vô số huyền quang, ngàn vạn phù văn tựa như quang bích bao phủ quanh thân hình, lại chẳng khác gì long quyển phong không ngừng xoay chuyển trên không trung.
Tình hình luôn duy trì ước chừng hơn mười lần hô hấp mới đem phù văn hoàn toàn tán đi, mà trên gương mặt khô vàng kia lại hiện lên vài phần dị sắc.
Bên trong điện phủ có năm người phân ra ngồi hai bên. Người ngồi đầu tiên bên trái chính là Nhiên Đăng, giờ phút này thấy thế trong mắt không khỏi lộ vẻ vui mừng hỏi:
- Không biết sư tôn có suy tính được căn nguyên hung triệu…
/1421
|