Khi hắn đi tới bên trong Huyền Thánh Điện, chỉ thấy có hai người đang đứng, một người là Hiên Viên Thu, người còn lại tướng mạo xa lạ, là một người trung niên lạnh lùng chừng hơn ba mươi tuổi, trên người mặc trang phục kim hồng sắc thiên quan, là quan giai Thiên Đình.
Mà cỗ thân ngoại hóa thân của Nhạc Vũ giờ phút này đang ngồi trên bảo tọa, gương mặt không chút diễn cảm.
- Là Đại La Kim Tiên!
Nhạc Vũ híp mắt, ngay sau đó dùng Côn Luân Kính bao phủ thân hình, chợt lóe thân thay thế cỗ thân ngoại hóa thân.
Mà người kia giờ phút này đang hướng trên bảo tọa thi lễ thật sâu:
- Thiên Đình Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân Quân Minh tham kiến đại đế!
- Quân Minh?
Nhạc Vũ quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó cười nói:
- Lấy thân Kim Tiên nhậm chức tại Thiên Đình, đúng là hiếm thấy. Ngươi nói ngươi là Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân Quân Minh, không biết có bằng chứng gì không?
Thần sắc Quân Minh không thay đổi, ngay sau đó lấy ra một vật nói:
- Thần vốn nhậm chức Thủy Quân nguyên soái phía nam Thiên Đình, hôm kia đón nhận chỉ lệnh của Thiên Đế, nhậm chức Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân, đây là ý chỉ của Hạo Thiên thượng đế, bệ hạ có thể xem qua.
Nhạc Vũ tùy tay khẽ vẫy, liền đem chỉ lệnh đón trong tay, tùy ý nhìn thoáng qua liền buông xuống nói:
- Ý chỉ này cũng không phải giả, nhưng hiện giờ ngươi không đi nhậm chức lại chạy tới chỗ của ta, rốt cục tâm ý như thế nào?
Quân Minh lộ ra vẻ cười khổ:
- Bệ hạ tạo mây bố mưa, chưởng quản phương bắc hàn lực, vì vậy xem như đã có danh vị Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân, lấy điều tiết việc thiên địa âm dương, nắm toàn bộ mây mưa bốn mùa của Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng từ sau khi Thiên Đế lập Thiên Đình, vị trí tinh quân đã không còn khuyết thiếu, nhưng hiện tại nơi quản hạt của ta hoàn toàn là một nghèo hai trắng, vì vậy mặt dầy tới đây muốn hướng bệ hạ hỏi lấy hai mươi triệu tín ngưỡng lực, bốn trăm vạn binh giáp để lập nghiệp…
- Đúng là sư tử há mồm!
Hiên Viên Thu đứng gần bên không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Ngày đó bệ hạ nhậm chức, binh mã bất quá chưa tới trăm vạn, tín đồ cũng chỉ được chưa tới một triệu, gian khổ lập nghiệp, vất vả hơn trăm năm thời gian mới có chút vốn liếng, lúc này ngươi mới chạy tới đã đòi đi gần bốn phần, thật mệt cho ngươi dám mở miệng nuốt lớn như vậy…
Thần tình Quân Minh không thay đổi, trong đôi mắt lộ ra tia cười lạnh nhìn chằm chằm lên phía trên bảo tọa, phía trước khi hành lễ còn mang theo vài phần cung kính nhưng giờ phút này trong mắt lại tràn đầy ý cương quyết:
- Cấp hay không cấp chỉ cần bệ hạ một lời quyết định.
Trong mắt Hiên Viên Thu ẩn chứa vẻ cuồng nộ lôi đình, vừa định nói chuyện thì Nhạc Vũ đã gật đầu nói:
- Nếu có người có thể chưởng quản mây mưa cho sinh linh địa vực này, khiến nhân gian giảm đi thiên tai, cũng là một chuyện tốt. Hai mươi triệu tín ngưỡng lực có thể cho ngươi, còn có thể cho ngươi mượn bốn trăm vạn binh tướng, sẽ điều tới dưới trướng của ngươi…
Không chỉ là Hiên Viên Thu, ngay cả Quân Minh cũng giật mình, Nhạc Vũ phẩy tay áo đem hai mươi triệu tín ngưỡng lực chuyển vào trong thân thể Quân Minh.
Quân Minh vốn đang vui vẻ, ngay sau đó ánh mắt chợt lạnh lùng:
- Hai mươi triệu tín ngưỡng lực này bệ hạ lấy từ số tín ngưỡng lực cung cấp cho Thiên Đình sao?
Trong lòng Hiên Viên Thu nhất thời buông lỏng, Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Hay là ngươi chờ mong từ phương bắc đế đình của ta phân đi tín ngưỡng lực hay sao?
Lúc nói chuyện ánh mắt của Nhạc Vũ lộ ra một tia lệ mang, kiếm áp hùng hồn thẳng bách Quân Minh.
Khí tức Quân Minh lập tức cứng lại, trong lòng sinh ra cảm giác linh hồn giống như đang bị cắn nát.
Hắn chợt chấn kinh, thu hồi ý khinh thị, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Bệ hạ làm như vậy, có phải đối với Thiên Đế bất kính hay không?
Nhạc Vũ không khỏi cười trào phúng:
- Vị Hạo Thiên thượng đế kia, nếu đáng kính trẫm tự nhiên sẽ kính, nếu đem trẫm chọc giận…
Đang nói tới đây, ánh mắt Nhạc Vũ thoáng hiện hàn quang:
- Trẫm cũng không để ý có một ngày làm chuyện phạt thiên, đem vị Thiên Đế kia kéo xuống ngai vàng Thiên Đình, chức vị Thiên Đế người có đức đều có thể làm, cũng không chỉ một mình hắn là có thể làm được!
- Ngông cuồng!
Hai mắt Quân Minh trợn ngược, tràn đầy vẻ cuồng nộ:
- Cuồng vọng! Mấy vạn năm trước Thiên Đế đã thành tựu Hỗn Độn Kim Tiên, bệ hạ dám thốt lời đại nghịch bất đạo như vậy, sẽ không e ngại bị Thiên Đình thảo phạt?
- Hôm nay không thể, vị tất ngày sau không thể làm được…
Vẻ mặt Nhạc Vũ thản nhiên, trên mặt chuyển thành ý cười:
- Ta có khả năng trong vòng trăm năm lấy thân Huyền Tiên thành tựu Kim Tiên hồn ấn, ngày sau cũng không phải không thể tiếp tục tiến thêm một bước, không biết tinh quân nghĩ như thế nào? Ta nghĩ đến vị Thiên Đế kia, đem tinh quân phái tới nơi đây, lòng dạ của hắn phải nên hiểu rõ mới đúng. Về phần thảo phạt, nếu hiện giờ Thiên Đình có lực lượng đến quản ta, trẫm tự nhiên phụng bồi!
Lần này Quân Minh im lặng không đáp, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vô cùng khó xem, nhưng nỗi tức giận vừa rồi đã dần dần sút giảm vài phần.
Nhạc Vũ vốn cũng không định đợi hắn trả lời, ngược lại bưng chén trà trước người lên nói:
- Ngươi có thể đi xuống, chức vị Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân rất trọng yếu, tinh quân nên thu xếp cho ổn thỏa. Những địa vực trong phương bắc đế đình quản hạt, hành vân bố mưa cũng nằm trong chức quyền của ngươi, nếu thất trách gây ra thủy hạn tai ương so với địa phương khác có gì bất đồng, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!
Ngay khi Quân Minh còn đang chau mày, Nhạc Vũ lại hờ hững nói:
- Hạo Thiên thượng đế có thể lập ngươi làm Thủy Đức tinh quân, ta cũng có thể lấy lý do ngươi không làm tròn bổn phận giết ngươi tạ thiên hạ. Đến lúc đó đừng nói ta không cảnh cáo trước!
Ánh mắt Quân Minh co rút lại, nhưng vẫn nhẫn nhục nén giận, hướng Nhạc Vũ thi lễ thật sâu mới phẩy tay áo bỏ đi, hừ lạnh một tiếng đi ra khỏi Huyền Thánh Điện.
Hiên Viên Thu nhìn theo bóng lưng của hắn, trên mặt không khỏi hiện lên thần sắc lo lắng:
- Hiện tại Thiên Đế lại đem người này phái tới, cũng thật sự không chút khí độ. Nghe nói trước khi Hạo Thiên nhậm chức Thiên Đế, chỉ là một đạo đồng dưới trướng Hồng Quân, quả nhiên là có chút không phóng khoáng!
Nhạc Vũ không khỏi cười:
- Được vị bất chính, thân pháp lực cũng không phải khổ tu mà có được, bên trong hồng hoang này người dòm ngó vị trí Thiên Đế cũng quá nhiều, vì thế hắn tự nhiên phải phòng bị, nhưng đại đa số chỉ là không ai dám nghịch ý của Hồng Quân đạo tổ mà thôi…
- Ước chừng cũng do duyên cớ đo mà vị trí chủ nhân Thiên Đình mới rơi xuống trên tay hắn.
Hiên Viên Thu lắc đầu, cũng không tiếp tục bàn tới việc này, xoay chuyển lời nói:
- Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân vị tuy do Thiên Đế nhâm mệnh nhưng cũng cần được bệ hạ cho phép mới có thể nhậm chức, vừa rồi bệ hạ kỳ thật không nên dễ dàng đáp ứng như vậy…
- Có gì lớn lao?
Nhạc Vũ không thèm để ý chút nào, nói:
- Ở Thiên Thủy quốc ta cũng từng chủ trì việc hành vân bố mưa, có thể nói cảm giác sâu sắc thiên tai hạn hán là như thế nào, hơn nữa các nước còn liên tục tranh chấp, hàng năm không biết có bao nhiêu sinh linh gặp tai ương, cho dù Thiên Đình không phái người tới qua thêm một thời gian ta cũng phải nghĩ biện pháp mời người nhậm chức này, trẫm cũng tự mình hiểu lấy, hiện tại căn cơ của ta còn chưa vững, muốn mời một người như Quân Minh, Đại La Kim Tiên tinh thông thủy hệ thần thông nhậm chức Thủy Đức tinh quân là không thể nào, mà người không có pháp lực đại thần thông lại không cách nào đảm nhiệm được chức vị này…
Vẻ mặt Hiên Viên Thu không cảm xúc, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên ánh sáng khác thường, hắn lựa chọn dốc sức làm việc cho người này, quả nhiên có chút bất đồng với những người khác.
Khi Nhạc Vũ nói tới đây, gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng lộ ra sát khí:
- Nếu hắn tận tâm tận lực làm theo công bằng, chẳng những trẫm sẽ không chèn ép hắn, ngược lại còn có thể tương trợ. Nếu một khi hắn có tư tâm, kiếm của trẫm cũng không ngại cắt lấy đầu hắn!
Tâm thần Hiên Viên Thu khuấy động, nhưng nỗi lo lắng trong lồng ngực vẫn chưa tiêu tan:
- Từ trong ba thành tín ngưỡng lực phân chia cho Thiên Đình lấy ra hai mươi triệu tín ngưỡng lực chỉ sợ sẽ làm cho vị Hạo Thiên thượng đế kia tức giận, hơn nữa những lời vừa rồi của bệ hạ tựa hồ cũng hơi quá khích…
- Chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ mà thôi!
Nhạc Vũ vươn người đứng lên nói:
- Chớ để vị kia nghĩ đến phương bắc đế đình của ta có thể tùy ý trạc nắm, nếu thật sự đến lúc không thể vãn hồi, việc phạt thiên ta cũng không để ý tới đáng làm hay không…
Bước ra ngoài điện, Nhạc Vũ lại đột nhiên dừng bước nhìn Hiên Viên Thu đứng phía sau nói:
- Bí truyền công quyết của Hiên Viên gia tộc các ngươi quả nhiên có chỗ độc đáo, nếu có thể tích cực một chút, chuyện chính sự đế đình nên tạm thời giao cho người khác quản lý, ngoại trừ việc gia tăng thêm tín đồ vẫn do ngươi duy trì, ngươi nên cố gắng đừng để tu vi của mình giảm xuống, tóm lại nên nhanh chóng bước lên Kim Tiên cảnh giới, ở bên trong đế đình này nếu không có một vị Kim Tiên áp chế vị Thủy Đức tinh quân kia, chỉ trông chờ vào một mình ta chống đỡ thật sự có chút không tiện đâu!
Hắn vung tay áo, hai mươi triệu nguyện lực rót vào trong cơ thể Hiên Viên Thu, ngay khi Hiên Viên Thu còn đang vui mừng thì Nhạc Vũ đã rời đi.
Nhạc Vũ quay về tẩm cung, lại nghĩ tới một chuyện.
Mấy tháng trước Đông Hoa tán nhân đã tìm đến đế đình, vẫn luôn được đón tiếp như khách quý, nhưng suốt mấy tháng qua vẫn chưa sắp xếp được cho hắn.
Huyền Đô pháp sư nói chuyện cũng thật sảng khoái, không nghĩ tới đem sư đệ tương lai của mình đi bái Nhạc Vũ làm sư tôn mà sinh lòng buồn bực chút nào.
Nhưng đối với Nhạc Vũ, thân phận bằng hữu của hai người lúc còn ở phàm gian thật sự quá xấu hổ, hắn lại không thể bày tỏ rõ ràng với Đông Hoa hắn chính là Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ từng giết chết mấy trăm vạn đệ tử của Xiển giáo, cũng chính là An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc Uyên Minh.
Nhưng việc này kéo dài cũng không phải là biện pháp, chung quy cũng cần nên kết thúc.
Hắn thoáng trầm ngâm một lúc, liền lấy ra minh hoàng phù chiếu đánh ra, sau một lát Đông Hoa tán nhân được Cự Linh Thần hộ tống đi tới tẩm cung của Nhạc Vũ.
Đợi sau khi chào hỏi, Nhạc Vũ cho Cự Linh Thần cùng mấy vị hoàng cân lực sĩ thối lui.
Chỉ còn lại một mình Đông Hoa tán nhân ngồi ngay đối diện, sau đó trong mắt Nhạc Vũ mang theo vẻ tò mò hỏi:
- Ban đầu ta cho ngươi hai đạo phù, có thể bái phỏng vào Vạn Thọ sơn cùng Bác Cảnh sơn, vô luận là Trấn Nguyên Tử hay là vị Huyền Đô kia đều là đại nhân vật thượng cổ đại năng, có thể chỉ điểm cho ngươi tu hành, vì sao ngươi nhất định muốn chọn nơi này?
- Người tặng phù quả nhiên là bệ hạ!
Đông Hoa tán nhân vốn thấp thỏm bất an, vị An Thiên Huyền Thánh đại đế trước mắt tướng mạo khí thế hoàn toàn khác hẳn ngày đó, nên hắn không dám tùy tiện lên tiếng, hiện tại mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Ngày xưa ta tự mình tu hành, đã cùng kiếm làm bạn, bất ly bất khí, sở học suốt đời đều là kiếm đạo. Hai vị tiền bối kia dù đạo hạnh cao thâm, nhưng không hợp với đạo tu hành của ta, chỉ có pháp môn kiếm tu của bệ hạ mới làm ta tâm động…
Nói tới đây, ánh mắt Đông Hoa tán nhân vô cùng sáng tỏ kiên quyết, sắc bén đến cực điểm nhìn thẳng vào Nhạc Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ khát khao. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY-Y.com
Trong lòng Nhạc Vũ chấn động, quyết đoán trước đó cũng đã bắt đầu dao động.
/1421
|