Chỉ trong một sát na, , Vực Ngoại Thiên Ma hội tụ ở cuối thông đạo đã bị Nhạc Vũ quét trọn hơn phân nửa.
Hỗn Độn huyền ma trong Tam Linh Trấn Ma bàn cũng đã tăng đến bảy mươi, hơn một nửa còn lại cũng đã thay thế bằng Hỗn Độn Chân Ma, tuy nhất thời chưa kịp hạ xuống cấm chế thần hồn nhưng với Bát Bảo công đức thần bùn bọc ở bên ngoài thì vẫn có thể đem ra sử dụng khiến năng lực tính toán của trận bàn bạo tăng, lực huyễn sát vô tận được cưỡng ép rút ra từ bên trong, chỉ luận thuần về lực tính toán đã vượt qua gấp ba lân Cực Cực Ti Nam Nghi!.
Nhạc Vũ cũng không để ý tới, đưa mắt nhìn quanh không gian ám giới. Hắn coi như không nhìn thấy Thiên Ma còn sót lại, duy nhất chú ý là hơn mười hình thể không khác nhân hình bao nhiêu đang lơ lửng giữa không trung, trong mắt đều lộ ra sát ý lạnh băng.
Sau một khắc, đột nhiên có trăm ngàn đạo lôi quang lóe lên giữa không trung, từ bốn phương tám hướng tụ tập trùng kích tới, phảng phất muốn hủy thiên diệt địa khiến toàn bộ không gian u ám nhuộm trắng.
- Huyễn pháp ngưng chân?
Nhạc Vũ nhíu mày, tế lên Côn Luân Kính chiếu vào lôi quang khiến chúng nhanh chóng biến mất như chưa hề tồn tại.
Đến khi không gian ám giới trở về màu đen như cũ thì mười cặp đồng tử thanh sắc kia lại lộ vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi. Vốn lôi quang kia là do ý niệm huyễn chân ngưng tụ, sau khi huyễn pháp bị xuyên thủng thì cũng khó tồn tại ở thế gian.
Hậu Thổ nói hắn là khắc tinh của Vực Ngoại Thiên Ma, chắc chắn không sai. Côn Luân Kính đang ở trong không gian thai tàng lại càng là thiên địch của bọn chúng, nếu như không phải Đông Vương công vẫn lạc, Côn Luân Kính nứt vỡ thì sao có tai họa thiên ma?
Hắn vung tay khiến bộ Thai Tàng Hư Không Kiếm Trận lại một lần nữa chụp xuống phong tỏa một đầu Hỗn Độn ám ma. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Vào lúc Nhạc Vũ đang muốn luyện hóa đầu ám ma này để ném vào Tam Linh Trấn Ma bàn thì từ phía xa đột nhiên có một đạo kiếm hoa thủy lam trảm thẳng xuống, có chín phần tương tự với Thủy Vân tuyệt kiếm, ngay cả kiếm ý cũng bắt chước đến mười phần, càng mạnh hơn mấy lần. Kiếm dù chưa đến nhưng kiếm khí ác liệt đã khiến hắn cảm giác thân hình như bị chém nát.
- La Hầu!
Quang trạch chớp lên trong mắt Nhạc Vũ, cảm giác vô cùng quái dị thấy kiếm của mình lại khủng bố bá đạo như vậy!
Hắn tạm thời buông tha đầu ám ma kia, ném vào để Ngũ Hành Kiếm Trận vây khốn rồi lại tế lên Côn Luân Kính chiếu vào không trung.
Đồng dạng cũng là huyễn pháp ngưng chân nhưng đạo kiếm hoa thủy lam này mạnh hơn lôi quang lúc trước vô số lần, dù bị Côn Luân Kính chiếu vào cũng chỉ suy yếu bảy thành mà vẫn thẳng tắp chém tới!
Nhạc Vũ sớm có sở liệu, ý niệm tác động, từ tay áo xuất ra Thủy Vân Kiếm, tiếp đó một kiếm vung lên đồng dạng với kiếm hoa thủy lam.
Hai đạo kiếm quang va chạm lập tức dấy lên một luồng cương phong hủy diệt chấn động đến ngàn vạn dặm, vô số cát bụi hóa thành linh tử như vân vụ bay lên, vô số thiên ma cấp thấp tức thì nát bấy.
Nhạc Vũ tiếp tục thôi động Thai Tàng Hư Không Kiếm Trận quét qua, lại đem một đầu Hỗn Độn ám ma cách đó không xa chụp vào trong, vào lúc ánh mắt hắn liếc về một đầu ám ma khác thì trong hư không truyền ra tiếng quát lớn:
- Dừng tay!
Tiếp đó là mấy ngàn cây ngũ sắc quang châm đánh tới như mưa, giống hệt Đại Ngũ Hành Nguyên Từ Diệt Tuyệt Quang Châm, ngay cả đặc tính bỏ qua pháp tắc thời không cũng mười phần tương tự.
Nhạc Vũ cười lạnh, đem Tâm Huyễn Ma sát của Tam Linh Trấn Ma bàn tế lên đỉnh đầu ngưng tụ thành một chiếc mai rùa có bộ dạng của Huyền Vũ, cũng không dùng chân khí dung vũ hóa vân mà là huyễn pháp ngưng chân từ bảy mươi Hỗn Độn Huyền Ma và những Hỗn Độn Chân Ma.
Mấy ngàn cây Đại Ngũ Hành diệt tuyệt quang châm giao kích với mai rùa nhìn như là vật thật nhưng lại là giao đấu giữa ý niệm cường hoành.
La Hầu tuy là vô hạn chuẩn thánh nhưng Tam Linh Trấn Ma bàn của Nhạc Vũ cũng đồng dạng, lại có Côn Luân Kính cùng Ba La Thần Diễm gia trì. Chiếc mai rùa cũng không lập tức sụp đổ mà duy trì được qua một sát na rồi mới tan rã.
Đến khi những cây ngũ sắc quang châm kia trùng kích xuống thì Nhạc Vũ đã đem ba đầu Hỗn Độn ám ma thu vào này thế giới thai tàng, thân hình lóe lên ngoài mấy trăm vạn trượng, đứng trên hư không nhìn đối diện vẻ lãnh đạm.
Sau một lát, ở phía trước dần ngưng tụ thành một nhân hình, đồng dạng như có như không bao phủ trong sương mù, tuy không phải biến hóa ra hình dạng như trước nhưng cặp đồng tử màu xanh thì đúng là La Hầu, trong mắt đầy vẻ âm u:
- Trăm năm không gặp, thần thông Bệ Hạ càng thêm khó lường. Chỉ là đạo làm người đừng nên ép người quá đáng. Ta thấy Bệ Hạ vẫn đừng nên quá phận!
Hồn niệm Nhạc Vũ thừa dịp vô số thiên ma trong Trấn Ma bàn bị La Hầu đánh trọng thương đánh vào từng đạo cấm chế thần hồn, lúc này nghe vậy không khỏi cười nhạt một tiếng:
- Nếu không như thế, La Hầu đạo hữu có chịu đi ra? Qua thời gian trăm năm, thuật huyễn pháp ngưng chân của đạo hữu càng thêm cao minh. Nếu trăm năm trước đã có thần thông như vậy thì Nhạc Vũ thực khó đào thoát trong tay ngươi. Còn có Thủy Vân Kiếm, đại Ngũ Hành diệt tuyệt quang châm đều bắt chước không tệ, không biết đạo hữu theo ta được bao năm.
Nhạc Vũ nói đến đây dừng lại đánh giá La Hầu, trên mặt hơi lộ kinh hãi nói:
- Thân thể của đạo hữu đã ngưng tụ ra bảy thành. Xem ra cũng không cần 300 năm mà chỉ không quá ba mươi năm sẽ lên tới chuẩn thánh. Nhạc Vũ xin chúc mừng trước đạo hữu!
Trong lòng hắn lại thoáng buông lỏng, người này một khi đăng lên chuẩn thánh thì chân chính phiền toái, dù không đến mức khiến hắn vẫn lạc nhưng cũng không thể ngăn lại trong ám giới, tình hình như vậy tuy thực lực đại tăng nhưng vẫn có thể nỗ lực ứng phó.
La Hầu lại không giận ngược lại cười, trong mắt không có biểu tình nói:
- Bệ Hạ khen trật rồi! Nếu ta không có chút bản lĩnh sao dám tự xưng La Hầu. Về phần Thủy Vân Kiếm, sau khi Bệ Hạ bình yên ly khai ám giới thì dĩ nhiên La Hầu có chú ý tới, khuất nhục ngày ấy với Thủy Vân tuyệt kiếm luôn nhớ kỹ! Chuyện hối hận của ta trong mấy trăm năm qua chính là không nên quá cố kỵ, nên toàn lực trảm sát ngươi ở ám giới lúc ấy mới đúng!
Tuy nói thế nhưng thần sắc La Hầu hết sức hời hợt, không thấy nửa điểm chân khí dao động.
Nhạc Vũ biết trong lòng đối phương đã không còn chiến ý, đem Thủy Vân Kiếm thu lại vào tay áo, vẫn thản nhiên nói:
- Vậy cũng giết được đạo hữu mới thành! nói những chuyện cũ vô ích, hôm nay ta hỏi đạo hữu một câu, đạo hữu tiềm phục rất nhiền thiên ma ở đây, lại triệu tập Hỗn Độn ám ma, rốt cuộc có ý định gì?
La Hầu thoáng nheo mắt, phát ra một tia huyết ý rồi biến mất, chắp tay cười cười:
- Nếu nói không có mục đích thì không thể gạt được ngươi. Nhưng bệ hạ có tin lời của ta không?
Nhạc Vũ trầm xuống, đang muốn lên tiếng thì La Hầu lại khẽ lắc đầu:
- Kỳ thật cần gì như thế? Lần này ta không đến vì Bệ Hạ, cũng không liên quan đến lục đạo luân hồi của Hậu Thổ, vốn có thể bắt tay hợp tác. Bất quá Bệ Hạ đã không tin, việc này này liền thôi, không biết có thể thả ba người dưới trướng của ta?
Nhạc Vũ trừng mắt nhìn, coi như không nghe thấy, Hỗn Độn ám ma tương đương với Kim Tiên, thực sự đồng dạng cực kỳ khó được.
Có ba đầu ám ma gia nhập vào Trấn Ma bàn khiến lực tính toán của vật này lần nữa bạo tăng, quả quyết không có khả năng trả về.
Về phần người này nói càng không đáng tin. Lục đạo luân hồi có thể lọc đi lực âm sát ô uế thế gian, người bị hao tổn nhiều nhất ngoài mấy vị cự đầu trong U Minh còn là ám giới.
Trong Thiên Ma vốn ít có nhân tài kiệt xuất, vốn sẽ không mưu đồ chuyện tương lai nhưng La Hầu lại chưa hẳn.
Thấy Nhạc Vũ không nói, La Hầu cũng sớm liệu như thế, thần sắc âm trầm:
- Bỏ đi! Bệ Hạ không chịu thả lại thì ta cũng không bắt buộc. Chư vị đạo hữu, có thể rút lui! Đầu thông đạo thời không này cũng không phải không thể buông bỏ.
Dứt lời , La Hầu hơi phất tay áo ý bảo, thần sắc hơn mười ám ma khẽ chấn động, từng cặp đồng tử màu xanh lộ ra sát ý dò xét Nhạc Vũ rồi lần lượt viễn độn ra bốn phương tám hướng.
Nhạc Vũ nhướng mày, trong nội tâm chân chính có thêm vài phần kinh ngạc.
Không ngờ La Hầu lại có thể rút lui sảng khoái như vậy, thông đạo không gian cũng không phải nói mở liền có thể mở. Hàng rào thế giới còn có vô số thời không loạn lưu mạnh yếu cần cân nhắc, vị trí này, cơ hồ có thể nói là tuyệt hảo nên càng cho rằng La Hầu có mưu tính. Hắn liếc qua người này một cái rồi thoát ra khỏi thông đạo sắp sụp đổ, trước khi đi Thai Tàng Hư Không Kiếm Trận vẫn kịp cuốn lấy một Hỗn Độn ám ma gần đó.
Vừa đến nửa đường thì đã nghe La Hầu hừ lạnh rồi vô số quang lôi được tạo thành trong thông đạo.
/1421
|