Trấn Nguyên Tử vốn cũng cảm giác có chút khó chịu, hiện tại thấy Hậu Thổ ngăn cản liền thuận thế đứng thẳng dậy, cũng cảm giác cử động của mình không ổn, vẻ mặt có chút lúng túng nói:
- Ta chỉ vì cố giao với tiểu tử này nên mới cho mượn sách. Bởi vì mối thù của Hồng Vân sư đệ nên mới ra tay. Hậu Thổ nương nương không cần để trong lòng. Ta cũng không dám tự xem mình như sư huynh, hiện tại tuy ngươi không nhận vị thánh nhân, nhưng tùy thời đều có thể đăng lên thánh vị, tình hình tự nhiên là khác biệt.
Hậu Thổ khẽ cười, lắc đầu nói:
- Tóm lại ngài là sư huynh, Hậu Thổ vẫn thật nhận thức thôi!
Trong mắt Trấn Nguyên Tử cũng lộ ra vài phần vui vẻ, cũng không muốn tiếp tục dây dưa trong việc này, ngược lại nhìn Nhạc Vũ nói:
- Mối thù với Minh Hà khiến ta ngày nhớ đêm mong, luôn suy nghĩ làm sao báo phục. Hôm nay cuối cùng cho ngươi mượn lực báo thù, lúc trước Tử Vân vốn có nói ngươi là thiên tài tuyệt thế suốt mười vạn năm nay mới gặp, ta vốn còn nửa tin nửa ngờ. Hôm nay mới biết lời kia còn là đánh giá thấp ngươi. Lại có thể ở dưới mắt Minh Hà mà bố trí được đại trận, cơ hồ một kích tuyệt mệnh, trợ Hậu Thổ thoát khỏi tử kiếp, lại còn đăng thánh. Thiên phú trận đạo bực này cùng mưu lược tính kế thật sự là khủng bố, khiến ta chưa từng dự kiến qua!
Nhạc Vũ được khen đến hồng mặt, ngôn ngữ Trấn Nguyên Tử lại biến đổi, chuyển sang ngưng trọng:
- Nhưng cử động hôm nay của ngươi đã hoàn toàn chọc giận người kia, nhất định sẽ giết ngươi mới cam tâm. Cũng may thân phận Uyên Minh của ngươi đã được thiên địa thừa nhận là chân mạng Thiên Đế. Thủ đoạn hắn đối phó ngươi hơn phân nửa sẽ đi theo bàng môn tả đạo. Hơn nữa ngươi có Hậu Thổ thánh nhân giúp đỡ, tình trạng so với trước kia còn tốt hơn, nhưng ngươi cũng nên cẩn thận!
Nhạc Vũ cảm thấy kính nể, trịnh trọng hướng Trấn Nguyên Tử thi lễ. Trấn Nguyên Tử lại nhìn vào trung tâm Huyết Hải đã thu nhỏ lại thật nhiều, ánh mắt vô cùng thương cảm nói:
- Đồng dạng cùng ở Bất Chu sơn nghe giảng đạo, người kia vì sao lại bất công nhiều như thế? Một người mọi cách tương trợ, một người lại tìm mọi cách tính kế hãm hại. Chỉ vì Hồng Vân sư đệ của ta có ý niệm chứng đạo không hợp ý hắn. Mà Minh Hà lão tổ đối với hắn lại nói gì nghe nấy mà thôi! Hậu Thổ sư muội, lục đạo luân hồi có thể làm sạch ô uế âm sát lực trên thế gian, nhưng dù sao vẫn còn chưa bổ túc hoàn toàn. Huyết Hải tất sẽ có ngày khôi phục lại, ngươi nên luôn luôn chú ý mới tốt!
Sau khi nói xong lại cúi người với Hậu Thổ, vung tay lên thu hồi Địa Thư hóa quang rời đi.
Mới lên giữa không trung chợt nhớ tới một chuyện, thân hình dừng lại nói:
- Đúng rồi, Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ này cũng chỉ có Ngũ Sắc Thần Quang của Vũ nhi mới có thể đem nó luyện hóa. Tuy ngũ phương kỳ hợp nhất mới xem là tuyệt đỉnh linh bảo, mỗi một phương kỳ chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào tiên thiên chí thánh. Nhưng đối với ngươi lại có tác dụng rất tốt! Dù sao ngươi là phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế, khống thủy thuật phải tinh thông. Nếu lưu lại vật này cho ngươi sẽ hung hiểm, làm cho người khác nảy sinh tham niệm. Vậy tat hay ngươi bảo quản, ngày sau khi ngươi đạt tới Chuẩn Thánh hồn ấn thì tới tìm ta lấy vật này!
Nhạc Vũ ngây người, trong mắt lóe vẻ cảm kích. Nhìn theo Trấn Nguyên Tử rời đi, trong mắt tràn đầy kính nể:
- Tổ sư của ta có vị bằng hữu chí giao như thế, thật là may mắn!
Hậu Thổ nghe vậy trong mắt cũng lóe sáng:
- Ta có được ngươi trợ giúp cũng là chuyện may mắn nhất cả đời!
Nhạc Vũ mỉm cười, cũng không trả lời nàng. Hậu Thổ ngửa mặt nhìn lên không trung nói:
- Ta sinh ra từ khi hồng hoang sơ khai, vốn tỉnh tỉnh mê mê, thần xui quỷ khiến lại thành tựu bài vị, chấp chưởng đất đai núi đồi. Nguyên bản khi đó ta vốn ngây thơ rực rỡ, mỗi ngày vô tư chỉ biết cùng đồng đạo giao kết chơi đùa, hưởng thụ trường sinh. Thẳng đến khi Hồng Quân giảng đạo tại Bất Chu sơn, sư phụ huynh đệ lại tranh giành nhau đến nghe giảng, đánh đấu lẫn nhau. Tổ sư ngươi lại bị hãm hại vẫn lạc, lúc đó ta mới bừng tỉnh lại, biết thiên đạo tàn khốc. Lúc sau lại trải qua việc Đế Tuấn cùng Thái Nhất nhất mạch, Cộng Công lại đến Chúc Dung tử vong. Sau đó chậm rãi học hiểu mưu tính cho chính mình, thậm chí không từ bất cứ thủ đoạn nào. Có phải bệ hạ từng cảm nhận được nội tâm ta rất xảo quyệt mưu kế?
Nhạc Vũ xấu hổ, ngày xưa lúc hắn mới gặp mặt Hậu Thổ quả thật có loại cảm giác này. Nhưng hắn cũng không có ác cảm, tuy lòng dạ Hậu Thổ sâu đậm nhưng khác hẳn với Hồng Quân. Nàng cũng không làm ra hành động hãm hại người khác, ngược lại còn quảng bố ân đức, chỉ vì muốn tìm thêm đồng minh. Bản thân nằm trong hoàn cảnh như vậy cũng không có gì đáng trách. Nguồn: http://truyenyy.com
- Kỳ thật khi Cộng Công bọn họ còn sống thì còn tốt một chút, gặp được tai kiếp còn có thể nhờ họ giúp đỡ. Nhưng từ khi Vu Thần gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, mỗi ngày ta đều kinh hoảng bất an. Ta lo lắng chính mình có một ngày nào đó gặp phải tai ương vẫn lạc, không dám đi sai nửa bước lầm lẫn. Trong ngày thường lại cực kỳ cô độc tịch mịch, cho dù có tâm sự hay thương tâm ủy khuất cũng không biết nói với ai. Cho đến hôm nay mới không còn giống như trước kia nơm nớp lo sợ mỗi ngày.
Trong mắt Hậu Thổ mơ hồ nổi lên sương mù, trên gương mặt thanh lệ tràn đầy vẻ thương cảm. Thân hình yểu điệu đứng giữa không trung, làm cho người ta có cảm giác dị thường yếu đuối, khiến người sinh lòng thương xót. Sau một lúc lâu nàng mới quay đầu, vẻ mặt khôi phục như thường, nhìn Nhạc Vũ cười:
- Lúc trước kết giao với ngươi, nguyên bản cũng không nghĩ tới lúc mở ra luân hồi ngươi có thực lực giúp đỡ được ta. Ta chỉ vì cầu lưu lại một đường rút lui cho mình, sau mấy vạn năm còn có cơ hội trùng tố thân hình. Nhưng không ngờ chỉ sau mấy trăm năm thời gian, Vũ nhi ngươi lại thành tựu tới mức độ khủng khiếp như vậy. Lại có thể dùng trận đạo lấy sức một mình nghịch chuyển thiên cơ. Còn cứu tính mạng của ta, giúp ta thành đạo. Đại nhân quả lần này cho dù dùng bản thân mình đến đền đáp ta cũng cảm thấy xa xa không đủ!
Vừa nghe được hai chữ "Vũ nhi", chân mày Nhạc Vũ liền nhảy dựng, chợt cảm thấy rùng mình. Khi nghe được câu cuối cùng, "dùng bản thân đến đền đáp", hắn càng thêm kinh hãi, nội tâm sôi trào không thôi. Hậu Thổ chợt cười khúc khích, hướng hai thanh Nguyên Đồ cùng A Tị kiếm giữa không trung khẽ vẫy tay.
Hai vật này đã sớm bị nàng dùng vu lực cố định giữa không trung, cũng chính là vật của Minh Hà lão tổ. Hậu Thổ mở địa phủ, lại trở thành thánh nhân, tự nhiên không người nào dám tranh đoạt với nàng.
Lúc này bị pháp lực của Hậu Thổ nhiếp tới liền bay qua trước mặt hai người, lại nói:
- Hai vật này xem như lợi tức được không? Ngươi sở trường về kiếm đạo, hai thanh tiên thiên sát khí này đối với ngươi mà nói đều rất hữu dụng!
Nhạc Vũ không khỏi bật cười, bắn ra hai đạo Ngũ Sắc Thần Quang truyền vào hai thanh Nguyên Đồ cùng A Tị kiếm, hồn ấn của Minh Hà lão tổ liền bị xóa bỏ, lúc này hắn mới cười nói:
- Nói là tốt cho ta, hay là muốn hại ta đây? Hai kiếm này mặc dù tốt, nhưng nằm trong tay ta chẳng những không thể trợ lực, ngược lại còn đưa tới tai họa. Nương nương ngươi mới mở địa phủ, đang cần tuyệt đỉnh linh bảo bực này, có thể trợ lực cho ngươi.
Hậu Thổ sớm biết Nhạc Vũ sẽ không nhận lấy, cũng không bắt buộc, tiện tay thu hồi. Sau đó lại bất mãn nói:
- Sau ngày hôm nay ngươi là người thân nhất của ta trên thế gian này! Ngày sau đừng gọi ta là nương nương, gọi ta là tỷ tỷ được rồi! Thôi được, ngươi không muốn thu nhận hai linh bảo thì ta phái phân thân của Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên đi phương bắc đế đình dốc sức cho ngươi được chứ? Ngày sau Hạo Thiên nhất định sẽ làm phiền ngươi, còn có Côn Bằng lão tổ, người này cũng giống như Minh Hà, đa mưu túc trí, ý nghĩ xấu đầy mình. Có hai người họ giúp ngươi, ta mới có thể yên tâm hơn một chút!
Trong lòng Nhạc Vũ đầy cảm xúc phức tạp, vẻ mặt Hậu Thổ tuy thật đoan trang nhưng trong con ngươi giống như lúc nào cũng thu ba lưu chuyển, làm cho người ta có cảm giác mị thái lan tràn, mê người cùng cực. Vừa thấy cả người tê dại, còn cảm giác trong tim luôn phập phồng, không ngừng tâm động.
Hắn không dám ở lâu nơi này thêm chút nào, miệng lại uyển chuyển nói:
- Không cần như thế! Nương nương, hiện tại tỷ tỷ ngươi mới mở xong địa phủ, trăm việc đang chờ, đang lúc cần nhân thủ. Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên nên ở lại địa phủ giúp việc cho ngươi thì tốt hơn. Ta còn có việc, xin cáo từ trước!
Nói dứt lời Nhạc Vũ liền trực tiếp bay về hướng tây. Hậu Thổ ngây người nhìn theo khó hiểu, giây lát sau chợt bừng tỉnh:
- Lại là vì Chiến Tuyết đúng không? Lúc trước ta đã biết được nữ tử này nhất định sẽ làm cho ta thật đau đầu, hận không thể sớm giết nàng cho xong. Lại không sao hiểu được nguyên do, không ngờ cuối cùng chính là vì loại quan hệ này! Tiểu Vũ, ngươi đừng đi được không?
Thân hình Nhạc Vũ chợt lảo đảo, cơ hồ muốn té sấp xuống, sau đó làm như không hề nghe thấy tiếp tục bỏ chạy.
Hậu Thổ dùng tay che miệng bật cười khúc khích, tiếp theo lắc nhẹ đầu cũng không đuổi theo. Nàng lại nhìn xuống mười tám tầng địa phủ, trong vẻ mặt đã chuyển sang vô cùng ngưng trọng. Địa phủ mới mở, trong tay nàng cũng không chuẩn bị đầy đủ, xác thực đúng như lời nói của Nhạc Vũ, công việc đầy ắp, cho dù bỏ ra trăm năm thời gian cũng chưa chắc đã giải quyết xong xuôi.
- Từ nay về sau thế gian lại có thêm một thánh nhân! Trong hồng hoang chỉ sợ càng thêm xảy ra nhiều chuyện!
Cơ hồ đồng thời bên trên cửu tiêu, Quảng Thành Tử thu hồi huyễn ảnh bên trong tầng thứ chín u minh thế giới. Sau đó bên tai chợt nghe được thanh âm cảm thán của Hoàng Long chân nhân.
Hắn cũng cảm thấy trong lòng đầy áp lực, khẽ thở dài nói:
- Kết quả thế này chỉ sợ chính sư tôn cũng không dự đoán được. Vừa rồi tuy chúng ta có trợ giúp Hậu Thổ, nhưng chỉ là thuận thế mà làm, tóm lại cũng đã đắc tội nàng ta, với tính tình của Hậu Thổ, chỉ sợ hận chúng ta tận xương, không thể không đề phòng. Ngày hôm nay thiên cơ lại đại biến, sát kiếp chỉ sợ càng sinh ra thêm nhiều chuyện xấu. Nếu có thể cần phải hết sức giải trừ oán khí của vị nương nương kia, còn có cả vị An Thiên Huyền Thánh đại đế…
Nhắc tới tên này, trong lòng hắn cũng vô cùng phức tạp:
- Thủy Kiếm Tiên hiện tại thực sự quá lợi hại! Mấy vị Đạo tổ tận lực mưu đồ suốt mấy vạn năm, thậm chí thời Vu Tiên đại chiến, còn đặc biệt lưu cho Hậu Thổ một tính mạng, tử cục như vậy không ngờ chỉ do một tay hắn nghịch chuyển!
Văn Thù cũng cau mày nói:
- Có thể giấu diếm được linh giác của Minh Hà để bày trận, mà chúng ta từ đầu đến cuối lại không hề cảm thấy, người này vô luận là thiên phú trận đạo hay huyễn pháp tu vi đều thật khủng bố. Ngoài ra hẳn còn có được tuyệt đỉnh linh bảo phòng thân. Ta cảm thấy người này so với Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ càng thêm đáng sợ. Nếu không trừ khử thật khó thể yên tâm.
Quảng Thành Tử lại khẽ lắc đầu nói:
- Người này hỗ trợ Hậu Thổ thành đạo, giữa hai người đã kết thành nhân quả, Hậu Thổ tất nhiên liều chết bảo hộ hắn, chẳng những không thể động thủ đối với hắn, ngược lại còn phải hết sức xoa dịu quan hệ…Mặc dù hắn có chết cũng không thể chết trong tay Xiển giáo. Cũng may thù hận của người này cùng Lan giáo cũng không đến nỗi không chết không ngừng…
Hoàng Long chân nhân nghe vậy khó hiểu hỏi:
- Vì sao như thế? Lần này Uyên Minh nghịch chuyển thiên cơ, đã phạm tội thương thiên. Lấy ý nghĩ của ta, phải hết sức trừ diệt hắn, dù Hậu Thổ đã thành đạo, nhưng chung quy vẫn không thể so sánh được với tổ sư của chúng ta!
/1421
|