Bên Perth đã thu mua công ty khai thác mỏ công nghiệp Úc Khắc Cát, là công ty quặng sắt đã đưa ra thị trường của tây Australia, Úc Khắc Cát là công ty nhỏ không đáng để mắt tới. Khi bị thương vụ Cẩm Hồ thu mua, giá mỗi cổ phiếu chỉ có 4 cent, cũng thông qua Úc Khắc Cát xin Chính phủ tây Australia quyền tìm mỏ tại địa khu Pilbara khoảng chừng 80.000 km².
Mặc dù địa khu Pilbara là khu quặng sắt nổi tiếng nhất ở tây Australia, nhưng bởi tính lũng đoạn của hai tập đoàn khai khoáng lớn thứ 2 và thứ 3 thế giới là Rio Tinto cùng BHP Billiton tại khu vực Pilbara đã đặt chân 40 năm, trong ngành đều tin tưởng quặng sắt có giá trị nhất của khu vực này đều đã bị hai tập đoàn này chiếm đi, khu vực còn lại cũng bị hai tập đoàn này sơ khám qua một lần (những cơ quan nghiên cứu này hoàn toàn không suy nghĩ đến tính trơ cùng thói quan liêu của kẻ lũng đoạn là khá kinh khủng), lại thêm chính sách gần đây của chính phủ Australia hấp dẫn, cổ vũ người Hoa di dân đến Australia đi học, cư trú cùng đầu tư, thông qua Úc Khắc Cát tại khu vực này xin giấy phép tìm mỏ với diện tích lớn, cũng không phải đối mặt với trắc trở quá lớn.
Công tác khảo sát chân chính còn phải đợi công ty khảo sát dưới cờ tập đoàn luyện kim Trung Quốc cùng công ty khảo sát khoáng sản tại địa phương tây Australia đăng kí thành lập công ty hợp doanh khảo sát, sau đó mới có thể triển khai. Trong công ty khảo sát hợp doanh, thương vụ Cẩm Hồ cũng sẽ nắm giữ tỉ lệ cổ phần nhất định, sẽ không nhiều lắm, chỉ cần bảo trì lực ảnh hưởng nhất định là đủ rồi. Nhưng còn phải đợi một đoạn thời gian mới có tiến triển thực tế.
Trong khoảng thời gian này, hải vận Nam Dương đã mở đường biển hải vận khoáng sản từ tây Australia đến cảng Văn Châu. Lượng vận tải của đường biển lúc này còn rất có hạn. Một chiếc thuyền khoáng sản 10 vạn tấn, hàng năm cũng chỉ có lượng vận chuyển 40 vạn tấn. Cũng chỉ có quy mô lớn như vậy rồi, muốn chen vào hệ thống vận chuyển dưới sự khống chế nghiêm mật của tài phiệt Nhật hệ cùng với hai tập đoàn khoáng sản Rio Tinto cùng BHP Billiton cũng hết sức trắc trở, lượng vận chuyển 300.000 tấn cũng mất nhiều sức, then chốt vẫn là đầu tư vốn lớn thành lập hệ thống vận chuyển từ khu vực khai thác mỏ đến hải cảng, mới có thể đại quy mô vận chuyển quặng sắt từ tây Australia trở về trong nước.
Lúc này chỉ là sơ bộ thành lập đường biển, không chỉ muốn tại Perth thành lập chi nhánh công ty hàng vận, còn muốn thành lập một số công ty đầu tư sản nghiệp khác, chậm rãi tại Perth hình thành quy mô với thế lực nhất định, lại tiến hành hoạt động lớn bước tiếp theo, trở lực sẽ nhỏ hơn.
Việc này, tại quốc nội Trương Khác đương nhiên cũng đều nhận được báo cáo, chỉ không hề nói đến việc này, đến Perth không phải thành thuần yêu đương vụng trộm rồi?
Một lát sau, Vệ Lan cầm khăn mặt lau tóc xuống lầu, cô thấy Địch Đan Thanh cùng Trương Khác đang ngồi trên ghế sofa cầm giấy bút viết cái gì, liền thò đầu qua nhìn, quả thật đang bàn việc công. Cô làm mặt quỷ: - Tôi sấy khô tóc sẽ ngủ trước, mặc kệ hai người.
Nhìn Vệ Lan lên lầu, nghe được tiếng đóng cửa, Trương Khác liền ném bút lên bàn trà, cười hì hì nhìn Địch Đan Thanh.
- Trên mặt tôi có gì hả? - Địch Đan Thanh hỏi, nhưng cô vẫn chột dạ đỏ mặt.
- Chúng ta cũng lên lầu đi? - Trương Khác vội vã hỏi.
- Vệ Lan sẽ nghe thấy, ở chỗ này đi, nhỏ giọng chút.
Địch Đan Thanh nói, nhìn bàn tay Trương Khác thò qua cầm má mình, tim cũng muốn tan chảy rồi.
Trương Khác hôn lên môi Địch Đan Thanh, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, hôn đến đắm đuối, tình dục tựa như con sóng vỡ đê lan tràn, rất nhanh lòng nóng tình nhiệt cởi xuống y phục của cô, ngay tại phòng khách kéo xuống chiếc quần lót mê người bằng tơ đến mắt cá chân, để cho cô đỡ lấy ghế sofa, đứng đưa lưng về phía mình, lộ ra cặp mông tròn trịa trắng như ngọc. . .
- A, đúng rồi, còn có một việc quên nói với hai người...
Vệ Lan mặc váy ngủ tung tăng đi xuống lầu.
-------------------- ". . ." Vệ Lan vừa mới xuống góc thang lầu, ánh đèn ở phòng khách dưới lầu không rõ, chỉ thấy Trương Khác đứng hai tay đỡ lấy mông Địch Đan Thanh. Hai người trần truồng lỏa thân.
Lần trước thấy được Trương Khác đè Địch Đan Thanh lên cửa hôn vú của cô, tràng cảnh trước mắt càng kích thích hơn. Vệ Lan còn nửa câu nói còn nhét trong cổ họng thế nào cũng không tuôn ra được, cũng quên phải dừng chân, cô đạp hụt hai bậc thang, vô ý thức nắm lấy tay vịn, thiếu chút nữa lăn xuống cầu thang.
Địch Đan Thanh xoay người ngồi lên ghế sofa, cầm lấy y phục che lên người. Thấy Trương Khác còn lõa lồ phía dưới, Vệ Lan thì ngây ngốc nhìn chằm chằm nơi đó, - "Xấu thế không biết!" Cô cười vội vàng cầm áo sơ mi che đi nơi đó, nhưng không rút ra được cái tay đang che ngực mình, liền dí dỏm đem áo cổ áo sơmi móc lên trên đó, mới rút tay cầm y phục che ngực.
- Lại lên lẹo rồi. Vệ Lan đứng ở cầu thang, lúc này mới đỏ mặt lấy tay bịt mắt lại, lại vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Cái nhà to như thế mà phải bắt tôi trốn đồ khốn khiếp hai người, thật không có thiên lý mà... Rồi cô chạy như trốn lên lầu.
Địch Đan Thanh cũng cảm thấy buồn cười, vừa rồi thực sự là gấp gáp quá, chí ít cũng phải đợi Vệ Lan ngủ rồi hãy làm. Cô buông tay ra, cười nói với Trương Khác: - Cẩn thận không được sao! Rồi cô cầm lấy quần áo, muốn mặc vào.
- Hiện tại chị ấy chắc không ra nữa đâu, chúng ta tiếp tục đi. . .
Trương Khác ngồi tới gần ôm lấy Địch Đan Thanh kéo vào lòng, tay với qua eo sờ xuống phía dưới.
Địch Đan Thanh bị cắt đứt giữa chừng, hăng hái hơi giảm sút, vừa bị Trương Khác vuốt ve, người lại vô ý thức căng cứng lên, trở nên nóng hôi hổi, lại bắt đầu hứng khởi, thuận theo ngồi vào trên đùi Trương Khác, từ đỉnh đầu đến chân, toàn thân đều bị một loại mẫn cảm cực hạn thắt sít lại.
- Ôi...
Để đến nơi sâu nhất, Địch Đan Thanh cũng nhịn không được khẽ rên ra tiếng, tay chống bắp đùi Trương Khác, thích ứng một lúc mới từ từ ngồi hẳn xuống, chỗ kín co rút lại, và cứ thế ngồi xuống.
- Chị chủ động đi...
Trương Khác ngồi trở lại trên ghế sofa, phần lưng không có chỗ dựa, tay ôm bờ mông đẩy đà của Địch Đan Thanh, không thể vận động quá cố sức. Địch Đan Thanh ôm thắt lưng Trương Khác, cặp đùi của cô dài căng, trắng nõn, kẹp lấy thắt lưng Trương Khác, thường ngày cô thích lạnh lùng, bên trong lại rất kiên cường, lúc này tuy thở gấp rên rỉ nhưng vẫn rất yểu điệu, chẳng mấy chốc thì ôm sát thắt lưng Trương Khác không động đậy nổi nữa.
Trương Khác nhìn vẻ mặt mê man phức tạp trên mặt Địch Đan Thanh, sắc mặt hồng hào, sống mũi cao thấm mồ hôi hột, con mắt khẽ híp tỏa ra vẻ mê ly hấp dẫn tới cực điểm. Trương Khác nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, những cái nút lưỡi bạo bùng, đợi hạ thể cô bớt co quắp hơn, mới đẩy ngã cô nằm lên ghế sofa.
Địch Đan Thanh lại ôm chặt thắt lưng Trương Khác không cho y nhúc nhích, Trương Khác tay ôm eo cô -- đột nhiên Địch Đan Thanh tay chống ngực Trương Khác muốn đứng lên.
- Sao thế? - Trương Khác hỏi.
Địch Đan Thanh tay che giữa hai chân vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Trương Khác chạy theo, nhìn Địch Đan Thanh lõa thân ngồi trên bồn cầu, bên dưới truyền đến tiếng nước chảy xiết.
- Đi ra ngoài đi. . .
Mặc cho Địch Đan Thanh bình thường có mạnh mẽ, lúc này cũng chỉ có thể không chịu nổi xấu hổ mà vùi đầu giữa hai bắp đùi, mái tóc đen xỏa tung, che khuất nửa thân mình trắng trẻo, thanh âm mềm mại bảo Trương Khác đi ra ngoài.
Đối với nam nhân khống chế dục vọng hơi mạnh, thể nghiệm cực hạn nhất có lẽ chính là lần lượt đưa nữ nhân chọc người trìu mến lên đám mây chứ gì? Trương Khác đâu ngu như vậy nghe lời của cô liền đi ra ngoài, trái lại còn được đằng chân lân đằng đầu, y bước vào trong, gạt ra mái tóc của Địch Đan Thanh, kéo tay cô nắm lấy nơi đó.
Địch Đan Thanh vừa nắm tới, một lát sau mới ngẩng đầu, khôi phục lại chút ngang ngược ngày xưa, giận mắng: - Sao họ chưa bị cậu giết chết đi? Hồn của tôi cũng bị cậu làm tan đi rồi. Cô đưa tay mở vòi nước ấm của bồn tắm, chuẩn bị tắm một chút.
Trong phòng tắm dưới lầu không có đồ ngủ, Địch Đan Thanh cùng Trương Khác tắm xong phải ở chuồng đi ra, nhìn vết tích bừa bãi trên ghế sofa, đặc biệt là trên ghế sofa bị ẩm ướt một bãi, lúc này cũng không có sức mà thu dọn nữa. Địch Đan Thanh nhẹ nhàng ôm lấy lưng Trương Khác, ôn nhu nói: - Chuẩn bị đồ cho cậu rồi đó, lên lầu thay đi...
Hai người liền để lại một đống bừa bãi rồi lên lầu thay đồ.
Hai người ôm nhau mà ngủ, Địch Đan Thanh nhớ đến động bữa bãi trong phòng khách, trời vừa tảng sáng liền tỉnh lại, khoác áo ngủ đi xuống lầu, thấy trong phòng khách dưới lầu đã thu dọn ngăn nắp như mới, quần áo chỉnh tề xếp trên ghế sofa, chỗ vết tích ẩm ướt cũng đã được xử lý còn rất mờ.
Địch Đan Thanh xoay người lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ của Vệ Lan. Ánh nắng sớm đã chiếu vào bên trong phòng, cô nàng ngủ đưa lưng về phía cửa, không có động tĩnh gì, hình như không cảm thấy được cửa mở, cũng không biết cô xuống lầu giúp hai người thu dọn lúc nào. Địch Đan Thanh đi qua xốc chăn lên, cũng chui vào chăn, từ phía sau khẽ ôm lấy Vệ Lan trong bộ váy ngủ bằng tơ, thấy cô còn không có động tĩnh, liền sờ soạng lên đôi gò bồng đảo mềm mại vểnh cao của cô, lại nhéo nhéo nó. Lúc này Vệ Lan mới không giả bộ ngủ nữa đẩy tay Địch Đan Thanh ra.
Vệ Lan xoay người lại, ôm lấy Địch Đan Thanh mà ngủ, nhìn Địch Đan Thanh trong ánh nắng sớm đặc biệt xinh đẹp, Vệ Lan giúp Địch Đan Thanh vuốt tóc mai ra sau tai, nói: - Chị đẹp thật đấy, cả người đều dung quang toả sáng. . .
- Sau này em sẽ biết... Địch Đan Thanh cười cười, quen tay chụp tay lên ngực Vệ Lan: - Có chuyện gì muốn nói với chị đúng không?
- Bị sợ hãi làm quên hết rồi, không tài nào nghĩ ra được. Vệ Lan nở nụ cười: - Hai người đúng là khốn khiếp, coi như em không tồn tại vậy, đèn trong phòng khách dưới lầu cũng không tắt.
- Không cần lo lắng những người khác thấy mà, ai ngờ em lại đột nhiên xuống lầu.
Địch Đan Thanh cũng hơi xấu hổ, đích thực là hơi gấp gáp: - Tiện nghi cho đôi tặc nhãn của em rồi. Tay cô xoa xoa vú Vệ Lan: - Biết nghĩ đến đàn ông rồi hả?
- Ai mà như chị. Vệ Lan thụt người ra sau, lòng bàn tay Địch Đan Thanh ấm áp, bị cô vuốt ve, lòng cũng ngứa ngáy, Vệ Lan lại hiếu kỳ hỏi: - Sao hai người như chó vậy, thế mà cũng được à?
- Sao không được? em nghĩ đàn ông... Địch Đan Thanh nở nụ cười, tay từ phía sau duỗi vào trong váy ngủ của Vệ Lan, ngón tay chạm phải da thịt trơn mềm như mỡ đông: - Tự em có nghịch chỗ đó rồi chứ? Địch Đan Thanh mò ngón tay đến chỗ quần lót giữa hai chân của Vệ Lan, đã rất ẩm ướt, như thể tẩm qua dầu.
- Em không cần... Vệ Lan vùi đầu vào lòng Địch Đan Thanh, kẹp chặt hai chân không cho tay của Địch Đan Thanh lộn xộn: - Rất là khó chịu, ngủ không được mới đi xuống giúp đồ khốn khiếp hai người thu dọn tàn cục. . . Cô lại hỏi: - Trong lòng chị thương nó ư?
- Ở trong mắt em, ái tình là giọt nước trong suốt, hình như có một chút tạp chất sẽ không còn là ái tình vốn có nữa rồi. Ở trong mắt chị, ái tình không phải là nước tinh khiết gì hết, ái tình là ở chỗ đó —— ngoại trừ cậu ấy, chị không yêu người khác được nữa. Lúc này Địch Đan Thanh cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ: - Thỉnh thoảng biết nghĩ đến lão nương cũng coi như tiện nghi cho hắn rồi, thực sự là nên hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, đợi ngày nào đó lão nương chơi chán hắn rồi. . . Hừ hừ!
". . ." Vệ Lan cười duyên, lại hỏi: - Chị Đan Thanh, chị nói em có thể yêu người khác không?
- Đến Perth cùng chị đi, rời xa tên khốn đó một chút là được rồi. Địch Đan Thanh cười nói: - Tới Perth cũng thuận tiện.
- Em cũng không muốn lên lẹo mắt nữa. Vệ Lan nở nụ cười, còn nói thêm: - Như hai con chó, hai người thật không biết xấu hổ.
※※※
Khi Trương Khác tỉnh lại thì Địch Đan Thanh đã không còn bên cạnh, không biết cô thức dậy lúc nào rồi.
Sắc trời đã sáng, thân thể thoải mái, Trương Khác đứng ở phía trước cửa sổ, dõi mắt trông về mặt biển xanh thẳm phía xa, có vài hòn đảo nhỏ được bao phủ trong rừng rậm xanh như ngọc bích phân bố ở gần biển.
Trương Khác khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng, cả căn phòng trông như không hề có người. Xuống đến góc cầu thang, thấy quần áo của y và Đan Thanh đang xếp ngay ngắn đặt trên ghế sofa, nghĩ thầm Đan Thanh cùng Vệ Lan không đi ra ngoài, lại trở lên lầu, thấy cửa phòng ngủ của Vệ Lan hờ khép, y đẩy cửa ra nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân đang ôm nhau, mà mắt mở hau háu.
- Cậu lên rồi hả? Địch Đan Thanh duỗi duỗi người ngồi dậy: - Sáng sớm dậy thu dọn dưới lầu một chút rồi, lại muốn ngủ thêm một giác, sợ làm cậu tỉnh ngủ, nên ngủ ở đây.
Địch Đan Thanh duỗi người, dây đeo của váy ngủ tuột vai xuống, lộ ra nửa bộ ngực trắng phau. Vệ Lan cười giúp Địch Đan Thanh sửa lại dây đeo. Vệ Lan không biết xấu hổ ngồi dậy, váy ngủ rất mỏng, không mang áo ngực, then chốt là sáng sớm cảm giác quần lót ướt đẫm, mặc trên người khó chịu nên tuột ra ném lên sàn nhà, nếu như phơi bày bản thân cho người khác nhìn thấy, không phải là thiệt thòi lớn rồi sao?
- Hai người bình thường nhìn đảo ở cạnh biển thì có cảm giác gì? Trương Khác đi qua giật lại rèm cửa sổ, chỉ vào hòn đảo nhỏ đằng xa cho Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan nhìn: - Em nhớ kỹ tây Australia hình như cho phép cá nhân mua hải đảo không người. . .
Thấy vẻ quái dị trên mặt Vệ Lan, y mới hỏi: - Chị làm sao thế?
Vẻ mặt Vệ Lan đương nhiên quái dị rồi, cô đâu nghĩ đến Trương Khác sẽ đi vào phòng ngủ của mình, còn trực tiếp đi tới bên cửa sổ nói chuyện hải đảo không người gì đó với họ, buổi sáng cô cởi quần lót ném lên sàn nhà cạnh giường, vải chỗ háng còn hướng lên trên, quần lót màu trắng, chỗ ẩm ướt lúc này đã khô, màu vàng để lại rất dễ thấy.
Nhìn ánh mắt Trương Khác dời xuống, Vệ Lan không gì xấu hổ hơn, cố duỗi qua muốn cầm lấy quần lót, cố quá nên toàn thân mất đi thăng bằng, tuột thẳng từ trên giường xuống, đầu cũng va mạnh vào bắp đùi Trương Khác.
Trương Khác lãnh đủ, Vệ Lan ngã không tính quá nặng, chỉ là áo ngủ hơi ngắn, phía dưới không co che chắn, cảnh xuân lộ hết không bỏ sót, hai vú trắng ngần vểnh cao, bắp đùi đều triệt để bại lộ dưới nắng sớm. Vệ Lan cũng ý thức được phơi bày bản thân, cô hoảng loạn che hai vú bò lên giường, cũng không nghĩ tới cô không mặc quần lót, hạ thể đỏ tươi sạch tinh cùng bờ mông trắng đều lộ rõ mồn một dưới nắng sớm. Giờ khắc này, Trương Khác thiếu chút nữa phun ra máu mũi.
Vệ Lan kéo chăn che mông đi, cả người đều rúc vào trong chăn, không có dũng khí nhìn Trương Khác nữa.
Địch Đan Thanh cười đến run rẩy cả người. Trương Khác nhặt lên chiếc quần lót trắng, nhìn vết tích hơi vàng phía trên, y nghi hoặc giơ giơ cho Địch Đan Thanh xem: - Hai người sáng sớm làm chuyện tốt gì thế?
- Không phải như em nghĩ đâu, trả lại đây... Vệ Lan lại đột nhiên vùng người khỏi chăn đoạt lấy quần lót trong tay Trương Khác, rồi lại chui mình vào trong chăn, hậm hực la hét trong chăn: - Địch Đan Thanh, chị mau kéo tên khốn đó ra khỏi phòng em đi, chị cũng là đồ khốn khiếp.
- Em nghĩ cái gì? Trương Khác bị Địch Đan Thanh đẩy ra ngoài, thò tay sờ dưới váy ngủ của cô, cũng không mặc quần lót, y cười ái muội: - Hai người làm trò này rất vô nhân đạo đấy nhé.
- Cậu nghĩ lung tung cái gì vậy? Địch Đan Thanh tức mà cười, đẩy bàn tay Trương Khác đang sờ loạn mông cô: - Buổi sáng cậu muốn ăn cái gì, để tôi đi chuẩn bị...
Nấu cafe, luộc trứng chần, với món bánh mì kiểu Pháp, đơn giản ăn qua bữa sáng. Vệ Lan dù sao cũng không có mặt mũi đi xuống lầu. Ăn no uống đủ rồi, Trương Khác buồn chán không có việc gì, lớn tiếng nói với Địch Đan Thanh: - Em ra biển chơi đây! Đẩy cửa ra, y lại lặng lẽ đóng cửa trở lại.
Địch Đan Thanh còn muốn chọc Vệ Lan, trứng mắt với y, cũng không nói toạc ra, một lát sau mới nghe thấy tiếng Vệ Lan đi xuống lầu.
- Tên khốn kia thật đáng hận, trước khi tên khốn đó trở về, em phải chuồn nhanh ra ngoài mới được, không còn mặt mũi mà gặp hắn nữa rồi...Cái quần lót kia cũng không thể mặc được nữa, ở dưới lầu em còn cái nào không?
Vệ Lan cầm cái quần lót đó trong tay đi xuống lầu, chợt thấy được Trương Khác vẻ mặt cười xấu xa ngồi ở trên ghế sofa, cô vừa thẹn vừa giận tiện tay ném thứ trong tay vào mặt Trương Khác. Đợi đi ra ngoài rồi Vệ Lan mới nhớ tới đó là cái quần lót bẩn mình muốn đem xuống giặt, cô lại lao qua cướp lấy quần lót trong tay Trương Khác, mình cũng xấu hổ bật cười. Vệ Lan đỏ mặt cầm lấy quần lót lao vào nhà vệ sinh trốn, còn không quên lấy tay che phía sau, miễn cho Trương Khác thấy được cái mông lõa lồ của cô nữa.
Thấy được bộ dạng chật vật của Vệ Lan, Địch Đan Thanh không lương tâm cười đến không thở nổi, qua một hồi lâu Vệ Lan mới thay xong quần lót đi ra khỏi nhà vệ sinh. Sắc mặt cô đỏ ửng, như muốn thấm máu ra ngoài, vô cùng kiều mị. Vệ Lan nhìn Địch Đan Thanh đang cười hớn hở, chạy tới véo mạnh vào mông cô: - Uổng công đặt lòng tin vào chị, lại kết bè với tên khốn đó chơi em.
Địch Đan Thanh cười chuẩn bị bữa sáng giúp Vệ Lan, Trương Khác cũng ngồi vào bên kia bàn ăn. Vệ Lan xoay mặt đi, trông rất xấu hổ, cả mình ngẫm lại cũng buồn cười, cả bữa sáng cũng sặc đến mấy lần.
- Sáng sớm cậu nói hải đảo không người làm cái gì? - Địch Đan Thanh nghĩ đến chuyện Trương Khác mới nói.
- Em cảm thấy rất hứng thú —— mùa đông muốn ra biển bơi, ở chỗ này có một hải đảo cá nhân có phải là rất thoải mái hay không? - Trương Khác hỏi Địch Đan Thanh.
- Hả! Địch Đan Thanh muốn mở miệng, qua một lát mới hỏi: - Mua hải đảo thuần túy là vì hưởng thụ cá nhân của cậu thôi?
- Đương nhiên rồi, bằng không thì em liều mạng kiếm tiền như thế làm gì? - Trương Khác hỏi.
- Em đâu có liều mạng?
Cả buổi sáng, lúc này Vệ Lan mới phản bác Trương Khác một câu.
Trương Khác lặng lẽ cười, nghĩ thầm đêm qua cũng rất liều mạng.
Địch Đan Thanh hỏi: - Muốn đi chơi, vì sao không ở Maldives đầu tư một hải đảo không người, bên Australia chính sách thế nào, tôi vẫn chưa tìm hiểu qua, điều kiện chắc cũng nghiêm ngặt hơn bên Maldives nhiều.
Nếu hận ai, lại hận đến tận xương tủy, thì xúi giục hắn đi Maldives —— tốt nhất là Indonesia —— mua hải đảo không người, nhưng mà mùa đông năm 2004 để cho bọn họ vào trong đó chơi.
Trương Khác đương nhiên sẽ không đi Maldives đầu tư hải đảo không người, lại cười nói với Địch Đan Thanh: - Em không thích Maldives, Australia mua hải đảo không người sẽ có điều kiện gì? Yêu cầu di dân sao? vậy thì chị di dân qua đây đi. Công ty bên này muốn làm chuyện gì, hoặc là đại biểu pháp nhân gì đó, có một người có quốc tịch Australia sẽ càng thuận tiện hơn...
- Cậu bảo tôi di dân?
Địch Đan Thanh ngẩn người, ánh mắt hơi trợn lên nhìn Trương Khác, ý cự tuyệt đã rất rõ ràng.
- Chị nghĩ đi đâu rồi, không có việc gì em đưa chị lên hoang đảo làm gì?
Trương Khác nói: - Quốc nội lại truyền đến tin tức, có một số người đang nhảy nhót ở đó, muốn điều tra sổ sách của Cẩm Hồ —— mặc dù từ trên xuống dưới em sạch sẽ như trai tân, nhưng em lại không thích gì người ta tra sổ sách của mình. Vì tiếp tục chơi trốn tìm với họ, sổ sách bên Australia chúng ta cũng phải làm cho phức tạp một chút.
Lén hiệp nghị với TI, C-Cube, cùng với tiền có từ trong khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, đó luôn là một vấn đề. Địch Đan Thanh cau mày nói: - Mặc dù việc này đã là việc các phương đều cam chịu, nếu như để cho một số người kéo mọi chuyện ra nước ngoài, vẫn là có chút phiền phức.
Vào lúc khủng hoảng tài chính Châu Á đã đánh vào hệ thống tiền tệ của các quốc gia Đông Nam Á, mặc dù không có di hoạn gì trên pháp luật, nhưng bạo loạn nổi lên vẫn sẽ làm tổn thương cảm tình của dân chúng Đông Nam Á, thị trường 500 triệu dân, Cẩm Hồ không thể dễ dàng vứt bỏ.
Mặt khác lúc ban đầu hiệp nghị cùng TI, C-Cube trên kỹ thuật giải mã đầu đĩa đã xúc phạm công ước phản lũng đoạn quốc tế, mặc dù Cẩm Hồ có thể nói trong nước không có phản lũng đoạn gì, loại hành vi này cũng hoàn toàn không hơn gì phạm pháp, nhưng đã đụng chạm đến hệ thống pháp luật phản lũng đoạn của Âu Mỹ, kéo ra ngoài, đối với nghiệp vụ của Cẩm Hồ tại thị trường Âu Mỹ cũng sẽ có ảnh hưởng mặt trái.
Việc đầu cơ tiền tệ, không cần lo lắng sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, trừ phi tra rõ sổ sách của Cẩm Hồ, mới có thể từ hướng đi tài chính nhìn ra chút dấu vết, nhưng thật ra trên chip giải mã đầu đĩa sẽ có một số phiền phức. C-Cube cùng TI đều là công ty trên thị trường chứng khoán của hải ngoại, nếu như họ không chịu nổi hệ thống tư pháp của Âu Mỹ gây áp lực, không đánh đã khai, Cẩm Hồ cũng chỉ có thể bại lộ theo.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, loại hành vi lén ký kết về kỹ thuật hoặc sản phẩm đồng minh lũng đoạn thị trường này, các xí nghiệp Âu Mỹ cũng không ít làm. Đối mặt với mê hoặc của siêu lợi nhuận, còn trang nghiêm giả bộ thánh nhân thì rất ít, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng, rất có thể sẽ đối mặt với xử phạt của hệ thống tư pháp Âu Mỹ.
Australia là quốc gia di dân, cả quốc gia cũng không có tính kỳ thị bài xích đối với di dân Châu Á, đối với người Hoa. Tương lai, Australia, đặc biệt là tây Australia, sẽ là một trong những mắc xích quan trọng nhất trong kết cấu kinh tế của Cẩm Hồ tại hải ngoại, về mức độ đầu tư các khu vực hải ngoại khác sẽ không thể đánh đồng. Địch Đan Thanh di dân làm quốc tịch Australia, có một số việc quả thật sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
- Cũng không có gì đặc biệt lo lắng hết. Trương Khác mỉm cười, nói: - Trước tiên chị lo việc di dân qua đây, thành lập một công ty cá nhân, lợi dụng danh nghĩa của công ty cá nhân giúp em mua một hải đảo cá nhân ở đây.
- Vậy để Vệ Lan đi dân đi. Địch Đan Thanh nói: - Lúc ở trong nước, có một số việc quả thật khiến người tâm bì lực tẫn, nản chí ngã lòng, muốn có thể thoát khỏi quốc gia thì tốt rồi, ngẫm lại cũng bỏ đi. Cứ lấy danh nghĩa của Vệ Lan tại Australia thành lập công ty cá nhân, lấy danh nghĩa của nó mua một hải đảo không người, cậu thích xây thế nào thì xây. . . Có cần ở Australia mua giúp cậu mấy em da trắng không?
- Cái đó thì có quan hệ gì với em? - Vệ Lan kháng nghị.
- Vậy buổi sáng cũng không thể cho cậu ta nhìn chùa được.
Địch Đan Thanh vừa nói như thế, Vệ Lan đỏ mặt không dám kháng nghị nữa. Địch Đan Thanh là muốn Vệ Lan đến Perth học, đem việc di dân cùng chuyển trường lo liệu một lần luôn. Đặc biệt là tài sản trên danh nghĩa của Vệ Lan đủ để đầu tư một hải đảo không người, sự tình gì cũng sẽ vô cùng thuận tiện. Bằng không thì, không di dân chỉ có chuyển trường, thủ tục sẽ rất phiền phức.
Trương Khác cũng chả biết nói gì, thân thể của Vệ Lan, từ ba năm trước đây đã nhìn hết rồi, nhìn một lần nữa thì có cái gì đâu. Nhìn bộ dạng của Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan, xem ra Vệ Lan là hạ quyết tâm đến Perth cùng Địch Đan Thanh rồi, chỉ là nếu để cho Vệ Lan di dân, quá trình cô ấy đến Perth sẽ nhanh hơn. Y cũng không nói gì nữa.
Trương Khác đầu tư hải đảo không người, ngoại trừ bản thân có thể hưởng thụ một lãnh địa cá nhân rộng rãi, còn muốn đợi kinh tế quặng sắt Perth đến năm 2003 tăng trưởng mạnh, sau khi mở rộng thêm 10 lần, giá trị bất động sản cùng địa ốc của mảnh hải đảo đối diện với biển sẽ tăng lên vùn vụt —— hiện tại, tây Australia vì thu hút đầu tư, giá đất thậm chí còn rẻ hơn cả Kiến Nghiệp, hải đảo không người, chỉ cần có người sẵn lòng đầu tư khai phát thì gần như là tặng không. Qua thêm hai năm nữa, Australia vì bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên của hải đảo, sẽ lập pháp cấm cá nhân mua hải đảo rồi.
Mặc dù địa khu Pilbara là khu quặng sắt nổi tiếng nhất ở tây Australia, nhưng bởi tính lũng đoạn của hai tập đoàn khai khoáng lớn thứ 2 và thứ 3 thế giới là Rio Tinto cùng BHP Billiton tại khu vực Pilbara đã đặt chân 40 năm, trong ngành đều tin tưởng quặng sắt có giá trị nhất của khu vực này đều đã bị hai tập đoàn này chiếm đi, khu vực còn lại cũng bị hai tập đoàn này sơ khám qua một lần (những cơ quan nghiên cứu này hoàn toàn không suy nghĩ đến tính trơ cùng thói quan liêu của kẻ lũng đoạn là khá kinh khủng), lại thêm chính sách gần đây của chính phủ Australia hấp dẫn, cổ vũ người Hoa di dân đến Australia đi học, cư trú cùng đầu tư, thông qua Úc Khắc Cát tại khu vực này xin giấy phép tìm mỏ với diện tích lớn, cũng không phải đối mặt với trắc trở quá lớn.
Công tác khảo sát chân chính còn phải đợi công ty khảo sát dưới cờ tập đoàn luyện kim Trung Quốc cùng công ty khảo sát khoáng sản tại địa phương tây Australia đăng kí thành lập công ty hợp doanh khảo sát, sau đó mới có thể triển khai. Trong công ty khảo sát hợp doanh, thương vụ Cẩm Hồ cũng sẽ nắm giữ tỉ lệ cổ phần nhất định, sẽ không nhiều lắm, chỉ cần bảo trì lực ảnh hưởng nhất định là đủ rồi. Nhưng còn phải đợi một đoạn thời gian mới có tiến triển thực tế.
Trong khoảng thời gian này, hải vận Nam Dương đã mở đường biển hải vận khoáng sản từ tây Australia đến cảng Văn Châu. Lượng vận tải của đường biển lúc này còn rất có hạn. Một chiếc thuyền khoáng sản 10 vạn tấn, hàng năm cũng chỉ có lượng vận chuyển 40 vạn tấn. Cũng chỉ có quy mô lớn như vậy rồi, muốn chen vào hệ thống vận chuyển dưới sự khống chế nghiêm mật của tài phiệt Nhật hệ cùng với hai tập đoàn khoáng sản Rio Tinto cùng BHP Billiton cũng hết sức trắc trở, lượng vận chuyển 300.000 tấn cũng mất nhiều sức, then chốt vẫn là đầu tư vốn lớn thành lập hệ thống vận chuyển từ khu vực khai thác mỏ đến hải cảng, mới có thể đại quy mô vận chuyển quặng sắt từ tây Australia trở về trong nước.
Lúc này chỉ là sơ bộ thành lập đường biển, không chỉ muốn tại Perth thành lập chi nhánh công ty hàng vận, còn muốn thành lập một số công ty đầu tư sản nghiệp khác, chậm rãi tại Perth hình thành quy mô với thế lực nhất định, lại tiến hành hoạt động lớn bước tiếp theo, trở lực sẽ nhỏ hơn.
Việc này, tại quốc nội Trương Khác đương nhiên cũng đều nhận được báo cáo, chỉ không hề nói đến việc này, đến Perth không phải thành thuần yêu đương vụng trộm rồi?
Một lát sau, Vệ Lan cầm khăn mặt lau tóc xuống lầu, cô thấy Địch Đan Thanh cùng Trương Khác đang ngồi trên ghế sofa cầm giấy bút viết cái gì, liền thò đầu qua nhìn, quả thật đang bàn việc công. Cô làm mặt quỷ: - Tôi sấy khô tóc sẽ ngủ trước, mặc kệ hai người.
Nhìn Vệ Lan lên lầu, nghe được tiếng đóng cửa, Trương Khác liền ném bút lên bàn trà, cười hì hì nhìn Địch Đan Thanh.
- Trên mặt tôi có gì hả? - Địch Đan Thanh hỏi, nhưng cô vẫn chột dạ đỏ mặt.
- Chúng ta cũng lên lầu đi? - Trương Khác vội vã hỏi.
- Vệ Lan sẽ nghe thấy, ở chỗ này đi, nhỏ giọng chút.
Địch Đan Thanh nói, nhìn bàn tay Trương Khác thò qua cầm má mình, tim cũng muốn tan chảy rồi.
Trương Khác hôn lên môi Địch Đan Thanh, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, hôn đến đắm đuối, tình dục tựa như con sóng vỡ đê lan tràn, rất nhanh lòng nóng tình nhiệt cởi xuống y phục của cô, ngay tại phòng khách kéo xuống chiếc quần lót mê người bằng tơ đến mắt cá chân, để cho cô đỡ lấy ghế sofa, đứng đưa lưng về phía mình, lộ ra cặp mông tròn trịa trắng như ngọc. . .
- A, đúng rồi, còn có một việc quên nói với hai người...
Vệ Lan mặc váy ngủ tung tăng đi xuống lầu.
-------------------- ". . ." Vệ Lan vừa mới xuống góc thang lầu, ánh đèn ở phòng khách dưới lầu không rõ, chỉ thấy Trương Khác đứng hai tay đỡ lấy mông Địch Đan Thanh. Hai người trần truồng lỏa thân.
Lần trước thấy được Trương Khác đè Địch Đan Thanh lên cửa hôn vú của cô, tràng cảnh trước mắt càng kích thích hơn. Vệ Lan còn nửa câu nói còn nhét trong cổ họng thế nào cũng không tuôn ra được, cũng quên phải dừng chân, cô đạp hụt hai bậc thang, vô ý thức nắm lấy tay vịn, thiếu chút nữa lăn xuống cầu thang.
Địch Đan Thanh xoay người ngồi lên ghế sofa, cầm lấy y phục che lên người. Thấy Trương Khác còn lõa lồ phía dưới, Vệ Lan thì ngây ngốc nhìn chằm chằm nơi đó, - "Xấu thế không biết!" Cô cười vội vàng cầm áo sơ mi che đi nơi đó, nhưng không rút ra được cái tay đang che ngực mình, liền dí dỏm đem áo cổ áo sơmi móc lên trên đó, mới rút tay cầm y phục che ngực.
- Lại lên lẹo rồi. Vệ Lan đứng ở cầu thang, lúc này mới đỏ mặt lấy tay bịt mắt lại, lại vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Cái nhà to như thế mà phải bắt tôi trốn đồ khốn khiếp hai người, thật không có thiên lý mà... Rồi cô chạy như trốn lên lầu.
Địch Đan Thanh cũng cảm thấy buồn cười, vừa rồi thực sự là gấp gáp quá, chí ít cũng phải đợi Vệ Lan ngủ rồi hãy làm. Cô buông tay ra, cười nói với Trương Khác: - Cẩn thận không được sao! Rồi cô cầm lấy quần áo, muốn mặc vào.
- Hiện tại chị ấy chắc không ra nữa đâu, chúng ta tiếp tục đi. . .
Trương Khác ngồi tới gần ôm lấy Địch Đan Thanh kéo vào lòng, tay với qua eo sờ xuống phía dưới.
Địch Đan Thanh bị cắt đứt giữa chừng, hăng hái hơi giảm sút, vừa bị Trương Khác vuốt ve, người lại vô ý thức căng cứng lên, trở nên nóng hôi hổi, lại bắt đầu hứng khởi, thuận theo ngồi vào trên đùi Trương Khác, từ đỉnh đầu đến chân, toàn thân đều bị một loại mẫn cảm cực hạn thắt sít lại.
- Ôi...
Để đến nơi sâu nhất, Địch Đan Thanh cũng nhịn không được khẽ rên ra tiếng, tay chống bắp đùi Trương Khác, thích ứng một lúc mới từ từ ngồi hẳn xuống, chỗ kín co rút lại, và cứ thế ngồi xuống.
- Chị chủ động đi...
Trương Khác ngồi trở lại trên ghế sofa, phần lưng không có chỗ dựa, tay ôm bờ mông đẩy đà của Địch Đan Thanh, không thể vận động quá cố sức. Địch Đan Thanh ôm thắt lưng Trương Khác, cặp đùi của cô dài căng, trắng nõn, kẹp lấy thắt lưng Trương Khác, thường ngày cô thích lạnh lùng, bên trong lại rất kiên cường, lúc này tuy thở gấp rên rỉ nhưng vẫn rất yểu điệu, chẳng mấy chốc thì ôm sát thắt lưng Trương Khác không động đậy nổi nữa.
Trương Khác nhìn vẻ mặt mê man phức tạp trên mặt Địch Đan Thanh, sắc mặt hồng hào, sống mũi cao thấm mồ hôi hột, con mắt khẽ híp tỏa ra vẻ mê ly hấp dẫn tới cực điểm. Trương Khác nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, những cái nút lưỡi bạo bùng, đợi hạ thể cô bớt co quắp hơn, mới đẩy ngã cô nằm lên ghế sofa.
Địch Đan Thanh lại ôm chặt thắt lưng Trương Khác không cho y nhúc nhích, Trương Khác tay ôm eo cô -- đột nhiên Địch Đan Thanh tay chống ngực Trương Khác muốn đứng lên.
- Sao thế? - Trương Khác hỏi.
Địch Đan Thanh tay che giữa hai chân vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Trương Khác chạy theo, nhìn Địch Đan Thanh lõa thân ngồi trên bồn cầu, bên dưới truyền đến tiếng nước chảy xiết.
- Đi ra ngoài đi. . .
Mặc cho Địch Đan Thanh bình thường có mạnh mẽ, lúc này cũng chỉ có thể không chịu nổi xấu hổ mà vùi đầu giữa hai bắp đùi, mái tóc đen xỏa tung, che khuất nửa thân mình trắng trẻo, thanh âm mềm mại bảo Trương Khác đi ra ngoài.
Đối với nam nhân khống chế dục vọng hơi mạnh, thể nghiệm cực hạn nhất có lẽ chính là lần lượt đưa nữ nhân chọc người trìu mến lên đám mây chứ gì? Trương Khác đâu ngu như vậy nghe lời của cô liền đi ra ngoài, trái lại còn được đằng chân lân đằng đầu, y bước vào trong, gạt ra mái tóc của Địch Đan Thanh, kéo tay cô nắm lấy nơi đó.
Địch Đan Thanh vừa nắm tới, một lát sau mới ngẩng đầu, khôi phục lại chút ngang ngược ngày xưa, giận mắng: - Sao họ chưa bị cậu giết chết đi? Hồn của tôi cũng bị cậu làm tan đi rồi. Cô đưa tay mở vòi nước ấm của bồn tắm, chuẩn bị tắm một chút.
Trong phòng tắm dưới lầu không có đồ ngủ, Địch Đan Thanh cùng Trương Khác tắm xong phải ở chuồng đi ra, nhìn vết tích bừa bãi trên ghế sofa, đặc biệt là trên ghế sofa bị ẩm ướt một bãi, lúc này cũng không có sức mà thu dọn nữa. Địch Đan Thanh nhẹ nhàng ôm lấy lưng Trương Khác, ôn nhu nói: - Chuẩn bị đồ cho cậu rồi đó, lên lầu thay đi...
Hai người liền để lại một đống bừa bãi rồi lên lầu thay đồ.
Hai người ôm nhau mà ngủ, Địch Đan Thanh nhớ đến động bữa bãi trong phòng khách, trời vừa tảng sáng liền tỉnh lại, khoác áo ngủ đi xuống lầu, thấy trong phòng khách dưới lầu đã thu dọn ngăn nắp như mới, quần áo chỉnh tề xếp trên ghế sofa, chỗ vết tích ẩm ướt cũng đã được xử lý còn rất mờ.
Địch Đan Thanh xoay người lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ của Vệ Lan. Ánh nắng sớm đã chiếu vào bên trong phòng, cô nàng ngủ đưa lưng về phía cửa, không có động tĩnh gì, hình như không cảm thấy được cửa mở, cũng không biết cô xuống lầu giúp hai người thu dọn lúc nào. Địch Đan Thanh đi qua xốc chăn lên, cũng chui vào chăn, từ phía sau khẽ ôm lấy Vệ Lan trong bộ váy ngủ bằng tơ, thấy cô còn không có động tĩnh, liền sờ soạng lên đôi gò bồng đảo mềm mại vểnh cao của cô, lại nhéo nhéo nó. Lúc này Vệ Lan mới không giả bộ ngủ nữa đẩy tay Địch Đan Thanh ra.
Vệ Lan xoay người lại, ôm lấy Địch Đan Thanh mà ngủ, nhìn Địch Đan Thanh trong ánh nắng sớm đặc biệt xinh đẹp, Vệ Lan giúp Địch Đan Thanh vuốt tóc mai ra sau tai, nói: - Chị đẹp thật đấy, cả người đều dung quang toả sáng. . .
- Sau này em sẽ biết... Địch Đan Thanh cười cười, quen tay chụp tay lên ngực Vệ Lan: - Có chuyện gì muốn nói với chị đúng không?
- Bị sợ hãi làm quên hết rồi, không tài nào nghĩ ra được. Vệ Lan nở nụ cười: - Hai người đúng là khốn khiếp, coi như em không tồn tại vậy, đèn trong phòng khách dưới lầu cũng không tắt.
- Không cần lo lắng những người khác thấy mà, ai ngờ em lại đột nhiên xuống lầu.
Địch Đan Thanh cũng hơi xấu hổ, đích thực là hơi gấp gáp: - Tiện nghi cho đôi tặc nhãn của em rồi. Tay cô xoa xoa vú Vệ Lan: - Biết nghĩ đến đàn ông rồi hả?
- Ai mà như chị. Vệ Lan thụt người ra sau, lòng bàn tay Địch Đan Thanh ấm áp, bị cô vuốt ve, lòng cũng ngứa ngáy, Vệ Lan lại hiếu kỳ hỏi: - Sao hai người như chó vậy, thế mà cũng được à?
- Sao không được? em nghĩ đàn ông... Địch Đan Thanh nở nụ cười, tay từ phía sau duỗi vào trong váy ngủ của Vệ Lan, ngón tay chạm phải da thịt trơn mềm như mỡ đông: - Tự em có nghịch chỗ đó rồi chứ? Địch Đan Thanh mò ngón tay đến chỗ quần lót giữa hai chân của Vệ Lan, đã rất ẩm ướt, như thể tẩm qua dầu.
- Em không cần... Vệ Lan vùi đầu vào lòng Địch Đan Thanh, kẹp chặt hai chân không cho tay của Địch Đan Thanh lộn xộn: - Rất là khó chịu, ngủ không được mới đi xuống giúp đồ khốn khiếp hai người thu dọn tàn cục. . . Cô lại hỏi: - Trong lòng chị thương nó ư?
- Ở trong mắt em, ái tình là giọt nước trong suốt, hình như có một chút tạp chất sẽ không còn là ái tình vốn có nữa rồi. Ở trong mắt chị, ái tình không phải là nước tinh khiết gì hết, ái tình là ở chỗ đó —— ngoại trừ cậu ấy, chị không yêu người khác được nữa. Lúc này Địch Đan Thanh cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ: - Thỉnh thoảng biết nghĩ đến lão nương cũng coi như tiện nghi cho hắn rồi, thực sự là nên hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, đợi ngày nào đó lão nương chơi chán hắn rồi. . . Hừ hừ!
". . ." Vệ Lan cười duyên, lại hỏi: - Chị Đan Thanh, chị nói em có thể yêu người khác không?
- Đến Perth cùng chị đi, rời xa tên khốn đó một chút là được rồi. Địch Đan Thanh cười nói: - Tới Perth cũng thuận tiện.
- Em cũng không muốn lên lẹo mắt nữa. Vệ Lan nở nụ cười, còn nói thêm: - Như hai con chó, hai người thật không biết xấu hổ.
※※※
Khi Trương Khác tỉnh lại thì Địch Đan Thanh đã không còn bên cạnh, không biết cô thức dậy lúc nào rồi.
Sắc trời đã sáng, thân thể thoải mái, Trương Khác đứng ở phía trước cửa sổ, dõi mắt trông về mặt biển xanh thẳm phía xa, có vài hòn đảo nhỏ được bao phủ trong rừng rậm xanh như ngọc bích phân bố ở gần biển.
Trương Khác khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng, cả căn phòng trông như không hề có người. Xuống đến góc cầu thang, thấy quần áo của y và Đan Thanh đang xếp ngay ngắn đặt trên ghế sofa, nghĩ thầm Đan Thanh cùng Vệ Lan không đi ra ngoài, lại trở lên lầu, thấy cửa phòng ngủ của Vệ Lan hờ khép, y đẩy cửa ra nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân đang ôm nhau, mà mắt mở hau háu.
- Cậu lên rồi hả? Địch Đan Thanh duỗi duỗi người ngồi dậy: - Sáng sớm dậy thu dọn dưới lầu một chút rồi, lại muốn ngủ thêm một giác, sợ làm cậu tỉnh ngủ, nên ngủ ở đây.
Địch Đan Thanh duỗi người, dây đeo của váy ngủ tuột vai xuống, lộ ra nửa bộ ngực trắng phau. Vệ Lan cười giúp Địch Đan Thanh sửa lại dây đeo. Vệ Lan không biết xấu hổ ngồi dậy, váy ngủ rất mỏng, không mang áo ngực, then chốt là sáng sớm cảm giác quần lót ướt đẫm, mặc trên người khó chịu nên tuột ra ném lên sàn nhà, nếu như phơi bày bản thân cho người khác nhìn thấy, không phải là thiệt thòi lớn rồi sao?
- Hai người bình thường nhìn đảo ở cạnh biển thì có cảm giác gì? Trương Khác đi qua giật lại rèm cửa sổ, chỉ vào hòn đảo nhỏ đằng xa cho Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan nhìn: - Em nhớ kỹ tây Australia hình như cho phép cá nhân mua hải đảo không người. . .
Thấy vẻ quái dị trên mặt Vệ Lan, y mới hỏi: - Chị làm sao thế?
Vẻ mặt Vệ Lan đương nhiên quái dị rồi, cô đâu nghĩ đến Trương Khác sẽ đi vào phòng ngủ của mình, còn trực tiếp đi tới bên cửa sổ nói chuyện hải đảo không người gì đó với họ, buổi sáng cô cởi quần lót ném lên sàn nhà cạnh giường, vải chỗ háng còn hướng lên trên, quần lót màu trắng, chỗ ẩm ướt lúc này đã khô, màu vàng để lại rất dễ thấy.
Nhìn ánh mắt Trương Khác dời xuống, Vệ Lan không gì xấu hổ hơn, cố duỗi qua muốn cầm lấy quần lót, cố quá nên toàn thân mất đi thăng bằng, tuột thẳng từ trên giường xuống, đầu cũng va mạnh vào bắp đùi Trương Khác.
Trương Khác lãnh đủ, Vệ Lan ngã không tính quá nặng, chỉ là áo ngủ hơi ngắn, phía dưới không co che chắn, cảnh xuân lộ hết không bỏ sót, hai vú trắng ngần vểnh cao, bắp đùi đều triệt để bại lộ dưới nắng sớm. Vệ Lan cũng ý thức được phơi bày bản thân, cô hoảng loạn che hai vú bò lên giường, cũng không nghĩ tới cô không mặc quần lót, hạ thể đỏ tươi sạch tinh cùng bờ mông trắng đều lộ rõ mồn một dưới nắng sớm. Giờ khắc này, Trương Khác thiếu chút nữa phun ra máu mũi.
Vệ Lan kéo chăn che mông đi, cả người đều rúc vào trong chăn, không có dũng khí nhìn Trương Khác nữa.
Địch Đan Thanh cười đến run rẩy cả người. Trương Khác nhặt lên chiếc quần lót trắng, nhìn vết tích hơi vàng phía trên, y nghi hoặc giơ giơ cho Địch Đan Thanh xem: - Hai người sáng sớm làm chuyện tốt gì thế?
- Không phải như em nghĩ đâu, trả lại đây... Vệ Lan lại đột nhiên vùng người khỏi chăn đoạt lấy quần lót trong tay Trương Khác, rồi lại chui mình vào trong chăn, hậm hực la hét trong chăn: - Địch Đan Thanh, chị mau kéo tên khốn đó ra khỏi phòng em đi, chị cũng là đồ khốn khiếp.
- Em nghĩ cái gì? Trương Khác bị Địch Đan Thanh đẩy ra ngoài, thò tay sờ dưới váy ngủ của cô, cũng không mặc quần lót, y cười ái muội: - Hai người làm trò này rất vô nhân đạo đấy nhé.
- Cậu nghĩ lung tung cái gì vậy? Địch Đan Thanh tức mà cười, đẩy bàn tay Trương Khác đang sờ loạn mông cô: - Buổi sáng cậu muốn ăn cái gì, để tôi đi chuẩn bị...
Nấu cafe, luộc trứng chần, với món bánh mì kiểu Pháp, đơn giản ăn qua bữa sáng. Vệ Lan dù sao cũng không có mặt mũi đi xuống lầu. Ăn no uống đủ rồi, Trương Khác buồn chán không có việc gì, lớn tiếng nói với Địch Đan Thanh: - Em ra biển chơi đây! Đẩy cửa ra, y lại lặng lẽ đóng cửa trở lại.
Địch Đan Thanh còn muốn chọc Vệ Lan, trứng mắt với y, cũng không nói toạc ra, một lát sau mới nghe thấy tiếng Vệ Lan đi xuống lầu.
- Tên khốn kia thật đáng hận, trước khi tên khốn đó trở về, em phải chuồn nhanh ra ngoài mới được, không còn mặt mũi mà gặp hắn nữa rồi...Cái quần lót kia cũng không thể mặc được nữa, ở dưới lầu em còn cái nào không?
Vệ Lan cầm cái quần lót đó trong tay đi xuống lầu, chợt thấy được Trương Khác vẻ mặt cười xấu xa ngồi ở trên ghế sofa, cô vừa thẹn vừa giận tiện tay ném thứ trong tay vào mặt Trương Khác. Đợi đi ra ngoài rồi Vệ Lan mới nhớ tới đó là cái quần lót bẩn mình muốn đem xuống giặt, cô lại lao qua cướp lấy quần lót trong tay Trương Khác, mình cũng xấu hổ bật cười. Vệ Lan đỏ mặt cầm lấy quần lót lao vào nhà vệ sinh trốn, còn không quên lấy tay che phía sau, miễn cho Trương Khác thấy được cái mông lõa lồ của cô nữa.
Thấy được bộ dạng chật vật của Vệ Lan, Địch Đan Thanh không lương tâm cười đến không thở nổi, qua một hồi lâu Vệ Lan mới thay xong quần lót đi ra khỏi nhà vệ sinh. Sắc mặt cô đỏ ửng, như muốn thấm máu ra ngoài, vô cùng kiều mị. Vệ Lan nhìn Địch Đan Thanh đang cười hớn hở, chạy tới véo mạnh vào mông cô: - Uổng công đặt lòng tin vào chị, lại kết bè với tên khốn đó chơi em.
Địch Đan Thanh cười chuẩn bị bữa sáng giúp Vệ Lan, Trương Khác cũng ngồi vào bên kia bàn ăn. Vệ Lan xoay mặt đi, trông rất xấu hổ, cả mình ngẫm lại cũng buồn cười, cả bữa sáng cũng sặc đến mấy lần.
- Sáng sớm cậu nói hải đảo không người làm cái gì? - Địch Đan Thanh nghĩ đến chuyện Trương Khác mới nói.
- Em cảm thấy rất hứng thú —— mùa đông muốn ra biển bơi, ở chỗ này có một hải đảo cá nhân có phải là rất thoải mái hay không? - Trương Khác hỏi Địch Đan Thanh.
- Hả! Địch Đan Thanh muốn mở miệng, qua một lát mới hỏi: - Mua hải đảo thuần túy là vì hưởng thụ cá nhân của cậu thôi?
- Đương nhiên rồi, bằng không thì em liều mạng kiếm tiền như thế làm gì? - Trương Khác hỏi.
- Em đâu có liều mạng?
Cả buổi sáng, lúc này Vệ Lan mới phản bác Trương Khác một câu.
Trương Khác lặng lẽ cười, nghĩ thầm đêm qua cũng rất liều mạng.
Địch Đan Thanh hỏi: - Muốn đi chơi, vì sao không ở Maldives đầu tư một hải đảo không người, bên Australia chính sách thế nào, tôi vẫn chưa tìm hiểu qua, điều kiện chắc cũng nghiêm ngặt hơn bên Maldives nhiều.
Nếu hận ai, lại hận đến tận xương tủy, thì xúi giục hắn đi Maldives —— tốt nhất là Indonesia —— mua hải đảo không người, nhưng mà mùa đông năm 2004 để cho bọn họ vào trong đó chơi.
Trương Khác đương nhiên sẽ không đi Maldives đầu tư hải đảo không người, lại cười nói với Địch Đan Thanh: - Em không thích Maldives, Australia mua hải đảo không người sẽ có điều kiện gì? Yêu cầu di dân sao? vậy thì chị di dân qua đây đi. Công ty bên này muốn làm chuyện gì, hoặc là đại biểu pháp nhân gì đó, có một người có quốc tịch Australia sẽ càng thuận tiện hơn...
- Cậu bảo tôi di dân?
Địch Đan Thanh ngẩn người, ánh mắt hơi trợn lên nhìn Trương Khác, ý cự tuyệt đã rất rõ ràng.
- Chị nghĩ đi đâu rồi, không có việc gì em đưa chị lên hoang đảo làm gì?
Trương Khác nói: - Quốc nội lại truyền đến tin tức, có một số người đang nhảy nhót ở đó, muốn điều tra sổ sách của Cẩm Hồ —— mặc dù từ trên xuống dưới em sạch sẽ như trai tân, nhưng em lại không thích gì người ta tra sổ sách của mình. Vì tiếp tục chơi trốn tìm với họ, sổ sách bên Australia chúng ta cũng phải làm cho phức tạp một chút.
Lén hiệp nghị với TI, C-Cube, cùng với tiền có từ trong khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, đó luôn là một vấn đề. Địch Đan Thanh cau mày nói: - Mặc dù việc này đã là việc các phương đều cam chịu, nếu như để cho một số người kéo mọi chuyện ra nước ngoài, vẫn là có chút phiền phức.
Vào lúc khủng hoảng tài chính Châu Á đã đánh vào hệ thống tiền tệ của các quốc gia Đông Nam Á, mặc dù không có di hoạn gì trên pháp luật, nhưng bạo loạn nổi lên vẫn sẽ làm tổn thương cảm tình của dân chúng Đông Nam Á, thị trường 500 triệu dân, Cẩm Hồ không thể dễ dàng vứt bỏ.
Mặt khác lúc ban đầu hiệp nghị cùng TI, C-Cube trên kỹ thuật giải mã đầu đĩa đã xúc phạm công ước phản lũng đoạn quốc tế, mặc dù Cẩm Hồ có thể nói trong nước không có phản lũng đoạn gì, loại hành vi này cũng hoàn toàn không hơn gì phạm pháp, nhưng đã đụng chạm đến hệ thống pháp luật phản lũng đoạn của Âu Mỹ, kéo ra ngoài, đối với nghiệp vụ của Cẩm Hồ tại thị trường Âu Mỹ cũng sẽ có ảnh hưởng mặt trái.
Việc đầu cơ tiền tệ, không cần lo lắng sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, trừ phi tra rõ sổ sách của Cẩm Hồ, mới có thể từ hướng đi tài chính nhìn ra chút dấu vết, nhưng thật ra trên chip giải mã đầu đĩa sẽ có một số phiền phức. C-Cube cùng TI đều là công ty trên thị trường chứng khoán của hải ngoại, nếu như họ không chịu nổi hệ thống tư pháp của Âu Mỹ gây áp lực, không đánh đã khai, Cẩm Hồ cũng chỉ có thể bại lộ theo.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, loại hành vi lén ký kết về kỹ thuật hoặc sản phẩm đồng minh lũng đoạn thị trường này, các xí nghiệp Âu Mỹ cũng không ít làm. Đối mặt với mê hoặc của siêu lợi nhuận, còn trang nghiêm giả bộ thánh nhân thì rất ít, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng, rất có thể sẽ đối mặt với xử phạt của hệ thống tư pháp Âu Mỹ.
Australia là quốc gia di dân, cả quốc gia cũng không có tính kỳ thị bài xích đối với di dân Châu Á, đối với người Hoa. Tương lai, Australia, đặc biệt là tây Australia, sẽ là một trong những mắc xích quan trọng nhất trong kết cấu kinh tế của Cẩm Hồ tại hải ngoại, về mức độ đầu tư các khu vực hải ngoại khác sẽ không thể đánh đồng. Địch Đan Thanh di dân làm quốc tịch Australia, có một số việc quả thật sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
- Cũng không có gì đặc biệt lo lắng hết. Trương Khác mỉm cười, nói: - Trước tiên chị lo việc di dân qua đây, thành lập một công ty cá nhân, lợi dụng danh nghĩa của công ty cá nhân giúp em mua một hải đảo cá nhân ở đây.
- Vậy để Vệ Lan đi dân đi. Địch Đan Thanh nói: - Lúc ở trong nước, có một số việc quả thật khiến người tâm bì lực tẫn, nản chí ngã lòng, muốn có thể thoát khỏi quốc gia thì tốt rồi, ngẫm lại cũng bỏ đi. Cứ lấy danh nghĩa của Vệ Lan tại Australia thành lập công ty cá nhân, lấy danh nghĩa của nó mua một hải đảo không người, cậu thích xây thế nào thì xây. . . Có cần ở Australia mua giúp cậu mấy em da trắng không?
- Cái đó thì có quan hệ gì với em? - Vệ Lan kháng nghị.
- Vậy buổi sáng cũng không thể cho cậu ta nhìn chùa được.
Địch Đan Thanh vừa nói như thế, Vệ Lan đỏ mặt không dám kháng nghị nữa. Địch Đan Thanh là muốn Vệ Lan đến Perth học, đem việc di dân cùng chuyển trường lo liệu một lần luôn. Đặc biệt là tài sản trên danh nghĩa của Vệ Lan đủ để đầu tư một hải đảo không người, sự tình gì cũng sẽ vô cùng thuận tiện. Bằng không thì, không di dân chỉ có chuyển trường, thủ tục sẽ rất phiền phức.
Trương Khác cũng chả biết nói gì, thân thể của Vệ Lan, từ ba năm trước đây đã nhìn hết rồi, nhìn một lần nữa thì có cái gì đâu. Nhìn bộ dạng của Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan, xem ra Vệ Lan là hạ quyết tâm đến Perth cùng Địch Đan Thanh rồi, chỉ là nếu để cho Vệ Lan di dân, quá trình cô ấy đến Perth sẽ nhanh hơn. Y cũng không nói gì nữa.
Trương Khác đầu tư hải đảo không người, ngoại trừ bản thân có thể hưởng thụ một lãnh địa cá nhân rộng rãi, còn muốn đợi kinh tế quặng sắt Perth đến năm 2003 tăng trưởng mạnh, sau khi mở rộng thêm 10 lần, giá trị bất động sản cùng địa ốc của mảnh hải đảo đối diện với biển sẽ tăng lên vùn vụt —— hiện tại, tây Australia vì thu hút đầu tư, giá đất thậm chí còn rẻ hơn cả Kiến Nghiệp, hải đảo không người, chỉ cần có người sẵn lòng đầu tư khai phát thì gần như là tặng không. Qua thêm hai năm nữa, Australia vì bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên của hải đảo, sẽ lập pháp cấm cá nhân mua hải đảo rồi.
/1170
|