- Đúng vậy ạ, hoàn cảnh sinh tồn của quốc xĩ vừa và nhỏ ngày càng khó khăn, chẳng phải là kỳ thị gì, mà chỉ nói chính sách ưu đãi với quốc xĩ vừa nhỏ sẽ ngày càng ít, vì hiệu suất của nó thực thất vọng cực đồ rồi, gần đây chuyện chuyển nhượng tài sản đác bắt đầu nới lỏng, đồng thời khuyến khích tư nhân mua quốc xĩ vừa và nhỏ, truy cầu lợi ích cao hơn ... Cho dù Cty Cổ phần Hải Châu không tiếp nhận nhà máy nông khí, để nhà máy tiếp tục thế này, không tránh khỏi số phận bán cho tư doanh với giá thấp, mà bọn họ sẽ chẳng hứng thú an bài cho công nhân viên nhà máy, lúc đó nghỉ việc là lối thoát duy nhất. Để Cty Cổ phần Hải Châu tiếp nhận, ít nhất cũng hứa hẹn xử lý tốt vấn đề bố trí công nhân viên, ít nhất đại bộ phận không phải lo thất nghiệp.
Thấy Thi Vệ Trung cau mày, Trương Khác nói thêm:
- Tuy nói Cty Hải Châu sẽ không nương tay, nhưng sẽ nhà máy quyền tự chủ kinh doanh lớn hơn, trước kia sự khống chế cục nông khí, mô thức sản xuất cố định, quản lý cứng nhắc, hiện giờ nhà máy có thể lựa chọn mô thức quản lý hữu hiệu hơn, cháu thấy nhà máy không phải không có khả năng tìm được đường sống ...
Đây không chỉ vấn đề một mình nhà máy nông khí, mà gần như tất cả quốc xĩ vừa nhà nhỏ rơi vào khốn cảnh đều có vấn đề mô hình kinh doanh sản xuất bị xơ cứng.
Xe đi qua phố thị chỗ đất được cấp cho Cẩm Thành đã giải tỏa ngổn ngang bừa bãi, không nhìn thấy được một căn nhà nào hoàn chỉnh, còn có cả xe ủi cỡ lớn đang làm việc, tiếng máy chạy rầm rầm nhất định làm cư dân xung quanh không dễ chịu chút nào.
Lần trước qua đây mới mười một mười hai ngày, tốc độ của công ty giải tỏa này nhanh thật đấy. Trong đống đổ nát của hiện trưởng giải tỏa còn thấy cả đồ nội thất, dân cư ở nơi này khảng khái tới mức bỏ luôn cả đồ nội thất lại sao?
Thấy Trương Khác chăm chú quan sát hiện trường giải tỏa bên ngoài, Thi Vệ Trung căm phẫn nói:
- Đây đã là ngày cưỡng chế giải tỏa thứ ba rồi, 79 hộ dân, nghe nói chưa tới 30 hộ ký hợp đồng giải tỏa. Vạn Dũng đích thân dẫn đội tập hợp cục thị chính, cục quốc thổ, đại đội chấp pháp, cảnh sát vũ trang và người công ty giải tỏa, tổng cộng hơn 1000 người, bao vây khu đất này, sau đó đuổi gần 40 hộ chưa chấp nhận đền bù ra khỏi nhà, ném hết đồ gia dụng của họ ra ngoài, rất nhiều thứ chưa được vận chuyện ra đã bị xe ủi, xe nâng vào cưỡng chế giải tỏa ...
Mấy ngày qua Trương Khác tới trường tập trung cho kỳ thi, tới ngay cả Cẩm Hồ cũng không tới, không ngờ rằng nơi này xảy ra chuyện ầm ĩ lớn như thế.
Trương Khác không hay biết gì, gián tiếp nói rõ thái độ của thành phố về chuyện này, đại khái rất nhiều người cho rằng, vì tăng tốc kiến thiết thành phố, quyền hợp pháp của gần 40 hộ dân bị cưỡng chế kia có thể bỏ qua, có thể hi sinh.
Đó chính là thái độ, hi sinh cái nhỏ vì cái lớn của đám ăn trên ngồi chốc. Có điều "cái lớn" đây là lợi ích đút vào túi các ngài mà thôi.
Thi Vệ Trung tiếp tục bực tức nói:
- Mấy ngày trước trên cái gọi là hội nghị động viên giải tỏa, phó thị trưởng Vạn tuyên bố " kẻ nào ngáng chân việc giải tỏa đánh gãy chân kẻ đó, kẻ nào làm ảnh hưởng phát triển của sa điền một phút, tôi ảnh hưởng tới kẻ đó cả đời "
Trương Khác hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cái bản mặt ngang ngược của Vạn Dũng, nghe bên ngoài trừ tiếng máy rầm rầm, tựa hồ còn có động tĩnh khác, liền vỗ vai Phó Tuấn, bảo hắn dừng xe lại.
Hiện trường giải tỏa chăng giây ngăn cách, đứng bên ngoài nhìn vào, có dầu vết của vòi rồng. Vậy là lịch sử không hề thay đổi, chỉ là đem cảnh giải tỏa bạo lực năm 97 dời tới năm 95 mà thôi, Trương Khác thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh những hộ dân nhược tiểu định đoàn kết với nhau chống lại đám lưu manh của công ty giải tỏa xông vào nhà cửa của bọn họ, nhưng bị vòi rồng của cảnh sát vũ trang đánh tan. Khi chính quyền kết hợp cả lưu manh, người dân làm gì còn cơ hội.
Có vài tòa tiểu lâu chưa bị đập, nhưng tường bao đã bị san bằng, lẻ loi đứng trong đống đổ nát, như âm thầm tố cáo tội ác của người người luôn miệng nói một lòng vì người dân. Tiếng động lạ chính truyền ra từ trong một tiểu lâu như thế, bên trong có ánh đèn và bóng người.
Hai thanh niên từ bên trong đi ra, thấy có xe đỗ cạnh tuyến cảnh giới, liền chảy tới, vung tay quát thét:
- Nhìn cái gì? Có cái *** gì mà nhìn?
Áo ba lỗ màu đen, vai u thịt bắp, mặt mày bặm trợn, tóc húi cua, bả vai săm loang lổ, cứ như sợ người ta không nhận ra bọn chúng là lưu manh vậy.
Trương Khác chống tay lên cửa sổ xe, nhìn thấy một người loạng choạng từ trong nhà lao ra, phía sau có hai tên lưu manh đuối theo đá vào lưng, người đó ngã dúi dụi vào đống gạch ngói vỡ.
Hai tên lưu manh kia thấy có xe bên ngoài mới không đánh nữa, tóm lấy người kia từ đằng sau, người đó muốn phản khác nhưng bị chúng bẻ quặt tay không vùng vẫy nổi, tiếp theo đó trong nhà lại có hai tên nữa đi ra.
Hiện trường giải tỏa được đèn cao áp công xuất lớn chiếu sáng như ban ngày, Trương Khác nhận ra một trong hai người vừa đi ra là Triệu Cẩm Vinh, người bên cạnh ăn mặc ăn mặc gần tương tự, nhưng không nhận ra là ai.
Triệu Cẩm Vinh không hề ngại ngần đi thẳng về phía này, cau mày quát hai tên lưu manh bên tuyến cảnh giới:
- Ai ở ngoài đó đấy, sao còn không đuổi đi.
Xem ra trong mắt ông ta, ở Hải Châu không còn ai ngăn được ông ta hoành hành ngang ngược rồi.
Hai tên lưu manh khác áp giải người bị đánh đi theo, người đó mặt mày bầm dập, máu me be bét, tay lủng lẳng, có vẻ bị gẫy xương rồi. Tóc hắn bị một tên lưu manh giật ngược ra đằng sau, khuôn mặt đầy máu trông dữ tợn, mắt nhắm nghiền, thi thoảng bị tên lưu manh đằng sau đẩy đi, đôi mắt đó mở ra, ánh mắt hung hãn kiên cường, không hề khuất phục.
- Hải Long ...
Phó Tuấn khẽ thốt lên, hắn nhận ra người bị đánh, tay nắm chặt nắm đấm cửa, gân xanh mu bàn tay nổi hết lên, nhưng nhịn không mở cửa xe không ra ngoài.
Trương Khác hỏi:
- Anh nhận ra người đó à?
- Chiến hữu trước kia.
- Ồ, vậy không thể khoanh tay ngồi nhìn được.
Chỉ đợi câu này của Trương Khác, Phó Tuấn đẩy cửa xe, lao ra như một con báo săn, thừa lúc hai tên đừng ngoài cửa xe trở tay không kịp, đẩy ngã văng một tên, gần như không dừng lại một giây, Phó Tuấn vươn tay về phía Triệu Cẩm Vinh, mấy tên lưu manh khác còn chưa kịp phản ứng thì tay trái Phó Tuấn đã bóp lấy yếu hầu ông ta.
Quá tuyệt, Phó Tuấn cũng biết phải trấn áp nhân vật quan trọng trước tiên, Trương Khác kêu khoái trong lòng, đẩy cửa xuống xe, vờ trầm giọng quát:
- Buông tay ra, sao vô lễ với giám đốc Triệu như thế?
Phó Tuấn buông lỏng tay đẩy Triệu Cẩm Vinh về phía đám lưu manh đằng sau.
Triệu Cẩm Vinh bị Phó Tuấn tập kích bất ngờ, trong lúc kinh hoàng quên cả chống đỡ, đợi Phó Tuấn buông tay mới hoàn hồn nhìn thấy Trương Khác cười tủm tỉm đứng sau, lòng nổi giận, nhưng đứng sau nhà họ Trương là Từ Học Bình, không thể không kiêng dè, ánh mắt âm lãnh nhìn Trương Khác:
- Ra là bạn học của Ti Minh, cậu làm gì ở đây ?
- Đêm dài buồn chán, không muốn đi ngủ, nghe thấy có động tĩnh, muốn dừng xe lại xem náo nhiệt giải khuây, ai ngờ giám đốc Triệu hạ mình xuống đây làm việc. Tôi đang lấy làm lạ đây, vị chiến hữu của lái xe của tôi rốt cuộc năng lực cỡ nào khiến giám đốc Triệu phải đích thân ra tay xử lý?
Trương Khác đánh miệng về phía Hải Long bị đánh không còn ra hình người, không hiểu sao Phó Tuấn nhận ra khuôn mặt biến dạng này là chiến hữu của mình.
- Muốn xin một ân tình của giám đốc Triệu đây, người này tôi mang đi.
Trương Khác nói là "xin" nhưng giọng điệu rõ ràng là ra lệnh.
Triệu Cẩm Vinh tức tím mặt, ở Hải Châu ai cũng phải nhường nhà họ Trương ba phần, nhưng Triệu Cẩm Vinh sao chịu nổi một thằng choai choai mười mấy tuổi chỉ tay ra lệnh cho mình.
- Nếu giám đốc Triệu thấy ủy khuất không giao người cũng được, chúng tôi cũng chẳng tới mức sợ ông có bản lĩnh "hô biến" người này. Chỉ là để tới ngày mai giám đốc Triệu còn phải giải thích vết thương trên người anh ta, chậc chậc, đúng là vất vả ...
Trương Khác ung dung mỉa mai:
Thấy Thi Vệ Trung cau mày, Trương Khác nói thêm:
- Tuy nói Cty Hải Châu sẽ không nương tay, nhưng sẽ nhà máy quyền tự chủ kinh doanh lớn hơn, trước kia sự khống chế cục nông khí, mô thức sản xuất cố định, quản lý cứng nhắc, hiện giờ nhà máy có thể lựa chọn mô thức quản lý hữu hiệu hơn, cháu thấy nhà máy không phải không có khả năng tìm được đường sống ...
Đây không chỉ vấn đề một mình nhà máy nông khí, mà gần như tất cả quốc xĩ vừa nhà nhỏ rơi vào khốn cảnh đều có vấn đề mô hình kinh doanh sản xuất bị xơ cứng.
Xe đi qua phố thị chỗ đất được cấp cho Cẩm Thành đã giải tỏa ngổn ngang bừa bãi, không nhìn thấy được một căn nhà nào hoàn chỉnh, còn có cả xe ủi cỡ lớn đang làm việc, tiếng máy chạy rầm rầm nhất định làm cư dân xung quanh không dễ chịu chút nào.
Lần trước qua đây mới mười một mười hai ngày, tốc độ của công ty giải tỏa này nhanh thật đấy. Trong đống đổ nát của hiện trưởng giải tỏa còn thấy cả đồ nội thất, dân cư ở nơi này khảng khái tới mức bỏ luôn cả đồ nội thất lại sao?
Thấy Trương Khác chăm chú quan sát hiện trường giải tỏa bên ngoài, Thi Vệ Trung căm phẫn nói:
- Đây đã là ngày cưỡng chế giải tỏa thứ ba rồi, 79 hộ dân, nghe nói chưa tới 30 hộ ký hợp đồng giải tỏa. Vạn Dũng đích thân dẫn đội tập hợp cục thị chính, cục quốc thổ, đại đội chấp pháp, cảnh sát vũ trang và người công ty giải tỏa, tổng cộng hơn 1000 người, bao vây khu đất này, sau đó đuổi gần 40 hộ chưa chấp nhận đền bù ra khỏi nhà, ném hết đồ gia dụng của họ ra ngoài, rất nhiều thứ chưa được vận chuyện ra đã bị xe ủi, xe nâng vào cưỡng chế giải tỏa ...
Mấy ngày qua Trương Khác tới trường tập trung cho kỳ thi, tới ngay cả Cẩm Hồ cũng không tới, không ngờ rằng nơi này xảy ra chuyện ầm ĩ lớn như thế.
Trương Khác không hay biết gì, gián tiếp nói rõ thái độ của thành phố về chuyện này, đại khái rất nhiều người cho rằng, vì tăng tốc kiến thiết thành phố, quyền hợp pháp của gần 40 hộ dân bị cưỡng chế kia có thể bỏ qua, có thể hi sinh.
Đó chính là thái độ, hi sinh cái nhỏ vì cái lớn của đám ăn trên ngồi chốc. Có điều "cái lớn" đây là lợi ích đút vào túi các ngài mà thôi.
Thi Vệ Trung tiếp tục bực tức nói:
- Mấy ngày trước trên cái gọi là hội nghị động viên giải tỏa, phó thị trưởng Vạn tuyên bố " kẻ nào ngáng chân việc giải tỏa đánh gãy chân kẻ đó, kẻ nào làm ảnh hưởng phát triển của sa điền một phút, tôi ảnh hưởng tới kẻ đó cả đời "
Trương Khác hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cái bản mặt ngang ngược của Vạn Dũng, nghe bên ngoài trừ tiếng máy rầm rầm, tựa hồ còn có động tĩnh khác, liền vỗ vai Phó Tuấn, bảo hắn dừng xe lại.
Hiện trường giải tỏa chăng giây ngăn cách, đứng bên ngoài nhìn vào, có dầu vết của vòi rồng. Vậy là lịch sử không hề thay đổi, chỉ là đem cảnh giải tỏa bạo lực năm 97 dời tới năm 95 mà thôi, Trương Khác thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh những hộ dân nhược tiểu định đoàn kết với nhau chống lại đám lưu manh của công ty giải tỏa xông vào nhà cửa của bọn họ, nhưng bị vòi rồng của cảnh sát vũ trang đánh tan. Khi chính quyền kết hợp cả lưu manh, người dân làm gì còn cơ hội.
Có vài tòa tiểu lâu chưa bị đập, nhưng tường bao đã bị san bằng, lẻ loi đứng trong đống đổ nát, như âm thầm tố cáo tội ác của người người luôn miệng nói một lòng vì người dân. Tiếng động lạ chính truyền ra từ trong một tiểu lâu như thế, bên trong có ánh đèn và bóng người.
Hai thanh niên từ bên trong đi ra, thấy có xe đỗ cạnh tuyến cảnh giới, liền chảy tới, vung tay quát thét:
- Nhìn cái gì? Có cái *** gì mà nhìn?
Áo ba lỗ màu đen, vai u thịt bắp, mặt mày bặm trợn, tóc húi cua, bả vai săm loang lổ, cứ như sợ người ta không nhận ra bọn chúng là lưu manh vậy.
Trương Khác chống tay lên cửa sổ xe, nhìn thấy một người loạng choạng từ trong nhà lao ra, phía sau có hai tên lưu manh đuối theo đá vào lưng, người đó ngã dúi dụi vào đống gạch ngói vỡ.
Hai tên lưu manh kia thấy có xe bên ngoài mới không đánh nữa, tóm lấy người kia từ đằng sau, người đó muốn phản khác nhưng bị chúng bẻ quặt tay không vùng vẫy nổi, tiếp theo đó trong nhà lại có hai tên nữa đi ra.
Hiện trường giải tỏa được đèn cao áp công xuất lớn chiếu sáng như ban ngày, Trương Khác nhận ra một trong hai người vừa đi ra là Triệu Cẩm Vinh, người bên cạnh ăn mặc ăn mặc gần tương tự, nhưng không nhận ra là ai.
Triệu Cẩm Vinh không hề ngại ngần đi thẳng về phía này, cau mày quát hai tên lưu manh bên tuyến cảnh giới:
- Ai ở ngoài đó đấy, sao còn không đuổi đi.
Xem ra trong mắt ông ta, ở Hải Châu không còn ai ngăn được ông ta hoành hành ngang ngược rồi.
Hai tên lưu manh khác áp giải người bị đánh đi theo, người đó mặt mày bầm dập, máu me be bét, tay lủng lẳng, có vẻ bị gẫy xương rồi. Tóc hắn bị một tên lưu manh giật ngược ra đằng sau, khuôn mặt đầy máu trông dữ tợn, mắt nhắm nghiền, thi thoảng bị tên lưu manh đằng sau đẩy đi, đôi mắt đó mở ra, ánh mắt hung hãn kiên cường, không hề khuất phục.
- Hải Long ...
Phó Tuấn khẽ thốt lên, hắn nhận ra người bị đánh, tay nắm chặt nắm đấm cửa, gân xanh mu bàn tay nổi hết lên, nhưng nhịn không mở cửa xe không ra ngoài.
Trương Khác hỏi:
- Anh nhận ra người đó à?
- Chiến hữu trước kia.
- Ồ, vậy không thể khoanh tay ngồi nhìn được.
Chỉ đợi câu này của Trương Khác, Phó Tuấn đẩy cửa xe, lao ra như một con báo săn, thừa lúc hai tên đừng ngoài cửa xe trở tay không kịp, đẩy ngã văng một tên, gần như không dừng lại một giây, Phó Tuấn vươn tay về phía Triệu Cẩm Vinh, mấy tên lưu manh khác còn chưa kịp phản ứng thì tay trái Phó Tuấn đã bóp lấy yếu hầu ông ta.
Quá tuyệt, Phó Tuấn cũng biết phải trấn áp nhân vật quan trọng trước tiên, Trương Khác kêu khoái trong lòng, đẩy cửa xuống xe, vờ trầm giọng quát:
- Buông tay ra, sao vô lễ với giám đốc Triệu như thế?
Phó Tuấn buông lỏng tay đẩy Triệu Cẩm Vinh về phía đám lưu manh đằng sau.
Triệu Cẩm Vinh bị Phó Tuấn tập kích bất ngờ, trong lúc kinh hoàng quên cả chống đỡ, đợi Phó Tuấn buông tay mới hoàn hồn nhìn thấy Trương Khác cười tủm tỉm đứng sau, lòng nổi giận, nhưng đứng sau nhà họ Trương là Từ Học Bình, không thể không kiêng dè, ánh mắt âm lãnh nhìn Trương Khác:
- Ra là bạn học của Ti Minh, cậu làm gì ở đây ?
- Đêm dài buồn chán, không muốn đi ngủ, nghe thấy có động tĩnh, muốn dừng xe lại xem náo nhiệt giải khuây, ai ngờ giám đốc Triệu hạ mình xuống đây làm việc. Tôi đang lấy làm lạ đây, vị chiến hữu của lái xe của tôi rốt cuộc năng lực cỡ nào khiến giám đốc Triệu phải đích thân ra tay xử lý?
Trương Khác đánh miệng về phía Hải Long bị đánh không còn ra hình người, không hiểu sao Phó Tuấn nhận ra khuôn mặt biến dạng này là chiến hữu của mình.
- Muốn xin một ân tình của giám đốc Triệu đây, người này tôi mang đi.
Trương Khác nói là "xin" nhưng giọng điệu rõ ràng là ra lệnh.
Triệu Cẩm Vinh tức tím mặt, ở Hải Châu ai cũng phải nhường nhà họ Trương ba phần, nhưng Triệu Cẩm Vinh sao chịu nổi một thằng choai choai mười mấy tuổi chỉ tay ra lệnh cho mình.
- Nếu giám đốc Triệu thấy ủy khuất không giao người cũng được, chúng tôi cũng chẳng tới mức sợ ông có bản lĩnh "hô biến" người này. Chỉ là để tới ngày mai giám đốc Triệu còn phải giải thích vết thương trên người anh ta, chậc chậc, đúng là vất vả ...
Trương Khác ung dung mỉa mai:
/1170
|