Anh chàng đứng trước mặt Tiểu Man mặt đỏ như ớt, bại lộ vừa rồi nhìn trộm.
Tiểu Man thét lên, che váy ngồi xuống, cầm giẻ lau ném anh chàng kia:
- Chu Kính Quang, bạn còn dám nhìn nữa à?
Trương Khác không nhịn nổi cười, xem ra Tiểu Man sớm biết mình bị "lộ hàng", đôi gian phu dâm phụ này đã "chim chuột" một lúc rồi, chẳng qua bị Đường Thanh hô lên, đành phải làm gì đó biểu thị mình là thiếu nữ ngây thơ.
Trương Khác ghé vào tai Đường Thanh nói nhỏ:
- Người ta chàng muốn nhìn nàng tình nguyện để lộ, bạn phá đám làm gì?
Đường Thanh lườm y một cái, nhỏ giọng rít lên:
- Vậy bạn nhìn trộm làm gì? Đám con trai toàn đồ háo sắc.
- Không phải.
Trương Khác cố giải thích:
- Chẳng qua mình không tiện nhắc, Tiểu Man cho Chu Kinh Quang nhìn cũng chẳng sao, nhưng chiêu đãi cả đám con trai đang quét dọn trong lớp thì thiệt quá.
Đường Thanh cố nhịn cười đưa tay nhéo Trương Khác, song ngại không dám tỏ ra quá thân thiết với Trương Khác trước mặt bạn học, trừng mắt uy hiếp:
- Không được né.
Rồi mới đưa tay ra nhéo y.
Bỏ qua nghiệt duyên của kiếp trước, sự hồn nhiên của Đường Thanh lúc này làm trái tim y xao động nhất, Trương Khác đứng yên cho cô nàng hành hạ.
Ở vị trí lớp học của Trương Khác có thể nhìn thấy chiếc Mitsubitshi màu đỏ kia, lúc này Đám Vạn Thiên Tài mới quay về trường, chắc là đi lấy chìa khóa dự phòng, đang vây quanh chiếc xe nhìn ngó.
Đúng như Trương khác suy nghĩ, cửa xe hõm sâu và vết rạch dài làm Triệu Ti Minh khóc không ra nước mắt, vừa xót của vừa giận, Vạn Thiên Tài đứng bên cạnh mặt tím tái.
Lúc nẫy mấy nam giáo viên đẩy xe sang bên đường, dùng lực quá mạnh, còn làm mũi phải xe móp đi, nhưng không ai nói ra.
- Vừa mới nhận xe hai ngày đã biến dạng rồi, tao phải ăn nói với ba tao ra sao đây?
Triệu Ti Minh oán giận nói:
- Sao mày để cô ta cướp lấy chìa khóa, lại bị cô ta túm cổ mà không kháng cự gì?
Vạn Thiên Tài cũng chẳng dễ chịu hơn hắn chúng nào, bị người ta túm cổ áo kéo đập mặt vào cửa xe trước mặt bao người, đối với loại hoàn khổ ở độ tuổi này mà nói là đại sỉ nhục.
Lúc bị Thôi Úc Mạn cướp chìa khóa là do hắn không ngờ, chứ không phải sợ cô giáo mới tốt nghiệp này, lúc hắn đang tức giận muốn cho cô ta một trận thì nhìn thấy Trương Khác ngồi trong xe đối diện, nụ cười lạnh băng làm rùng mình, tới khi bị Thôi Úc Mạn ném chìa khóa xuống sông, hắn cũng không dám đánh người trước mặt Trương khác.
Nhưng chuyện qua rồi làm hắn càng nghĩ càng hận.
Triệu Ti Minh không hề biết hắn đang nghĩ gì, thất vọng tột cùng với biểu hiện của Vạn Thiên Tài, không nhịn được nói:
- Đỗ Phi đánh cho Tào Quang Minh phải nằm viện, Tào Quang Minh còn phải viết kiểm điểm, mày sẽ không kém cả Đỗ Phí đấy chứ?
Nam nhân cho dù có 80 tuổi vẫn hứng thú với thiếu nữ tuổi hoa mơn mởn, Trương Khác cũng không phải ngoại lệ.
Y và Đỗ Phi làm sao chịu nghiêm túc tổng vệ sinh hết buổi được, lén trốn việc chui vào trong xe bật máy lạnh, xe dừng dưới bóng cây gần cầu thang, rất tiện lợi cho hai tên ngắm nghía các thiếu nữ thanh xuân đi qua.
Thịnh Thanh lập một xưởng in đĩa ở Đông Xã, bốn chiếc máy hoạt động ngày đêm không nghỉ, Trương Khác thời gian qua bận tối mắt, mấy chuyện này do vừa rồi ngồi ngắm gái Đỗ Phi kể cho.
- Mày không tham gia vào đấy chứ?
Trương Khác hỏi Đỗ Phi, sau khi trải qua chuyện Lý Chi Phương, hắn trở nên chững chạc hơn nhiều, câu "làm nam nhân mau chóng trưởng thành chỉ có nữ nhân" quả không sai chút nào.
Đỗ Phi không trả lời chính diện, cười hăng hắc nói:
- Hay lắm mà.
Trương Khác không nói gì, y cũng từng vì lợi ích cá nhân làm một số chuyện quá đáng, đó luôn là hối tiếc trong đời y. Giờ được làm lại lần nữa, một số việc y quyết không làm, xã hội cuộc sống này này đầy cơ hội, không cần phải làm chuyện táng tận lương tâm.
Còn với Đỗ Phi, con đường đời của hắn phải do hắn tự mày mò mới được, lúc này có dính dáng tới đĩa lậu cũng chẳng có gì to tát, mà đám Thịnh Thanh cũng chẳng muốn quay lại vũng bùn trước kia, y chẳng có gì phải lo.
- Khác thiếu gia, Hải Long xuất viện rồi, muốn tới cám ơn thiếu gia ...
Phó Tuấn nhân lúc hai người dừng câu chuyện, quay lại nói.
Trương Khác đương nhiên vẫn nhớ người quân nhân giải ngũ bị đám thuộc hạ của Triệu Cẩm Vinh đánh cho nằm viện này:
- Chuyện tôi nói với anh, anh ta có đồng ý không?
Chuyện Mã Hải Long, Trương Khác vốn chỉ định ngăn Triệu Cẩm Vinh giết người xóa dấu vết là đủ, không định để ý nhiều. Nhưng về sau biết là chiến hữu của Phó Tuấn mới đưa tới bệnh viện chăm sóc.
- Tôi nói với anh ấy rồi, nhưng anh ấy là người cẩn thận chắc chắn, không tùy tiện hứa hẹn, để tôi khuyên thêm.
- Anh ta cũng không từ chối hả?
Trương Khác dặn:
- Cẩn thận chắc chắn là tốt, rảnh thì bảo anh ấy tới công ty chơi.
Phó Tuấn "vâng" một tiếng, không nói xen vào nữa.
Buổi chiều học sinh mới tới báo danh, các cô gái năm thứ nhất bị mười ngày quân huấn nắng gió hành hạ, tuyệt đại đa số đen nhẻm, chẳng có gì đáng nhìn, thậm chí còn mặc quân phục, Trương Khác ngán ngẩm nhắm mắt lại dưỡng thần.
- Nghe nói học sinh mới có đại mỹ nữ, lúc học thêm hè tao chỉ tới một lần, không có cơ hội nhìn thấy, nhưng nghe bọn trong lớp kể lại còn chảy nước giãi, chắc là không tệ.
Đỗ Phi hí hửng kể, mắt láo liên ngó bên ngoài:
- Tao đang thắc mắc sao mày ở đây tốn thời gian với tao mà, mày không phải bồi tiếp Tiểu Hạ nhà mày à?
- Cô ấy lên năm thứ ba rồi, lại học khoa học tự nhiên, học tập rất căng, không giống bọn mình, có cả đống thời lượn lờ...
Còn nhớ Thịnh Hạ và Trần Phi Dung cùng trường sơ trung, thì ra còn cùng cả khóa.
Chính đang tán gẫu thì có mấy cô gái đi qua trước xe.
Trương Khác vô tình nghiêng đầu sang nhìn, tức thì như trúng điểm huyệt, ánh mắt bị một cô gái trong đó thu hút.
- Thế nào, thế nào?
Đỗ Phi nói lớn:
- Tao đã bảo trong học sinh mới có đại mỹ nữ mà.
Hắn đang dương dương đắc ý muốn tâng công thì thấy ánh mắt Trương Khác không ổn, hơi nghiêm trọng:
- Sao vậy, thấy mỹ nữ choáng luôn rồi à?
Đó là một vụ án đủ Nhất Trung hổ thẹn trăm năm, Trương Khác gần như là người thuộc nhóm đầu tiên tới hiện trường ở rừng cây sau rừng, tận mắt nhìn thấy ánh mắt thất thần thê lương cùng cơ thể trần truồng bị lăng nhục của cô gái đó.
Bấy giờ Trương Khác vì cảnh ngộ của gia đình, tính cánh trở nên lãnh đạm vẫn bị đôi mắt cô gái đó làm nhói đau, nhưng cũng chỉ nhói đau mà thôi, Đỗ Phi còn tìm cớ đập cho đám Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh một trận. Về sau Trương Khác luôn canh cánh trong lòng vì sự lạnh lùng của mình khi đó.
Cuối cùng cũng chẳng làm được gì, lời đồn có rất nhiều bản, nhưng đáng tin nhất là Vạn Dũng, Triệu Cẩm Vinh thông qua đủ mối quan hệ, cùng đe dọa khiến cha mẹ cô gái bị làm nhục phải đổi khẩu cung, cục công an thành phố kết luận cuối cùng cô gái tự nguyện quan hệ với Vạn Thiên Tài và Triệu Ti Minh.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không chút tỳ vệt vẫn còn hồn nhiên của cô gái ấy, Trương Khác cảm thấy trong người hết sức bứt rứt, đau đớn như như kinh mạch bị đảo lộn. Người cứng tại chỗ, rồi thình lình đứng dậy, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Vì sao mình phải vờ vịt đóng kịch với thứ cặn bã này?
Đám người này ngang ngược vô lối từ nhỏ được nuôi thành tính rồi, không dễ dàng thay đổi được, mình tuy không thể thay đổi được tuyệt đại đa số góc khuất bẩn thỉu ở xã hội này, nhưng nếu còn để cô gái ấy một lần nữa bị hủy trong tay Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh thì Trương Khác vĩnh viễn không tha thứ cho bản thân.
- Khác thiếu gia, làm sao vậy?
Phó Tuấn cũng nhận ra phản ứng khác thường của Trương Khác.
Vạn Thiên Tài sau khi tỏ tình bị từ chối mới làm ra chuyện làm người ta hận không thể băm vằm hắn, nên chuyện này chưa cấp bách lắm, Trương Khác lau mồ hôi, nhớ lại biểu hiện của Vạn Thiên Tài lúc bị Thôi Úc Mạn giáo huấn.
Đáng lý ra với hạng hoàn khố ngang ngược thành thói như hắn, dám làm nhục bạn học trong trường, sao có thể chịu cho một cô giáo trẻ mới ra trường túm cổ áo trước mắt bao người mà không làm gì?
Tiểu Man thét lên, che váy ngồi xuống, cầm giẻ lau ném anh chàng kia:
- Chu Kính Quang, bạn còn dám nhìn nữa à?
Trương Khác không nhịn nổi cười, xem ra Tiểu Man sớm biết mình bị "lộ hàng", đôi gian phu dâm phụ này đã "chim chuột" một lúc rồi, chẳng qua bị Đường Thanh hô lên, đành phải làm gì đó biểu thị mình là thiếu nữ ngây thơ.
Trương Khác ghé vào tai Đường Thanh nói nhỏ:
- Người ta chàng muốn nhìn nàng tình nguyện để lộ, bạn phá đám làm gì?
Đường Thanh lườm y một cái, nhỏ giọng rít lên:
- Vậy bạn nhìn trộm làm gì? Đám con trai toàn đồ háo sắc.
- Không phải.
Trương Khác cố giải thích:
- Chẳng qua mình không tiện nhắc, Tiểu Man cho Chu Kinh Quang nhìn cũng chẳng sao, nhưng chiêu đãi cả đám con trai đang quét dọn trong lớp thì thiệt quá.
Đường Thanh cố nhịn cười đưa tay nhéo Trương Khác, song ngại không dám tỏ ra quá thân thiết với Trương Khác trước mặt bạn học, trừng mắt uy hiếp:
- Không được né.
Rồi mới đưa tay ra nhéo y.
Bỏ qua nghiệt duyên của kiếp trước, sự hồn nhiên của Đường Thanh lúc này làm trái tim y xao động nhất, Trương Khác đứng yên cho cô nàng hành hạ.
Ở vị trí lớp học của Trương Khác có thể nhìn thấy chiếc Mitsubitshi màu đỏ kia, lúc này Đám Vạn Thiên Tài mới quay về trường, chắc là đi lấy chìa khóa dự phòng, đang vây quanh chiếc xe nhìn ngó.
Đúng như Trương khác suy nghĩ, cửa xe hõm sâu và vết rạch dài làm Triệu Ti Minh khóc không ra nước mắt, vừa xót của vừa giận, Vạn Thiên Tài đứng bên cạnh mặt tím tái.
Lúc nẫy mấy nam giáo viên đẩy xe sang bên đường, dùng lực quá mạnh, còn làm mũi phải xe móp đi, nhưng không ai nói ra.
- Vừa mới nhận xe hai ngày đã biến dạng rồi, tao phải ăn nói với ba tao ra sao đây?
Triệu Ti Minh oán giận nói:
- Sao mày để cô ta cướp lấy chìa khóa, lại bị cô ta túm cổ mà không kháng cự gì?
Vạn Thiên Tài cũng chẳng dễ chịu hơn hắn chúng nào, bị người ta túm cổ áo kéo đập mặt vào cửa xe trước mặt bao người, đối với loại hoàn khổ ở độ tuổi này mà nói là đại sỉ nhục.
Lúc bị Thôi Úc Mạn cướp chìa khóa là do hắn không ngờ, chứ không phải sợ cô giáo mới tốt nghiệp này, lúc hắn đang tức giận muốn cho cô ta một trận thì nhìn thấy Trương Khác ngồi trong xe đối diện, nụ cười lạnh băng làm rùng mình, tới khi bị Thôi Úc Mạn ném chìa khóa xuống sông, hắn cũng không dám đánh người trước mặt Trương khác.
Nhưng chuyện qua rồi làm hắn càng nghĩ càng hận.
Triệu Ti Minh không hề biết hắn đang nghĩ gì, thất vọng tột cùng với biểu hiện của Vạn Thiên Tài, không nhịn được nói:
- Đỗ Phi đánh cho Tào Quang Minh phải nằm viện, Tào Quang Minh còn phải viết kiểm điểm, mày sẽ không kém cả Đỗ Phí đấy chứ?
Nam nhân cho dù có 80 tuổi vẫn hứng thú với thiếu nữ tuổi hoa mơn mởn, Trương Khác cũng không phải ngoại lệ.
Y và Đỗ Phi làm sao chịu nghiêm túc tổng vệ sinh hết buổi được, lén trốn việc chui vào trong xe bật máy lạnh, xe dừng dưới bóng cây gần cầu thang, rất tiện lợi cho hai tên ngắm nghía các thiếu nữ thanh xuân đi qua.
Thịnh Thanh lập một xưởng in đĩa ở Đông Xã, bốn chiếc máy hoạt động ngày đêm không nghỉ, Trương Khác thời gian qua bận tối mắt, mấy chuyện này do vừa rồi ngồi ngắm gái Đỗ Phi kể cho.
- Mày không tham gia vào đấy chứ?
Trương Khác hỏi Đỗ Phi, sau khi trải qua chuyện Lý Chi Phương, hắn trở nên chững chạc hơn nhiều, câu "làm nam nhân mau chóng trưởng thành chỉ có nữ nhân" quả không sai chút nào.
Đỗ Phi không trả lời chính diện, cười hăng hắc nói:
- Hay lắm mà.
Trương Khác không nói gì, y cũng từng vì lợi ích cá nhân làm một số chuyện quá đáng, đó luôn là hối tiếc trong đời y. Giờ được làm lại lần nữa, một số việc y quyết không làm, xã hội cuộc sống này này đầy cơ hội, không cần phải làm chuyện táng tận lương tâm.
Còn với Đỗ Phi, con đường đời của hắn phải do hắn tự mày mò mới được, lúc này có dính dáng tới đĩa lậu cũng chẳng có gì to tát, mà đám Thịnh Thanh cũng chẳng muốn quay lại vũng bùn trước kia, y chẳng có gì phải lo.
- Khác thiếu gia, Hải Long xuất viện rồi, muốn tới cám ơn thiếu gia ...
Phó Tuấn nhân lúc hai người dừng câu chuyện, quay lại nói.
Trương Khác đương nhiên vẫn nhớ người quân nhân giải ngũ bị đám thuộc hạ của Triệu Cẩm Vinh đánh cho nằm viện này:
- Chuyện tôi nói với anh, anh ta có đồng ý không?
Chuyện Mã Hải Long, Trương Khác vốn chỉ định ngăn Triệu Cẩm Vinh giết người xóa dấu vết là đủ, không định để ý nhiều. Nhưng về sau biết là chiến hữu của Phó Tuấn mới đưa tới bệnh viện chăm sóc.
- Tôi nói với anh ấy rồi, nhưng anh ấy là người cẩn thận chắc chắn, không tùy tiện hứa hẹn, để tôi khuyên thêm.
- Anh ta cũng không từ chối hả?
Trương Khác dặn:
- Cẩn thận chắc chắn là tốt, rảnh thì bảo anh ấy tới công ty chơi.
Phó Tuấn "vâng" một tiếng, không nói xen vào nữa.
Buổi chiều học sinh mới tới báo danh, các cô gái năm thứ nhất bị mười ngày quân huấn nắng gió hành hạ, tuyệt đại đa số đen nhẻm, chẳng có gì đáng nhìn, thậm chí còn mặc quân phục, Trương Khác ngán ngẩm nhắm mắt lại dưỡng thần.
- Nghe nói học sinh mới có đại mỹ nữ, lúc học thêm hè tao chỉ tới một lần, không có cơ hội nhìn thấy, nhưng nghe bọn trong lớp kể lại còn chảy nước giãi, chắc là không tệ.
Đỗ Phi hí hửng kể, mắt láo liên ngó bên ngoài:
- Tao đang thắc mắc sao mày ở đây tốn thời gian với tao mà, mày không phải bồi tiếp Tiểu Hạ nhà mày à?
- Cô ấy lên năm thứ ba rồi, lại học khoa học tự nhiên, học tập rất căng, không giống bọn mình, có cả đống thời lượn lờ...
Còn nhớ Thịnh Hạ và Trần Phi Dung cùng trường sơ trung, thì ra còn cùng cả khóa.
Chính đang tán gẫu thì có mấy cô gái đi qua trước xe.
Trương Khác vô tình nghiêng đầu sang nhìn, tức thì như trúng điểm huyệt, ánh mắt bị một cô gái trong đó thu hút.
- Thế nào, thế nào?
Đỗ Phi nói lớn:
- Tao đã bảo trong học sinh mới có đại mỹ nữ mà.
Hắn đang dương dương đắc ý muốn tâng công thì thấy ánh mắt Trương Khác không ổn, hơi nghiêm trọng:
- Sao vậy, thấy mỹ nữ choáng luôn rồi à?
Đó là một vụ án đủ Nhất Trung hổ thẹn trăm năm, Trương Khác gần như là người thuộc nhóm đầu tiên tới hiện trường ở rừng cây sau rừng, tận mắt nhìn thấy ánh mắt thất thần thê lương cùng cơ thể trần truồng bị lăng nhục của cô gái đó.
Bấy giờ Trương Khác vì cảnh ngộ của gia đình, tính cánh trở nên lãnh đạm vẫn bị đôi mắt cô gái đó làm nhói đau, nhưng cũng chỉ nhói đau mà thôi, Đỗ Phi còn tìm cớ đập cho đám Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh một trận. Về sau Trương Khác luôn canh cánh trong lòng vì sự lạnh lùng của mình khi đó.
Cuối cùng cũng chẳng làm được gì, lời đồn có rất nhiều bản, nhưng đáng tin nhất là Vạn Dũng, Triệu Cẩm Vinh thông qua đủ mối quan hệ, cùng đe dọa khiến cha mẹ cô gái bị làm nhục phải đổi khẩu cung, cục công an thành phố kết luận cuối cùng cô gái tự nguyện quan hệ với Vạn Thiên Tài và Triệu Ti Minh.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không chút tỳ vệt vẫn còn hồn nhiên của cô gái ấy, Trương Khác cảm thấy trong người hết sức bứt rứt, đau đớn như như kinh mạch bị đảo lộn. Người cứng tại chỗ, rồi thình lình đứng dậy, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Vì sao mình phải vờ vịt đóng kịch với thứ cặn bã này?
Đám người này ngang ngược vô lối từ nhỏ được nuôi thành tính rồi, không dễ dàng thay đổi được, mình tuy không thể thay đổi được tuyệt đại đa số góc khuất bẩn thỉu ở xã hội này, nhưng nếu còn để cô gái ấy một lần nữa bị hủy trong tay Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh thì Trương Khác vĩnh viễn không tha thứ cho bản thân.
- Khác thiếu gia, làm sao vậy?
Phó Tuấn cũng nhận ra phản ứng khác thường của Trương Khác.
Vạn Thiên Tài sau khi tỏ tình bị từ chối mới làm ra chuyện làm người ta hận không thể băm vằm hắn, nên chuyện này chưa cấp bách lắm, Trương Khác lau mồ hôi, nhớ lại biểu hiện của Vạn Thiên Tài lúc bị Thôi Úc Mạn giáo huấn.
Đáng lý ra với hạng hoàn khố ngang ngược thành thói như hắn, dám làm nhục bạn học trong trường, sao có thể chịu cho một cô giáo trẻ mới ra trường túm cổ áo trước mắt bao người mà không làm gì?
/1170
|