Tạ Vãn Tình kéo Trương Khác đứng dậy, cùng Trương Khác xem vùng đất trong đê:
- Em định làm vườn bách thảo lớn cỡ nào? Chị xây trường học kề sát vườn bách thảo và đê sông, như vậy phải quy hoạch thật tốt, vườn bách thảo cũng phải tăng tốc, chị sẽ đầu tư một khoản tiền vào vườn bách thảo .
Trương Khác dùng hai nâng khuôn mặt mịn mang sàng bóng của Tạ Vãn Tình, để cô nhìn thẳng vào mình, từ trong đôi mắt muôn vàn phong tình đó, nhìn ra được cô đã quyết tâm rồi, liền bỏ ý khuyên can:
- Như vậy cũng được, chỉ có điều tài chính sẽ hơi eo hẹp.
- Trừ khoản tiền phải trả cho 30% phải trả cho Chính Thái, số tiền khác không cần gấp, em không phải hẹn với Tống Bồi Minh, tiền mua nhà máy Tân Quang sẽ trả hết trong một năm sao? Chị làm trường học cũng không phải cần tới ngay tức thì.
Tạ Vãn Tình nghiêng má, cọ nhè nhẹ vào lòng tay rộng Trương Khác, nếu chẳng phải trên bờ đê thi thoảng cũng có người đi qua, cô thực sự muốn dựa vào lòng Trương Khác nghỉ ngơi một chút.
- Nói chung là kế hoạch tài vụ phải sửa đổi rất nhiều, may mà lợi nhuận của Ái Đạt khá khả quan, nếu không chẳng thể làm nhiều việc cùng lúc như thế ...
Thấy ánh mắt Tạ Vãn Tình lộ vẻ mơ màng, Trương Khác vòng tay qua eo cô kéo lại gần, cúi đầu xuống hôn lên cánh môi thơm, đến khi mặt cô đỏ lựng như hoa đào, hơi thở gấp gáp mới thôi.
Qua hàng bạch dương nhìn thấy giám đốc vườn bách thảo đi tới, chắc ông ta công nhân nói bọn họ tới, nên đến đây, Trương Khác buông Tạ Vãn Tình ra:
- Nếu chị đã quyết rồi thì chuyện nơi này giao hết cho chị phụ trách đấy ...
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~
Tạ Kiếm Nam trước đó có nghiên cứu về sản nghiệp đầu đĩa, gần như hắn có đi sâu nghiên cứu tương đối về điện tử gia dụng, đó là môn học mà bắt buộc hắn mình phải học, theo hắn thấy một doanh nghiệp có chuỗi siêu thị điện máy hoàn thiện phải chi phối được nhà máy chế tạo, nếu có khả năng thì tham gia vào đó mới mức độ thích hợp cũng được.
Hải Thái hiện không có thừa tinh lực để tham gia vào chuyện này, nhưng công ty mẹ Chính Thái thì có thể, Tạ Kiếm Nam ở lại Hải Châu ba ngày, tìm hiểu rõ tình hình cung ứng linh kiện, còn bỏ nửa ngày ở khu công nghiệp điện tử ở trấn Ích Long, khá hài lòng với tình hình sản xuất của nhà máy điện tử của Cẩm Thành.
Hiện nhà máy này đã có ba cái thiếu:
Một là cung ứng linh kiện bị hạn chế, đó là vấn đề cả nghành nghiệp đang đối diện, chỉ có thể đợi công trình kỳ hai của Phillips đi vào hoạt động.
Hai là kỹ thuật yếu kém, tuy giai đoạn này yêu cầu lắp ráp đầu đĩa yêu cầu không cao, nhưng muốn giảm giá thành, chất lượng sản xuất ổn định hơn, tính năng hoàn thiện hơn, thì phải nâng cao kỹ thuật, điểm này bất kể là Chính Thái trợ giúp, hoặc Cẩm Thành tự khắc phục đều không có mấy.
Thị trường hẹp, không có nhiều kinh nghiệm phát triển thị trường, quan trọng thiếu ngộ tính và khí phách, nhiều người nghĩ Ái Đạt thành công chẳng qua là nhờ cái danh Tiêu Vương.
Tạ Kiếm Nam vốn hứng thú tiến vào nghành điện thoại di động, chỉ là hiện giờ tiền vào nghành nghiệp này hạn chế quá lớn, điều kiện chưa chín muồi, làm từ đầu đĩa cũng tạm.
Trước khi rời khỏi Hải Châu, Tạ Kiếm Nam chính thức thông báo cho Đan Mai đại biều cho Chính Thái chính thức yêu cầu rút vốn.
Vì hóa giải áp lực tài chính hiện tại cũng như làm thông thuận quan hệ giữa các công ty, Trương Khác và Tạ Vãn Tình quyết định bỏ 3000 vạn ra mua lại và gạch bỏ cổ phần của Chính Thái.
Tiếp đó cổ phần của Chu Du, Thái Phi Quyên, Thiệu Chí Cương đều chuyển sang tên của Trương Khác, tiền chuyển nhượng cổ phần sẽ trả trong một năm.
Cẩm Hồ mua nhà máy Tân Quang với 3300 vạn, giao hẹn thanh toán với chính phủ Thành Nam trong vòng một năm, thành lập tập đoàn Tân Quang, đem toàn bộ nghiệp vụ liên quan tới nghành giấy của Cẩm Hồ đưa vào Tân Quang, do Chu Du làm tổng giám đốc.
Trương Khác chuyện cổ phần Cẩm Hồ dưới danh nghĩa Việt Tú vào mình, Cẩm Hồ chính thức đổi tên thành công ty hữu hạn Cẩm Hồ, quản lý tập đoàn Tân Quang và điện tử Ái Đạt, Việt Tú HC bị gạch tên thành di tích lịch sử, Việt Tú HK không còn liên quan gì tới doanh nghiệp trong nước nữa.
Một Cẩm Hồ hùng mạnh hoàn toàn mới xuất hiện, Trương Khác chính thức từ sau rèm đi lên sân khấu, đảm nhận đại biểu pháp nhân của Cẩm Hồ, đây là công ty 100% cổ phần thuộc về y, với tính cách hướng nội của Trương Khác tất nhiên không khoe khoang tùm lum, nhưng ít nhất phải chính thức thông báo với Đường Học Khiếm.
Trước đó Đường Học Khiêm chỉ biết Trương Khác tham dự vận hành Ái Đạt, Cẩm Hồ còn can dự sâu thế nào không rõ, nhưng chắc chắn đảm bảo phú quý cả đời, đến khi biết một mình y năm 67% cổ phần của Ái Đạt, cùng toàn bộ Cẩm Hồ thì giật nảy mình, lúc này Trương Khác mới giải thích kỹ quá trình, Đường Học Khiêm nghe xong cười khổ với Trương Tri Hành:
- Xem ra Tiểu Khác vượt xa tôi với anh rồi ....
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Trước cánh cửa nhỏ thẫm màu là tấm biển nhỏ bằng gỗ lim, khắc " số ba ngõ Đan Tỉnh", tấm biển này rất phong cách cổ điển, đẩy cửa đi vào nhìn thấy bình phong khắc năm chữ triện "Bát Cẩm Trân Hào Cư", sát bờ tường ngói xanh là ao hoa xen, sóng nước lăn tăn, sen tươi mới nhú chồi, vài cây cỏ nước lay động theo gió, vòng qua bình phong là hành lang kiểu cổ, đầy phong tình họa cổ của Hải châu.
Nơi này vốn là hậu viện của quán cờ, còn có một cửa nhỏ thông với quán cờ.
Trải qua nửa năm tu sửa chình trang, quán cờ đã vén màn khai trương, thu hút người qua đường tới xem, khiến cả con phố bị tắc mất nửa ngày trời, cổ lâu lộng lẫy trang nghiêm đứng trước mặt, khiến mọi người suy nghĩ tới giá trị quần thể kiến trúc cổ Sa Điền.
Chuẩn bị chính thức kinh doanh vào ngày 8 tháng 4, mấy ngày qua Trần Kỳ bận tối mặt, Lưu Phân là kế toán của Tân Quang, hoàn toàn không giúp gì được, đợi bên Cẩm Hồ trù tính xong xuôi, nhà máy Tân Quang cũng qua khoảng thời gian bận rộn nhất, Chu Phục mới rảnh rỗi tới xem qua.
Thấy Chu Phục đi vào, Hứa Thụy Bình con trai thứ hai của Hứa Hồng Bá tươi cười nói:
- A, ông chủ lớn tới rồi, chia thuốc cho mọi người hút nào.
Chu Phục lấy thuốc lá ra mời, Hứa Thụy Bình trêu:
- Ông chủ lớn lương mỗi năm 60 vạn mà cũng hút thuốc Cẩm Hồ như chúng tôi sao?
Chu Phục cười khổ, nhà máy Tân Quang bỏ 60 vạn tiền lương một năm thuê phó tổng giám đốc Tống Chí Hữu đã thành tin tức lớn ở Hải Châu, báo chí trên tỉnh cũng cho đăng tải, lần này Cẩm Hồ thay đổi tác phong kín đáo trước kia, gây xôn xao lớn.
Chu Phục tuy cũng là phó tổng giám đốc của Tân Quang, nhưng lương còn kém xa, vừa rồi Tân Quang thuê mấy nhân viên cao cấp, lương hàng năm từ 10 vạn tới 50 vạn, ngay cả lương của tổng giám đốc như Chu Du chỉ có 30 vạn, nhưng Chu Du có hoa hồng từ cổ phần nên là chuyện khác.
Người ngoài không biết nội tình, chỉ nghĩ Tân Quang trả lương cho người quản lý cùng cấp là giống nhau, nên cho rằng lương Chu Phục là 60 vạn, mức lương này đủ làm người Hải Châu nghe rớt hàm.
Phải biết rằng lương bình quân ở Hải Châu tăng mạnh sau năm 95 mới chỉ dừng ở 300 - 400 một tháng, nhà máy một năm lợi nhuận 60 vạn ở Hải Châu được coi là vai vế ở Hải Châu rồi.
Chu Phục giải thích mấy lần mà chẳng ai tin, mệt, không giải thích nữa, thầm nghĩ Tống Chí Hữu cầm 60 vạn này cũng chẳng dễ sống, báo chí đưa tin một cái, hắn coi như bị Trương Khác đẩy lên giàn thiêu, những người khác trong công ty đều nhìn hắn chằm chằm.
Mức lương đó đúng là hấp dẫn, Tống Chí Hữu lại là người vùng ngoài, vừa mới tới có ngay mức lương cao hơn cả tổng giám đốc, bất kể là ai cũng không phục, muốn xem xem hắn hoàn thành mục tiêu công ty giao cho ra sao?
Trong hai năm trộng 600 mẫu rừng, trù bị được 5 tỷ hạng mục làm bột giấy, làm được hai chuyện này, lương như thế cũng đáng.
Chu Phục đưa tay ra muốn giật lại điếu thuốc trong tay Hứa Thụy Bình:
- Không hút thì thôi .. Cậu tự trả lương cho mình bao nhiêu?
- Em định làm vườn bách thảo lớn cỡ nào? Chị xây trường học kề sát vườn bách thảo và đê sông, như vậy phải quy hoạch thật tốt, vườn bách thảo cũng phải tăng tốc, chị sẽ đầu tư một khoản tiền vào vườn bách thảo .
Trương Khác dùng hai nâng khuôn mặt mịn mang sàng bóng của Tạ Vãn Tình, để cô nhìn thẳng vào mình, từ trong đôi mắt muôn vàn phong tình đó, nhìn ra được cô đã quyết tâm rồi, liền bỏ ý khuyên can:
- Như vậy cũng được, chỉ có điều tài chính sẽ hơi eo hẹp.
- Trừ khoản tiền phải trả cho 30% phải trả cho Chính Thái, số tiền khác không cần gấp, em không phải hẹn với Tống Bồi Minh, tiền mua nhà máy Tân Quang sẽ trả hết trong một năm sao? Chị làm trường học cũng không phải cần tới ngay tức thì.
Tạ Vãn Tình nghiêng má, cọ nhè nhẹ vào lòng tay rộng Trương Khác, nếu chẳng phải trên bờ đê thi thoảng cũng có người đi qua, cô thực sự muốn dựa vào lòng Trương Khác nghỉ ngơi một chút.
- Nói chung là kế hoạch tài vụ phải sửa đổi rất nhiều, may mà lợi nhuận của Ái Đạt khá khả quan, nếu không chẳng thể làm nhiều việc cùng lúc như thế ...
Thấy ánh mắt Tạ Vãn Tình lộ vẻ mơ màng, Trương Khác vòng tay qua eo cô kéo lại gần, cúi đầu xuống hôn lên cánh môi thơm, đến khi mặt cô đỏ lựng như hoa đào, hơi thở gấp gáp mới thôi.
Qua hàng bạch dương nhìn thấy giám đốc vườn bách thảo đi tới, chắc ông ta công nhân nói bọn họ tới, nên đến đây, Trương Khác buông Tạ Vãn Tình ra:
- Nếu chị đã quyết rồi thì chuyện nơi này giao hết cho chị phụ trách đấy ...
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~
Tạ Kiếm Nam trước đó có nghiên cứu về sản nghiệp đầu đĩa, gần như hắn có đi sâu nghiên cứu tương đối về điện tử gia dụng, đó là môn học mà bắt buộc hắn mình phải học, theo hắn thấy một doanh nghiệp có chuỗi siêu thị điện máy hoàn thiện phải chi phối được nhà máy chế tạo, nếu có khả năng thì tham gia vào đó mới mức độ thích hợp cũng được.
Hải Thái hiện không có thừa tinh lực để tham gia vào chuyện này, nhưng công ty mẹ Chính Thái thì có thể, Tạ Kiếm Nam ở lại Hải Châu ba ngày, tìm hiểu rõ tình hình cung ứng linh kiện, còn bỏ nửa ngày ở khu công nghiệp điện tử ở trấn Ích Long, khá hài lòng với tình hình sản xuất của nhà máy điện tử của Cẩm Thành.
Hiện nhà máy này đã có ba cái thiếu:
Một là cung ứng linh kiện bị hạn chế, đó là vấn đề cả nghành nghiệp đang đối diện, chỉ có thể đợi công trình kỳ hai của Phillips đi vào hoạt động.
Hai là kỹ thuật yếu kém, tuy giai đoạn này yêu cầu lắp ráp đầu đĩa yêu cầu không cao, nhưng muốn giảm giá thành, chất lượng sản xuất ổn định hơn, tính năng hoàn thiện hơn, thì phải nâng cao kỹ thuật, điểm này bất kể là Chính Thái trợ giúp, hoặc Cẩm Thành tự khắc phục đều không có mấy.
Thị trường hẹp, không có nhiều kinh nghiệm phát triển thị trường, quan trọng thiếu ngộ tính và khí phách, nhiều người nghĩ Ái Đạt thành công chẳng qua là nhờ cái danh Tiêu Vương.
Tạ Kiếm Nam vốn hứng thú tiến vào nghành điện thoại di động, chỉ là hiện giờ tiền vào nghành nghiệp này hạn chế quá lớn, điều kiện chưa chín muồi, làm từ đầu đĩa cũng tạm.
Trước khi rời khỏi Hải Châu, Tạ Kiếm Nam chính thức thông báo cho Đan Mai đại biều cho Chính Thái chính thức yêu cầu rút vốn.
Vì hóa giải áp lực tài chính hiện tại cũng như làm thông thuận quan hệ giữa các công ty, Trương Khác và Tạ Vãn Tình quyết định bỏ 3000 vạn ra mua lại và gạch bỏ cổ phần của Chính Thái.
Tiếp đó cổ phần của Chu Du, Thái Phi Quyên, Thiệu Chí Cương đều chuyển sang tên của Trương Khác, tiền chuyển nhượng cổ phần sẽ trả trong một năm.
Cẩm Hồ mua nhà máy Tân Quang với 3300 vạn, giao hẹn thanh toán với chính phủ Thành Nam trong vòng một năm, thành lập tập đoàn Tân Quang, đem toàn bộ nghiệp vụ liên quan tới nghành giấy của Cẩm Hồ đưa vào Tân Quang, do Chu Du làm tổng giám đốc.
Trương Khác chuyện cổ phần Cẩm Hồ dưới danh nghĩa Việt Tú vào mình, Cẩm Hồ chính thức đổi tên thành công ty hữu hạn Cẩm Hồ, quản lý tập đoàn Tân Quang và điện tử Ái Đạt, Việt Tú HC bị gạch tên thành di tích lịch sử, Việt Tú HK không còn liên quan gì tới doanh nghiệp trong nước nữa.
Một Cẩm Hồ hùng mạnh hoàn toàn mới xuất hiện, Trương Khác chính thức từ sau rèm đi lên sân khấu, đảm nhận đại biểu pháp nhân của Cẩm Hồ, đây là công ty 100% cổ phần thuộc về y, với tính cách hướng nội của Trương Khác tất nhiên không khoe khoang tùm lum, nhưng ít nhất phải chính thức thông báo với Đường Học Khiếm.
Trước đó Đường Học Khiêm chỉ biết Trương Khác tham dự vận hành Ái Đạt, Cẩm Hồ còn can dự sâu thế nào không rõ, nhưng chắc chắn đảm bảo phú quý cả đời, đến khi biết một mình y năm 67% cổ phần của Ái Đạt, cùng toàn bộ Cẩm Hồ thì giật nảy mình, lúc này Trương Khác mới giải thích kỹ quá trình, Đường Học Khiêm nghe xong cười khổ với Trương Tri Hành:
- Xem ra Tiểu Khác vượt xa tôi với anh rồi ....
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Trước cánh cửa nhỏ thẫm màu là tấm biển nhỏ bằng gỗ lim, khắc " số ba ngõ Đan Tỉnh", tấm biển này rất phong cách cổ điển, đẩy cửa đi vào nhìn thấy bình phong khắc năm chữ triện "Bát Cẩm Trân Hào Cư", sát bờ tường ngói xanh là ao hoa xen, sóng nước lăn tăn, sen tươi mới nhú chồi, vài cây cỏ nước lay động theo gió, vòng qua bình phong là hành lang kiểu cổ, đầy phong tình họa cổ của Hải châu.
Nơi này vốn là hậu viện của quán cờ, còn có một cửa nhỏ thông với quán cờ.
Trải qua nửa năm tu sửa chình trang, quán cờ đã vén màn khai trương, thu hút người qua đường tới xem, khiến cả con phố bị tắc mất nửa ngày trời, cổ lâu lộng lẫy trang nghiêm đứng trước mặt, khiến mọi người suy nghĩ tới giá trị quần thể kiến trúc cổ Sa Điền.
Chuẩn bị chính thức kinh doanh vào ngày 8 tháng 4, mấy ngày qua Trần Kỳ bận tối mặt, Lưu Phân là kế toán của Tân Quang, hoàn toàn không giúp gì được, đợi bên Cẩm Hồ trù tính xong xuôi, nhà máy Tân Quang cũng qua khoảng thời gian bận rộn nhất, Chu Phục mới rảnh rỗi tới xem qua.
Thấy Chu Phục đi vào, Hứa Thụy Bình con trai thứ hai của Hứa Hồng Bá tươi cười nói:
- A, ông chủ lớn tới rồi, chia thuốc cho mọi người hút nào.
Chu Phục lấy thuốc lá ra mời, Hứa Thụy Bình trêu:
- Ông chủ lớn lương mỗi năm 60 vạn mà cũng hút thuốc Cẩm Hồ như chúng tôi sao?
Chu Phục cười khổ, nhà máy Tân Quang bỏ 60 vạn tiền lương một năm thuê phó tổng giám đốc Tống Chí Hữu đã thành tin tức lớn ở Hải Châu, báo chí trên tỉnh cũng cho đăng tải, lần này Cẩm Hồ thay đổi tác phong kín đáo trước kia, gây xôn xao lớn.
Chu Phục tuy cũng là phó tổng giám đốc của Tân Quang, nhưng lương còn kém xa, vừa rồi Tân Quang thuê mấy nhân viên cao cấp, lương hàng năm từ 10 vạn tới 50 vạn, ngay cả lương của tổng giám đốc như Chu Du chỉ có 30 vạn, nhưng Chu Du có hoa hồng từ cổ phần nên là chuyện khác.
Người ngoài không biết nội tình, chỉ nghĩ Tân Quang trả lương cho người quản lý cùng cấp là giống nhau, nên cho rằng lương Chu Phục là 60 vạn, mức lương này đủ làm người Hải Châu nghe rớt hàm.
Phải biết rằng lương bình quân ở Hải Châu tăng mạnh sau năm 95 mới chỉ dừng ở 300 - 400 một tháng, nhà máy một năm lợi nhuận 60 vạn ở Hải Châu được coi là vai vế ở Hải Châu rồi.
Chu Phục giải thích mấy lần mà chẳng ai tin, mệt, không giải thích nữa, thầm nghĩ Tống Chí Hữu cầm 60 vạn này cũng chẳng dễ sống, báo chí đưa tin một cái, hắn coi như bị Trương Khác đẩy lên giàn thiêu, những người khác trong công ty đều nhìn hắn chằm chằm.
Mức lương đó đúng là hấp dẫn, Tống Chí Hữu lại là người vùng ngoài, vừa mới tới có ngay mức lương cao hơn cả tổng giám đốc, bất kể là ai cũng không phục, muốn xem xem hắn hoàn thành mục tiêu công ty giao cho ra sao?
Trong hai năm trộng 600 mẫu rừng, trù bị được 5 tỷ hạng mục làm bột giấy, làm được hai chuyện này, lương như thế cũng đáng.
Chu Phục đưa tay ra muốn giật lại điếu thuốc trong tay Hứa Thụy Bình:
- Không hút thì thôi .. Cậu tự trả lương cho mình bao nhiêu?
/1170
|