Hứa Tư lúc này đang ở trấn Ích Long thương lượng chuyện tăng cổ phiếu với phía Tôn Thượng Nghĩa, Trương Tri Phi liền kéo Thiệu Chí Cương tới đó, buổi trưa mời cả Thái Phi Quyên tới ăn cơm, ăn xong bữa cơm trưa bàn ổn thỏa cả hai việc.
Thiệu Chí Cương lập một công ty tên Cty Hữu han quản lý tài sản Cẩm Hồ, đem tòa nhà 16 tầng ở Ngũ Lý Khê vào công ty này, sau đó đem toàn bộ cổ phần của công ty chuyển nhượng cho Cẩm Hồ, hoàn thành quá trình bán lấy tiền mặt.
Hứa Tư nhận được điện thoại của Trương Tri Phi, nghe ông xưng là chú, chột dạ không biết Trương Tri Phi tìm mình có chuyện gì.
Nói ra số tiền 12 vạn trước kia Trương Khác cho nhà cô vay là lấy từ Trương Tri Phi, có nghĩa là Trương Tri Phi ngầm thừa nhận quan hệ giữa cô và Trương Khác rồi, hoặc nói " vờ không biết" thì hợp lý hơn.
Lúc này thái độ Trương Tri Phi trong điện thoại làm cô luống cuống, sâu trong nội tâm cô rất muốn được Trương gia thừa nhận, cho nên Trương Tri Phi nói gì cô đồng ý cái nấy.
Tức là Hứa Tư chưa rõ chuyện ra làm sao đã gật đầu đem bất động sản ngõ Đan Tình nhập vào công ty địa ốc sắp thành lập.
Thiệu Chí Cương cùng Trương Tri Phi rời khỏi trấn Ích Long vẫn rất ngạc nhiên:
- Tôi còn lo Hứa Tư không đồng ý, trước khi tới nghĩ đủ mọi cách thuyết phục, không ngờ chẳng cần dùng tới. Thường ngày cô ấy rất có chủ kiến, không hẳn có chủ kiến là đưa ra được quyết định chính xác, nhưng cô ấy chưa hiểu chuyện gì đã đồng ý, với cô ấy mà nói không phải là quyết định chính xác.
Trương Tri Phi đắc ý nói:
- Tôi là chú nó mà lại ...
Buổi chiều Trương Khác tới nhà máy Ái Đạt, tiến hành tổng kết công tác thời gian qua, tới tới khi trởi xẩm tối, Trương Khác mới kiếm cớ có việc, lái xe đưa Hứa Tư về thành phố.
Mùa đông trời tối sớm, xe tới gần Tượng Sơn da trời đã thành màu xanh xám hiện mới chỉ có hơn 5 giờ một chút.
Hứa Tư ngồi trong xe gọi điện cho Tạ Vãn Tình, trường học đã xây xong cơ sở, muốn đạt tiêu chuẩn trường học cấp một thì còn phải bố trí rất nhiều trang thiết bị, công việc còn khá bộn bề. Ba nha đầu thì được Lý Minh Du và giúp việc đưa về sớm rồi.
Hứa Tư muốn tới vườn bách thảo dạo một vòng, thuận tiện đợi Tạ Vãn Tình cùng về thành phố.
Vườn bách thảo qua một năm kiến thiết đã có quy mô tương đối, không muốn bị người khác làm phiền, Trương Khác và Hứa Tư đỗ xe dưới tán cây nói chuyện, nghe Hứa Tư kể lại chuyện buổi trưa, Trương Khác gãi đầu:
- Chú nói gì chị liền hồ đồ đồng ý hết à?
Hứa Tư ngồi nghiêng người, cánh tay gác lên bảng điều khiển xe, tay còn lại nắm tay Trương Khác:
- Tôi nghĩ chú không hại cậu đâu.
Trương Khác vuốt ve lòng bàn tay Hứa Tư:
- Tất nhiên chú không hại em, cũng không hại được em; nhưng hại chị quá đơn giản, họ muốn thuận tiện kéo cả em vào.
Hứa Tư bối rối nói:
- Vậy làm sao bây giờ, tôi đồng ý rồi, quan trọng là tôi chẳng biết mình đồng ý cái gì, giờ lại không thể tìm chú hỏi.
Trương Khác đâu ngờ chú lại giở trò lưu manh đó, Hứa Tư thường ngày rất thông minh, nhưng bị chú nắm lấy nhược điểm tình cảm ... Nghe cô luôn miệng gọi "chú", Trương Khác hiểu tâm lý của cô, cũng như y gọi Thi Vệ Trung là cậu vậy, cả hai đều mong muốn được gia đình hai bên thừa nhận, nói:
- Vậy chị thấy sao, có tiếc không?
- Tôi nghĩ rồi, ngõ Đan Tỉnh phải đem khai thác trước như thế mới mở màn cho việc dựng lại Đông Sa Điền, lo thì có lo một chút, có điều không thể vì chút lo lắng kéo chậm lại sự phát triển của cả Đông Sa Điền..
- Vậy chị tham dự vào cũng tốt, tránh cho họ quá hám lợi làm hỏng nơi đó.
Trương Khác lại nhớ ra một chuyện:
- Đêm qua chị không về nhà, nói sao với trong nhà.
- Giờ cậu mới quan tâm tới có phải là quá muộn rồi không?
Hứa Tư nguýt y một cái.
- Không phải, em chỉ đang nghĩ, hay là hôm nay cũng lấy cớ đó không về nữa.
- Mơ đi, tôi bảo mẹ tôi về nhà ăn tối rồi.
- Ăn tối à.
Trương Khác nghiêm trang nói:
- Em cũng muốn ăn, có em đang nghĩ là ăn chị trước hay ăn tối trước.
- ...
Hứa Tư đỏ mặt, đưa tay che đôi mắt không lành mạnh của Trương Khác.
Trương Khác vừa mới định có hành động thì cảm thấy thân xe rung lên, quay đầu lại nhìn, cửa kính phía sau có một chiếc áo đỏ áp vào, một cái tay đang vui vào trong áo mầy mò, thì ra có một đôi tình lữ tưởng trong xe không có ai dựa vào âu yếm nhau, cửa kính xe Trương Khác bên trong nhìn ra thì rõ, bên ngoài nhìn vào không thấy gì..
Vườn bách thảo không mở cửa với bên ngoài, vào đây được phải là người quen, cho dù không phải quen Trương Khác thì cũng quen với ai đó ở Cẩm Hồ.
Ngồi trong xe nhìn trộm người ta thì không hay, Trương Khác đưa tay gõ gõ lên cửa kính, cô gái áo đỏ kia giật bắn mình, kéo vội cái tay trong áo mình ra, còn lộ ra cả mảng eo trắng xóa.
Hai người ở bên ngoài hoảng hồn, Trương Khác cảm thấy cô gái này quen quen, bạn trai cô ta thì không biết, chuyện riêng tư của mình bị người ta bắt gặp, mà bên mình lại phía sai, cô gái mặt đỏ dừ, kéo thanh niên kia định đi.
Cô gái kia đỏ mặt, Trương Khác choàng nhớ ra, ấn cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ra cười nói:
- Đinh tiểu thư, cho tôi gửi lời hỏi thăm chú cô.
Đinh Lỵ Hoa nhìn thấy Trương Khác càng hoảng loạn, Chu Tiểu Binh nắm tay cô sinh nghi ngờ, hỏi cô Trương Khác là ai, Đinh Lỵ Hoa mất một lúc mới trấn tĩnh lại được:
- Ông chủ của Ái Đạt, là người trẻ quá mức mà em nói với anh ...
Lẽ ra điện khí Tân Nguyên chưa đủ tư cách trực tiếp gặp Trương Khác, nhưng nếu gặp rồi, Đinh Lỵ Hoa tất nhiên không bỏ qua cơ hội, mặc dù chuyện vừa rồi cực kỳ xấu hổ, nhưng không thể vì thế làm cơ hội bay mất.
Thấy Đinh Lỵ Hoa không những không thẹn thùng kéo bạn trai bỏ chạy mà còn dẫn hắn tới chào, Trương Khác ngạc nhiên, nhớ lại cô gái một năm trước khi mình thăm quan nhà máy Tân Nguyên hơi chút là đỏ mặt, thầm cái khái: Hơn một năm không gặp, cô ấy thay đổi nhiều thật.
Lần này tới lượt Hứa Tư xấu hổ rồi, cô và Trương Khác đỗ xe ở chỗ kín đáo vắng vẻ này, còn trốn trong xe, đương nhiên càng ám muội, may lúc này Tạ Vãn Tình gọi điện tới, hỏi cô và Trương Khác ở đâu.
Thấy Trương Khác lái xe muốn đi, Đinh Lỵ Hoa cuống lên, Tân Nguyên có được hạn ngạch tham dự thử nghiệm đầu đĩa mới hay không phụ thuộc vào ý nghĩ của người này, vội nói:
- Thật là trùng hợp, Khác thiếu gia có thể cho tôi cơ hội mời Khác thiếu gia và Hứa tiểu thư ăn cơm không?
- Hôm nay à?
Trương Khác suy nghĩ:
- Chúng tôi đã hẹn người khác ở đây, nếu hai người sẵn lòng mời cả họ theo thì tôi không ngại ăn bữa cơm này.
Ở khu phong cảnh Tượng Sơn có một khách sạn theo kiểu khu nghỉ mát, nơi đó mới xây được bảy tám biệt thự thì rơi vào tranh cãi tài vụ, thêm vào hạng mục khai khác khu phong cảnh Tượng Sơn rất lề mề, nên chỗ đó từ năm 94 chẳng khác gì bỏ hoang.
Nơi đó khai phát nhà ở cũng chẳng hưng thịnh mấy, xung quanh vắng vẻ, tám chín biệt thự chẳng lèm nên quy mô gì, có điều sau khi tập đoàn Thế Kỷ thành lập nên, Thiệu Chí Cương quyết đoán ra tay, mua lại nơi đó với ra rẻ, nửa năm qua đã lập nên được khách sạn khá có quy cách.
Trương Khác chưa có cơ hội tới đó, nghe Đinh Lỵ Hoa mời đó ăn cơm cũng rất hứng thú, đợi Tạ Vãn Tình và Trương Đình tới liền lái xe rời vườn bách thảo.
Xe của Đinh Lỵ Hóa là chiếc Santana đỗ ngoài cổng vườn bách thảo khá xa, Trương Khác bảo bọn họ:
- Nơi này tạm thời không mở cửa với người ngoài, có điều chỉ cần nói với bảo vệ là hai người tìm chỗ thảo luận lý tưởng cuộc đời thì bảo vệ không ngăn đâu.
Đinh Lỵ Hoa đỏ mặt, nhưng vẫn nói:
- Vậy chúng tôi coi như như Khác thiếu gia mở cửa nơi này với chúng tôi rồi...
Khi tới khách sạn, Đinh Văn Tường đã nhận được điện thoại của cháu gái gái, chạy tới trước đợi nhím Trương Khác.
Trong năm sáu ngày vừa qua, Đinh Văn Tường đã bàn bạc xong chuyện liên doanh sáu nhà máy đầu đĩa, hiện quan trọng nhất là tập trung hết nhân viên kỹ thuật nhà máy lại, chuẩn bị sẵn sàng kỹ thuật thử nghiệm đầu đĩa mới.
Mấy ngày qua Đinh Văn Tường bận tối mặt tối mũi, nhưng nhìn thấy được tương lai vô cùng tươi sáng, khi nhận được điện thoại của Đinh Lỵ Hoa, kích động run lên, không biết cháu gái mình sao mời được đại nhân vật này.
Trương Khác gặp Đinh Văn Tường một lần năm ngoái cũng biết ông ta là nhân vật hiểu đời, quản lý công ty cũng rất có phương pháp, trong bao nhiêu nhà máy đầu đĩa ở Hải Châu, Tân Nguyên chỉ có nguồn lực vươn lên được không phải là ngẫu nhiên, lại còn chuẩn xác tìm ra phương hướng kiếm lấy hạn ngạch thử nghiệm đầu đĩa, có thể coi là nhân vật không đơn giản.
Mặc dù bên ngoài đều nói việc tuyển chọn hạn ngạch là do TI, C-Cube, Phillips nắm vai trò chủ đạo, song ba công ty đó thì có dính líu lợi ích gì với doanh nghiệp khác ở Hải Châu? Nói thẳng ra thì một hạn ngạch của Hải Châu tất nhiên do Ái Đạt quyết định.
Như vậy thái đọ Trương Khác là quan trọng nhất, Đinh Văn Tường hiểu điều này, nhưng cũng lo suy đoán của mình sai, dù sao mới gặp mặt một lần, làm sao nói chuẩn xác một.
Cơ hội hiếm có, Đinh Văn Tường trình bày toàn bộ kế hoạch liên doanh sáu nhà máy, ai cũng biết lúc này đề phòng Ái Đạt là không càn thiết, chẳng bằng thẳng thắn bảy tỏ thành ý.
- Vậy hãy thành lập công ty tiêu thụ khu vực.
Trương Khác xen vào một câu:
- Đem quyền đại lý địa phương chỉnh hợp vào một công ty, nhà máy phải nắm kênh tiêu thụ trong tay, không thể để nhà phân phối kiểm soát nó ...
Bữa cơm này Trương Khác nói rất ít, đa phần chỉ ậm ừ, cùng lắm chỗ nào không nghe rõ thì hỏi lại, đột nhiên khi Đinh Văn Tường nói tới vấn đề chỉnh hợp mạng lưới tiêu thụ của bảy nhà máy là điều làm ông ta đau đầu nhất, Trương Khác đưa ra một kiến nghị rất rõ ràng như thế, làm đám Đinh Văn Tường cứ ngớ ra.
Đám Đinh Văn Tường thừa nhận Trương Khác có thiên phú thương nghiệp cực cao, nhưng thiên phủ này là dùng cho Ái Đạt, chẳng liên quan gì tới Tân Nguyên, đưa ra kiến nghị gì chắc chỉ là lời khách sáo mang tính chất đối phó, nên nghe câu này bọn họ không hề coi trọng, nhưng vẫn tỏ ra cảm kích.
Trên bữa cơm không có thời gian suy nghĩ, đợi tan tiệc trên đường về, Đinh Văn Tường mới càng nghĩ càng thấy ý nghĩa ẩn trong câu nói của Trương Khác, liền bất chấp hiện đã là 9 giờ tối, gọi cao tầng phòng thị trường tới, thảo luận cả đêm mới nhận ra kiến nghị của Trương Khác hiện là cách duy nhất chỉnh hợp mạng lưới tiêu thụ tản mác của bày nhà máy.
Sau khi các vấn đề đạt được nhậ thức chung, chuyện phiền lòng Đinh Văn Tường mấy ngày qua được giải quyết, nhưng nảy sinh ra nghi hoặc mới: Trương Khác vì sao lại chỉ ra con đường giải quyết vấn đề giúp Tân Nguyên?
Trước kia Trương Khác không lợi dụng cung ứng linh kiện chèn ép Khoa Vương, Đinh Văn Tường thừa nhận khí độ hơn người của Trương Khác, sự thực cũng chứng minh Khoa Vương không tạo thành được nguy hiểm cho Ái Đạt.
Nhưng thời nay nói tới khí độ kinh doanh thì quá lý tưởng chủ nghĩa rồi, cho dù Ái Đạt có xem thường Tân Nguyên tới đâu chẳng lẽ không sợ Tân Nguyên phát triển lên sẽ gây ảnh hưởng tới Ái Đạt?
Ngày 18 tháng 1, Đinh Văn Tường chính thức tìm Tô Tân Đông nói chuyện thử nghiệm máy mẫu, mời Tô Tân Đông và nhóm Trần Tín Sinh tham quan nhà máy Tân Nguyên, sau khi bảy nhà máy liên họp với nhau, quy mô rất khả quan, tiếp đó nghe Đinh Văn Tường trình bày phương an liên doanh cụ thể, phía Ái Đạt đồng ý cho bọn họ hạn ngạch kia, thậm chí phái hai kỹ sư tới chỉ đạo bọn họ chuẩn bị công tác thử nghiệm máy mới.
Đinh Văn Tường không kìm được nói ra nghi hoặc của mình, Tô Tân Đông giải thích:
- Điện tử Ái Đạt hai năm qua càng phát triển càng thấy chỉnh thế nền công nghiệp ở Hải Châu hạn chế nghiêm trọng sự phát triển của Ái Đạt, nên mới kéo tất cả cùng nỗ lực tiến lên. Nếu như sợ Khoa Vương cùng Tân Nguyên các vị mà không dám đưa công nghiệp điện tử Hải Châu phát triển thì Ái Đạt vĩnh viễn không trở thành được doanh nghiệp điện tử hàng đầu.
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Còn nửa tháng nữa mới tới Tết năm 1997, nhưng không khí Hải Châu tựa hồ đã bao chùm trong sự náo nhiệt trước Tết.
Tạ Kiếm Nam đứng ở trước công trường trung tâm nghiên cứu Khoa Vương, mặc đồ tây đội mũ bảo hộ lao động, mày nhíu lại , tin tức "tứ cự đầu" chọn nhà máy Tân Nguyên tham dự thử nghiệm đầu đĩa mới vào sáng nay, mặc dù trước đó đã dự liệu sẵn rồi, nhưng khi chính thức nghe tin vẫn cảm thấy nhụt chí.
Trần Tĩnh mặc áo nhung dài màu đen, chân đi tất da, cực kỳ gợi cảm, lạnh thì cũng chẳng lạnh, nhưng mà đứng ở trên công trường cảm giác hơi quái dị, cô nói:
- Nghe nói Ái Đạt còn phái kỹ sư tới chỉ đạo Tân Nguyên tiến hành chuẩn bị kỹ thuật.
- Loại chuyện vớ vẩn này bọn chúng tùy tiện có thể quyết định được ngay, lề mề như thế chẳng qua là vì mở rộng sức ảnh hưởng của Ái Đạt.
Trương Khác muốn chơi trò gì, Tạ Kiếm Nam hiểu phần nào, nhưng hiểu thì sao, quyền chủ động nắm trong tay người ta, hắn chỉ có thể nghiến răng căm tức:
- Bọn chúng xác định Tân Nguyên trước cũng là để cho chúng ta xem, Khoa Vương biết Tân Nguyên sau này trở thành cường địch của mình, lúc này cũng không thể không đi qua lại với họ, em đợi mà xem, thằng nhóc đó nhất định nấp sau lưng nghĩ như thế đấy.
Trần Tĩnh mím môi không nói, có lẽ ngay từ đầu lựa chọn Ái Đạt làm đối thủ là một quyết định sai lầm, cô cũng dần hiểu ra đám Lưu Minh Huy bỏ sang Khoa Vương không đơn thuần vì Trương Khác không biết dùng người như Tạ Kiếm Nam và Lưu Minh Huy giải thích, đồng thời dần nhận ra thù hận không bình thường của Tạ Kiếm Nam với Trương Khác, nó không phải đối địch bình thường trên thương trường nữa, có điều cô không hiểu vì sao?
Tháng trước tết là tháng tiêu thụ sản phẩm điện tử rất tốt, quảng cáo Tiêu Vương cũng chính thức được đăng, lượng tiêu thụ đầu đĩa của Khoa Vương tất nhiên tăng vọt.
Ái Đạt trong tháng này đầu tư quảng cáo không nhiều, nhưng từ con số kháo sát thị trường hiện nay, thị phần của Ái Đạt không hề ảnh hưởng chút nào, chỉ có lượng tiêu thụ của Tân Khoa là giảm nhanh.
Chính như Tạ Kiếm Nam, danh sách tham dự thử nghiệm máy mới chưa được quyết định, tựa hồ đang tiến hành đàm phán cam go căng thẳng, thực ra muốn thu hút công chúng và giới truyền thông, tiếp tục mở rộng ảnh hưởng của Ái Đạt.
Trong đầu Trần Tĩnh hiện lên đôi mắt tựa hồ nhìn thấu lòng người kia, nhất thời không tìm ra chủ đề gì đốt thời gian với Tạ Kiếm Nam ở công trường, im lặng một lúc mới nói:
- Giám đốc Úc đã tới Tân Nguyên nửa ngày rồi, không biết có đàm phán được kết quả gì chưa?
- Ai mà biết được?
Úc Bình đâu thể lúc nào cũng lôi Chu Phú Minh ra, quan trọng là không biết giữa Ái Đạt và Tân Nguyên có hiệp nghị bí mật gì hay không, Tạ Kiếm Nam trầm ngâm:
- Tựa họ bọn chúng đã đoán được khả năng Tô Dật Quần tới Hải Châu làm thị trưởng, không dám đối đầu trực diện với chúng ta nữa, nên quay sang nâng đỡ Tân Nguyên.
Di động trong chiếc túi da cá sấu rung lên, Trần Tĩnh lấy ra xem nói:
- Điện thoại của giám đốc Úc, chắc bọn họ về rồi ...
Đang định ấn nút nghe thì thấy chiếc xe của Úc Bình trước cổng, chắc cô ta đã nhìn thấy hai người họ.
Úc Bình và Lưu Minh Huy xuống xe, còn có cả Vương Kiến Trung vừa được điện tử Gia Tín điều tới làm chủ nhiệm trung tâm nghiên cứu.
Vương Kiến Trung là người Hong Kong, làm làm kỹ thuật, chưa hoàn toàn dung nhập vào công ty mới, nên thận trọng. Úc Bình thì phẫn nộ nói:
- Đám Tân Nguyên tưởng rằng tóm được nhược điểm của chúng ta, đưa ra đòi hỏi rất quá quắt.
- Bọn họ nói gì?
Tạ Kiếm Nam đã dự liệu được, chuyện dễ quá mới là không bình thường.
- Anh nói đi, tôi không chịu nổi cục tức này.
Úc Bình đánh miệng cho Lưu Minh Huy.
- Bọn họ không từ chối chúng ta phái nhân viên kỹ thuật cùng tham gia thử nghiệm máy mới, nhưng tất cả chi phí do chúng ta phụ trách, thiết bị sau khi thử nghiệm xong để lại Tân Nguyên, còn trực tiếp ra giá ...
- Bao nhiêu?
Tạ Kiếm Nam nhướng mày lên:
- 10 triệu, đúng là một lũ ăn cướp.
- Bọn chúng muốn ăn cướp mà lại.
Tạ Kiếm Nam không hề hoài nghi điểm này:
- Có điều ngày mai vẫn phải tiếp tục đàm phán.
- Ừm.
Lưu Minh Huy uất ức đáp một tiếng, hiện chỉ có thể nhịn.
- Nghe nói Ái Đạt thực hiện thưởng cổ phần cho chủ quản cấp một, anh biết chuyện này chứ?
Tạ Kiếm Nam quay sang chuyện khác:
- À, có nghe, song không để ý mấy ...
Lưu Minh Huy dùng giọng điệu bình đạm nói, nhưng làm sao không để ý cho được? Chu Nhất Bình, Dương Vân, Tiêu Kim Nghĩa những chủ quản cấp một , được thưởng từ 3000 tới 10000 cổ phiếu, giá trị 10000 cổ phiếu là 400.000 USD, nếu hắn còn ở Ái Đạt, sẽ được thưởng chẳng kém cạnh gì Dương Vân, hôm qua nghe được tin, hắn cả đêm không ngủ được, buối sáng đi làm có vài ý kiến bất đồng với Tạ Chiêm, bị Tạ Chiêm lên mặt giáo huấn. :" Nếu như cho mình lựa chọn lại .." Lưu Minh Huy thở dài cố gắng không để tâm tình này hiện ra mặt.
- Làm cho tốt đi, thứ anh đáng có Khoa Vương sẽ cho anh.
Tạ Kiếm Nam quan sát người rất giỏi, vỗ vai Lưu Minh Huy.
Thiệu Chí Cương lập một công ty tên Cty Hữu han quản lý tài sản Cẩm Hồ, đem tòa nhà 16 tầng ở Ngũ Lý Khê vào công ty này, sau đó đem toàn bộ cổ phần của công ty chuyển nhượng cho Cẩm Hồ, hoàn thành quá trình bán lấy tiền mặt.
Hứa Tư nhận được điện thoại của Trương Tri Phi, nghe ông xưng là chú, chột dạ không biết Trương Tri Phi tìm mình có chuyện gì.
Nói ra số tiền 12 vạn trước kia Trương Khác cho nhà cô vay là lấy từ Trương Tri Phi, có nghĩa là Trương Tri Phi ngầm thừa nhận quan hệ giữa cô và Trương Khác rồi, hoặc nói " vờ không biết" thì hợp lý hơn.
Lúc này thái độ Trương Tri Phi trong điện thoại làm cô luống cuống, sâu trong nội tâm cô rất muốn được Trương gia thừa nhận, cho nên Trương Tri Phi nói gì cô đồng ý cái nấy.
Tức là Hứa Tư chưa rõ chuyện ra làm sao đã gật đầu đem bất động sản ngõ Đan Tình nhập vào công ty địa ốc sắp thành lập.
Thiệu Chí Cương cùng Trương Tri Phi rời khỏi trấn Ích Long vẫn rất ngạc nhiên:
- Tôi còn lo Hứa Tư không đồng ý, trước khi tới nghĩ đủ mọi cách thuyết phục, không ngờ chẳng cần dùng tới. Thường ngày cô ấy rất có chủ kiến, không hẳn có chủ kiến là đưa ra được quyết định chính xác, nhưng cô ấy chưa hiểu chuyện gì đã đồng ý, với cô ấy mà nói không phải là quyết định chính xác.
Trương Tri Phi đắc ý nói:
- Tôi là chú nó mà lại ...
Buổi chiều Trương Khác tới nhà máy Ái Đạt, tiến hành tổng kết công tác thời gian qua, tới tới khi trởi xẩm tối, Trương Khác mới kiếm cớ có việc, lái xe đưa Hứa Tư về thành phố.
Mùa đông trời tối sớm, xe tới gần Tượng Sơn da trời đã thành màu xanh xám hiện mới chỉ có hơn 5 giờ một chút.
Hứa Tư ngồi trong xe gọi điện cho Tạ Vãn Tình, trường học đã xây xong cơ sở, muốn đạt tiêu chuẩn trường học cấp một thì còn phải bố trí rất nhiều trang thiết bị, công việc còn khá bộn bề. Ba nha đầu thì được Lý Minh Du và giúp việc đưa về sớm rồi.
Hứa Tư muốn tới vườn bách thảo dạo một vòng, thuận tiện đợi Tạ Vãn Tình cùng về thành phố.
Vườn bách thảo qua một năm kiến thiết đã có quy mô tương đối, không muốn bị người khác làm phiền, Trương Khác và Hứa Tư đỗ xe dưới tán cây nói chuyện, nghe Hứa Tư kể lại chuyện buổi trưa, Trương Khác gãi đầu:
- Chú nói gì chị liền hồ đồ đồng ý hết à?
Hứa Tư ngồi nghiêng người, cánh tay gác lên bảng điều khiển xe, tay còn lại nắm tay Trương Khác:
- Tôi nghĩ chú không hại cậu đâu.
Trương Khác vuốt ve lòng bàn tay Hứa Tư:
- Tất nhiên chú không hại em, cũng không hại được em; nhưng hại chị quá đơn giản, họ muốn thuận tiện kéo cả em vào.
Hứa Tư bối rối nói:
- Vậy làm sao bây giờ, tôi đồng ý rồi, quan trọng là tôi chẳng biết mình đồng ý cái gì, giờ lại không thể tìm chú hỏi.
Trương Khác đâu ngờ chú lại giở trò lưu manh đó, Hứa Tư thường ngày rất thông minh, nhưng bị chú nắm lấy nhược điểm tình cảm ... Nghe cô luôn miệng gọi "chú", Trương Khác hiểu tâm lý của cô, cũng như y gọi Thi Vệ Trung là cậu vậy, cả hai đều mong muốn được gia đình hai bên thừa nhận, nói:
- Vậy chị thấy sao, có tiếc không?
- Tôi nghĩ rồi, ngõ Đan Tỉnh phải đem khai thác trước như thế mới mở màn cho việc dựng lại Đông Sa Điền, lo thì có lo một chút, có điều không thể vì chút lo lắng kéo chậm lại sự phát triển của cả Đông Sa Điền..
- Vậy chị tham dự vào cũng tốt, tránh cho họ quá hám lợi làm hỏng nơi đó.
Trương Khác lại nhớ ra một chuyện:
- Đêm qua chị không về nhà, nói sao với trong nhà.
- Giờ cậu mới quan tâm tới có phải là quá muộn rồi không?
Hứa Tư nguýt y một cái.
- Không phải, em chỉ đang nghĩ, hay là hôm nay cũng lấy cớ đó không về nữa.
- Mơ đi, tôi bảo mẹ tôi về nhà ăn tối rồi.
- Ăn tối à.
Trương Khác nghiêm trang nói:
- Em cũng muốn ăn, có em đang nghĩ là ăn chị trước hay ăn tối trước.
- ...
Hứa Tư đỏ mặt, đưa tay che đôi mắt không lành mạnh của Trương Khác.
Trương Khác vừa mới định có hành động thì cảm thấy thân xe rung lên, quay đầu lại nhìn, cửa kính phía sau có một chiếc áo đỏ áp vào, một cái tay đang vui vào trong áo mầy mò, thì ra có một đôi tình lữ tưởng trong xe không có ai dựa vào âu yếm nhau, cửa kính xe Trương Khác bên trong nhìn ra thì rõ, bên ngoài nhìn vào không thấy gì..
Vườn bách thảo không mở cửa với bên ngoài, vào đây được phải là người quen, cho dù không phải quen Trương Khác thì cũng quen với ai đó ở Cẩm Hồ.
Ngồi trong xe nhìn trộm người ta thì không hay, Trương Khác đưa tay gõ gõ lên cửa kính, cô gái áo đỏ kia giật bắn mình, kéo vội cái tay trong áo mình ra, còn lộ ra cả mảng eo trắng xóa.
Hai người ở bên ngoài hoảng hồn, Trương Khác cảm thấy cô gái này quen quen, bạn trai cô ta thì không biết, chuyện riêng tư của mình bị người ta bắt gặp, mà bên mình lại phía sai, cô gái mặt đỏ dừ, kéo thanh niên kia định đi.
Cô gái kia đỏ mặt, Trương Khác choàng nhớ ra, ấn cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ra cười nói:
- Đinh tiểu thư, cho tôi gửi lời hỏi thăm chú cô.
Đinh Lỵ Hoa nhìn thấy Trương Khác càng hoảng loạn, Chu Tiểu Binh nắm tay cô sinh nghi ngờ, hỏi cô Trương Khác là ai, Đinh Lỵ Hoa mất một lúc mới trấn tĩnh lại được:
- Ông chủ của Ái Đạt, là người trẻ quá mức mà em nói với anh ...
Lẽ ra điện khí Tân Nguyên chưa đủ tư cách trực tiếp gặp Trương Khác, nhưng nếu gặp rồi, Đinh Lỵ Hoa tất nhiên không bỏ qua cơ hội, mặc dù chuyện vừa rồi cực kỳ xấu hổ, nhưng không thể vì thế làm cơ hội bay mất.
Thấy Đinh Lỵ Hoa không những không thẹn thùng kéo bạn trai bỏ chạy mà còn dẫn hắn tới chào, Trương Khác ngạc nhiên, nhớ lại cô gái một năm trước khi mình thăm quan nhà máy Tân Nguyên hơi chút là đỏ mặt, thầm cái khái: Hơn một năm không gặp, cô ấy thay đổi nhiều thật.
Lần này tới lượt Hứa Tư xấu hổ rồi, cô và Trương Khác đỗ xe ở chỗ kín đáo vắng vẻ này, còn trốn trong xe, đương nhiên càng ám muội, may lúc này Tạ Vãn Tình gọi điện tới, hỏi cô và Trương Khác ở đâu.
Thấy Trương Khác lái xe muốn đi, Đinh Lỵ Hoa cuống lên, Tân Nguyên có được hạn ngạch tham dự thử nghiệm đầu đĩa mới hay không phụ thuộc vào ý nghĩ của người này, vội nói:
- Thật là trùng hợp, Khác thiếu gia có thể cho tôi cơ hội mời Khác thiếu gia và Hứa tiểu thư ăn cơm không?
- Hôm nay à?
Trương Khác suy nghĩ:
- Chúng tôi đã hẹn người khác ở đây, nếu hai người sẵn lòng mời cả họ theo thì tôi không ngại ăn bữa cơm này.
Ở khu phong cảnh Tượng Sơn có một khách sạn theo kiểu khu nghỉ mát, nơi đó mới xây được bảy tám biệt thự thì rơi vào tranh cãi tài vụ, thêm vào hạng mục khai khác khu phong cảnh Tượng Sơn rất lề mề, nên chỗ đó từ năm 94 chẳng khác gì bỏ hoang.
Nơi đó khai phát nhà ở cũng chẳng hưng thịnh mấy, xung quanh vắng vẻ, tám chín biệt thự chẳng lèm nên quy mô gì, có điều sau khi tập đoàn Thế Kỷ thành lập nên, Thiệu Chí Cương quyết đoán ra tay, mua lại nơi đó với ra rẻ, nửa năm qua đã lập nên được khách sạn khá có quy cách.
Trương Khác chưa có cơ hội tới đó, nghe Đinh Lỵ Hoa mời đó ăn cơm cũng rất hứng thú, đợi Tạ Vãn Tình và Trương Đình tới liền lái xe rời vườn bách thảo.
Xe của Đinh Lỵ Hóa là chiếc Santana đỗ ngoài cổng vườn bách thảo khá xa, Trương Khác bảo bọn họ:
- Nơi này tạm thời không mở cửa với người ngoài, có điều chỉ cần nói với bảo vệ là hai người tìm chỗ thảo luận lý tưởng cuộc đời thì bảo vệ không ngăn đâu.
Đinh Lỵ Hoa đỏ mặt, nhưng vẫn nói:
- Vậy chúng tôi coi như như Khác thiếu gia mở cửa nơi này với chúng tôi rồi...
Khi tới khách sạn, Đinh Văn Tường đã nhận được điện thoại của cháu gái gái, chạy tới trước đợi nhím Trương Khác.
Trong năm sáu ngày vừa qua, Đinh Văn Tường đã bàn bạc xong chuyện liên doanh sáu nhà máy đầu đĩa, hiện quan trọng nhất là tập trung hết nhân viên kỹ thuật nhà máy lại, chuẩn bị sẵn sàng kỹ thuật thử nghiệm đầu đĩa mới.
Mấy ngày qua Đinh Văn Tường bận tối mặt tối mũi, nhưng nhìn thấy được tương lai vô cùng tươi sáng, khi nhận được điện thoại của Đinh Lỵ Hoa, kích động run lên, không biết cháu gái mình sao mời được đại nhân vật này.
Trương Khác gặp Đinh Văn Tường một lần năm ngoái cũng biết ông ta là nhân vật hiểu đời, quản lý công ty cũng rất có phương pháp, trong bao nhiêu nhà máy đầu đĩa ở Hải Châu, Tân Nguyên chỉ có nguồn lực vươn lên được không phải là ngẫu nhiên, lại còn chuẩn xác tìm ra phương hướng kiếm lấy hạn ngạch thử nghiệm đầu đĩa, có thể coi là nhân vật không đơn giản.
Mặc dù bên ngoài đều nói việc tuyển chọn hạn ngạch là do TI, C-Cube, Phillips nắm vai trò chủ đạo, song ba công ty đó thì có dính líu lợi ích gì với doanh nghiệp khác ở Hải Châu? Nói thẳng ra thì một hạn ngạch của Hải Châu tất nhiên do Ái Đạt quyết định.
Như vậy thái đọ Trương Khác là quan trọng nhất, Đinh Văn Tường hiểu điều này, nhưng cũng lo suy đoán của mình sai, dù sao mới gặp mặt một lần, làm sao nói chuẩn xác một.
Cơ hội hiếm có, Đinh Văn Tường trình bày toàn bộ kế hoạch liên doanh sáu nhà máy, ai cũng biết lúc này đề phòng Ái Đạt là không càn thiết, chẳng bằng thẳng thắn bảy tỏ thành ý.
- Vậy hãy thành lập công ty tiêu thụ khu vực.
Trương Khác xen vào một câu:
- Đem quyền đại lý địa phương chỉnh hợp vào một công ty, nhà máy phải nắm kênh tiêu thụ trong tay, không thể để nhà phân phối kiểm soát nó ...
Bữa cơm này Trương Khác nói rất ít, đa phần chỉ ậm ừ, cùng lắm chỗ nào không nghe rõ thì hỏi lại, đột nhiên khi Đinh Văn Tường nói tới vấn đề chỉnh hợp mạng lưới tiêu thụ của bảy nhà máy là điều làm ông ta đau đầu nhất, Trương Khác đưa ra một kiến nghị rất rõ ràng như thế, làm đám Đinh Văn Tường cứ ngớ ra.
Đám Đinh Văn Tường thừa nhận Trương Khác có thiên phú thương nghiệp cực cao, nhưng thiên phủ này là dùng cho Ái Đạt, chẳng liên quan gì tới Tân Nguyên, đưa ra kiến nghị gì chắc chỉ là lời khách sáo mang tính chất đối phó, nên nghe câu này bọn họ không hề coi trọng, nhưng vẫn tỏ ra cảm kích.
Trên bữa cơm không có thời gian suy nghĩ, đợi tan tiệc trên đường về, Đinh Văn Tường mới càng nghĩ càng thấy ý nghĩa ẩn trong câu nói của Trương Khác, liền bất chấp hiện đã là 9 giờ tối, gọi cao tầng phòng thị trường tới, thảo luận cả đêm mới nhận ra kiến nghị của Trương Khác hiện là cách duy nhất chỉnh hợp mạng lưới tiêu thụ tản mác của bày nhà máy.
Sau khi các vấn đề đạt được nhậ thức chung, chuyện phiền lòng Đinh Văn Tường mấy ngày qua được giải quyết, nhưng nảy sinh ra nghi hoặc mới: Trương Khác vì sao lại chỉ ra con đường giải quyết vấn đề giúp Tân Nguyên?
Trước kia Trương Khác không lợi dụng cung ứng linh kiện chèn ép Khoa Vương, Đinh Văn Tường thừa nhận khí độ hơn người của Trương Khác, sự thực cũng chứng minh Khoa Vương không tạo thành được nguy hiểm cho Ái Đạt.
Nhưng thời nay nói tới khí độ kinh doanh thì quá lý tưởng chủ nghĩa rồi, cho dù Ái Đạt có xem thường Tân Nguyên tới đâu chẳng lẽ không sợ Tân Nguyên phát triển lên sẽ gây ảnh hưởng tới Ái Đạt?
Ngày 18 tháng 1, Đinh Văn Tường chính thức tìm Tô Tân Đông nói chuyện thử nghiệm máy mẫu, mời Tô Tân Đông và nhóm Trần Tín Sinh tham quan nhà máy Tân Nguyên, sau khi bảy nhà máy liên họp với nhau, quy mô rất khả quan, tiếp đó nghe Đinh Văn Tường trình bày phương an liên doanh cụ thể, phía Ái Đạt đồng ý cho bọn họ hạn ngạch kia, thậm chí phái hai kỹ sư tới chỉ đạo bọn họ chuẩn bị công tác thử nghiệm máy mới.
Đinh Văn Tường không kìm được nói ra nghi hoặc của mình, Tô Tân Đông giải thích:
- Điện tử Ái Đạt hai năm qua càng phát triển càng thấy chỉnh thế nền công nghiệp ở Hải Châu hạn chế nghiêm trọng sự phát triển của Ái Đạt, nên mới kéo tất cả cùng nỗ lực tiến lên. Nếu như sợ Khoa Vương cùng Tân Nguyên các vị mà không dám đưa công nghiệp điện tử Hải Châu phát triển thì Ái Đạt vĩnh viễn không trở thành được doanh nghiệp điện tử hàng đầu.
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Còn nửa tháng nữa mới tới Tết năm 1997, nhưng không khí Hải Châu tựa hồ đã bao chùm trong sự náo nhiệt trước Tết.
Tạ Kiếm Nam đứng ở trước công trường trung tâm nghiên cứu Khoa Vương, mặc đồ tây đội mũ bảo hộ lao động, mày nhíu lại , tin tức "tứ cự đầu" chọn nhà máy Tân Nguyên tham dự thử nghiệm đầu đĩa mới vào sáng nay, mặc dù trước đó đã dự liệu sẵn rồi, nhưng khi chính thức nghe tin vẫn cảm thấy nhụt chí.
Trần Tĩnh mặc áo nhung dài màu đen, chân đi tất da, cực kỳ gợi cảm, lạnh thì cũng chẳng lạnh, nhưng mà đứng ở trên công trường cảm giác hơi quái dị, cô nói:
- Nghe nói Ái Đạt còn phái kỹ sư tới chỉ đạo Tân Nguyên tiến hành chuẩn bị kỹ thuật.
- Loại chuyện vớ vẩn này bọn chúng tùy tiện có thể quyết định được ngay, lề mề như thế chẳng qua là vì mở rộng sức ảnh hưởng của Ái Đạt.
Trương Khác muốn chơi trò gì, Tạ Kiếm Nam hiểu phần nào, nhưng hiểu thì sao, quyền chủ động nắm trong tay người ta, hắn chỉ có thể nghiến răng căm tức:
- Bọn chúng xác định Tân Nguyên trước cũng là để cho chúng ta xem, Khoa Vương biết Tân Nguyên sau này trở thành cường địch của mình, lúc này cũng không thể không đi qua lại với họ, em đợi mà xem, thằng nhóc đó nhất định nấp sau lưng nghĩ như thế đấy.
Trần Tĩnh mím môi không nói, có lẽ ngay từ đầu lựa chọn Ái Đạt làm đối thủ là một quyết định sai lầm, cô cũng dần hiểu ra đám Lưu Minh Huy bỏ sang Khoa Vương không đơn thuần vì Trương Khác không biết dùng người như Tạ Kiếm Nam và Lưu Minh Huy giải thích, đồng thời dần nhận ra thù hận không bình thường của Tạ Kiếm Nam với Trương Khác, nó không phải đối địch bình thường trên thương trường nữa, có điều cô không hiểu vì sao?
Tháng trước tết là tháng tiêu thụ sản phẩm điện tử rất tốt, quảng cáo Tiêu Vương cũng chính thức được đăng, lượng tiêu thụ đầu đĩa của Khoa Vương tất nhiên tăng vọt.
Ái Đạt trong tháng này đầu tư quảng cáo không nhiều, nhưng từ con số kháo sát thị trường hiện nay, thị phần của Ái Đạt không hề ảnh hưởng chút nào, chỉ có lượng tiêu thụ của Tân Khoa là giảm nhanh.
Chính như Tạ Kiếm Nam, danh sách tham dự thử nghiệm máy mới chưa được quyết định, tựa hồ đang tiến hành đàm phán cam go căng thẳng, thực ra muốn thu hút công chúng và giới truyền thông, tiếp tục mở rộng ảnh hưởng của Ái Đạt.
Trong đầu Trần Tĩnh hiện lên đôi mắt tựa hồ nhìn thấu lòng người kia, nhất thời không tìm ra chủ đề gì đốt thời gian với Tạ Kiếm Nam ở công trường, im lặng một lúc mới nói:
- Giám đốc Úc đã tới Tân Nguyên nửa ngày rồi, không biết có đàm phán được kết quả gì chưa?
- Ai mà biết được?
Úc Bình đâu thể lúc nào cũng lôi Chu Phú Minh ra, quan trọng là không biết giữa Ái Đạt và Tân Nguyên có hiệp nghị bí mật gì hay không, Tạ Kiếm Nam trầm ngâm:
- Tựa họ bọn chúng đã đoán được khả năng Tô Dật Quần tới Hải Châu làm thị trưởng, không dám đối đầu trực diện với chúng ta nữa, nên quay sang nâng đỡ Tân Nguyên.
Di động trong chiếc túi da cá sấu rung lên, Trần Tĩnh lấy ra xem nói:
- Điện thoại của giám đốc Úc, chắc bọn họ về rồi ...
Đang định ấn nút nghe thì thấy chiếc xe của Úc Bình trước cổng, chắc cô ta đã nhìn thấy hai người họ.
Úc Bình và Lưu Minh Huy xuống xe, còn có cả Vương Kiến Trung vừa được điện tử Gia Tín điều tới làm chủ nhiệm trung tâm nghiên cứu.
Vương Kiến Trung là người Hong Kong, làm làm kỹ thuật, chưa hoàn toàn dung nhập vào công ty mới, nên thận trọng. Úc Bình thì phẫn nộ nói:
- Đám Tân Nguyên tưởng rằng tóm được nhược điểm của chúng ta, đưa ra đòi hỏi rất quá quắt.
- Bọn họ nói gì?
Tạ Kiếm Nam đã dự liệu được, chuyện dễ quá mới là không bình thường.
- Anh nói đi, tôi không chịu nổi cục tức này.
Úc Bình đánh miệng cho Lưu Minh Huy.
- Bọn họ không từ chối chúng ta phái nhân viên kỹ thuật cùng tham gia thử nghiệm máy mới, nhưng tất cả chi phí do chúng ta phụ trách, thiết bị sau khi thử nghiệm xong để lại Tân Nguyên, còn trực tiếp ra giá ...
- Bao nhiêu?
Tạ Kiếm Nam nhướng mày lên:
- 10 triệu, đúng là một lũ ăn cướp.
- Bọn chúng muốn ăn cướp mà lại.
Tạ Kiếm Nam không hề hoài nghi điểm này:
- Có điều ngày mai vẫn phải tiếp tục đàm phán.
- Ừm.
Lưu Minh Huy uất ức đáp một tiếng, hiện chỉ có thể nhịn.
- Nghe nói Ái Đạt thực hiện thưởng cổ phần cho chủ quản cấp một, anh biết chuyện này chứ?
Tạ Kiếm Nam quay sang chuyện khác:
- À, có nghe, song không để ý mấy ...
Lưu Minh Huy dùng giọng điệu bình đạm nói, nhưng làm sao không để ý cho được? Chu Nhất Bình, Dương Vân, Tiêu Kim Nghĩa những chủ quản cấp một , được thưởng từ 3000 tới 10000 cổ phiếu, giá trị 10000 cổ phiếu là 400.000 USD, nếu hắn còn ở Ái Đạt, sẽ được thưởng chẳng kém cạnh gì Dương Vân, hôm qua nghe được tin, hắn cả đêm không ngủ được, buối sáng đi làm có vài ý kiến bất đồng với Tạ Chiêm, bị Tạ Chiêm lên mặt giáo huấn. :" Nếu như cho mình lựa chọn lại .." Lưu Minh Huy thở dài cố gắng không để tâm tình này hiện ra mặt.
- Làm cho tốt đi, thứ anh đáng có Khoa Vương sẽ cho anh.
Tạ Kiếm Nam quan sát người rất giỏi, vỗ vai Lưu Minh Huy.
/1170
|