- Chị biết tập đoàn Cẩm Thành không?
- Sao không biết, ngoài cửa sổ là tòa nhà Cẩm Thành, thì sao nào?
Hứa Tư không hiểu sao Trương Khác đổi đề tài đột ngột, vẫn nói:
- Chúng ta lấy tên Cẩm Hồ, liệu có giống nhau quá không?
- Chẳng sao cả, có cơ hội chúng ta thôn tính Cẩm Thành là xong, chẳng ai thấy hai công ty giống tên nhau nữa.
Trương Khác giang tay ra, nói đầy tự tin:
- Dã tâm của cậu lớn quá đó.
Hứa Tư lườm y một cái:
- Tập đoàn Cẩm Thành liên quan gì tới Trần Phi Dung?
- Con trai Triệu Cẩm Vinh là Triệu Ti Minh cũng học ở trường em, thằng đó quấn lấy Trần Phi Dung, nam sinh khác nói chuyện với cô ấy đều có khả năng bị nó kéo ra tẩn cho một trận, nghe nói năm ngoái có nam sinh cuối cấp theo đuổi Trần Phi Dung, Triệu Ti Minh tập trung một đám lưu manh, chặn đường nam sinh đó, bất chấp trên đường có xe không đẩy nam sinh ra giữa đường, cứ chạy vào là đẩy ra, may mà không có chuyện gì, nhưng nam sinh đó không dám đi học nữa. Loại người đó nếu không ai cho một bài học thì chuyện gì cũng dám làm. Hôm đó em thấy nó bám lấy Trần Phi Dung, liền cho một cái tát, bị bà chủ nhiệm Lý Chi Phương nhìn thấy. Cái tát đó có giá quá đắt, thêm vào ngày đầu em mời thuốc lá Tào Quang Minh, chẳng biết giây thần kinh của ông ta có phải chạm mạnh không, đã nhận thuốc rồi còn khách khí bảo tuổi em hút ít thôi, thế là tiếng thối truyền xa ... Thôi, không nói nữa, không nói nữa ...
Càng kể Trương Khác càng bực.
Hứa Tư thấy Trương Khác mặt đầy oan ức, cười gập người:
- Tôi từng thấy Tào Quang Minh bắt được một nam sinh hút thuốc, lấy điếu thuốc dí lên mặt nam sinh đó, đó là nam sinh thuộc hạng đầu bò đầu bướu, vậy mà cậu ta không dám hé răng, người xung quanh nín thở, vậy mà cậu dám mới thuốc là ông ta. Phi Dung hiểu lầm cậu là không ngờ người như thế mà còn biết anh hùng cứu mỹ nhân ...
Trương Khác chỉ biết cười méo xẹo mà nói:
- Em làm kẻ xấu cũng là vì trấn áp đám Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh, không cho bọn chúng làm bừa ở trường học. Trần Phi Dung bị Triệu Ti Minh quấn lấy phát sợ rồi, coi em là dạng người như thằng đó. Hừ, em có chị Hứa Tư rồi, đâu thèm để ý tới cô ta, ngực đã nhỏ, mông cũng nhỏ ... hừ hừ, tưởng mình hay lắm.
Hứa Tư thấy y vừa nói vừa chuyển ánh mắt tới bầu ngực ngạo nghễ của mình, khoanh tay trước ngực che tầm mắt của y, trong lòng lại chẳng hề phản cảm ánh mắt tham lam không hề che dấu đó:
- Tôi giúp cậu giải thích với Phi Dung, rồi giúp cả hai tới với nhau, Phi Dung là đại mỹ nữ đấy.
Trương Khác cười khẽ, dưới hàng mi dày trông có cảm giác gian tà:
- Đừng, em phát hiện ra làm kẻ xấu rất thú vị, nên giữ hình tượng xấu xa trong lòng cô ấy thì tốt hơn.
- Tôi thấy bản chất cậu đúng là kẻ xấu xa, nếu không chẳng làm ra mấy việc kia.
Thấy Trương Khác đắc ý, Hứa Tư hết cách:
- Gia cảnh Phi Dùng rất khó khăn, dì Phân không thể kéo dài mãi không phẫu thuật được, nếu không có khi chẳng đứng lên được nữa ...
- Em thì chẳng sao, nhưng chị còn chẳng dám mang tiền về nhà, em giúp cô ta thế nào đây?
Rồi kéo quần chỉ vết thương hôm qua bị Trần Phi Dung đá cho chảy máu hiện xưng tám:
- Chị xem, con bé đó ác thế đấy. Mà chị nói mẹ cô ta làm kế toán của Tân Quang?
- Ừ, trước đó cậu bảo tôi thu thập tư liệu về Tân Quang, có được một chút, cậu cũng xem rồi, cậu muốn muốn làm gì?
Trương Khác hỏi lại:
- Chị biết vấn đề của Tân Quang là gì không?
Kiếp trước, Đường Học Khiêm vào tù, cha thôi việc, mẹ bị điều tới xí nghiệp, xí nghiệp đó chính là nhà máy Tân Quang, nên Trương Khác khá hiệu tình hình của nó.
Dưới sự chống đối quyết liệt của công nhân, chính phủ khu Thành Nam không đóng cửa nhà máy cũ, công nhân ban đầu vẫn tới nhà máy làm việc, nhà máy mới chiêu một công nhân khác, thông qua hiệp đàm đa phương, tranh thủ được ít vốn cả hai nhà máy cũ mới đồng thời hoạt động.
Nhà máy cũ công nghệ lạc hậu, tạo thành ô nhiễm nghiêm trọng cho sông Sơ Cảng, bị người dân chống lại, thường xuyên lúc đóng lúc mở, không thể sinh hiệu quả, còn thành gánh nặng lớn. Nhà máy mới lực lượng công nhân kỹ thuật không đủ đáp ứng, chỉ miễn cương duy trì, lợi nhuận tạo ra không bù đắp nổi thua lỗ của nhà máy cũ, cuối cùng cả hai cùng sụp.
Trương Khác luôn cho rằng quyết định khi đó của chính phủ Nam Thành rất ngu xuẩn, nhà máy Tân Quang cuối cùng phá sản là do thể chế sơ cứng, tới sau khi trở về gặp vụ tai nạn kia mới vẽ lẽ.
Tục ngữ nói, Diêm Vương còn đỡ, tiểu quỷ mới khó chơi.
Rõ ràng biết quyết định giữ nhà máy cũ là bất hợp lý, nhưng dưới áp lực, chính phủ Thành Nam vẫn lựa chọn nhún nhường, tạo thành quyết sách sai lầm.
Hứa Tư nghiêng đầu nhìn Trương Khác nói:
- Biết một chút, chỉ không biết cậu định làm gì.
- Trước đó em đã nói nhà máy Tân Quang có liên quan sự cố giao thông kia, bí thư Từ là người khoan dung, không tùy tiện giận lây ai, nhưng không đảm bảo người dưới không có thủ đoạn ngầm lấy lòng ông. Di dời Tân Quang cho một tay khu trưởng Tống Bồi Minh của Thành Nam thúc đẩy, chỉ nghĩ xem áp lực trên người ông ta lớn cỡ nào?
Hứa Tư nắm bắt được chút manh mối rồi, nhưng còn rất mơ hồ, im lặng nghe Trương Khác nói tiếp.
- Em muốn chia sẻ áp lực thay Tống Bồi Minh! Nhưng đau đầu là không biết làm sao để tiếp xúc với ông ta.
Hứa Tư há mồm, lấy danh nghĩa công ty Hải Dụ tiếp xúc với Tống Bồi Minh, đúng là sẽ làm giảm bớt áp lực vụ tai nạn kia mang lại cho Tống Bồi Minh:
- Rốt cuộc cậu có mưu tính ma quỷ gì, đăng ký công ty mới muốn chị Vãn Tình nhập cổ phần, là muốn đặt bẫy chị ấy hả?
- Lợi dụng người chết là bất đắc dĩ thôi.
Trương Khác cắn răng, chẳng có vẻ gì đắc ý vì quỷ kế thành công, nói:
- Nhưng em nghĩ ý của bí thư Từ và chị Vãn Tình cũng không hề muốn truy cứu trách nhiệm vụ tai nạn đó một cách vô giới hạn, càng không mong vì vụ tai nạn không thể vãn hồi mà tạo thành hậu quả nghiêm trọng khác.
- Hậu quả nghiêm trọng khác là gì?
Trương Khác cười, nhưng trông rất bi thương, lấy dũng khí nói:
- Đêm qua em có giấc mơ, vấn đề Tân Quang mãi không giải quyết được, hai ba năm sau liền phá sản, hơn ba trăm công nhân viên đồng loạt mất việc, cuộc sống lâm vào túng bấn. Trong mơ, có một đôi vợ chồng đồng thời mất việc, vợ mới sinh con, ngay cả chi phí cuộc sống cơ bản không đủ, công việc không tìm được, đành lấy thân thể của mình đi kiếm tiền, nghĩ qua được thời gian khó khăn này, cuộc sống sẽ quay lại bình thường, chuyện đã qua chỉ như cơn ác mộng, nhưng vận mệnh trêu đùa cô, chồng cô biết được. Song không trách một lời, về nhà treo cổ trong phòng ngủ, cô ta trở về thì đã không cứu được nữa, treo cổ trong bếp, để lại đứa bé chưa tròn một tuổi ...
- Nghe giọng cậu cứ như chuyện xảy ra thực vậy ...
Hứa Tư thấy mắt ươn ướt, đưa tay lau, không ngờ chảy nước mắt. Nhìn Trương Khác, thấy y mặt nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tịch dương chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, như chất chứa tâm sự vô hạn, làm người ta không nỡ quấy nhiễu.
Ký hợp đồng thuê văn phòng với công ty quản lý vật nghiệp Tân Hải Thông không tốn nhiều thời gian lắm.
Trưa hôm qua Tạ Vãn Tình đã mang Chỉ Đồng rời khỏi Hải Châu, Trương Khác và Hứa Tư đi thang máy xuống thẳng phía dưới, không hề qua văn phòng tầng 12.
Mặt trời sau buổi trưa mùa thu vô cùng dễ chịu, Trương Khác và hứa tư đứng trên sân trải đá hoa cương tòa nhà đợi xe taxi.
Thời đó lượng xe taxi của Hải Châu chưa nhiều, người bỏ tiền ngồi xe cũng chưa nhiều, sắp tới giờ tan tầm, mấy chiếc taxi chạy qua đều có người ngồi. Đợi một lúc mới có xe không, Trương Khác đưa Hứa Tư về Sa Điền trước, chui vào xe báo tên ngõ nhà Hứa Tư.
Lái xe là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, cô ta quay đầu lại nói:
- Phía trước tắc rồi, chúng ta phải đi đường vòng.
- Đã tới giờ cao điểm đâu nhỉ?
Trương Khác thắc mắc.
- Sao không biết, ngoài cửa sổ là tòa nhà Cẩm Thành, thì sao nào?
Hứa Tư không hiểu sao Trương Khác đổi đề tài đột ngột, vẫn nói:
- Chúng ta lấy tên Cẩm Hồ, liệu có giống nhau quá không?
- Chẳng sao cả, có cơ hội chúng ta thôn tính Cẩm Thành là xong, chẳng ai thấy hai công ty giống tên nhau nữa.
Trương Khác giang tay ra, nói đầy tự tin:
- Dã tâm của cậu lớn quá đó.
Hứa Tư lườm y một cái:
- Tập đoàn Cẩm Thành liên quan gì tới Trần Phi Dung?
- Con trai Triệu Cẩm Vinh là Triệu Ti Minh cũng học ở trường em, thằng đó quấn lấy Trần Phi Dung, nam sinh khác nói chuyện với cô ấy đều có khả năng bị nó kéo ra tẩn cho một trận, nghe nói năm ngoái có nam sinh cuối cấp theo đuổi Trần Phi Dung, Triệu Ti Minh tập trung một đám lưu manh, chặn đường nam sinh đó, bất chấp trên đường có xe không đẩy nam sinh ra giữa đường, cứ chạy vào là đẩy ra, may mà không có chuyện gì, nhưng nam sinh đó không dám đi học nữa. Loại người đó nếu không ai cho một bài học thì chuyện gì cũng dám làm. Hôm đó em thấy nó bám lấy Trần Phi Dung, liền cho một cái tát, bị bà chủ nhiệm Lý Chi Phương nhìn thấy. Cái tát đó có giá quá đắt, thêm vào ngày đầu em mời thuốc lá Tào Quang Minh, chẳng biết giây thần kinh của ông ta có phải chạm mạnh không, đã nhận thuốc rồi còn khách khí bảo tuổi em hút ít thôi, thế là tiếng thối truyền xa ... Thôi, không nói nữa, không nói nữa ...
Càng kể Trương Khác càng bực.
Hứa Tư thấy Trương Khác mặt đầy oan ức, cười gập người:
- Tôi từng thấy Tào Quang Minh bắt được một nam sinh hút thuốc, lấy điếu thuốc dí lên mặt nam sinh đó, đó là nam sinh thuộc hạng đầu bò đầu bướu, vậy mà cậu ta không dám hé răng, người xung quanh nín thở, vậy mà cậu dám mới thuốc là ông ta. Phi Dung hiểu lầm cậu là không ngờ người như thế mà còn biết anh hùng cứu mỹ nhân ...
Trương Khác chỉ biết cười méo xẹo mà nói:
- Em làm kẻ xấu cũng là vì trấn áp đám Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh, không cho bọn chúng làm bừa ở trường học. Trần Phi Dung bị Triệu Ti Minh quấn lấy phát sợ rồi, coi em là dạng người như thằng đó. Hừ, em có chị Hứa Tư rồi, đâu thèm để ý tới cô ta, ngực đã nhỏ, mông cũng nhỏ ... hừ hừ, tưởng mình hay lắm.
Hứa Tư thấy y vừa nói vừa chuyển ánh mắt tới bầu ngực ngạo nghễ của mình, khoanh tay trước ngực che tầm mắt của y, trong lòng lại chẳng hề phản cảm ánh mắt tham lam không hề che dấu đó:
- Tôi giúp cậu giải thích với Phi Dung, rồi giúp cả hai tới với nhau, Phi Dung là đại mỹ nữ đấy.
Trương Khác cười khẽ, dưới hàng mi dày trông có cảm giác gian tà:
- Đừng, em phát hiện ra làm kẻ xấu rất thú vị, nên giữ hình tượng xấu xa trong lòng cô ấy thì tốt hơn.
- Tôi thấy bản chất cậu đúng là kẻ xấu xa, nếu không chẳng làm ra mấy việc kia.
Thấy Trương Khác đắc ý, Hứa Tư hết cách:
- Gia cảnh Phi Dùng rất khó khăn, dì Phân không thể kéo dài mãi không phẫu thuật được, nếu không có khi chẳng đứng lên được nữa ...
- Em thì chẳng sao, nhưng chị còn chẳng dám mang tiền về nhà, em giúp cô ta thế nào đây?
Rồi kéo quần chỉ vết thương hôm qua bị Trần Phi Dung đá cho chảy máu hiện xưng tám:
- Chị xem, con bé đó ác thế đấy. Mà chị nói mẹ cô ta làm kế toán của Tân Quang?
- Ừ, trước đó cậu bảo tôi thu thập tư liệu về Tân Quang, có được một chút, cậu cũng xem rồi, cậu muốn muốn làm gì?
Trương Khác hỏi lại:
- Chị biết vấn đề của Tân Quang là gì không?
Kiếp trước, Đường Học Khiêm vào tù, cha thôi việc, mẹ bị điều tới xí nghiệp, xí nghiệp đó chính là nhà máy Tân Quang, nên Trương Khác khá hiệu tình hình của nó.
Dưới sự chống đối quyết liệt của công nhân, chính phủ khu Thành Nam không đóng cửa nhà máy cũ, công nhân ban đầu vẫn tới nhà máy làm việc, nhà máy mới chiêu một công nhân khác, thông qua hiệp đàm đa phương, tranh thủ được ít vốn cả hai nhà máy cũ mới đồng thời hoạt động.
Nhà máy cũ công nghệ lạc hậu, tạo thành ô nhiễm nghiêm trọng cho sông Sơ Cảng, bị người dân chống lại, thường xuyên lúc đóng lúc mở, không thể sinh hiệu quả, còn thành gánh nặng lớn. Nhà máy mới lực lượng công nhân kỹ thuật không đủ đáp ứng, chỉ miễn cương duy trì, lợi nhuận tạo ra không bù đắp nổi thua lỗ của nhà máy cũ, cuối cùng cả hai cùng sụp.
Trương Khác luôn cho rằng quyết định khi đó của chính phủ Nam Thành rất ngu xuẩn, nhà máy Tân Quang cuối cùng phá sản là do thể chế sơ cứng, tới sau khi trở về gặp vụ tai nạn kia mới vẽ lẽ.
Tục ngữ nói, Diêm Vương còn đỡ, tiểu quỷ mới khó chơi.
Rõ ràng biết quyết định giữ nhà máy cũ là bất hợp lý, nhưng dưới áp lực, chính phủ Thành Nam vẫn lựa chọn nhún nhường, tạo thành quyết sách sai lầm.
Hứa Tư nghiêng đầu nhìn Trương Khác nói:
- Biết một chút, chỉ không biết cậu định làm gì.
- Trước đó em đã nói nhà máy Tân Quang có liên quan sự cố giao thông kia, bí thư Từ là người khoan dung, không tùy tiện giận lây ai, nhưng không đảm bảo người dưới không có thủ đoạn ngầm lấy lòng ông. Di dời Tân Quang cho một tay khu trưởng Tống Bồi Minh của Thành Nam thúc đẩy, chỉ nghĩ xem áp lực trên người ông ta lớn cỡ nào?
Hứa Tư nắm bắt được chút manh mối rồi, nhưng còn rất mơ hồ, im lặng nghe Trương Khác nói tiếp.
- Em muốn chia sẻ áp lực thay Tống Bồi Minh! Nhưng đau đầu là không biết làm sao để tiếp xúc với ông ta.
Hứa Tư há mồm, lấy danh nghĩa công ty Hải Dụ tiếp xúc với Tống Bồi Minh, đúng là sẽ làm giảm bớt áp lực vụ tai nạn kia mang lại cho Tống Bồi Minh:
- Rốt cuộc cậu có mưu tính ma quỷ gì, đăng ký công ty mới muốn chị Vãn Tình nhập cổ phần, là muốn đặt bẫy chị ấy hả?
- Lợi dụng người chết là bất đắc dĩ thôi.
Trương Khác cắn răng, chẳng có vẻ gì đắc ý vì quỷ kế thành công, nói:
- Nhưng em nghĩ ý của bí thư Từ và chị Vãn Tình cũng không hề muốn truy cứu trách nhiệm vụ tai nạn đó một cách vô giới hạn, càng không mong vì vụ tai nạn không thể vãn hồi mà tạo thành hậu quả nghiêm trọng khác.
- Hậu quả nghiêm trọng khác là gì?
Trương Khác cười, nhưng trông rất bi thương, lấy dũng khí nói:
- Đêm qua em có giấc mơ, vấn đề Tân Quang mãi không giải quyết được, hai ba năm sau liền phá sản, hơn ba trăm công nhân viên đồng loạt mất việc, cuộc sống lâm vào túng bấn. Trong mơ, có một đôi vợ chồng đồng thời mất việc, vợ mới sinh con, ngay cả chi phí cuộc sống cơ bản không đủ, công việc không tìm được, đành lấy thân thể của mình đi kiếm tiền, nghĩ qua được thời gian khó khăn này, cuộc sống sẽ quay lại bình thường, chuyện đã qua chỉ như cơn ác mộng, nhưng vận mệnh trêu đùa cô, chồng cô biết được. Song không trách một lời, về nhà treo cổ trong phòng ngủ, cô ta trở về thì đã không cứu được nữa, treo cổ trong bếp, để lại đứa bé chưa tròn một tuổi ...
- Nghe giọng cậu cứ như chuyện xảy ra thực vậy ...
Hứa Tư thấy mắt ươn ướt, đưa tay lau, không ngờ chảy nước mắt. Nhìn Trương Khác, thấy y mặt nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tịch dương chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, như chất chứa tâm sự vô hạn, làm người ta không nỡ quấy nhiễu.
Ký hợp đồng thuê văn phòng với công ty quản lý vật nghiệp Tân Hải Thông không tốn nhiều thời gian lắm.
Trưa hôm qua Tạ Vãn Tình đã mang Chỉ Đồng rời khỏi Hải Châu, Trương Khác và Hứa Tư đi thang máy xuống thẳng phía dưới, không hề qua văn phòng tầng 12.
Mặt trời sau buổi trưa mùa thu vô cùng dễ chịu, Trương Khác và hứa tư đứng trên sân trải đá hoa cương tòa nhà đợi xe taxi.
Thời đó lượng xe taxi của Hải Châu chưa nhiều, người bỏ tiền ngồi xe cũng chưa nhiều, sắp tới giờ tan tầm, mấy chiếc taxi chạy qua đều có người ngồi. Đợi một lúc mới có xe không, Trương Khác đưa Hứa Tư về Sa Điền trước, chui vào xe báo tên ngõ nhà Hứa Tư.
Lái xe là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, cô ta quay đầu lại nói:
- Phía trước tắc rồi, chúng ta phải đi đường vòng.
- Đã tới giờ cao điểm đâu nhỉ?
Trương Khác thắc mắc.
/1170
|