Trương Khác chỉ đùa ác kích thích Chu Hưng Đông một chút, không ngờ Tiêu Thụy Dân trực tiếp bay về Bắc Kinh, trên xe hỏi Trần Phi Dung làm sao gặp đám Chu Hưng Đông.
- Vé máy bay Đỗ Phi đưa cho mình ở ngay ghế sau cái tên đáng ghét đó, trên máy bay không ngừng khoe khoang nhà hắn ghê gớm thế nào, chẳng bận tâm người ta có thích nghe hay không.
Trần Phi Dung ngồi vào xe thở phào một cái:
- Thì ra bạn biết bọn họ.
Trương Khác cười khì khì:
- Tên đó giống mình mà, chẳng phải thứ tốt đẹp, ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà.
Rồi kể lai lịch của đám Chu Hưng Đông cho Trần Phi Dung nghe, Trần Phi Dung là cô gái thông minh, lại thân thiết với Đường Thanh, chẳng cần phải che dấu.
Đường Thanh hỏi:
- Vậy vừa rồi bạn nói kỹ thuật biến ra vàng của Liên Tín tức là sao?
Trương Khác giải thích:
- Di động của doanh nghiệp hải ngoại nhập vào trong nước có hạn chế hạn ngạch, không thể thoải mái nâng cao lượng tiêu thụ trong ở thị trường trong nước. Nên tất nhiên di động sản xuất trong nước bù vào khoảng trống đó, mà không cần phải cạnh tranh trực tiếp với doanh nghiệp nước ngoài, mấy công ty như Liên Tín chẳng cần nghiên cứu phát triển gì, thậm chí dây chuyển sản xuất cơ bản nhất cũng chẳng có, cứ nhập khẩu hàng nước ngoài vào dán mác lên rồi bù khoảng trống trong nước, bạn nói xem không phải thuật biến ra vàng là gì?
- Ồ ra thế.
Đường Thanh hiểu rồi:
- Vậy hạn ngạch phân phối còn ý nghĩa gì nữa.
- Ha ha ha, đúng là chẳng có ý nghĩ gì thực tế.
Tới ngày hôm nay chiếc I19 chỉ tiến hành thử sức nóng ở giới truyền thông chuyên nghiệp, tuyệt đại đa số mọi người vẫn bị che dấu, không chịu lộ ra chân dung.
Trừ I19 ra, Ái Đạt còn đồng thời đưa ra chiếc di động tầm trung I08, giống như đa phần di động có mặt trên thị trường, là loại máy định sẵn sẽ bị đảo thải. Đó là di động Ái Đạt đưa ra giành lấy khoảng trống thị trường tầm trung với ba công ty kia.
Năm 97, thị trường di động còn chưa có khái niệm di động tầm thấp.
Nhìn thấy Trương Khác biểu diễn ở sân bay, Đường Thanh ngồi vào xe rồi vẫn cứ thấy thú vị, cầm chiếc I19 trong tay chơi đùa, nhớ ra một chuyện, quỳ trên ghế quay người ra phía sau nói với Trương Khác:
- Trước khi thi tốt nghiệp, mình còn nói bất kể chiếc di động đầu tiên của Ái Đạt xấu như thế nào, mình cũng muốn bạn tặng cho một cái, bạn chưa quên đấy chứ?
- Sao mình quên được.
Trương Khác muốn được ngồi cùng hai cô gái hoa dung nguyệt mạo, đáng hận là lái xe đưa chiếc xe 7 chỗ tới, Phó Tuấn ngồi ở ghế phụ lại, khoang xe có hai hàng ghế, làm tham vọng bí mật được trái ôm phải ấp của y tiếp tục phải giấu kín:
- Đó là máy mẫu bình thường, mình không tặng bạn, cái tặng bạn tất nhiên phải khác biệt, mình bảo bọn họ làm riêng một cái I19 nâng cấp, không biết ngày mai trước khi Triệu Hải Chu tới Hong Kong có kịp làm ra không?
- Thật sao?
Đương Thanh mừng rỡ hỏi, cô không tin lắm, cô gái nào chẳng mong được người yêu đối xử đặc biệt hơn người khác, đôi mắt ánh lên vẻ giảo hoạt:
- Mình muốn hai chiếc được không?
- Khi làm bản mẫu, thường phải làm dư vài cái, để mình hỏi Đinh Hòe xem anh ta đã hủy bản mẫu thừa chưa ... Mình không dám đảo bảo đâu, mình còn đặc biệt nói với anh ấy phải làm thứ độc nhất vô nhị.
Trương Khác lấy di động ra gọi cho Đinh Hòe, trong lúc đợi nhận máy hỏi:
- Bạn cần hai cái làm gì?
- Phi Dung cũng phải có chứ.
Đường Thanh chu mỏ lên nói:
- Á.
Trần Phi Dung ngạc nhiên quay đầu qua:
- Đó là chiếc di động độc nhất vô nhị của bạn mà.
- Mình đâu có ngây thơ như thế, bạn nghĩ Trương Khác nói sao tức là thế à? Nói không chừng cậu ấy lấy mình ra làm vật thí nghiệm không biết chừng, bạn không được từ chối đâu đấy!
Đường Thanh ôm lấy vai Trần Phi Dung, hai cô gái quỳ trên ghế quay lại nhìn Trương Khác nói chuyện, bốn cánh tay trắng như tuyến đặt trên lưng ghế, nói:
- Nhất định phải xứng đợi với mong đợi của người ta mới được, nếu không là không duyệt đâu đấy nhá.
- Ài, tâm tư các cô gái ai dò được nông sâu thế nào? Cái máy này mình vắt hết óc ra rồi đấy, hài lòng hay không mình không đảm bảo.
Trương Khác gọi điện thoại xong, giở thói vô lại với Đường Thanh.
Chiều nay Thịnh Hạ đáp máy bay về Kiến Nghiệp rồi, có điều Trần Phi Dung lại tới, không có cơ hội ở riêng với Đường Thanh, hai tiểu mỹ nhân mọng nước làm bạn mà ăn vụng một miếng cũng không được, trong lòng Trương Khá khá u uất.
Không vội về khách sạn, đưa Đường Thanh, Trần Phi Dung ra bãi biển ngắm mặt trời mọc, hôm nay là cuối tuần, du khách trên bãi biển rất đông, mặc dù đuôi bão đã quét qua Hong Kong, nhưng tựa hồ cuộc sống tuyệt đại đa số người dâng Hong Kong không bị ảnh hưởng mấy.
Chỗ ở an bài ở khách sạn Di Đôn gần ngay sát bãi biển, mặc dù là gian phòng xa hoa, tiếc là Trần Phi Dung chọn cùng phòng ngủ với Đường Thanh.
Từ tháng 5, Triệu Hải Chu đã phụ trách thao tác thị trường đầu đĩa ĐNÁ, cho nên lần này điều hắn tới phụ trách công ty ở Hong Kong không đột ngột lắm.
Dương Vân thời gian qua luôn ở Hong Kong phụ trách trao đổi với nhà đầu tư Hong Kong, đang nhẽ là Triệu Hải Chu cùng hắn phụ trách việc này mới phải, nhưng Cẩm Hồ người ít cháo nhiều, chuyện có thể do một người giải quyết tuyệt đối không lãng phí thêm nhân lực khác, cho nên hôm nay mới tới Hong Kong chính thức nhậm chức.
An bài lái xe tới sân bay đón Triệu Hải Chu, chẳng phải vì hắn có tư cách để Trương Khác đích thân an bài lái xe đi đón, mà là để lái xe lấy hai chiếc I19 từ hắn.
Mặt trời buổi sáng dần trở nên gay gắt, Trương Khác đưa hai cô gái từ bãi biển về khách sạn, về phòng, hai chiếc hộp tinh xảo đã được đặt trên bàn kính, Đinh Hòe biết rõ Trương Khác muốn lấy lòng bạn gái, nên ngay cả chiếc hộp cũng cố gắng làm thật hoàn mỹ ...
Trong phòng có gian chiếu phim riêng, Trương Khác để hai cô gái tự mở hộp di động, cầm gối vào gian chiếu phim.
Vừa mới cho đĩa vào trong đầu liền nghe thấy Đường Thanh hưng phấn thét lên rồi chạy vào:
- Đẹp quá.
- Bạn hài lòng là được rồi.
Trương Khác cầm điều khiển, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vị trị bên cạnh, bảo Đường Thanh ngồi xuống cùng xem đĩa quảng cáo I19.
Đưởng Thanh nhảy một phát lên ghế sô pha, hưng phấn ôm lấy cổ Trương Khác, khẽ thơm một cái lên má:
- Thưởng cho bạn đấy ..
Hương thơm thiếu nữ truyền tới làm người ta ngây ngất.
Trương Khác ôm lấy Đường Thanh định hôn cô nàng thì thấy Trần Phi Dung tay cầm chiếc di động chống cằm cười tủm tỉm nhìn bọ họ, có vẻ rất hài lòng, liền cười hỏi:
- Vậy bạn thì sao?
- Hả?
Trần Phi Dung ngớ người, song chớp mắt hiểu ra ý trêu ghẹo của Trương Khác, thẹn đỏ mặt, cầm di động làm bộ muốn ném y.
Đường Thanh ôm lấy cổ Trương Khác, kéo mặt y lại, thơm lên má kia:
- Đó là của Phi Dung ..
Múa may chiếc I19 nâng cấp trong tay, nói:
- Thực sự rất đẹp đấy.
Trần Phi Dung bị Đường Thanh kéo ngồi xuống ghế sô pha, thích thú mân mê chiếc di động trong tay.
Chiếc I19 này về công năng không có gì thay đổi đặc biệt, chỉ có ngoại hình thiết kế độc đáo.
Vỏ máy làm bằng hợp kim, cảm giác càng nhẹ hơn, chiếc trong tay Đường Thanh màu vàng nhạt, của Trần Phi Dung màu xanh lơ, có thể nói là phiên bản dành riêng cho thiếu nữ.
Bàn tay trắng nõn của Phi Dung khẽ vuốt ve mặt kính của chiếc di động, hỏi:
- Thực sự chỉ làm hai chiếc thôi sao? Thiết kế đẹp như vậy, có đáng tiếc quá không?
- Trước khi hai bạn dùng chán thì thiết kế này sẽ không sử dụng nữa, cho nên không cần lo có người nổi bật hơn đâu.
Trương Khác cười nói:
- Mình thấy rất nhiều cô gái chỉ cần nhìn thấy sẽ tranh nhau đòi Ái Đạt bán đấy ...
Đường Thanh chỉ thích cảm giác được Trương Khác chiều chuộng, không muốn độc chiếm thiết kế tuyệt đẹp này, cong cánh môi hồng nhuận hỏi:
- Nếu bị người ta sao chép thì sao?
- Vé máy bay Đỗ Phi đưa cho mình ở ngay ghế sau cái tên đáng ghét đó, trên máy bay không ngừng khoe khoang nhà hắn ghê gớm thế nào, chẳng bận tâm người ta có thích nghe hay không.
Trần Phi Dung ngồi vào xe thở phào một cái:
- Thì ra bạn biết bọn họ.
Trương Khác cười khì khì:
- Tên đó giống mình mà, chẳng phải thứ tốt đẹp, ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà.
Rồi kể lai lịch của đám Chu Hưng Đông cho Trần Phi Dung nghe, Trần Phi Dung là cô gái thông minh, lại thân thiết với Đường Thanh, chẳng cần phải che dấu.
Đường Thanh hỏi:
- Vậy vừa rồi bạn nói kỹ thuật biến ra vàng của Liên Tín tức là sao?
Trương Khác giải thích:
- Di động của doanh nghiệp hải ngoại nhập vào trong nước có hạn chế hạn ngạch, không thể thoải mái nâng cao lượng tiêu thụ trong ở thị trường trong nước. Nên tất nhiên di động sản xuất trong nước bù vào khoảng trống đó, mà không cần phải cạnh tranh trực tiếp với doanh nghiệp nước ngoài, mấy công ty như Liên Tín chẳng cần nghiên cứu phát triển gì, thậm chí dây chuyển sản xuất cơ bản nhất cũng chẳng có, cứ nhập khẩu hàng nước ngoài vào dán mác lên rồi bù khoảng trống trong nước, bạn nói xem không phải thuật biến ra vàng là gì?
- Ồ ra thế.
Đường Thanh hiểu rồi:
- Vậy hạn ngạch phân phối còn ý nghĩa gì nữa.
- Ha ha ha, đúng là chẳng có ý nghĩ gì thực tế.
Tới ngày hôm nay chiếc I19 chỉ tiến hành thử sức nóng ở giới truyền thông chuyên nghiệp, tuyệt đại đa số mọi người vẫn bị che dấu, không chịu lộ ra chân dung.
Trừ I19 ra, Ái Đạt còn đồng thời đưa ra chiếc di động tầm trung I08, giống như đa phần di động có mặt trên thị trường, là loại máy định sẵn sẽ bị đảo thải. Đó là di động Ái Đạt đưa ra giành lấy khoảng trống thị trường tầm trung với ba công ty kia.
Năm 97, thị trường di động còn chưa có khái niệm di động tầm thấp.
Nhìn thấy Trương Khác biểu diễn ở sân bay, Đường Thanh ngồi vào xe rồi vẫn cứ thấy thú vị, cầm chiếc I19 trong tay chơi đùa, nhớ ra một chuyện, quỳ trên ghế quay người ra phía sau nói với Trương Khác:
- Trước khi thi tốt nghiệp, mình còn nói bất kể chiếc di động đầu tiên của Ái Đạt xấu như thế nào, mình cũng muốn bạn tặng cho một cái, bạn chưa quên đấy chứ?
- Sao mình quên được.
Trương Khác muốn được ngồi cùng hai cô gái hoa dung nguyệt mạo, đáng hận là lái xe đưa chiếc xe 7 chỗ tới, Phó Tuấn ngồi ở ghế phụ lại, khoang xe có hai hàng ghế, làm tham vọng bí mật được trái ôm phải ấp của y tiếp tục phải giấu kín:
- Đó là máy mẫu bình thường, mình không tặng bạn, cái tặng bạn tất nhiên phải khác biệt, mình bảo bọn họ làm riêng một cái I19 nâng cấp, không biết ngày mai trước khi Triệu Hải Chu tới Hong Kong có kịp làm ra không?
- Thật sao?
Đương Thanh mừng rỡ hỏi, cô không tin lắm, cô gái nào chẳng mong được người yêu đối xử đặc biệt hơn người khác, đôi mắt ánh lên vẻ giảo hoạt:
- Mình muốn hai chiếc được không?
- Khi làm bản mẫu, thường phải làm dư vài cái, để mình hỏi Đinh Hòe xem anh ta đã hủy bản mẫu thừa chưa ... Mình không dám đảo bảo đâu, mình còn đặc biệt nói với anh ấy phải làm thứ độc nhất vô nhị.
Trương Khác lấy di động ra gọi cho Đinh Hòe, trong lúc đợi nhận máy hỏi:
- Bạn cần hai cái làm gì?
- Phi Dung cũng phải có chứ.
Đường Thanh chu mỏ lên nói:
- Á.
Trần Phi Dung ngạc nhiên quay đầu qua:
- Đó là chiếc di động độc nhất vô nhị của bạn mà.
- Mình đâu có ngây thơ như thế, bạn nghĩ Trương Khác nói sao tức là thế à? Nói không chừng cậu ấy lấy mình ra làm vật thí nghiệm không biết chừng, bạn không được từ chối đâu đấy!
Đường Thanh ôm lấy vai Trần Phi Dung, hai cô gái quỳ trên ghế quay lại nhìn Trương Khác nói chuyện, bốn cánh tay trắng như tuyến đặt trên lưng ghế, nói:
- Nhất định phải xứng đợi với mong đợi của người ta mới được, nếu không là không duyệt đâu đấy nhá.
- Ài, tâm tư các cô gái ai dò được nông sâu thế nào? Cái máy này mình vắt hết óc ra rồi đấy, hài lòng hay không mình không đảm bảo.
Trương Khác gọi điện thoại xong, giở thói vô lại với Đường Thanh.
Chiều nay Thịnh Hạ đáp máy bay về Kiến Nghiệp rồi, có điều Trần Phi Dung lại tới, không có cơ hội ở riêng với Đường Thanh, hai tiểu mỹ nhân mọng nước làm bạn mà ăn vụng một miếng cũng không được, trong lòng Trương Khá khá u uất.
Không vội về khách sạn, đưa Đường Thanh, Trần Phi Dung ra bãi biển ngắm mặt trời mọc, hôm nay là cuối tuần, du khách trên bãi biển rất đông, mặc dù đuôi bão đã quét qua Hong Kong, nhưng tựa hồ cuộc sống tuyệt đại đa số người dâng Hong Kong không bị ảnh hưởng mấy.
Chỗ ở an bài ở khách sạn Di Đôn gần ngay sát bãi biển, mặc dù là gian phòng xa hoa, tiếc là Trần Phi Dung chọn cùng phòng ngủ với Đường Thanh.
Từ tháng 5, Triệu Hải Chu đã phụ trách thao tác thị trường đầu đĩa ĐNÁ, cho nên lần này điều hắn tới phụ trách công ty ở Hong Kong không đột ngột lắm.
Dương Vân thời gian qua luôn ở Hong Kong phụ trách trao đổi với nhà đầu tư Hong Kong, đang nhẽ là Triệu Hải Chu cùng hắn phụ trách việc này mới phải, nhưng Cẩm Hồ người ít cháo nhiều, chuyện có thể do một người giải quyết tuyệt đối không lãng phí thêm nhân lực khác, cho nên hôm nay mới tới Hong Kong chính thức nhậm chức.
An bài lái xe tới sân bay đón Triệu Hải Chu, chẳng phải vì hắn có tư cách để Trương Khác đích thân an bài lái xe đi đón, mà là để lái xe lấy hai chiếc I19 từ hắn.
Mặt trời buổi sáng dần trở nên gay gắt, Trương Khác đưa hai cô gái từ bãi biển về khách sạn, về phòng, hai chiếc hộp tinh xảo đã được đặt trên bàn kính, Đinh Hòe biết rõ Trương Khác muốn lấy lòng bạn gái, nên ngay cả chiếc hộp cũng cố gắng làm thật hoàn mỹ ...
Trong phòng có gian chiếu phim riêng, Trương Khác để hai cô gái tự mở hộp di động, cầm gối vào gian chiếu phim.
Vừa mới cho đĩa vào trong đầu liền nghe thấy Đường Thanh hưng phấn thét lên rồi chạy vào:
- Đẹp quá.
- Bạn hài lòng là được rồi.
Trương Khác cầm điều khiển, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vị trị bên cạnh, bảo Đường Thanh ngồi xuống cùng xem đĩa quảng cáo I19.
Đưởng Thanh nhảy một phát lên ghế sô pha, hưng phấn ôm lấy cổ Trương Khác, khẽ thơm một cái lên má:
- Thưởng cho bạn đấy ..
Hương thơm thiếu nữ truyền tới làm người ta ngây ngất.
Trương Khác ôm lấy Đường Thanh định hôn cô nàng thì thấy Trần Phi Dung tay cầm chiếc di động chống cằm cười tủm tỉm nhìn bọ họ, có vẻ rất hài lòng, liền cười hỏi:
- Vậy bạn thì sao?
- Hả?
Trần Phi Dung ngớ người, song chớp mắt hiểu ra ý trêu ghẹo của Trương Khác, thẹn đỏ mặt, cầm di động làm bộ muốn ném y.
Đường Thanh ôm lấy cổ Trương Khác, kéo mặt y lại, thơm lên má kia:
- Đó là của Phi Dung ..
Múa may chiếc I19 nâng cấp trong tay, nói:
- Thực sự rất đẹp đấy.
Trần Phi Dung bị Đường Thanh kéo ngồi xuống ghế sô pha, thích thú mân mê chiếc di động trong tay.
Chiếc I19 này về công năng không có gì thay đổi đặc biệt, chỉ có ngoại hình thiết kế độc đáo.
Vỏ máy làm bằng hợp kim, cảm giác càng nhẹ hơn, chiếc trong tay Đường Thanh màu vàng nhạt, của Trần Phi Dung màu xanh lơ, có thể nói là phiên bản dành riêng cho thiếu nữ.
Bàn tay trắng nõn của Phi Dung khẽ vuốt ve mặt kính của chiếc di động, hỏi:
- Thực sự chỉ làm hai chiếc thôi sao? Thiết kế đẹp như vậy, có đáng tiếc quá không?
- Trước khi hai bạn dùng chán thì thiết kế này sẽ không sử dụng nữa, cho nên không cần lo có người nổi bật hơn đâu.
Trương Khác cười nói:
- Mình thấy rất nhiều cô gái chỉ cần nhìn thấy sẽ tranh nhau đòi Ái Đạt bán đấy ...
Đường Thanh chỉ thích cảm giác được Trương Khác chiều chuộng, không muốn độc chiếm thiết kế tuyệt đẹp này, cong cánh môi hồng nhuận hỏi:
- Nếu bị người ta sao chép thì sao?
/1170
|