Có câu Diêm Vương còn đỡ, tiểu quỷ mới khó chơi, La Quân hôm đó nổi giận lôi đình, có lẽ sẽ quên nhanh, đám quan viên thích suy đoán tâm ý quan trên mà nói, chỉ sợ làm việc chưa chu toàn cẩn thận.
Huống hồ bị La Quân quát tháo sợ vỡ mật, bọn họ càng phải kiếm đối tượng trút giận lẫn chuyển trách nhiệm.
Còn đối tượng nào thích hợp hơn Điền Lực Sơn nữa.
Nhưng không ai dám đá thẳng Điền Lực Sơn đi, chỉ đưa tới công đoàn tổng công ty dệt nhuộm, vẫn hưởng thụ đãi ngộ cấp phó khoa, song những đại biểu công nhân theo hắn chặn đường phản đối thì không đơn giản thế, bị khai trừ của đảng, đuổi việc, ngay cả phí thôi việc cũng không có, nhà do nhà máy phân phối cũng bị cưỡng chế thu thôi.
Trong mắt rất nhiều người ngoài, tựa hồ thân phận đặc thù của Điền lực Sơn làm hắn được hưởng ưu đãi đặc thù, trách nhiệm truy cứu tới cấp ông ta giảm đi nhiều rồi, tựa hồ không cần tiếp tục truy cứu lên nữa.
Tình cảnh của Đường Lực Sơn không quá gian nan, nếu không kể tới những lại ngọt nhạt châm chọc thi thoảng truyền vào tai.
Loại phương thức xử lý này cực kỳ âm hiểm, Điền Lực Sơn có khổ không nói lên lời, cho ngồi mát uống trà vài tháng, liền từ chức, tới hiệu chặt cháu gái ông ta mở làm công.
- Chuyện là như thế, hiện giờ thấy Yến Quy Hồ đẹp như thế, hôm trước tôi đi quanh khu sáng nghiệp một vòng, không dám tin đó là nhà máy nhuộm cũ, hiểu ra trước kia chúng tôi quá mức vô lý.
Điền Lực Sơn nhận lấy điếu thuốc trong tay Trương Khác, thở dài:
- Chỉ là hơn 300 công nhân viên đột nhiên mất chén cơm, giờ quá nửa không tìm được việc làm, nhất là những đại biểu cùng tôi đứng ra, mất nhà, mất việc .. Ài ...
Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông giúp Điền Lực Sơn đi thu hết y phục bẩn đặt lên xe ba bánh, đưa tới hiệu giặt, trên đường đi nghe ông ta kể đại khái chuyện xảy ra.
Trương Khác cũng muốn hút thuốc, bị Tôn Tĩnh Mông cướp lấy vứt đi, Trương Khác trừng mắt lên, cô dựa vào cái gì đòi quản mình, Tôn Tĩnh Mông cười duyên nói nhỏ vào tai y:
- Anh phải chú ý thân phận chứ.
"Ai nói sinh viên không được hút thuốc?" Trương Khác bực bội nghĩ.
- Bị bạn gái quản cảm thấy gò bò bó quá hả?
Điền Lực Sơn trêu:
- Cám ơn hai vợ chồng nhỏ cô cậu đã giúp tôi còn nghe tôi lải nhải, lát nữa tôi còn phải làm việc, nếu không tâm sự với hai cô cậu cũng được lắm..
- Bạn gái anh ấy rất nhiều, nhưng cháu không phải một trong số đó.
Tôn Tĩnh Mông vội vạch rõ quan hệ với Trương Khác.
Trương Khác hỏi Điền Lực Sơn có việc gì cần giúp đỡ không?
- Tôi chỉ cần trước 5 giờ đưa y phục giặt xong về các phòng là được, chuyện này không cần phiền hai vợ chồng nhỏ đâu.
Điền Lực Sơm không quan tâm tới lời giải thích của Tôn Tĩnh Mông, ông ta chẳng phải người lắm chuyện, chẳng qua nghĩ Trương Khác có quan hệ gì đó với La Quân, mong lời của mình qua y truyền tới tai La Quân mà thôi:
- Còn chút thời gian rảnh, tôi phải tới xưởng cơ giới Thanh Sơn xem có kiếm chỗ nào đưa vài ba người vào không, còn nhiều công nhân chưa có việc, miệng ăn núi lở. Song thời buổi này xí nghiệp nhà nước làm ăn không tốt, kiếm một chỗ cũng khó, phải mặt dầy đi nhờ vả.
Ông ta cười tự trào:
- Người bị phê bình kỷ luật như tôi, cái mặt này không còn tác dụng lắm nữa, bị ngời ta trốn suốt, nhưng vẫn phải đi thôi, không đi không có chút cơ hội nào. Toàn là trung niên bốn năm chục tuổi đầu, bị tôi đưa đi làm lao động cực nhọc hết, mấy chục năm nhân viên quốc gia, mất mặt lắm chứ, nhưng phải sống mà, biết làm sao.
Trước kia Vườn Sồi trả tiền trợ cấp thôi việc cho hơn 300 công nhân viên là 12 triệu, số tiền này được bao nhiêu tới tay công nhân, Trương Khác không dám chắc, nhưng nếu được một nửa thôi thì y đã hài lòng rồi, nhưng nghe Điền Lực Sơn nói thì có vẻ không được một nửa.
Trương Khác không thể truy cứu, nếu không sẽ đắc tội với cả đống người.
Vườn Sồi muốn cắm rể ở Kiến Nghiệp không thể chỉ gửi gắm hi vọng vào một mình La Quân.
Một số chuyện phải theo dòng chảy, song một số việc có thể bù đắp vẫn phải bù đắp.
- Bác Điền, vì sao không đi tìm người Vườn Sồi, để bọn họ an bài công tác, dù sao nhà máy cũng là do bọn họ chiếm mà?
Tôn Tĩnh Mông suy nghĩ vấn đề không vòng vèo như Trương Khác, hỏi thẳng luôn.
Điền Lực Sơn lắc đầu:
- Dù có tới bọn họ cũng chặn ngoài cổng, nghe nói lần đó chặn cửa nhà máy khiến ông chủ phía sau Vườn Sồi mất mặt, người ta hận trong lòng, sao chịu giúp.
Trương Khác chỉ biết cười bất lực, chẳng biết kẻ nào phao tin bêu xấu Cẩm Hồ.
- Bác biết ông chủ phía sau của Vườn Sồi?
Tôn Tĩnh Mông cười giảo hoạt, lấy mũi chân khẽ đá Trương Khác.
- Tôi sao biết được, loại ông chủ lớn như vậy nghe nói bí thư La còn phải đích thân tiếp đãi, nhân vật cỡ đó làm sao tôi gặp được.
Trương Khác đoán Điền Lực Sơn tựa hồ áy náy vì tình trạng ô nhiễm của Yến Quy Hồ, nên không dám đi gặp người của Vườn Sồi sợ bị người ta nhạo báng, nói:
- Tôi thấy bác cứ nên đi tới Vườn Sồi một chuyến đi, như bác nói đây, không đi một chút hi vọng cũng không có.
- Cậu nói cũng đúng.
Điền Lực Sơn gật đầu:
- Nghe nói Vườn Sồi toàn chiêu mộ nhân tài nghiên cứu, có điều thế nào cũng có vài việc vặt phải không, chúng tôi chẳng cần đãi ngộ cao lắm, đủ nuôi sống gia đình là được.
Trương Khác thấy Điền Lực Sơn xem đồng hồ, biết tới giờ ông ta hẹn người xưởng cơ giới, nói:
- Thế này đi, tới 5 giờ chúng tôi lại tới giúp bác trả y phục.
Đợi Điền Lực Sơn đi, Tôn Tĩnh Mông nhéo Trương Khác:
- Sao kéo tôi vào? Tôi có rảnh như anh đâu.
- Không thích đi thì thôi, ai chẳng biết cô bận.
Trương Khác tới 1978 giúp Tôn Tĩnh Mông sắp xếp bia rượu, ly tách, tới chừng 5 giờ tới cổng bắc gần hiệu giặt đợi Điền Lực Sơn, Tôn Tĩnh Mông tuy miệng nói bận, vẫn cứ theo Trương Khác.
Lúc này phải đem y phục giặt xong tới các phòng, công việc khá nhiều, Tôn Tĩnh Mông ở ngoài trông xe, Điền Lực Sơn và Trương Khác đi đưa y phục.
Phải thừa nhận sực hút ghê gớm của mỹ nữ, khi Trương Khác và Điền Lực Sơn phát hết đồ một tầng xuống lấy thêm thì thấy một đám nam sinh sách túi y phục bẩn xếp hàng đợi Tôn Tĩnh Mông ghi tên đăng ký rồi.
- Hà, xinh đẹp đúng là có lợi.
Trương Khác đứng nghỉ, mời Điền Lực Sơn hút thuốc.
Thấy Trương Khác cười nhàn nhã, Tôn Tĩnh Mông hận tới tím gan, song vẫn nghiêm túc giúp đám nam sinh đăng ký.
- Anh danh của bản cô nương hôm nay bị hủy hết rồi.
Ngồi trên ghế sau xe đạp tới tòa túc xá nam thứ hai, Tôn Tĩnh Mông nhép hông Trương Khác, nghiến răng nói:
- Không thấy cảm giác thành tựu à? Bác Điền còn nói cô đứng mười phút bằng bác ấy chạy mười chuyến đấy.
Trương Khác lắc người tránh tay Tôn Tĩnh Mông, cô ả này nhéo người ta toàn dùng móng tay, bật máu chứ chả đùa.
- Ngày mai anh treo một cái biển, bên trên ghi "hiệu nhận đồ giặt Trương Khác", rồi tới trước túc xá nữ ngồi nửa tiếng, đảm bảo có được loại cảm giác thành tựu này.
Tôn Tĩnh Mông đã biết chuyện quả bóng viết chữ của Đường Thanh từ Đỗ Phi, Trương Khác mà dám tới túc xá nữ lộ tên ra, nói không chừng được vây xem như xem thú lạ.
Chạy đi chạy lại, tới 7 giờ tối mới xong việc.
Đem y phục bẩn về hiệu giặt, Điền Lực Sơn gọi một người ra, bảo đi cùng tới quán ăn bên cạnh ăn cơm, người đó tiếc tiền nói:
- Lát nữa ăn cơm rồi, hay ăn luôn ở đây?
- Có bắt anh trả tiền đâu, tiếc cái gì.
Điền Lực Sơn giới thiệu cho Trương Khác:
- Lý Kiện Quang, đại biểu công nhân, theo tôi nhưng bị xui xẻo mất việc, tạm thời tới đây giúp việc.
- Thân thích của anh à?
Lý Kiện Quang hỏi nhỏ:
Huống hồ bị La Quân quát tháo sợ vỡ mật, bọn họ càng phải kiếm đối tượng trút giận lẫn chuyển trách nhiệm.
Còn đối tượng nào thích hợp hơn Điền Lực Sơn nữa.
Nhưng không ai dám đá thẳng Điền Lực Sơn đi, chỉ đưa tới công đoàn tổng công ty dệt nhuộm, vẫn hưởng thụ đãi ngộ cấp phó khoa, song những đại biểu công nhân theo hắn chặn đường phản đối thì không đơn giản thế, bị khai trừ của đảng, đuổi việc, ngay cả phí thôi việc cũng không có, nhà do nhà máy phân phối cũng bị cưỡng chế thu thôi.
Trong mắt rất nhiều người ngoài, tựa hồ thân phận đặc thù của Điền lực Sơn làm hắn được hưởng ưu đãi đặc thù, trách nhiệm truy cứu tới cấp ông ta giảm đi nhiều rồi, tựa hồ không cần tiếp tục truy cứu lên nữa.
Tình cảnh của Đường Lực Sơn không quá gian nan, nếu không kể tới những lại ngọt nhạt châm chọc thi thoảng truyền vào tai.
Loại phương thức xử lý này cực kỳ âm hiểm, Điền Lực Sơn có khổ không nói lên lời, cho ngồi mát uống trà vài tháng, liền từ chức, tới hiệu chặt cháu gái ông ta mở làm công.
- Chuyện là như thế, hiện giờ thấy Yến Quy Hồ đẹp như thế, hôm trước tôi đi quanh khu sáng nghiệp một vòng, không dám tin đó là nhà máy nhuộm cũ, hiểu ra trước kia chúng tôi quá mức vô lý.
Điền Lực Sơn nhận lấy điếu thuốc trong tay Trương Khác, thở dài:
- Chỉ là hơn 300 công nhân viên đột nhiên mất chén cơm, giờ quá nửa không tìm được việc làm, nhất là những đại biểu cùng tôi đứng ra, mất nhà, mất việc .. Ài ...
Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông giúp Điền Lực Sơn đi thu hết y phục bẩn đặt lên xe ba bánh, đưa tới hiệu giặt, trên đường đi nghe ông ta kể đại khái chuyện xảy ra.
Trương Khác cũng muốn hút thuốc, bị Tôn Tĩnh Mông cướp lấy vứt đi, Trương Khác trừng mắt lên, cô dựa vào cái gì đòi quản mình, Tôn Tĩnh Mông cười duyên nói nhỏ vào tai y:
- Anh phải chú ý thân phận chứ.
"Ai nói sinh viên không được hút thuốc?" Trương Khác bực bội nghĩ.
- Bị bạn gái quản cảm thấy gò bò bó quá hả?
Điền Lực Sơn trêu:
- Cám ơn hai vợ chồng nhỏ cô cậu đã giúp tôi còn nghe tôi lải nhải, lát nữa tôi còn phải làm việc, nếu không tâm sự với hai cô cậu cũng được lắm..
- Bạn gái anh ấy rất nhiều, nhưng cháu không phải một trong số đó.
Tôn Tĩnh Mông vội vạch rõ quan hệ với Trương Khác.
Trương Khác hỏi Điền Lực Sơn có việc gì cần giúp đỡ không?
- Tôi chỉ cần trước 5 giờ đưa y phục giặt xong về các phòng là được, chuyện này không cần phiền hai vợ chồng nhỏ đâu.
Điền Lực Sơm không quan tâm tới lời giải thích của Tôn Tĩnh Mông, ông ta chẳng phải người lắm chuyện, chẳng qua nghĩ Trương Khác có quan hệ gì đó với La Quân, mong lời của mình qua y truyền tới tai La Quân mà thôi:
- Còn chút thời gian rảnh, tôi phải tới xưởng cơ giới Thanh Sơn xem có kiếm chỗ nào đưa vài ba người vào không, còn nhiều công nhân chưa có việc, miệng ăn núi lở. Song thời buổi này xí nghiệp nhà nước làm ăn không tốt, kiếm một chỗ cũng khó, phải mặt dầy đi nhờ vả.
Ông ta cười tự trào:
- Người bị phê bình kỷ luật như tôi, cái mặt này không còn tác dụng lắm nữa, bị ngời ta trốn suốt, nhưng vẫn phải đi thôi, không đi không có chút cơ hội nào. Toàn là trung niên bốn năm chục tuổi đầu, bị tôi đưa đi làm lao động cực nhọc hết, mấy chục năm nhân viên quốc gia, mất mặt lắm chứ, nhưng phải sống mà, biết làm sao.
Trước kia Vườn Sồi trả tiền trợ cấp thôi việc cho hơn 300 công nhân viên là 12 triệu, số tiền này được bao nhiêu tới tay công nhân, Trương Khác không dám chắc, nhưng nếu được một nửa thôi thì y đã hài lòng rồi, nhưng nghe Điền Lực Sơn nói thì có vẻ không được một nửa.
Trương Khác không thể truy cứu, nếu không sẽ đắc tội với cả đống người.
Vườn Sồi muốn cắm rể ở Kiến Nghiệp không thể chỉ gửi gắm hi vọng vào một mình La Quân.
Một số chuyện phải theo dòng chảy, song một số việc có thể bù đắp vẫn phải bù đắp.
- Bác Điền, vì sao không đi tìm người Vườn Sồi, để bọn họ an bài công tác, dù sao nhà máy cũng là do bọn họ chiếm mà?
Tôn Tĩnh Mông suy nghĩ vấn đề không vòng vèo như Trương Khác, hỏi thẳng luôn.
Điền Lực Sơn lắc đầu:
- Dù có tới bọn họ cũng chặn ngoài cổng, nghe nói lần đó chặn cửa nhà máy khiến ông chủ phía sau Vườn Sồi mất mặt, người ta hận trong lòng, sao chịu giúp.
Trương Khác chỉ biết cười bất lực, chẳng biết kẻ nào phao tin bêu xấu Cẩm Hồ.
- Bác biết ông chủ phía sau của Vườn Sồi?
Tôn Tĩnh Mông cười giảo hoạt, lấy mũi chân khẽ đá Trương Khác.
- Tôi sao biết được, loại ông chủ lớn như vậy nghe nói bí thư La còn phải đích thân tiếp đãi, nhân vật cỡ đó làm sao tôi gặp được.
Trương Khác đoán Điền Lực Sơn tựa hồ áy náy vì tình trạng ô nhiễm của Yến Quy Hồ, nên không dám đi gặp người của Vườn Sồi sợ bị người ta nhạo báng, nói:
- Tôi thấy bác cứ nên đi tới Vườn Sồi một chuyến đi, như bác nói đây, không đi một chút hi vọng cũng không có.
- Cậu nói cũng đúng.
Điền Lực Sơn gật đầu:
- Nghe nói Vườn Sồi toàn chiêu mộ nhân tài nghiên cứu, có điều thế nào cũng có vài việc vặt phải không, chúng tôi chẳng cần đãi ngộ cao lắm, đủ nuôi sống gia đình là được.
Trương Khác thấy Điền Lực Sơn xem đồng hồ, biết tới giờ ông ta hẹn người xưởng cơ giới, nói:
- Thế này đi, tới 5 giờ chúng tôi lại tới giúp bác trả y phục.
Đợi Điền Lực Sơn đi, Tôn Tĩnh Mông nhéo Trương Khác:
- Sao kéo tôi vào? Tôi có rảnh như anh đâu.
- Không thích đi thì thôi, ai chẳng biết cô bận.
Trương Khác tới 1978 giúp Tôn Tĩnh Mông sắp xếp bia rượu, ly tách, tới chừng 5 giờ tới cổng bắc gần hiệu giặt đợi Điền Lực Sơn, Tôn Tĩnh Mông tuy miệng nói bận, vẫn cứ theo Trương Khác.
Lúc này phải đem y phục giặt xong tới các phòng, công việc khá nhiều, Tôn Tĩnh Mông ở ngoài trông xe, Điền Lực Sơn và Trương Khác đi đưa y phục.
Phải thừa nhận sực hút ghê gớm của mỹ nữ, khi Trương Khác và Điền Lực Sơn phát hết đồ một tầng xuống lấy thêm thì thấy một đám nam sinh sách túi y phục bẩn xếp hàng đợi Tôn Tĩnh Mông ghi tên đăng ký rồi.
- Hà, xinh đẹp đúng là có lợi.
Trương Khác đứng nghỉ, mời Điền Lực Sơn hút thuốc.
Thấy Trương Khác cười nhàn nhã, Tôn Tĩnh Mông hận tới tím gan, song vẫn nghiêm túc giúp đám nam sinh đăng ký.
- Anh danh của bản cô nương hôm nay bị hủy hết rồi.
Ngồi trên ghế sau xe đạp tới tòa túc xá nam thứ hai, Tôn Tĩnh Mông nhép hông Trương Khác, nghiến răng nói:
- Không thấy cảm giác thành tựu à? Bác Điền còn nói cô đứng mười phút bằng bác ấy chạy mười chuyến đấy.
Trương Khác lắc người tránh tay Tôn Tĩnh Mông, cô ả này nhéo người ta toàn dùng móng tay, bật máu chứ chả đùa.
- Ngày mai anh treo một cái biển, bên trên ghi "hiệu nhận đồ giặt Trương Khác", rồi tới trước túc xá nữ ngồi nửa tiếng, đảm bảo có được loại cảm giác thành tựu này.
Tôn Tĩnh Mông đã biết chuyện quả bóng viết chữ của Đường Thanh từ Đỗ Phi, Trương Khác mà dám tới túc xá nữ lộ tên ra, nói không chừng được vây xem như xem thú lạ.
Chạy đi chạy lại, tới 7 giờ tối mới xong việc.
Đem y phục bẩn về hiệu giặt, Điền Lực Sơn gọi một người ra, bảo đi cùng tới quán ăn bên cạnh ăn cơm, người đó tiếc tiền nói:
- Lát nữa ăn cơm rồi, hay ăn luôn ở đây?
- Có bắt anh trả tiền đâu, tiếc cái gì.
Điền Lực Sơn giới thiệu cho Trương Khác:
- Lý Kiện Quang, đại biểu công nhân, theo tôi nhưng bị xui xẻo mất việc, tạm thời tới đây giúp việc.
- Thân thích của anh à?
Lý Kiện Quang hỏi nhỏ:
/1170
|