9 h 30, tổng lãnh sự Hàn Quốc là Hàn Dũng Thái xuất hiện ở Kiến Nghiệp, Hồ Tôn Khánh và lãnh đạo văn phòng ngoại sự tiếp đãi.
Hồ Tôn Khánh chẳng muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng chuyện thuộc phân quản của ông ta, nếu không ra mặt chỉ có thể đẩy chuyện cho Tiêu Minh Kiến thôi; Tiêu Minh Kiến đưa đẩy nổi thì La Quân phải đích thân giải quyết rồi, Hồ Tôn Khánh sao có gan dám công khai đối đầu với La Quân.
Trước khi Hồ Tôn Khánh tới đã nhận được điện thoại của La Quân:
- Đây chỉ là phản ứng kích động của một sinh viên bình thường bị người ta chửi, thành phố phải có lập trường chính trị, cũng không nên tùy tiện tiết lộ tình hình ra ngoài.
Hồ Tôn Khánh rủa thầm trong bụng, Trương Khác mà là sinh viên binh thường thì làm gì có chuyện phức tạp thế này? Sớm đã bị người ta ấn đầu xuống bắt xin lỗi rồi.
Lập trường chính trị của thành phố là gì? Trước kia sự kiện Phú Xuân Các đã được lập làm điển hình, đây là chuyện mất lòng hai bên, Hồ Tôn Khánh rất muốn tránh mà không tránh nổi.
Bất kể địa vị của Samsung ghê gớm thế nào, nhưng ở tình Đông Hải này không thể so được với Cẩm Hồ, không thể tiết lộ thân phận của Trương Khác, vậy chỉ có thể xử lý là xung đột của sinh viên rồi.
Hồ Tôn Khánh uất ức sai quan viên văn phòng ngoại sự chính phủ tới đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình, nhưng không được phép can dự vào, còn ông ta đi đón Hàn Dung Thái.
Hàn Dũng Thái không ngốc, hiện đám Lý Tại Thù vẫn bị nhốt ở đồn cảnh sát cấp thấp, sao chẳng hiểu lập trường của Kiến Nghiệp? Gặp Hồ Tôn Khánh cũng không nói kháng nghị gì cả, nếu lại xảy ra chuyện như Phú Xuân Các thì bây giờ lớn tiếng khác nghị chỉ làm trò cười cho quốc tế, tùy tiện thăng cấp thành sự kiện ngoại giao, là chuyện chỉ kẻ ngu xuẩn thiếu hiểu biết mới làm.
Hàn Dũng Thái và Hồ Tôn Khánh tới đồn cảnh sát trước tiên xem lời khai của Trương Khác và người xung quanh, rồi mới đi gặp đám Lý Tại Thù tìm hiểu tình huống.
Hồ Tôn Khánh không muốn gặp Trương Khác, chỉ nói chuyện với Thôi Quốc Hằng, Trương Hiểu Đông, ông ta hiểu tình hình rồi, chỉ còn xem bên phía Hàn Quốc muốn xuống thang ra sao?
Trương Hiểu Đông, Thôi Quốc Hằng chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ xí xóa, nhưng Trương Khác như cục đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng, nhưng y có bối cảnh không thể xem thường, trước đó lại cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc lập ra hiệp hội sáng nghiệp, rất được phía giáo dục chú ý.
Một sinh viên như thế bọn họ không thể uy hiếp được, thái độ phía đồn cảnh sát lại cứng rắn khác thường.
Ngụy Đông Cường là khốn đốn nhất, hắn phải chịu trách nhiệm quản lý trực tiếp, trước khi tới Trương Hiểu Đông đã nói rất nhiều lời dọa dẫm.
Thấy Trương Hiểu Đông, Thôi Quốc Hằng ngồi đợi hơn hai tiếng, giờ Hồ Tôn Khánh, tổng lãnh sự Hàn Quốc cũng tới, với hắn mà nói đúng là ngày tận thế giáng xuống, hận Trương Khác tới tận xương tủy.
Trước khi Hồ Tôn Khánh tới, Ngụy Đông Cường cũng ý đồ dọa nạt Trương Khác nhận sai, ai ngờ mới nói được hai câu Trương Khác ngáp dài, cảnh sát liền mời hắn ra ngoài.
Tiếp đó có ba người nam nữ tới, chẳng thèm chào họ họ một tiếng, vào thẳng phòng Trương Khác giờ vẫn chưa ra.
Nhìn khuôn mặt u ám của Hồ Tôn Khánh ngồi ở ghế dài, lại nhìn Tịch Nhược Lâm từ đầu tới giờ không nói một lời, Ngụy Đông Cường hết sức bất an, không có dũng khí nói chuyện với Hồ Tôn Khánh, nói với Thôi Quốc Hằng:
- Viện trường, hay là tôi vào khuyên Trương Khác lần nữa, ba người Hàn Quốc nói chỉ cần cúi đầu nhận sai là sẽ không truy cứu nữa mà.
Lời này tất nhiên là muốn thể hiện trước mặt ngài phó thị trưởng thường vụ.
- Cúi đầu nhận sai?
Hồ Tôn Khánh nhướng mắt lên nhìn Ngụy Đông Cường:
- Vì sao phải cúi đầu nhận sai?
Trong bụng chửi tổ tông mười tám đời Trương Khác, nếu y có thể cúi đầu nhận sai đã chẳng hất trà vào mặt người ta! Quan trọng là ai có tư cách bảo y cúi đầu? Mời Đào Tấn ra à? Ông ta tức điên, sao mình gặp phải chuyện này? Thấy lãnh đạo Đh Đông Hải kinh ngạc, mới nhớ chưa trao đổi lập trường với họ:
- Tôi đã tìm hiểu sự việc rồi, chỉ là xung đột nhỏ, không ai đúng ai sai, phương diện nào chủ động nhận sai hòa giải chúng tôi cũng hoan nghênh.
- Nếu hai bên không đồng ý hòa giải thì sao?
Trương Hiểu Đông hỏi thử:
- Không muốn à?
Hồ Tôn Khánh tức tối nói:
- Vậy để phòng ngoại sự xử lý, theo quy định trị án xử lý.. Bọn chúng thích làm gì thì làm.
Thái độ của Hồ Tôn Khánh làm Thôi Quốc Hằng, Trương Hiểu Đông liên tưởng tới nhà Trương Khác đã vươn tay tới Hong Kong rồi, có điều thành phố không thể ra mặt chống lưng cho một sinh viên.
Đối phương là một trong số người thừa kế của gia tộc Lý Kiện Hi, vậy mà thành phố không ra sức lấy lòng, vậy nói rõ một vấn đề, có nhân vật cần lấy lòng hơn, quan trường là mạng lưới quan hệ chằng chịt, Trương Tri Hành có quan hệ mật thiết với tp Kiến Nghiệp là điều bình thường.
Hồ Tôn Khánh tỏ thái độ rồi bọn họ không lo gì nữa, chỉ lấy làm lạ sao Trương Tri Hành không đánh tiếng với trường học?
Ngụy Đông Cường kiến thức ít, chỉ nghe ra oán khí trong lời Hồ Tôn Khánh, trong lòng sợ hãi bị lấy ra gánh tránh nhiệm, thế là đem hoán hấn trút hết lên đầu Trương Khác, trong mắt hắn, hoàn toàn là do tính hoàn khố của Trương Khác gây ra, đã sinh sự lại không chịu cúi đầu nhận sai, tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Tịch Nhược Lâm nhìn vấn đề càng đơn thuần hơn, nhưng đúng với bản chất sự việc nhất, chẳng qua chỉ là va chạm nhỏ rất bình thường, mấy người Hàn Quốc chửi bới, Trương Khác hất trà là phản ứng bình thường mà.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
- Hồ Tôn Khánh ra mặt giải quyết đấy ...
Diệp Kiến Bân trong phòng háy mắt với Trương Khác:
- Không hiểu lão ta đang chửi thầm trong bụng thế nào?
- Đó là chức trách thuộc phận sự của ông ta, trách được ai?
Trương Khác chẳng thương hại cho hoàn cảnh khó của Hồ Tôn Khánh, vừa tán gẫu với Diệp Kiến Bân vừa chơi cờ ca rô với Tôn Tĩnh Mông được Diệp Tiểu Đồng và Thiệu Tâm Văn tham mưu.
- Chuyến này định trực tiếp đối đầu với Samsung à?
Diệp Kiến Bân hỏi:
- Tôi trao đổi điện thoại với bí thư La rồi, bảo thành phố tạm thời không tiết lộ thân phận của tôi, loại vấn đề thị phi này, chắc Hồ Tôn Khánh không tự ý chủ trương để người ta nắm thóp. Nhưng cũng khó nói lắm, chuyện ầm lên thế này, đám Chu Cẩn Tỳ đã biết, tên Kim Nam Dũng là học sinh của lão ta, ai biết lão ta có ngầm lộ ra không? Chẳng hay ho gì cả, tôi chỉ muốn bọn họ nhận sai với một học sinh bình thường thôi.
- Nếu cậu mà là học sinh bỉnh thường, thì các phương diện đã ấn đầu cậu xuống nhận sai rồi.
Diệp Kiến Bân cười:
- Đúng thế.
Trương Khác cười khổ:
- Anh nói làm mất hết cả hứng thú.
- Chấp nhận hiện thực đi, cậu không lo Samsung biết thân phận của cậu sẽ đặc biệt nhắm vào Cẩm Hồ?
- Cái này không sợ.
Trương Khác lắc đầu:
- Hai năm qua chúng tôi và Khoa Vương ân oán không ít, vì sao không đặc biệt nhắm vào Khoa Vương? Vì chỉ cần bỏ xa Khoa Vương là đủ, Samsung nếu nhắm vào Cẩm Hồ sẽ lộ sơ hở, sẽ bị đối thủ cạnh tranh quan tâm và đồng tình với Cẩm Hồ, Samsung càng khó đối phó.
- Ồ không phải cậu cố ý chọc giận người Samsung chứ?
Diệp Kiến Bân vỡ lẽ, cười quỷ dị:
- Tên nhóc cậu âm hiểm quá đấy.
Tôn Tĩnh Mông ngẩng đầu lên:
- Không ai âm hiểm hơn tên nhóc con này nữa rồi!
- Cô đánh cờ đi.
Trương Khác gõ bàn cờ giấy, lại bảo Diệp Kiến Bân:
- Chẳng phải thế, nên tên Hàn Quốc khác nói câu đó tôi cũng không do dự hất trà ra ... Có điều Lý Tại Thù lấy thân phận tư nhân tới Kiến Nghiệp không thể vì thăm bạn, tôi hoài nghi hắn tới khảo sát.
- Rất có khả năng, kế hoạch Vườn Sồi không thể không khiến các nơi chú ý, song nếu Samsung lập trung tâm nghiên cứu ở Kiến Nghiệp thì có chỗ nào bất lợi cho chúng ta.
- Đó là bước chuẩn bị bọn họ mở rộng thị trường trong nước, chẳng phải để phát triển kỹ thuật hạch tâm gì, không có lợi cho Kiến Nghiệp, lại tranh giành nguồn lực với chúng ta, nếu có cơ hội mà không chơi chúng một vố thì tôi quá thật thà hiền lành rồi.
Trương Khác cười nhạt:
- Tôi đang mong thằng tiểu tử đó cứ nhìn thấy Kiến Nghiệp là thù hận tránh đường khác.
- Khó mà nói được, nhân viên phái trú của Samsung đầu phải hạng tầm thường, vả lại Lý Tại Thù đâu quyết định nổi kế hoạch vận hành của Samsung.
Diệp Kiến Bân trầm ngâm:
Hồ Tôn Khánh chẳng muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng chuyện thuộc phân quản của ông ta, nếu không ra mặt chỉ có thể đẩy chuyện cho Tiêu Minh Kiến thôi; Tiêu Minh Kiến đưa đẩy nổi thì La Quân phải đích thân giải quyết rồi, Hồ Tôn Khánh sao có gan dám công khai đối đầu với La Quân.
Trước khi Hồ Tôn Khánh tới đã nhận được điện thoại của La Quân:
- Đây chỉ là phản ứng kích động của một sinh viên bình thường bị người ta chửi, thành phố phải có lập trường chính trị, cũng không nên tùy tiện tiết lộ tình hình ra ngoài.
Hồ Tôn Khánh rủa thầm trong bụng, Trương Khác mà là sinh viên binh thường thì làm gì có chuyện phức tạp thế này? Sớm đã bị người ta ấn đầu xuống bắt xin lỗi rồi.
Lập trường chính trị của thành phố là gì? Trước kia sự kiện Phú Xuân Các đã được lập làm điển hình, đây là chuyện mất lòng hai bên, Hồ Tôn Khánh rất muốn tránh mà không tránh nổi.
Bất kể địa vị của Samsung ghê gớm thế nào, nhưng ở tình Đông Hải này không thể so được với Cẩm Hồ, không thể tiết lộ thân phận của Trương Khác, vậy chỉ có thể xử lý là xung đột của sinh viên rồi.
Hồ Tôn Khánh uất ức sai quan viên văn phòng ngoại sự chính phủ tới đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình, nhưng không được phép can dự vào, còn ông ta đi đón Hàn Dung Thái.
Hàn Dũng Thái không ngốc, hiện đám Lý Tại Thù vẫn bị nhốt ở đồn cảnh sát cấp thấp, sao chẳng hiểu lập trường của Kiến Nghiệp? Gặp Hồ Tôn Khánh cũng không nói kháng nghị gì cả, nếu lại xảy ra chuyện như Phú Xuân Các thì bây giờ lớn tiếng khác nghị chỉ làm trò cười cho quốc tế, tùy tiện thăng cấp thành sự kiện ngoại giao, là chuyện chỉ kẻ ngu xuẩn thiếu hiểu biết mới làm.
Hàn Dũng Thái và Hồ Tôn Khánh tới đồn cảnh sát trước tiên xem lời khai của Trương Khác và người xung quanh, rồi mới đi gặp đám Lý Tại Thù tìm hiểu tình huống.
Hồ Tôn Khánh không muốn gặp Trương Khác, chỉ nói chuyện với Thôi Quốc Hằng, Trương Hiểu Đông, ông ta hiểu tình hình rồi, chỉ còn xem bên phía Hàn Quốc muốn xuống thang ra sao?
Trương Hiểu Đông, Thôi Quốc Hằng chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ xí xóa, nhưng Trương Khác như cục đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng, nhưng y có bối cảnh không thể xem thường, trước đó lại cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc lập ra hiệp hội sáng nghiệp, rất được phía giáo dục chú ý.
Một sinh viên như thế bọn họ không thể uy hiếp được, thái độ phía đồn cảnh sát lại cứng rắn khác thường.
Ngụy Đông Cường là khốn đốn nhất, hắn phải chịu trách nhiệm quản lý trực tiếp, trước khi tới Trương Hiểu Đông đã nói rất nhiều lời dọa dẫm.
Thấy Trương Hiểu Đông, Thôi Quốc Hằng ngồi đợi hơn hai tiếng, giờ Hồ Tôn Khánh, tổng lãnh sự Hàn Quốc cũng tới, với hắn mà nói đúng là ngày tận thế giáng xuống, hận Trương Khác tới tận xương tủy.
Trước khi Hồ Tôn Khánh tới, Ngụy Đông Cường cũng ý đồ dọa nạt Trương Khác nhận sai, ai ngờ mới nói được hai câu Trương Khác ngáp dài, cảnh sát liền mời hắn ra ngoài.
Tiếp đó có ba người nam nữ tới, chẳng thèm chào họ họ một tiếng, vào thẳng phòng Trương Khác giờ vẫn chưa ra.
Nhìn khuôn mặt u ám của Hồ Tôn Khánh ngồi ở ghế dài, lại nhìn Tịch Nhược Lâm từ đầu tới giờ không nói một lời, Ngụy Đông Cường hết sức bất an, không có dũng khí nói chuyện với Hồ Tôn Khánh, nói với Thôi Quốc Hằng:
- Viện trường, hay là tôi vào khuyên Trương Khác lần nữa, ba người Hàn Quốc nói chỉ cần cúi đầu nhận sai là sẽ không truy cứu nữa mà.
Lời này tất nhiên là muốn thể hiện trước mặt ngài phó thị trưởng thường vụ.
- Cúi đầu nhận sai?
Hồ Tôn Khánh nhướng mắt lên nhìn Ngụy Đông Cường:
- Vì sao phải cúi đầu nhận sai?
Trong bụng chửi tổ tông mười tám đời Trương Khác, nếu y có thể cúi đầu nhận sai đã chẳng hất trà vào mặt người ta! Quan trọng là ai có tư cách bảo y cúi đầu? Mời Đào Tấn ra à? Ông ta tức điên, sao mình gặp phải chuyện này? Thấy lãnh đạo Đh Đông Hải kinh ngạc, mới nhớ chưa trao đổi lập trường với họ:
- Tôi đã tìm hiểu sự việc rồi, chỉ là xung đột nhỏ, không ai đúng ai sai, phương diện nào chủ động nhận sai hòa giải chúng tôi cũng hoan nghênh.
- Nếu hai bên không đồng ý hòa giải thì sao?
Trương Hiểu Đông hỏi thử:
- Không muốn à?
Hồ Tôn Khánh tức tối nói:
- Vậy để phòng ngoại sự xử lý, theo quy định trị án xử lý.. Bọn chúng thích làm gì thì làm.
Thái độ của Hồ Tôn Khánh làm Thôi Quốc Hằng, Trương Hiểu Đông liên tưởng tới nhà Trương Khác đã vươn tay tới Hong Kong rồi, có điều thành phố không thể ra mặt chống lưng cho một sinh viên.
Đối phương là một trong số người thừa kế của gia tộc Lý Kiện Hi, vậy mà thành phố không ra sức lấy lòng, vậy nói rõ một vấn đề, có nhân vật cần lấy lòng hơn, quan trường là mạng lưới quan hệ chằng chịt, Trương Tri Hành có quan hệ mật thiết với tp Kiến Nghiệp là điều bình thường.
Hồ Tôn Khánh tỏ thái độ rồi bọn họ không lo gì nữa, chỉ lấy làm lạ sao Trương Tri Hành không đánh tiếng với trường học?
Ngụy Đông Cường kiến thức ít, chỉ nghe ra oán khí trong lời Hồ Tôn Khánh, trong lòng sợ hãi bị lấy ra gánh tránh nhiệm, thế là đem hoán hấn trút hết lên đầu Trương Khác, trong mắt hắn, hoàn toàn là do tính hoàn khố của Trương Khác gây ra, đã sinh sự lại không chịu cúi đầu nhận sai, tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Tịch Nhược Lâm nhìn vấn đề càng đơn thuần hơn, nhưng đúng với bản chất sự việc nhất, chẳng qua chỉ là va chạm nhỏ rất bình thường, mấy người Hàn Quốc chửi bới, Trương Khác hất trà là phản ứng bình thường mà.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
- Hồ Tôn Khánh ra mặt giải quyết đấy ...
Diệp Kiến Bân trong phòng háy mắt với Trương Khác:
- Không hiểu lão ta đang chửi thầm trong bụng thế nào?
- Đó là chức trách thuộc phận sự của ông ta, trách được ai?
Trương Khác chẳng thương hại cho hoàn cảnh khó của Hồ Tôn Khánh, vừa tán gẫu với Diệp Kiến Bân vừa chơi cờ ca rô với Tôn Tĩnh Mông được Diệp Tiểu Đồng và Thiệu Tâm Văn tham mưu.
- Chuyến này định trực tiếp đối đầu với Samsung à?
Diệp Kiến Bân hỏi:
- Tôi trao đổi điện thoại với bí thư La rồi, bảo thành phố tạm thời không tiết lộ thân phận của tôi, loại vấn đề thị phi này, chắc Hồ Tôn Khánh không tự ý chủ trương để người ta nắm thóp. Nhưng cũng khó nói lắm, chuyện ầm lên thế này, đám Chu Cẩn Tỳ đã biết, tên Kim Nam Dũng là học sinh của lão ta, ai biết lão ta có ngầm lộ ra không? Chẳng hay ho gì cả, tôi chỉ muốn bọn họ nhận sai với một học sinh bình thường thôi.
- Nếu cậu mà là học sinh bỉnh thường, thì các phương diện đã ấn đầu cậu xuống nhận sai rồi.
Diệp Kiến Bân cười:
- Đúng thế.
Trương Khác cười khổ:
- Anh nói làm mất hết cả hứng thú.
- Chấp nhận hiện thực đi, cậu không lo Samsung biết thân phận của cậu sẽ đặc biệt nhắm vào Cẩm Hồ?
- Cái này không sợ.
Trương Khác lắc đầu:
- Hai năm qua chúng tôi và Khoa Vương ân oán không ít, vì sao không đặc biệt nhắm vào Khoa Vương? Vì chỉ cần bỏ xa Khoa Vương là đủ, Samsung nếu nhắm vào Cẩm Hồ sẽ lộ sơ hở, sẽ bị đối thủ cạnh tranh quan tâm và đồng tình với Cẩm Hồ, Samsung càng khó đối phó.
- Ồ không phải cậu cố ý chọc giận người Samsung chứ?
Diệp Kiến Bân vỡ lẽ, cười quỷ dị:
- Tên nhóc cậu âm hiểm quá đấy.
Tôn Tĩnh Mông ngẩng đầu lên:
- Không ai âm hiểm hơn tên nhóc con này nữa rồi!
- Cô đánh cờ đi.
Trương Khác gõ bàn cờ giấy, lại bảo Diệp Kiến Bân:
- Chẳng phải thế, nên tên Hàn Quốc khác nói câu đó tôi cũng không do dự hất trà ra ... Có điều Lý Tại Thù lấy thân phận tư nhân tới Kiến Nghiệp không thể vì thăm bạn, tôi hoài nghi hắn tới khảo sát.
- Rất có khả năng, kế hoạch Vườn Sồi không thể không khiến các nơi chú ý, song nếu Samsung lập trung tâm nghiên cứu ở Kiến Nghiệp thì có chỗ nào bất lợi cho chúng ta.
- Đó là bước chuẩn bị bọn họ mở rộng thị trường trong nước, chẳng phải để phát triển kỹ thuật hạch tâm gì, không có lợi cho Kiến Nghiệp, lại tranh giành nguồn lực với chúng ta, nếu có cơ hội mà không chơi chúng một vố thì tôi quá thật thà hiền lành rồi.
Trương Khác cười nhạt:
- Tôi đang mong thằng tiểu tử đó cứ nhìn thấy Kiến Nghiệp là thù hận tránh đường khác.
- Khó mà nói được, nhân viên phái trú của Samsung đầu phải hạng tầm thường, vả lại Lý Tại Thù đâu quyết định nổi kế hoạch vận hành của Samsung.
Diệp Kiến Bân trầm ngâm:
/1170
|