Mọi người đi cả, phòng trở nên trống trải, Trương Khác vào thư phòng mở máy tính xem tài liệu, nửa tiếng sau Tạ Vãn Tình quay về:
- Thím em đón hai đứa nó tới nhà rồi ... Chị giúp em pha cà phê nhé.
Nhà chú tan hoang bừa bãi, không biết bọn họ phá phách bao nhiêu lâu, Tạ Vãn Tình có mặt ở đó mà bọn họ còn không kiêng dè, đúng là trở mặt là bấp chấp rồi. Có dọn dẹp cũng vô ích, Lưu Đình ở lại nhìn thấy chỉ chạnh lòng.
Trương Khác hai tay ôm gáy nói:
- Uống cà phê nữa tối không ngủ được mất, uống rượu đi.
- Vậy chị về nhà lấy.
- Em đi với chị.
Trương Khác đi sau Tạ Vãn Tình, hai căn nhà có hậu viện thông với nhau, không phải vòng ra ngoài.
Lấy một chai rượu vang và hai chiếc ly mang ra hậu đình, Trương Khác rót rượu đầy vào ly, Tạ Vãn Tình hơi xấu hổ nói:
- Em định chuốc say chị đấy à?
Đã cuối thu rồi, ban đêm ngồi ngoài nhà có hơi lạnh, nhưng hai người ngồi tựa vào nhau chỉ thấy ấm áp, uông một lúc Tạ Vãn Tình nói mặt nóng rồi, Trương Khác áp mặt tới, dán sát vào cổ cô, ôm cơ thể ấm mềm như ngọc vào trong lòng.
Tạ Vãn Tình cầm lấy ly rượu trong tay Trương Khác, đứng dậy ném chiếc ly vào hồ, cười khúc khích:
- Đây gọi là hủy thi diệt tích ...
Lát nữa, hoặc rất lâu nữa sẽ chẳng còn tâm tư nào mà đi dọn dẹp, để lại hiện trường một chai rượu một cái ly là được, Tạ Vãn Tình mang ánh mắt mê ly ngã vào lòng Trương Khác, nũng nịu như thiếu nữ:
- Lần sau ném cốc một lần nữa cho chị xem.
- May mà chiếc cốc đó không vỡ, nếu không em đau lòng chết mất.
Trương Khác cho tay vào trong áo Tạ Vãn Tình, vuốt ve da thịt trơn như lụa của cô.
- Lúc nhìn em đập cái cốc đó, chị chỉ hận không thể khiến cho bọn họ lập tức biến mất.
Tạ Vãn Tình ngồi trên đùi Trương Khác, không hề che dấu khát khao trong lòng mình, để hạ thân của Trương Khác cọ vào vùng cỏ thơm rỉ nước ẩm ướt, lim dim hưởng thụ xung động mê người, phả hơi thở nóng bỏng mang theo sợi tơ tình dục lên mặt Trương Khác:
- Vì sao em lại nóng thế?
Đó gọi là đạo đức giết người, trong lòng Tạ Vãn Tình luôn có khúc mắc vì quan hệ không bình thường với Trương Khác, nên càng cảm thông cho cảnh ngộ của Lưu Đình, thói đời này không cho nữ nhân được phép phạm dù chỉ một sai lầm như thế.
Nếu nói ra Hứa Tư chẳng phải cũng bị người ta xì xầm sau lưng sao, Trương Khác nổi giận cũng là điều hiểu được.
- Chị thế này có nam nhân nào chẳng nóng.
Trương Khác cố ý hiểu lầm ý cô, vừa dịu dàng vừa thô bạo xoa nắn cơ thể mỹ diệu của Tạ Vãn Tình.
Tạ Vãn Tình rên ri, cởi cúc áo Trương Khác:
- Lúc này không được phép nghĩ tới con bé Hứa Tư đó.
- Ha ha ha.
- Em cười cái gì chứ?
Tạ Vãn Tình hơi dỗi, ngừng tay lại quay mặt đi.
Trương Khác nắm lấy tay Tạ Vãn Tình, cho ngón tay cô vào miệng mút lấy:
- Chị ấy cũng nói như thế.
- Á!
Tạ Vãn Tình thẹn đỏ mặt, không biết trong cơ thể có bao nhiêu lửa dục thiêu đốt.
Bầu trời đêm chỉ có một ánh trăng mờ treo trên không, chẳng sáng lắm, nhưng đủ khiến hai cơ thể áp sát nhau nhìn thấy rõ được hình bóng của mình trong mắt đối phương.
Trương Khác ngậm lấy một ngụm rượu, Tạ Vãn Tình áp môi tới, bốn cánh môi chạm nhau, muôn vàn xúc cảm gửi qua nhau, có ấm áp, có êm ái, tất cả đều khơi lên tình dụng mãnh liệt.
Trương Khác ném ly rượu xuống đất, bế Tạ Vãn Tình vào trong phòng, đặt cô lên ghế sô pha, bốn cánh môi vẫn cuồng nhiệt hôn nhau, tay Trương Khác thành thạo cởi bỏ y phục của cô, lưỡi rời khỏi cánh môi mềm, rà theo chiếc cổ ngọc ngà kéo xuống dưới, vùi đầu vào giữa hai ngọn núi đó hôn hít cắn mút say sưa.
Tạ Vãn Tình giờ hai chân trắng muốn kẹp lấy hông Trương Khác, nghênh đón y tiến vào cơ thể mình, chớp mắt cảm giác cơ thể được lấp đầy đó, làm cô run rẩy co giật, đôi tay ôm lấy cổ Trương Khác, tay báu lấy lưng y, những tiếng ngân say người phát ra từ khoang mũi.
Mọi phiền não trần tục tan biến, chỉ còn lại đợt sóng khoái cảm dồn dập đổ tới ...
Tắm rửa xong, hai người ôm nhau ngồi ở đầu giường, Trương Khác thích cặp mông đầy đặn mềm mại của Tạ Vãn Tình, đặt cô nằm sấp trên ngườn, tay xoa nắn nơi đầy nhục cảm đó, kể cho cô nghe chuyện trong thời gian qua, dù chuẩn bị rất nhiều, nhưng lần đầu đối diện với người khổng lồ như Samsung, Trương Khác không thể thản nhiên như y luôn thể hiện trước mặt người khác, chỉ với Tạ Vãn Tình, y mới hoàn toàn không cần đeo bất kỳ một cái mặt nạ nào .
Tạ Vãn Tình dịu dàng đưa tay xao đều chân mày của y, nhẹ nhàn nói:
- Đừng cau mày, chị thích em luôn cười, luôn tự tin cơ.
- Nếu ngày nào chị cũng ở bên cạnh, thì lúc nào em cũng vui vẻ.
Trương Khác dúi mặt vào vùng cổ Tạ Vãn Tình, hít hương thơm đặc thù trên người cô.
Dù biết những lời của y chỉ nói lấy lòng mình, Tạ Vãn Tình vẫn cảm thấy hạnh phúc, đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của y, cô biết ngày mai y lại tự tin đối diện với tất cả:
- Á đại sắc lang, em lại làm trò gì thế?
Tạ Vãn Tình cảm thấy cơn tê dại từ ngực truyền tới, tên nhóc con lại bắt đầu khiêu khích cô rồi, hai tấm thân lại quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ vang vọng đêm tối ...
Trương Khác mỗi lần tỉnh lại thì Tạ Vãn Tình đều đã thu dọn ổn thỏa, không để lại bất kỳ một dấu về nào trong phòng, lần này cũng không phải ngoại lệ, Trương Khác miễn cưỡng bò dậy, y còn nhớ hôm qua bảo Trương Dịch mang tài liệu tới.
Hơn 9 giờ Trương Dịch mang tài liệu tới, vết cào trên mặt hắn nghe Tạ Vãn Tình kể là mẹ hắn làm, Trương Khác chẳng biết phải an ủi ra sao, trải qua bao nhiêu chuyện như thế, tâm tính của hắn hẳn được trui rèn rồi.
Vài lời dù sao để chú thím y nói thì thích hợp hơn, Trương Khác chỉ hỏi chuyện Lưu Đình tới tìm Thái Phi Quyên ra sao, thấy mọi chuyện đều ổn, vợ chồng Trương Tri Vi cũng đã về Đông Xã, y không hỏi thêm nữa, tiếp đó bàn bạc công việc.
Trương Dịch hơn nữa năm qua theo Hứa Hồng Bá chạy ngược chạy xuôi, trở nên gầy gò, trầm tĩnh, nếu chẳng phải cha mẹ hắn giở trò hàng tôm hàng cá không buông tha cho Lưu Đình thì hắn còn đang theo Hứa Hồng Bá bôn ba bên ngoài, lúc này phải về Hải Châu cho Lưu Đình làm chỗ dựa.
Hứa Hồng Bá bất kể ra sao cũng không chịu đồng ý gia nhập Tân Quang, ông vất vả chạy khắp nơi cũng chỉ đồng ý tới khi tình hình thảm thực vật ở thượng du Tiểu Giang được cải thiện là ngừng, chẳng đòi hỏi tiền công.
Hứa Hồng Bá là nhân viên ngoài biên chế, Trương Dịch càng không có biên chế.
Thời gian qua sau khi Tân Quang hình thành đội ngũ kiến thiết trồng rừng hoàn chỉnh, tiến độ công tác càng ngày càng nhanh, nhiệm vụ trồng rừng còn lại gần như có thể hoàn thành hơn nửa trước mùa mưa năm nay.
Theo lời hứa ban đầu, Hứa Hồng Bá sẽ có phất tay bỏ đi bất kỳ lúc nào.
Chu Du, Tống Chí Hứu cuống cả lên, Trương Khác biết lấy cái lợi của thương nhân ra là không thể giữ Hứa Hồng bá trở lại.
Đối với việc đi ở của Hứa Hồng Bá, Trương Khác để ông tùy tâm, nếu Hứa Hồng Bá ở lại Hải Châu thì y có thể gặp mặt thỉnh giáo nhiều hơn, có điều hiện phải quan tâm tới vấn đề khuếch trương tiếp theo của Tân Quang.
Tỉnh Giang Nam và Đông Hải đều nằm trong lưu vực của Tiểu Giang, đường dòng nước Tiểu Giang chảy tới mỗi một ngóc ngách, tận dụng thủy vận giá rẻ, có thể đem nguyên liệu gỗ đưa tới nhà máy bột giấy hạ du, hình thành chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh.
Sau khi nhiệm vụ trồng rừng ở tỉnh Đông Hải hoàn thành, tiếp theo tất nhiên là tới tỉnh Giang Nam rồi.
Trong chín huyện thượng du Tiểu Giang, tỉnh Đông Hải chiếm 7 huyện, chuyện chặt phá rừng bừa bãi chẳng phải là hiện tưởng tỉnh Đông Hải mới có, tình hình ở Giang Nam cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau khi hệ thống lâm nghiệp tỉnh Đông Hải bị Từ Học Bình bóc trần trò giả dối, Giang Nam tất nhiên muốn che cũng không che được, bị Quốc vụ viện điểm danh phê bình cùng tỉnh Đông Hải.
- Thím em đón hai đứa nó tới nhà rồi ... Chị giúp em pha cà phê nhé.
Nhà chú tan hoang bừa bãi, không biết bọn họ phá phách bao nhiêu lâu, Tạ Vãn Tình có mặt ở đó mà bọn họ còn không kiêng dè, đúng là trở mặt là bấp chấp rồi. Có dọn dẹp cũng vô ích, Lưu Đình ở lại nhìn thấy chỉ chạnh lòng.
Trương Khác hai tay ôm gáy nói:
- Uống cà phê nữa tối không ngủ được mất, uống rượu đi.
- Vậy chị về nhà lấy.
- Em đi với chị.
Trương Khác đi sau Tạ Vãn Tình, hai căn nhà có hậu viện thông với nhau, không phải vòng ra ngoài.
Lấy một chai rượu vang và hai chiếc ly mang ra hậu đình, Trương Khác rót rượu đầy vào ly, Tạ Vãn Tình hơi xấu hổ nói:
- Em định chuốc say chị đấy à?
Đã cuối thu rồi, ban đêm ngồi ngoài nhà có hơi lạnh, nhưng hai người ngồi tựa vào nhau chỉ thấy ấm áp, uông một lúc Tạ Vãn Tình nói mặt nóng rồi, Trương Khác áp mặt tới, dán sát vào cổ cô, ôm cơ thể ấm mềm như ngọc vào trong lòng.
Tạ Vãn Tình cầm lấy ly rượu trong tay Trương Khác, đứng dậy ném chiếc ly vào hồ, cười khúc khích:
- Đây gọi là hủy thi diệt tích ...
Lát nữa, hoặc rất lâu nữa sẽ chẳng còn tâm tư nào mà đi dọn dẹp, để lại hiện trường một chai rượu một cái ly là được, Tạ Vãn Tình mang ánh mắt mê ly ngã vào lòng Trương Khác, nũng nịu như thiếu nữ:
- Lần sau ném cốc một lần nữa cho chị xem.
- May mà chiếc cốc đó không vỡ, nếu không em đau lòng chết mất.
Trương Khác cho tay vào trong áo Tạ Vãn Tình, vuốt ve da thịt trơn như lụa của cô.
- Lúc nhìn em đập cái cốc đó, chị chỉ hận không thể khiến cho bọn họ lập tức biến mất.
Tạ Vãn Tình ngồi trên đùi Trương Khác, không hề che dấu khát khao trong lòng mình, để hạ thân của Trương Khác cọ vào vùng cỏ thơm rỉ nước ẩm ướt, lim dim hưởng thụ xung động mê người, phả hơi thở nóng bỏng mang theo sợi tơ tình dục lên mặt Trương Khác:
- Vì sao em lại nóng thế?
Đó gọi là đạo đức giết người, trong lòng Tạ Vãn Tình luôn có khúc mắc vì quan hệ không bình thường với Trương Khác, nên càng cảm thông cho cảnh ngộ của Lưu Đình, thói đời này không cho nữ nhân được phép phạm dù chỉ một sai lầm như thế.
Nếu nói ra Hứa Tư chẳng phải cũng bị người ta xì xầm sau lưng sao, Trương Khác nổi giận cũng là điều hiểu được.
- Chị thế này có nam nhân nào chẳng nóng.
Trương Khác cố ý hiểu lầm ý cô, vừa dịu dàng vừa thô bạo xoa nắn cơ thể mỹ diệu của Tạ Vãn Tình.
Tạ Vãn Tình rên ri, cởi cúc áo Trương Khác:
- Lúc này không được phép nghĩ tới con bé Hứa Tư đó.
- Ha ha ha.
- Em cười cái gì chứ?
Tạ Vãn Tình hơi dỗi, ngừng tay lại quay mặt đi.
Trương Khác nắm lấy tay Tạ Vãn Tình, cho ngón tay cô vào miệng mút lấy:
- Chị ấy cũng nói như thế.
- Á!
Tạ Vãn Tình thẹn đỏ mặt, không biết trong cơ thể có bao nhiêu lửa dục thiêu đốt.
Bầu trời đêm chỉ có một ánh trăng mờ treo trên không, chẳng sáng lắm, nhưng đủ khiến hai cơ thể áp sát nhau nhìn thấy rõ được hình bóng của mình trong mắt đối phương.
Trương Khác ngậm lấy một ngụm rượu, Tạ Vãn Tình áp môi tới, bốn cánh môi chạm nhau, muôn vàn xúc cảm gửi qua nhau, có ấm áp, có êm ái, tất cả đều khơi lên tình dụng mãnh liệt.
Trương Khác ném ly rượu xuống đất, bế Tạ Vãn Tình vào trong phòng, đặt cô lên ghế sô pha, bốn cánh môi vẫn cuồng nhiệt hôn nhau, tay Trương Khác thành thạo cởi bỏ y phục của cô, lưỡi rời khỏi cánh môi mềm, rà theo chiếc cổ ngọc ngà kéo xuống dưới, vùi đầu vào giữa hai ngọn núi đó hôn hít cắn mút say sưa.
Tạ Vãn Tình giờ hai chân trắng muốn kẹp lấy hông Trương Khác, nghênh đón y tiến vào cơ thể mình, chớp mắt cảm giác cơ thể được lấp đầy đó, làm cô run rẩy co giật, đôi tay ôm lấy cổ Trương Khác, tay báu lấy lưng y, những tiếng ngân say người phát ra từ khoang mũi.
Mọi phiền não trần tục tan biến, chỉ còn lại đợt sóng khoái cảm dồn dập đổ tới ...
Tắm rửa xong, hai người ôm nhau ngồi ở đầu giường, Trương Khác thích cặp mông đầy đặn mềm mại của Tạ Vãn Tình, đặt cô nằm sấp trên ngườn, tay xoa nắn nơi đầy nhục cảm đó, kể cho cô nghe chuyện trong thời gian qua, dù chuẩn bị rất nhiều, nhưng lần đầu đối diện với người khổng lồ như Samsung, Trương Khác không thể thản nhiên như y luôn thể hiện trước mặt người khác, chỉ với Tạ Vãn Tình, y mới hoàn toàn không cần đeo bất kỳ một cái mặt nạ nào .
Tạ Vãn Tình dịu dàng đưa tay xao đều chân mày của y, nhẹ nhàn nói:
- Đừng cau mày, chị thích em luôn cười, luôn tự tin cơ.
- Nếu ngày nào chị cũng ở bên cạnh, thì lúc nào em cũng vui vẻ.
Trương Khác dúi mặt vào vùng cổ Tạ Vãn Tình, hít hương thơm đặc thù trên người cô.
Dù biết những lời của y chỉ nói lấy lòng mình, Tạ Vãn Tình vẫn cảm thấy hạnh phúc, đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của y, cô biết ngày mai y lại tự tin đối diện với tất cả:
- Á đại sắc lang, em lại làm trò gì thế?
Tạ Vãn Tình cảm thấy cơn tê dại từ ngực truyền tới, tên nhóc con lại bắt đầu khiêu khích cô rồi, hai tấm thân lại quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ vang vọng đêm tối ...
Trương Khác mỗi lần tỉnh lại thì Tạ Vãn Tình đều đã thu dọn ổn thỏa, không để lại bất kỳ một dấu về nào trong phòng, lần này cũng không phải ngoại lệ, Trương Khác miễn cưỡng bò dậy, y còn nhớ hôm qua bảo Trương Dịch mang tài liệu tới.
Hơn 9 giờ Trương Dịch mang tài liệu tới, vết cào trên mặt hắn nghe Tạ Vãn Tình kể là mẹ hắn làm, Trương Khác chẳng biết phải an ủi ra sao, trải qua bao nhiêu chuyện như thế, tâm tính của hắn hẳn được trui rèn rồi.
Vài lời dù sao để chú thím y nói thì thích hợp hơn, Trương Khác chỉ hỏi chuyện Lưu Đình tới tìm Thái Phi Quyên ra sao, thấy mọi chuyện đều ổn, vợ chồng Trương Tri Vi cũng đã về Đông Xã, y không hỏi thêm nữa, tiếp đó bàn bạc công việc.
Trương Dịch hơn nữa năm qua theo Hứa Hồng Bá chạy ngược chạy xuôi, trở nên gầy gò, trầm tĩnh, nếu chẳng phải cha mẹ hắn giở trò hàng tôm hàng cá không buông tha cho Lưu Đình thì hắn còn đang theo Hứa Hồng Bá bôn ba bên ngoài, lúc này phải về Hải Châu cho Lưu Đình làm chỗ dựa.
Hứa Hồng Bá bất kể ra sao cũng không chịu đồng ý gia nhập Tân Quang, ông vất vả chạy khắp nơi cũng chỉ đồng ý tới khi tình hình thảm thực vật ở thượng du Tiểu Giang được cải thiện là ngừng, chẳng đòi hỏi tiền công.
Hứa Hồng Bá là nhân viên ngoài biên chế, Trương Dịch càng không có biên chế.
Thời gian qua sau khi Tân Quang hình thành đội ngũ kiến thiết trồng rừng hoàn chỉnh, tiến độ công tác càng ngày càng nhanh, nhiệm vụ trồng rừng còn lại gần như có thể hoàn thành hơn nửa trước mùa mưa năm nay.
Theo lời hứa ban đầu, Hứa Hồng Bá sẽ có phất tay bỏ đi bất kỳ lúc nào.
Chu Du, Tống Chí Hứu cuống cả lên, Trương Khác biết lấy cái lợi của thương nhân ra là không thể giữ Hứa Hồng bá trở lại.
Đối với việc đi ở của Hứa Hồng Bá, Trương Khác để ông tùy tâm, nếu Hứa Hồng Bá ở lại Hải Châu thì y có thể gặp mặt thỉnh giáo nhiều hơn, có điều hiện phải quan tâm tới vấn đề khuếch trương tiếp theo của Tân Quang.
Tỉnh Giang Nam và Đông Hải đều nằm trong lưu vực của Tiểu Giang, đường dòng nước Tiểu Giang chảy tới mỗi một ngóc ngách, tận dụng thủy vận giá rẻ, có thể đem nguyên liệu gỗ đưa tới nhà máy bột giấy hạ du, hình thành chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh.
Sau khi nhiệm vụ trồng rừng ở tỉnh Đông Hải hoàn thành, tiếp theo tất nhiên là tới tỉnh Giang Nam rồi.
Trong chín huyện thượng du Tiểu Giang, tỉnh Đông Hải chiếm 7 huyện, chuyện chặt phá rừng bừa bãi chẳng phải là hiện tưởng tỉnh Đông Hải mới có, tình hình ở Giang Nam cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau khi hệ thống lâm nghiệp tỉnh Đông Hải bị Từ Học Bình bóc trần trò giả dối, Giang Nam tất nhiên muốn che cũng không che được, bị Quốc vụ viện điểm danh phê bình cùng tỉnh Đông Hải.
/1170
|