Trương Khác phải chịu áp lực cực lớn, cùng Trần Phi Dung sóng vai đứng ở quầy hàng, nhẹ giọng cảm khái:
- Ài, đàn ông muốn ăn cơm gái bao cũng phải có tố chất tâm lý mạnh không bình thường mới được...
Trần Phi Dung bật cười, lườm y một cái. Thần thái xấu hổ giận dỗi này làm cho nam sinh xung quanh đố kị đến bốc khói, lại nhìn gái bên mình, nghĩ thầm cho dù che mặt, so vóc người cũng so không lại, không bằng giết bỏ bớt lo. Nhưng không hiểu được thần sắc của họ đã làm cho các cô gái bên cạnh không vui, lúc này có một cô gái hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, anh chàng luống cuống không hiểu được nên đuổi theo hay là không, hơn phân nửa trong lòng bọn con trai là đang suy nghĩ: bộ dạng đó mà cũng còn mặt mũi đi tức giận?
Trương Khác thì không để ý tới trong lòng người khác sẽ nghĩ ra sao, lấy được phiếu ăn, cùng Trần Phi Dung tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Lúc này ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, đèn đường đã lên, bao phủ bốn hàng cây ngô đồng ngoài ngõ Học Phủ. Gió thổi qua, lá cây xào xạc rơi xuống, nghe tiếng gió đã cảm thấy lạnh lẽo. Trương Khác nói:
- Mùa thu ở Kiến Nghiệp ngắn thật, không ngờ rời khỏi một tháng, lại bỏ qua mất mùa thu đầu tiên ở Kiến Nghiệp...
- Bạn rất lưu ý đến mùa thu?
Trần Phi Dung nghi hoặc nhìn Trương Khác, cảm thấy y không giống loại người than xuân buồn thua.
". . ." Trương Khác tay nâng gương mặt nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, đối với cuối mùa thu của Kiến Nghiệp y có ký ức sâu sắc, loại ký ức này không thể nào nói với người khác, y chỉ cười nói:
- Mùa đông Kiến Nghiệp lạnh giá, mùa hè oi bức, cây ngô đồng đến mùa xuân sẽ ra lông. Mình rất dị ứng với mấy thứ nhỏ li ti này. Vậy chỉ còn lại mùa thu là đáng mong chờ, nhưng mùa thu ở Kiến Nghiệp lại quá ngắn, lúc này mới qua có một tháng, khí trời cũng đã nhập Đông rồi...
Nhà hàng tuy nói là hoàn toàn mới, nhưng bố cục không khác gì ngày trước, Trương Khác và Trần Phi Dung một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, thể thấy được TV ở một góc khác của nhà hàng đang đưa tin chuyên đề kỹ thuật ĐTDĐ số xúc tiến hiệp hội thành lập, là tiết mục của đài truyền hình Kiến Nghiệp, khách quý trong tiết mục đang theo người chủ trì liệt kê ra từng lợi ích của việc thành lập một hiệp hội như thế đối với sản nghiệp ĐTDĐ quốc nội.
- Xí nghiệp quốc nội nếu có thêm mấy công ty chịu chủ động gánh trách nhiệm như điện tử Ái Đạt, thì sẽ không bởi vì tiến cử chồng chéo, tiến cử mù quáng mà lãng phí tài nguyên, tiền tiết kiệm được không biết có thể xây bao nhiêu trường học cho khu dân nghèo.
Một nam nhân ngồi ở bàn sát vách cảm khái với người bạn của hắn, trong lời nói có nỗi oán giận.
- Xí nghiệp phải gánh chịu loại trách nhiệm này sao?
Trần Phi Dung nghe được nghị luận của người khác, nghi hoặc hỏi Trương Khác.
- Xí nghiệp khuyết thiếu tầm nhìn xa, xí nghiệp phải gánh chịu trách nhiệm lớn thế nào?
Trương Khác cười hỏi. Lúc này y có thể lấy một tư thái của những người đứng xem đi xem xét kỹ chuyện này, cũng có thể thấy được phía sau điều này cất giấu các điểm bất lợi đối với Cẩm Hồ. Nghị luận của học sinh trong nhà hàng cũng chỉ là nghe một chút mà thôi, nhưng Trần Phi Dung hỏi thì y lại nguyện ý nghiêm túc chỉ cho cô biết, nghĩ sau này nếu như cô làm thư ký, hay trợ lý cho mình, thì công việc cũng trở nên thoải mái nhiều hơn.
Ăn xong cơm tối, Trương Khác về khu nhà nghiên cứu sinh trước để lấy thẻ mượn sách. Mặc dù rất nhiều tư liệu đều lư trong máy tính, y vẫn có thói quen cầm sách bằng giấy chậm rãi đọc, cũng càng quen xem trong không khí ở phòng đọc của ĐH Đông Hải.
Trần Phi Dung tới phòng đọc trước chiếm chỗ giúp y, một nam sinh biết rõ cố hỏi chỉ vào chỗ ngồi có đặt trên xâu chìa khóa đối diện với Trần Phi Dung, có phải có người ngồi rồi không, thấy được Trương Khác đang cầm một chồng sách đi tới, hắn mới không cam lòng rời khỏi.
- Có phải bỏ qua rất nhiều diễm ngộ rồi không? - Trương Khác đặt sách xuống đối diện với Trần Phi Dung, khẽ cười hỏi.
Trần Phi Dung tay nâng cằm, ánh mắt có phần vô tội nhìn Trương Khác, ngón tay đè vào môi, bảo hắn phải chú ý nói chuyện, đừng ảnh hưởng đến người khác.
Trương Khác vội vàng ngồi xuống, hai người chùm đầu vào giữa bàn, nhỏ giọng nói.
Trần Phi Dung cầm lại xâu chìa khóa trên bàn, cười rất điềm đạm, cô rất hưởng thụ sự yên bình hiện tại, chỉ là không muốn mở miệng nói ra, nhìn sách trong tay Trương Khác, đều là sách về công trình điện tử, rất tò mò hỏi y lại xem sách về phương diện này.
Trương Khác cũng không muốn nắm giữ khoản tài phú lớn hơn cả tỷ, thậm chí trên trăm tỷ, tài phú vượt quá một trị số, ý nghĩa đã không lớn.
Học tập cùng suy nghĩ, có đủ lý giải đối với toàn bộ bối cảnh của kỹ thuật, mới có thể chân chính thấy rõ tiên cơ của thị trường. Trương Khác cũng không có hy vọng xa vời bản thân có thể ở trên kỹ thuật có phát triển gì, y cũng không có nhiều tinh lực như vậy. Muốn trở thành con trâu về kỹ thuật như Đinh Xuân Kiện, ngoại trừ thiên phú, còn cần kiên trì cùng nhiệt tình theo kiểu khổ hạnh tăng. Đương nhiên, cho dù muốn thâm nhập lý giải sâu về toàn bộ kỹ thuật của công nghiệp điện tử, bài học phải làm cũng rất gian khổ.
Thư viện 9 giờ 30 đóng cửa. Trương Khác muốn đến tiệm Internet Sáng Vực tìm Đỗ Phi. Bởi vì KTX còn một giờ nữa sẽ tắt đèn. Trần Phi Dung sẽ không thể đi cùng Trương Khác đến tiệm Internet Sáng Vực, nên về KTX trước.
Tầng trệt của tiệm Internet được thiết kế thành khu vực chờ theo kiểu quán cafe, trước bàn quầy bar kiêm thu ngân treo một tivi màn hình LCD, lúc này đang phát tin tức quảng cáo ĐTDĐ Liên Tín của Quan Chi Lâm. Mọi người đều tụ tập dưới ngọn đèn, bàn về kế hoạch ngày mai khai trương.
Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi, Tịch Nhược Lâm, các thành viên chủ yếu của Sáng Hiệp đều đang ở đây. Sáng Vực đầu tư gần 6 triệu ngày mai sẽ chính thức kinh doanh. Trên mặt mỗi người đều hưng phấn cùng chờ mong khó có thể áp chế, đương nhiên cũng có khẩn trương. Thấy được Trương Khác đẩy cửa đi vào, họ đều hưng phấn đứng dậy.
- ÔI, mày còn là một trong ba đại quản lý của Sáng Hiệp đấy, thế mà mất tích hết tháng, còn tưởng mày không đến kịp thời khắc huy hoàng chứ. Thằng cu này vừa trở về cũng không làm chút chính sự, liền lừa gạt đem đi hot girl của mọi người hết cả năm giờ, lúc này còn lững thững đi tới mới ghê chứ...
Thời Học Bân thấy Trương Khác liền hưng phấn đi qua chào hỏi, không thấy được Trần Phi Dung đi theo vào, hắn thò đầu ra cửa nhìn:
- Trần muội muội đâu, không phải cả xương cốt mày cũng ăn sạch rồi chứ? Một chút nước cũng không để thừa lại cho huynh đệ sao?
- Tao chỉ làm quản lý danh dự thôi, mà tao mặc kệ chính sự hồi nào?
Trương Khác cười biện giải thay mình:
- Trước khi ăn cơm tối ít nhất tao cũng giúp tụi mày phát 100 tờ rơi rồi còn gì.
Trương Khác nhìn Đỗ Phi đi tới, thân thiết đấm vào vai hắn một cái:
- Bên này tụi mày chắc cũng chuẩn bị đâu vào đấy rồi chứ, không vội thì về sớm nghỉ ngơi đi, lo mà ứng phó cục diện ngày mai.
- Những người khác đều bị tụi tao đuổi về rồi. Bọn tao nằm trên giường cũng không ngủ được, còn không bằng ở đây thương lượng một chút, xem còn chuyện gì chưa nghĩ đến không...
- Ài, đàn ông muốn ăn cơm gái bao cũng phải có tố chất tâm lý mạnh không bình thường mới được...
Trần Phi Dung bật cười, lườm y một cái. Thần thái xấu hổ giận dỗi này làm cho nam sinh xung quanh đố kị đến bốc khói, lại nhìn gái bên mình, nghĩ thầm cho dù che mặt, so vóc người cũng so không lại, không bằng giết bỏ bớt lo. Nhưng không hiểu được thần sắc của họ đã làm cho các cô gái bên cạnh không vui, lúc này có một cô gái hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, anh chàng luống cuống không hiểu được nên đuổi theo hay là không, hơn phân nửa trong lòng bọn con trai là đang suy nghĩ: bộ dạng đó mà cũng còn mặt mũi đi tức giận?
Trương Khác thì không để ý tới trong lòng người khác sẽ nghĩ ra sao, lấy được phiếu ăn, cùng Trần Phi Dung tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Lúc này ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, đèn đường đã lên, bao phủ bốn hàng cây ngô đồng ngoài ngõ Học Phủ. Gió thổi qua, lá cây xào xạc rơi xuống, nghe tiếng gió đã cảm thấy lạnh lẽo. Trương Khác nói:
- Mùa thu ở Kiến Nghiệp ngắn thật, không ngờ rời khỏi một tháng, lại bỏ qua mất mùa thu đầu tiên ở Kiến Nghiệp...
- Bạn rất lưu ý đến mùa thu?
Trần Phi Dung nghi hoặc nhìn Trương Khác, cảm thấy y không giống loại người than xuân buồn thua.
". . ." Trương Khác tay nâng gương mặt nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, đối với cuối mùa thu của Kiến Nghiệp y có ký ức sâu sắc, loại ký ức này không thể nào nói với người khác, y chỉ cười nói:
- Mùa đông Kiến Nghiệp lạnh giá, mùa hè oi bức, cây ngô đồng đến mùa xuân sẽ ra lông. Mình rất dị ứng với mấy thứ nhỏ li ti này. Vậy chỉ còn lại mùa thu là đáng mong chờ, nhưng mùa thu ở Kiến Nghiệp lại quá ngắn, lúc này mới qua có một tháng, khí trời cũng đã nhập Đông rồi...
Nhà hàng tuy nói là hoàn toàn mới, nhưng bố cục không khác gì ngày trước, Trương Khác và Trần Phi Dung một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, thể thấy được TV ở một góc khác của nhà hàng đang đưa tin chuyên đề kỹ thuật ĐTDĐ số xúc tiến hiệp hội thành lập, là tiết mục của đài truyền hình Kiến Nghiệp, khách quý trong tiết mục đang theo người chủ trì liệt kê ra từng lợi ích của việc thành lập một hiệp hội như thế đối với sản nghiệp ĐTDĐ quốc nội.
- Xí nghiệp quốc nội nếu có thêm mấy công ty chịu chủ động gánh trách nhiệm như điện tử Ái Đạt, thì sẽ không bởi vì tiến cử chồng chéo, tiến cử mù quáng mà lãng phí tài nguyên, tiền tiết kiệm được không biết có thể xây bao nhiêu trường học cho khu dân nghèo.
Một nam nhân ngồi ở bàn sát vách cảm khái với người bạn của hắn, trong lời nói có nỗi oán giận.
- Xí nghiệp phải gánh chịu loại trách nhiệm này sao?
Trần Phi Dung nghe được nghị luận của người khác, nghi hoặc hỏi Trương Khác.
- Xí nghiệp khuyết thiếu tầm nhìn xa, xí nghiệp phải gánh chịu trách nhiệm lớn thế nào?
Trương Khác cười hỏi. Lúc này y có thể lấy một tư thái của những người đứng xem đi xem xét kỹ chuyện này, cũng có thể thấy được phía sau điều này cất giấu các điểm bất lợi đối với Cẩm Hồ. Nghị luận của học sinh trong nhà hàng cũng chỉ là nghe một chút mà thôi, nhưng Trần Phi Dung hỏi thì y lại nguyện ý nghiêm túc chỉ cho cô biết, nghĩ sau này nếu như cô làm thư ký, hay trợ lý cho mình, thì công việc cũng trở nên thoải mái nhiều hơn.
Ăn xong cơm tối, Trương Khác về khu nhà nghiên cứu sinh trước để lấy thẻ mượn sách. Mặc dù rất nhiều tư liệu đều lư trong máy tính, y vẫn có thói quen cầm sách bằng giấy chậm rãi đọc, cũng càng quen xem trong không khí ở phòng đọc của ĐH Đông Hải.
Trần Phi Dung tới phòng đọc trước chiếm chỗ giúp y, một nam sinh biết rõ cố hỏi chỉ vào chỗ ngồi có đặt trên xâu chìa khóa đối diện với Trần Phi Dung, có phải có người ngồi rồi không, thấy được Trương Khác đang cầm một chồng sách đi tới, hắn mới không cam lòng rời khỏi.
- Có phải bỏ qua rất nhiều diễm ngộ rồi không? - Trương Khác đặt sách xuống đối diện với Trần Phi Dung, khẽ cười hỏi.
Trần Phi Dung tay nâng cằm, ánh mắt có phần vô tội nhìn Trương Khác, ngón tay đè vào môi, bảo hắn phải chú ý nói chuyện, đừng ảnh hưởng đến người khác.
Trương Khác vội vàng ngồi xuống, hai người chùm đầu vào giữa bàn, nhỏ giọng nói.
Trần Phi Dung cầm lại xâu chìa khóa trên bàn, cười rất điềm đạm, cô rất hưởng thụ sự yên bình hiện tại, chỉ là không muốn mở miệng nói ra, nhìn sách trong tay Trương Khác, đều là sách về công trình điện tử, rất tò mò hỏi y lại xem sách về phương diện này.
Trương Khác cũng không muốn nắm giữ khoản tài phú lớn hơn cả tỷ, thậm chí trên trăm tỷ, tài phú vượt quá một trị số, ý nghĩa đã không lớn.
Học tập cùng suy nghĩ, có đủ lý giải đối với toàn bộ bối cảnh của kỹ thuật, mới có thể chân chính thấy rõ tiên cơ của thị trường. Trương Khác cũng không có hy vọng xa vời bản thân có thể ở trên kỹ thuật có phát triển gì, y cũng không có nhiều tinh lực như vậy. Muốn trở thành con trâu về kỹ thuật như Đinh Xuân Kiện, ngoại trừ thiên phú, còn cần kiên trì cùng nhiệt tình theo kiểu khổ hạnh tăng. Đương nhiên, cho dù muốn thâm nhập lý giải sâu về toàn bộ kỹ thuật của công nghiệp điện tử, bài học phải làm cũng rất gian khổ.
Thư viện 9 giờ 30 đóng cửa. Trương Khác muốn đến tiệm Internet Sáng Vực tìm Đỗ Phi. Bởi vì KTX còn một giờ nữa sẽ tắt đèn. Trần Phi Dung sẽ không thể đi cùng Trương Khác đến tiệm Internet Sáng Vực, nên về KTX trước.
Tầng trệt của tiệm Internet được thiết kế thành khu vực chờ theo kiểu quán cafe, trước bàn quầy bar kiêm thu ngân treo một tivi màn hình LCD, lúc này đang phát tin tức quảng cáo ĐTDĐ Liên Tín của Quan Chi Lâm. Mọi người đều tụ tập dưới ngọn đèn, bàn về kế hoạch ngày mai khai trương.
Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi, Tịch Nhược Lâm, các thành viên chủ yếu của Sáng Hiệp đều đang ở đây. Sáng Vực đầu tư gần 6 triệu ngày mai sẽ chính thức kinh doanh. Trên mặt mỗi người đều hưng phấn cùng chờ mong khó có thể áp chế, đương nhiên cũng có khẩn trương. Thấy được Trương Khác đẩy cửa đi vào, họ đều hưng phấn đứng dậy.
- ÔI, mày còn là một trong ba đại quản lý của Sáng Hiệp đấy, thế mà mất tích hết tháng, còn tưởng mày không đến kịp thời khắc huy hoàng chứ. Thằng cu này vừa trở về cũng không làm chút chính sự, liền lừa gạt đem đi hot girl của mọi người hết cả năm giờ, lúc này còn lững thững đi tới mới ghê chứ...
Thời Học Bân thấy Trương Khác liền hưng phấn đi qua chào hỏi, không thấy được Trần Phi Dung đi theo vào, hắn thò đầu ra cửa nhìn:
- Trần muội muội đâu, không phải cả xương cốt mày cũng ăn sạch rồi chứ? Một chút nước cũng không để thừa lại cho huynh đệ sao?
- Tao chỉ làm quản lý danh dự thôi, mà tao mặc kệ chính sự hồi nào?
Trương Khác cười biện giải thay mình:
- Trước khi ăn cơm tối ít nhất tao cũng giúp tụi mày phát 100 tờ rơi rồi còn gì.
Trương Khác nhìn Đỗ Phi đi tới, thân thiết đấm vào vai hắn một cái:
- Bên này tụi mày chắc cũng chuẩn bị đâu vào đấy rồi chứ, không vội thì về sớm nghỉ ngơi đi, lo mà ứng phó cục diện ngày mai.
- Những người khác đều bị tụi tao đuổi về rồi. Bọn tao nằm trên giường cũng không ngủ được, còn không bằng ở đây thương lượng một chút, xem còn chuyện gì chưa nghĩ đến không...
/1170
|