Về phần thị trường phần mềm tài vụ, bởi sức mua chủ yếu của thị trường này là xí nghiệp quốc hữu cùng bộ môn Chính phủ, lực cạnh tranh chính của loại công ty phần mềm này là quan hệ xã hội, mà không phải là kỹ thuật.
Xí nghiệp bình thường phần lớn không cần dùng nhiều tiền vì phần mềm cùng giữ gìn phục vụ cho người đến sau. Bởi cơ sở quản lý của các xí nghiệp quốc nội rất yếu, trình độ thông tin hóa quản lý rất kém. Những xí nghiệp này đối với nhu cầu phần mềm quản lý có đủ loại, rất tùy ý.
Hầu như mỗi khi phát triển một xí nghiệp, người sử dụng liền muốn đặc biệt chế định ra một phần mềm cho nó. Công ty phần mềm phải đưa vào số lượng lớn nhân lực hiệu quả thấp, vật lực để đi thỏa mãn nhu cầu của những xí nghiệp này. Hiệu suất của khoản lợi nhuận này liền trở nên thương đối thấp.
Trương Khác trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không mở miệng nói, càng sẽ không rảnh đi tranh luận với Vương Hải Túc ở trên bàn cơm. Sự vụ của công ty hữu hạn đầu tư Sáng Vực y đều muốn do Đỗ Phi, Mông Nhạc tự đi quyết sách, dù cho bởi vì kinh nghiệm không đủ bị tổn thất cũng không có gì đáng kể, có đôi khi bài học kinh nghiệm cũng là tài sản khó có được.
Nhưng Trương Khác càng tỏ thái độ như vậy, cũng làm cho trong lòng Vương Hải Túc càng bất an, càng nói càng chột dạ, cuối cùng chỉ nhìn Trương Khác, nói với y:
- Cậu có cái nhìn gì, nói ra nghe thử xem, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi không có tư cách nghe?
Trương Khác cười cười, khẽ thở dài một hơi:
- À, tôi ở trong Sáng Hiệp, cũng chỉ ăn rồi chơi thôi, việc của tiệm Internet Sáng Vực tôi cũng không có tham gia. Anh muốn hỏi tôi có cái nhìn gì, tôi không có cái nhìn gì, nói thế nào?
Ngoại trừ Đỗ Phi, những người đang ngồi cũng chỉ có Mông Nhạc biết Trương Khác ẩn dấu lực ảnh hưởng chân thực ở phía sau, hắn thấy Trương Khác tỏ thái độ như vậy, hắn tự nhiên hài lòng nhất.
Bởi nhân tố Tịch Nhược Lâm, trong lòng hắn có mâu thuẫn với Vương Hải Túc, nhưng vẫn còn thiếu lực nhận biết đối với những lời nói của Vương Hải Túc. Không chỉ nói hắn, dù là Đỗ Phi, nhận thức đối với thị trường phần mềm cấp xí nghiệp cũng còn chưa đủ.
Tuy nói Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi bị cổ động làm cho nhiệt huyết sôi trào, nhưng ba nhân vật quan trọng đều lộ ra bộ dạng bình thản như nước. Vương Hải Túc đã hơi nản lòng, sức quan sát của hắn cũng rất mạnh, chú ý tới thái độ lãnh đạm của Trương Khác ảnh hưởng tới hai người Mông Nhạc, Đỗ Phi, lại nhìn không thấu nội tâm của Trương Khác, trong lòng có phần oán hận, nhưng che giấu không biểu lộ ra. Nhưng hắn hiểu được, ý đồ ngày hôm nay kiên trì muốn qua đây đã không thể thực hiện rồi.
Mông Nhạc, Đỗ Phi nếu không có quan hệ đặc thù, muốn từ quỹ đầu tư sáng nghiệp Vườn Sồi giành được 10 triệu vốn huy động, Vương Hải Túc đánh chết cũng không tin. Mặc dù không biết tới cùng là quan hệ gì.
Từ chỗ Tịch Nhược Lâm biết tin tức tương quan, Vương Hải Túc nhìn trúng không chỉ có 10 triệu tài chính trong tay công ty hữu hạn đầu tư Sáng Vực -- Bộ phận tài chính này đã bị tiệm Internet tiêu hao hết hơn phân nửa, hắn hy vọng trước tiên dụ dỗ công ty hữu hạn đầu tư Sáng Vực, sau đó thông qua quan hệ đặc biệt giữa công ty hữu hạn đầu tư Sáng Vực cùng Quỹ đầu tư mạo hiểm Vườn Sồi, hút máu từ Quỹ đầu tư mạo hiểm Vườn Sồi. Vương Hải Túc chưa từng nghĩ đến, mới mở màn đã bị thất bại.
Vương Hải Túc còn muốn nói gì làm cố gắng cuối cùng, lúc này từ bên cầu thang bên kia đi lên vài người. Trương Khác xoay người nhìn qua, là Hồ Kim Tinh cùng vài cán bộ sinh viên của Hội Sinh viên trường, ngay cả Thiệu Bân trước đó thoát ly khỏi CLB Côn Trùng cũng đi cùng họ. Không biết vì sao đến bây giờ họ mới tìm chỗ ăn cơm.
Phòng hoạt động của Sáng Hiệp ở trong trường nằm sát với phòng làm việc của Hội Sinh viên trường, Sáng Hiệp cùng Hội Sinh viên mặc dù có tranh đấu gay gắt, nhưng bọn Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Mông Nhạc, Thi Tân Phi, Tịch Nhược Lâm cũng co giao tình cá nhân với vài sinh viên cán bộ của Hội Sinh viên. Đã gặp mặt, tự nhiên phải chào hỏi. Đương nhiên cũng đem oán hận đặt lên mặt.
Hồ Kim Tinh thấy được Trương Khác, trong lòng tự nhiên cũng rất không thoải mái, đứng từ xa nhìn, không đi qua chào hỏi. Khi thành lập Sáng Hiệp, Thiệu Bân bị Trương Khác dạy bảo cho một trận, lại có mâu thuẫn với bọn Mông Nhạc, cuối cùng lựa chọn thoát ly khỏi CLB Côn Trùng cũng không chịu chỉnh thể gia nhập Sáng Hiệp. Lúc này, hắn tự nhiên cũng xụ mặt, lộ ra bộ dáng rất khó chịu.
Lúc này, Trương Khác mới chủ động nói câu đầu tiên với Vương Hải Túc:
- Giám đốc Vương tìm chúng tôi, hình như là tìm lộn đối tượng rồi. Công ty của giám đốc Vương là phát triển phần mềm tài vụ. Vậy tôi giới thiệu một người hữu dụng cho giám đốc Vương quen.
Rồi y hướng về phía Hồ Kim Tinh hất cằm:
- Tiểu tử bên kia là cháu trai của Hồ Tôn Khánh, phó thị trưởng Thường vụ TP.Kiến Nghiệp, phó thị trưởng Hồ không có con trai, đối đãi với nó như thể là con trai ruột...
Đừng thấy Vương Hải Túc khoe khoang theo đoàn khảo sát của Bộ Khoa học Công nghệ đến Ấn Độ khảo sát một vòng, cái gọi là đoàn khảo sát chẳng qua là một hoạt động giao lưu do các đơn vị bên dưới Bộ Khoa học Công nghệ tổ chức. Chỉ cần là công ty phần mềm của quốc nội đều có thể báo danh tham gia.
Vương Hải Túc cắn răng báo danh bỏ một khoản phí dụng xa xỉ để tham gia đoàn khảo sát, chẳng qua là muốn nhìn xem có thể mượn cơ hội kéo gần quan hệ với quan viên của Bộ Khoa học Công nghệ hay không, tham gia hoạt động lần này cũng hy vọng trát thêm một lớp vàng cho KH&CN Hải Túc.
Đoàn khảo sát do một phó chủ nhiệm của trung tâm giao lưu KHCN dẫn đầu, phó chủ nhiệm đó là quan viên cấp phó cục, được đám cao tầng của các công ty phần mềm lớn Trung Nhuyễn, Đông Nhuyễn cả ngày vây quanh hàng đêm sanh ca, Vương Hải Túc vẫn chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không có cơ hội chen chân, tiếp xúc.
Trong mắt Vương Hải Túc, Hồ Tôn Khánh, phó thị trưởng Thường vụ TP.Kiến Nghiệp thuộc về cái loại nhân vật thủ đoạn thông thiên, nhân vật như vậy chỉ cần liếc một cái với bộ môn phía dưới, nói một câu đại loại như "hẳn là có thể chú ý KH&CN Hải Túc một chút", KH&CN Hải Túc ở trên thị trường phần mềm tài vụ của TP.Kiến Nghiệp sẽ không còn phải nhọc nhằn như thế nữa.
Bộ môn Chính phủ cùng xí nghiệp quốc hữu là khách mua chủ yếu của thị trường phần mềm tài vụ quốc nội.
Trong phạm vi toàn quốc, Dụng Hữu, Kim Điệp, hai công ty phần mềm tài vụ lớn đã có tiếng, nhưng thị trường phần mềm tài vụ khu vực vẫn có không gian rất lớn, vừa vặn Hồ Tôn Khánh phân quản tài thuế thành phố, công tác ở các phương diện cải chế doanh nghiệp nhà nước đối với công ty của Hải Túc mà nói, là một người rất hữu dụng.
Nghe Trương Khác giới thiệu thân phận của Hồ Kim Tinh, trong lòng Vương Hải Túc đập thình thịch. Hắn đảo mắt nhìn qua, liếc nhìn Hồ Kim Tinh vài lần. Quần áo trên người mặc dù không thấy nhãn hiệu, bằng cảm giác đủ biết là không phải loại hàng sida. Vương Hải Túc nghĩ thầm cái này dễ làm rồi.
Thấy Hồ Kim Tinh ngồi ở bên kia, không giống như các cán bộ sinh viên của Hội Sinh viên khác đi qua chào hỏi, mà quay đầu nhìn nơi khác, chắc có lẽ cảm giác được bên này đang thảo luận về hắn, mới quay đầu nhìn một cái, trong ánh mắt cũng nói không nên lời cảm giác thế nào, rất nhanh lại ngoảnh đầu qua nơi khác.
Xí nghiệp bình thường phần lớn không cần dùng nhiều tiền vì phần mềm cùng giữ gìn phục vụ cho người đến sau. Bởi cơ sở quản lý của các xí nghiệp quốc nội rất yếu, trình độ thông tin hóa quản lý rất kém. Những xí nghiệp này đối với nhu cầu phần mềm quản lý có đủ loại, rất tùy ý.
Hầu như mỗi khi phát triển một xí nghiệp, người sử dụng liền muốn đặc biệt chế định ra một phần mềm cho nó. Công ty phần mềm phải đưa vào số lượng lớn nhân lực hiệu quả thấp, vật lực để đi thỏa mãn nhu cầu của những xí nghiệp này. Hiệu suất của khoản lợi nhuận này liền trở nên thương đối thấp.
Trương Khác trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không mở miệng nói, càng sẽ không rảnh đi tranh luận với Vương Hải Túc ở trên bàn cơm. Sự vụ của công ty hữu hạn đầu tư Sáng Vực y đều muốn do Đỗ Phi, Mông Nhạc tự đi quyết sách, dù cho bởi vì kinh nghiệm không đủ bị tổn thất cũng không có gì đáng kể, có đôi khi bài học kinh nghiệm cũng là tài sản khó có được.
Nhưng Trương Khác càng tỏ thái độ như vậy, cũng làm cho trong lòng Vương Hải Túc càng bất an, càng nói càng chột dạ, cuối cùng chỉ nhìn Trương Khác, nói với y:
- Cậu có cái nhìn gì, nói ra nghe thử xem, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi không có tư cách nghe?
Trương Khác cười cười, khẽ thở dài một hơi:
- À, tôi ở trong Sáng Hiệp, cũng chỉ ăn rồi chơi thôi, việc của tiệm Internet Sáng Vực tôi cũng không có tham gia. Anh muốn hỏi tôi có cái nhìn gì, tôi không có cái nhìn gì, nói thế nào?
Ngoại trừ Đỗ Phi, những người đang ngồi cũng chỉ có Mông Nhạc biết Trương Khác ẩn dấu lực ảnh hưởng chân thực ở phía sau, hắn thấy Trương Khác tỏ thái độ như vậy, hắn tự nhiên hài lòng nhất.
Bởi nhân tố Tịch Nhược Lâm, trong lòng hắn có mâu thuẫn với Vương Hải Túc, nhưng vẫn còn thiếu lực nhận biết đối với những lời nói của Vương Hải Túc. Không chỉ nói hắn, dù là Đỗ Phi, nhận thức đối với thị trường phần mềm cấp xí nghiệp cũng còn chưa đủ.
Tuy nói Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi bị cổ động làm cho nhiệt huyết sôi trào, nhưng ba nhân vật quan trọng đều lộ ra bộ dạng bình thản như nước. Vương Hải Túc đã hơi nản lòng, sức quan sát của hắn cũng rất mạnh, chú ý tới thái độ lãnh đạm của Trương Khác ảnh hưởng tới hai người Mông Nhạc, Đỗ Phi, lại nhìn không thấu nội tâm của Trương Khác, trong lòng có phần oán hận, nhưng che giấu không biểu lộ ra. Nhưng hắn hiểu được, ý đồ ngày hôm nay kiên trì muốn qua đây đã không thể thực hiện rồi.
Mông Nhạc, Đỗ Phi nếu không có quan hệ đặc thù, muốn từ quỹ đầu tư sáng nghiệp Vườn Sồi giành được 10 triệu vốn huy động, Vương Hải Túc đánh chết cũng không tin. Mặc dù không biết tới cùng là quan hệ gì.
Từ chỗ Tịch Nhược Lâm biết tin tức tương quan, Vương Hải Túc nhìn trúng không chỉ có 10 triệu tài chính trong tay công ty hữu hạn đầu tư Sáng Vực -- Bộ phận tài chính này đã bị tiệm Internet tiêu hao hết hơn phân nửa, hắn hy vọng trước tiên dụ dỗ công ty hữu hạn đầu tư Sáng Vực, sau đó thông qua quan hệ đặc biệt giữa công ty hữu hạn đầu tư Sáng Vực cùng Quỹ đầu tư mạo hiểm Vườn Sồi, hút máu từ Quỹ đầu tư mạo hiểm Vườn Sồi. Vương Hải Túc chưa từng nghĩ đến, mới mở màn đã bị thất bại.
Vương Hải Túc còn muốn nói gì làm cố gắng cuối cùng, lúc này từ bên cầu thang bên kia đi lên vài người. Trương Khác xoay người nhìn qua, là Hồ Kim Tinh cùng vài cán bộ sinh viên của Hội Sinh viên trường, ngay cả Thiệu Bân trước đó thoát ly khỏi CLB Côn Trùng cũng đi cùng họ. Không biết vì sao đến bây giờ họ mới tìm chỗ ăn cơm.
Phòng hoạt động của Sáng Hiệp ở trong trường nằm sát với phòng làm việc của Hội Sinh viên trường, Sáng Hiệp cùng Hội Sinh viên mặc dù có tranh đấu gay gắt, nhưng bọn Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Mông Nhạc, Thi Tân Phi, Tịch Nhược Lâm cũng co giao tình cá nhân với vài sinh viên cán bộ của Hội Sinh viên. Đã gặp mặt, tự nhiên phải chào hỏi. Đương nhiên cũng đem oán hận đặt lên mặt.
Hồ Kim Tinh thấy được Trương Khác, trong lòng tự nhiên cũng rất không thoải mái, đứng từ xa nhìn, không đi qua chào hỏi. Khi thành lập Sáng Hiệp, Thiệu Bân bị Trương Khác dạy bảo cho một trận, lại có mâu thuẫn với bọn Mông Nhạc, cuối cùng lựa chọn thoát ly khỏi CLB Côn Trùng cũng không chịu chỉnh thể gia nhập Sáng Hiệp. Lúc này, hắn tự nhiên cũng xụ mặt, lộ ra bộ dáng rất khó chịu.
Lúc này, Trương Khác mới chủ động nói câu đầu tiên với Vương Hải Túc:
- Giám đốc Vương tìm chúng tôi, hình như là tìm lộn đối tượng rồi. Công ty của giám đốc Vương là phát triển phần mềm tài vụ. Vậy tôi giới thiệu một người hữu dụng cho giám đốc Vương quen.
Rồi y hướng về phía Hồ Kim Tinh hất cằm:
- Tiểu tử bên kia là cháu trai của Hồ Tôn Khánh, phó thị trưởng Thường vụ TP.Kiến Nghiệp, phó thị trưởng Hồ không có con trai, đối đãi với nó như thể là con trai ruột...
Đừng thấy Vương Hải Túc khoe khoang theo đoàn khảo sát của Bộ Khoa học Công nghệ đến Ấn Độ khảo sát một vòng, cái gọi là đoàn khảo sát chẳng qua là một hoạt động giao lưu do các đơn vị bên dưới Bộ Khoa học Công nghệ tổ chức. Chỉ cần là công ty phần mềm của quốc nội đều có thể báo danh tham gia.
Vương Hải Túc cắn răng báo danh bỏ một khoản phí dụng xa xỉ để tham gia đoàn khảo sát, chẳng qua là muốn nhìn xem có thể mượn cơ hội kéo gần quan hệ với quan viên của Bộ Khoa học Công nghệ hay không, tham gia hoạt động lần này cũng hy vọng trát thêm một lớp vàng cho KH&CN Hải Túc.
Đoàn khảo sát do một phó chủ nhiệm của trung tâm giao lưu KHCN dẫn đầu, phó chủ nhiệm đó là quan viên cấp phó cục, được đám cao tầng của các công ty phần mềm lớn Trung Nhuyễn, Đông Nhuyễn cả ngày vây quanh hàng đêm sanh ca, Vương Hải Túc vẫn chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không có cơ hội chen chân, tiếp xúc.
Trong mắt Vương Hải Túc, Hồ Tôn Khánh, phó thị trưởng Thường vụ TP.Kiến Nghiệp thuộc về cái loại nhân vật thủ đoạn thông thiên, nhân vật như vậy chỉ cần liếc một cái với bộ môn phía dưới, nói một câu đại loại như "hẳn là có thể chú ý KH&CN Hải Túc một chút", KH&CN Hải Túc ở trên thị trường phần mềm tài vụ của TP.Kiến Nghiệp sẽ không còn phải nhọc nhằn như thế nữa.
Bộ môn Chính phủ cùng xí nghiệp quốc hữu là khách mua chủ yếu của thị trường phần mềm tài vụ quốc nội.
Trong phạm vi toàn quốc, Dụng Hữu, Kim Điệp, hai công ty phần mềm tài vụ lớn đã có tiếng, nhưng thị trường phần mềm tài vụ khu vực vẫn có không gian rất lớn, vừa vặn Hồ Tôn Khánh phân quản tài thuế thành phố, công tác ở các phương diện cải chế doanh nghiệp nhà nước đối với công ty của Hải Túc mà nói, là một người rất hữu dụng.
Nghe Trương Khác giới thiệu thân phận của Hồ Kim Tinh, trong lòng Vương Hải Túc đập thình thịch. Hắn đảo mắt nhìn qua, liếc nhìn Hồ Kim Tinh vài lần. Quần áo trên người mặc dù không thấy nhãn hiệu, bằng cảm giác đủ biết là không phải loại hàng sida. Vương Hải Túc nghĩ thầm cái này dễ làm rồi.
Thấy Hồ Kim Tinh ngồi ở bên kia, không giống như các cán bộ sinh viên của Hội Sinh viên khác đi qua chào hỏi, mà quay đầu nhìn nơi khác, chắc có lẽ cảm giác được bên này đang thảo luận về hắn, mới quay đầu nhìn một cái, trong ánh mắt cũng nói không nên lời cảm giác thế nào, rất nhanh lại ngoảnh đầu qua nơi khác.
/1170
|