- Mày đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Đỗ Phi đau đầu nhíu mày:
- Hình thức của Cẩm Hồ đối với công ty phần mềm bình thường thì có giá trị tham khảo gì?
Mông Nhạc đẩy cửa đi vào, hỏi:
- Đang nói chuyện gì đấy?
- Đang thảo luận cái thằng làm mày đau khổ đây...
Trương Khác vô tâm muốn đi học vào vết sẹo của Mông Nhạc.
Mông Nhạc cũng không phải không có chút lực tiếp nhận nào, hắn cười xấu hổ:
- Nói Vương Hải Túc hả, tao thấy ngày hôm nay hắn tìm chúng ta tâm tư không đơn thuần đâu, nhưng nếu bỏ qua tâm cơ của hắn, vẫn là có một chút ánh mắt...
- Ha ha.
Trương Khác nở nụ cười:
- Mày muốn khen hắn thì khen đi, đừng có đánh trước cho hắn một gậy như vậy. Lời này, Tịch sư tỷ chắc không thích nghe đâu.
- Cũng đâu có nói trước mặt cô ấy, chúng ta không phải là huynh đệ một nhà sao, tao nói với tụi mày còn che giấu làm gì?
Mông Nhạc ưỡn mặt kéo ra một cái ghế ngồi xuống:
- Thị trường phần mềm mà Vương Hải Túc nói, hiện tại không phải đang bắt đầu đề xướng xí nghiệp thông tin hóa quản lý sao? thị trường của phần mềm quản lý xí nghiệp cũng nên phải khởi động. Về phần phần mềm tài vụ, mặc dù nói Dụng Hữu, Kim Điệp đã có tiếng, nhưng bên trong thị trường khu vực vẫn để lại cho xí nghiệp địa phương thị trường nhất định...
Đỗ Phi nhìn Trương Khác một hồi, thấy Trương Khác không nói gì, hiểu được quả thật y muốn kiên quyết tiếc chữ như vàng, bất đắc dĩ mà nói:
- Hai mảng thị trường phần mềm này ẩn giấu phiêu lưu không ít, tuyệt không vô hạn quang minh như họ Vương nói đâu. Nói chung, chúng ta cũng có phòng làm việc CLB Côn Trùng công tác tương quan ở phương diện này, vừa làm vừa tìm hiểu đi.
Lương Quân gọi điện thoại qua đây, muốn Trương Khác đi xem nhà, Trương Khác bảo Đỗ Phi Mông Nhạc đi cùng, không cần khẩn trương dán mắt vào nơi này. Khi xuống lầu, gặp phải Tịch Nhược Lâm đưa Vương Hải Túc trở về, cô biết bọn Mông Nhạc không thích Vương Hải Túc, muốn giải thích một hai câu, lại cảm thấy hơi khó nói.
Trương Khác là muốn đem khu nhà bên này trở thành cứ điểm công khai của y tại Kiến Nghiệp, chí ít những người thường ngày thân cận đều sẽ mời đi tụ hội gì đó. Tiệm Internet buổi chiều không có an bài Tịch Nhược Lâm trực ban, liền mời cô cùng đi, Tịch Nhược Lâm cũng không có chối từ, còn giải thích một chút:
- Hải Túc là bản thân ảnh chủ động muốn tìm Sáng Hiệp hợp tác, nếu các bạn không có ý này thì thôi, cứ coi như tôi chưa và ảnh chưa nói gì...
- Cái gì các bạn, là chúng ta, tịch học tỷ không thừa nhận bản thân cũng là một phần tử của Sáng Hiệp sao? - Trương Khác cười hỏi.
Trương Khác nói như vậy, trong lòng Tịch Nhược Lâm thấy dễ chịu hơn, không hiểu sao, cô đột nhiên sợ bị bên này bài xích, bèn nhìn Mông Nhạc một cái
Chung cư Thanh niên trước sau có 12 căn nhà, bốn căn làm một khu. Căn nhà Thế Kỷ Cẩm Hồ chuẩn bị cho Trương Khác tại ĐH Đông Hải nằm ở phía bắc trường, nằm sát bên khu nhà nghiên cứu sinh của ĐH Đông Hải.
Đi thẳng vào khu, Lương Quân đang chờ họ ở trước nhà, rồi cùng nhau đến khu nhà nằm ở ngoài cùng phía đông, nói là tầng trên cùng, nhưng khi lên lầu, trong thang máy Lương Quân lại ấn số "11", Mông Nhạc khó hiểu hỏi:
- Nhà ở đây không phải đều 12 tầng sao?
- À, từ tầng 11 có thể lên tầng 12, còn có thể trực tiếp lên đến sân thượng...
- À...
Mông Nhạc nhất thời cũng tưởng tượng không ra tình hình từ tầng 11 đến tầng 12 lại đến sân thượng. Năm 97, biệt thự cũng không phải khái niệm xa lạ gì, khu nông thôn giàu có ở Hoa Đông, thành thị và nông thôn kết hợp, nhà xây biệt thự nhỏ cũng rất nhiều, nhưng căn hộ có thang máy cao cấp thì cũng không thường thấy.
Thang máy dừng lại trước tầng 11. Mở cửa đi vào phòng, thấy được cầu thang ở phía bên đại sảnh, Mông Nhạc mới hiểu được thế nào từ tầng 11 lên tầng 12, hắn quay đầu đấm Trương Khác một cái, nói:
- Mình mày ở căn nhà lớn thế này, cũng quá xa xỉ rồi đấy?
Đồ đạc bên này vẫn còn chưa bố trí, trong phòng trống không, nhìn như thế không có cảm giác đặc biệt gì. Tôn Tĩnh Mông nhìn quen sinh hoạt xa hoa, so với kinh ngạc mà Mông Nhạc, Tịch Nhược Lâm cảm nhận được, cô đã quen với phong cách trang hoàng xa hoa thế này, xoay một vòng, nói:
- Cũng không bỏ bao nhiêu tâm tư, còn kém xa so với nhà ở con hẻm Đan Tỉnh, còn tưởng rằng anh sẽ xây một hồ bơi trong căn nhà thô tục của mình chứ...
Trương Khác không quản Tôn Tĩnh Mông phê bình, cười nói:
- Tôi cảm thấy rất tốt, cô cũng đâu vào ở. Đánh giá của cô không có giá trị tham khảo gì.... Được rồi, cũng không có gì hay để nhìn nữa.
Nói rồi đẩy vai Tôn Tĩnh Mông muốn đi ra ngoài:
- Phòng trong khu nhà này tự cô lựa chọn một căn đi!
- Sao lại nôn nóng muốn chúng tôi đi thế?
Tôn Tĩnh Mông nghi ngờ nhìn Trương Khác, lại hỏi Lương Quân:
- Ở trong thang máy, anh nói ở đây còn đi thông lên sân thương. Trên sân thượng còn chưa có xem...
- Sân thượng hả, nghe nói từ sân thượng có thể nhìn thấy núi Hợp Hoan của ĐH Đông Hải. Tôi đang nghĩ có nên trang bị thêm một cái kính viễn vọng trên sân thượng để đêm nhìn hay không...Ban ngày cũng không có gì để xem.
Trương Khác cười nói, lại quay đầu nhìn Tịch Nhược Lâm, như không có việc gì nói:
- Cái khác cũng không có gì rồi.
Tịch Nhược Lâm nghe xong mặt hơi đỏ lên, Mông Nhạc lại bị câu nói vô tâm của Trương Khác đâm cho nội tâm chảy máu, nhìn Trương Khác đá mắt cười với hắn, cũng không thể so đo gì. Đỗ Phi cũng vô tâm cười theo.
- Đàn ông đều có đức tính này thôi.
Tôn Tĩnh Mông đương nhiên cũng nghe nói qua chỗ nổi danh của núi Hợp Hoan ĐH Đông Hải, thấy Trương Khác cười có vẻ bỉ ôi, còn muốn nói: - "Không nhìn cũng được", xoay người vừa muốn đi, lại dừng chân nói với Trương Khác:
- Anh không muốn tôi xem, tôi càng muốn xem...
Tôn Tĩnh Mông cũng không để ý tới vẻ mặt việc lớn không tốt của Trương Khác, trực tiếp bước lên cầu thang gõ đi lên mái nhà.
Trương Khác bất đắc dĩ cười khổ, không thể gạt cho cô nàng Tôn Tĩnh Mông này đi được, chỉ phải cũng mời Mông Nhạc, Tịch Nhược Lâm đi lên sân thượng nhìn một cái.
Sân thượng mới là chỗ tinh hoa của tòa nhà này, hoàn toàn là một vườn cây kiểu lâm viên thơ mộng, xung quanh là cây xanh tươi tốt, mặc dù đã nhập Đông, nhưng mà không hiểu được từ đâu tập hợp được kỳ hoa dị thảo đang sinh trưởng tươi tốt, chưa hề có vẻ tiêu điều sau khi nhập Đông.
Trên sân thượng có chòi nghỉ mát xây bằng gỗ, có thác nước, có một đầm nước cạn đã chiếm gần nửa diện tích sân thượng, có hồ đá giả sơn, con đường mòn bằng đá cuội đã kết rêu xanh ở giữa, bốn phía lan can gỗ theo kiểu khép kín.
Kiến trúc xung quanh không vượt quá 12 tầng, rất khó tưởng tượng trên mái khu nhà này lại cất giấu một lâm viên mini rất đủ nguyên sinh thái.
Từ đây nhìn về hướng Đông Nam, không chỉ có thể thấy được cảnh núi Hợp Hoan bên trong vườn trường ĐH Đông Hải, còn có thể thấy được hồ Yến Quy cùng núi Yến Quy xanh tươi xa xa. Cảnh đường phố lộn xộn giữa hồ Yến Quy cùng núi Hợp Hoan, vừa lúc bị núi Hợp Hoan che đi, ở lại trong mắt chỉ là một bức tranh sơn thủy không nhiễm một hạt bụi.
Đỗ Phi đau đầu nhíu mày:
- Hình thức của Cẩm Hồ đối với công ty phần mềm bình thường thì có giá trị tham khảo gì?
Mông Nhạc đẩy cửa đi vào, hỏi:
- Đang nói chuyện gì đấy?
- Đang thảo luận cái thằng làm mày đau khổ đây...
Trương Khác vô tâm muốn đi học vào vết sẹo của Mông Nhạc.
Mông Nhạc cũng không phải không có chút lực tiếp nhận nào, hắn cười xấu hổ:
- Nói Vương Hải Túc hả, tao thấy ngày hôm nay hắn tìm chúng ta tâm tư không đơn thuần đâu, nhưng nếu bỏ qua tâm cơ của hắn, vẫn là có một chút ánh mắt...
- Ha ha.
Trương Khác nở nụ cười:
- Mày muốn khen hắn thì khen đi, đừng có đánh trước cho hắn một gậy như vậy. Lời này, Tịch sư tỷ chắc không thích nghe đâu.
- Cũng đâu có nói trước mặt cô ấy, chúng ta không phải là huynh đệ một nhà sao, tao nói với tụi mày còn che giấu làm gì?
Mông Nhạc ưỡn mặt kéo ra một cái ghế ngồi xuống:
- Thị trường phần mềm mà Vương Hải Túc nói, hiện tại không phải đang bắt đầu đề xướng xí nghiệp thông tin hóa quản lý sao? thị trường của phần mềm quản lý xí nghiệp cũng nên phải khởi động. Về phần phần mềm tài vụ, mặc dù nói Dụng Hữu, Kim Điệp đã có tiếng, nhưng bên trong thị trường khu vực vẫn để lại cho xí nghiệp địa phương thị trường nhất định...
Đỗ Phi nhìn Trương Khác một hồi, thấy Trương Khác không nói gì, hiểu được quả thật y muốn kiên quyết tiếc chữ như vàng, bất đắc dĩ mà nói:
- Hai mảng thị trường phần mềm này ẩn giấu phiêu lưu không ít, tuyệt không vô hạn quang minh như họ Vương nói đâu. Nói chung, chúng ta cũng có phòng làm việc CLB Côn Trùng công tác tương quan ở phương diện này, vừa làm vừa tìm hiểu đi.
Lương Quân gọi điện thoại qua đây, muốn Trương Khác đi xem nhà, Trương Khác bảo Đỗ Phi Mông Nhạc đi cùng, không cần khẩn trương dán mắt vào nơi này. Khi xuống lầu, gặp phải Tịch Nhược Lâm đưa Vương Hải Túc trở về, cô biết bọn Mông Nhạc không thích Vương Hải Túc, muốn giải thích một hai câu, lại cảm thấy hơi khó nói.
Trương Khác là muốn đem khu nhà bên này trở thành cứ điểm công khai của y tại Kiến Nghiệp, chí ít những người thường ngày thân cận đều sẽ mời đi tụ hội gì đó. Tiệm Internet buổi chiều không có an bài Tịch Nhược Lâm trực ban, liền mời cô cùng đi, Tịch Nhược Lâm cũng không có chối từ, còn giải thích một chút:
- Hải Túc là bản thân ảnh chủ động muốn tìm Sáng Hiệp hợp tác, nếu các bạn không có ý này thì thôi, cứ coi như tôi chưa và ảnh chưa nói gì...
- Cái gì các bạn, là chúng ta, tịch học tỷ không thừa nhận bản thân cũng là một phần tử của Sáng Hiệp sao? - Trương Khác cười hỏi.
Trương Khác nói như vậy, trong lòng Tịch Nhược Lâm thấy dễ chịu hơn, không hiểu sao, cô đột nhiên sợ bị bên này bài xích, bèn nhìn Mông Nhạc một cái
Chung cư Thanh niên trước sau có 12 căn nhà, bốn căn làm một khu. Căn nhà Thế Kỷ Cẩm Hồ chuẩn bị cho Trương Khác tại ĐH Đông Hải nằm ở phía bắc trường, nằm sát bên khu nhà nghiên cứu sinh của ĐH Đông Hải.
Đi thẳng vào khu, Lương Quân đang chờ họ ở trước nhà, rồi cùng nhau đến khu nhà nằm ở ngoài cùng phía đông, nói là tầng trên cùng, nhưng khi lên lầu, trong thang máy Lương Quân lại ấn số "11", Mông Nhạc khó hiểu hỏi:
- Nhà ở đây không phải đều 12 tầng sao?
- À, từ tầng 11 có thể lên tầng 12, còn có thể trực tiếp lên đến sân thượng...
- À...
Mông Nhạc nhất thời cũng tưởng tượng không ra tình hình từ tầng 11 đến tầng 12 lại đến sân thượng. Năm 97, biệt thự cũng không phải khái niệm xa lạ gì, khu nông thôn giàu có ở Hoa Đông, thành thị và nông thôn kết hợp, nhà xây biệt thự nhỏ cũng rất nhiều, nhưng căn hộ có thang máy cao cấp thì cũng không thường thấy.
Thang máy dừng lại trước tầng 11. Mở cửa đi vào phòng, thấy được cầu thang ở phía bên đại sảnh, Mông Nhạc mới hiểu được thế nào từ tầng 11 lên tầng 12, hắn quay đầu đấm Trương Khác một cái, nói:
- Mình mày ở căn nhà lớn thế này, cũng quá xa xỉ rồi đấy?
Đồ đạc bên này vẫn còn chưa bố trí, trong phòng trống không, nhìn như thế không có cảm giác đặc biệt gì. Tôn Tĩnh Mông nhìn quen sinh hoạt xa hoa, so với kinh ngạc mà Mông Nhạc, Tịch Nhược Lâm cảm nhận được, cô đã quen với phong cách trang hoàng xa hoa thế này, xoay một vòng, nói:
- Cũng không bỏ bao nhiêu tâm tư, còn kém xa so với nhà ở con hẻm Đan Tỉnh, còn tưởng rằng anh sẽ xây một hồ bơi trong căn nhà thô tục của mình chứ...
Trương Khác không quản Tôn Tĩnh Mông phê bình, cười nói:
- Tôi cảm thấy rất tốt, cô cũng đâu vào ở. Đánh giá của cô không có giá trị tham khảo gì.... Được rồi, cũng không có gì hay để nhìn nữa.
Nói rồi đẩy vai Tôn Tĩnh Mông muốn đi ra ngoài:
- Phòng trong khu nhà này tự cô lựa chọn một căn đi!
- Sao lại nôn nóng muốn chúng tôi đi thế?
Tôn Tĩnh Mông nghi ngờ nhìn Trương Khác, lại hỏi Lương Quân:
- Ở trong thang máy, anh nói ở đây còn đi thông lên sân thương. Trên sân thượng còn chưa có xem...
- Sân thượng hả, nghe nói từ sân thượng có thể nhìn thấy núi Hợp Hoan của ĐH Đông Hải. Tôi đang nghĩ có nên trang bị thêm một cái kính viễn vọng trên sân thượng để đêm nhìn hay không...Ban ngày cũng không có gì để xem.
Trương Khác cười nói, lại quay đầu nhìn Tịch Nhược Lâm, như không có việc gì nói:
- Cái khác cũng không có gì rồi.
Tịch Nhược Lâm nghe xong mặt hơi đỏ lên, Mông Nhạc lại bị câu nói vô tâm của Trương Khác đâm cho nội tâm chảy máu, nhìn Trương Khác đá mắt cười với hắn, cũng không thể so đo gì. Đỗ Phi cũng vô tâm cười theo.
- Đàn ông đều có đức tính này thôi.
Tôn Tĩnh Mông đương nhiên cũng nghe nói qua chỗ nổi danh của núi Hợp Hoan ĐH Đông Hải, thấy Trương Khác cười có vẻ bỉ ôi, còn muốn nói: - "Không nhìn cũng được", xoay người vừa muốn đi, lại dừng chân nói với Trương Khác:
- Anh không muốn tôi xem, tôi càng muốn xem...
Tôn Tĩnh Mông cũng không để ý tới vẻ mặt việc lớn không tốt của Trương Khác, trực tiếp bước lên cầu thang gõ đi lên mái nhà.
Trương Khác bất đắc dĩ cười khổ, không thể gạt cho cô nàng Tôn Tĩnh Mông này đi được, chỉ phải cũng mời Mông Nhạc, Tịch Nhược Lâm đi lên sân thượng nhìn một cái.
Sân thượng mới là chỗ tinh hoa của tòa nhà này, hoàn toàn là một vườn cây kiểu lâm viên thơ mộng, xung quanh là cây xanh tươi tốt, mặc dù đã nhập Đông, nhưng mà không hiểu được từ đâu tập hợp được kỳ hoa dị thảo đang sinh trưởng tươi tốt, chưa hề có vẻ tiêu điều sau khi nhập Đông.
Trên sân thượng có chòi nghỉ mát xây bằng gỗ, có thác nước, có một đầm nước cạn đã chiếm gần nửa diện tích sân thượng, có hồ đá giả sơn, con đường mòn bằng đá cuội đã kết rêu xanh ở giữa, bốn phía lan can gỗ theo kiểu khép kín.
Kiến trúc xung quanh không vượt quá 12 tầng, rất khó tưởng tượng trên mái khu nhà này lại cất giấu một lâm viên mini rất đủ nguyên sinh thái.
Từ đây nhìn về hướng Đông Nam, không chỉ có thể thấy được cảnh núi Hợp Hoan bên trong vườn trường ĐH Đông Hải, còn có thể thấy được hồ Yến Quy cùng núi Yến Quy xanh tươi xa xa. Cảnh đường phố lộn xộn giữa hồ Yến Quy cùng núi Hợp Hoan, vừa lúc bị núi Hợp Hoan che đi, ở lại trong mắt chỉ là một bức tranh sơn thủy không nhiễm một hạt bụi.
/1170
|