Hồ Kim Tinh lại chủ động giới thiệu thân phận của Lâm Tuyết cho mọi người, Vương Hải Túc mới biết thì ra cô là tổng giám đốc của tập đoàn địa ốc Tinh Điển.
Vương Hải Túc giật mình, hắn đều nghe nói ông chủ của địa ốc Tinh Điển, một trong mười tập đoàn địa ốc dân doanh lớn nhất TP.Kiến Nghiệp là một mỹ nữ mánh khoé thông thiên, thật không ngờ lại là người phụ nữ trước mắt.
Chơi cho đến hừng đông, sau khi đưa Hồ Kim Tinh cùng nhóm bạn của hắn ra về, cuối cùng Hải Túc mới lái xe một mình rời đi, trong đầu còn lởn vởn dung nhan xinh đẹp của Lâm Tuyết, hắn có chút miệng khát lưỡi khô, nghĩ có nên kiếm một em cave ở ven đường mang đến khách sạn phát tiết một chút không. Lúc này ĐTDĐ của hắn vang lên, Vương Hải Túc cầm lấy xem, phát hiện là một dãy số xa lạ.
- Giám đốc Vương lái xe thích nhìn cảnh đêm ven đường sao, hay là đang nhìn hoa dại ven đường?
Giọng nói mê hồn của Lâm Tuyết từ trong ĐTDĐ truyền ra làm cho Vương Hải Túc giật mình, hắn ép xe lên hàng đá bọc vỉa hè, hơi khống chế không được tay lái, thiếu chút nữa va phải một em gái đứng đường, vì trời lạnh mà mặc áo lông nhưng lộ ra bắp đùi trong cặp vớ chân mắt lưới.
Vương Hải Túc sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội dừng xe lại, lại nghe thấy trong ĐTDĐ truyền ra tiếng cười phóng túng, trông có vẻ hả hê. Còn nghe được tiếng mắng chửi với của cô gái đứng đường mới hết hoảng hồn đang đi xa:
- Đủ mẹ, tìm gái mà muốn gian thi hả.
Vương Hải Túc thấy một chiếc BMW dừng lại bên trái, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt như yêu nghiệt của Lâm Tuyết.
- Nhìn anh bây giờ, tôi sẽ kìm lòng không đậu nhớ tới bản thân mình 5 năm trước.
Lâm Tuyết nói:
- Phương án viên khu sản nghiệp phần mềm, tôi có nghe Hồ thị trưởng nói qua rồi, rất tốt. Đáng tiếc không có quý nhân tương trợ, giám đốc Vương anh có hoài bão cũng không có đất mà thi triển...
Vương Hải Túc mừng đến nỗi không tự kìm hãm được, hắn cho rằng còn phải hao tổn tâm cơ luồn cúi mới có thể đạt được tín nhiệm của Hồ Tôn Khánh, nhưng không nghĩ đến người khác cũng đang cực khổ tìm kiếm con mồi, loại chuyện này vốn nên ăn nhịp với nhau. Trước đó Vương Hải Túc còn lo lắng Hồ Tôn Khánh không đủ ánh mắt, không đủ khí phách nữa chứ.
Lâm Tuyết châm một điếu thuốc, dưới ánh đèn đường phun ra một ngụm khói như một tầng lụa mỏng, cô mới chậm rãi nói:
- Anh chuẩn bị hai phần hợp đồng để trống chuyển nhượng cổ phần của KH&CN Hải Túc, ngày mai mang theo phần kế hoạch hoàn chỉnh của viên khu sản nghiệp phần mềm đến địa ốc Tinh Điển tìm tôi...
- Tôi phải chuyển nhượng bao nhiêu cổ phần?
Vương Hải Túc không nghĩ tới sẽ đến dễ dàng như vậy, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Tôi muốn 40%, thị trưởng Hồ muốn 30%, anh có ý kiến gì?
Đủ má, Vương Hải Túc trong lòng thầm mắng, đều nói có một số người ăn thịt không nhè xương, không nghĩ tới Lâm Tuyết vắt chày ra nước, mở miệng đã muốn bảy phần cổ phần của Cty Hải Túc. Hồ Tôn Khánh cầm ba phần, Vương Hải Túc đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên lòi ra một Lâm Tuyết không ngờ muốn chiếm bốn phần, còn nhiều hơn Hồ Tôn Khánh một phần, Vương Hải Túc liền có chút do dự.
- Anh có nghi vấn gì sao?
Lâm Tuyết ưu nhã bắn tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt kiều mị lúc này lại tỏa ra vẻ lạnh lẽo.
Một phụ nữ nhìn qua yểu điệu như Lâm Tuyết, trong tay lại sở hữu địa ốc Tinh Điển, một trong 10 công ty địa ốc dân doanh lớn nhất Kiến Nghiệp, tự nhiên không phải là nhân vật đơn giản, Vương Hải Túc vẫn biết rõ điểm này.
Mặc dù Vương Hải Túc có nghi vấn đối với việc phân phối lợi ích như vậy, đối phương chưa có biểu thị gì, lại muốn mình lập tức dâng lên công ty mà mình khổ tâm kinh doanh hết hai năm.
Nhưng hắn hiểu được mình không có tư cách nghi vấn, hắn thậm chí ngay cả điện thoại liên hệ của Hồ Tôn Khánh cũng không có một cuộc. Nhân sinh có lẽ phải đánh cược vào một lần này! Lâm Tuyết thản nhiên tự đắc mà hút thuốc, cũng chưa nói mời Vương Hải Túc hút một điếu.
- Được, ngày mai tôi sẽ mang theo hợp đồng đến Cty Tinh Điển tìm cô, nhân sinh hiếm khi được đánh cược lần, chắc hẳn đại nhân vật như giám đốc Lâm đây cũng sẽ không khi dễ những kẻ vô danh tiểu tốt như tôi.
Vương Hải Túc không do dự bao lâu, dứt khoát kiên quyết hạ quyết tâm.
- Vậy ngày mai tôi chờ anh ở công ty.
Lâm Tuyết bắn đi mẩu thuốc lá còn lại, rồi phân phó tài xế lái xe, BMW khởi động, cửa sổ xe từ từ đóng lại.
Nhìn bóng xe biến mất ở dưới đèn đường xa xa, Vương Hải Túc cũng không biết vừa rồi làm ra quyết định tới cùng là đúng hay sai, vừa rồi ở trước mắt một phụ nữ sẽ làm toàn bộ đàn ông đều sẽ sản sinh dục vọng, hắn lại cảm nhận được áp lực chưa bao giờ có.
Vương Hải Túc làm cho bản thân thoáng bình tĩnh hơn, dục vọng trong lòng đã triệt để nguội lạnh, hắn lẩm bẩm:
- Thà chết dưới hoa, thành quỷ cũng phong lưu, cho dù bị em này hãm hại cũng không oan. . .
Lúc này hắn chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
- Fu*k, ngày hôm nay mới hiểu được cái gì gọi là phong tao tận xương, nếu được chơi em này một đêm, thật nguyện ý giảm thọ 10 năm.
***
Trương Khác xem tài liệu, phản hồi email, đến đêm khuya mới đi ra ngoài, vừa đi thuận tiện kéo theo Đỗ Phi, Mông Nhạc ra ngoài ăn khuya, lại tiện thể đến 1978 đón Tôn Tĩnh Mông trở về.
Khi đi tới lầu hai tiệm Internet, nghe trong khu buôn bán có hai khách chơi đêm đang mặt mày hớn hở nói chuyện về gái, Trương Khác nghiêng đầu nhìn thoáng qua, có chút ấn tượng, là hai cán bộ sinh viên của Hội Sinh viên.
Ngày hôm nay Vương Hải Túc tại khách sạn Hilton bao một phòng yến hội chúc mừng sinh nhật Hồ Kim Tinh, có mời một số bạn bè trong Hội Sinh viên.
Trương Khác biết chuyện này, y còn biết ngày hôm nay Hồ Tôn Khánh sẽ tham dự tiệc rượu hữu nghị giữa các xí nghiệp gia cử hành tại Hilton, trong lòng nghĩ: Vương Hải Túc đúng là biết luồn cúi, nữ nhân phong tao tận xương mà họ đang bàn luận là Lâm Tuyết?
Trương Khác không có tâm tình đứng nghe trộm hai người này khoác lác về mỹ nữ rắn rết Lâm Tuyết, y qua đây tìm Đỗ Phi, Mông Nhạc đi ăn khuya.
Trong ngõ có một quán thịt dê, tiệm ăn đã kết thúc kinh doanh từ lâu, hàng thịt nướng kebab trước cửa tiệm thì đến hừng đông mới thu dọn. Nghe tiếng mỡ dê tí tách trong lòng than đỏ rực, Đỗ Phi chạy tới cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua bia. Ăn khuya có thịt nướng kebab với bia cũng không tệ.
Lâm Tuyết cùng Hồ Tôn Khánh đồng thời xuất hiện trên tiệc sinh nhật Vương Hải Túc tổ chức cho Hồ Kim Tinh, rất có khả năng nữ nhân rắn rết này cũng muốn chen vào một chân. Trương Khác lại không nghĩ đến Lâm Tuyết sẽ chen chân vào nhanh như vậy.
Nhớ tới Lâm Tuyết, Trương Khác liền nghĩ tới nhân vật núp phía sau Lâm Tuyết, người giữ chức vị phó chủ nhiệm Kế ủy quốc gia, Cát Kiến Đức. Cát Kiến Đức còn kiêm nhiệm tổ trưởng tổ phát triển sản nghiệp điện tử thông tin Kế ủy quốc gia, một chức vụ hết sức quan trọng.
Vương Hải Túc giật mình, hắn đều nghe nói ông chủ của địa ốc Tinh Điển, một trong mười tập đoàn địa ốc dân doanh lớn nhất TP.Kiến Nghiệp là một mỹ nữ mánh khoé thông thiên, thật không ngờ lại là người phụ nữ trước mắt.
Chơi cho đến hừng đông, sau khi đưa Hồ Kim Tinh cùng nhóm bạn của hắn ra về, cuối cùng Hải Túc mới lái xe một mình rời đi, trong đầu còn lởn vởn dung nhan xinh đẹp của Lâm Tuyết, hắn có chút miệng khát lưỡi khô, nghĩ có nên kiếm một em cave ở ven đường mang đến khách sạn phát tiết một chút không. Lúc này ĐTDĐ của hắn vang lên, Vương Hải Túc cầm lấy xem, phát hiện là một dãy số xa lạ.
- Giám đốc Vương lái xe thích nhìn cảnh đêm ven đường sao, hay là đang nhìn hoa dại ven đường?
Giọng nói mê hồn của Lâm Tuyết từ trong ĐTDĐ truyền ra làm cho Vương Hải Túc giật mình, hắn ép xe lên hàng đá bọc vỉa hè, hơi khống chế không được tay lái, thiếu chút nữa va phải một em gái đứng đường, vì trời lạnh mà mặc áo lông nhưng lộ ra bắp đùi trong cặp vớ chân mắt lưới.
Vương Hải Túc sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội dừng xe lại, lại nghe thấy trong ĐTDĐ truyền ra tiếng cười phóng túng, trông có vẻ hả hê. Còn nghe được tiếng mắng chửi với của cô gái đứng đường mới hết hoảng hồn đang đi xa:
- Đủ mẹ, tìm gái mà muốn gian thi hả.
Vương Hải Túc thấy một chiếc BMW dừng lại bên trái, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt như yêu nghiệt của Lâm Tuyết.
- Nhìn anh bây giờ, tôi sẽ kìm lòng không đậu nhớ tới bản thân mình 5 năm trước.
Lâm Tuyết nói:
- Phương án viên khu sản nghiệp phần mềm, tôi có nghe Hồ thị trưởng nói qua rồi, rất tốt. Đáng tiếc không có quý nhân tương trợ, giám đốc Vương anh có hoài bão cũng không có đất mà thi triển...
Vương Hải Túc mừng đến nỗi không tự kìm hãm được, hắn cho rằng còn phải hao tổn tâm cơ luồn cúi mới có thể đạt được tín nhiệm của Hồ Tôn Khánh, nhưng không nghĩ đến người khác cũng đang cực khổ tìm kiếm con mồi, loại chuyện này vốn nên ăn nhịp với nhau. Trước đó Vương Hải Túc còn lo lắng Hồ Tôn Khánh không đủ ánh mắt, không đủ khí phách nữa chứ.
Lâm Tuyết châm một điếu thuốc, dưới ánh đèn đường phun ra một ngụm khói như một tầng lụa mỏng, cô mới chậm rãi nói:
- Anh chuẩn bị hai phần hợp đồng để trống chuyển nhượng cổ phần của KH&CN Hải Túc, ngày mai mang theo phần kế hoạch hoàn chỉnh của viên khu sản nghiệp phần mềm đến địa ốc Tinh Điển tìm tôi...
- Tôi phải chuyển nhượng bao nhiêu cổ phần?
Vương Hải Túc không nghĩ tới sẽ đến dễ dàng như vậy, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Tôi muốn 40%, thị trưởng Hồ muốn 30%, anh có ý kiến gì?
Đủ má, Vương Hải Túc trong lòng thầm mắng, đều nói có một số người ăn thịt không nhè xương, không nghĩ tới Lâm Tuyết vắt chày ra nước, mở miệng đã muốn bảy phần cổ phần của Cty Hải Túc. Hồ Tôn Khánh cầm ba phần, Vương Hải Túc đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên lòi ra một Lâm Tuyết không ngờ muốn chiếm bốn phần, còn nhiều hơn Hồ Tôn Khánh một phần, Vương Hải Túc liền có chút do dự.
- Anh có nghi vấn gì sao?
Lâm Tuyết ưu nhã bắn tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt kiều mị lúc này lại tỏa ra vẻ lạnh lẽo.
Một phụ nữ nhìn qua yểu điệu như Lâm Tuyết, trong tay lại sở hữu địa ốc Tinh Điển, một trong 10 công ty địa ốc dân doanh lớn nhất Kiến Nghiệp, tự nhiên không phải là nhân vật đơn giản, Vương Hải Túc vẫn biết rõ điểm này.
Mặc dù Vương Hải Túc có nghi vấn đối với việc phân phối lợi ích như vậy, đối phương chưa có biểu thị gì, lại muốn mình lập tức dâng lên công ty mà mình khổ tâm kinh doanh hết hai năm.
Nhưng hắn hiểu được mình không có tư cách nghi vấn, hắn thậm chí ngay cả điện thoại liên hệ của Hồ Tôn Khánh cũng không có một cuộc. Nhân sinh có lẽ phải đánh cược vào một lần này! Lâm Tuyết thản nhiên tự đắc mà hút thuốc, cũng chưa nói mời Vương Hải Túc hút một điếu.
- Được, ngày mai tôi sẽ mang theo hợp đồng đến Cty Tinh Điển tìm cô, nhân sinh hiếm khi được đánh cược lần, chắc hẳn đại nhân vật như giám đốc Lâm đây cũng sẽ không khi dễ những kẻ vô danh tiểu tốt như tôi.
Vương Hải Túc không do dự bao lâu, dứt khoát kiên quyết hạ quyết tâm.
- Vậy ngày mai tôi chờ anh ở công ty.
Lâm Tuyết bắn đi mẩu thuốc lá còn lại, rồi phân phó tài xế lái xe, BMW khởi động, cửa sổ xe từ từ đóng lại.
Nhìn bóng xe biến mất ở dưới đèn đường xa xa, Vương Hải Túc cũng không biết vừa rồi làm ra quyết định tới cùng là đúng hay sai, vừa rồi ở trước mắt một phụ nữ sẽ làm toàn bộ đàn ông đều sẽ sản sinh dục vọng, hắn lại cảm nhận được áp lực chưa bao giờ có.
Vương Hải Túc làm cho bản thân thoáng bình tĩnh hơn, dục vọng trong lòng đã triệt để nguội lạnh, hắn lẩm bẩm:
- Thà chết dưới hoa, thành quỷ cũng phong lưu, cho dù bị em này hãm hại cũng không oan. . .
Lúc này hắn chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
- Fu*k, ngày hôm nay mới hiểu được cái gì gọi là phong tao tận xương, nếu được chơi em này một đêm, thật nguyện ý giảm thọ 10 năm.
***
Trương Khác xem tài liệu, phản hồi email, đến đêm khuya mới đi ra ngoài, vừa đi thuận tiện kéo theo Đỗ Phi, Mông Nhạc ra ngoài ăn khuya, lại tiện thể đến 1978 đón Tôn Tĩnh Mông trở về.
Khi đi tới lầu hai tiệm Internet, nghe trong khu buôn bán có hai khách chơi đêm đang mặt mày hớn hở nói chuyện về gái, Trương Khác nghiêng đầu nhìn thoáng qua, có chút ấn tượng, là hai cán bộ sinh viên của Hội Sinh viên.
Ngày hôm nay Vương Hải Túc tại khách sạn Hilton bao một phòng yến hội chúc mừng sinh nhật Hồ Kim Tinh, có mời một số bạn bè trong Hội Sinh viên.
Trương Khác biết chuyện này, y còn biết ngày hôm nay Hồ Tôn Khánh sẽ tham dự tiệc rượu hữu nghị giữa các xí nghiệp gia cử hành tại Hilton, trong lòng nghĩ: Vương Hải Túc đúng là biết luồn cúi, nữ nhân phong tao tận xương mà họ đang bàn luận là Lâm Tuyết?
Trương Khác không có tâm tình đứng nghe trộm hai người này khoác lác về mỹ nữ rắn rết Lâm Tuyết, y qua đây tìm Đỗ Phi, Mông Nhạc đi ăn khuya.
Trong ngõ có một quán thịt dê, tiệm ăn đã kết thúc kinh doanh từ lâu, hàng thịt nướng kebab trước cửa tiệm thì đến hừng đông mới thu dọn. Nghe tiếng mỡ dê tí tách trong lòng than đỏ rực, Đỗ Phi chạy tới cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua bia. Ăn khuya có thịt nướng kebab với bia cũng không tệ.
Lâm Tuyết cùng Hồ Tôn Khánh đồng thời xuất hiện trên tiệc sinh nhật Vương Hải Túc tổ chức cho Hồ Kim Tinh, rất có khả năng nữ nhân rắn rết này cũng muốn chen vào một chân. Trương Khác lại không nghĩ đến Lâm Tuyết sẽ chen chân vào nhanh như vậy.
Nhớ tới Lâm Tuyết, Trương Khác liền nghĩ tới nhân vật núp phía sau Lâm Tuyết, người giữ chức vị phó chủ nhiệm Kế ủy quốc gia, Cát Kiến Đức. Cát Kiến Đức còn kiêm nhiệm tổ trưởng tổ phát triển sản nghiệp điện tử thông tin Kế ủy quốc gia, một chức vụ hết sức quan trọng.
/1170
|