Tôn Tĩnh Mông hai tay ôm gối ngồi một mình trên giường, những người khác trong phòng đã tới KTV Thịnh Thế Niên Hoa ca hát thâu đêm rồi, cô chăn chứ nhìn bóng đen xù xì ngoài cửa sổ, phát hiện tường KTX đã phủ một lớp tuyết, vệt sáng lẻ loi trong đêm đó càng làm cô thêm chạnh lòng.
Đôi khi nghĩ chỉ cần thoải mái thích một người là được, vậy mà không ngờ còn có lúc chua xót thế này, cầm lấy di động gọi cho chị gái.
- Chị à, chị đang làm gì thế?
- Vừa về tới nhà, xương cốt rời ra cả, sao muộn thế này lại đột nhiên gọi điện cho chị?
- Hôm nay mà vẫn làm việc sao?
Tôn Tĩnh Minh nghĩ chị mình có khi quên mất hôm nay là ngày gì rồi.
- Ừ, Cẩm Hồ yêu cầu chế tác ca khúc quảng cáo quá cao, về một cái là vùi đầu vào việc, phải phối hợp với sản phẩm mới của bọn họ tung ra thị trường, bên này có mệt chết cũng phải cầm cự.
Tôn Tĩnh Hương cười oán trách.
Lại phải nhớ tới tên đầu heo đó, trong lòng u uất, Tôn Tĩnh Mông gục đầu xuống, nói nhỏ:
- Vậy chị chú ý nghỉ ngơi nhé, em cũng ngủ đây.
Cúp điện thoại, lại gọi điện hỏi tình hình cha mẹ, xong quyết định gạt bỏ hết mọi suy nghĩ, kéo chăn chùm kín đầu ngủ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Than trong lò đã cháy hết, chăn không còn đủ giữ ấm nữa, Trương Khác và Đường Thanh về phòng, ôm nhau thủ thỉ tâm sự, tới khi mí mắt nặng trĩu liền thuận theo tự nhiên lăn ra ngủ.
Sáng sớm tỉnh lại Đường Thanh không ở trong lòng, dục vọng đã không được phát tiết thì chớ, con yên tinh lại ở bên cạnh trêu chọc, càng làm cơ thể như có hòn than đang cháy, đi chân trần bước ra khỏi phòng, tới hành lang nghe thấy tiếng dầu mỡ xèo xèo.
- Tiểu Thanh.
Trương Khác gọi, đứng ở đây không nhìn thấy tình hình trong bếp.
Đường Thanh đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, tay còn cầm một cái khay, trên khay có một quả trứng ốp lếp gần như cháy đen rồi, ấy là Trương Khác đoán thế, vì nó trông giống mấy cục than hôm qua y ném vào lò nướng hơn.
- Không ăn sáng được rồi.
Đường Thanh lè lưỡi, tự biết xấu hổ chế ra được bữa sáng như thế.
Thấy cô nàng đi lại rất tự nhiên chẳng có gì trở ngại, Trương Khác nghĩ : "Bạn đem bản thân thành bữa sáng cho mình ăn là được!" Có điều mặt không lộ ra chút nào, phải lừa được cô bé này lên tầng rồi mới nói:
- Bạn mau lên đây, mình có cái này cho bạn xem.
Đương Thanh hưng phấn chạy lên lầu, vào phòng khấp khởi hỏi:
- Có cái gì mà thần bí thế?
Trương Khác giật phăng áo ngủ ra, lộ thân thể trần truống không mặc gì cả, kéo Đường Thanh vào lòng, nói nhỏ bên tai:
- Bữa sáng để mình ăn bạn có được không?
Đường Thanh phát hiện bị sói lừa rồi, trợn mắt giơ nắm đấm nhỏ lên:
- Dám lừa mình à?
Dáng vẻ tức giận của cô nàng hết sức khả ái, vẻ mặt tỏ ra bất lực không làm gì nổi, tình dục Trương Khác bị khơi lên toàn bộ, hai tay sau lưng cô kéo quần xuống, lộ ra cặp mông trắng mịn như trứng gà bóc vỏ, đường cung nhu thuận nối tiếp với cặp đùi săn chắc đầy sức sống, giữa hai chân là một cái lạch màu hồng tươi ướt át, trong ánh sáng ban mai phản xạ cái trắng sáng của tuyết, làm người ta chói mắt, làm người ta mê loạn lạc lối, cứ như thế Đường Thanh biến thành bữa sáng cho Trương Khác tận tình hưởng thụ.
Di động đã tắt, điện thoại để bàn bị rút giây, tóm lại không lo chuyện tốt bị Trần Tín Sinh phá ngang như lần trước, cả buổi sáng ngày 25, Trương Khác và Đường Thanh đều trốn trong phòng, tại Đường Thanh xấu hổ không dám ra ngoài gặp người khác, còn hết sức nghiêm túc đem đồ của cô ra phòng khách.
Lúc sáng sớm Trương Khác không thương hoa tiếc ngọc lắm, làm Đường Thanh đi lại hơi thiếu tự nhiên, thấy Trương Khác cứ cười xấu xa, Đường Thanh tất nhiên tức tới ngứa ngáy răng lợi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác vốn muốn tổ chức đại tiệc bạn bè, Đường Thanh sống chết không chịu ra ngoài, liền gọi điện hẹn Trần Phi Dung, Tô Nhất Đình, Hà Huyền tới chơi.
Đỗ Phi và Thịnh Hạ trở về trước buổi trưa, không biết lêu lổng ở đâu suốt từ đêm qua tới giờ.
Đám Mông Nhạc, Thời Học Bân cùng mấy cô gái trong phòng Tôn Tĩnh Mông hát hò tới sáng mới về, khi Trương Khác tới gõ cửa mấy người bọn họ còn đang ngủ bù trong phòng, chỉ đành kéo Đỗ Phi tới chợ mua một đống nguyên liệu nấu nướng về.
Về tới nơi thấy không chỉ có đám Thời Học Bân, còn có cả mấy cô bạn cùng phòng của Tôn Tĩnh Mông.
Mấy cô gái này Trương Khác đều quen từ lần tham dự sinh nhật của Tôn Tĩnh Mông, khi Trương Khác vào cửa còn nghe thấy Tiểu Giai đang tình tứ nũng nịu với Trần Hiểu Tùng, liền cướp lấy điện thoại bảo hắn cũng tới ăn trưa.
Tịch Nhược Lâm sắc mặt có vẻ cô đơn, hôm qua cô theo đám Mông Nhạc đi hát, tới tận giờ vẫn không thấy Vương Hải Túc gọi điện hẹn đi chơi; so với sự hưng phấn của Mông Nhạc thì cô càng trở nên âm u.
Tới trưa Lệnh Tiểu Yến và Chu Tiểu Quân cũng kéo đến, may mà chung cư đủ lớn, có hai mươi người cũng không chật chội, mọi người vừa nô đùa vừa tíu tít chuẩn bị nấu nướng, ăn xong lại tản hết đi như bầy ong vỡ tổ, cuối cùng chỉ còn lại Trương Khác, Đường Thanh, Trần Phi Dung thu dọn tàn cuộc.
Đường Thanh mới nếm trái cấm, còn chưa tới tuổi tác chìm đắm trong trong hoan lạc, nhưng đóa hoa sau khi tưới tắm đủ lộ rõ khác biệt, thêm vào chút thẹn thùng xuân tình, ánh mắt long lanh quyến rũ, gò má trắng bóng phơn phớt áng hồng, mỗi nụ cười đều vô tình tỏa ra hơi thở mùa xuân ấm áp.
Trần Phi Dung thì quen dùng sự lạnh lùng bao bọc bản thân làm người ta không dám tới gần, tới khi mọi người đi cả, chỉ còn Trương Khác và Đường Thanh, khuôn mặt tràn trề thanh xuân của cô mới có chút nụ cười, dưới hàng mi như núi xa, đêu mắt thâm thúy mà trong suốt, mang tới cảm giác êm dịu chứ không hề xa cách.
Trương Khác hết sức sẵn lòng ở cùng hai cô gái xinh đẹp như vậy trong một buổi chiều tuyết, dù dọn dẹp bãi chiến trường hơi mệt.
Trương Khác đang buộc tạp dề quỳ dưới sàn lau dọn thì Triệu Bằng tăng ca cả ngày Giáng Sinh cuối tuần đưa một bản tài liệu tới, đó là lịch trình an ban của phái đoàn đàm phán TI và Cube.
Thời gian qua một loạt hành động của Cẩm Hồ không chỉ làm đồng nghiệp trong nước trố mắt nhìn cũng làm hai đối tác trọng yếu của Cẩm Hồ ở nước ngoài phải có đánh giá khác hẳn.
Ai cũng có thể ý thức được kỹ thuật Cẩm Hồ công khai thúc đẩy biến hóa sâu sắc của sản nghiệp di động nội địa.
Xem qua an bài lịch trình, Trương Khác không dị nghị gì, chỉ hỏi Trần Tín Sinh và Đinh Hòe, Tiêu Tấn Thanh lúc nào tới Kiến Nghiệp, rồi bảo Triệu Bằng rời đi.
Trương Khác cởi tạp dề ra, đưa cho hai cô gái đang bận rộn trong bếp:
- Mình còn chút việc phải làm, làm xong những việc này buổi tối mới có thể đưa hai bạn đi chơi được.
Trương Khác về thư hòng lấy tài liệu ra, xuống phòng khách sáng sủa rộng rãi ngồi đọc.
Đường Thanh bê một tách cà phê nóng hổi hương thơm ngào ngạt đi vào đặt trên bàn, ôm lấy Trương Khác từ phía sau, cùng đọc tài liệu với y, chỉ được một lúc là thấy huyệt thái dương nhưng nhức:
- Khó quá ...
Trương Khác bảo cô ngồi xuống bên cạnh, Đường Thanh cười thẹn thùng, quay lại thấy Trần Phi Dung đang nhìn hướng khác, hôn nhanh lên môi y một cái rồi chạy qua đó nói chuyện, Trương Khác tiếp tục ngồi lẻ loi đọc tài liệu một mình.
Đó là báo cáo phương án kỹ thuật vi xử lý chuyên dụng do Cẩm Hồ nghiên cứu phát triển.
Cẩm Hồ muốn chân chính tiến vào hàng ngũ doanh nghiệp cung cấp linh kiện đầu nguồi phải có hệ thống sản xuất theo trục dọc của chính bản thân, vi xử lý có thể dùng trong nhiều loại sản phẩm điện tử, đồng thời có thể giải quyết di động sau này ngày càng đa năng là điều Trương Khác không thể không quan tâm.
Đôi khi nghĩ chỉ cần thoải mái thích một người là được, vậy mà không ngờ còn có lúc chua xót thế này, cầm lấy di động gọi cho chị gái.
- Chị à, chị đang làm gì thế?
- Vừa về tới nhà, xương cốt rời ra cả, sao muộn thế này lại đột nhiên gọi điện cho chị?
- Hôm nay mà vẫn làm việc sao?
Tôn Tĩnh Minh nghĩ chị mình có khi quên mất hôm nay là ngày gì rồi.
- Ừ, Cẩm Hồ yêu cầu chế tác ca khúc quảng cáo quá cao, về một cái là vùi đầu vào việc, phải phối hợp với sản phẩm mới của bọn họ tung ra thị trường, bên này có mệt chết cũng phải cầm cự.
Tôn Tĩnh Hương cười oán trách.
Lại phải nhớ tới tên đầu heo đó, trong lòng u uất, Tôn Tĩnh Mông gục đầu xuống, nói nhỏ:
- Vậy chị chú ý nghỉ ngơi nhé, em cũng ngủ đây.
Cúp điện thoại, lại gọi điện hỏi tình hình cha mẹ, xong quyết định gạt bỏ hết mọi suy nghĩ, kéo chăn chùm kín đầu ngủ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Than trong lò đã cháy hết, chăn không còn đủ giữ ấm nữa, Trương Khác và Đường Thanh về phòng, ôm nhau thủ thỉ tâm sự, tới khi mí mắt nặng trĩu liền thuận theo tự nhiên lăn ra ngủ.
Sáng sớm tỉnh lại Đường Thanh không ở trong lòng, dục vọng đã không được phát tiết thì chớ, con yên tinh lại ở bên cạnh trêu chọc, càng làm cơ thể như có hòn than đang cháy, đi chân trần bước ra khỏi phòng, tới hành lang nghe thấy tiếng dầu mỡ xèo xèo.
- Tiểu Thanh.
Trương Khác gọi, đứng ở đây không nhìn thấy tình hình trong bếp.
Đường Thanh đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, tay còn cầm một cái khay, trên khay có một quả trứng ốp lếp gần như cháy đen rồi, ấy là Trương Khác đoán thế, vì nó trông giống mấy cục than hôm qua y ném vào lò nướng hơn.
- Không ăn sáng được rồi.
Đường Thanh lè lưỡi, tự biết xấu hổ chế ra được bữa sáng như thế.
Thấy cô nàng đi lại rất tự nhiên chẳng có gì trở ngại, Trương Khác nghĩ : "Bạn đem bản thân thành bữa sáng cho mình ăn là được!" Có điều mặt không lộ ra chút nào, phải lừa được cô bé này lên tầng rồi mới nói:
- Bạn mau lên đây, mình có cái này cho bạn xem.
Đương Thanh hưng phấn chạy lên lầu, vào phòng khấp khởi hỏi:
- Có cái gì mà thần bí thế?
Trương Khác giật phăng áo ngủ ra, lộ thân thể trần truống không mặc gì cả, kéo Đường Thanh vào lòng, nói nhỏ bên tai:
- Bữa sáng để mình ăn bạn có được không?
Đường Thanh phát hiện bị sói lừa rồi, trợn mắt giơ nắm đấm nhỏ lên:
- Dám lừa mình à?
Dáng vẻ tức giận của cô nàng hết sức khả ái, vẻ mặt tỏ ra bất lực không làm gì nổi, tình dục Trương Khác bị khơi lên toàn bộ, hai tay sau lưng cô kéo quần xuống, lộ ra cặp mông trắng mịn như trứng gà bóc vỏ, đường cung nhu thuận nối tiếp với cặp đùi săn chắc đầy sức sống, giữa hai chân là một cái lạch màu hồng tươi ướt át, trong ánh sáng ban mai phản xạ cái trắng sáng của tuyết, làm người ta chói mắt, làm người ta mê loạn lạc lối, cứ như thế Đường Thanh biến thành bữa sáng cho Trương Khác tận tình hưởng thụ.
Di động đã tắt, điện thoại để bàn bị rút giây, tóm lại không lo chuyện tốt bị Trần Tín Sinh phá ngang như lần trước, cả buổi sáng ngày 25, Trương Khác và Đường Thanh đều trốn trong phòng, tại Đường Thanh xấu hổ không dám ra ngoài gặp người khác, còn hết sức nghiêm túc đem đồ của cô ra phòng khách.
Lúc sáng sớm Trương Khác không thương hoa tiếc ngọc lắm, làm Đường Thanh đi lại hơi thiếu tự nhiên, thấy Trương Khác cứ cười xấu xa, Đường Thanh tất nhiên tức tới ngứa ngáy răng lợi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác vốn muốn tổ chức đại tiệc bạn bè, Đường Thanh sống chết không chịu ra ngoài, liền gọi điện hẹn Trần Phi Dung, Tô Nhất Đình, Hà Huyền tới chơi.
Đỗ Phi và Thịnh Hạ trở về trước buổi trưa, không biết lêu lổng ở đâu suốt từ đêm qua tới giờ.
Đám Mông Nhạc, Thời Học Bân cùng mấy cô gái trong phòng Tôn Tĩnh Mông hát hò tới sáng mới về, khi Trương Khác tới gõ cửa mấy người bọn họ còn đang ngủ bù trong phòng, chỉ đành kéo Đỗ Phi tới chợ mua một đống nguyên liệu nấu nướng về.
Về tới nơi thấy không chỉ có đám Thời Học Bân, còn có cả mấy cô bạn cùng phòng của Tôn Tĩnh Mông.
Mấy cô gái này Trương Khác đều quen từ lần tham dự sinh nhật của Tôn Tĩnh Mông, khi Trương Khác vào cửa còn nghe thấy Tiểu Giai đang tình tứ nũng nịu với Trần Hiểu Tùng, liền cướp lấy điện thoại bảo hắn cũng tới ăn trưa.
Tịch Nhược Lâm sắc mặt có vẻ cô đơn, hôm qua cô theo đám Mông Nhạc đi hát, tới tận giờ vẫn không thấy Vương Hải Túc gọi điện hẹn đi chơi; so với sự hưng phấn của Mông Nhạc thì cô càng trở nên âm u.
Tới trưa Lệnh Tiểu Yến và Chu Tiểu Quân cũng kéo đến, may mà chung cư đủ lớn, có hai mươi người cũng không chật chội, mọi người vừa nô đùa vừa tíu tít chuẩn bị nấu nướng, ăn xong lại tản hết đi như bầy ong vỡ tổ, cuối cùng chỉ còn lại Trương Khác, Đường Thanh, Trần Phi Dung thu dọn tàn cuộc.
Đường Thanh mới nếm trái cấm, còn chưa tới tuổi tác chìm đắm trong trong hoan lạc, nhưng đóa hoa sau khi tưới tắm đủ lộ rõ khác biệt, thêm vào chút thẹn thùng xuân tình, ánh mắt long lanh quyến rũ, gò má trắng bóng phơn phớt áng hồng, mỗi nụ cười đều vô tình tỏa ra hơi thở mùa xuân ấm áp.
Trần Phi Dung thì quen dùng sự lạnh lùng bao bọc bản thân làm người ta không dám tới gần, tới khi mọi người đi cả, chỉ còn Trương Khác và Đường Thanh, khuôn mặt tràn trề thanh xuân của cô mới có chút nụ cười, dưới hàng mi như núi xa, đêu mắt thâm thúy mà trong suốt, mang tới cảm giác êm dịu chứ không hề xa cách.
Trương Khác hết sức sẵn lòng ở cùng hai cô gái xinh đẹp như vậy trong một buổi chiều tuyết, dù dọn dẹp bãi chiến trường hơi mệt.
Trương Khác đang buộc tạp dề quỳ dưới sàn lau dọn thì Triệu Bằng tăng ca cả ngày Giáng Sinh cuối tuần đưa một bản tài liệu tới, đó là lịch trình an ban của phái đoàn đàm phán TI và Cube.
Thời gian qua một loạt hành động của Cẩm Hồ không chỉ làm đồng nghiệp trong nước trố mắt nhìn cũng làm hai đối tác trọng yếu của Cẩm Hồ ở nước ngoài phải có đánh giá khác hẳn.
Ai cũng có thể ý thức được kỹ thuật Cẩm Hồ công khai thúc đẩy biến hóa sâu sắc của sản nghiệp di động nội địa.
Xem qua an bài lịch trình, Trương Khác không dị nghị gì, chỉ hỏi Trần Tín Sinh và Đinh Hòe, Tiêu Tấn Thanh lúc nào tới Kiến Nghiệp, rồi bảo Triệu Bằng rời đi.
Trương Khác cởi tạp dề ra, đưa cho hai cô gái đang bận rộn trong bếp:
- Mình còn chút việc phải làm, làm xong những việc này buổi tối mới có thể đưa hai bạn đi chơi được.
Trương Khác về thư hòng lấy tài liệu ra, xuống phòng khách sáng sủa rộng rãi ngồi đọc.
Đường Thanh bê một tách cà phê nóng hổi hương thơm ngào ngạt đi vào đặt trên bàn, ôm lấy Trương Khác từ phía sau, cùng đọc tài liệu với y, chỉ được một lúc là thấy huyệt thái dương nhưng nhức:
- Khó quá ...
Trương Khác bảo cô ngồi xuống bên cạnh, Đường Thanh cười thẹn thùng, quay lại thấy Trần Phi Dung đang nhìn hướng khác, hôn nhanh lên môi y một cái rồi chạy qua đó nói chuyện, Trương Khác tiếp tục ngồi lẻ loi đọc tài liệu một mình.
Đó là báo cáo phương án kỹ thuật vi xử lý chuyên dụng do Cẩm Hồ nghiên cứu phát triển.
Cẩm Hồ muốn chân chính tiến vào hàng ngũ doanh nghiệp cung cấp linh kiện đầu nguồi phải có hệ thống sản xuất theo trục dọc của chính bản thân, vi xử lý có thể dùng trong nhiều loại sản phẩm điện tử, đồng thời có thể giải quyết di động sau này ngày càng đa năng là điều Trương Khác không thể không quan tâm.
/1170
|