Trương Khác rất hứng thú với quá trình công tác của Trần Tuấn Huy ở Sony và Triệu Văn Dục ở Hynix, Sony là mục tiêu Cẩm Hồ đuổi theo, Hynix thì lại vừa đưa vào kỹ thuật sản xuất màn hình tinh thể TFT đời ba từ Nhật Bản, cũng đầu tư tương đối nhân lực vật lực tiến hành nghiên cứu phát triển LCD TFT đời bốn.
Mặc dù có rất nhiều nhiều doanh nghiệp điện tử Nhật Hàn dẫn tiến kỹ thuật sản xuất LCD TFT từ Nhật Bản, nhưng quan trọng nhất là trong bao nhiêu doanh nghiệp như thế có Hynix bị cơn bão tài Châu Á làm trọng thương lâm vào cảnh khó khăn.
Đáng tiếc là hiện giờ Cẩm Hồ không có đủ tài chính nuốt lấy Hynix, mà cho dù có gom đủ tài chính, thì tiêu hóa một con quái vật to lớn như vậy không phải việc đơn giản, không khéo con bị nó liên lụy, kéo vào nguy hiểm.
Không vội ra tay, nhưng Cẩm Hồ có thể làm được vài việc, Hynix đang rơi vào khó khăn tài vụ, phải cắt giảm nhân viên, Trương Khác muốn cố gắng hấp thụ hết số nhân viên nghiên cữu kỹ thuật của họ.
Trương Khác tạm thời không để lộ suy tính trong lòng ra, chỉ giải thích:
- Kỹ thuật LCD STN của Ái Đạt cần rất nhiều chỗ phải tăng cường, Hynix ở phương diện này rất đáng cho chúng tôi học hỏi, nếu như có thể, sẽ thành lập một phòng nghiên cứu ở Hàn Quốc chuyên tăng cường nghiên cứu kỹ thuật LCD STN.
Lcd STN chẳng qua chỉ là một loại kỹ thuật cấp thấp, đa phần các loại máy nhắn tin đen trắng đều dùng nỏ, còn màn hình màu tuyệt đại đa số dùng kỹ thuật LCD TFT.
Trần Tín Sinh, Đinh Hòe tới Kiến Nghiệp, bọn họ cũng tới thẳng chung cư ăn cơm.
Mấy ngày tới chỗ này sẽ dùng làm nơi tiếp khách, công tác tiếp đã có đầu bếp và nhân viên công tác xử lý.
Trần Tín Sinh, Đinh Hòe thời gian qua cứ mỗi một tháng là lại bay qua bay lại Nhật Hàn vài lần, bọn họ sớm đã rất quen thuộc với hai người Trần Tuấn Huy, Triệu Văn Dục, tới nơi câu đầu tiên là:
- Thế nào, có giật mình không?
Hai người kia chỉ cười, câu này trước mặt Trương Khác đúng là khó trả lời, nói không giật mình là nói dối, nói có lại thành không tôn trọng.
Trần Tín Sinh cười ha hả:
- Ít nhất hai người còn gặp Khác thiếu gia khi đã lên đại học, tôi gặp cậu ta khi mới học năm đầu cao trung cơ.
Trương Khác cười xua tay:
- Mấy chuyện cũ xì này không nói nữa, chúng ta nghe xem công tác của phòng vận hành hải ngoại thời gian qua như thế nào đi.
Tiêu Tấn Thành cũng là một trong số thành viên của phòng hạng mục lớn, tổng giám đốc vận hành hải ngoại, thời gian qua trừ hiệp trợ Trần Tín Sinh, Đinh Hòe mở rộng kỹ thuật ở hải ngoại, chiêu mộ nhà khoa học và kỹ sư, con hiệp trợ nghiệp vụ mua bán linh kiện của Cẩm Hồ.
Giống như hai chiếc i19, i08 cho dù Cẩm Hồ có nắm hết kỹ thuật liên quan, nhưng bị giới hạn về trình độ chế tạo trong nước, một số linh liện phải nhờ doanh nghiệp điện tử Nhật, Hàn, Đài Loan gia công.
Cẩm Hồ tuyên bố i08 có 80% nội địa hóa là có chút thổi phồng, dù sao hình thành được hệ thống sản nghiệp điện tử không phải chuyện một sớm một chiều.
Ngoài ra Tiêu Tấn Thành còn chó chức trách trọng yếu là chuẩn bị mang MP3 ra nước ngoài.
Cẩm Hồ sớm đã có kỹ thuật MP3 tương đối chín muồi, nhưng việc đưa ra thị trường nước ngoài cứ lần lữa mới, hiện tới cuối tháng 12 rồi mà vẫn chưa xác định được thời gian cuối cùng.
- Sức sống mạnh mẽ và tiền đồ thị trường của M-1 là đều chúng ta không nghi ngờ gì, hoàn toàn có thể nói là một sản phẩm điện tử ý nghĩa mốc lịch sử, song ở phạm vi toàn cầu, Cẩm Hồ là một công ty không có danh tiếng gì ...
Nói tới đó Tiêu Tấn Thành hơi ngừng lại nhìn Trương Khác.
Trương Khác mỉm cười:
- Chút điều tự biết mình đó tôi cũng có, không phải cố kỵ gì, tôi triệu tập các anh tới đây là để nghe nịnh bợ hay sao?
Tiêu Tấn Thành cười ngượng, y lại tiếp tục:
- M-1 là sản phẩm điện tử hoàn toàn mới, một phương diện khác, Ái Đạt cũng là thương hiệu hoàn toàn mới, việc phát triển thị trường khó khăn hơn rất nhiều, không phải chỉ cần có thủ đoạn marketing tốt là có thể tung hàng ra bán, ở hải ngoại phương diện bảo hộ sở hữu trí tuệ nghiêm ngặt. Cẩm Hồ muốn tham gia phải tuân thủ quy tắc cuộc chơi, những điều đó tôi hiểu cả.
Trần Tín Sinh gật đầu, rất nhiều nhà doanh nghiệp thành công trong nước có nhận thức nông cạn về hoàn cảnh thương nghiệp nước ngoài, nhưng lại có dã tâm ra nước ngoài hô phong hoán vũ.
Chạy tới địa bàn người khác không rõ quy tắc cuộc chơi của người ta khó mà có kết cục tốt đẹp, may mắn là Cẩm Hồ không có lo lắng ở phương diện này.
Trương Khác lại nói:
- Khi Cẩm Hồ đưa sản phẩm ra thị trường, doanh nghiệp cùng nghề ở nước ngoài sẽ lợi dụng quy tắc cuộc chơi của bọn họ tạo ra cảm bẫy ngăn cản chúng ta có lợi nhuận đáng có, điều này là chắc chắn. Cho dù đối thủ cạnh tranh của chúng ta đều có tinh thần cạnh tranh công bằng, chỉ bằng nỗ lực của chúng ta, muốn đem M-1 thành sản phẩm chủ lưu phải tốn mất bao lâu, một năm, hai năm hay là lâu hơn nữa? Thời gian dài như thế đủ để đối thủ cạnh tranh của chúng ta hoàn toàn hiểu được kỹ thuật và đưa ra sản phẩm tương tự. Cho nên công tác giai đoạn đầu chúng ta phải làm cho thật kỹ lưỡng, có như thế mới mới tạo nên được nhiều chướng ngại và cảm bẫy cho đối thủ tiến vào thị trường này ...
~~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mùa đông Kiến Nghiệp có cái lạnh buốt xương, hàng cây Ngô Đồng cao lớn vốn ùm xum xuê lá cũng khuất phục trước cái lạnh tê tái chỉ còn thưa thớt cành cây khẳng khiu.
Bãi đỗ xe trước sân bay trống trải, gió lạnh hoành hành càn quét, trong không khí nó thét gào khoe khoang uy lực, ăn cơm trưa xong, đám Trương Khác cùng tới sân bay đón đại biểu của TI, C-Cube.
Trương Khác xuống xe, bị gió lạnh ập tới, cứ như kim đâm vào xương, nói với Trần Tín Sinh:
- Không ngờ phương nam cũng lạnh như vậy hả?
Trần Tín Sinh vừa mở miệng thì một cơn gió xoáy mang theo tuyết, lá khô bay cả vào miệng, khó chịu vô cùng, ngậm chặt miệng xua tay ý bảo vào đại sảnh hãy nói.
Trương Khác dựng cổ áo lên, kéo khóa kín mít, xoay lưng về hướng gió đi tới đại sảnh, không ngờ lại gặp hai người quen tổng giám đốc Cao Khoa KV và tiểu ma đầu Tạ Tử Gia.
Trong đại sảnh ấm áp, Úc Bình cầm chiếc áo khoác vàng ở tay, chiếc áo len bó ôm gọn lấy người, đem đường cong mông, ngực, eo tôn lên mức cực điểm, tuy không quá khoa trương, nhưng vừa nhìn một cái liền cảm thấy đó mới là vận vị nên có của một nữ nhân.
Cổ áo len rất thấp, mặc dù cổ còn quấn cái khăn len, nhưng vẫn lộ ra một mảng ngực trắng cùng khe sâu dụ hoặc, phải thừa nhận cô ta là nữ nhân hiếm có.
Chẳng biết cô ta sau khi có được cổ phần ở Cao Khoa KV còn giữ quan hệ như trước với Chu Phú Minh hay không, thấy vị trí bọn họ tựa hồ khách muốn đón sắp xuống máy bay rồi, Trương Khác chỉ gật đầu, không định chủ động tới chào hỏi, cùng đám Trần Tín Sinh tới quán cà phê.
Mặc dù Tạ Tử Gia xinh xắn thanh tú, nhưng nam nhân đi qua đều đưa ánh mắt chiếu lên cơ thể nữ tính của Úc Bình, tên Trương Khác đó cũng như thế, làm Tạ Tử Gia uất ức nói:
- Nam nhân đều không có thứ gì tử tế, đứng cùng cô đúng là một sai lầm...
- Đứng ở đây một lúc rồi có thấy cô oán trách gì đâu?
Úc Bình cười tủm tỉm:
- Có cần tôi dậy cô cách dụ nam nhân lên giường không?
Rồi kéo tay Tạ Tử Gia đi về phía đám Trương Khác.
- Có thể gặp Khác thiếu gia ở đây thật vinh hạnh.
Úc Bình đưa bàn tay nhỏ nhắn ra:
- Chúng tôi đăng ký một công ty thiết kế ở Kiến Nghiệp, tuyển hai nhân viên thiết kế ở Hàn Quốc, 20 phút nữa sẽ tới nơi, vốn Trần Tĩnh cũng đi cùng, nhưng ở Hải Châu có việc gấp nên chậm trễ, tối mới tới nơi được.
Mặc dù có rất nhiều nhiều doanh nghiệp điện tử Nhật Hàn dẫn tiến kỹ thuật sản xuất LCD TFT từ Nhật Bản, nhưng quan trọng nhất là trong bao nhiêu doanh nghiệp như thế có Hynix bị cơn bão tài Châu Á làm trọng thương lâm vào cảnh khó khăn.
Đáng tiếc là hiện giờ Cẩm Hồ không có đủ tài chính nuốt lấy Hynix, mà cho dù có gom đủ tài chính, thì tiêu hóa một con quái vật to lớn như vậy không phải việc đơn giản, không khéo con bị nó liên lụy, kéo vào nguy hiểm.
Không vội ra tay, nhưng Cẩm Hồ có thể làm được vài việc, Hynix đang rơi vào khó khăn tài vụ, phải cắt giảm nhân viên, Trương Khác muốn cố gắng hấp thụ hết số nhân viên nghiên cữu kỹ thuật của họ.
Trương Khác tạm thời không để lộ suy tính trong lòng ra, chỉ giải thích:
- Kỹ thuật LCD STN của Ái Đạt cần rất nhiều chỗ phải tăng cường, Hynix ở phương diện này rất đáng cho chúng tôi học hỏi, nếu như có thể, sẽ thành lập một phòng nghiên cứu ở Hàn Quốc chuyên tăng cường nghiên cứu kỹ thuật LCD STN.
Lcd STN chẳng qua chỉ là một loại kỹ thuật cấp thấp, đa phần các loại máy nhắn tin đen trắng đều dùng nỏ, còn màn hình màu tuyệt đại đa số dùng kỹ thuật LCD TFT.
Trần Tín Sinh, Đinh Hòe tới Kiến Nghiệp, bọn họ cũng tới thẳng chung cư ăn cơm.
Mấy ngày tới chỗ này sẽ dùng làm nơi tiếp khách, công tác tiếp đã có đầu bếp và nhân viên công tác xử lý.
Trần Tín Sinh, Đinh Hòe thời gian qua cứ mỗi một tháng là lại bay qua bay lại Nhật Hàn vài lần, bọn họ sớm đã rất quen thuộc với hai người Trần Tuấn Huy, Triệu Văn Dục, tới nơi câu đầu tiên là:
- Thế nào, có giật mình không?
Hai người kia chỉ cười, câu này trước mặt Trương Khác đúng là khó trả lời, nói không giật mình là nói dối, nói có lại thành không tôn trọng.
Trần Tín Sinh cười ha hả:
- Ít nhất hai người còn gặp Khác thiếu gia khi đã lên đại học, tôi gặp cậu ta khi mới học năm đầu cao trung cơ.
Trương Khác cười xua tay:
- Mấy chuyện cũ xì này không nói nữa, chúng ta nghe xem công tác của phòng vận hành hải ngoại thời gian qua như thế nào đi.
Tiêu Tấn Thành cũng là một trong số thành viên của phòng hạng mục lớn, tổng giám đốc vận hành hải ngoại, thời gian qua trừ hiệp trợ Trần Tín Sinh, Đinh Hòe mở rộng kỹ thuật ở hải ngoại, chiêu mộ nhà khoa học và kỹ sư, con hiệp trợ nghiệp vụ mua bán linh kiện của Cẩm Hồ.
Giống như hai chiếc i19, i08 cho dù Cẩm Hồ có nắm hết kỹ thuật liên quan, nhưng bị giới hạn về trình độ chế tạo trong nước, một số linh liện phải nhờ doanh nghiệp điện tử Nhật, Hàn, Đài Loan gia công.
Cẩm Hồ tuyên bố i08 có 80% nội địa hóa là có chút thổi phồng, dù sao hình thành được hệ thống sản nghiệp điện tử không phải chuyện một sớm một chiều.
Ngoài ra Tiêu Tấn Thành còn chó chức trách trọng yếu là chuẩn bị mang MP3 ra nước ngoài.
Cẩm Hồ sớm đã có kỹ thuật MP3 tương đối chín muồi, nhưng việc đưa ra thị trường nước ngoài cứ lần lữa mới, hiện tới cuối tháng 12 rồi mà vẫn chưa xác định được thời gian cuối cùng.
- Sức sống mạnh mẽ và tiền đồ thị trường của M-1 là đều chúng ta không nghi ngờ gì, hoàn toàn có thể nói là một sản phẩm điện tử ý nghĩa mốc lịch sử, song ở phạm vi toàn cầu, Cẩm Hồ là một công ty không có danh tiếng gì ...
Nói tới đó Tiêu Tấn Thành hơi ngừng lại nhìn Trương Khác.
Trương Khác mỉm cười:
- Chút điều tự biết mình đó tôi cũng có, không phải cố kỵ gì, tôi triệu tập các anh tới đây là để nghe nịnh bợ hay sao?
Tiêu Tấn Thành cười ngượng, y lại tiếp tục:
- M-1 là sản phẩm điện tử hoàn toàn mới, một phương diện khác, Ái Đạt cũng là thương hiệu hoàn toàn mới, việc phát triển thị trường khó khăn hơn rất nhiều, không phải chỉ cần có thủ đoạn marketing tốt là có thể tung hàng ra bán, ở hải ngoại phương diện bảo hộ sở hữu trí tuệ nghiêm ngặt. Cẩm Hồ muốn tham gia phải tuân thủ quy tắc cuộc chơi, những điều đó tôi hiểu cả.
Trần Tín Sinh gật đầu, rất nhiều nhà doanh nghiệp thành công trong nước có nhận thức nông cạn về hoàn cảnh thương nghiệp nước ngoài, nhưng lại có dã tâm ra nước ngoài hô phong hoán vũ.
Chạy tới địa bàn người khác không rõ quy tắc cuộc chơi của người ta khó mà có kết cục tốt đẹp, may mắn là Cẩm Hồ không có lo lắng ở phương diện này.
Trương Khác lại nói:
- Khi Cẩm Hồ đưa sản phẩm ra thị trường, doanh nghiệp cùng nghề ở nước ngoài sẽ lợi dụng quy tắc cuộc chơi của bọn họ tạo ra cảm bẫy ngăn cản chúng ta có lợi nhuận đáng có, điều này là chắc chắn. Cho dù đối thủ cạnh tranh của chúng ta đều có tinh thần cạnh tranh công bằng, chỉ bằng nỗ lực của chúng ta, muốn đem M-1 thành sản phẩm chủ lưu phải tốn mất bao lâu, một năm, hai năm hay là lâu hơn nữa? Thời gian dài như thế đủ để đối thủ cạnh tranh của chúng ta hoàn toàn hiểu được kỹ thuật và đưa ra sản phẩm tương tự. Cho nên công tác giai đoạn đầu chúng ta phải làm cho thật kỹ lưỡng, có như thế mới mới tạo nên được nhiều chướng ngại và cảm bẫy cho đối thủ tiến vào thị trường này ...
~~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mùa đông Kiến Nghiệp có cái lạnh buốt xương, hàng cây Ngô Đồng cao lớn vốn ùm xum xuê lá cũng khuất phục trước cái lạnh tê tái chỉ còn thưa thớt cành cây khẳng khiu.
Bãi đỗ xe trước sân bay trống trải, gió lạnh hoành hành càn quét, trong không khí nó thét gào khoe khoang uy lực, ăn cơm trưa xong, đám Trương Khác cùng tới sân bay đón đại biểu của TI, C-Cube.
Trương Khác xuống xe, bị gió lạnh ập tới, cứ như kim đâm vào xương, nói với Trần Tín Sinh:
- Không ngờ phương nam cũng lạnh như vậy hả?
Trần Tín Sinh vừa mở miệng thì một cơn gió xoáy mang theo tuyết, lá khô bay cả vào miệng, khó chịu vô cùng, ngậm chặt miệng xua tay ý bảo vào đại sảnh hãy nói.
Trương Khác dựng cổ áo lên, kéo khóa kín mít, xoay lưng về hướng gió đi tới đại sảnh, không ngờ lại gặp hai người quen tổng giám đốc Cao Khoa KV và tiểu ma đầu Tạ Tử Gia.
Trong đại sảnh ấm áp, Úc Bình cầm chiếc áo khoác vàng ở tay, chiếc áo len bó ôm gọn lấy người, đem đường cong mông, ngực, eo tôn lên mức cực điểm, tuy không quá khoa trương, nhưng vừa nhìn một cái liền cảm thấy đó mới là vận vị nên có của một nữ nhân.
Cổ áo len rất thấp, mặc dù cổ còn quấn cái khăn len, nhưng vẫn lộ ra một mảng ngực trắng cùng khe sâu dụ hoặc, phải thừa nhận cô ta là nữ nhân hiếm có.
Chẳng biết cô ta sau khi có được cổ phần ở Cao Khoa KV còn giữ quan hệ như trước với Chu Phú Minh hay không, thấy vị trí bọn họ tựa hồ khách muốn đón sắp xuống máy bay rồi, Trương Khác chỉ gật đầu, không định chủ động tới chào hỏi, cùng đám Trần Tín Sinh tới quán cà phê.
Mặc dù Tạ Tử Gia xinh xắn thanh tú, nhưng nam nhân đi qua đều đưa ánh mắt chiếu lên cơ thể nữ tính của Úc Bình, tên Trương Khác đó cũng như thế, làm Tạ Tử Gia uất ức nói:
- Nam nhân đều không có thứ gì tử tế, đứng cùng cô đúng là một sai lầm...
- Đứng ở đây một lúc rồi có thấy cô oán trách gì đâu?
Úc Bình cười tủm tỉm:
- Có cần tôi dậy cô cách dụ nam nhân lên giường không?
Rồi kéo tay Tạ Tử Gia đi về phía đám Trương Khác.
- Có thể gặp Khác thiếu gia ở đây thật vinh hạnh.
Úc Bình đưa bàn tay nhỏ nhắn ra:
- Chúng tôi đăng ký một công ty thiết kế ở Kiến Nghiệp, tuyển hai nhân viên thiết kế ở Hàn Quốc, 20 phút nữa sẽ tới nơi, vốn Trần Tĩnh cũng đi cùng, nhưng ở Hải Châu có việc gấp nên chậm trễ, tối mới tới nơi được.
/1170
|