- Mai là năm 98 rồi, đợi sau khi Triệu Tề Đông thực sự nắm quốc vụ viện, ông ta nhất định ra sức thúc đẩy cải cách. Hiện đã có chút tin tức truyền ra, nghiệp vụ điện tín của bộ bưu điện tách ra sát nhập với bộ công nghiệp đã thành xu thế lớn.
Chu Cẩn Tỳ thong thả nói:
- Năm nay Cẩm Hồ có thể làm nhiều chuyện như vậy là do bọn chúng luồn vào kẽ hở đối kháng giữa bộ bưu điện và bộ công nghiệp điện tử, một khi hai bộ mâu thuẫn trùng trùng này hợp thành một thế lực, cháu nghĩ xem liệu cái thế lực này có chấp nhận một doanh nghiệp dân doanh ảnh hưởng tới khống chế của bọn họ với sản nghiệp không? Cách cục của Cẩm Hồ rất lớn, nhưng chúng càng lớn càng làm ai đó ghét.
Tuy nói thế nhưng lòng ông ta không dễ chịu chút nào, vì cục diện đã nằm ngoài tầm khống chế của mình, cảm giác đó chẳng khiến ai vui vẻ được.
Đây là cuộc chơi Khoa Vương không thể tham dự được, Tạ Kiếm Nam thần sắc ảm đạm, đột nhiên nhớ ra một chuyện nói:
- Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh đều tham dự bữa tiệc hôm nay, bọn họ tựa hồ rất chú trọng hạng mục khu sản nghiệp phần mềm, có ý mong Samsung làm điều gì đó.
- Chuyện này chú chưa nói kỹ với cháu, người sáng lập Vương Hải Túc tốt nghiệp xong ở lại trường dạy học hai năm mới đi lập công ty, chú nghĩ hắn phải mất thời gian nữa mới có thể mài cọ thành tài, ai ngờ thình lình làm ra động tĩnh như thế, đúng là nhìn nhầm người.
- Hồ Tôn Khánh khá coi trọng người này.
Tạ Kiếm Nam nhớ lại thái độ ân cần của Hồ Tôn Khánh hôm nay, nghi hoặc hỏi:
- Cái công ty này cháu chưa nghe thấy bao giờ nó từ đâu nhảy ra vậy ạ?
- Hải Túc có năng lực liên hợp với tập đoàn Kim Đỉnh lập nên hạng mục này nhất định có người thúc đẩy đằng sau, mấy hôm trước Hồ Tôn Khánh tới tìm chú, mới hiệu do Cát Kiến Đức đứng sau giật dây, địa ốc Tinh Điển nắm cổ phần ở Túc Hải.
Chu Cần Tỳ giải thích:
- Cụ thể thì chú không rõ.
- Hồ Tôn Khánh tìm chủ làm gì ạ?
Tạ Kiếm Nam vốn không định gặp mặt Lâm Tuyết, cảm thấy ánh mắt của cô ta như muốn nuốn chửng người ta, không hề hài hòa với vẻ đẹp trời ban.
- Hồ Tôn Khánh ủng hộ hạng mục này, La Quân thì ỡm ờ, thái độ Vương Duy Quân hơi tiêu cực, hi vọng nghiên cứu thêm, hắn ta do dự làm các thường ủy khác cũng chần chừ không tỏ thái độ, đó hẳn la nguyên nhân khiến hôm nay Tiêu Minh Kiến và Hồ Tôn Khánh nhiệt tình với bên Samsung.
Chu Cẩn Tỳ cười:
- Lúc này đám phế nhân bọn ta cuối cùng cũng có chút công dụng rồi.
Tạ Kiếm Nam hiểu ra, khi tình thế mập mờ, tạo thế trong giới học thuật là điều quan trọng:
- Ý chú ra sao về hạng mục này?
- To một cách không cần thiết.
Chu Cẩn Tỳ không che giấu gì cháu mình:
- Nhưng quy mô nhỏ làm sao so được với Vườn Sồi, có gì đang nói? Chẳng qua là đám ham thành tích thôi, tài liệu đây, cháu có rảnh thì xem qua đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tết Dương Lịch là ngày nghỉ được luật pháp quốc gia quy định, nhưng có rất nhiều người không được hưởng thụ ngày nghỉ này.
Trương Khác ngồi ngáp trên ghế nhìn con số doanh thu mới nhất của tập đoàn, hỏi Trần Tín Sinh:
- Con số này đã làm kẻ nào đó hài lòng chưa nhỉ?
- Doanh thu của Khoa Vương năm qua là 2.6 tỷ, Tân Nguyên là 2 tỷ, con số ba tỷ không đáng chú ý lắm, khả năng rớt ngoài hạng 30. Có điều các con số khác, như doanh lợi, đầu tư, sở hữu độc quyền có thể hiện bên cạnh không?
Trần Tín Sinh hỏi lại:
Tô Tân Đông cũng trầm tư nói:
- Lợi nhuận chỉ có 1 tỷ, con số này liệu có ổn không? Riêng việc đầu tư Vườn Sồi đã hơn 1 tỷ rồi.
- Cảm giác năm nay kiếm rất nhiều tiền, thì ra tiêu còn nhiều hơn.
Trương Khác thở dài song chẳng tỏ ra tiếc nuối:
- Mặc xác bọn họ đi, tin hay không thì tùy, dù sao chỉ tỏ thái độ đúng là được rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Hải Túc được nghe tới tên Tạ Kiếm Nam từ lâu rồi, từ thời hắn học tiến sĩ ở ĐH Đông Hải đã nghe thấy lịch sử chói lọi của Tạ Kiếm Nam: Thời đại học lập công ty, tài sản trăm triệu, dứt khoát bán công ty cho gia tộc ra nước ngoài du học, quay về nước liên tục lập nên hai doanh nghiệp có sức ảnh hưởng lớn trong nước là Hải Thái và Khoa Vương.
Bấy nhiêu đó đủ xưng là sự tích truyền kỳ rồi.
Thẳng thắn mà nói, Vương Hải Túc lập công ty là bị ảnh hưởng của Tạ Kiếm Nam.
Không tiếp xúc được với góc khuất bí mật người thường không thể biết, cho nên trước kia trong lòng Vương Hải Túc tràn trề sùng bái Tạ Kiếm Nam.
Sau khi bỏ nắm cổ phần của Hải Túc, công ty của hắn đã bỏ văn phòng chật hẹp âm u sau Học viện thể dục, chuyện sang tọa nhà Tinh Điển hiện đại ở tây đường Điềm Thủy Tỉnh (Giếng nước ngọt).
Đứng trong văn phọng rộng rãi, nhìn chiếc lá cuối cùng của cây Ngô Đồng cổ thụ bị gió lạnh đánh rụng, xoay vòng vòng trong không trung, trên đường người qua lại vội vã, mặt tái đi vì lạnh, còn trong phòng ấm áp như xuân, còn có cô thư ký trẻ trung e thẹn mới tuyển, Vương Hải Túc lúc này mới thực sự cảm thụ được sự thành công.
Có người bực bội, tiếc nuối vì không được hưởng thụ ngày nghỉ này, Vương Túc Hải lại hào hứng tới văn phòng vào ngày nghỉ tận hưởng cảm giác "bận rộn" của người thành đạt.
Vương Hải Túc gặp được Tạ Kiếm Nam, thấy hắn cao rao, có khuôn mặt đường nét rõ ràng làm cô gái yêu thích, mặc áo khoác xám phong cách, thầm nghĩ:" Chẳng qua cũng chỉ đến thế".
Hắn biết người sáng lập ra Cẩm Hồ suốt ngày giống như con chó lười biếng nằm sười nắng ở mái hiên quán xá nào nó trong ngõ Học Phủ, nên Vương Hải Túc coi thường kẻ vẻ ngoài trịnh trọng đường đường như Tạ Kiếm Nam cũng chẳng có gì lạ, vì giờ hắn cũng thế, cũng "thành công" rồi.
Vương Hải Túc còn từ chỗ Lâm Tuyết biết được, Khoa Vương do không khống chế được chi phí marketing thị trường, khả năng phải chịu khoản lỗ lớn tới gần 200 triệu.
200 triệu đấy! Vậy mà hắn còn làm cái vẻ mặt thản nhiên ngồi đây nói chuyện sản nghiệp phần mềm với mình. Song Tinh Điển có hợp tác mật thiết với Chính Thái ở Hải Châu, Vương Túc Hải cố kiềm chế giữ một khuôn mặt khiêm tốn.
Tạ Kiếm Nam hôm qua xem xem xong tư liệu, trừ có chút lớn cảm giác không tới mức không cần thiết còn tư tưởng chủ đạo không tệ.
Chính Thái muốn liên hợp với Gia Tín lập nên cơ sở chế tạo điện tử ở Kim Sơn, phần mêm sẽ là nghành nghiệp phụ trợ quan trọng, Tạ Kiếm Nam còn suy nghĩ có nên lập một khu sản nghiệp phần mềm quy mô nhỏ ở Kim Sơn hay không, hiện toàn quốc rộ lên phong trào kiến thiết số hóa, sản nghiệp phần mềm có tiền đồ nhất định.
Cho dù Tạ Kiếm Nam không hề có ý tới Kiến Nghiệp tiếp xúc với Lâm Tuyết, song lúc này không thể không thay đổi ý định, gặp Lâm Tuyết và Vương Hải Túc giao lưu.
Mặc dù Vương Hải Túc chú ý giữ thái độ đúng mực, nhưng Tạ Kiếm Nam vẫn nhìn ra vẻ xem nhẹ của hắn, trong lòng cảm thấy khó chịu, tiếp theo đó trong lúc trò chuyện, hắn không cảm thụ được tài hoa tương xứng với người lập hạng mục kia trên người Vương Túc Hải.
Tạ Kiếm Nam không che giấu ý đồ của mình, nói ra khả năng liệu có thể phục chế khu sản nghiệp phần mềm ở Kim Sơn hay không, nói với hai người này, nhưng thực chất là nhìn trúng năng lực của Cát Kiến Đứng đứng đằng sau.
Trong mắt Tạ Kiếm Nam, tuy Hải Túc có 50 nhân viên, ở Kiến Nghiệp có thể coi là một công ty phần mềm có quy mô rồi, đáng tiếc so với kế hoạch lớn đó, một công ty thế này chẳng khác gì lấy đũa đem chống cánh cửa.
Cát Minh Đức có thể đem tất cả tinh anh viện nghiên cứu phần mềm phối hợp với Hải Túc thúc đẩy kế hoạch này mới là điều Tạ Kiếm Nam coi trọng.
Lâm Tuyết đương nhiên cũng có ái ngại của cô ta, đem nguồn lực phân tán tới Kim Sơn không phải kết quả Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh muốn thấy.
Đương nhiên Hồ Tôn Khánh bí mật nắm cổ phần ở Hải Túc, chỉ cần có được lợi ích lớn, chính tích không phải thứ ông ta quan tâm lắm nữa, quan trọng là thêm một hạng mục sản nghiệp phần mềm ở Kim Sơn liệu có tăng lợi nhuận trong tương lai không?
Không có được câu trả lời rõ ràng từ Lâm Tuyết, Tạ Kiếm Nam tới tổng bộ Hải Thái bàn bạc với Tạ Ý về việc này.
Mặc dù chuyện Tạ Tử Gia góp vốn vào Cao Khoa KV làm nội bộ Tạ gia có chút vết nứt, nhưng cả gia tộc vẫn giữ được đồng thuận nhất trí ở phương hướng chung.
Cẩm Hồ mạnh mẽ như vậy, càng cần gia tộc đoàn kết, đành ngầm chấp nhận việc làm của Tạ Tử Gia.
Tạ Ý nghe Tạ Kiếm Nam trình bày xong suy nghĩ một lúc mới nói:
- Đối với Cát Kiến Đức mà nói đồng thời lập hạng mục ở cả Kim Sơn chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Chẳng qua là cần một cái danh nghĩa nghe lọt tai được mà thôi. Kế hoạch thư kia anh chưa xem, có điều sửa đi một chút, nâng tầm lên, suy tính kéo cả xí nghiệp phần mềm Hong Kong chuyển hướng vào trong nước, em nói xem Cát Kiến Đức có động lòng không?
Khó khăn vậy là đã được giải quyết một cách hết sức đơn giản, Tạ Kiếm Nam không thể không thừa nhận Tạ Ý có tầm nhìn vĩ mô cao hơn mình rất nhiều, trong khi hắn và Chu Cẩn Tỳ còn nghĩ kế hoạch này lớn quá mức cần thiết, Tạ Ý còn thấy chưa đủ, nhưng phải nói chủ ý này khiến người ta vỗ bàn khen tuyệt.
Tạ Kiếm Nam lập tức kéo Tạ Ý đi tìm Chu Cẩn Tỳ, hắn không muốn thông qua Lâm Tuyết nữa, hi vọng trực tiếp gặp Cát Kiến Đức thảo luận tính khả thi của kế hoạch này.
Đem so với những động tác lớn của Kiến Nghiệp thời gian qua thì kế hoạch lập cơ sở chế tạo điện tử ở Kim Sơn có được tiếng ủng hộ ít hơn nhiều, không chỉ làm Chu Cẩn Du ê mặt, còn làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam bất an, lúc này cần có ngay một hạng mục lớn ổn định lòng tin tỉnh ủy Giang Nam.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác không biết cái thứ kế hoạch dị hóa mà y thông qua Vương Hải Túc tung ra khiến cho bao người chạy đôn chạy đáo, hôm nay trời lại đổ những bông tuyết to như cúc áo, may là Đường Thanh tới được Kiến Nghiệp trước khi đường cao tốc đóng cửa.
Tuy ngoài trời gió rét căm căm, song Đường Thanh ngồi trong xe ba tiếng rồi, không muốn chui vào trong phòng nữa, kéo Trương Khác đi ngắm tuyết rơi bên hồ.
Mép nước hồ đã đóng một lớp băng dầy, tuyết rơi xuống, nhanh chóng tạo ra một mảng trắng xóa, đây đã là trận tuyết thứ ba của mùa đông năm nay rồi.
Đường Thanh tâm tư thông tuệ, cùng Trương Khác đi tản bộ bên hồ cũng không cố ý tránh hướng biệt thự nhỏ kia, Trương Khác nhìn thấy góc nhà lộ ra sau rặng cây thưa thớt, lấy một chiếc MP3 xinh xắn đưa cho Đường Thanh:
- A, quà năm mới, thiếu chút nữa thì quên.
Đường Thanh cười tủm tỉm, tuy bên cạnh không có người khác, cô vẫn ghé sát vào tai y cắn một cái, nói:
- Bạn xấu lắm, tới nhìn một cái cũng không được à?
Trương Khác cười ngượng ngùng, người khác luôn cảm thấy hành động của y thần bí khó hiểu, Trương Khác thì lại cảm thấy trước Đường Thanh mình cứ như đứa bé ba tuổi, nghĩ gì cũng không qua mắt cô nàng được, tiếp tục cùng Đường Thanh đi về phía trước, vừa đi vừa giúp cô đeo tai nghe.
- Iplayr..
Đường Thanh đọc cái tên tiếng Anh khắc trên máy, hứng thú hỏi:
- Đây là cái thứ mà Cẩm Hồ hao tổn tâm tri bao lâu mà chưa thấy bóng dáng đâu phải không?
- Ừ, nếu tất cả đều thuận lợi nó sẽ được tiêu thụ sớm thôi, tên tiêu chuẩn của nó là máy phát nhạc số, iplayr là tên tiếng Anh đăng ký cho nó ...
Trời lạnh buốt da buốt thịt, Trương Khác để Đường Thanh đút tay trong túi áo giữ ấm, y điều khiển máy giúp cô:
- Bạn chăm chú nghe là được rồi, mình đặc biệt chọn những ca khúc bạn thích đấy. Sau này bạn thích nghe bài gì cứ vào mạng tải thẳng xuống là được, chiếc máy này đặc biệt bỏ những hạn chế phần mềm rồi.
- Bỏ hạn chế phần mềm là sao?
Đường Thanh không hiểu.
- Đề phòng ca khúc tải xuống thông qua Iplayr truyền bá cho máy khác, bảo hộ bản quyền số của Nhật Hàn và Âu Mỹ vô cùng nghiêm ngặt. Cẩm Hồ phải tuân theo quy tắc cuộc chơi của họ, nếu không bị họ đá đít khỏi cuộc chơi.
Trương Khác dịu dàng ôm lấy Đường Thanh từ đằng sau, một cái tai nghe cho vào tai cô, một cái cho vào tai mình, giải thích:
- Đương nhiên còn một số hạn chế khác, như ca khúc mua trên mạng chỉ được phát ở máy do Cẩm Hồ cấp quyền sản xuất ..v..v.. Nói chung là điều kiện đau đầu, nói ra chẳng còn hứng nghe nhạc nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Điều kiện quá hà khắc...
Ngải Mặc túm tóc, cau mày lớn tiếng oán trách Trần Tín Sinh:
- Khác thiếu gia đối đãi với bạn bè chân thành như vậy đó hà? Tôi hoài nghi cậu ta không có dũng khí đặt văn bản này trước mặt tôi nên mới giao anh làm thay.
Trần Tín Sinh chẳng để ý tới phản ứng mang tính chất diễn kịch của Ngải Mặc:
- Tôi vừa nhận được tin Khác thiếu gia đưa bạn gái ra hồ tản bộ, so ra thì công việc của tôi đúng là chuyện khổ sai ... Điều này buổi sáng tôi đã than vãn với cậu ấy rồi.
Đấm vào cái gối mềm của Trần Tín Sinh, Ngải Mặc hết cách, đi tới trước cửa sổ, nhìn bông hoa tuyết phất phơ rơi xuống, đất trời bao phủ bởi một màu trắng xóa, đứng ở tầng cao của khách sạn Hilton có thể nhìn thấy Yến Quy Hồ, nhưng thời tiết thế này tầm nhìn rất hữu hạn.
Thời tiết quái quỷ này mà còn cùng bạn gái đi dạo bên hồ cũng sướng hơn đàm phán với đối thủ giảo hoạt tham lam, Ngải Mặc nghĩ như thế.
Trong lòng Ngải Mặc lúc này, Trương Khác, Trần Tín Sinh, Tiêu Tấn Thành đều là kẻ giảo hoạt tham lam hết rồi:
- Những điều kiện khác mặc dù làm người ta nhìn rất tức giận, nhưng vì sao kiên trì đem phần cứng chúng tôi tiêu thụ trói buộc vào trang web âm nhạc của các vị. Đây là yêu cầu vô lý, tôi không ngờ luôn coi những kẻ hà khắc như thế này là bạn bè...
Người ngồi đây đâu phải dễ bị ngôn ngữ làm dao động, Trần Tín Sinh trên mặt luôn giữ nụ cười ôn hòa, Tiêu Tấn Thành không nhịn được vặn mình một cái, giải thích:
- Ở Bắc Mỹ do hạn chế bản quyền nghiêm ngặt, nguồn cung cấp âm nhạc trực tuyến hữu hạn, cho nên chúng tôi mới bỏ ra tinh lực và quyết tâm cực lớn làm trang web âm nhạc. Tất cả chỉ vì thúc đẩy tiêu thụ cả phần cứng và phần mềm, chúng tôi không hề có ý đồ mưu lợi ở trang web âm nhạc. Lần mua lại mở trang web âm nhạc này chúng tôi đã mua bản quyền số hóa từ Sony và Warner Bros, trong thời gian ngắn sẽ quảng cáo tới Bắc Mỹ, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch tiêu thụ máy của các vị ở Bắc Mỹ.
- Chúng tôi cũng có thể cung cấp dịch vụ tải nhạc của mình.
Ngải Mặc lắc đầu:
- Tôi không phủ nhận C-Cube có thể làm xuất sắc hơn chúng tôi.
Trần Tín Sinh từ tốn nói:
- Quan trọng là thời gian, chúng tôi không thể trì hoãn tới khi C-Cube chuẩn bị thỏa đáng, các vị có chắc chắn làm xong tất cả trong nửa năm thậm chí ít hơn không?
- Trang web của các vị có thể là lựa chọn thay thế thời gian đầu, nhưng không nên bài xích chúng tôi có lựa chọn của mình.
Ngải Mặc dứt khoát nói:
- Chỉ là lựa chọn tính chất thay thế vậy vì sao muốn chúng tôi đưa cả cửa hàng âm nhạc trên mạng tới Bắc Mỹ vì C-cube? Chi phí ban đầu của nó cực lớn, nếu C-Cube đồng ý trả chúng tôi 4% quyền cấp phép, đồng thời bồi thường chi phí quảng bá ở Bắc Mỹ thì chúng tôi sẽ suy nghĩ.
Tiêu Tấn Thành nghiêm túc nói:
- Đương nhiên như thế đàm phán tương quan sẽ càng trở nên phức tạp, phía chúng tôi không vấn đề gì, dù sao doanh nghiệp Bắc Mỹ chúng tôi có thể cấp quyền không chỉ có mỗi C-cube, chúng tôi ưu tiên đàm phán với C-Cube trước là xét tời thời gian hợp tác vui vẻ trước đây.
Trong những cuộc đàm phán thế này chưa bao giờ C-Cube chiếm ưu thế, Cẩm Hồ chuẩn bị đầy đủ lại là phía đề xuất điều kiện, thời gian eo hẹp. Sau khi C-Cube được cấp quyền còn phải tổ chức sản xuất, tiêu thụ, thời gian rất eo hẹp.
Ngải Mặc cảm thấy đau đầu, không đau thường mà muốn nổ tung, ông ta hiểu dã tâm của Cẩm Hồ.
Một khi C-Cube chấp nhận trói buộc phần cứng với cửa hàng âm nhạc của Cẩm Hồ, thứ nhất C-Cube không thể lợi dụng cửa hàng âm nhạc để hạn chế kẻ cạnh tranh khác được Cẩm Hồ cấp quyền.
Loại mô hình trói buộc này chính là tuyên truyền cho Cẩm Hồ tại Bắc Mỹ, cho dù Cẩm Hồ không vội khai thác thị trường Bắc Mỹ thì chỉ cần còn cửa hàng này nắm trong tay Cẩm Hồ sẽ luôn được mở rộng cửa tiến vào.
Chu Cẩn Tỳ thong thả nói:
- Năm nay Cẩm Hồ có thể làm nhiều chuyện như vậy là do bọn chúng luồn vào kẽ hở đối kháng giữa bộ bưu điện và bộ công nghiệp điện tử, một khi hai bộ mâu thuẫn trùng trùng này hợp thành một thế lực, cháu nghĩ xem liệu cái thế lực này có chấp nhận một doanh nghiệp dân doanh ảnh hưởng tới khống chế của bọn họ với sản nghiệp không? Cách cục của Cẩm Hồ rất lớn, nhưng chúng càng lớn càng làm ai đó ghét.
Tuy nói thế nhưng lòng ông ta không dễ chịu chút nào, vì cục diện đã nằm ngoài tầm khống chế của mình, cảm giác đó chẳng khiến ai vui vẻ được.
Đây là cuộc chơi Khoa Vương không thể tham dự được, Tạ Kiếm Nam thần sắc ảm đạm, đột nhiên nhớ ra một chuyện nói:
- Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh đều tham dự bữa tiệc hôm nay, bọn họ tựa hồ rất chú trọng hạng mục khu sản nghiệp phần mềm, có ý mong Samsung làm điều gì đó.
- Chuyện này chú chưa nói kỹ với cháu, người sáng lập Vương Hải Túc tốt nghiệp xong ở lại trường dạy học hai năm mới đi lập công ty, chú nghĩ hắn phải mất thời gian nữa mới có thể mài cọ thành tài, ai ngờ thình lình làm ra động tĩnh như thế, đúng là nhìn nhầm người.
- Hồ Tôn Khánh khá coi trọng người này.
Tạ Kiếm Nam nhớ lại thái độ ân cần của Hồ Tôn Khánh hôm nay, nghi hoặc hỏi:
- Cái công ty này cháu chưa nghe thấy bao giờ nó từ đâu nhảy ra vậy ạ?
- Hải Túc có năng lực liên hợp với tập đoàn Kim Đỉnh lập nên hạng mục này nhất định có người thúc đẩy đằng sau, mấy hôm trước Hồ Tôn Khánh tới tìm chú, mới hiệu do Cát Kiến Đức đứng sau giật dây, địa ốc Tinh Điển nắm cổ phần ở Túc Hải.
Chu Cần Tỳ giải thích:
- Cụ thể thì chú không rõ.
- Hồ Tôn Khánh tìm chủ làm gì ạ?
Tạ Kiếm Nam vốn không định gặp mặt Lâm Tuyết, cảm thấy ánh mắt của cô ta như muốn nuốn chửng người ta, không hề hài hòa với vẻ đẹp trời ban.
- Hồ Tôn Khánh ủng hộ hạng mục này, La Quân thì ỡm ờ, thái độ Vương Duy Quân hơi tiêu cực, hi vọng nghiên cứu thêm, hắn ta do dự làm các thường ủy khác cũng chần chừ không tỏ thái độ, đó hẳn la nguyên nhân khiến hôm nay Tiêu Minh Kiến và Hồ Tôn Khánh nhiệt tình với bên Samsung.
Chu Cẩn Tỳ cười:
- Lúc này đám phế nhân bọn ta cuối cùng cũng có chút công dụng rồi.
Tạ Kiếm Nam hiểu ra, khi tình thế mập mờ, tạo thế trong giới học thuật là điều quan trọng:
- Ý chú ra sao về hạng mục này?
- To một cách không cần thiết.
Chu Cẩn Tỳ không che giấu gì cháu mình:
- Nhưng quy mô nhỏ làm sao so được với Vườn Sồi, có gì đang nói? Chẳng qua là đám ham thành tích thôi, tài liệu đây, cháu có rảnh thì xem qua đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tết Dương Lịch là ngày nghỉ được luật pháp quốc gia quy định, nhưng có rất nhiều người không được hưởng thụ ngày nghỉ này.
Trương Khác ngồi ngáp trên ghế nhìn con số doanh thu mới nhất của tập đoàn, hỏi Trần Tín Sinh:
- Con số này đã làm kẻ nào đó hài lòng chưa nhỉ?
- Doanh thu của Khoa Vương năm qua là 2.6 tỷ, Tân Nguyên là 2 tỷ, con số ba tỷ không đáng chú ý lắm, khả năng rớt ngoài hạng 30. Có điều các con số khác, như doanh lợi, đầu tư, sở hữu độc quyền có thể hiện bên cạnh không?
Trần Tín Sinh hỏi lại:
Tô Tân Đông cũng trầm tư nói:
- Lợi nhuận chỉ có 1 tỷ, con số này liệu có ổn không? Riêng việc đầu tư Vườn Sồi đã hơn 1 tỷ rồi.
- Cảm giác năm nay kiếm rất nhiều tiền, thì ra tiêu còn nhiều hơn.
Trương Khác thở dài song chẳng tỏ ra tiếc nuối:
- Mặc xác bọn họ đi, tin hay không thì tùy, dù sao chỉ tỏ thái độ đúng là được rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Hải Túc được nghe tới tên Tạ Kiếm Nam từ lâu rồi, từ thời hắn học tiến sĩ ở ĐH Đông Hải đã nghe thấy lịch sử chói lọi của Tạ Kiếm Nam: Thời đại học lập công ty, tài sản trăm triệu, dứt khoát bán công ty cho gia tộc ra nước ngoài du học, quay về nước liên tục lập nên hai doanh nghiệp có sức ảnh hưởng lớn trong nước là Hải Thái và Khoa Vương.
Bấy nhiêu đó đủ xưng là sự tích truyền kỳ rồi.
Thẳng thắn mà nói, Vương Hải Túc lập công ty là bị ảnh hưởng của Tạ Kiếm Nam.
Không tiếp xúc được với góc khuất bí mật người thường không thể biết, cho nên trước kia trong lòng Vương Hải Túc tràn trề sùng bái Tạ Kiếm Nam.
Sau khi bỏ nắm cổ phần của Hải Túc, công ty của hắn đã bỏ văn phòng chật hẹp âm u sau Học viện thể dục, chuyện sang tọa nhà Tinh Điển hiện đại ở tây đường Điềm Thủy Tỉnh (Giếng nước ngọt).
Đứng trong văn phọng rộng rãi, nhìn chiếc lá cuối cùng của cây Ngô Đồng cổ thụ bị gió lạnh đánh rụng, xoay vòng vòng trong không trung, trên đường người qua lại vội vã, mặt tái đi vì lạnh, còn trong phòng ấm áp như xuân, còn có cô thư ký trẻ trung e thẹn mới tuyển, Vương Hải Túc lúc này mới thực sự cảm thụ được sự thành công.
Có người bực bội, tiếc nuối vì không được hưởng thụ ngày nghỉ này, Vương Túc Hải lại hào hứng tới văn phòng vào ngày nghỉ tận hưởng cảm giác "bận rộn" của người thành đạt.
Vương Hải Túc gặp được Tạ Kiếm Nam, thấy hắn cao rao, có khuôn mặt đường nét rõ ràng làm cô gái yêu thích, mặc áo khoác xám phong cách, thầm nghĩ:" Chẳng qua cũng chỉ đến thế".
Hắn biết người sáng lập ra Cẩm Hồ suốt ngày giống như con chó lười biếng nằm sười nắng ở mái hiên quán xá nào nó trong ngõ Học Phủ, nên Vương Hải Túc coi thường kẻ vẻ ngoài trịnh trọng đường đường như Tạ Kiếm Nam cũng chẳng có gì lạ, vì giờ hắn cũng thế, cũng "thành công" rồi.
Vương Hải Túc còn từ chỗ Lâm Tuyết biết được, Khoa Vương do không khống chế được chi phí marketing thị trường, khả năng phải chịu khoản lỗ lớn tới gần 200 triệu.
200 triệu đấy! Vậy mà hắn còn làm cái vẻ mặt thản nhiên ngồi đây nói chuyện sản nghiệp phần mềm với mình. Song Tinh Điển có hợp tác mật thiết với Chính Thái ở Hải Châu, Vương Túc Hải cố kiềm chế giữ một khuôn mặt khiêm tốn.
Tạ Kiếm Nam hôm qua xem xem xong tư liệu, trừ có chút lớn cảm giác không tới mức không cần thiết còn tư tưởng chủ đạo không tệ.
Chính Thái muốn liên hợp với Gia Tín lập nên cơ sở chế tạo điện tử ở Kim Sơn, phần mêm sẽ là nghành nghiệp phụ trợ quan trọng, Tạ Kiếm Nam còn suy nghĩ có nên lập một khu sản nghiệp phần mềm quy mô nhỏ ở Kim Sơn hay không, hiện toàn quốc rộ lên phong trào kiến thiết số hóa, sản nghiệp phần mềm có tiền đồ nhất định.
Cho dù Tạ Kiếm Nam không hề có ý tới Kiến Nghiệp tiếp xúc với Lâm Tuyết, song lúc này không thể không thay đổi ý định, gặp Lâm Tuyết và Vương Hải Túc giao lưu.
Mặc dù Vương Hải Túc chú ý giữ thái độ đúng mực, nhưng Tạ Kiếm Nam vẫn nhìn ra vẻ xem nhẹ của hắn, trong lòng cảm thấy khó chịu, tiếp theo đó trong lúc trò chuyện, hắn không cảm thụ được tài hoa tương xứng với người lập hạng mục kia trên người Vương Túc Hải.
Tạ Kiếm Nam không che giấu ý đồ của mình, nói ra khả năng liệu có thể phục chế khu sản nghiệp phần mềm ở Kim Sơn hay không, nói với hai người này, nhưng thực chất là nhìn trúng năng lực của Cát Kiến Đứng đứng đằng sau.
Trong mắt Tạ Kiếm Nam, tuy Hải Túc có 50 nhân viên, ở Kiến Nghiệp có thể coi là một công ty phần mềm có quy mô rồi, đáng tiếc so với kế hoạch lớn đó, một công ty thế này chẳng khác gì lấy đũa đem chống cánh cửa.
Cát Minh Đức có thể đem tất cả tinh anh viện nghiên cứu phần mềm phối hợp với Hải Túc thúc đẩy kế hoạch này mới là điều Tạ Kiếm Nam coi trọng.
Lâm Tuyết đương nhiên cũng có ái ngại của cô ta, đem nguồn lực phân tán tới Kim Sơn không phải kết quả Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh muốn thấy.
Đương nhiên Hồ Tôn Khánh bí mật nắm cổ phần ở Hải Túc, chỉ cần có được lợi ích lớn, chính tích không phải thứ ông ta quan tâm lắm nữa, quan trọng là thêm một hạng mục sản nghiệp phần mềm ở Kim Sơn liệu có tăng lợi nhuận trong tương lai không?
Không có được câu trả lời rõ ràng từ Lâm Tuyết, Tạ Kiếm Nam tới tổng bộ Hải Thái bàn bạc với Tạ Ý về việc này.
Mặc dù chuyện Tạ Tử Gia góp vốn vào Cao Khoa KV làm nội bộ Tạ gia có chút vết nứt, nhưng cả gia tộc vẫn giữ được đồng thuận nhất trí ở phương hướng chung.
Cẩm Hồ mạnh mẽ như vậy, càng cần gia tộc đoàn kết, đành ngầm chấp nhận việc làm của Tạ Tử Gia.
Tạ Ý nghe Tạ Kiếm Nam trình bày xong suy nghĩ một lúc mới nói:
- Đối với Cát Kiến Đức mà nói đồng thời lập hạng mục ở cả Kim Sơn chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Chẳng qua là cần một cái danh nghĩa nghe lọt tai được mà thôi. Kế hoạch thư kia anh chưa xem, có điều sửa đi một chút, nâng tầm lên, suy tính kéo cả xí nghiệp phần mềm Hong Kong chuyển hướng vào trong nước, em nói xem Cát Kiến Đức có động lòng không?
Khó khăn vậy là đã được giải quyết một cách hết sức đơn giản, Tạ Kiếm Nam không thể không thừa nhận Tạ Ý có tầm nhìn vĩ mô cao hơn mình rất nhiều, trong khi hắn và Chu Cẩn Tỳ còn nghĩ kế hoạch này lớn quá mức cần thiết, Tạ Ý còn thấy chưa đủ, nhưng phải nói chủ ý này khiến người ta vỗ bàn khen tuyệt.
Tạ Kiếm Nam lập tức kéo Tạ Ý đi tìm Chu Cẩn Tỳ, hắn không muốn thông qua Lâm Tuyết nữa, hi vọng trực tiếp gặp Cát Kiến Đức thảo luận tính khả thi của kế hoạch này.
Đem so với những động tác lớn của Kiến Nghiệp thời gian qua thì kế hoạch lập cơ sở chế tạo điện tử ở Kim Sơn có được tiếng ủng hộ ít hơn nhiều, không chỉ làm Chu Cẩn Du ê mặt, còn làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam bất an, lúc này cần có ngay một hạng mục lớn ổn định lòng tin tỉnh ủy Giang Nam.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác không biết cái thứ kế hoạch dị hóa mà y thông qua Vương Hải Túc tung ra khiến cho bao người chạy đôn chạy đáo, hôm nay trời lại đổ những bông tuyết to như cúc áo, may là Đường Thanh tới được Kiến Nghiệp trước khi đường cao tốc đóng cửa.
Tuy ngoài trời gió rét căm căm, song Đường Thanh ngồi trong xe ba tiếng rồi, không muốn chui vào trong phòng nữa, kéo Trương Khác đi ngắm tuyết rơi bên hồ.
Mép nước hồ đã đóng một lớp băng dầy, tuyết rơi xuống, nhanh chóng tạo ra một mảng trắng xóa, đây đã là trận tuyết thứ ba của mùa đông năm nay rồi.
Đường Thanh tâm tư thông tuệ, cùng Trương Khác đi tản bộ bên hồ cũng không cố ý tránh hướng biệt thự nhỏ kia, Trương Khác nhìn thấy góc nhà lộ ra sau rặng cây thưa thớt, lấy một chiếc MP3 xinh xắn đưa cho Đường Thanh:
- A, quà năm mới, thiếu chút nữa thì quên.
Đường Thanh cười tủm tỉm, tuy bên cạnh không có người khác, cô vẫn ghé sát vào tai y cắn một cái, nói:
- Bạn xấu lắm, tới nhìn một cái cũng không được à?
Trương Khác cười ngượng ngùng, người khác luôn cảm thấy hành động của y thần bí khó hiểu, Trương Khác thì lại cảm thấy trước Đường Thanh mình cứ như đứa bé ba tuổi, nghĩ gì cũng không qua mắt cô nàng được, tiếp tục cùng Đường Thanh đi về phía trước, vừa đi vừa giúp cô đeo tai nghe.
- Iplayr..
Đường Thanh đọc cái tên tiếng Anh khắc trên máy, hứng thú hỏi:
- Đây là cái thứ mà Cẩm Hồ hao tổn tâm tri bao lâu mà chưa thấy bóng dáng đâu phải không?
- Ừ, nếu tất cả đều thuận lợi nó sẽ được tiêu thụ sớm thôi, tên tiêu chuẩn của nó là máy phát nhạc số, iplayr là tên tiếng Anh đăng ký cho nó ...
Trời lạnh buốt da buốt thịt, Trương Khác để Đường Thanh đút tay trong túi áo giữ ấm, y điều khiển máy giúp cô:
- Bạn chăm chú nghe là được rồi, mình đặc biệt chọn những ca khúc bạn thích đấy. Sau này bạn thích nghe bài gì cứ vào mạng tải thẳng xuống là được, chiếc máy này đặc biệt bỏ những hạn chế phần mềm rồi.
- Bỏ hạn chế phần mềm là sao?
Đường Thanh không hiểu.
- Đề phòng ca khúc tải xuống thông qua Iplayr truyền bá cho máy khác, bảo hộ bản quyền số của Nhật Hàn và Âu Mỹ vô cùng nghiêm ngặt. Cẩm Hồ phải tuân theo quy tắc cuộc chơi của họ, nếu không bị họ đá đít khỏi cuộc chơi.
Trương Khác dịu dàng ôm lấy Đường Thanh từ đằng sau, một cái tai nghe cho vào tai cô, một cái cho vào tai mình, giải thích:
- Đương nhiên còn một số hạn chế khác, như ca khúc mua trên mạng chỉ được phát ở máy do Cẩm Hồ cấp quyền sản xuất ..v..v.. Nói chung là điều kiện đau đầu, nói ra chẳng còn hứng nghe nhạc nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Điều kiện quá hà khắc...
Ngải Mặc túm tóc, cau mày lớn tiếng oán trách Trần Tín Sinh:
- Khác thiếu gia đối đãi với bạn bè chân thành như vậy đó hà? Tôi hoài nghi cậu ta không có dũng khí đặt văn bản này trước mặt tôi nên mới giao anh làm thay.
Trần Tín Sinh chẳng để ý tới phản ứng mang tính chất diễn kịch của Ngải Mặc:
- Tôi vừa nhận được tin Khác thiếu gia đưa bạn gái ra hồ tản bộ, so ra thì công việc của tôi đúng là chuyện khổ sai ... Điều này buổi sáng tôi đã than vãn với cậu ấy rồi.
Đấm vào cái gối mềm của Trần Tín Sinh, Ngải Mặc hết cách, đi tới trước cửa sổ, nhìn bông hoa tuyết phất phơ rơi xuống, đất trời bao phủ bởi một màu trắng xóa, đứng ở tầng cao của khách sạn Hilton có thể nhìn thấy Yến Quy Hồ, nhưng thời tiết thế này tầm nhìn rất hữu hạn.
Thời tiết quái quỷ này mà còn cùng bạn gái đi dạo bên hồ cũng sướng hơn đàm phán với đối thủ giảo hoạt tham lam, Ngải Mặc nghĩ như thế.
Trong lòng Ngải Mặc lúc này, Trương Khác, Trần Tín Sinh, Tiêu Tấn Thành đều là kẻ giảo hoạt tham lam hết rồi:
- Những điều kiện khác mặc dù làm người ta nhìn rất tức giận, nhưng vì sao kiên trì đem phần cứng chúng tôi tiêu thụ trói buộc vào trang web âm nhạc của các vị. Đây là yêu cầu vô lý, tôi không ngờ luôn coi những kẻ hà khắc như thế này là bạn bè...
Người ngồi đây đâu phải dễ bị ngôn ngữ làm dao động, Trần Tín Sinh trên mặt luôn giữ nụ cười ôn hòa, Tiêu Tấn Thành không nhịn được vặn mình một cái, giải thích:
- Ở Bắc Mỹ do hạn chế bản quyền nghiêm ngặt, nguồn cung cấp âm nhạc trực tuyến hữu hạn, cho nên chúng tôi mới bỏ ra tinh lực và quyết tâm cực lớn làm trang web âm nhạc. Tất cả chỉ vì thúc đẩy tiêu thụ cả phần cứng và phần mềm, chúng tôi không hề có ý đồ mưu lợi ở trang web âm nhạc. Lần mua lại mở trang web âm nhạc này chúng tôi đã mua bản quyền số hóa từ Sony và Warner Bros, trong thời gian ngắn sẽ quảng cáo tới Bắc Mỹ, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch tiêu thụ máy của các vị ở Bắc Mỹ.
- Chúng tôi cũng có thể cung cấp dịch vụ tải nhạc của mình.
Ngải Mặc lắc đầu:
- Tôi không phủ nhận C-Cube có thể làm xuất sắc hơn chúng tôi.
Trần Tín Sinh từ tốn nói:
- Quan trọng là thời gian, chúng tôi không thể trì hoãn tới khi C-Cube chuẩn bị thỏa đáng, các vị có chắc chắn làm xong tất cả trong nửa năm thậm chí ít hơn không?
- Trang web của các vị có thể là lựa chọn thay thế thời gian đầu, nhưng không nên bài xích chúng tôi có lựa chọn của mình.
Ngải Mặc dứt khoát nói:
- Chỉ là lựa chọn tính chất thay thế vậy vì sao muốn chúng tôi đưa cả cửa hàng âm nhạc trên mạng tới Bắc Mỹ vì C-cube? Chi phí ban đầu của nó cực lớn, nếu C-Cube đồng ý trả chúng tôi 4% quyền cấp phép, đồng thời bồi thường chi phí quảng bá ở Bắc Mỹ thì chúng tôi sẽ suy nghĩ.
Tiêu Tấn Thành nghiêm túc nói:
- Đương nhiên như thế đàm phán tương quan sẽ càng trở nên phức tạp, phía chúng tôi không vấn đề gì, dù sao doanh nghiệp Bắc Mỹ chúng tôi có thể cấp quyền không chỉ có mỗi C-cube, chúng tôi ưu tiên đàm phán với C-Cube trước là xét tời thời gian hợp tác vui vẻ trước đây.
Trong những cuộc đàm phán thế này chưa bao giờ C-Cube chiếm ưu thế, Cẩm Hồ chuẩn bị đầy đủ lại là phía đề xuất điều kiện, thời gian eo hẹp. Sau khi C-Cube được cấp quyền còn phải tổ chức sản xuất, tiêu thụ, thời gian rất eo hẹp.
Ngải Mặc cảm thấy đau đầu, không đau thường mà muốn nổ tung, ông ta hiểu dã tâm của Cẩm Hồ.
Một khi C-Cube chấp nhận trói buộc phần cứng với cửa hàng âm nhạc của Cẩm Hồ, thứ nhất C-Cube không thể lợi dụng cửa hàng âm nhạc để hạn chế kẻ cạnh tranh khác được Cẩm Hồ cấp quyền.
Loại mô hình trói buộc này chính là tuyên truyền cho Cẩm Hồ tại Bắc Mỹ, cho dù Cẩm Hồ không vội khai thác thị trường Bắc Mỹ thì chỉ cần còn cửa hàng này nắm trong tay Cẩm Hồ sẽ luôn được mở rộng cửa tiến vào.
/1170
|