- Tìm hắn làm gì cho hắn lên mặt, không đi.
Đỗ Phi thái độ rất rõ ràng, mặc cho Ngụy Đông Cường muốn làm gì thì làm, cho dù giấy có xử phạt đuổi học có dán ra cũng sẽ khiến Ngụy Đông Cường nuốt vào miệng, hơn nữa lãnh đạo trường đầu óc không mù quáng như họ Ngụy, chí ít cũng phải tìm người đương sự tìm hiểu tình hình.
Lệnh Tiểu Yến nhìn Trương Khác không nói gì, cô chỉ lo cho Lâm Băng, nghĩ hay khuyên Lâm Băng bỏ họ Ngụy đó càng thực tế hơn.
- Cũng không thể ngồi yên đây không làm gì cả.
Lục Thiên Hựu sốt ruột, hắn không rõ tình thế, chỉ lo phòng giáo vụ công bố xử phạt thì không thể vãn hồi được nữa:
- Tới phòng giáo vụ giải thích đi, không thể để họ nghe lời một phía của chủ nhiệm Ngụy được.
- Nếu mày thực sự lo Thẩm Tiêu bị khai trừ thì mày nên chủ động tới đó khai nhận trước khi thi mày đổi chỗ cho Trương Khác để gian lận, chắc chắn trường học không đuổi mày đâu.
Đỗ Phi chẳng ưa gì Lục Thiên Hựu, nói thẳng luôn:
- Các người ...
Lục Thiên Hựu tức lắm, nhưng không làm gì nổi Đỗ Phi, ấm ức bỏ đi.
Lục Thiên Hựu ra ngoài, vẫn lo trường học xử phạt Thẩm Tiêu thì vãn hồi lại không kịp nữa, nhưng đầu óc ù ù không nghĩ ra cách giải quyết, hay là làm như Đỗ Phi nói, không chừng viện trưởng Thôi nể quan hệ với cha mình sẽ xử nhẹ Thẩm Tiêu? Song lại lo như thế khiến trong nhà biết bản thân bị ảnh hưởng.
Lục Thiên Hựu lòng rối loạn, đi tới một hàng tạp hóa, do dự mãi quyết định gọi điện cho cha thăm dò rồi mới quyết.
Khi điện thoại di động vang lên thì Lục Văn Phu đang báo cáo công tác với Lý Viễn Hồ, Lý Viễn Hồ bảo ông ta nhận điện thoại trước, chỉ đi vài bước tới bên cửa sổ, nghe thấy giọng con trai định bảo hắn đợi lúc nữa gọi lại.
- Đứa bạn học lần trước con nói với ba buổi sáng thi con đổi chỗ với cậu ta, cậu ta bị bắt vì gian lận, con có thể cũng bị trường xử phạt.
Lục Thiên Hựu sợ để lâu trường ra quyết định hỏng việc, nói vội vàng:
- Hả? Con nói Trương Khác à?
Lục Văn Phu giật mình, buột miệng nói ra tên Trương Khác, thấy Lý Viễn Hồ quay mặt nhìn sang, liền nói to hơn cho ông ta nghe:
- Con nói bạn học tên Trương Khác của con bị trường học coi là gian lận thi cử và bắt rồi?
Lục Thiên Hựu không hiểu sao ba mình cố ý nói to tên Trương Khác lên:
- Vâng, là cậu ta, trước khi thi con đổi chỗ với cậu ấy, cậu ấy bị bắt gian lận, con nói trước để ba mẹ mà nghe được thì đừng trách con.
- Con nói con và Trương Khác đổi chỗ, cậu ta bị coi là gian lận bị bắt?
Lục Văn Phu lặp lại một lần nữa, vì chỉ cần là chuyện liên quan tới Trương Khác bất kể là lớn hay nhỏ thì Lý Viễn Hồ đều rất quan tâm.
- Hình như cậu ấy cũng nhìn trộm bài của một bạn nữ.
Lục Thiên Hựu sao hiểu tâm tư của cha, chỉ nói như đã tính toán:
- Có điều bạn nữ ngồi bàn trước rất oan uổng, trường học định đuổi hai bọn họ.
Lục Văn Phu chớp mắt đoán được tám chín phần sự việc, Trương Khác tất nhiên không cần xúi Lục Thiên Hựu gọi điện cho ông ta, con ông ta cũng ngứa mắt với tác phong hoàn khố của Trương Khác, gọi điện thoại chắc chắn là vì cô bé kia rồi.
Một nhân vật như Trương Khác lại còn để cho cô bé vô tội liên lụy? Con mình quá quan tâm sinh loạn thôi, thầm nghĩ Thiên Hựu lớn rồi, không biết cô bé kia nhân phẩm ra sao, bậc làm cha làm mẹ, tất nhiên suy nghĩ đầu tiên là như thế.
Lục Văn Phu chỉ nói:
- Ba biết rồi, nếu trường thực sự phạt con, con phải nghiêm túc kiểm điểm, hối cái.
Cúp điện thoại, Lục Văn Phu cười khổ:
- Tỉnh trưởng, buổi sáng Trương Khác đi thi nhìn trộm bài của bạn học bàn trên, trường học nói sẽ xử lý nghiêm túc ... Ha ha, không biết xử lý nghiêm túc thế nào.
- Ài, chú nhóc này cũng gian lận à?
Lý Viễn Hồ phất tay cười.
Lục Văn Phu đột nhiên nhận ra nụ cười của Lý Viễn Hồ hết sức thoải mái, hơi ngẩn ra, trước kia nhắc tới tên Trương Khác là ông ta cảm nhận được sự nặng nề trên khuôn mặt vị tỉnh trưởng này.
Quan hệ với Cẩm Hồ nhìn bề ngoài có vẻ hòa hoãn rồi, thực chất thần kinh mọi người đều căng như dây đàn, lúc này cười nhẹ nhõm vì biết Trương Khác cũng gian lận sao?
Không ngờ Lý Viễn Hồ vì một chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn lại buông lỏng đề phòng với ai đó.
Lý Viễn Hồ nhẹ nhõm, Lục Văn Phu cũng nhẹ nhõm, tiếp tục báo cáo công tác, xong việc định rời đi thì bị Lý Viễn Hồ gọi lại.
- Ừm, anh nói xem nếu Trương Khác bị trường học đuổi thật rồi liệu cậu ta có nghiêm túc ngồi trong văn phòng bàn việc cùng những đồng chí trung niên như chúng ta không?
Lý Viễn Hồ cười nói:
- Bỏ đi, tôi cũng đau đầu nếu thấy bộ dạng cậu ta như thế, nghe nói anh và viện trưởng của cậu ta là bạn học à? Rắc rối nhỏ này anh giúp cậu ta giải quyết đi, cứ để cậu ta trốn trong trường đóng giả hoàn khố, như thế mọi người thoải mái hơn.
- Cẩm Hồ đang rối bù công việc còn phải đối phó với thi cử, đúng là làm khó cậu ta. Lại còn định gian lận qua ải, xem ra cậu ta rất thích cuộc sống ở Đh Đông Hải.
Lục Văn Phu gật đầu:
- Vậy tôi gọi điện cho bạn học ...
Lý Viễn Hồ không ngờ chủ động muốn giúp Trương Khác giải quyết chuyện dễ như trở bàn tay này, đây là hành động trước kia quyết không thể có.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thôi Quốc Hằng nhận được điện thoại của Lục Văn Phu, nghe một lúc còn tưởng ông ta lo chuyện Lục Thiên Hựu đổi chỗ:
- Anh cũng làm quá rồi, tôi thực sự không biết việc này, dù có cũng đâu tới mức xử phạt cháu nó.
- Nếu xử phạt thì phải xử phạt tất cả, không thể bên trọng bên khinh, nếu không Thiên Hựu sẽ thành thói quen xấu.
Lục Văn Phu nghiêm túc nói.
Nghe thế Thôi Quốc Hằng mới hiểu ra ý đồ thực sự của cuộc điện thoại này, ngồi thẳng dậy, nắm chặt điện thoại hỏi:
- Lần trước là thị trưởng Hồ ra mặt giúp cậu ta giải quyết rắc rối, lần này phiền tới đại giá của anh, nể tình bạn học của chúng ta, anh có thể cho tôi biết chàng trai Trương Khác này rốt cuộc là vị đại thần nào không?
- Cái này anh cứ dũng cảm phát huy trí tưởng tượng đi, tất cả đều có manh mối, chỉ là một số sự thực khiến người ta khó tin mà thôi, chúng tôi có kỷ luật, không thể nói bừa được.
Lục Văn Phu biết bên trên phong tỏa loại tin tức này rất nghiêm, dù trong dân gian lan truyền cũng không phải là điều bên trên muốn thấy, nên cả bạn thân cũng không nói ra được.
- Anh nghiêm túc quá, từ thời đại học đã thế, làm cháu nó không hoạt bát được.
Thôi Quốc Hằng không muốn đoán cho đau đầu, tay gõ lên bàn, có cú điện thoại này là hắn biết phải xử lý ra sao rồi:
- Tôi chỉ làm theo lời anh thôi nhé, anh đừng trách tôi cho cháu nó một cái cảnh cáo.
- Không trách, Thiên Hựu lát nữa khả năng còn tới tìm anh chủ động kiểm điểm, anh nghiêm mặt giáo huấn nó một trận cho tôi.
Lục Văn Phu còn chưa nói xong thì Thôi Quốc Hằng nghe thấy có người gõ cửa văn phòng, liền gọi vào, thấy Lục Thiên Hựu, vẫy tay nói:
- Thiên Hựu, mau vào đây, thập thò ngoài cửa làm gì?
Lời này cũng là nói cho Lục Văn Phu nghe, cúp điện thoại bảo Lục Thiên Hựu ngồi xuống, thấy trong tay hắn còn có giấy kiểm điểm, nghĩ :" Đúng là thằng bé khờ, bị cha bán đứng mà không biết."
Thôi Quốc Hằng nói hai ba câu đuổi Lục Thiên Hựu đi, cầm bản kiểm điểm tới tìm trường phòng giáo vụ Trần Lộ Kiến, trên đường đi thấy Tần Cương, gọi tới nói:
- Lục Thiên Hựu tự ý đổi vị trí cho Trương Khác trước khi thi, chuyện này phải nghiêm túc xử lý, ít nhất cũng phải cảnh cáo, anh đi nói với Ngụy Đông Cường đi.
Đỗ Phi thái độ rất rõ ràng, mặc cho Ngụy Đông Cường muốn làm gì thì làm, cho dù giấy có xử phạt đuổi học có dán ra cũng sẽ khiến Ngụy Đông Cường nuốt vào miệng, hơn nữa lãnh đạo trường đầu óc không mù quáng như họ Ngụy, chí ít cũng phải tìm người đương sự tìm hiểu tình hình.
Lệnh Tiểu Yến nhìn Trương Khác không nói gì, cô chỉ lo cho Lâm Băng, nghĩ hay khuyên Lâm Băng bỏ họ Ngụy đó càng thực tế hơn.
- Cũng không thể ngồi yên đây không làm gì cả.
Lục Thiên Hựu sốt ruột, hắn không rõ tình thế, chỉ lo phòng giáo vụ công bố xử phạt thì không thể vãn hồi được nữa:
- Tới phòng giáo vụ giải thích đi, không thể để họ nghe lời một phía của chủ nhiệm Ngụy được.
- Nếu mày thực sự lo Thẩm Tiêu bị khai trừ thì mày nên chủ động tới đó khai nhận trước khi thi mày đổi chỗ cho Trương Khác để gian lận, chắc chắn trường học không đuổi mày đâu.
Đỗ Phi chẳng ưa gì Lục Thiên Hựu, nói thẳng luôn:
- Các người ...
Lục Thiên Hựu tức lắm, nhưng không làm gì nổi Đỗ Phi, ấm ức bỏ đi.
Lục Thiên Hựu ra ngoài, vẫn lo trường học xử phạt Thẩm Tiêu thì vãn hồi lại không kịp nữa, nhưng đầu óc ù ù không nghĩ ra cách giải quyết, hay là làm như Đỗ Phi nói, không chừng viện trưởng Thôi nể quan hệ với cha mình sẽ xử nhẹ Thẩm Tiêu? Song lại lo như thế khiến trong nhà biết bản thân bị ảnh hưởng.
Lục Thiên Hựu lòng rối loạn, đi tới một hàng tạp hóa, do dự mãi quyết định gọi điện cho cha thăm dò rồi mới quyết.
Khi điện thoại di động vang lên thì Lục Văn Phu đang báo cáo công tác với Lý Viễn Hồ, Lý Viễn Hồ bảo ông ta nhận điện thoại trước, chỉ đi vài bước tới bên cửa sổ, nghe thấy giọng con trai định bảo hắn đợi lúc nữa gọi lại.
- Đứa bạn học lần trước con nói với ba buổi sáng thi con đổi chỗ với cậu ta, cậu ta bị bắt vì gian lận, con có thể cũng bị trường xử phạt.
Lục Thiên Hựu sợ để lâu trường ra quyết định hỏng việc, nói vội vàng:
- Hả? Con nói Trương Khác à?
Lục Văn Phu giật mình, buột miệng nói ra tên Trương Khác, thấy Lý Viễn Hồ quay mặt nhìn sang, liền nói to hơn cho ông ta nghe:
- Con nói bạn học tên Trương Khác của con bị trường học coi là gian lận thi cử và bắt rồi?
Lục Thiên Hựu không hiểu sao ba mình cố ý nói to tên Trương Khác lên:
- Vâng, là cậu ta, trước khi thi con đổi chỗ với cậu ấy, cậu ấy bị bắt gian lận, con nói trước để ba mẹ mà nghe được thì đừng trách con.
- Con nói con và Trương Khác đổi chỗ, cậu ta bị coi là gian lận bị bắt?
Lục Văn Phu lặp lại một lần nữa, vì chỉ cần là chuyện liên quan tới Trương Khác bất kể là lớn hay nhỏ thì Lý Viễn Hồ đều rất quan tâm.
- Hình như cậu ấy cũng nhìn trộm bài của một bạn nữ.
Lục Thiên Hựu sao hiểu tâm tư của cha, chỉ nói như đã tính toán:
- Có điều bạn nữ ngồi bàn trước rất oan uổng, trường học định đuổi hai bọn họ.
Lục Văn Phu chớp mắt đoán được tám chín phần sự việc, Trương Khác tất nhiên không cần xúi Lục Thiên Hựu gọi điện cho ông ta, con ông ta cũng ngứa mắt với tác phong hoàn khố của Trương Khác, gọi điện thoại chắc chắn là vì cô bé kia rồi.
Một nhân vật như Trương Khác lại còn để cho cô bé vô tội liên lụy? Con mình quá quan tâm sinh loạn thôi, thầm nghĩ Thiên Hựu lớn rồi, không biết cô bé kia nhân phẩm ra sao, bậc làm cha làm mẹ, tất nhiên suy nghĩ đầu tiên là như thế.
Lục Văn Phu chỉ nói:
- Ba biết rồi, nếu trường thực sự phạt con, con phải nghiêm túc kiểm điểm, hối cái.
Cúp điện thoại, Lục Văn Phu cười khổ:
- Tỉnh trưởng, buổi sáng Trương Khác đi thi nhìn trộm bài của bạn học bàn trên, trường học nói sẽ xử lý nghiêm túc ... Ha ha, không biết xử lý nghiêm túc thế nào.
- Ài, chú nhóc này cũng gian lận à?
Lý Viễn Hồ phất tay cười.
Lục Văn Phu đột nhiên nhận ra nụ cười của Lý Viễn Hồ hết sức thoải mái, hơi ngẩn ra, trước kia nhắc tới tên Trương Khác là ông ta cảm nhận được sự nặng nề trên khuôn mặt vị tỉnh trưởng này.
Quan hệ với Cẩm Hồ nhìn bề ngoài có vẻ hòa hoãn rồi, thực chất thần kinh mọi người đều căng như dây đàn, lúc này cười nhẹ nhõm vì biết Trương Khác cũng gian lận sao?
Không ngờ Lý Viễn Hồ vì một chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn lại buông lỏng đề phòng với ai đó.
Lý Viễn Hồ nhẹ nhõm, Lục Văn Phu cũng nhẹ nhõm, tiếp tục báo cáo công tác, xong việc định rời đi thì bị Lý Viễn Hồ gọi lại.
- Ừm, anh nói xem nếu Trương Khác bị trường học đuổi thật rồi liệu cậu ta có nghiêm túc ngồi trong văn phòng bàn việc cùng những đồng chí trung niên như chúng ta không?
Lý Viễn Hồ cười nói:
- Bỏ đi, tôi cũng đau đầu nếu thấy bộ dạng cậu ta như thế, nghe nói anh và viện trưởng của cậu ta là bạn học à? Rắc rối nhỏ này anh giúp cậu ta giải quyết đi, cứ để cậu ta trốn trong trường đóng giả hoàn khố, như thế mọi người thoải mái hơn.
- Cẩm Hồ đang rối bù công việc còn phải đối phó với thi cử, đúng là làm khó cậu ta. Lại còn định gian lận qua ải, xem ra cậu ta rất thích cuộc sống ở Đh Đông Hải.
Lục Văn Phu gật đầu:
- Vậy tôi gọi điện cho bạn học ...
Lý Viễn Hồ không ngờ chủ động muốn giúp Trương Khác giải quyết chuyện dễ như trở bàn tay này, đây là hành động trước kia quyết không thể có.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thôi Quốc Hằng nhận được điện thoại của Lục Văn Phu, nghe một lúc còn tưởng ông ta lo chuyện Lục Thiên Hựu đổi chỗ:
- Anh cũng làm quá rồi, tôi thực sự không biết việc này, dù có cũng đâu tới mức xử phạt cháu nó.
- Nếu xử phạt thì phải xử phạt tất cả, không thể bên trọng bên khinh, nếu không Thiên Hựu sẽ thành thói quen xấu.
Lục Văn Phu nghiêm túc nói.
Nghe thế Thôi Quốc Hằng mới hiểu ra ý đồ thực sự của cuộc điện thoại này, ngồi thẳng dậy, nắm chặt điện thoại hỏi:
- Lần trước là thị trưởng Hồ ra mặt giúp cậu ta giải quyết rắc rối, lần này phiền tới đại giá của anh, nể tình bạn học của chúng ta, anh có thể cho tôi biết chàng trai Trương Khác này rốt cuộc là vị đại thần nào không?
- Cái này anh cứ dũng cảm phát huy trí tưởng tượng đi, tất cả đều có manh mối, chỉ là một số sự thực khiến người ta khó tin mà thôi, chúng tôi có kỷ luật, không thể nói bừa được.
Lục Văn Phu biết bên trên phong tỏa loại tin tức này rất nghiêm, dù trong dân gian lan truyền cũng không phải là điều bên trên muốn thấy, nên cả bạn thân cũng không nói ra được.
- Anh nghiêm túc quá, từ thời đại học đã thế, làm cháu nó không hoạt bát được.
Thôi Quốc Hằng không muốn đoán cho đau đầu, tay gõ lên bàn, có cú điện thoại này là hắn biết phải xử lý ra sao rồi:
- Tôi chỉ làm theo lời anh thôi nhé, anh đừng trách tôi cho cháu nó một cái cảnh cáo.
- Không trách, Thiên Hựu lát nữa khả năng còn tới tìm anh chủ động kiểm điểm, anh nghiêm mặt giáo huấn nó một trận cho tôi.
Lục Văn Phu còn chưa nói xong thì Thôi Quốc Hằng nghe thấy có người gõ cửa văn phòng, liền gọi vào, thấy Lục Thiên Hựu, vẫy tay nói:
- Thiên Hựu, mau vào đây, thập thò ngoài cửa làm gì?
Lời này cũng là nói cho Lục Văn Phu nghe, cúp điện thoại bảo Lục Thiên Hựu ngồi xuống, thấy trong tay hắn còn có giấy kiểm điểm, nghĩ :" Đúng là thằng bé khờ, bị cha bán đứng mà không biết."
Thôi Quốc Hằng nói hai ba câu đuổi Lục Thiên Hựu đi, cầm bản kiểm điểm tới tìm trường phòng giáo vụ Trần Lộ Kiến, trên đường đi thấy Tần Cương, gọi tới nói:
- Lục Thiên Hựu tự ý đổi vị trí cho Trương Khác trước khi thi, chuyện này phải nghiêm túc xử lý, ít nhất cũng phải cảnh cáo, anh đi nói với Ngụy Đông Cường đi.
/1170
|