Chu Du chỉ về phía nhà máy Thần Hi nói:
- Với quy mô sản xuất của họ, muốn nước thải đạt chỉ tiêu thải ra môi trường, mỗi năm phải đầu tư ít nhất 60 triệu, bọn họ xả chất thải tối đa bị phạt bao nhiêu? 10 -20 triệu một năm, chắc chắn cục môi trường cũng ủng hộ bọn họ tiếp tục xả thải để kiếm thêm tiền thôi, còn nếu bọn họ đầu tư môi trường cả hai bên đều chẳng có lợi lộc gì. Cho nên công tác trồng rừng của chúng ta có trợ ngại lớn tới từ Thần Hi.
Hứa Hồng Bá bổ xung:
- Quốc xĩ cỡ lớn vốn là cái giường ấm bồi dưỡng quan viên, Thần Hi và quan trường địa phương có lợi ích rối rắm, phó tỉnh trưởng Diệp Chúc Đồng, thị trưởng thành phố An Thuận - Giang Chung Bình, cùng nhiều nhân vật thực quyền trong tỉnh đều công khai ủng hộ Thần Nhi.
Trương Khác thở dài, cười :
- Làm một hoàn khố vẫn dễ dàng hơn.
- Đúng thế, dễ hơn nhiều ấy chứ.
Hứa Hồng Bá mỉm cười:
- Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu không chọn con đường gian nan, Cẩm Hồ đã chẳng được như ngày hôm nay.
Đi dọc theo bở sông, mùi trong nước các lúc càng không chịu nổi, thấy bóng dáng nhà xưởng của Thần Hi xa xa, Trương Khác đứng lại, nói với mọi người:
- Chúng ta tới triển lãm xem sao, buổi chiều Cát Kiến Đức phát biểu phải không? Xem cái miệng chó của lão ta có mọc được ngà voi không?
Tới triển lãm, nhưng bọn họ chẳng có thẻ để vào, phải gọi thư ký của Triệu Hữu Luân ra nhờ đưa vào trong, đúng lúc Cát Kiến Đức đang đứng trên bục phát biểu.
Khi Trương Khác tiến vào hội trường, Cát Kiến Đức khá ngạc nhiên, diễn giảng dừng mất mấy giây, khiến người trong hội trường quay đầu lại, những người nhận ra Trương Khác đều bất ngờ.
- Chị làm ngài chủ nhiệm thất thố rồi kia.
Trương Khác trêu Địch Đan Thanh:
- Hay là chị đá lông nheo với ông ta một cái? Nếu làm ông ta bêu mặt trên bục phát biểu thì tối nay tôi mời cơm chị.
- Mơ, cái đá long nheo của tôi rẻ tiền thế à?
Địch Đan Thanh nguýt Trương Khác một cái, phong tình vô hạn, khiến không ít trái tim non trẻ ngây ra, Trương Khác vội kéo cô ngồi xuống ghế.
Cát Kiến Đức hắng giọng rồi tiếp tục diễn giảng:
- Cùng với việc phát triển thông tin hóa, ảnh hưởng tới các nghành nghề cũng sẽ ngày càng lớn, trong quá trình kiến thiết mọi người cũng không ngừng mày mò và tham khảo: Làm sao có thể hòa nhập nghành nghề của mình vào đó. Điện tử nước ta mới có bước khởi đầu chưa lâu, chúng ta phải lấy chỉnh hợp nguồn lực trong ngoài chính phủ làm chủ thể ... Hiện nay ở lĩnh vực kỹ thuật, nghiệp vụ con số và các loại kho dữ liệu xuất hiện tình huống khác thường làm người ta cảm thấy không hài lòng, tại Kiến Nghiệp trung tâm số Kim Túc ở lĩnh vực xử lý hệ tống cơ sở thông tin có sản phẩm đi đầu, các cơ quan chức năng tương quan phải đẩy mạnh bước tiến số hóa ...
Cát Kiến Đức nói rất dài dòng, rất buồn ngủ, nhưng vẫn có vài thông tin đăng chú ý trong đó, Diệp Kiên bân nói nhỏ:
- Cứ tưởng là ông ta sẽ tạo thế cho tập đoàn Hoa Hạ, không ngờ một lòng đặt vào sản nghiệp phần mềm.
Kim Túc mà ông ta nói là tên gộp của Kim Đỉnh và Hải Túc, thực ra chủ yếu nền móng là ở Kim Đỉnh, sau khi Vương Hải Túc đưa ra hạng mục sản nghiệp phần mềm, đám Cát Kiến Đức quyết định lấy Hải Túc làm hạch tâm vận hành hạng mục, biến nó từ một công ty nhỏ chưa đầy 20 nhân viên chỉ trong vài tháng ngắn ngủi thổi phồng lên thành công ty phần mềm có thực lực nhất tỉnh Đông Hải.
Nếu Hải Túc có thể lấy được công trình chính vụ điện tử của hai thành phố chủ yếu, như thế có thể cầm cự được một thời gian, không phải lo trước khi khu sản nghiệp phần mềm lập nên Hải Túc bị chọc thủng quả bong bóng.
Chu Cẩn Du phí bất bao nhiêu tâm tư tổ chức diễn đàn này là vì tạo thế cho cơ sở chế tạo điện tử, đương nhiên Cát Kiến Đức phải dành lời cho nói:
- Các quốc gia Châu Âu, Bắc Mỹ, Nhạt Hàn dựa vào ưu thế kỹ thuật, tài chính, thương hiệu nắm cách cục và xu thế phát triển sản nghiệp tin tức, đó là sự thực không thể chối cãi. Vậy ưu thế nội địa ở đâu? Đó là nguồn lao động giá rẻ, lấy đó làm cơ sở, tận dụng kỹ thuật hoàn chỉnh doanh nghiệp nước ngoài, phát triển gia công, lắp ráp đó là địa vị mà chúng ta có thể chiếm được trong giải đoạn hiện này. Nhạy bén nắm bắt tình thế đó, chính phủ, thành ủy Kim Sơn, cùng tỉnh Giang Nam liên hợp điện tử Gia Tín, tập đoàn Chính Thái đầu tư xây dựng cơ sở chế tạo điện tử ...
Trương Khác vốn tính chuồn đi trước khi hoạt động buổi chiều kết thúc ai ngờ thư ký Trần Minh Phàm của Triệu Hữu Luân chạy tới nói, tỉnh trưởng Lương Vĩ Phát hi vọng có cơ hội nói chuyện với y trong bữa tiệc tối.
Trương Khác còn chưa cuồng vọng tới mức ngay cả lời mời của tỉnh trưởng cũng không thèm đếm xỉa tới, mặc dù chuyện y và Lý Viễn Hồ từng đối kháng đã không phải bí mật gì trong cao tầng quan trường.
Tiệc tối vẫn ở trung tâm triển lãm, chỉ đổi hội trường khác, tuy diễn đàn thu thút rất nhiều phóng viên bao vây trong ngoài, nhưng tiệc tối không mời số phóng viên này tham gia.
Cuộc hội diện của Trương Khác và Lương Vĩ Phát không chỉ có hai bọn họ mà, Chu Cẩn Du, Triệu Hữu Luân, Cát Kiến Đức, Cát Minh Tín, Tạ Hán Tĩnh đều có mặt.
Nhìn thấy những nhân vật này, Diệp Kiến Bân quay sang nói với Trương Khác:
- Vậy là định tổ chức diễn đàn của sản nghiệp điện tử thực sự rồi.
Lương Vĩ Phát là nam nhân vóc dáng khôi ngô, đầu hói sáng bóng, ông ta chủ động sải bước đi ra cửa bắt tay Trương Khác:
- Trong sản nghiệp thông tin nước ta, Khác thiếu gia và chủ nhiệm Cát đều là nhân vật có trọng lượng nhất của sản nghiệp thông tin, Kim Sơn tổ chức diễn đàn này có thể mời được hai vị, có thể coi là thành công rất lơn ròi.
- Sao dám sánh ngang với chủ nhiệm Cát? Tỉnh trưởng Lương đề cao tôi quá rồi, thật không dám nhận.
Trương Khác khiêm tốn nói.
Chẳng qua Cát Kiến Đức thân ở vị trí đặc thù, ảnh hưởng trong nghề là từ thế chế ra, chẳng làm được thành tích gì, sớm muộn cũng có lúc người đi trà lạnh.
Còn Trương Khác không chỉ thống trị cả hệ thống Cẩm Hổ, còn đứng sau hạng mục nhà máy tinh viên, húc đẩy chiến lược Hành lang số, ủ mầm quần thể sản nghiệp di động Hải Châu, Kiến Nghiệp, đem so với Cát Kiến Đức là bất công.
Lương Vĩ lần lượt bắt tay Diệp Kiến Bân, Trần Tín Sinh, Hứa Hồng Bá song lại hỏi Trương Khác:
- Tôi đặc biệt mời Khác thiếu gia tới là để nghe cái nhìn của cậu về sản nghiệp thông tin, thị trưởng Hữu Luân vừa nói với tôi, Cẩm Hồ có ý đầu tư vào Kim Sơn.
Quan trường tỉnh Giang Nam nửa cuối năm ngoái đại biến động, trừ bí thư tỉnh ủy Thượng Học Nghĩa ra, thành viên thường ủy tỉnh thay 5 người, đây là cơn địa chấn quan trường cực kỳ hiếm thấy, Lương Vĩ Phát hiện vẫn là tỉnh trưởng tạm quyền, phải đợi đại hội đại biểu nhân dân tỉnh cuối tháng 3 mới bỏ đi được chữ tạm quyền.
- Tôi tài hèn sức mọn, Cẩm Hồ có chút thành tựu ngoại trừ tầng quản lý nỗ lực ra, đa phần là do vận may. Hôm nay ở hội trường nghe mọi người phát biểu tôi học hỏi được không ít, có cái nhìn thì cũng là cái nhìn nông cạn, nói ra cho mọi người cười khẩy thôi.
Trương Khác bình thản nói:
- Thế tức là có cái nhìn rồi.
Cát Minh Tín cầm ly rượu vang đi tới, còn khe khẽ lắc rượu nới:
- Tôi rất muốn nghe ý kiến nông cạn của cậu.
Còn cố ý nhận máy hai chữ nông cạn.
Người trong phòng đều đổ dòn sự chú ý của mình vào đó.
- Nếu để tôi chủ trì điện tử Gia Tín, sẽ không phát biểu lời tự xem thường mình như hôm nay đâu.
Trương Khác cười khẩy, đốp chát lại.
Người nói vô tình, kẻ nghe có ý, Tạ Hán Tĩnh giật nảy mình, chẳng lẽ Trương Khác thực sự có ý chiếm điện tử Gia Tĩnh?
- Tự xem thường mình?
Cát Minh Tín cau mày lại.
Đám người Lương Vĩ Phát cũng hơi cau mày, Trương Khác không phải chỉ phê bình mỗi điện tử Gia Tín, kiên nhẫn nghe y nói.
- Mới đầu cải cách mở cửa, sản nghiệp thông tin khởi đầu bằng gia công, lắp ráp , dựa vào sức lao động giá rẻ tham gia phân công sản nghiệp thông tin quốc tế. Đã hơn 10 năm trôi đi, ánh mắt điện tử Gia Tín vẫn chỉ nhắm vào tầng cuối cùng chuỗi sản nghiệp , chẳng phải tự xem thường bản thân là gì?
Trương Khác lời nói như gai đâm:
- Thông qua không ngừng nâng cao cường độ lao động của công nhân, kéo dài thời gian lao động, áp chế lương công nhân kiếm lợi, đây cũng là một con đường có được lợi nhuận khả quan, nhưng vĩnh viến là cạnh tranh thị trường thấp kém, chẳng lẽ ông Cát không nhìn thấy con đường nào khác để đi nữa hay sao?
Diệp Kiến Bân thầm cái khái, cái tát này của Trương Khác không chỉ tát lên mặt Cát Minh Tín, mà toàn bộ quan viên Kim Sơn, Giang Nam thúc đẩy cơ sở chế tạo công nghiệp.
Trừ Cát Minh Tín mặt lúc đỏ lúc trắng, đám Tạ Hán Tĩnh, Chu Cẩn tỳ cũng rất khó coi, Cát Kiến Đức nheo mắt lại nhìn Trương Khác, có lẽ khinh thường sự cuồng vọng của y, chỉ có Lương Vĩ Phát có vẻ trầm ngâm, không rõ cảm thụ chân thực.
Trần Tín Sinh nghe những lời này tuy thống khoái thật, nhưng cũng ngầm lo lắng, đặt hi vọng vào khí độ của người khác vĩnh viễn là vụ đánh cược nguy hiểm, đám Chu Cẩn Du, Cát Kiến Đức đã đành đi, đã đối đầu rồi không thể thu lại được nữa, nhưng Lương Vĩ Phát, Triệu Hữu Luân trong lòng sẽ nghĩ gì.
Trương Khác vẫn có vẻ chưa tận hứng, Trần Tín Sinh chỉ biết nhìn Hứa Hồng Bá đứng lau lưng y.
Cẩm Hồ tiếp tục tiến lên, tất yếu sẽ có mối quan hệ càng phức tạm\p, đấu tranh ở tầng cấp càng cao, đó là đặc thù trong nước, bên cạnh Trương Khác định sẵn phải cần một nhân vật có kiến thức và kinh nghiệm như Hứa Hồng Bá.
Mỗi người mang một tâm tư khác nhau, không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Trương Khác tiếp tục nói với Cát Minh Tín:
- Có lẽ tôi tuổi trẻ khí thịnh cuồng vọng, nên chỉ có chút cái nhìn nông cạn nói ra cho ông Cát cười thôi.
Cát Minh Tín có ngốc đến đâu cũng biết lời này của Trương Khác nói cho Lương Vĩ Phát nghe, bị y giáo huấn, trong lòng tức tối, song không phản bác được, nói y cuồng vọng sao, Cẩm Hồ sừng sững dựng trước mắt là từ sự cuồng vọng đó, chỉ hừ một cái biểu thị bất bình.
- Lời này đúng là tỉnh cả người điếc, rất đáng suy nghĩ.
Lương Vĩ Phát cảm khái một câu rồi chuyển giọng:
- Đường lối thực tế cả chủ tịch Cát ... cũng rất đáng học hỏi, nếu không phải sợ lỡ mọi người dùng cơm, tôi rất hi vọng được nghe mọi người tiếp tục biện luận.
Trương Khác vừa phát biểu ý kiến đã nồng nặc mùi thuốc súng, ở đây ai cũng tự trọng thân phận, sao dám đứng ra biện luận với y? Hơn nữa Lương Vĩ Phát cũng chẳng muốn thấy Cát Minh Tín và Trương Khác cãi nhau như gà chọi, tuy khéo léo hòa giải, nhưng bữa tiệc lãnh đạm hơn nhiều.
Nhóm Trương Khác nhanh chóng cáo từ rời đi, Địch Đan Thanh ở ngoài giao lưu với các đại biểu diễn đàn, thấy Trương Khác đi ra cũng cáo từ đi theo.
Ra ngoài quảng trưởng rộng lớn của trung tâm triển lãm, Trương Khác mới hỏi:
- Thầy Hứa, liệu tỉnh trưởng Lương có bị những lời đó tác động không?
- Lương Vĩ Phát xuất thân học giả, từ lý lịch trước kia của ông ta mà nói, thuộc về quan viên khuynh hướng mạnh tay cải cách, nhưng hiện thực trong nước không cho phép thay đổi lớn, ông ta lại là người thông minh giỏi luồn lách giữa các khe hở, nên mang cho người ta cảm giác tính cách không rõ nét.
Hứa Hồng Bá phân tích:
- Cậu không chú ý lời cuối cùng của ông ta à? Đa phần là an ủi thôi, ông ta có ngừng lại chốc lát, chứng tỏ đang tìm kiếm lời an ủi thích hợp, hẳn bị những lời của cậu chiếm cứ đầu óc.
Hứa Hồng Bá nhìn người cực kỳ tỉ mỉ, như đi sâu vào gan ruột của người ta, đó là cái nhìn tận vào bản chất con người, khó có thể lấy mặt nạ che dấu được, Trương Khác thở phào:
- Nếu chọc giận ông ấy, chắc cháu phải cúp đuôi lại thôi ... Chỉ là không biết ông ấy còn muốn nghe tiếp những lời cuồng vọng của cháu không?
Tới bãi đỗ xe, Trương Khác định vào xe thì Địch Đan Thanh cầm di động đi tới:
- Điện thoại của thứ ký tỉnh trưởng Lương ...
- À vâng, chúng tôi đang về khách sạn ...
Trương Khác bịt ống nói hỏi Trần Tín Sinh:
- Khách sạn gì nhỉ?
- Khách sạn Thiên Nam.
- Chúng tôi ở trong khách sạn Thiên Nam.
Trương Khác nghĩ một lúc nói thêm:
- Trời chưa khuya lắm, tôi còn định tới bên Ẩm Mã Hà, được, liên lạc sau.
Cúp điện thoại xong nói:
- Tỉnh trưởng Lương phải tiếp đám Cát Kiến Đức, chưa thoát thân được, chắc phải đợi một tiếng nữa.
- Vậy tôi về khách sạn trước đây.
Hứa Hồng Bá nói:
- Vâng, thầy vất vả cả ngày rồi.
Trương Khác mở cửa xe cho ông:
- Để cháu và anh Diệp ở lại thôi là được.
Trừ Mã Hải Long, Địch Đan Thanh và hai lái xe kiêm vệ sĩ, những người khác thì về khách sạn.
Ban ngày còn xả thải nghiêm trọng như thế, tỉnh hình buổi tối có thể tưởng tượng ra khủng khiếp cỡ nào, không khác gì đứng trước một cái cống, thậm chí Diệp Kiến Bân phải lấy khăn tay ra che mặt.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau điện thoại của thư ký Lương Vĩ Phát gọi tới, ban đêm xe cực ít, nhìn chiếc xe từ trung tâm triển lãm đi ra, thoáng cái đã tới nơi.
- Tôi tới là để nghe con đường khác lúc nãy Khác thiếu gia nói.
Lương Vĩ Phát đi tới nói:
- Có điều cậu chọn địa điểm nói chuyện nơi này, chắc hẳn có lời gì muốn nói với tôi.
- So với khu công nghiệp điện tử Kim Sơn, giấy Thần Hi lấy hi sinh môi trường sinh thái để kiếm lời, con đường đi càng là sự cạnh tranh thấp kém hơn ...
Trương Khác đứng xoay lại chiều gió, có thể mới không bị mùi nước sông làm lộn mửa.
- Tình hình Thần Hi đã phức tạp tới mức có muốn trị cũng không ra tay nổi nữa rồi.
Lương Vĩ Phát cảm khái:
- Có lẽ quyết tâm của chính phủ tỉnh còn chưa đủ, ngoài ra ý kiến Kim Sơn không nhất chí, làm vấn đề càng thêm khó giải quyết.
Chưa nói mỗi năm Thần Hi đóng một khoản lợi thuế lớn chi tỉnh, riêng gần một vạn công nhân viên đủ khó ai dám động vào rồi.
Trương Khác nghĩ lại lời nhận xét của Hứa Hồng Bá, học giả làm quan, khí độ, suy nghĩ là có, nhưng cũng nhìn trước ngó sau nhiều hơn người khác nên mới làm người ta cảm giác tính cách không rõ nét, nhưng nói đi cũng phải nói lại, quan lớn cấp tỉnh bộ có tính cách rõ ràng đâu được mấy người.
Đứng giữa lý tưởng và hiện thực, hẳn đó không chỉ là đạo sinh tồn của mỗi Lương Vĩ Pháp, thực tế Cẩm Hồ cũng tuân thủ phép tắc tương tự, chẳng qua Trương Khác biết được xu thế phát triển, nên có thể những nước cấp tiến hơn mà thôi.
- Chủ nhiệm Học Bình nửa tháng trước khi tới Kim Sơn tôi có gặp một lần.
Lương Vĩ Pháp nói chậm lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Các công ty đầu tư tỉnh gây ra lỗ hổng trên chục tỷ, TW sẽ không bỏ ra đồng nào để bù đắp, lỗ hổng này trong tỉnh phải lấp vào, dù không làm gì hết, lấp được cái lỗ hổng này cũng mấ hai năm , nên tôi không cách nào yêu cầu Thần Hi đóng cửa cải cách được, tỉnh không có tiền cho Thần Hi cải cải kỹ thuật.
Từ Học Bình tới Kim Sơn là để ước định khoản nợ xấu không thể thu hồi của tập đoàn đầu tư quốc tế Giang Nam trực thuộc sở tài chính Giang Nam, TW đã ra quyết định không bù đắp khoản thiếu hụt do đầu tư quản lý hỗn loạn này, tất cả do tài chính địa phương gánh vác, Lương Vĩ Phát xuất phát từ bối cảnh này được phái tới tỉnh Giang Nam chữa cháy.
Trong bối cảnh như thế Lương Vĩ Pháp không thể yêu cầu Thần Hi đóng cửa cải cách, càng không thể không ủng hộ khu công nghiệp điện tử Kim Sơn.
Trương Khác rõ hoàn cảnh hiện tại của ông ta, trầm ngâm:
- Theo tôi biết Quốc vụ viện chuẩn bị đưa ra chính sách chủ trương rút bỏ từng bước tài sản quốc hữu khỏi nghành nghề có tính cạnh tranh, Giang Nam liệu có thể đi trước một bước không?
- Đi trước ra sao?
Lương Vĩ Phát hỏi:
- Với quy mô sản xuất của họ, muốn nước thải đạt chỉ tiêu thải ra môi trường, mỗi năm phải đầu tư ít nhất 60 triệu, bọn họ xả chất thải tối đa bị phạt bao nhiêu? 10 -20 triệu một năm, chắc chắn cục môi trường cũng ủng hộ bọn họ tiếp tục xả thải để kiếm thêm tiền thôi, còn nếu bọn họ đầu tư môi trường cả hai bên đều chẳng có lợi lộc gì. Cho nên công tác trồng rừng của chúng ta có trợ ngại lớn tới từ Thần Hi.
Hứa Hồng Bá bổ xung:
- Quốc xĩ cỡ lớn vốn là cái giường ấm bồi dưỡng quan viên, Thần Hi và quan trường địa phương có lợi ích rối rắm, phó tỉnh trưởng Diệp Chúc Đồng, thị trưởng thành phố An Thuận - Giang Chung Bình, cùng nhiều nhân vật thực quyền trong tỉnh đều công khai ủng hộ Thần Nhi.
Trương Khác thở dài, cười :
- Làm một hoàn khố vẫn dễ dàng hơn.
- Đúng thế, dễ hơn nhiều ấy chứ.
Hứa Hồng Bá mỉm cười:
- Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu không chọn con đường gian nan, Cẩm Hồ đã chẳng được như ngày hôm nay.
Đi dọc theo bở sông, mùi trong nước các lúc càng không chịu nổi, thấy bóng dáng nhà xưởng của Thần Hi xa xa, Trương Khác đứng lại, nói với mọi người:
- Chúng ta tới triển lãm xem sao, buổi chiều Cát Kiến Đức phát biểu phải không? Xem cái miệng chó của lão ta có mọc được ngà voi không?
Tới triển lãm, nhưng bọn họ chẳng có thẻ để vào, phải gọi thư ký của Triệu Hữu Luân ra nhờ đưa vào trong, đúng lúc Cát Kiến Đức đang đứng trên bục phát biểu.
Khi Trương Khác tiến vào hội trường, Cát Kiến Đức khá ngạc nhiên, diễn giảng dừng mất mấy giây, khiến người trong hội trường quay đầu lại, những người nhận ra Trương Khác đều bất ngờ.
- Chị làm ngài chủ nhiệm thất thố rồi kia.
Trương Khác trêu Địch Đan Thanh:
- Hay là chị đá lông nheo với ông ta một cái? Nếu làm ông ta bêu mặt trên bục phát biểu thì tối nay tôi mời cơm chị.
- Mơ, cái đá long nheo của tôi rẻ tiền thế à?
Địch Đan Thanh nguýt Trương Khác một cái, phong tình vô hạn, khiến không ít trái tim non trẻ ngây ra, Trương Khác vội kéo cô ngồi xuống ghế.
Cát Kiến Đức hắng giọng rồi tiếp tục diễn giảng:
- Cùng với việc phát triển thông tin hóa, ảnh hưởng tới các nghành nghề cũng sẽ ngày càng lớn, trong quá trình kiến thiết mọi người cũng không ngừng mày mò và tham khảo: Làm sao có thể hòa nhập nghành nghề của mình vào đó. Điện tử nước ta mới có bước khởi đầu chưa lâu, chúng ta phải lấy chỉnh hợp nguồn lực trong ngoài chính phủ làm chủ thể ... Hiện nay ở lĩnh vực kỹ thuật, nghiệp vụ con số và các loại kho dữ liệu xuất hiện tình huống khác thường làm người ta cảm thấy không hài lòng, tại Kiến Nghiệp trung tâm số Kim Túc ở lĩnh vực xử lý hệ tống cơ sở thông tin có sản phẩm đi đầu, các cơ quan chức năng tương quan phải đẩy mạnh bước tiến số hóa ...
Cát Kiến Đức nói rất dài dòng, rất buồn ngủ, nhưng vẫn có vài thông tin đăng chú ý trong đó, Diệp Kiên bân nói nhỏ:
- Cứ tưởng là ông ta sẽ tạo thế cho tập đoàn Hoa Hạ, không ngờ một lòng đặt vào sản nghiệp phần mềm.
Kim Túc mà ông ta nói là tên gộp của Kim Đỉnh và Hải Túc, thực ra chủ yếu nền móng là ở Kim Đỉnh, sau khi Vương Hải Túc đưa ra hạng mục sản nghiệp phần mềm, đám Cát Kiến Đức quyết định lấy Hải Túc làm hạch tâm vận hành hạng mục, biến nó từ một công ty nhỏ chưa đầy 20 nhân viên chỉ trong vài tháng ngắn ngủi thổi phồng lên thành công ty phần mềm có thực lực nhất tỉnh Đông Hải.
Nếu Hải Túc có thể lấy được công trình chính vụ điện tử của hai thành phố chủ yếu, như thế có thể cầm cự được một thời gian, không phải lo trước khi khu sản nghiệp phần mềm lập nên Hải Túc bị chọc thủng quả bong bóng.
Chu Cẩn Du phí bất bao nhiêu tâm tư tổ chức diễn đàn này là vì tạo thế cho cơ sở chế tạo điện tử, đương nhiên Cát Kiến Đức phải dành lời cho nói:
- Các quốc gia Châu Âu, Bắc Mỹ, Nhạt Hàn dựa vào ưu thế kỹ thuật, tài chính, thương hiệu nắm cách cục và xu thế phát triển sản nghiệp tin tức, đó là sự thực không thể chối cãi. Vậy ưu thế nội địa ở đâu? Đó là nguồn lao động giá rẻ, lấy đó làm cơ sở, tận dụng kỹ thuật hoàn chỉnh doanh nghiệp nước ngoài, phát triển gia công, lắp ráp đó là địa vị mà chúng ta có thể chiếm được trong giải đoạn hiện này. Nhạy bén nắm bắt tình thế đó, chính phủ, thành ủy Kim Sơn, cùng tỉnh Giang Nam liên hợp điện tử Gia Tín, tập đoàn Chính Thái đầu tư xây dựng cơ sở chế tạo điện tử ...
Trương Khác vốn tính chuồn đi trước khi hoạt động buổi chiều kết thúc ai ngờ thư ký Trần Minh Phàm của Triệu Hữu Luân chạy tới nói, tỉnh trưởng Lương Vĩ Phát hi vọng có cơ hội nói chuyện với y trong bữa tiệc tối.
Trương Khác còn chưa cuồng vọng tới mức ngay cả lời mời của tỉnh trưởng cũng không thèm đếm xỉa tới, mặc dù chuyện y và Lý Viễn Hồ từng đối kháng đã không phải bí mật gì trong cao tầng quan trường.
Tiệc tối vẫn ở trung tâm triển lãm, chỉ đổi hội trường khác, tuy diễn đàn thu thút rất nhiều phóng viên bao vây trong ngoài, nhưng tiệc tối không mời số phóng viên này tham gia.
Cuộc hội diện của Trương Khác và Lương Vĩ Phát không chỉ có hai bọn họ mà, Chu Cẩn Du, Triệu Hữu Luân, Cát Kiến Đức, Cát Minh Tín, Tạ Hán Tĩnh đều có mặt.
Nhìn thấy những nhân vật này, Diệp Kiến Bân quay sang nói với Trương Khác:
- Vậy là định tổ chức diễn đàn của sản nghiệp điện tử thực sự rồi.
Lương Vĩ Phát là nam nhân vóc dáng khôi ngô, đầu hói sáng bóng, ông ta chủ động sải bước đi ra cửa bắt tay Trương Khác:
- Trong sản nghiệp thông tin nước ta, Khác thiếu gia và chủ nhiệm Cát đều là nhân vật có trọng lượng nhất của sản nghiệp thông tin, Kim Sơn tổ chức diễn đàn này có thể mời được hai vị, có thể coi là thành công rất lơn ròi.
- Sao dám sánh ngang với chủ nhiệm Cát? Tỉnh trưởng Lương đề cao tôi quá rồi, thật không dám nhận.
Trương Khác khiêm tốn nói.
Chẳng qua Cát Kiến Đức thân ở vị trí đặc thù, ảnh hưởng trong nghề là từ thế chế ra, chẳng làm được thành tích gì, sớm muộn cũng có lúc người đi trà lạnh.
Còn Trương Khác không chỉ thống trị cả hệ thống Cẩm Hổ, còn đứng sau hạng mục nhà máy tinh viên, húc đẩy chiến lược Hành lang số, ủ mầm quần thể sản nghiệp di động Hải Châu, Kiến Nghiệp, đem so với Cát Kiến Đức là bất công.
Lương Vĩ lần lượt bắt tay Diệp Kiến Bân, Trần Tín Sinh, Hứa Hồng Bá song lại hỏi Trương Khác:
- Tôi đặc biệt mời Khác thiếu gia tới là để nghe cái nhìn của cậu về sản nghiệp thông tin, thị trưởng Hữu Luân vừa nói với tôi, Cẩm Hồ có ý đầu tư vào Kim Sơn.
Quan trường tỉnh Giang Nam nửa cuối năm ngoái đại biến động, trừ bí thư tỉnh ủy Thượng Học Nghĩa ra, thành viên thường ủy tỉnh thay 5 người, đây là cơn địa chấn quan trường cực kỳ hiếm thấy, Lương Vĩ Phát hiện vẫn là tỉnh trưởng tạm quyền, phải đợi đại hội đại biểu nhân dân tỉnh cuối tháng 3 mới bỏ đi được chữ tạm quyền.
- Tôi tài hèn sức mọn, Cẩm Hồ có chút thành tựu ngoại trừ tầng quản lý nỗ lực ra, đa phần là do vận may. Hôm nay ở hội trường nghe mọi người phát biểu tôi học hỏi được không ít, có cái nhìn thì cũng là cái nhìn nông cạn, nói ra cho mọi người cười khẩy thôi.
Trương Khác bình thản nói:
- Thế tức là có cái nhìn rồi.
Cát Minh Tín cầm ly rượu vang đi tới, còn khe khẽ lắc rượu nới:
- Tôi rất muốn nghe ý kiến nông cạn của cậu.
Còn cố ý nhận máy hai chữ nông cạn.
Người trong phòng đều đổ dòn sự chú ý của mình vào đó.
- Nếu để tôi chủ trì điện tử Gia Tín, sẽ không phát biểu lời tự xem thường mình như hôm nay đâu.
Trương Khác cười khẩy, đốp chát lại.
Người nói vô tình, kẻ nghe có ý, Tạ Hán Tĩnh giật nảy mình, chẳng lẽ Trương Khác thực sự có ý chiếm điện tử Gia Tĩnh?
- Tự xem thường mình?
Cát Minh Tín cau mày lại.
Đám người Lương Vĩ Phát cũng hơi cau mày, Trương Khác không phải chỉ phê bình mỗi điện tử Gia Tín, kiên nhẫn nghe y nói.
- Mới đầu cải cách mở cửa, sản nghiệp thông tin khởi đầu bằng gia công, lắp ráp , dựa vào sức lao động giá rẻ tham gia phân công sản nghiệp thông tin quốc tế. Đã hơn 10 năm trôi đi, ánh mắt điện tử Gia Tín vẫn chỉ nhắm vào tầng cuối cùng chuỗi sản nghiệp , chẳng phải tự xem thường bản thân là gì?
Trương Khác lời nói như gai đâm:
- Thông qua không ngừng nâng cao cường độ lao động của công nhân, kéo dài thời gian lao động, áp chế lương công nhân kiếm lợi, đây cũng là một con đường có được lợi nhuận khả quan, nhưng vĩnh viến là cạnh tranh thị trường thấp kém, chẳng lẽ ông Cát không nhìn thấy con đường nào khác để đi nữa hay sao?
Diệp Kiến Bân thầm cái khái, cái tát này của Trương Khác không chỉ tát lên mặt Cát Minh Tín, mà toàn bộ quan viên Kim Sơn, Giang Nam thúc đẩy cơ sở chế tạo công nghiệp.
Trừ Cát Minh Tín mặt lúc đỏ lúc trắng, đám Tạ Hán Tĩnh, Chu Cẩn tỳ cũng rất khó coi, Cát Kiến Đức nheo mắt lại nhìn Trương Khác, có lẽ khinh thường sự cuồng vọng của y, chỉ có Lương Vĩ Phát có vẻ trầm ngâm, không rõ cảm thụ chân thực.
Trần Tín Sinh nghe những lời này tuy thống khoái thật, nhưng cũng ngầm lo lắng, đặt hi vọng vào khí độ của người khác vĩnh viễn là vụ đánh cược nguy hiểm, đám Chu Cẩn Du, Cát Kiến Đức đã đành đi, đã đối đầu rồi không thể thu lại được nữa, nhưng Lương Vĩ Phát, Triệu Hữu Luân trong lòng sẽ nghĩ gì.
Trương Khác vẫn có vẻ chưa tận hứng, Trần Tín Sinh chỉ biết nhìn Hứa Hồng Bá đứng lau lưng y.
Cẩm Hồ tiếp tục tiến lên, tất yếu sẽ có mối quan hệ càng phức tạm\p, đấu tranh ở tầng cấp càng cao, đó là đặc thù trong nước, bên cạnh Trương Khác định sẵn phải cần một nhân vật có kiến thức và kinh nghiệm như Hứa Hồng Bá.
Mỗi người mang một tâm tư khác nhau, không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Trương Khác tiếp tục nói với Cát Minh Tín:
- Có lẽ tôi tuổi trẻ khí thịnh cuồng vọng, nên chỉ có chút cái nhìn nông cạn nói ra cho ông Cát cười thôi.
Cát Minh Tín có ngốc đến đâu cũng biết lời này của Trương Khác nói cho Lương Vĩ Phát nghe, bị y giáo huấn, trong lòng tức tối, song không phản bác được, nói y cuồng vọng sao, Cẩm Hồ sừng sững dựng trước mắt là từ sự cuồng vọng đó, chỉ hừ một cái biểu thị bất bình.
- Lời này đúng là tỉnh cả người điếc, rất đáng suy nghĩ.
Lương Vĩ Phát cảm khái một câu rồi chuyển giọng:
- Đường lối thực tế cả chủ tịch Cát ... cũng rất đáng học hỏi, nếu không phải sợ lỡ mọi người dùng cơm, tôi rất hi vọng được nghe mọi người tiếp tục biện luận.
Trương Khác vừa phát biểu ý kiến đã nồng nặc mùi thuốc súng, ở đây ai cũng tự trọng thân phận, sao dám đứng ra biện luận với y? Hơn nữa Lương Vĩ Phát cũng chẳng muốn thấy Cát Minh Tín và Trương Khác cãi nhau như gà chọi, tuy khéo léo hòa giải, nhưng bữa tiệc lãnh đạm hơn nhiều.
Nhóm Trương Khác nhanh chóng cáo từ rời đi, Địch Đan Thanh ở ngoài giao lưu với các đại biểu diễn đàn, thấy Trương Khác đi ra cũng cáo từ đi theo.
Ra ngoài quảng trưởng rộng lớn của trung tâm triển lãm, Trương Khác mới hỏi:
- Thầy Hứa, liệu tỉnh trưởng Lương có bị những lời đó tác động không?
- Lương Vĩ Phát xuất thân học giả, từ lý lịch trước kia của ông ta mà nói, thuộc về quan viên khuynh hướng mạnh tay cải cách, nhưng hiện thực trong nước không cho phép thay đổi lớn, ông ta lại là người thông minh giỏi luồn lách giữa các khe hở, nên mang cho người ta cảm giác tính cách không rõ nét.
Hứa Hồng Bá phân tích:
- Cậu không chú ý lời cuối cùng của ông ta à? Đa phần là an ủi thôi, ông ta có ngừng lại chốc lát, chứng tỏ đang tìm kiếm lời an ủi thích hợp, hẳn bị những lời của cậu chiếm cứ đầu óc.
Hứa Hồng Bá nhìn người cực kỳ tỉ mỉ, như đi sâu vào gan ruột của người ta, đó là cái nhìn tận vào bản chất con người, khó có thể lấy mặt nạ che dấu được, Trương Khác thở phào:
- Nếu chọc giận ông ấy, chắc cháu phải cúp đuôi lại thôi ... Chỉ là không biết ông ấy còn muốn nghe tiếp những lời cuồng vọng của cháu không?
Tới bãi đỗ xe, Trương Khác định vào xe thì Địch Đan Thanh cầm di động đi tới:
- Điện thoại của thứ ký tỉnh trưởng Lương ...
- À vâng, chúng tôi đang về khách sạn ...
Trương Khác bịt ống nói hỏi Trần Tín Sinh:
- Khách sạn gì nhỉ?
- Khách sạn Thiên Nam.
- Chúng tôi ở trong khách sạn Thiên Nam.
Trương Khác nghĩ một lúc nói thêm:
- Trời chưa khuya lắm, tôi còn định tới bên Ẩm Mã Hà, được, liên lạc sau.
Cúp điện thoại xong nói:
- Tỉnh trưởng Lương phải tiếp đám Cát Kiến Đức, chưa thoát thân được, chắc phải đợi một tiếng nữa.
- Vậy tôi về khách sạn trước đây.
Hứa Hồng Bá nói:
- Vâng, thầy vất vả cả ngày rồi.
Trương Khác mở cửa xe cho ông:
- Để cháu và anh Diệp ở lại thôi là được.
Trừ Mã Hải Long, Địch Đan Thanh và hai lái xe kiêm vệ sĩ, những người khác thì về khách sạn.
Ban ngày còn xả thải nghiêm trọng như thế, tỉnh hình buổi tối có thể tưởng tượng ra khủng khiếp cỡ nào, không khác gì đứng trước một cái cống, thậm chí Diệp Kiến Bân phải lấy khăn tay ra che mặt.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau điện thoại của thư ký Lương Vĩ Phát gọi tới, ban đêm xe cực ít, nhìn chiếc xe từ trung tâm triển lãm đi ra, thoáng cái đã tới nơi.
- Tôi tới là để nghe con đường khác lúc nãy Khác thiếu gia nói.
Lương Vĩ Phát đi tới nói:
- Có điều cậu chọn địa điểm nói chuyện nơi này, chắc hẳn có lời gì muốn nói với tôi.
- So với khu công nghiệp điện tử Kim Sơn, giấy Thần Hi lấy hi sinh môi trường sinh thái để kiếm lời, con đường đi càng là sự cạnh tranh thấp kém hơn ...
Trương Khác đứng xoay lại chiều gió, có thể mới không bị mùi nước sông làm lộn mửa.
- Tình hình Thần Hi đã phức tạp tới mức có muốn trị cũng không ra tay nổi nữa rồi.
Lương Vĩ Phát cảm khái:
- Có lẽ quyết tâm của chính phủ tỉnh còn chưa đủ, ngoài ra ý kiến Kim Sơn không nhất chí, làm vấn đề càng thêm khó giải quyết.
Chưa nói mỗi năm Thần Hi đóng một khoản lợi thuế lớn chi tỉnh, riêng gần một vạn công nhân viên đủ khó ai dám động vào rồi.
Trương Khác nghĩ lại lời nhận xét của Hứa Hồng Bá, học giả làm quan, khí độ, suy nghĩ là có, nhưng cũng nhìn trước ngó sau nhiều hơn người khác nên mới làm người ta cảm giác tính cách không rõ nét, nhưng nói đi cũng phải nói lại, quan lớn cấp tỉnh bộ có tính cách rõ ràng đâu được mấy người.
Đứng giữa lý tưởng và hiện thực, hẳn đó không chỉ là đạo sinh tồn của mỗi Lương Vĩ Pháp, thực tế Cẩm Hồ cũng tuân thủ phép tắc tương tự, chẳng qua Trương Khác biết được xu thế phát triển, nên có thể những nước cấp tiến hơn mà thôi.
- Chủ nhiệm Học Bình nửa tháng trước khi tới Kim Sơn tôi có gặp một lần.
Lương Vĩ Pháp nói chậm lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Các công ty đầu tư tỉnh gây ra lỗ hổng trên chục tỷ, TW sẽ không bỏ ra đồng nào để bù đắp, lỗ hổng này trong tỉnh phải lấp vào, dù không làm gì hết, lấp được cái lỗ hổng này cũng mấ hai năm , nên tôi không cách nào yêu cầu Thần Hi đóng cửa cải cách được, tỉnh không có tiền cho Thần Hi cải cải kỹ thuật.
Từ Học Bình tới Kim Sơn là để ước định khoản nợ xấu không thể thu hồi của tập đoàn đầu tư quốc tế Giang Nam trực thuộc sở tài chính Giang Nam, TW đã ra quyết định không bù đắp khoản thiếu hụt do đầu tư quản lý hỗn loạn này, tất cả do tài chính địa phương gánh vác, Lương Vĩ Phát xuất phát từ bối cảnh này được phái tới tỉnh Giang Nam chữa cháy.
Trong bối cảnh như thế Lương Vĩ Pháp không thể yêu cầu Thần Hi đóng cửa cải cách, càng không thể không ủng hộ khu công nghiệp điện tử Kim Sơn.
Trương Khác rõ hoàn cảnh hiện tại của ông ta, trầm ngâm:
- Theo tôi biết Quốc vụ viện chuẩn bị đưa ra chính sách chủ trương rút bỏ từng bước tài sản quốc hữu khỏi nghành nghề có tính cạnh tranh, Giang Nam liệu có thể đi trước một bước không?
- Đi trước ra sao?
Lương Vĩ Phát hỏi:
/1170
|