Trương Khác theo thông lệ tới nhà ăn nhân viên ăn cơm, trước khi vào trong còn xem áp phích dán ở cửa, không chỉ một mình Chu Cẩn Tỳ giảng thuật mà là cả cuộc tọa đàm chuyên đề liên quan tới phát triển sản nghiệp vật liệu mới.
Đất hiếm là một phần trọng yếu trong đó, Trương Khác xem áp phích thấy đất hiếm được tách riêng ra, chắc là sẽ có báo cáo độc lập.
Nghiên cứu phát triển vật liệu mới là một phần quan trọng của cơ sử thực nghiệm Vườn Sồi, kỹ thuật màn hình xanh của i19 có thể nói là đột phá trọng đại của kỹ thuật vật liệu mới, Cẩm Hồ có rất nhiều nghiên cứu liên quan tới vật liệu mới.
Lúc này không ai có thể ngờ được, trong thời gian 10 năm tới, do khai thác xuất khẩu mất kiểm soát, khiến tài nguyên đất hiếm trong nước tiêu hao quá nửa, khiến người trong nước đấm ngực tiếc nuối cũng đã muộn rồi.
Trương Khác tới nhà ăn thì không còn sớm nữa, bên trong thưa thớt chẳng còn mấy người, Chu Cẩn Tỳ ngồi trong một góc ăn cơm với ba nam nhân trung niên, Trương Khác không nhận ra, không phải giáo sư trong viện, có vẻ thân phận không tầm thường.
Trương Khác cũng chỉ nhìn một cái, tới bàn bên cửa sổ gọi thức ăn, tranh thủ xem tài liệu trong lúc đợi.
Chu Cẩn Tỳ cũng liếc nhìn Trương Khác vài lượt rồi tiếp tục nói chuyện, mặc dù cách rất xa nhưng theo bản năng vẫn áp giọng xuống, sự thay đổi nhỏ này khiến người ngồi đối diện ông ta chú ý, quay đầu nhìn Trương Khác, nghĩ đây là sinh viên trong trường, vậy mà đi vào không biết chào hỏi bọn họ, không có lễ phép, không nghĩ sâu hơn.
Cho dù buổi chiều cũng có nói về đất hiếm, nhưng Trương Khác không hứng thú với cái kiểu diễn giảng chung chung đó, thế nhưng nghĩ buổi chiều chẳng có việc gì để làm, đi nghe một chút cũng được.
Ăn xong rời đi thì đám Chu Cẩn Tỳ vẫn chưa đi, thấy người ngồi đối diện Chu Cẩn Tỳ có hơi quen quen nhưng không nhận ra.
Trương Khác đi tới bãi đỗ xe gần nhà ăn, ở đó có một Mercedes đeo biển Kim Sơn, một chiếc Hummer đeo biển quân khu Giang Nam, đúng là ba người trung niên kia có lai lịch không phải tầm thường.
Sản lượng Hammer dân dụng rất có hạn, trong nước cực kỳ hiếm, ở Giang Nam cũng chỉ có đám chủ mỏ thích loại xe việt dã tính năng cực tốt này, Chu Cẩn Tỳ không hổ với câu "đàm tiếu có hồng nho, qua lại toàn quan thương".
Trước khi đi nghe giảng, Trương Khác đọc hết tư liệu hiện trạng sản nghiệp đất hiếm một lượt.
Bất kể Trương Khác có hận nhân phẩm Chu Cẩn Tỳ tới thấu xương ra sao cũng chẳng thay đổi được sự thực ông ta có sức hiệu triệu lớn ở Đh Đông Hải, Trương Khác tới giảng đường thì thấy người tới nghe giảng đứng tràn cả ra hành lang.
Không thấy Đỗ Phi đâu, nhưng thấy Trần Phi Dung ngồi ở hàng thứ ba vẫy tay với y, cuối tuần cô thường kéo bạn bè cùng phòng tới nghe giảng, hơn nữa rất tích cực.
Trần Phi Dung ngồi cùng bạn, Trương Khác ngồi xuống, khó tránh khỏi cơ thể dán sát vào nhau, tức thì khiến không ít ánh mắt thù hận xung quanh chiếu vào, nhất là anh chàng vốn ngồi cạnh Trần Phi Dung còn đang thầm tính cách bắt chuyện với cô. Trần Phi Dung nhường chỗ cho Trương Khác, còn hắn ngồi im không thèm nhúc nhích, thấy Trương Khác nhảy vào giữa mình với Trần Phi Dung, mắt như có thể lột da y.
- Ê, sao anh cũng tới đây thế?
Có người chọc bút vào lưng, Trương Khác quay đầu lại nhìn thấy Tạ Tử Gia, lúc này trong giảng đường chen lấn nhốn nháo, vừa rồi không để ý.
- Cô tới đước sao tôi không tới được?
Trương Khác cười với Tạ Tử Gia:
- Chẳng qua đây là môn ông già nhà tôi quy định, nếu không tôi đâu rảnh mà tới nghe.
Tạ Tử Gia cười khoái chí:
- Có điều anh tới rồi, chắc thế nào cũng làm ai đó không còn dũng khí bước lên bục giảng.
Tự hồ rất thích thấy Trương Khác làm Chu Cẩn Tỳ mất mặt, hoàn toàn không bận tâm tới việc đa phần Chu Cẩn Tỳ làm người phát ngôn cho lợi ích của Chính Thái.
Trương Khác chịu thua cô gái hành động không theo lẽ thường này, Trần Phi Dung chỉ cho y thấy Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thời Học Bân ngồi cuối giảng đường, cũng là 3 người chen nhau chỗ ngồi dành cho hai người, nhưng hiển nhiên cảm thụ kém xa so với Trương Khác.
Tới giờ, Chu Cẩn Tỳ và hai trợ giở đi vào, ba nam nhân trung niên ăn trưa với ông ta cùng một giáo sư trong viện đứng với nhau ở cửa.
Trợ giảng của Chu Cẩn Tỳ đi về phía Trương Khác, chẳng phải là nhận ra y, mà muốn bọn họ nhường chỗ cho khách mời, chàng trai mặt đầy trứng cá oán hận Trương Khác kia và ba sinh viên khác được mời ra ngoài hành lang đứng, kéo tay áo Trương Khác:
- Anh bạn, xin lỗi nhé.
- Thầy Tiểu Tô, anh gọi bác Chu tới đây xem bác ấy có mặt mũi nào mời anh bạn này ra hành lang đứng nghe bọn họ báo cáo không?
Tạ Tử Gia thích thú nói với trợ giảng của Chu Cẩn Tỳ.
Chu Cẩn Tỳ nhìn thấy Trương Khác ngồi trong giảng đường, lại còn bị trợ lý của mình kéo đi, vội gọi:
- Tiểu Tô.
"Tiểu Tô" nghi hoặc nhìn Trương Khác một cái rồi đi, chỗ trống của anh chàng Mặt Trứng Cá kia lập tức bị Tạ Tử Gia tí tởn nhảy lên chiếm lấy, thế là Trương Khác ngồi kẹp giữa hai cô gái xinh như mộng, số lượng ánh mắt thù hận tất nhiên tăng lên gấp đôi.
Lúc này đám Chu Cẩn Tỳ mới đi vào giảng đường, trước tiên là giáo sư Thẩm Tề của viện báo cáo "nghiên cứu tính khả thi và tương lai phát triển của sản nghiệp vật liệu mới trong nước".
Sản nghiệp vật liệu mới là một trong ba sản nghiệp kỹ thuật cao có giá trị nhất, giáo sư Thẩm Tề liệt ra những chênh lệch lớn với trình độ các nước tiên tiến, mặc dù chẳng có gì mới mẻ nhưng chỉ riêng phần chỉ ra hiện trạng lạc hậu đã đủ thúc đẩy người ta phải phấn đếu tiến lên rồi.
Trương Khác cảm thấy rất lạ, chuyện này sao không mời giáo sư hệ vật liệu tới phát biểu mà mời người viện thương mại tới thể hiện?
Muốn đợi nghe xem Chu Cẩn Tỳ có cao kiến gì với đất hiếm nên Trương Khác không đi trước mở Pocket PC ra xem tài liệu của mình.
Tạ Tử Gia chú ý thấy chiếc Pocket PC này không có tiêu chí thương hiệu, như vậy chắc là sản phẩm mới Cẩm Hồ phát triển, lại không sử dụng kiểu bàn phím hoàn chỉnh mà dùng bàn phím khiểu ĐTDD.
- Kiểu bàn phím này làm sao mà gõ tiếng Trung được?
Tâm tư Tạ Tử Gia không đặt vào báo cáo của Triệu Tề, ghé chiếc đầu nhỏ nhắn sang, ngạc nhiên hạ thấp giọng xuống hỏi:
- Cẩm Hồ đã phát triển kỹ thuật nhập tiếng Trung từ bán phím bàn phím rồi à?
Trương Khác cười đáp:
- Coi như vậy đi, có điều kỹ thuật chưa thành thục lắm, chỉ làm một cái cho tôi dùng trước.
- Tới tận bây giờ Cẩm Hồ cũng vẫn chưa đưa ra thêm di động mới, chẳng lẽ toàn bộ tinh lực tập trung hết cả vào đây rồi?
Tạ Tử Gia khẽ vỗ đầu, hóm hỉnh hồi:
- Ừm, ừm! Mấy ngày trước Trần Tĩnh đi tham một cuộc họp nội bộ điện tử Hoa Hạ tổ chức, Cát Kiến Đức tưởng là đem mấy con dê béo tập hợp lại với nhau là thành hổ được, trên cuộc họp huênh hoang nó năm nay sẽ đè bẹp di động Cẩm Hồ xuống dưới chân, không biết Cẩm Hồ đưa ra kỹ thuật nhập tiếng Trung này sắc mặt bọn họ khó coi thế nào?
Chiếc I19 sử dụng kỹ thuật màn hình màu lam của Cẩm Hồ cho tới nay còn chưa có doanh nghiệp điện tử nào vượt qua được, Cẩm Hồ từ năm ngoái tới nay đã âm thầm đem lượng hàng i19 xuất ra tăng lên 4 vạn chiếc một tháng, giá bán giảm so với năm ngoái 200 đồng, còn lượng sản xuất i08 đã hơn 20 vạn.
Tạ Tử Gia dám khẳng định cùng với việc kỹ thuật của Cẩm Hồ ngày càng hoàn thiện, riêng i19 mỗi tháng có thể đem về cho Cẩm Hồ hơn 100 triệu lãi ròng, nếu Cẩm Hồ lại đưa ra di động nhập tiếng Trung đầu tiên, Hoa Hạ muốn dùng di động trong nước đè bẹp Cẩm Hồ đúng là nằm mơ giữa ban ngày, có khi ở thị trường cao cấp, Cẩm Hồ còn có thể làm lay động địa vị của Motorola và Ericsson.
Nhìn chiếc Pocket PC trong tay Trương Khác, Tạ Tử Gia thèm khát vô cùng, để tiện nói chuyện với Trương Khác, đầu còn cố gắng ghé sát vào mặt Trương Khác hết mức có thể, con ngươi long lanh như hắc bảo thạch đảo qua đảo lại trên mặt Trương Khác và chiếc Pocket Pc, dáng vẻ như đôi tình nhân đang tình tứ trong lớp hoàn toàn ngó lơ giáo viên trên bục giảng.
Đất hiếm là một phần trọng yếu trong đó, Trương Khác xem áp phích thấy đất hiếm được tách riêng ra, chắc là sẽ có báo cáo độc lập.
Nghiên cứu phát triển vật liệu mới là một phần quan trọng của cơ sử thực nghiệm Vườn Sồi, kỹ thuật màn hình xanh của i19 có thể nói là đột phá trọng đại của kỹ thuật vật liệu mới, Cẩm Hồ có rất nhiều nghiên cứu liên quan tới vật liệu mới.
Lúc này không ai có thể ngờ được, trong thời gian 10 năm tới, do khai thác xuất khẩu mất kiểm soát, khiến tài nguyên đất hiếm trong nước tiêu hao quá nửa, khiến người trong nước đấm ngực tiếc nuối cũng đã muộn rồi.
Trương Khác tới nhà ăn thì không còn sớm nữa, bên trong thưa thớt chẳng còn mấy người, Chu Cẩn Tỳ ngồi trong một góc ăn cơm với ba nam nhân trung niên, Trương Khác không nhận ra, không phải giáo sư trong viện, có vẻ thân phận không tầm thường.
Trương Khác cũng chỉ nhìn một cái, tới bàn bên cửa sổ gọi thức ăn, tranh thủ xem tài liệu trong lúc đợi.
Chu Cẩn Tỳ cũng liếc nhìn Trương Khác vài lượt rồi tiếp tục nói chuyện, mặc dù cách rất xa nhưng theo bản năng vẫn áp giọng xuống, sự thay đổi nhỏ này khiến người ngồi đối diện ông ta chú ý, quay đầu nhìn Trương Khác, nghĩ đây là sinh viên trong trường, vậy mà đi vào không biết chào hỏi bọn họ, không có lễ phép, không nghĩ sâu hơn.
Cho dù buổi chiều cũng có nói về đất hiếm, nhưng Trương Khác không hứng thú với cái kiểu diễn giảng chung chung đó, thế nhưng nghĩ buổi chiều chẳng có việc gì để làm, đi nghe một chút cũng được.
Ăn xong rời đi thì đám Chu Cẩn Tỳ vẫn chưa đi, thấy người ngồi đối diện Chu Cẩn Tỳ có hơi quen quen nhưng không nhận ra.
Trương Khác đi tới bãi đỗ xe gần nhà ăn, ở đó có một Mercedes đeo biển Kim Sơn, một chiếc Hummer đeo biển quân khu Giang Nam, đúng là ba người trung niên kia có lai lịch không phải tầm thường.
Sản lượng Hammer dân dụng rất có hạn, trong nước cực kỳ hiếm, ở Giang Nam cũng chỉ có đám chủ mỏ thích loại xe việt dã tính năng cực tốt này, Chu Cẩn Tỳ không hổ với câu "đàm tiếu có hồng nho, qua lại toàn quan thương".
Trước khi đi nghe giảng, Trương Khác đọc hết tư liệu hiện trạng sản nghiệp đất hiếm một lượt.
Bất kể Trương Khác có hận nhân phẩm Chu Cẩn Tỳ tới thấu xương ra sao cũng chẳng thay đổi được sự thực ông ta có sức hiệu triệu lớn ở Đh Đông Hải, Trương Khác tới giảng đường thì thấy người tới nghe giảng đứng tràn cả ra hành lang.
Không thấy Đỗ Phi đâu, nhưng thấy Trần Phi Dung ngồi ở hàng thứ ba vẫy tay với y, cuối tuần cô thường kéo bạn bè cùng phòng tới nghe giảng, hơn nữa rất tích cực.
Trần Phi Dung ngồi cùng bạn, Trương Khác ngồi xuống, khó tránh khỏi cơ thể dán sát vào nhau, tức thì khiến không ít ánh mắt thù hận xung quanh chiếu vào, nhất là anh chàng vốn ngồi cạnh Trần Phi Dung còn đang thầm tính cách bắt chuyện với cô. Trần Phi Dung nhường chỗ cho Trương Khác, còn hắn ngồi im không thèm nhúc nhích, thấy Trương Khác nhảy vào giữa mình với Trần Phi Dung, mắt như có thể lột da y.
- Ê, sao anh cũng tới đây thế?
Có người chọc bút vào lưng, Trương Khác quay đầu lại nhìn thấy Tạ Tử Gia, lúc này trong giảng đường chen lấn nhốn nháo, vừa rồi không để ý.
- Cô tới đước sao tôi không tới được?
Trương Khác cười với Tạ Tử Gia:
- Chẳng qua đây là môn ông già nhà tôi quy định, nếu không tôi đâu rảnh mà tới nghe.
Tạ Tử Gia cười khoái chí:
- Có điều anh tới rồi, chắc thế nào cũng làm ai đó không còn dũng khí bước lên bục giảng.
Tự hồ rất thích thấy Trương Khác làm Chu Cẩn Tỳ mất mặt, hoàn toàn không bận tâm tới việc đa phần Chu Cẩn Tỳ làm người phát ngôn cho lợi ích của Chính Thái.
Trương Khác chịu thua cô gái hành động không theo lẽ thường này, Trần Phi Dung chỉ cho y thấy Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thời Học Bân ngồi cuối giảng đường, cũng là 3 người chen nhau chỗ ngồi dành cho hai người, nhưng hiển nhiên cảm thụ kém xa so với Trương Khác.
Tới giờ, Chu Cẩn Tỳ và hai trợ giở đi vào, ba nam nhân trung niên ăn trưa với ông ta cùng một giáo sư trong viện đứng với nhau ở cửa.
Trợ giảng của Chu Cẩn Tỳ đi về phía Trương Khác, chẳng phải là nhận ra y, mà muốn bọn họ nhường chỗ cho khách mời, chàng trai mặt đầy trứng cá oán hận Trương Khác kia và ba sinh viên khác được mời ra ngoài hành lang đứng, kéo tay áo Trương Khác:
- Anh bạn, xin lỗi nhé.
- Thầy Tiểu Tô, anh gọi bác Chu tới đây xem bác ấy có mặt mũi nào mời anh bạn này ra hành lang đứng nghe bọn họ báo cáo không?
Tạ Tử Gia thích thú nói với trợ giảng của Chu Cẩn Tỳ.
Chu Cẩn Tỳ nhìn thấy Trương Khác ngồi trong giảng đường, lại còn bị trợ lý của mình kéo đi, vội gọi:
- Tiểu Tô.
"Tiểu Tô" nghi hoặc nhìn Trương Khác một cái rồi đi, chỗ trống của anh chàng Mặt Trứng Cá kia lập tức bị Tạ Tử Gia tí tởn nhảy lên chiếm lấy, thế là Trương Khác ngồi kẹp giữa hai cô gái xinh như mộng, số lượng ánh mắt thù hận tất nhiên tăng lên gấp đôi.
Lúc này đám Chu Cẩn Tỳ mới đi vào giảng đường, trước tiên là giáo sư Thẩm Tề của viện báo cáo "nghiên cứu tính khả thi và tương lai phát triển của sản nghiệp vật liệu mới trong nước".
Sản nghiệp vật liệu mới là một trong ba sản nghiệp kỹ thuật cao có giá trị nhất, giáo sư Thẩm Tề liệt ra những chênh lệch lớn với trình độ các nước tiên tiến, mặc dù chẳng có gì mới mẻ nhưng chỉ riêng phần chỉ ra hiện trạng lạc hậu đã đủ thúc đẩy người ta phải phấn đếu tiến lên rồi.
Trương Khác cảm thấy rất lạ, chuyện này sao không mời giáo sư hệ vật liệu tới phát biểu mà mời người viện thương mại tới thể hiện?
Muốn đợi nghe xem Chu Cẩn Tỳ có cao kiến gì với đất hiếm nên Trương Khác không đi trước mở Pocket PC ra xem tài liệu của mình.
Tạ Tử Gia chú ý thấy chiếc Pocket PC này không có tiêu chí thương hiệu, như vậy chắc là sản phẩm mới Cẩm Hồ phát triển, lại không sử dụng kiểu bàn phím hoàn chỉnh mà dùng bàn phím khiểu ĐTDD.
- Kiểu bàn phím này làm sao mà gõ tiếng Trung được?
Tâm tư Tạ Tử Gia không đặt vào báo cáo của Triệu Tề, ghé chiếc đầu nhỏ nhắn sang, ngạc nhiên hạ thấp giọng xuống hỏi:
- Cẩm Hồ đã phát triển kỹ thuật nhập tiếng Trung từ bán phím bàn phím rồi à?
Trương Khác cười đáp:
- Coi như vậy đi, có điều kỹ thuật chưa thành thục lắm, chỉ làm một cái cho tôi dùng trước.
- Tới tận bây giờ Cẩm Hồ cũng vẫn chưa đưa ra thêm di động mới, chẳng lẽ toàn bộ tinh lực tập trung hết cả vào đây rồi?
Tạ Tử Gia khẽ vỗ đầu, hóm hỉnh hồi:
- Ừm, ừm! Mấy ngày trước Trần Tĩnh đi tham một cuộc họp nội bộ điện tử Hoa Hạ tổ chức, Cát Kiến Đức tưởng là đem mấy con dê béo tập hợp lại với nhau là thành hổ được, trên cuộc họp huênh hoang nó năm nay sẽ đè bẹp di động Cẩm Hồ xuống dưới chân, không biết Cẩm Hồ đưa ra kỹ thuật nhập tiếng Trung này sắc mặt bọn họ khó coi thế nào?
Chiếc I19 sử dụng kỹ thuật màn hình màu lam của Cẩm Hồ cho tới nay còn chưa có doanh nghiệp điện tử nào vượt qua được, Cẩm Hồ từ năm ngoái tới nay đã âm thầm đem lượng hàng i19 xuất ra tăng lên 4 vạn chiếc một tháng, giá bán giảm so với năm ngoái 200 đồng, còn lượng sản xuất i08 đã hơn 20 vạn.
Tạ Tử Gia dám khẳng định cùng với việc kỹ thuật của Cẩm Hồ ngày càng hoàn thiện, riêng i19 mỗi tháng có thể đem về cho Cẩm Hồ hơn 100 triệu lãi ròng, nếu Cẩm Hồ lại đưa ra di động nhập tiếng Trung đầu tiên, Hoa Hạ muốn dùng di động trong nước đè bẹp Cẩm Hồ đúng là nằm mơ giữa ban ngày, có khi ở thị trường cao cấp, Cẩm Hồ còn có thể làm lay động địa vị của Motorola và Ericsson.
Nhìn chiếc Pocket PC trong tay Trương Khác, Tạ Tử Gia thèm khát vô cùng, để tiện nói chuyện với Trương Khác, đầu còn cố gắng ghé sát vào mặt Trương Khác hết mức có thể, con ngươi long lanh như hắc bảo thạch đảo qua đảo lại trên mặt Trương Khác và chiếc Pocket Pc, dáng vẻ như đôi tình nhân đang tình tứ trong lớp hoàn toàn ngó lơ giáo viên trên bục giảng.
/1170
|