Hứa Tư thở phào, cười dịu dàng:
- Chỉ Đồng luôn từ chối tiếp xúc với người lạ, không biết có chịu chấp nhận em không, dù thế nào phải thử một lần mới nói được.
- Có thể gặp Chỉ ...
Hứa Duy chưa nghe rõ tên Chỉ Đồng.
- Cô bé tên là Chỉ Đồng, nếu cô bé chấp nhận chị, chúng tôi hi vọng chị có thể lập tức giúp đỡ, vậy chị không còn thời gian tiến hành huấn luyện chuyên môn rồi, cho nên hi vọng chị chuẩn bị tốt trước khi gặp mặt...
Thái độ không muốn vì vài nghìn đồng mà lãng phí thời gian của Trương Khác quả nhiên rất có phong thái công từ nhà giàu.
Hứa Duy do dự một chút rồi nhận tiền, Trương Khác tiếp tục nói:
- Tôi và chị Hứa Tư thời gian này có thể không lên tỉnh thành được nữa, cuối tuần Chỉ Đồng thường cùng mẹ tới Hải Châu, chị về Hải Châu gặp mặt có lẽ sẽ tiện hơn, tất cả chi phí đi lại đều do công ty chi trả.
Gần hai giờ chiều Trương Khác tính tiền, tạm biệt nhóm Hứa Duy, bảo bọn họ cứ ở quán cà phê thêm một lúc. Trước khi đi không quên nhìn trộm Giang Đại Nhi, thấy cô vẫn cứ đỏ mặt, thầm nghĩ :" Đúng là cô gái đáng yêu, không biết còn có cơ hội gặp lại không?"
Xách gói lớn gói nhỏ quá cáp rời khỏi trung tâm mua sắm, Trương Khác hỏi:
- Chị Hứa Tư, những lời vừa rồi của em có dọa nổi chị Hứa Duy không?
Trái tím mềm yếu của Hứa Tư trào dâng rất nhiều cảm xúc, Trương Khác dịu dàng săn sóc làm người ta yên tâm, biết mình không thể nào lên tiếng giải thích cho nên mới nghĩ cách dùng phương thức cho Hứa Duy tiếp xúc với Chỉ Đồng để hiểu tình hình hiện tại của mình.
Hứa Duy cũng quá lâu chưa về Hải Châu rồi, không biết cha mẹ lo lắng nhường nào, để nó về một chuyến lại phải bịa ra đủ mọi cớ như vậy.
Trương Khác thấy khuôn mặt Hứa Tư phủ đầy phiền muộn, nói :
- Chị Hứa Tư, nếu cảm động muốn khóc, lên xe rồi em cho chị mượn lồng ngừng một chút.
- Cút đi, miệng chó không mọc được ngà voi.
Hứa Tư nhoẻn miệng cười, giọng hờn mát, nụ cười tươi như hoa.
Về tới Hải Châu trước khi mặt trời xuống núi, xe dừng dưới tòa nhà Tân Hải Thông.
Vừa đúng lúc tan tầm, người dưới sân không ít, chiếc Audi mới tinh có lẽ không thể thu hút ánh mắt mọi người, trong chỗ để xe có ba chiếc BMW, nhưng biển quân dụng mang lại cho người ta cảm thụ khác biệt, người đi qua đều quay đầu lại nhìn, tỉ lệ quay đầu không kém khi thấy Hứa Tư là mấy.
Tương Vi và Chu Nhất Bình đi xuống, thấy chiếc Audi cũng liếc nhìn thêm vài lượt, Trương Khác hạ cửa kính xuống gọi.
- Chiếc xe này sao?
Tương Vi không giấu nổi kinh ngạc:
- Biển số này khó kiếm lắm, một phân khu chắc chỉ được hai ba cái thôi.
- Giám đốc Diệp của Thịnh Hâm tặng đấy, không nhận miễn phí được đâu.
Trương Khác cười bảo Tương Vi :
- Hứa Tư còn có chút việc, chị lái xe đưa tôi về nhà, xe để chị dùng.
- Giám đốc Trương chưa có bằng lái à?
Chu Nhất Bình ngạc nhiên hỏi.
Chẳng có liên hệ gì tới bằng lái, sau khi bị tai nạn làm bản thân đột nhiên quay về đây, lại tận mắt, chứng kiến tai nạn kia. Trong lòng y cùng Tạ Vãn Tình, Từ Học Bình đều không thích lái xe phạm luật.
Trương Khác đáp qua quít một câu, không giải thích nhiều.
Tương Vi thấy Trương Khác muốn mình đưa về nhà, thầm nghĩ :" Trương Tri Hành có lẽ thực sự không biết Hứa Tư làm việc cho con trai mình, nếu không đâu cần làm chuyện thừa thãi."
Hứa Tư đẩy cửa xuống xe, hai ngày qua cô cùng Trương Khác lên tỉnh thành, ăn mặc so với khi ở công ty rực rỡ hơn nhiều, vừa mới xuống xe tức thì lấn át Tương Vi, khiến nhiều người nhìn qua, Chu Nhất Bình tấm tắc khen:
- Trợ lý Hứa hôm nay thật xinh đẹp.
Hứa Tư cười khẽ, thấy Trương Khác gõ gõ cửa xe, cúi xuống hỏi y có việc gì.
Trương Khác lấy túi nilong in hoa văn rất đẹp ra đưa cho cô:
- Tặng chị đấy.
Hứa Tư đi cùng Trương Khác suốt đương nhiên biết bên trong đựng một đôi hoa tai, mặc dù không phải quá đắt, nhưng khi đó Trương Khác chọn rất tỉ mỉ, lấy cả mình ra so, còn lẩm bẩm :
- Mẹ mình đeo cái này quá bắt mắt.
Khi ấy cô không ngờ Trương Khác chọn cho mình, kinh ngạc thẹn thùng nhìn Trương Khác, do dự không biết nên nhận hay không.
Trương Khác nhét túi vào tay Hứa Tư, nói:
- Chị Tương cũng có quà.
Đợi Tương Vi ngồi xuống bên cạnh đưa cho cô một hộp trang sức:
- Đi dạo với chị Hứa Tư nửa ngày, các mỹ nhân đều có quà...
Bảo Chu Nhất Bình bê hộp thức ăn xuống xe:
- Nam đồng bào thông cảm nhé, chỉ có ngần này thôi, chia nhau ăn ...
Chu Nhất Bình thốt lên bất bình:
- Không công bằng, phản đối phân biệt giới tính.
Trương Khác cười ha hả:
- Hoặc chấp nhận hoặc đi phẫu thuật chuyển giới đi.
Tương Vi lái xe rời đi, về tới nhà Trương Khác gọi điện cho Đường Thanh trước tiên, bảo cô sang nhận quà, sau đó mới bê đống đồ từ xe lên, Lương Cách Trân hỏi:
- Đâu ra cả đống thế này, tiêu mất bao nhiêu tiền thế?
- Con tới công ty chị Vãn Tình làm việc đấy, mẹ tưởng con trai mẹ ở công ty chơi không à?
Trương Khác hôm nay mua thật nhiều để cha mẹ dần tiếp nhận sự thực mình sẽ có rất nhiều tiền, nếu không kiếm cả đống tiền, giấu giấu diếm diếm không thể tiêu, là chuyện rất ấm ức. Trên đường đi cũng đã dặn dò Tương Vi phối hợp diễn kịch với mình.
Tương Vi lên lầu làm khách một lúc, tuy là nhà của thư ký trưởng chính phủ, ba gian một phong khách, nhưng trang trí trong nhà còn không bằng nhà cô.
Trương Khác về nhà, có thêm chút thói quen thiếu niên bình thường, bớt đi chút khôn khéo khi ở công ty, làm Tương Vi càng nhìn càng không thấu, uống hết chén nước liền cáo từ.
Tương Vi cũng sốt ruột muốn lái xe về nhà, để cho chồng và cha chồng luôn cho rằng mình sống bám vào nhà chồng phải kinh ngạc.
Tương Vi vừa mới đi, Đường Thanh liền kéo Cố Kiến Bình tới chọn quà. Cố Kiến Bình và Lương Cách Trân ngồi ở phòng khách tán gẫu, Đường Thanh vào thẳng phòng Trương Khác, nhìn đống đồ trên giường, mặt hớn hở, nhưng lại lườm Trương Khác một cái:
- Coi như bạn thức thời, biết phải lấy lòng bà cô này.
Trương Khác vỗ trán than lớn:
- Thất vọng, còn tưởng bạn sẽ nhào tới hôn mình một cái.
- Nằm mơ, giúp bạn nói dối nhiều như thế, báo đáp mình một chút là phải thôi.
Đường Thanh nghênh mặt lên, dương dương tự đắc:
- Mẹ bạn hỏi mình thành tích thi giữa kỳ của bạn, mình phải nói dối, hại mình giờ không dám nhìn vào mắt mẹ bạn nữa.
Trương Khác làm bộ dạng bị đánh bại, ngã thẳng xuống giường, nhìn Đường Thanh cầm y phục, trang sức ướm thử lên mình, còn kinh ngạc hỏi:
- Sao bạn biết mình thích cái này?
Tai họa ngắn ngủi của Đường Học Khiêm không để lại vết thương lòng quá sâu cho trái tim đơn thuần của Đường Thanh, hôm nay cô mặc chiếc áo chui màu hồng, quần bò, bó chặt lấy cặp đùi thon thả, tràn trề sức sống tươi trẻ, đi đi lại lại trong phòng, như bốn móng của chú hươu con tung tăng gõ từng nhịp chân vào sâu trong tim Trương Khác.
Đường Thanh muốn thử y phục, Trương Khác ở lỳ không đi, bị cô nàng cho mấy cú đá đuổi ra ngoài, Trương Khác đành ra phòng khách đem qua cho Cố Kiến Bình.
- Dì cũng có quà sao?
Cố Kiến Bình nhận lấy hộp trang sức, là một chuỗi dây chuyền trân châu. Trong nước nghề nuôi trai lấy ngọc sớm thịnh hành, làm trân châu mất giá dữ dội, mười mấy năm sau gần như cứ lên đường là ai cũng đeo dây chuyền trân châu, nhưng năm 94 đeo dây chuyền trân châu vẫn tỏ ra trang nhã.
- Sao chỉ tặng dì Cố một món quà?
Lương Cách Trân hỏi con.
Trương Khác nhún vai, ý bảo chỉ có một món, Lương Cách Trân kéo tay Cố Kiến Bình nói:
- Vãn Tình trả lương cho Tiểu Khác, nó lấy mua quà hết rồi, toàn là quà cho nhà chị, tôi là mẹ nhìn mà chua xót, chị đừng chê quà ít.
Cố Kiến Bình cười nói:
- Xem ra sau này sẽ dần dần phải quen, nhận một món quà là thấy hài lòng rồi.
Lúc này Đường Thanh thay y phục hoàn toàn mới, đẩy cửa đi ra:
- Mẹ, dì Lương, thấy con thế nào? Nhãn quang Trương Khác không tệ, biết con thích y phục thế này ...
Thắt lưng da, áo khoác màu xám, làm nổi bật khuôn mặt yêu kiều của Đường Thanh, cô nàng xoay người khoe y phục mới, bên trong là áo sơ mi màu đen thêu màu vàng, váy xếp công chúa, giày bốt đen, càng tôn lên đôi chân hoàn mỹ.
- Y phục này đúng là cho Thanh Thanh mặc, nếu chẳng phải buổi trưa vừa gặp Thanh Thanh, tôi cũng hoài nghi là nó theo Tiểu Khác lên tỉnh..
Lương Cách Trân tấm tắc khen:
- Tiểu Khác rất có mắt chọn y phục, kích cỡ vừa vặn.
Đường Thanh lại thay một chiếc áo ngắn tay rộng cổ màu đen, cổ còn có lớp lông màu xám, lộ ra cánh tay trắn như tuyết đầu mùa, trông càng tươi trẻ, chính Trương Khác cũng không khỏi bội phục nhãn quang của mình.
- Chỉ Đồng luôn từ chối tiếp xúc với người lạ, không biết có chịu chấp nhận em không, dù thế nào phải thử một lần mới nói được.
- Có thể gặp Chỉ ...
Hứa Duy chưa nghe rõ tên Chỉ Đồng.
- Cô bé tên là Chỉ Đồng, nếu cô bé chấp nhận chị, chúng tôi hi vọng chị có thể lập tức giúp đỡ, vậy chị không còn thời gian tiến hành huấn luyện chuyên môn rồi, cho nên hi vọng chị chuẩn bị tốt trước khi gặp mặt...
Thái độ không muốn vì vài nghìn đồng mà lãng phí thời gian của Trương Khác quả nhiên rất có phong thái công từ nhà giàu.
Hứa Duy do dự một chút rồi nhận tiền, Trương Khác tiếp tục nói:
- Tôi và chị Hứa Tư thời gian này có thể không lên tỉnh thành được nữa, cuối tuần Chỉ Đồng thường cùng mẹ tới Hải Châu, chị về Hải Châu gặp mặt có lẽ sẽ tiện hơn, tất cả chi phí đi lại đều do công ty chi trả.
Gần hai giờ chiều Trương Khác tính tiền, tạm biệt nhóm Hứa Duy, bảo bọn họ cứ ở quán cà phê thêm một lúc. Trước khi đi không quên nhìn trộm Giang Đại Nhi, thấy cô vẫn cứ đỏ mặt, thầm nghĩ :" Đúng là cô gái đáng yêu, không biết còn có cơ hội gặp lại không?"
Xách gói lớn gói nhỏ quá cáp rời khỏi trung tâm mua sắm, Trương Khác hỏi:
- Chị Hứa Tư, những lời vừa rồi của em có dọa nổi chị Hứa Duy không?
Trái tím mềm yếu của Hứa Tư trào dâng rất nhiều cảm xúc, Trương Khác dịu dàng săn sóc làm người ta yên tâm, biết mình không thể nào lên tiếng giải thích cho nên mới nghĩ cách dùng phương thức cho Hứa Duy tiếp xúc với Chỉ Đồng để hiểu tình hình hiện tại của mình.
Hứa Duy cũng quá lâu chưa về Hải Châu rồi, không biết cha mẹ lo lắng nhường nào, để nó về một chuyến lại phải bịa ra đủ mọi cớ như vậy.
Trương Khác thấy khuôn mặt Hứa Tư phủ đầy phiền muộn, nói :
- Chị Hứa Tư, nếu cảm động muốn khóc, lên xe rồi em cho chị mượn lồng ngừng một chút.
- Cút đi, miệng chó không mọc được ngà voi.
Hứa Tư nhoẻn miệng cười, giọng hờn mát, nụ cười tươi như hoa.
Về tới Hải Châu trước khi mặt trời xuống núi, xe dừng dưới tòa nhà Tân Hải Thông.
Vừa đúng lúc tan tầm, người dưới sân không ít, chiếc Audi mới tinh có lẽ không thể thu hút ánh mắt mọi người, trong chỗ để xe có ba chiếc BMW, nhưng biển quân dụng mang lại cho người ta cảm thụ khác biệt, người đi qua đều quay đầu lại nhìn, tỉ lệ quay đầu không kém khi thấy Hứa Tư là mấy.
Tương Vi và Chu Nhất Bình đi xuống, thấy chiếc Audi cũng liếc nhìn thêm vài lượt, Trương Khác hạ cửa kính xuống gọi.
- Chiếc xe này sao?
Tương Vi không giấu nổi kinh ngạc:
- Biển số này khó kiếm lắm, một phân khu chắc chỉ được hai ba cái thôi.
- Giám đốc Diệp của Thịnh Hâm tặng đấy, không nhận miễn phí được đâu.
Trương Khác cười bảo Tương Vi :
- Hứa Tư còn có chút việc, chị lái xe đưa tôi về nhà, xe để chị dùng.
- Giám đốc Trương chưa có bằng lái à?
Chu Nhất Bình ngạc nhiên hỏi.
Chẳng có liên hệ gì tới bằng lái, sau khi bị tai nạn làm bản thân đột nhiên quay về đây, lại tận mắt, chứng kiến tai nạn kia. Trong lòng y cùng Tạ Vãn Tình, Từ Học Bình đều không thích lái xe phạm luật.
Trương Khác đáp qua quít một câu, không giải thích nhiều.
Tương Vi thấy Trương Khác muốn mình đưa về nhà, thầm nghĩ :" Trương Tri Hành có lẽ thực sự không biết Hứa Tư làm việc cho con trai mình, nếu không đâu cần làm chuyện thừa thãi."
Hứa Tư đẩy cửa xuống xe, hai ngày qua cô cùng Trương Khác lên tỉnh thành, ăn mặc so với khi ở công ty rực rỡ hơn nhiều, vừa mới xuống xe tức thì lấn át Tương Vi, khiến nhiều người nhìn qua, Chu Nhất Bình tấm tắc khen:
- Trợ lý Hứa hôm nay thật xinh đẹp.
Hứa Tư cười khẽ, thấy Trương Khác gõ gõ cửa xe, cúi xuống hỏi y có việc gì.
Trương Khác lấy túi nilong in hoa văn rất đẹp ra đưa cho cô:
- Tặng chị đấy.
Hứa Tư đi cùng Trương Khác suốt đương nhiên biết bên trong đựng một đôi hoa tai, mặc dù không phải quá đắt, nhưng khi đó Trương Khác chọn rất tỉ mỉ, lấy cả mình ra so, còn lẩm bẩm :
- Mẹ mình đeo cái này quá bắt mắt.
Khi ấy cô không ngờ Trương Khác chọn cho mình, kinh ngạc thẹn thùng nhìn Trương Khác, do dự không biết nên nhận hay không.
Trương Khác nhét túi vào tay Hứa Tư, nói:
- Chị Tương cũng có quà.
Đợi Tương Vi ngồi xuống bên cạnh đưa cho cô một hộp trang sức:
- Đi dạo với chị Hứa Tư nửa ngày, các mỹ nhân đều có quà...
Bảo Chu Nhất Bình bê hộp thức ăn xuống xe:
- Nam đồng bào thông cảm nhé, chỉ có ngần này thôi, chia nhau ăn ...
Chu Nhất Bình thốt lên bất bình:
- Không công bằng, phản đối phân biệt giới tính.
Trương Khác cười ha hả:
- Hoặc chấp nhận hoặc đi phẫu thuật chuyển giới đi.
Tương Vi lái xe rời đi, về tới nhà Trương Khác gọi điện cho Đường Thanh trước tiên, bảo cô sang nhận quà, sau đó mới bê đống đồ từ xe lên, Lương Cách Trân hỏi:
- Đâu ra cả đống thế này, tiêu mất bao nhiêu tiền thế?
- Con tới công ty chị Vãn Tình làm việc đấy, mẹ tưởng con trai mẹ ở công ty chơi không à?
Trương Khác hôm nay mua thật nhiều để cha mẹ dần tiếp nhận sự thực mình sẽ có rất nhiều tiền, nếu không kiếm cả đống tiền, giấu giấu diếm diếm không thể tiêu, là chuyện rất ấm ức. Trên đường đi cũng đã dặn dò Tương Vi phối hợp diễn kịch với mình.
Tương Vi lên lầu làm khách một lúc, tuy là nhà của thư ký trưởng chính phủ, ba gian một phong khách, nhưng trang trí trong nhà còn không bằng nhà cô.
Trương Khác về nhà, có thêm chút thói quen thiếu niên bình thường, bớt đi chút khôn khéo khi ở công ty, làm Tương Vi càng nhìn càng không thấu, uống hết chén nước liền cáo từ.
Tương Vi cũng sốt ruột muốn lái xe về nhà, để cho chồng và cha chồng luôn cho rằng mình sống bám vào nhà chồng phải kinh ngạc.
Tương Vi vừa mới đi, Đường Thanh liền kéo Cố Kiến Bình tới chọn quà. Cố Kiến Bình và Lương Cách Trân ngồi ở phòng khách tán gẫu, Đường Thanh vào thẳng phòng Trương Khác, nhìn đống đồ trên giường, mặt hớn hở, nhưng lại lườm Trương Khác một cái:
- Coi như bạn thức thời, biết phải lấy lòng bà cô này.
Trương Khác vỗ trán than lớn:
- Thất vọng, còn tưởng bạn sẽ nhào tới hôn mình một cái.
- Nằm mơ, giúp bạn nói dối nhiều như thế, báo đáp mình một chút là phải thôi.
Đường Thanh nghênh mặt lên, dương dương tự đắc:
- Mẹ bạn hỏi mình thành tích thi giữa kỳ của bạn, mình phải nói dối, hại mình giờ không dám nhìn vào mắt mẹ bạn nữa.
Trương Khác làm bộ dạng bị đánh bại, ngã thẳng xuống giường, nhìn Đường Thanh cầm y phục, trang sức ướm thử lên mình, còn kinh ngạc hỏi:
- Sao bạn biết mình thích cái này?
Tai họa ngắn ngủi của Đường Học Khiêm không để lại vết thương lòng quá sâu cho trái tim đơn thuần của Đường Thanh, hôm nay cô mặc chiếc áo chui màu hồng, quần bò, bó chặt lấy cặp đùi thon thả, tràn trề sức sống tươi trẻ, đi đi lại lại trong phòng, như bốn móng của chú hươu con tung tăng gõ từng nhịp chân vào sâu trong tim Trương Khác.
Đường Thanh muốn thử y phục, Trương Khác ở lỳ không đi, bị cô nàng cho mấy cú đá đuổi ra ngoài, Trương Khác đành ra phòng khách đem qua cho Cố Kiến Bình.
- Dì cũng có quà sao?
Cố Kiến Bình nhận lấy hộp trang sức, là một chuỗi dây chuyền trân châu. Trong nước nghề nuôi trai lấy ngọc sớm thịnh hành, làm trân châu mất giá dữ dội, mười mấy năm sau gần như cứ lên đường là ai cũng đeo dây chuyền trân châu, nhưng năm 94 đeo dây chuyền trân châu vẫn tỏ ra trang nhã.
- Sao chỉ tặng dì Cố một món quà?
Lương Cách Trân hỏi con.
Trương Khác nhún vai, ý bảo chỉ có một món, Lương Cách Trân kéo tay Cố Kiến Bình nói:
- Vãn Tình trả lương cho Tiểu Khác, nó lấy mua quà hết rồi, toàn là quà cho nhà chị, tôi là mẹ nhìn mà chua xót, chị đừng chê quà ít.
Cố Kiến Bình cười nói:
- Xem ra sau này sẽ dần dần phải quen, nhận một món quà là thấy hài lòng rồi.
Lúc này Đường Thanh thay y phục hoàn toàn mới, đẩy cửa đi ra:
- Mẹ, dì Lương, thấy con thế nào? Nhãn quang Trương Khác không tệ, biết con thích y phục thế này ...
Thắt lưng da, áo khoác màu xám, làm nổi bật khuôn mặt yêu kiều của Đường Thanh, cô nàng xoay người khoe y phục mới, bên trong là áo sơ mi màu đen thêu màu vàng, váy xếp công chúa, giày bốt đen, càng tôn lên đôi chân hoàn mỹ.
- Y phục này đúng là cho Thanh Thanh mặc, nếu chẳng phải buổi trưa vừa gặp Thanh Thanh, tôi cũng hoài nghi là nó theo Tiểu Khác lên tỉnh..
Lương Cách Trân tấm tắc khen:
- Tiểu Khác rất có mắt chọn y phục, kích cỡ vừa vặn.
Đường Thanh lại thay một chiếc áo ngắn tay rộng cổ màu đen, cổ còn có lớp lông màu xám, lộ ra cánh tay trắn như tuyết đầu mùa, trông càng tươi trẻ, chính Trương Khác cũng không khỏi bội phục nhãn quang của mình.
/1170
|