Khi xe rời ngõ Học Phủ, lại có một chiếc Buck đen đi theo, nếu chẳng phải nghe thấy Phó Tuấn ngồi ở phía trước dùng điện đàm liên lạc, Thôi Úc Mạn không biết một chiếc xe màu đen khác ở phía trước cũng đi cùng bọn họ.
Sợ hãi mệt mỏi cả một đêm, biết người đã được cứu ra, Thôi Úc Mạn không còn hoảng loạn nữa, xe rời khỏi thành phố thì cũng đã ngủ say.
Thôi Úc Mạn tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, xe đang chạy trên đường quốc lộ, không biết còn bao lâu nữa mới tới Kim Sơn, tấm chắn hạ xuống không thấy tình hình phía trước ra sao, quay sang thấy Địch Đan Thanh tựa đầu vào vai Trương Khác ngủ, còn ôm tay y, Trương Khác mặt tỳ vào cửa kính đang ngủ say, nhìn cảnh này giống như một đôi tình nhân.
Nhưng có điều Địch Đan Thanh trông thành thục hơn Trương Khác một chút, dù sao lớp thạc sĩ quản lý công thương có rất nhiều người là nhà doanh nghiệp thành đạt hoặc cao tầng quản lý công ty.
Thấy Trương Khác hơi nhúc nhích, Thôi Úc Mạng nhắm mắt lại vờ ngủ.
Trương Khác chỉ thấy nửa người tê tê, một lọn tóc phất phơ trước miệng, hương thơn thoang thoảng luồn vào mũi, quay đầu sang thấy Địch Đan Thanh ngủ như đứa trẻ con, thích rúc vào lòng người bên cạnh, còn ôm chặt lấy cánh tay Trương Khác, dù y có là chính nhân quân tử lúc này cũng liên tưởng tới hai bầu ngực trắng lóa đêm đó.
Cuối tháng 4 Kiến Nghiệp hơi nóng rồi, Địch Đan Thanh mặc áo sơ mi trắng, chất vải mềm dán lên cơ thể mạn diệu, đường cong lả lướt còn khiêu khích hơn cả lúc trần truồng, phía dưới là chiếc quần tây màu đen, bó lấy cặp cặp đùi tròn lẳn, chỉ nhìn thôi đã cảm giác được sức đàn hồi kinh người đó, huống hồ bầu ngực cô còn dán tỳ sát lên tay, cùng với chiếc xe lắc lư, cảm giác như nước hồ mùa xuân lay động dưới gió nhẹ.
Trương Khác tìm không ra áo khoác che thứ không hay ho dựng lều phía dưới, thật mất mặt, tính phải nghĩ tới chuyện gì đó phân tán sự chú ý thôi, vì Thôi Úc Mạn còn ngồi phía kia.
Cứ như ông trời cố ý chơi xấu y vậy, bánh xe đi qua một hòn đá, xe lắc mạnh, Địch Đan Thanh bị giật mình thức giấc, theo tiềm thức chống tay xuống, đúng giữa hai chân Trương Khác, nhất thời chưa để ý, thấy Trương Khác cắn răng nhăn nhó vì đau, còn hỏi:
- Tới Kim Sơn chưa?
Lúc này mới nhận ra tay đặt nhầm chỗ, mặt đỏ lên mau chóng, kinh hoàng rụt tay về, nhưng cố làm ra vẻ trấn tĩnh, ghé vào sát tai Trương Khác trào phúng:
- Đám đàn ông các cậu suốt ngày suy nghĩ gì vậy hả?
Trương Khác đã đau thì chớ Địch Đan Thanh không quan tâm còn nói những lời đẩu đâu, xoay người đi ngồi đối diện với cửa sổ, cơ thể 20 tuổi đúng là rất tốt, nhưng mà cái thứ kia lúc nào cũng chực giương lên đúng là khó coi.
Từ cửa kính mơ hồ nhìn thấy Địch Đan Thanh liếc nhìn chỗ đó rồi nhíu mày bĩu môi, tựa hồ thấy một thứ xấu xí lắm vậy, đúng là dở khóc dở cười, nhưng mà Thôi Úc Mạn còn ở trên xe kìa, đành lấy báo ra đặt trên gối che đi.
Thấy Trương Khác như thế, Địch Đan Thanh không sợ nữa, biết y lo bêu xấu trước mặt Thôi Úc Mạn, mím miệng cười, có lạc thú trêu ghẹo cậu trai nhỏ, vừa rồi mới tỉnh lại, phát hiện đùi hai người dính sát vào nhau, bối rối nhích mông ra, lúc này mới thở phào thả lỏng, còn khom người nhìn tờ báo đặt trên đầu gối Trương Khác:
- Đây là báo hôm qua à? Sao chưa tôi xem nhỉ?
Lại ngồi nhích tới để đùi hai người chạm vào nhau.
Trương Khác đang nỗ lực để thằng em nhỏ bình tĩnh lại, nhưng cách lớp vải mỏng cảm nhận được da thịt ấm áp của Địch Đan Thanh, làm sao mà có thể lắng xuống được, đã thế Địch Đan Thanh lúc cúi xuống còn điệu đà đưa bàn tay trắng muốt vén tóc mai lên, nhìn rõ cái tái nhỏ trắng hồng xinh xinh, hai bầu ngực trĩu xuống, cách tay y có vài milimet, Trương Khác không biết mình có chịu nổi vờ vô ý chạm vào đó không?
Lúc tới Kim Sơn, cả người Trương Khác có thể coi là rúc hẳn vào một góc, chịu đựng Địch Đan Thanh khiêu khích.
Tuy không vướng gì trên đường đi, nhưng tới nơi đã là 10 giờ, Mã Hải Long đã tới trước đó hai tiếng, ba người Thôi Úc Hằng được đưa vào bệnh viện quan sát chữa trị.
Trương Khác cùng Thôi Úc Mạn tới bệnh viện thăm anh trai, nghe nói mặc dù ba người bọn họ thương tích nhìn có vẻ thê thảm, nhưng kiểm tra qua thì đều không có gì đáng ngại, Lương Vũ Pháp, Đàm Dĩ Kim cùng người phụ trách Tân Hoa Xã Giang Nam đều vừa tới bệnh viện thăm hỏi, mới đi chưa lâu
Trương Khác không vội đi tìm Lương Vĩ Pháp, để ông ta gây áp lực cho sở công an trước là được, bất kể thế nào cũng phải làm bộ làm tịch tới hỏi thăm Thôi Úc Hằng trước, để cho hắn biết ai phải bỏ công sức kéo hắn.
Thôi Úc Hằng có không biết cũng không sao, quan trọng là để Thôi Văn Nghị biết, Trương Khác còn tính xem có nên đem cả chuyện trước kia ở Hải Châu nói ra hay không?
Địch Đan Thanh và Trương Khác cùng ngồi ở ghế nhựa ngoài phòng, để gia đình họ Thôi đoàn tụ trước, cô thấy Trương Khác cười gian manh đắc ý, nói nhỏ:
- Tưởng cậu là người tốt làm việc thiện không để lại tên chứ?
Trương Khác cười hăng hắc:
- Trước đó không ngờ có cái lợi này, nhưng nhìn thấy ngay trước mắt mà không đưa tay ra lấy thì có là thằng ngốc.
Địch Đan Thanh mím môi cười, lúc này Thôi Úc Mạn đi ra mời họ vào.
Đúng là trông ba người bọn họ thảm thật, nếu chẳng phải bộ râu xồm kia, Trương Khác khó mà nhận ra được Thôi Úc Hằng theo miêu tả của Thôi Úc Mạn.
- Tôi là học sinh của cô giáo Tiểu Thôi, cao trung là học sinh của cô ấy, lên đại học vẫn chưa thoát khỏi lòng ban tay cô ấy.
Trương Khác tự giới thiệu trước người nhà họ Thôi:
- Mọi người cứ gọi tôi là Trương Khác.
Mẹ Thôi Úc Mạn cho người ta cảm giác là một bà giáo nghỉ hưu đã có mấy chục năm trong nghề, tóc hoa râm, ngồi bên giường bệnh, thấy đám Trương Khác giúp kéo ghế, mà không đứng lên chào.
Chị dâu Thôi Úc Mạn là thiếu phụ thanh lệ chừng 30, đã khóc tới đỏ mắt.
Mẹ và chị dâu Thôi Úc Mạn cùng với Thôi Úc Hằng bị bó như bó giò nằm trên giường bệnh đều nhìn Trương Khác không hiểu gì cả.
- À ... Chính là cậu học sinh này của con liên hệ với phóng viên báo Kiến Nghiệp tìm kiếm mới cứu được anh, phóng viên báo sáng Kiến Nghiệp cũng phái người điều tra vấn đề khai thác trộm ở Chương Châu.
Thôi Úc Mạn cũng chẳng biết phải giới thiệu Trương Khác thế nào cho chính xác, trong lòng cô còn chứa cả đống nghi hoặc, trong lúc gấp gáp chỉ có thể nói thế.
- Ồ, là cậu bé gọi điện cho lão Thôi à, phải cám ơn cháu nhiều, không có cháu, chẳng biết Úc Hằng còn phải chịu tội thế nào ...
Mẹ Thôi Úc Mạn nắm chặt tay Trương Khác cám ơn.
Trương Khác hơi nhếch mép lên nhưng chẳng thể nói với bà rằng y làm rất nhiều việc chứ chẳng phải chỉ có gọi một cú điện thoại báo tin.
Chẳng thể tâng công, Trương Khác chán nản cáo từ đi trước tìm Lương Vĩ Pháp.
Ra khỏi bệnh viện Địch Đan Thanh cười khúc khích:
- Có phải là hơi thất vọng không? Người ta còn chẳng thèm mời cậu tới nhà làm khách.
- Thôi thì coi như làm người tốt không để lại tên.
Trương Khác cười:
- Hơn nữa tôi thích người ta bàn luận sau lưng mình hơn, chứ thể hiện trước mặt giả dối lắm.
Trương Khác còn có thể ngủ bù trên đường đi chứ Lương Vĩ Pháp cả đêm không chợp mắt.
Tẩm Viên là khách sạn sơn trang nghỉ dưỡng giả cổ bên Ẩm Mã Hà, buổi trưa Trương Khác mời Lương Vĩ Pháp tới đây ăn cơm.
Xe đỗ trước Tẩm Viên, vừa xuống xe là ngửi thấy ngay mùi khó chịu từ Ẩm Mã Hà truyền lại, không khó tưởng tượng vì sao Tẩm Viên lại vắng vẻ như thế.
Lương Vĩ Pháp xuống xe, chẳng vờ vịt bịt mũi, cười khổ nói với thư ký trưởng chính phủ:
- Cậu Trương Khác đó lúc nào cũng không quên khéo léo nhắc tôi nhỉ!
Thư ký trưởng Cảnh Kiến Trung hơi bực tức nói:
- Tỉnh trưởng, tôi nghĩ nên để cậu ấy tới xem cuộc họp văn phòng chính phủ xem nơi đó náo nhiệt thế nào.
Lương Vĩ Pháp lắc đầu:
- Cẩm Hồ là một doanh nghiệp, cách làm của họ không sai, Cẩm Hồ đưa một cái giá, lại đưa ra một lời hứa quyết tâm cao như thế là có thành ý lắm rồi. Nếu như còn có khó khăn chưa thể khắc phục, đó là phía chúng ta không đủ thành ý.
Vì sao địa vị xí nghiệp dân doanh trong nước luôn kém xa so với quốc xĩ, quan trọng là chính phủ đánh giá xí nghiệp dân doanh quá ít, giống như quan viên đa phần tự xưng là nô bộc của nhân dân, nhưng đám nô bộc này quá hung ác.
Khí độ của Lương Vĩ Pháp là điều Cảnh Kiến Trung không hiểu nổi.
Sợ hãi mệt mỏi cả một đêm, biết người đã được cứu ra, Thôi Úc Mạn không còn hoảng loạn nữa, xe rời khỏi thành phố thì cũng đã ngủ say.
Thôi Úc Mạn tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, xe đang chạy trên đường quốc lộ, không biết còn bao lâu nữa mới tới Kim Sơn, tấm chắn hạ xuống không thấy tình hình phía trước ra sao, quay sang thấy Địch Đan Thanh tựa đầu vào vai Trương Khác ngủ, còn ôm tay y, Trương Khác mặt tỳ vào cửa kính đang ngủ say, nhìn cảnh này giống như một đôi tình nhân.
Nhưng có điều Địch Đan Thanh trông thành thục hơn Trương Khác một chút, dù sao lớp thạc sĩ quản lý công thương có rất nhiều người là nhà doanh nghiệp thành đạt hoặc cao tầng quản lý công ty.
Thấy Trương Khác hơi nhúc nhích, Thôi Úc Mạng nhắm mắt lại vờ ngủ.
Trương Khác chỉ thấy nửa người tê tê, một lọn tóc phất phơ trước miệng, hương thơn thoang thoảng luồn vào mũi, quay đầu sang thấy Địch Đan Thanh ngủ như đứa trẻ con, thích rúc vào lòng người bên cạnh, còn ôm chặt lấy cánh tay Trương Khác, dù y có là chính nhân quân tử lúc này cũng liên tưởng tới hai bầu ngực trắng lóa đêm đó.
Cuối tháng 4 Kiến Nghiệp hơi nóng rồi, Địch Đan Thanh mặc áo sơ mi trắng, chất vải mềm dán lên cơ thể mạn diệu, đường cong lả lướt còn khiêu khích hơn cả lúc trần truồng, phía dưới là chiếc quần tây màu đen, bó lấy cặp cặp đùi tròn lẳn, chỉ nhìn thôi đã cảm giác được sức đàn hồi kinh người đó, huống hồ bầu ngực cô còn dán tỳ sát lên tay, cùng với chiếc xe lắc lư, cảm giác như nước hồ mùa xuân lay động dưới gió nhẹ.
Trương Khác tìm không ra áo khoác che thứ không hay ho dựng lều phía dưới, thật mất mặt, tính phải nghĩ tới chuyện gì đó phân tán sự chú ý thôi, vì Thôi Úc Mạn còn ngồi phía kia.
Cứ như ông trời cố ý chơi xấu y vậy, bánh xe đi qua một hòn đá, xe lắc mạnh, Địch Đan Thanh bị giật mình thức giấc, theo tiềm thức chống tay xuống, đúng giữa hai chân Trương Khác, nhất thời chưa để ý, thấy Trương Khác cắn răng nhăn nhó vì đau, còn hỏi:
- Tới Kim Sơn chưa?
Lúc này mới nhận ra tay đặt nhầm chỗ, mặt đỏ lên mau chóng, kinh hoàng rụt tay về, nhưng cố làm ra vẻ trấn tĩnh, ghé vào sát tai Trương Khác trào phúng:
- Đám đàn ông các cậu suốt ngày suy nghĩ gì vậy hả?
Trương Khác đã đau thì chớ Địch Đan Thanh không quan tâm còn nói những lời đẩu đâu, xoay người đi ngồi đối diện với cửa sổ, cơ thể 20 tuổi đúng là rất tốt, nhưng mà cái thứ kia lúc nào cũng chực giương lên đúng là khó coi.
Từ cửa kính mơ hồ nhìn thấy Địch Đan Thanh liếc nhìn chỗ đó rồi nhíu mày bĩu môi, tựa hồ thấy một thứ xấu xí lắm vậy, đúng là dở khóc dở cười, nhưng mà Thôi Úc Mạn còn ở trên xe kìa, đành lấy báo ra đặt trên gối che đi.
Thấy Trương Khác như thế, Địch Đan Thanh không sợ nữa, biết y lo bêu xấu trước mặt Thôi Úc Mạn, mím miệng cười, có lạc thú trêu ghẹo cậu trai nhỏ, vừa rồi mới tỉnh lại, phát hiện đùi hai người dính sát vào nhau, bối rối nhích mông ra, lúc này mới thở phào thả lỏng, còn khom người nhìn tờ báo đặt trên đầu gối Trương Khác:
- Đây là báo hôm qua à? Sao chưa tôi xem nhỉ?
Lại ngồi nhích tới để đùi hai người chạm vào nhau.
Trương Khác đang nỗ lực để thằng em nhỏ bình tĩnh lại, nhưng cách lớp vải mỏng cảm nhận được da thịt ấm áp của Địch Đan Thanh, làm sao mà có thể lắng xuống được, đã thế Địch Đan Thanh lúc cúi xuống còn điệu đà đưa bàn tay trắng muốt vén tóc mai lên, nhìn rõ cái tái nhỏ trắng hồng xinh xinh, hai bầu ngực trĩu xuống, cách tay y có vài milimet, Trương Khác không biết mình có chịu nổi vờ vô ý chạm vào đó không?
Lúc tới Kim Sơn, cả người Trương Khác có thể coi là rúc hẳn vào một góc, chịu đựng Địch Đan Thanh khiêu khích.
Tuy không vướng gì trên đường đi, nhưng tới nơi đã là 10 giờ, Mã Hải Long đã tới trước đó hai tiếng, ba người Thôi Úc Hằng được đưa vào bệnh viện quan sát chữa trị.
Trương Khác cùng Thôi Úc Mạn tới bệnh viện thăm anh trai, nghe nói mặc dù ba người bọn họ thương tích nhìn có vẻ thê thảm, nhưng kiểm tra qua thì đều không có gì đáng ngại, Lương Vũ Pháp, Đàm Dĩ Kim cùng người phụ trách Tân Hoa Xã Giang Nam đều vừa tới bệnh viện thăm hỏi, mới đi chưa lâu
Trương Khác không vội đi tìm Lương Vĩ Pháp, để ông ta gây áp lực cho sở công an trước là được, bất kể thế nào cũng phải làm bộ làm tịch tới hỏi thăm Thôi Úc Hằng trước, để cho hắn biết ai phải bỏ công sức kéo hắn.
Thôi Úc Hằng có không biết cũng không sao, quan trọng là để Thôi Văn Nghị biết, Trương Khác còn tính xem có nên đem cả chuyện trước kia ở Hải Châu nói ra hay không?
Địch Đan Thanh và Trương Khác cùng ngồi ở ghế nhựa ngoài phòng, để gia đình họ Thôi đoàn tụ trước, cô thấy Trương Khác cười gian manh đắc ý, nói nhỏ:
- Tưởng cậu là người tốt làm việc thiện không để lại tên chứ?
Trương Khác cười hăng hắc:
- Trước đó không ngờ có cái lợi này, nhưng nhìn thấy ngay trước mắt mà không đưa tay ra lấy thì có là thằng ngốc.
Địch Đan Thanh mím môi cười, lúc này Thôi Úc Mạn đi ra mời họ vào.
Đúng là trông ba người bọn họ thảm thật, nếu chẳng phải bộ râu xồm kia, Trương Khác khó mà nhận ra được Thôi Úc Hằng theo miêu tả của Thôi Úc Mạn.
- Tôi là học sinh của cô giáo Tiểu Thôi, cao trung là học sinh của cô ấy, lên đại học vẫn chưa thoát khỏi lòng ban tay cô ấy.
Trương Khác tự giới thiệu trước người nhà họ Thôi:
- Mọi người cứ gọi tôi là Trương Khác.
Mẹ Thôi Úc Mạn cho người ta cảm giác là một bà giáo nghỉ hưu đã có mấy chục năm trong nghề, tóc hoa râm, ngồi bên giường bệnh, thấy đám Trương Khác giúp kéo ghế, mà không đứng lên chào.
Chị dâu Thôi Úc Mạn là thiếu phụ thanh lệ chừng 30, đã khóc tới đỏ mắt.
Mẹ và chị dâu Thôi Úc Mạn cùng với Thôi Úc Hằng bị bó như bó giò nằm trên giường bệnh đều nhìn Trương Khác không hiểu gì cả.
- À ... Chính là cậu học sinh này của con liên hệ với phóng viên báo Kiến Nghiệp tìm kiếm mới cứu được anh, phóng viên báo sáng Kiến Nghiệp cũng phái người điều tra vấn đề khai thác trộm ở Chương Châu.
Thôi Úc Mạn cũng chẳng biết phải giới thiệu Trương Khác thế nào cho chính xác, trong lòng cô còn chứa cả đống nghi hoặc, trong lúc gấp gáp chỉ có thể nói thế.
- Ồ, là cậu bé gọi điện cho lão Thôi à, phải cám ơn cháu nhiều, không có cháu, chẳng biết Úc Hằng còn phải chịu tội thế nào ...
Mẹ Thôi Úc Mạn nắm chặt tay Trương Khác cám ơn.
Trương Khác hơi nhếch mép lên nhưng chẳng thể nói với bà rằng y làm rất nhiều việc chứ chẳng phải chỉ có gọi một cú điện thoại báo tin.
Chẳng thể tâng công, Trương Khác chán nản cáo từ đi trước tìm Lương Vĩ Pháp.
Ra khỏi bệnh viện Địch Đan Thanh cười khúc khích:
- Có phải là hơi thất vọng không? Người ta còn chẳng thèm mời cậu tới nhà làm khách.
- Thôi thì coi như làm người tốt không để lại tên.
Trương Khác cười:
- Hơn nữa tôi thích người ta bàn luận sau lưng mình hơn, chứ thể hiện trước mặt giả dối lắm.
Trương Khác còn có thể ngủ bù trên đường đi chứ Lương Vĩ Pháp cả đêm không chợp mắt.
Tẩm Viên là khách sạn sơn trang nghỉ dưỡng giả cổ bên Ẩm Mã Hà, buổi trưa Trương Khác mời Lương Vĩ Pháp tới đây ăn cơm.
Xe đỗ trước Tẩm Viên, vừa xuống xe là ngửi thấy ngay mùi khó chịu từ Ẩm Mã Hà truyền lại, không khó tưởng tượng vì sao Tẩm Viên lại vắng vẻ như thế.
Lương Vĩ Pháp xuống xe, chẳng vờ vịt bịt mũi, cười khổ nói với thư ký trưởng chính phủ:
- Cậu Trương Khác đó lúc nào cũng không quên khéo léo nhắc tôi nhỉ!
Thư ký trưởng Cảnh Kiến Trung hơi bực tức nói:
- Tỉnh trưởng, tôi nghĩ nên để cậu ấy tới xem cuộc họp văn phòng chính phủ xem nơi đó náo nhiệt thế nào.
Lương Vĩ Pháp lắc đầu:
- Cẩm Hồ là một doanh nghiệp, cách làm của họ không sai, Cẩm Hồ đưa một cái giá, lại đưa ra một lời hứa quyết tâm cao như thế là có thành ý lắm rồi. Nếu như còn có khó khăn chưa thể khắc phục, đó là phía chúng ta không đủ thành ý.
Vì sao địa vị xí nghiệp dân doanh trong nước luôn kém xa so với quốc xĩ, quan trọng là chính phủ đánh giá xí nghiệp dân doanh quá ít, giống như quan viên đa phần tự xưng là nô bộc của nhân dân, nhưng đám nô bộc này quá hung ác.
Khí độ của Lương Vĩ Pháp là điều Cảnh Kiến Trung không hiểu nổi.
/1170
|