Chu Cẩn Du nhận lay ly rượu, định uống xong rồi lên giường ngủ, nhưng điện thoại trong phòng ngủ đột ngột vang lên, Chu Cẩn Du giật mình, rượu văng ra sàn, nửa đêm có điện thoại luôn làm cho người ta có cảm giác chẳng lành, Chu Cẩn Du dù tính cách kiên cường, như ở thời khắc mẫn cảm thế này, vẫn sợ nghe thêm tin gì đó bất lợi.
Tạ Hán Minh nhấc điện thoại lên, một lúc sau quay lại bảo vợ:
- Điện của anh cả đó, tìm em.
- Chuyện Thần Hi chưa ai nói với anh ấy phải không, muộn thế anh ấy còn gọi làm gì?
Chu Cẩn Dù không lo chỗ anh mình có thể xảy ra sai sót gì, yên tâm hơn một chút, tới nhận điện thoại.
Tạ Hán Minh không cố ý nghe lén âm thanh rất nhỏ truyền ra từ điện thoại, nhưng từ biến hóa trên mặt vợ là biết chuyện gay go rồi, quả nhiên lại là tin tức xấu.
- Phóng viên Tân Hoa Xã bị bắt khả năng vẫn do thằng súc sinh kia giở trò đằng sau.
Chu Cẩn Du đặt điện thoại xuống, mặt âm trầm như trời mưa, nói với chồng:
- Dẫn cảnh sát vũ trang đi cứu người là phóng viên Báo sáng Kiến Nghiệp.
Không có quan hệ lợi ích, báo địa phương không thể chạy sang địa phương khác vạch trần tấm màn đen làm gì, Báo sáng Kiến Nghiệp có quan hệ mật thiết với Cẩm Hồ, rất nhiều tin tức trọng đại của Cẩm Hồ được đưa ra qua Báo sáng Kiến Nghiệp, điều này Tạ Hán Minh biết rất rõ.
- Nói như thế nửa tháng trước anh em bị thằng nhãi đó xỉ nhục trên giảng đường không phải là ngẫu nhiên?
Tạ Hán Minh liên hệ các sự kiện với nhau, đột nhiên có cảm giác hai mặt đều có địch bao vây.
- Anh em thật là, nhất định dính vào loại chuyện này làm gì?
Chu Cẩn Du nhíu chặt mày, vừa uống rượu xong có hơi buồn ngủ, giờ lại cảm thấy đau đầu:
- Ngài Trí Tá của Mitsui nhờ vả, anh em không tiện từ chối.
Tạ Hán Minh giải thích:
- Tài phiệt Mitsui nắm giữ mấy doanh nghiệp điện tử lớn nhất Nhật Bản, Tạ gia nếu muốn có thành tựu ở lĩnh vực điện tử, phải hợp tác với bọn họ. Có điều hiện chưa thấy vấn đề gì, em đừng lo.
- Sao em không lo cho được? Ai mà biết thằng súc sinh đó đang toan tính gì? Ai mà biết nó làm gì tiếp theo?
Chu Cẩn Du rít lên:
Tạ Hán Minh im lặng không nói.
Lúc này có dấu hiệu rõ ràng Việt Tú dùng lượng lớn tài chính mua cổ phiếu của Gia Tín, dù Gia Tin tích cực phòng ngự, khả năng bị mất quyền khống chế rất nhỏ, nhưng không có nghĩa là không có.
Cẩm Hồ lại vươn tay tới Kim Sơn, mua được Thần Hi cũng rất khó, nhưng không phải hoàn toàn không thể.
Ba cái giây thừng buộc vào cổ, dù cả ba đều rất lỏng lẻo, nhưng chẳng ai bị buộc vào có thể thoải mái.
- Tất cả điều bọn chúng làm đều nhắm vào Chu gia.
Chu Cẩn Du như lên cơn điên:
- Lão hồ ly kia luôn nấp sau lưng đợi ra tay.
Tạ Hán Minh không dám khẳng định tất cả do Từ Học Bình mưu tính, nhưng chắc chắn Từ Học Bình là người ủng hộ Cẩm Hồ kiên định nhất.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm Trương Khác nhận được điện thoại của Lương Vĩ Pháp, việc thẩm vấn ba nghi phạm đã có đột phá, một trong số đó không chịu nổi "áp lực thẩm vấn", thừa nhận Đường Anh Dục đứng sau thao túng, đã liên hệ với bên Kiến Nghiệp, đưa Đường Anh Dục về Kim Sơn tiến hành thẩm vấn.
Cảnh sát Kiến Nghiệp rất phối hợp, vì tiết kiệm thời gian, chủ động phái xe đưa Đường Anh Dục tới Kim Sơn.
Quân bài domino đầu tiên đã bị xô đổ, quân bài tiếp theo ngã là chuyện hiển nhiên, Lương Vĩ Pháp lập tức quyết định, rút người từ sở công an, kỷ ủy tỉnh, cục giám sát khoáng sản thành lập tổ điều tra liên hợp làm rõ toàn bộ tội trạng việc khai thác mỏ trái phép ở Chương Châu, bao gồm cả vụ án cũ cũng lật lại điều tra.
Các quan viên khác của tỉnh ủy Giang Nam ở sự kiện này giữ im lặng tập thể, chấp nhận sự thực phát sinh, ai cũng biết chuyện sắp được Tân Hoa Xã đưa lên TW, che không nổi nữa, chỉ mong có hành động bù đắp, một số kẻ thì tính toán tìm dê thế tội, nhìn chung đa phần chưa ý thức được việc này điều tra sâu hơn có dính líu lớn thế nào.
Hành động của tỉnh rất nhanh, chỉ trong 24 tiếng đã có quyết định không cho phía Chương Châu kịp phản ứng, bí thư tỉnh ủy Thượng Học Nghĩa cũng ủng hộ điều tra liên hợp.
Thôi Úc Hẳng ở bệnh viện biết kẻ đứng sau bị khai ra, trong lòng chẳng nhiều vui mừng mấy, chỉ có một suy nghĩ lớn vởn mãi: Cẩm Hồ nhúng tay vào việc này làm gì?
Hôm qua hắn chỉnh đốn tài liệu tới nửa đêm, lại gọi điện với cha tới rạng sáng, đối với người bị trọng thương mà nói là rất vất vả, sáng nhận điện thoại của lãnh đạo, đầu óc quay cuồng.
- Anh, phóng viên Giảng dẫn bạn anh tới thăm anh này.
Thôi Úc Mạn gõ cửa đi vào, Giảng Chí Khang cùng một nam nhân xa lạ theo sau.
Thôi Úc Hằng không nhớ ra mình và nam nhân này là bạn khi nào.
- Sao, không nhận ra tôi à?
Diệp Kiến Bân xua xua tay trước mặt Thôi Úc Hằng:
- Khi đó anh học Nhị Thập Trung, tôi ít hơn anh một lớp, mẹ anh còn dạy hộ lớp tôi hai ngày, nhà tôi khi ở Bắc Kinh trong ngõ Đông Tứ, cách nhà anh hai ngõ ... Anh không có ấn tượng gì về tôi à?
Chuyện từ năm 77 -78 rồi, lại chẳng cùng lớp cùng khóa, rốt cuộc là loại bạn kiểu gì thế?
Mặc cho Thôi Úc Hằng đần mặt ra, người do ân nhân cứu mạng Giản Chí Khang đưa tới, tất nhiên không thể lãnh đạm, vẫn kéo ghế mời khách, bảo vợ pha nước.
Giản Chí Khang nhiệt thành nói:
- Hôm qua không biết chủ tịch Diệp lại là bạn phóng viên Thôi, nếu không tôi kéo anh ấy cùng tới.
Diệp Kiến Bân như hát bè:
- Tôi cũng không ngờ đêm hôm nọ thằng nhóc Trương Khác đó dựng tôi dậy thì ra vì cứu anh, bạn học năm xưa anh còn liên lạc với ai không?
Ngồi xuống giường bệnh, nhìn Thôi Úc Mạn:
- Tiểu Mạn phải không, năm xưa suốt ngày như cô bé mít ướt lẽo đẽo theo sau Úc Hằng.
Thôi Úc Mạn cũng bất ngờ, nam nhân cao lớn điển trai này chính là chủ tịch Diệp Kiến Bân của tập đoàn thương nghiệp lớn nhất Hoa Đông? Còn nữa Trương Khác thông qua anh ta để liên lạc phóng viên báo Kiến Nghiệp cứu anh mình? Còn là bạn học của anh minh, vậy tính ra cũng là bạn học của mình.
Thôi Úc Hằng thì bị Diệp Kiến Bân làm đầu óc hơi chạm mạch, hắn biết rõ Cẩm Hồ đứng sau vụ án này, không ngờ tập đoàn Thịnh Hâm cũng xen vào, hắn vừa về nước, tin tức hữu hạn, không hiểu ý đồ Diệp Kiến Bân.
- Sau khi tôi biết là anh, liền gọi điện cho chú Ba tôi, chú tôi bảo tôi tới hỏi thăm thương thế của anh ...
Diệp Kiến Bân tiếp tục nhiệt tình lôi kéo quan hệ, thấy mặt Thôi Úc Hằng hơi đờ đẫn:
- Chú Ba tôi là Diệp Chúc Dân, anh chắc phải biết chứ? Còn nhớ Tiểu Đồng không? Tôi gọi điện cho Tiểu Đồng, nó còn nhớ lại chuyện từng đính ước với anh, chớp mắt đã bốn năm năm rồi, hai người đều đã kết hôn, hiện Tiểu Đồng làm phó tổng giám đốc của Hương Tuyết Hải.
Ký ức Thôi Úc Hằng dần dần sống lại.
Thôi Úc Hằng đúng là có tiếp xúc với Diệp Chúc Dân, nhưng không quen biết mấy Diệp Tiểu Đồng từ nhỏ lớn lên ở Kiến Nghiệp, còn về lần đính ước đó, chẳng qua là mùa xuân bốn năm trước gia trưởng hai nhà lừa tới quán cà phê nửa ngày mà thôi, thiếu chút nữa bị cưỡng ép thành vật hi sinh của cuộc hôn nhân chính trị.
- Ồ! Tiểu Đồng giờ làm phó tổng giám đốc của Hương Tuyết Hải f?
Thôi Úc Hằng nghe được một tin quan trọng liền nhắc lại, hôm qua hắn mới biết chuyện về Cẩm Hồ, không rõ quan hệ giữa Diệp gia và Cẩm Hồ, nhưng quan hệ giữa Hương Tuyết Hải và Cẩm Hồ thì hắn biết.
Rồi rồi, vẫn là Cẩm Hồ, Thôi Úc Hằng nghĩ, rốt cuộc Cẩm Hồ có ý đồ gì đây?
- Đúng vậy, Thịnh Hâm cũng chẳng giữ được nó.
Diệp Kiến Bân cười ha hả:
- Có điều Hương Tuyết Hải cũng coi như có liên hệ với Thịnh Hâm, Thịnh Hâm và Cẩm Hồ là cổ đông của tập đoàn Việt Tú Hong Kong, Việt Tú nắm giữ Hương Tuyết Hải, hơi vòng vèo một chút, ha ha ha.
Ý đồ Diệp Kiến Bân hôm nay vô cùng rõ ràng, một là thông qua địa vị của Thôi Úc Hằng ở Tân Hoa Xã, hi vọng phát huy tác dụng ở vấn đề điều chỉnh sản nghiệp đất hiếm.
Ý đồ khác là gặp mặt Thôi Văn Nghị, ý nghĩa chiến lược của đất hiếm với quân sự, quân đội thế nào cũng phải phát ra tiếng nói, mà từ bộ tổng trang bị phát ra càng tiện.
- Cậu học sinh kia của Tiểu Mạn đâu? Nhờ có cậu ấy gọi điện cho anh, nếu không tôi còn bị nhốt giam ở cái mỏ tối tăm đó.
Thôi Úc Hằng cũng biết chuyện của Cẩm Hồ không tùy tiện tiết lộ ra ngoài, phối hợp hỏi:
- Thằng nhóc đó à, chắc là trước buổi trưa về Kiến Nghiệp, ủy thác tôi đến Bắc Kinh thăm chú Thôi, tới đây là vì chuyện đó.
Diệp Kiến Bân cười hỏi:
- Nghe nói hôm nay anh định về Bắc Kinh.
Thôi Úc Mạn thắc mắc, tên nhóc Trương Khác đó nhờ người thăm cha mình làm cái gì.
- Đúng thế, chẳng phải thương tích chí mạng gì, dưỡng thương về nhà vẫn hơn.
Thôi Úc Hằng cảnh giác với Diệp Kiến Bân, nhưng cũng không thể lên tiếng ngăn hắn tiếp xúc với cha mình, Diệp gia có tới bốn quan viên cấp tỉnh bộ, đặc biệt Diệp Trăn Dân biểu hiện xuất sắc ở nguy cơ tài chính Châu Á năm ngoái đang có thế rất lớn, nếu chẳng phải tư lịch còn kém, thì lần này đã làm bộ trưởng bộ ngoại thương rồi.
Diệp Kiến Bân thân thiết hỏi Thôi Úc Mạn:
- Tiểu Mạn, em về Bắc Kinh hay Kiến Nghiệp, nếu về Kiến Nghiệp thì chắc thằng nhóc đó chưa lên đường đâu.
Với Thôi Úc Mạn thì chuyện tới đây là xong, tất nhiên cô sẽ về Kiến Nghiệp, nhưng trong lòng cô đầy nghi vấn: "Tối qua anh mình rõ ràng là hoài nghi bối cảnh Trương Khác, sau khi nói chuyện với ba xong thì không nói tiếng nào, giờ đột nhiên có người bạn học thế này nhảy ra, rốt cuộc là chuyện gì?"
Thôi Úc Hằng theo bản tính phóng viên cực kỳ hứng thú với Trương Khác, nói:
- Nếu cậu ấy chưa đi thì chúng ta cùng ăn cơm, Tiểu Mạn tính chiều về Kiến Nghiệp, vừa vặn đi nhờ xe của bọn họ.
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi sáng Chu Du đã tới Kim Sơn, đại biểu giấy Tân Quang chính thức tiếp xúc với Thần Hi.
Trương Khác nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân thì y đang cùng Hứa Hồng Bá, Chu Du mật đàm trong văn phòng của Lương Vĩ Pháp chuyện ở Chương Châu.
Lương Vĩ Pháp lúc nào cũng bận rộn, trưa còn có yến tiệc phải tham dự, Trương Khác nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân liền cáo từ rời đi.
Chu Du và Hứa Hồng Bá tới Tẩm Viên, Trương Khác tới bệnh viện, nhìn thấy bãi đỗ xe chiếc xe số một của thành ủy Kim Sơn.
Chu Cẩn Du cũng tới góp vui à? Trương Khác nghi hoặc đứng dựa vào cửa xe nhìn chiếc xe mang biển số 00001, xem ra Chu Cẩn Tỳ có liên hệ khá mật thiết với Chương Châu.
Chắc là bà ta vừa mới tới nên Diệp Kiến Bân và Giản Chí Khang không kịp gọi điện cho mình, Trương Khác đưa tay lên sờ mũi, đột nhiên cười phá lên, nếu cô vợ nhỏ Đường Thanh ở đây chắc lại mắng mình có ý đồ xấu.
- Chị dâu, sao tới Kim Sơn không nói với em một tiếng? Nếu chẳng phải em vừa khéo tới bệnh viện thị sát công tác còn không biết Úc Hằng xảy ra chuyện ở đất Giang Nam. Úc Hằng chớp mắt cái là lên cương vị lãnh đạo rồi, nếu có chuyện gì, chị bảo em hay tin trong lòng sẽ ra sao? Thế lực hương trấn ở Chương Châu quá lắm rồi, lần này nhất định phải chỉnh đốn đến nơi đến chốn, đòi lại công bằng cho Úc Hằng.
Trương Khác trước khi đẩy cửa vào liền nghe thấy lời nhiệt tình lung lạc nhân tâm có hơi the thé của Chu Cẩn Du, đẩy cửa ra thấy Chu Cẩn Du đang nắm tay mẹ Thôi Úc Mạn, nhìn mẹ Thôi Úc Mạn ánh mắt hơi ngớ ra, có thể đoán được hai nhà chẳng có quan hệ gì mật thiết, là Chu Cẩn Du cố lôi kéo quan hệ.
- Nếu chỉ so đo ân oán cá nhân thì giác ngộ tư tưởng của phóng viên Thôi quá thấp rồi đấy.
Trương Khác đứng ở cửa lạnh lùng chọc Chu Cẩn Du một câu.
Diệp Kiến Bân thấy Trương Khác vừa tới mồm miệng đã chẳng mọc nổi ngà voi, Diệp đại thiếu gia rất ưa náo nhiệt, bất kể sắt mặt tối sầm lại của Chu Cẩn Du, ngoạc miệng cười.
Chu Cẩn Du nhìn Trương Khác một cái độc địa, Trương Khác xuất hiện ở đây xác thực lo lắng của bà ta :"Chuyện Chương Châu quả nhiên do thằng súc sinh này thao túng, không biết nó muốn quấy phá tới mức độ nào mới chịu thôi."
Mẹ Thôi Úc Mạn thở phào, Thôi Úc Hằng mặc dù thường bị phê bình là chính nghĩa quá độ, nhưng không phải là người có đầu óc chính trị, sao ban đầu có thể từ cuộc biện luận giữa Trương Khác và Chu Cẩn Tỳ nảy ra hứng thú tới Chương Châu điều tra, tất nhiên cảnh giác với em gái Chu Cẩn Tỳ, nhưng theo đạo đãi khách thì vẫn phải mời Chu Cẩn Du lại cùng ăn trưa.
Chu Cẩn Du sao ở lại cho Trương Khác và Diệp Kiến Bân công kích? Nói buổi trưa có việc, liền vội vàng rời đi.
Thôi Úc Hằng mặc dù không có thương tích đáng ngại, nhưng không tiện rời bệnh viện tới nhà hàng, may mà khu chăm sóc đặc biệt có cơm nước khá được, mọi người liền ở lại bệnh viện ăn cơm.
Mặc dù Thôi Úc Hằng cũng cảnh giác với Diệp Kiến Bân, nhưng dù thế nào danh nghĩa Diệp Kiến Bân cũng là người giúp giải cứu hắn, về tình về lý đều nên mới hắn tới Bắc Kinh làm khách.
Diệp Kiến Bân lại là người nhiệt tình phóng khoáng, chỉ nửa ngày đã cùng nhà họ Thôi có quan hệ khá thân thiện.
Buổi chiều trên đường ra sân bay, Trương Khác an bài Thôi Úc Hằng và Diệp Kiến Bân ngồi xe của mình, từ phản ứng ở bữa cơm, có thể đoán ra Thôi Úc Hằng đã biết thân phận của mình.
- Nghe nói anh Thôi sắp đảm nhận chức phó trưởng phòng tin tức quốc nội Tân Hoa Xã, sau này Cẩm Hồ có động tĩnh gì không qua được mắt anh rồi.
Trương Khác chủ động mở đề tài:
- Có vẻ anh rất hiếu kỳ về việc phóng viên Kiến Nghiệp ở Chương Châu.
Thôi Úc Hằng gật đầu.
- Không chỉ phóng viên báo Kiến Nghiệp, còn có cả phóng viên Côn Đằng Online, buổi chiều bọn họ cũng sẽ về Bắc Kinh cùng chuyến bay với anh, ngoài ra còn có nhân viên điều tra thị trường của Cẩm Hồ. Trước đó tôi có chút quan tâm tới sản nghiệp đất hiếm, có điều chính thức tham gia vào là do lần biện luận nửa tháng trước với Chu Cẩn Tỳ, cái đó anh thôi biết rồi.
Thôi Úc Hằng cười nói:
- Chính nghe Tiểu Mạn nói nên tôi mới tới Chương Châu điều tra, trước đó có tới Kiến Nghiệp liên hệ với cậu mà không gặp, cho nên mới xảy ra chuyện này.
Không xảy ra chuyện này, sao có diễn biến thuận lợi như thế? Trương Khác cười trộm trong lòng, nhưng bề ngoài không hề để lộ ra:
- Tôi biết Chu gia có mối quan hệ rất sâu ở Bắc Kinh, cũng đã xem nội dung báo cáo Chu Cẩn Tỳ nộp lên Quốc vụ viện, giống luận điệu ông ta phát biểu ở giảng đường hôm đó, điểm này anh tới Bắc Kinh có thể tìm hiểu, anh có biết ông ta biết rõ tình hình khai thác trộm ở Chương Châu không?
- Có chứng cứ không?
Thôi Úc Hằng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, nhíu mày lại.
- Khi ông ta phát biểu quan điểm của mình ở giảng đường thì cao tầng của Mitsui cùng Hoa Hi cũng có mặt, cô giáo Tiểu Thôi khi đó cũng thấy. Ngoài ra còn có chứng cứ xác thực hơn về mối liên hệ mật thiết không bình thường của bọn họ, mà Chương Châu thông qua Hoa Hi tuồn tài nguyên hiếm có ra nước ngoài, có thể nói một cách không dung tình, ông ta đã phản bội quốc gia.
Trương Khác nói câu này ánh mắt tàn khốc, y nhất định phải đập một phát cho Chu Cẩn Tỳ chết tươi, nếu vấn đề này thông qua Tân Hoa Xã phản ánh càng hiệu quả hơn, không cần quan sát phản ứng của Thôi Úc Hằng, nói tiếp:
- Đất hiếm là tài nguyên chiến lược quốc gia, tôi nghĩ tướng quân Thôi có nhận thức sâu sắc hơn người thường, không biết ông ấy hay chuyện khai thác điên cuồng hỗn loạn có tâm tình gì? Nếu tiếp tục dung túng thì mười, hai mươi năm nữa sẽ ra sao? Cẩm Hồ tham dự vào việc này có mưu cầu của mình, nhưng tôi tin lợi ích của Cẩm Hồ nhất trí với lợi ích chiến lược của quốc gia.
Tạ Hán Minh nhấc điện thoại lên, một lúc sau quay lại bảo vợ:
- Điện của anh cả đó, tìm em.
- Chuyện Thần Hi chưa ai nói với anh ấy phải không, muộn thế anh ấy còn gọi làm gì?
Chu Cẩn Dù không lo chỗ anh mình có thể xảy ra sai sót gì, yên tâm hơn một chút, tới nhận điện thoại.
Tạ Hán Minh không cố ý nghe lén âm thanh rất nhỏ truyền ra từ điện thoại, nhưng từ biến hóa trên mặt vợ là biết chuyện gay go rồi, quả nhiên lại là tin tức xấu.
- Phóng viên Tân Hoa Xã bị bắt khả năng vẫn do thằng súc sinh kia giở trò đằng sau.
Chu Cẩn Du đặt điện thoại xuống, mặt âm trầm như trời mưa, nói với chồng:
- Dẫn cảnh sát vũ trang đi cứu người là phóng viên Báo sáng Kiến Nghiệp.
Không có quan hệ lợi ích, báo địa phương không thể chạy sang địa phương khác vạch trần tấm màn đen làm gì, Báo sáng Kiến Nghiệp có quan hệ mật thiết với Cẩm Hồ, rất nhiều tin tức trọng đại của Cẩm Hồ được đưa ra qua Báo sáng Kiến Nghiệp, điều này Tạ Hán Minh biết rất rõ.
- Nói như thế nửa tháng trước anh em bị thằng nhãi đó xỉ nhục trên giảng đường không phải là ngẫu nhiên?
Tạ Hán Minh liên hệ các sự kiện với nhau, đột nhiên có cảm giác hai mặt đều có địch bao vây.
- Anh em thật là, nhất định dính vào loại chuyện này làm gì?
Chu Cẩn Du nhíu chặt mày, vừa uống rượu xong có hơi buồn ngủ, giờ lại cảm thấy đau đầu:
- Ngài Trí Tá của Mitsui nhờ vả, anh em không tiện từ chối.
Tạ Hán Minh giải thích:
- Tài phiệt Mitsui nắm giữ mấy doanh nghiệp điện tử lớn nhất Nhật Bản, Tạ gia nếu muốn có thành tựu ở lĩnh vực điện tử, phải hợp tác với bọn họ. Có điều hiện chưa thấy vấn đề gì, em đừng lo.
- Sao em không lo cho được? Ai mà biết thằng súc sinh đó đang toan tính gì? Ai mà biết nó làm gì tiếp theo?
Chu Cẩn Du rít lên:
Tạ Hán Minh im lặng không nói.
Lúc này có dấu hiệu rõ ràng Việt Tú dùng lượng lớn tài chính mua cổ phiếu của Gia Tín, dù Gia Tin tích cực phòng ngự, khả năng bị mất quyền khống chế rất nhỏ, nhưng không có nghĩa là không có.
Cẩm Hồ lại vươn tay tới Kim Sơn, mua được Thần Hi cũng rất khó, nhưng không phải hoàn toàn không thể.
Ba cái giây thừng buộc vào cổ, dù cả ba đều rất lỏng lẻo, nhưng chẳng ai bị buộc vào có thể thoải mái.
- Tất cả điều bọn chúng làm đều nhắm vào Chu gia.
Chu Cẩn Du như lên cơn điên:
- Lão hồ ly kia luôn nấp sau lưng đợi ra tay.
Tạ Hán Minh không dám khẳng định tất cả do Từ Học Bình mưu tính, nhưng chắc chắn Từ Học Bình là người ủng hộ Cẩm Hồ kiên định nhất.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm Trương Khác nhận được điện thoại của Lương Vĩ Pháp, việc thẩm vấn ba nghi phạm đã có đột phá, một trong số đó không chịu nổi "áp lực thẩm vấn", thừa nhận Đường Anh Dục đứng sau thao túng, đã liên hệ với bên Kiến Nghiệp, đưa Đường Anh Dục về Kim Sơn tiến hành thẩm vấn.
Cảnh sát Kiến Nghiệp rất phối hợp, vì tiết kiệm thời gian, chủ động phái xe đưa Đường Anh Dục tới Kim Sơn.
Quân bài domino đầu tiên đã bị xô đổ, quân bài tiếp theo ngã là chuyện hiển nhiên, Lương Vĩ Pháp lập tức quyết định, rút người từ sở công an, kỷ ủy tỉnh, cục giám sát khoáng sản thành lập tổ điều tra liên hợp làm rõ toàn bộ tội trạng việc khai thác mỏ trái phép ở Chương Châu, bao gồm cả vụ án cũ cũng lật lại điều tra.
Các quan viên khác của tỉnh ủy Giang Nam ở sự kiện này giữ im lặng tập thể, chấp nhận sự thực phát sinh, ai cũng biết chuyện sắp được Tân Hoa Xã đưa lên TW, che không nổi nữa, chỉ mong có hành động bù đắp, một số kẻ thì tính toán tìm dê thế tội, nhìn chung đa phần chưa ý thức được việc này điều tra sâu hơn có dính líu lớn thế nào.
Hành động của tỉnh rất nhanh, chỉ trong 24 tiếng đã có quyết định không cho phía Chương Châu kịp phản ứng, bí thư tỉnh ủy Thượng Học Nghĩa cũng ủng hộ điều tra liên hợp.
Thôi Úc Hẳng ở bệnh viện biết kẻ đứng sau bị khai ra, trong lòng chẳng nhiều vui mừng mấy, chỉ có một suy nghĩ lớn vởn mãi: Cẩm Hồ nhúng tay vào việc này làm gì?
Hôm qua hắn chỉnh đốn tài liệu tới nửa đêm, lại gọi điện với cha tới rạng sáng, đối với người bị trọng thương mà nói là rất vất vả, sáng nhận điện thoại của lãnh đạo, đầu óc quay cuồng.
- Anh, phóng viên Giảng dẫn bạn anh tới thăm anh này.
Thôi Úc Mạn gõ cửa đi vào, Giảng Chí Khang cùng một nam nhân xa lạ theo sau.
Thôi Úc Hằng không nhớ ra mình và nam nhân này là bạn khi nào.
- Sao, không nhận ra tôi à?
Diệp Kiến Bân xua xua tay trước mặt Thôi Úc Hằng:
- Khi đó anh học Nhị Thập Trung, tôi ít hơn anh một lớp, mẹ anh còn dạy hộ lớp tôi hai ngày, nhà tôi khi ở Bắc Kinh trong ngõ Đông Tứ, cách nhà anh hai ngõ ... Anh không có ấn tượng gì về tôi à?
Chuyện từ năm 77 -78 rồi, lại chẳng cùng lớp cùng khóa, rốt cuộc là loại bạn kiểu gì thế?
Mặc cho Thôi Úc Hằng đần mặt ra, người do ân nhân cứu mạng Giản Chí Khang đưa tới, tất nhiên không thể lãnh đạm, vẫn kéo ghế mời khách, bảo vợ pha nước.
Giản Chí Khang nhiệt thành nói:
- Hôm qua không biết chủ tịch Diệp lại là bạn phóng viên Thôi, nếu không tôi kéo anh ấy cùng tới.
Diệp Kiến Bân như hát bè:
- Tôi cũng không ngờ đêm hôm nọ thằng nhóc Trương Khác đó dựng tôi dậy thì ra vì cứu anh, bạn học năm xưa anh còn liên lạc với ai không?
Ngồi xuống giường bệnh, nhìn Thôi Úc Mạn:
- Tiểu Mạn phải không, năm xưa suốt ngày như cô bé mít ướt lẽo đẽo theo sau Úc Hằng.
Thôi Úc Mạn cũng bất ngờ, nam nhân cao lớn điển trai này chính là chủ tịch Diệp Kiến Bân của tập đoàn thương nghiệp lớn nhất Hoa Đông? Còn nữa Trương Khác thông qua anh ta để liên lạc phóng viên báo Kiến Nghiệp cứu anh mình? Còn là bạn học của anh minh, vậy tính ra cũng là bạn học của mình.
Thôi Úc Hằng thì bị Diệp Kiến Bân làm đầu óc hơi chạm mạch, hắn biết rõ Cẩm Hồ đứng sau vụ án này, không ngờ tập đoàn Thịnh Hâm cũng xen vào, hắn vừa về nước, tin tức hữu hạn, không hiểu ý đồ Diệp Kiến Bân.
- Sau khi tôi biết là anh, liền gọi điện cho chú Ba tôi, chú tôi bảo tôi tới hỏi thăm thương thế của anh ...
Diệp Kiến Bân tiếp tục nhiệt tình lôi kéo quan hệ, thấy mặt Thôi Úc Hằng hơi đờ đẫn:
- Chú Ba tôi là Diệp Chúc Dân, anh chắc phải biết chứ? Còn nhớ Tiểu Đồng không? Tôi gọi điện cho Tiểu Đồng, nó còn nhớ lại chuyện từng đính ước với anh, chớp mắt đã bốn năm năm rồi, hai người đều đã kết hôn, hiện Tiểu Đồng làm phó tổng giám đốc của Hương Tuyết Hải.
Ký ức Thôi Úc Hằng dần dần sống lại.
Thôi Úc Hằng đúng là có tiếp xúc với Diệp Chúc Dân, nhưng không quen biết mấy Diệp Tiểu Đồng từ nhỏ lớn lên ở Kiến Nghiệp, còn về lần đính ước đó, chẳng qua là mùa xuân bốn năm trước gia trưởng hai nhà lừa tới quán cà phê nửa ngày mà thôi, thiếu chút nữa bị cưỡng ép thành vật hi sinh của cuộc hôn nhân chính trị.
- Ồ! Tiểu Đồng giờ làm phó tổng giám đốc của Hương Tuyết Hải f?
Thôi Úc Hằng nghe được một tin quan trọng liền nhắc lại, hôm qua hắn mới biết chuyện về Cẩm Hồ, không rõ quan hệ giữa Diệp gia và Cẩm Hồ, nhưng quan hệ giữa Hương Tuyết Hải và Cẩm Hồ thì hắn biết.
Rồi rồi, vẫn là Cẩm Hồ, Thôi Úc Hằng nghĩ, rốt cuộc Cẩm Hồ có ý đồ gì đây?
- Đúng vậy, Thịnh Hâm cũng chẳng giữ được nó.
Diệp Kiến Bân cười ha hả:
- Có điều Hương Tuyết Hải cũng coi như có liên hệ với Thịnh Hâm, Thịnh Hâm và Cẩm Hồ là cổ đông của tập đoàn Việt Tú Hong Kong, Việt Tú nắm giữ Hương Tuyết Hải, hơi vòng vèo một chút, ha ha ha.
Ý đồ Diệp Kiến Bân hôm nay vô cùng rõ ràng, một là thông qua địa vị của Thôi Úc Hằng ở Tân Hoa Xã, hi vọng phát huy tác dụng ở vấn đề điều chỉnh sản nghiệp đất hiếm.
Ý đồ khác là gặp mặt Thôi Văn Nghị, ý nghĩa chiến lược của đất hiếm với quân sự, quân đội thế nào cũng phải phát ra tiếng nói, mà từ bộ tổng trang bị phát ra càng tiện.
- Cậu học sinh kia của Tiểu Mạn đâu? Nhờ có cậu ấy gọi điện cho anh, nếu không tôi còn bị nhốt giam ở cái mỏ tối tăm đó.
Thôi Úc Hằng cũng biết chuyện của Cẩm Hồ không tùy tiện tiết lộ ra ngoài, phối hợp hỏi:
- Thằng nhóc đó à, chắc là trước buổi trưa về Kiến Nghiệp, ủy thác tôi đến Bắc Kinh thăm chú Thôi, tới đây là vì chuyện đó.
Diệp Kiến Bân cười hỏi:
- Nghe nói hôm nay anh định về Bắc Kinh.
Thôi Úc Mạn thắc mắc, tên nhóc Trương Khác đó nhờ người thăm cha mình làm cái gì.
- Đúng thế, chẳng phải thương tích chí mạng gì, dưỡng thương về nhà vẫn hơn.
Thôi Úc Hằng cảnh giác với Diệp Kiến Bân, nhưng cũng không thể lên tiếng ngăn hắn tiếp xúc với cha mình, Diệp gia có tới bốn quan viên cấp tỉnh bộ, đặc biệt Diệp Trăn Dân biểu hiện xuất sắc ở nguy cơ tài chính Châu Á năm ngoái đang có thế rất lớn, nếu chẳng phải tư lịch còn kém, thì lần này đã làm bộ trưởng bộ ngoại thương rồi.
Diệp Kiến Bân thân thiết hỏi Thôi Úc Mạn:
- Tiểu Mạn, em về Bắc Kinh hay Kiến Nghiệp, nếu về Kiến Nghiệp thì chắc thằng nhóc đó chưa lên đường đâu.
Với Thôi Úc Mạn thì chuyện tới đây là xong, tất nhiên cô sẽ về Kiến Nghiệp, nhưng trong lòng cô đầy nghi vấn: "Tối qua anh mình rõ ràng là hoài nghi bối cảnh Trương Khác, sau khi nói chuyện với ba xong thì không nói tiếng nào, giờ đột nhiên có người bạn học thế này nhảy ra, rốt cuộc là chuyện gì?"
Thôi Úc Hằng theo bản tính phóng viên cực kỳ hứng thú với Trương Khác, nói:
- Nếu cậu ấy chưa đi thì chúng ta cùng ăn cơm, Tiểu Mạn tính chiều về Kiến Nghiệp, vừa vặn đi nhờ xe của bọn họ.
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi sáng Chu Du đã tới Kim Sơn, đại biểu giấy Tân Quang chính thức tiếp xúc với Thần Hi.
Trương Khác nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân thì y đang cùng Hứa Hồng Bá, Chu Du mật đàm trong văn phòng của Lương Vĩ Pháp chuyện ở Chương Châu.
Lương Vĩ Pháp lúc nào cũng bận rộn, trưa còn có yến tiệc phải tham dự, Trương Khác nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân liền cáo từ rời đi.
Chu Du và Hứa Hồng Bá tới Tẩm Viên, Trương Khác tới bệnh viện, nhìn thấy bãi đỗ xe chiếc xe số một của thành ủy Kim Sơn.
Chu Cẩn Du cũng tới góp vui à? Trương Khác nghi hoặc đứng dựa vào cửa xe nhìn chiếc xe mang biển số 00001, xem ra Chu Cẩn Tỳ có liên hệ khá mật thiết với Chương Châu.
Chắc là bà ta vừa mới tới nên Diệp Kiến Bân và Giản Chí Khang không kịp gọi điện cho mình, Trương Khác đưa tay lên sờ mũi, đột nhiên cười phá lên, nếu cô vợ nhỏ Đường Thanh ở đây chắc lại mắng mình có ý đồ xấu.
- Chị dâu, sao tới Kim Sơn không nói với em một tiếng? Nếu chẳng phải em vừa khéo tới bệnh viện thị sát công tác còn không biết Úc Hằng xảy ra chuyện ở đất Giang Nam. Úc Hằng chớp mắt cái là lên cương vị lãnh đạo rồi, nếu có chuyện gì, chị bảo em hay tin trong lòng sẽ ra sao? Thế lực hương trấn ở Chương Châu quá lắm rồi, lần này nhất định phải chỉnh đốn đến nơi đến chốn, đòi lại công bằng cho Úc Hằng.
Trương Khác trước khi đẩy cửa vào liền nghe thấy lời nhiệt tình lung lạc nhân tâm có hơi the thé của Chu Cẩn Du, đẩy cửa ra thấy Chu Cẩn Du đang nắm tay mẹ Thôi Úc Mạn, nhìn mẹ Thôi Úc Mạn ánh mắt hơi ngớ ra, có thể đoán được hai nhà chẳng có quan hệ gì mật thiết, là Chu Cẩn Du cố lôi kéo quan hệ.
- Nếu chỉ so đo ân oán cá nhân thì giác ngộ tư tưởng của phóng viên Thôi quá thấp rồi đấy.
Trương Khác đứng ở cửa lạnh lùng chọc Chu Cẩn Du một câu.
Diệp Kiến Bân thấy Trương Khác vừa tới mồm miệng đã chẳng mọc nổi ngà voi, Diệp đại thiếu gia rất ưa náo nhiệt, bất kể sắt mặt tối sầm lại của Chu Cẩn Du, ngoạc miệng cười.
Chu Cẩn Du nhìn Trương Khác một cái độc địa, Trương Khác xuất hiện ở đây xác thực lo lắng của bà ta :"Chuyện Chương Châu quả nhiên do thằng súc sinh này thao túng, không biết nó muốn quấy phá tới mức độ nào mới chịu thôi."
Mẹ Thôi Úc Mạn thở phào, Thôi Úc Hằng mặc dù thường bị phê bình là chính nghĩa quá độ, nhưng không phải là người có đầu óc chính trị, sao ban đầu có thể từ cuộc biện luận giữa Trương Khác và Chu Cẩn Tỳ nảy ra hứng thú tới Chương Châu điều tra, tất nhiên cảnh giác với em gái Chu Cẩn Tỳ, nhưng theo đạo đãi khách thì vẫn phải mời Chu Cẩn Du lại cùng ăn trưa.
Chu Cẩn Du sao ở lại cho Trương Khác và Diệp Kiến Bân công kích? Nói buổi trưa có việc, liền vội vàng rời đi.
Thôi Úc Hằng mặc dù không có thương tích đáng ngại, nhưng không tiện rời bệnh viện tới nhà hàng, may mà khu chăm sóc đặc biệt có cơm nước khá được, mọi người liền ở lại bệnh viện ăn cơm.
Mặc dù Thôi Úc Hằng cũng cảnh giác với Diệp Kiến Bân, nhưng dù thế nào danh nghĩa Diệp Kiến Bân cũng là người giúp giải cứu hắn, về tình về lý đều nên mới hắn tới Bắc Kinh làm khách.
Diệp Kiến Bân lại là người nhiệt tình phóng khoáng, chỉ nửa ngày đã cùng nhà họ Thôi có quan hệ khá thân thiện.
Buổi chiều trên đường ra sân bay, Trương Khác an bài Thôi Úc Hằng và Diệp Kiến Bân ngồi xe của mình, từ phản ứng ở bữa cơm, có thể đoán ra Thôi Úc Hằng đã biết thân phận của mình.
- Nghe nói anh Thôi sắp đảm nhận chức phó trưởng phòng tin tức quốc nội Tân Hoa Xã, sau này Cẩm Hồ có động tĩnh gì không qua được mắt anh rồi.
Trương Khác chủ động mở đề tài:
- Có vẻ anh rất hiếu kỳ về việc phóng viên Kiến Nghiệp ở Chương Châu.
Thôi Úc Hằng gật đầu.
- Không chỉ phóng viên báo Kiến Nghiệp, còn có cả phóng viên Côn Đằng Online, buổi chiều bọn họ cũng sẽ về Bắc Kinh cùng chuyến bay với anh, ngoài ra còn có nhân viên điều tra thị trường của Cẩm Hồ. Trước đó tôi có chút quan tâm tới sản nghiệp đất hiếm, có điều chính thức tham gia vào là do lần biện luận nửa tháng trước với Chu Cẩn Tỳ, cái đó anh thôi biết rồi.
Thôi Úc Hằng cười nói:
- Chính nghe Tiểu Mạn nói nên tôi mới tới Chương Châu điều tra, trước đó có tới Kiến Nghiệp liên hệ với cậu mà không gặp, cho nên mới xảy ra chuyện này.
Không xảy ra chuyện này, sao có diễn biến thuận lợi như thế? Trương Khác cười trộm trong lòng, nhưng bề ngoài không hề để lộ ra:
- Tôi biết Chu gia có mối quan hệ rất sâu ở Bắc Kinh, cũng đã xem nội dung báo cáo Chu Cẩn Tỳ nộp lên Quốc vụ viện, giống luận điệu ông ta phát biểu ở giảng đường hôm đó, điểm này anh tới Bắc Kinh có thể tìm hiểu, anh có biết ông ta biết rõ tình hình khai thác trộm ở Chương Châu không?
- Có chứng cứ không?
Thôi Úc Hằng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, nhíu mày lại.
- Khi ông ta phát biểu quan điểm của mình ở giảng đường thì cao tầng của Mitsui cùng Hoa Hi cũng có mặt, cô giáo Tiểu Thôi khi đó cũng thấy. Ngoài ra còn có chứng cứ xác thực hơn về mối liên hệ mật thiết không bình thường của bọn họ, mà Chương Châu thông qua Hoa Hi tuồn tài nguyên hiếm có ra nước ngoài, có thể nói một cách không dung tình, ông ta đã phản bội quốc gia.
Trương Khác nói câu này ánh mắt tàn khốc, y nhất định phải đập một phát cho Chu Cẩn Tỳ chết tươi, nếu vấn đề này thông qua Tân Hoa Xã phản ánh càng hiệu quả hơn, không cần quan sát phản ứng của Thôi Úc Hằng, nói tiếp:
- Đất hiếm là tài nguyên chiến lược quốc gia, tôi nghĩ tướng quân Thôi có nhận thức sâu sắc hơn người thường, không biết ông ấy hay chuyện khai thác điên cuồng hỗn loạn có tâm tình gì? Nếu tiếp tục dung túng thì mười, hai mươi năm nữa sẽ ra sao? Cẩm Hồ tham dự vào việc này có mưu cầu của mình, nhưng tôi tin lợi ích của Cẩm Hồ nhất trí với lợi ích chiến lược của quốc gia.
/1170
|