Bên cạnh Trần Văn Thông còn có một cô gái xinh đẹp tha thướt, là con gái ông, vừa rồi nghe nói Trần Văn Thông muốn giới thiệu cho mình làm quan, cô gái đó dung mạo xinh xắn, làn da hơi sậm, nhưng mang khí tức thanh xuân khỏe khắn, nhìn thấy hai cha con họ đi tới, Trương Khác bảo Đường Thanh khoác vai mình lên đón, Đường Thanh nói nhỏ bên tai y:
- Chị Địch bản tiểu yêu tinh muốn ăn thịt bạn nhiều lắm, mình phải cẩn thận đề phòng, ánh mắt Trần Đình Thiện nhìn bạn rất bất thiện, có trách mình phá hỏng chuyện tốt không?
Trương Khác còn chưa biết tên cô gái đó, thì ra Đường Thanh đã gặp rồi, Đường Thanh có thể chấp nhận được Hứa Tư lại sinh địch ý với cô gái này, đúng là lạ, đáp:
- Mình chỉ hận vừa rồi chị Địch phá hỏng chuyện tốt của mình.
Đường Thanh nhoẻn miệng cười duyên, kiêu ngạo mà đắc ý.
Bữa tiệc thế này, Trương Khác cố gắng thu mình hết mức có thể, tuyệt đối không lên bục phát biểu, tuyệt đối không nói chuyện lâu với nhóm người bắt mắt Trần Văn Thông, chỉ hàn huyên qua loa, đa phần thời gian là ở cạnh bên Đường Thanh đứng ở trong một góc thưởng thức những món ăn ngon lành.
Tuy nói đứng cạnh Đường Thanh càng khiến người ta chú ý, thậm chí bị đố kỵ ghen ghét, nhưng không quá nổi bật, hôm nay mới rất nhiều doanh nhân có tiếng ở Hong Kong, mỹ nữ cũng nhiều như may, cũng không ít công tử thế gia, Trương Khác trà trộn trong đó người thường không nhận ra có gì khác lạ.
Địch Đan Thanh ở bên cạnh cười nói:
- Thiên hạ chắc là có rất nhiều bậc cha mẹ muốn băm nhỏ con gái mình ra bán cho cậu lắm nhỉ?
Cô vẫn ăn mặc kiểu công sở tiêu chuẩn, chiếc váy bó tôn lên đường cong chữ S hoàn mỹ, so với Đường Thanh dạ phục hoa lệ, càng phát tán vận vị khiến người ta điên đảo thần hồn, làm người ta tưởng tượng ra chuyện phong lưu trong văn phòng, đó gọi là đồng phục dụ hoặc.
- Ánh mắt người ta còn đảo sang bên này...
Đường Thanh ghé cái miệng nhỏ nhắn vào tai Trương Khác cười khúc khích nói:
Trương Khác chẳng dám quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ Trần Đình Thiện biết thân phận của mình nên mới hiếu kỳ một chút thôi, y chẳng tin Trần Văn Thông có tâm tư chơi trò thông hôn, nên chẳng để ý lời trêu ghẹo của hai cô gái.
Nhớ ra trên đường đi Diệp Kiến Bân có nói Giang Đại Nhi sẽ tham dự bữa tiệc, nhưng chưa thấy bóng dáng cô và Tôn Tĩnh Hương đâu, định hỏi thì thấy Giang Đại Nhi xuất hiện cửa phòng, mặc bô váy dài bên trên đính vảy bạc lấp lánh, mềm mại yểu điệu đi vào như mỹ nhân ngư, tức thì thu hút tất cả ánh mắt người trong bữa tiệc.
- Sao bây giờ Đại Nhi mới tới?
Trương Khác hỏi Đường Thanh:
- Chị ấy tham gia diễn xuất về, nghe nói trên bữa tiệc còn hát nữa.
Đường Thanh nói có vẻ hơi lo:
- Bạn thấy chị ấy vất vả quá không?
Cách đống đầu người lúc nhúc vây quanh Giang Đại Nhi, nhìn thấy mi mắt cô hơi trùng, gò má có vẻ trang điểm đậm hơn thường ngày, cô vừa chuẩn bị album thú ba, vừa tham gia các hoạt động thương nghiệp, chắc chắn là vất vả rồi.
Trương Khác vẫy tay gọi Tôn Tĩnh Hương và Hứa Duy tới:
- Các chị có vẻ có tâm đắc trong việc bóc lột sức lao động đấy nhỉ?
Tôn Tĩnh Hương liếc nhìn Đường Thanh một cái, quay sang nói mỉa Trương Khác:
- Tiểu Thanh xinh đẹp thế này, cậu còn có tâm tư thương hương tiếc ngọc với cô gái khác à?
Chưa đợi Trương Khác giải thích, quay sang nói với Hứa Duy:
- Tìm chị Tương, nói là ông chủ lớn thương hoa tiếc ngọc, miễn cho chuyện khổ sai của Đại Nhi, tiền vẫn phải trả không thiếu xu nào.
Trương Khác cười khổ, Quách Tùng Duyên đi tới nói:
- Tôi và ông Trần hi vọng giới thiệu vài người bạn với Khác thiếu gia.
Bữa tiệc hôm nay còn có đại biểu thương nhân người Hoa ĐNÁ tham dự, bọn họ đều biết cống hiến của Cẩm Hồ trong cuộc bạo loạn, Trương Khác không muốn bị chú ý, giữa bữa tiệc, tìm chỗ khác gặp người Quách Tùng Duyên giới thiệu.
Thôi Văn Diệp, Hà Chiếu Khuê, Mã Văn Cừ đều xuất thân gia tộc người Hoa có tiếng ở ĐNÁ
Thôi Văn Diệp là người Hoa ở Phillipin, nhưng vợ Hà Chiếu Hi là anh em họ nội với Hà Chiếu Khuê.
Hà gia ở Indo kinh doanh chủ yếu mảng địa ốc, khách sạn, siêu thị, trong lần bạo loạn này, có tám siêu thị cỡ lớn ở Jarkata bị thiêu hủy, do khách sạn thuộc loại cao cấp, có người ngoại quốc ở, nên tránh được kiếp nạn, người nhà Hà Chiếu Khuê kịp thời rời Indo, nhưng có hơn 60 công nhân người Hoa bị chết, tổn thất nặng nề.
Mã gia có tập đoàn hải vận Nam Dương đứng thứ hai khu vực eo biển Malacca, nghiệp vụ không chỉ giới hạn ở Indo, lần này tổn thất trực tiếp không nghiêm trọng lắm, nhưng ở Jarkata có hơn 10 thuyền viên mất tích, đại đa số là người Hoa thuê ở Phillipin, Malay.
- Khác thiếu gia có lẽ chưa biết, Cẩm Hồ thực ra luôn có nghiệp vụ qua lại với chúng tôi đấy.
Mã Văn Cừ nắm chặt tay Trương Khác nói:
Trương Khác ngẫm nghĩ, hỏi không chắc nói:
- Ý ông Mã nói tới bột giấy Tân Quang nhập khẩu từ Malaysia?
- Đúng thế, chính do thuyền của Nam Dương chúng tôi vận chuyện.
Nếu Mã Văn Cừ không nhắc tới thì Trương Khác không biết việc này.
- Khi Jarkata xảy ra bạo loạn, tôi và người nhà bị mấy chục bạo dân vây trong biệt thự ngoại ô, tuy có mấy vệ sĩ nhưng không được việc gì, thậm chí có hai vệ sĩ sợ hãi nhân lúc tối trời bỏ trốn.
Mã Văn Cừ nhớ lại tình hình ngay hôm đó, giọng vẫn chưa hết căm phẫn lẫn sợ hãi.:
- Đường tới sân bay bị cọn họ bày đủ mọi thứ chướng ngại vật, trong đêm 11, có tới hơn 100 người vây quanh nhà chúng tôi, bên cạnh có biệt thự người Hoa khác, cô con gái mười mấy tuổi cùng phụ nữ khác trong nhà bị bọn chúng kéo ra ngoài cưỡng bức tập thể, bọn chúng gào thét ném đá chửi bới còn xách đầu người đứng ngoài thị uy, chúng tôi tưởng chừng không qua nổi, tính cả tới chuyện tự sát đốt nhà để khỏi rơi vào tay bọn chúng ... May mà tới đêm khuya, dưới sức ép của dư luận quốc tế, cảnh sát Indo phải ra mặt dẹp loạn, chúng tôi mới chạy thoát ... Sau khi tới Singapore mới biết nhờ Cẩm Hồ nỗ lực truyền tin ra ngoài, mới được quốc tế chú ý.
Trương Khác không đành lòng nghe người đương sự hồi tưởng lại chuyện bạo loạn, mím chặt môi không nói gì, tình cảm không phải lúc nào cũng cần biểu lộ bằng lời.
Diệp Trăn Dân nhận thức rõ được sự bi thương cùng bất an đó có lợi cho thương vụ Cẩm Hồ quy tụ thêm nhiều lực lượng người Hoa ở ĐNÁ, đặc biệt những người bỏ chạy ở ĐNÁ, có được mấy nhà Trần, Hà, Mã tín nhiệm, thương vụ Cẩm Hồ sẽ có đủ vốn kinh doanh.
Cuộc hội diện này chắc chắn là rất thành công, ba người Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ, Hà Chiếu Khuê rất tích cực chủ động bắt quan hệ với Cẩm Hồ.
Tên nhóc Trương Khác này đúng là giỏi mượn thế.
Đêm khuya, tiễn chân mọi người, Trương Khác, Diệp Kiến Bân ai về phòng nấy, không thấy Đường Thanh đợi mình trong phòng, Trương Khác gọi điện hỏi mới biết cô cùng Thịnh Hạ, Giang Đại Nhi, Hứa Duy, Tôn Tĩnh Hương tụ tập trên quán bar tầng thượng uống rượu.
Trương Khác đi thang máy lên tầng thượng, Diệp Kiến Bân đi sau một chút.
Một đám cô gái xinh đẹp đủ phong thái ngồi ở quán bar hết sức bắt mắt, cho dù đây là quán bar cao cấp, nam nhân nhìn thấy mỹ nữ tới bắt chuyện tuyệt không phải số ít, huống hồ Giang Đại Nhi còn phủ ánh hào quang minh tinh.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân tới nơi, có một trung niên đứng bên bàn nói chuyện với các cô gái, thấy hai bọn họ đi tới, liền cầm lý rượu rời đi.
- Ông ta nói gì thế?
Trương Khác thấy người trung niên đó quen mắt, ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh hỏi:
- Ông ấy là Dương Thành Thủ là tổng giám đốc của quốc tế Anh Vương, nói muốn đưa chị Đại Nhi về công ty ông ta, còn bảo mình có tiềm chất minh tinh.
Đường Thanh thay bộ lễ phục gợi cảm bằng trang phục nữ sinh quần jean áo phông thanh thuần, tự do tự tại.
- Ồ, thảo nào mình thấy quen thế.
Trương Khác nhớ ra, quốc tế Anh Vương là công ty biểu diễn quy mô lớn nhất người Hoa thế giới, những vụ bê bối rợn người ở giới nghệ sĩ Hong Kong tám phần có liên quan tới công ty này:
- Ông ta đích thân tới mời, chứng tỏ tiềm lực biểu diễn của chị Đại Nhi đang dần được phát huy rồi.
- Chị Địch bản tiểu yêu tinh muốn ăn thịt bạn nhiều lắm, mình phải cẩn thận đề phòng, ánh mắt Trần Đình Thiện nhìn bạn rất bất thiện, có trách mình phá hỏng chuyện tốt không?
Trương Khác còn chưa biết tên cô gái đó, thì ra Đường Thanh đã gặp rồi, Đường Thanh có thể chấp nhận được Hứa Tư lại sinh địch ý với cô gái này, đúng là lạ, đáp:
- Mình chỉ hận vừa rồi chị Địch phá hỏng chuyện tốt của mình.
Đường Thanh nhoẻn miệng cười duyên, kiêu ngạo mà đắc ý.
Bữa tiệc thế này, Trương Khác cố gắng thu mình hết mức có thể, tuyệt đối không lên bục phát biểu, tuyệt đối không nói chuyện lâu với nhóm người bắt mắt Trần Văn Thông, chỉ hàn huyên qua loa, đa phần thời gian là ở cạnh bên Đường Thanh đứng ở trong một góc thưởng thức những món ăn ngon lành.
Tuy nói đứng cạnh Đường Thanh càng khiến người ta chú ý, thậm chí bị đố kỵ ghen ghét, nhưng không quá nổi bật, hôm nay mới rất nhiều doanh nhân có tiếng ở Hong Kong, mỹ nữ cũng nhiều như may, cũng không ít công tử thế gia, Trương Khác trà trộn trong đó người thường không nhận ra có gì khác lạ.
Địch Đan Thanh ở bên cạnh cười nói:
- Thiên hạ chắc là có rất nhiều bậc cha mẹ muốn băm nhỏ con gái mình ra bán cho cậu lắm nhỉ?
Cô vẫn ăn mặc kiểu công sở tiêu chuẩn, chiếc váy bó tôn lên đường cong chữ S hoàn mỹ, so với Đường Thanh dạ phục hoa lệ, càng phát tán vận vị khiến người ta điên đảo thần hồn, làm người ta tưởng tượng ra chuyện phong lưu trong văn phòng, đó gọi là đồng phục dụ hoặc.
- Ánh mắt người ta còn đảo sang bên này...
Đường Thanh ghé cái miệng nhỏ nhắn vào tai Trương Khác cười khúc khích nói:
Trương Khác chẳng dám quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ Trần Đình Thiện biết thân phận của mình nên mới hiếu kỳ một chút thôi, y chẳng tin Trần Văn Thông có tâm tư chơi trò thông hôn, nên chẳng để ý lời trêu ghẹo của hai cô gái.
Nhớ ra trên đường đi Diệp Kiến Bân có nói Giang Đại Nhi sẽ tham dự bữa tiệc, nhưng chưa thấy bóng dáng cô và Tôn Tĩnh Hương đâu, định hỏi thì thấy Giang Đại Nhi xuất hiện cửa phòng, mặc bô váy dài bên trên đính vảy bạc lấp lánh, mềm mại yểu điệu đi vào như mỹ nhân ngư, tức thì thu hút tất cả ánh mắt người trong bữa tiệc.
- Sao bây giờ Đại Nhi mới tới?
Trương Khác hỏi Đường Thanh:
- Chị ấy tham gia diễn xuất về, nghe nói trên bữa tiệc còn hát nữa.
Đường Thanh nói có vẻ hơi lo:
- Bạn thấy chị ấy vất vả quá không?
Cách đống đầu người lúc nhúc vây quanh Giang Đại Nhi, nhìn thấy mi mắt cô hơi trùng, gò má có vẻ trang điểm đậm hơn thường ngày, cô vừa chuẩn bị album thú ba, vừa tham gia các hoạt động thương nghiệp, chắc chắn là vất vả rồi.
Trương Khác vẫy tay gọi Tôn Tĩnh Hương và Hứa Duy tới:
- Các chị có vẻ có tâm đắc trong việc bóc lột sức lao động đấy nhỉ?
Tôn Tĩnh Hương liếc nhìn Đường Thanh một cái, quay sang nói mỉa Trương Khác:
- Tiểu Thanh xinh đẹp thế này, cậu còn có tâm tư thương hương tiếc ngọc với cô gái khác à?
Chưa đợi Trương Khác giải thích, quay sang nói với Hứa Duy:
- Tìm chị Tương, nói là ông chủ lớn thương hoa tiếc ngọc, miễn cho chuyện khổ sai của Đại Nhi, tiền vẫn phải trả không thiếu xu nào.
Trương Khác cười khổ, Quách Tùng Duyên đi tới nói:
- Tôi và ông Trần hi vọng giới thiệu vài người bạn với Khác thiếu gia.
Bữa tiệc hôm nay còn có đại biểu thương nhân người Hoa ĐNÁ tham dự, bọn họ đều biết cống hiến của Cẩm Hồ trong cuộc bạo loạn, Trương Khác không muốn bị chú ý, giữa bữa tiệc, tìm chỗ khác gặp người Quách Tùng Duyên giới thiệu.
Thôi Văn Diệp, Hà Chiếu Khuê, Mã Văn Cừ đều xuất thân gia tộc người Hoa có tiếng ở ĐNÁ
Thôi Văn Diệp là người Hoa ở Phillipin, nhưng vợ Hà Chiếu Hi là anh em họ nội với Hà Chiếu Khuê.
Hà gia ở Indo kinh doanh chủ yếu mảng địa ốc, khách sạn, siêu thị, trong lần bạo loạn này, có tám siêu thị cỡ lớn ở Jarkata bị thiêu hủy, do khách sạn thuộc loại cao cấp, có người ngoại quốc ở, nên tránh được kiếp nạn, người nhà Hà Chiếu Khuê kịp thời rời Indo, nhưng có hơn 60 công nhân người Hoa bị chết, tổn thất nặng nề.
Mã gia có tập đoàn hải vận Nam Dương đứng thứ hai khu vực eo biển Malacca, nghiệp vụ không chỉ giới hạn ở Indo, lần này tổn thất trực tiếp không nghiêm trọng lắm, nhưng ở Jarkata có hơn 10 thuyền viên mất tích, đại đa số là người Hoa thuê ở Phillipin, Malay.
- Khác thiếu gia có lẽ chưa biết, Cẩm Hồ thực ra luôn có nghiệp vụ qua lại với chúng tôi đấy.
Mã Văn Cừ nắm chặt tay Trương Khác nói:
Trương Khác ngẫm nghĩ, hỏi không chắc nói:
- Ý ông Mã nói tới bột giấy Tân Quang nhập khẩu từ Malaysia?
- Đúng thế, chính do thuyền của Nam Dương chúng tôi vận chuyện.
Nếu Mã Văn Cừ không nhắc tới thì Trương Khác không biết việc này.
- Khi Jarkata xảy ra bạo loạn, tôi và người nhà bị mấy chục bạo dân vây trong biệt thự ngoại ô, tuy có mấy vệ sĩ nhưng không được việc gì, thậm chí có hai vệ sĩ sợ hãi nhân lúc tối trời bỏ trốn.
Mã Văn Cừ nhớ lại tình hình ngay hôm đó, giọng vẫn chưa hết căm phẫn lẫn sợ hãi.:
- Đường tới sân bay bị cọn họ bày đủ mọi thứ chướng ngại vật, trong đêm 11, có tới hơn 100 người vây quanh nhà chúng tôi, bên cạnh có biệt thự người Hoa khác, cô con gái mười mấy tuổi cùng phụ nữ khác trong nhà bị bọn chúng kéo ra ngoài cưỡng bức tập thể, bọn chúng gào thét ném đá chửi bới còn xách đầu người đứng ngoài thị uy, chúng tôi tưởng chừng không qua nổi, tính cả tới chuyện tự sát đốt nhà để khỏi rơi vào tay bọn chúng ... May mà tới đêm khuya, dưới sức ép của dư luận quốc tế, cảnh sát Indo phải ra mặt dẹp loạn, chúng tôi mới chạy thoát ... Sau khi tới Singapore mới biết nhờ Cẩm Hồ nỗ lực truyền tin ra ngoài, mới được quốc tế chú ý.
Trương Khác không đành lòng nghe người đương sự hồi tưởng lại chuyện bạo loạn, mím chặt môi không nói gì, tình cảm không phải lúc nào cũng cần biểu lộ bằng lời.
Diệp Trăn Dân nhận thức rõ được sự bi thương cùng bất an đó có lợi cho thương vụ Cẩm Hồ quy tụ thêm nhiều lực lượng người Hoa ở ĐNÁ, đặc biệt những người bỏ chạy ở ĐNÁ, có được mấy nhà Trần, Hà, Mã tín nhiệm, thương vụ Cẩm Hồ sẽ có đủ vốn kinh doanh.
Cuộc hội diện này chắc chắn là rất thành công, ba người Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ, Hà Chiếu Khuê rất tích cực chủ động bắt quan hệ với Cẩm Hồ.
Tên nhóc Trương Khác này đúng là giỏi mượn thế.
Đêm khuya, tiễn chân mọi người, Trương Khác, Diệp Kiến Bân ai về phòng nấy, không thấy Đường Thanh đợi mình trong phòng, Trương Khác gọi điện hỏi mới biết cô cùng Thịnh Hạ, Giang Đại Nhi, Hứa Duy, Tôn Tĩnh Hương tụ tập trên quán bar tầng thượng uống rượu.
Trương Khác đi thang máy lên tầng thượng, Diệp Kiến Bân đi sau một chút.
Một đám cô gái xinh đẹp đủ phong thái ngồi ở quán bar hết sức bắt mắt, cho dù đây là quán bar cao cấp, nam nhân nhìn thấy mỹ nữ tới bắt chuyện tuyệt không phải số ít, huống hồ Giang Đại Nhi còn phủ ánh hào quang minh tinh.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân tới nơi, có một trung niên đứng bên bàn nói chuyện với các cô gái, thấy hai bọn họ đi tới, liền cầm lý rượu rời đi.
- Ông ta nói gì thế?
Trương Khác thấy người trung niên đó quen mắt, ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh hỏi:
- Ông ấy là Dương Thành Thủ là tổng giám đốc của quốc tế Anh Vương, nói muốn đưa chị Đại Nhi về công ty ông ta, còn bảo mình có tiềm chất minh tinh.
Đường Thanh thay bộ lễ phục gợi cảm bằng trang phục nữ sinh quần jean áo phông thanh thuần, tự do tự tại.
- Ồ, thảo nào mình thấy quen thế.
Trương Khác nhớ ra, quốc tế Anh Vương là công ty biểu diễn quy mô lớn nhất người Hoa thế giới, những vụ bê bối rợn người ở giới nghệ sĩ Hong Kong tám phần có liên quan tới công ty này:
- Ông ta đích thân tới mời, chứng tỏ tiềm lực biểu diễn của chị Đại Nhi đang dần được phát huy rồi.
/1170
|