Triệu Hữu Luân cau mày, hắn cũng rất rõ ràng công tác phòng lụt qua loa không được. hắn nghiêng đầu phân phó thư ký:
- Anh lập tức liên hệ ban chỉ huy phòng lụt thành phố, buổi chiều tôi muốn họ ở chỗ này báo cáo với tôi về công tác phòng lụt. . . Người phụ trách công tác phòng lụt của giấy Thần Hi, anh đơn độc liên hệ một chút. Mặt khác, anh liên hệ một chút với Học viện Thuỷ Lợi, xem có thể mời được hai chuyên gia có kinh nghiệm hỗ trợ công tác phòng lụt trong thành phố một chút được không? Trong thành phố phái xe đi đón...
Lúc này hắn mới nghiêm mặt nói với Hình Kiến Quốc:
- Xưởng trưởng Hình, có thể vạch ra chỗ thiếu sót trong công tác của tôi, tôi đặc biệt cảm tạ. Buổi chiều tôi có thể mời xưởng trưởng Hình ở lại làm tham mưu cho tôi được không?
--------------------
Hậu Tín Đạt, phó tổng giám đốc giấy Thần Hi nhận được thông tri bảo hắn tới khách sạn Thấm Viên tham gia hội nghị công tác phòng lụt, trong lòng hắn rất không tình nguyện.
Thần Hi là xí nghiệp thuộc tỉnh cấp Phó sở, bình thường không liên quan gì tới trong thành phố Kim Sơn, tuy nhiên công tác phòng lụt ven bờ của sông Ẩm Mã lại thuộc về TP. Kim Sơn thống nhất điều hành.
Mưa xối xả, ban ngày mà như trời đã vào đêm. Hậu Tín Đạt cũng không biết hội nghị công tác phòng lụt lần này do Triệu Hữu Luân đích thân chủ trì, toàn bộ người đứng đầu của các bộ môn tương quan đều được gọi qua. Hắn nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh xe, ở trong xe mắng chửi:
- Mẹ thằng nào ăn no rảnh rỗi quá. Qua bốn năm ngày nữa thì ra mai rồi, thời tiết chó chết này còn bắt người khác đi họp?
Xưởng giấy gây ra phong ba lớn như vậy, không biết trong tỉnh sẽ giải quyết ra sao, hắn cùng người khác rất có ăn ý mà dùng tư thái phóng túng đối với công nhân viên. Ngoại trừ cán bộ trung tầng, phó tổng giám đốc trở lên, mọi người đều mượn cớ ra ngoài. Buổi trưa hắn vừa mới chạy về thành phố hẹn người ta chơi mạt trượt, lại vội vàng trong cơn mưa lớn thế này đến đông ngoại thành tham gia hội nghị phòng lụt, tự nhiên một bụng oán hận.
Xe đậu ở bãi đỗ xe trước Thấm Viên, từ bãi đỗ xe đến cửa phòng còn có một đoạn đường ngắn. Hậu Tín Đạt cùng tài xế cũng không mang dù, phải chạy ào vào đại sảnh, áo sơmi trên người bị ướt sượt.
Hậu Tín Đạt cười với người quen rồi ngồi vào bàn. Chợt thấy Hình Kiến Quốc đứng ở trong phòng hội nghị, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, mày cau lại, cảnh giác nhìn Hình Kiến Quốc chằm chằm:
- Sao ông lại ở đây?
- Buổi trưa thị trưởng Triệu dùng cơm tại khách sạn Thấm Viên, có một số tình huống, vừa lúc tôi có thể phản ánh với thị trưởng Triệu một chút. - Hình Kiến Quốc lại không hề sợ ánh mắt âm trầm của Hậu Tín Đạt.
- Cũng vì ông nói lung tung, làm chúng tôi phải đội mưa chạy tới đây. Ông ăn no rảnh rỗi quá hả!
Hậu Tín Đạt lạnh giọng quở mắng. Khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm Hình Kiến Quốc:
- Tôi cảnh cáo ông, ông ăn no rảnh rỗi đừng có mà nói bậy. Nói sai nói cái gì, ông phải chịu trách nhiệm!
- Tôi cũng đội mưa chạy qua đây. Anh có ý kiến gì?
Lương Vĩ Pháp đi ra phòng hội nghị, vừa lúc nghe được Hậu Tín Đạt nói lời không hay với Hình Kiến Quốc, hắn chỉ vào mặt Hậu Tín Đạt, hếch cằm ra bên ngoài, không chút khách khí dạy bảo:
- Anh ra bên ngoài đứng đi, thông tri Tống Cảnh Bình qua tới tham gia hội nghị, công tác phòng lụt của xưởng giấy, Tống Cảnh Bình là xưởng trưởng, phải gánh vác tổng trách nhiệm!
Hậu Tín Đạt chỉ coi như Triệu Hữu Luân đứng ra chủ trì hội nghị, đâu nghĩ tới phó bí thư trưởng Tỉnh ủy Lương Vĩ Pháp đột nhiên đứng ở phía sau? Ba hồn sợ hãi rớt mất hai hồn, sắc mặt tái mét.
Thấy Lương Vĩ Pháp chỉ tay vào mặt mình, nhịn không được người run lên, không dám phản bác một câu, chỉ phải xám xịt đi ra ngoài phòng hội nghị, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tống Cảnh Bình báo hắn tới tham gia hội nghị. Gọi điện thoại rồi, hắn cũng không dám đi.
Lương Vĩ Pháp phát tác xong, phòng hội nghị nhất thời rơi vào an tĩnh. Không ai dám hé răng gì nữa.
Lúc này Lương Vĩ Pháp mới nghiêng đầu nói với Triệu Hữu Luân bên cạnh:
- Công tác phòng lụt của hồ Kim Sơn, sông Ẩm Mã vẫn lấy trong thành phố là chủ. Tôi cùng với người phụ trách bộ môn phòng lụt tỉnh chạy tới dự thính...
Tổ đàm phán giấy Thần Hi bị hơn nghìn công nhân viên vây đánh, dẫn đến ba nhân viên Cẩm Hồ bị thương nặng, Tỉnh ủy lại dự định ba phải. Đàm phán tịnh cấu Thần Hi tự nhiên phải dừng lại, không thể tiếp tục.
Dưới loại tình hình này, Lương Vĩ Pháp đương nhiên không có lý do gì gặp mặt Trương Khác.
Hắn nhận được điện thoại của Triệu Hữu Luân, đến Thấm Viên là dự họp hội nghị công tác phòng lụt khẩn cấp.
Kim Sơn có hồ Kim Sơn phương viên 600 dặm phía nam thành phố, điều tiết mực nước trong vùng. Mà địa thế lại tự nhiên nghiêng về TP.Kiến Nghiệp phương bắc. 30 năm nay không có trận lũ nào quá nghiêm trọng.
Đối với công tác phòng lụt cũng chưa nói tới hết sức coi trọng. Rất nhiều địa phương quốc nội trước năm 98 đối với công tác phòng lụt, phòng thiên tai cũng không rất coi trọng. Cũng không có thực hiện chế độ người đứng đầu phụ trách.
Công tác phòng lụt của TP. Kim Sơn vẫn do thị trưởng Triệu Hữu Luân đảm đương tổng chỉ huy. Tuy nhiên công tác phòng lụt của TP. Kim Sơn lại là một bộ phận của công tác phòng lụt tỉnh. Lương Vĩ Pháp dự thính hội nghị nhưng lại có một lý do thỏa đáng.
Lương Vĩ Pháp chạy tới khách sạn Thấm Viên, mới biết ngoại trừ tình hình lũ, buổi trưa Trương Khác lại cùng Triệu Hữu Luân đề cập tới việc chiêu thương dẫn tư. Việc tham gia chiêu thương dẫn tư đặc biệt lần này, công tác chuẩn bị của giai đoạn trước cũng có thể đồng thời khai triển, nhưng không thể làm lỡ công tác phòng lụt.
Biết tin tức này, Lương Vĩ Pháp cũng không cần phải gặp Trương Khác gấp, trước tiên tham gia hội nghị công tác phòng lụt lại nói, công tác phòng lụt quả thật phải coi trọng.
Hình Văn Lệ đứng ở ngoài cửa phòng họp, thấy được trong phòng hội nghi im ắng không tiếng động, thấy Hậu Tín Đạt như chó nhà có tang lo lắng đứng ở ngoài cửa, mắt hướng vào trong phòng hội nghị. Cô thè lưỡi, quay đầu lại đi về chỗ khác.
Gió thổi mưa bay vào trong hành lang, Hình Văn Lệ nhảy tới phía sau hành lang cản gió, thiếu chút nữa va phải Địch Đan Thanh từ nguyệt môn đi tới.
- A...
- Gì mà chạy tới chạy lui. Hội nghị bắt đầu chưa? - Địch Đan Thanh hỏi.
- Tỉnh trưởng Lương, thị trưởng Triệu Triệu mới vào, vừa mới ngồi xuống. . . Chị Địch muốn qua đó hả?
- Tôi tới xem hội nghị bắt đầu chưa, họ vào phòng họp hết rồi hả. Vậy thôi.
Địch Đan Thanh dắt tay Hình Văn Lệ trở lại, nhớ tới một việc liền hỏi cô:
- Xưởng trưởng Hình vì sao gọi cô là Bánh Trôi?
Hình Văn Lệ đỏ mặt:
- Khi em mới sinh ra, có người nói em vừa trắng vừa tròn, nên ông cứ gọi em là Bánh Trôi suốt.
- Thì ra là nguyên nhân này?
Địch Đan Thanh nghi hoặc nhìn Hình Văn Lệ:
- Vậy cô đỏ mặt cái gì, khẳng định còn có thuyết pháp khác.
Hình Văn Lệ càng đỏ mặt hơn, ánh mắt e lệ rơi vào bộ ngực cao vót:
- Không biết sao biệt danh này lại truyền vào trong xưởng, tiểu thanh niên trong xưởng khi gọi tên này, ánh mắt toàn chui vào chỗ đó của người ta.
- Co giãn trắng trẻo to bự, thiên hạ nào có cái bánh trôi như vậy?
Địch Đan Thanh cười rộ lên, thiếu nữ xinh đẹp hoài xuân luôn trêu chọc ánh mắt chú ý của người khác.
Hình Văn Lệ liếc nhìn ngực Địch Đan Thanh. Trước đó cô cho rằng tiểu thanh niên trong xưởng gọi như thế, mặc dù e lệ, nhưng cũng không đặc biệt tức giận, còn âm thầm có chút đắc chí. Thiếu nữ hoài xuân nào không muốn người khác khen mình ngực bự, body đẹp chứ?
Nhưng khi Hình Văn Lệ thấy body quyến rũ cùng dung nhan xinh đẹp của Địch Đan Thanh, Hình Văn Lệ triệt để không tự tin nổi nữa. Buổi sáng chút tình cảm bí ẩn đối với Trương Khác mới nhen nhóm, ngay dưới tâm tình không tự tin, tự ti mặc cảm này đã tiêu tan thành mây khói.
Ánh mắt Địch Đan Thanh có thể nhìn thấu lòng người, Hình Văn Lệ có tâm tư gì, ít nhiều cô cũng có thể nhìn ra một chút. Nghĩ thầm thiếu nữ hoài xuân đã đặt tình ý trên người Trương Khác khốn khiếp kia rồi. So với một giấc mộng xuân không thực tế, nên sớm tiêu tan thành mây khói mới tốt hơn.
Đi tới viện tử Trương Khác ở, Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá đang ngồi xếp bằng trên giường trúc cạnh cửa sổ chơi cờ, có mưa hắt vào mà họ cũng không để ý.
- Hội nghị phía trước bắt đầu rồi.
Địch Đan Thanh đi vào hỏi:
- Buổi chiều cậu không gặp Lương Vĩ Pháp hả?
- Ông ta tới tham gia hội nghị công tác phòng lụt, có quan hệ gì với chúng ta?
Trương Khác vẫn lo chơi cờ, cũng không quay đầu lại nhìn Địch Đan Thanh.
Bởi Lương Vĩ Pháp cũng đã dự họp hội nghị công tác phòng lụt vào buổi chiều, Chu Cẩn Du biết tin tức cũng chạy qua đây. Mặc dù vết rách giữa đôi bên đã như chiều rộng của lòng sông Ẩm Mã, nhưng loại hội nghị này Chu Cẩn Du không thể tránh được. Bằng không thì xảy ra vấn đề, trách nhiệm gì cũng sẽ đổ lên đầu bà.
Chu Cẩn Du đội mưa chạy tới Thấm Viên, tài xế, thư ký đều giành xuống xe trước bà, bung dù giúp bà ta che mưa. Chu Cẩn Du nhìn cửa phòng, mặc dù có gọi điện thoại thông tri, nhưng ngoại trừ thư ký của Triệu Hữu Luân, không có người khác chạy ra nghênh đón mình. Chu Cẩn Du kìm lòng không đậu sẽ nghĩ tiểu tử kia có thể ở chỗ này không?
Chu Cẩn Du không biết lúc này Trương Khác đang ở trong Thấm Viên, cũng không biết Trương Khác đã đến Kim Sơn rồi, càng không biết Thế Kỷ Cẩm Hồ đã đổ tiền khống chế khách sạn Thấm Viên. Nhưng bà biết Trương Khác lần trước đến Kim Sơn gặp Lương Vĩ Pháp, Triệu Hữu Luân thì chọn ở Thấm Viên.
- Hội nghị công tác phòng lụt còn đang tiếp tục ở bên trong. . .
Thư ký của Triệu Hữu Luân chỉ dẫn Chu Cẩn Du đi vào.
Thấy được Chu Cẩn Du xuất hiện tại cửa phòng hội nghị, Triệu Hữu Luân mới đứng lên nói:
- Bí thư Chu đích thân chạy tới dự họp hội nghị, năm nay Thành ủy đã đặc biệt coi trọng đối với công tác phòng lụt. Nếu bí thư Chu tới rồi, vậy hội nghị trong phòng sẽ tiến hành đến đây thôi. Tiếp theo chúng ta đến hiện trường, đi lên đê để tận mắt nhìn xem. . .
Hắn lại đi tới nói với Chu Cẩn Du:
- Tình huống của hội nghị, vào trong xe tôi sẽ báo cáo với chị.
Chu Cẩn Du tức giận đến bốc khói, vội vàng chạy tới đây, không ngờ cơ hội nói cổ vũ sĩ khí cũng không có, liền bị Triệu Hữu Luân kéo ra ngoài trời mưa to đến trời đất u ám. Lương Vĩ Pháp ở đây, bà cũng không thể giở tính bí thư Thành ủy, chỉ phải vừa đi vừa hỏi công tác an toàn có suy nghĩ chu toàn hay chưa. Bày ra tư thế của bí thư Thành ủy một chút.
Trong cơn mưa lớn thế này lên đê, gió lại lớn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ai bị trượt ngã xuống sông, khi cứu hộ cũng khó khăn. Trước đó Triệu Hữu Luân có liên hệ với trú quân, Quân phân khu sẽ phái người lên đê hội hợp với họ.
Hậu Tín Đạt đứng ở cửa, không biết có nên đi theo ra hiện trường hay không. Tống Cảnh Bình chạy tới cũng bị Lương Vĩ Pháp dạy bảo cho một trận -- ai có thể khẳng định Lương Vĩ Pháp không phải giận chó đánh mèo với họ sau vụ công nhân viên vây đánh tổ đám phàn, dẫn đến đàm phán ngoài ý muốn gián đoạn -- Tống Cảnh Bình cũng không có cách nào khác mở miệng nói giúp hắn. Khi phân phát đồ che mưa, Hậu Tín Đạt bị cho qua, xe cùng tài xế của hắn cũng tạm thời bị điều đi, hắn bị bỏ rơi trong đại sảnh không ai để ý tới.
Hậu Tín Đạt đứng ở trong phòng hội nghị không ai để ý tới, hắn nhớ tới trước hội nghị thấy bóng hình mặc váy đỏ của Hình Văn Lệ. trong lòng hắn tà ác thầm nghĩ: Hình Kiến Quốc ơi Hình Kiến Quốc, ngày hôm nay ông làm tôi mắt mặt. Tôi muốn đem cháu gái của ông lên giường đùa bỡn một phen, cho Hình gia ông mất mặt. Nhớ tới biệt danh của Hình Văn Lệ, nghĩ tới đôi thỏ trắng bên trong lớp váy đỏ, hai cái bánh trôi, trong lòng hắn nóng lên, biết tiểu nha đầu này cũng như những cô gái tầm thường, có chút tâm hư vinh, lại hơi ngay thơ, lại có chút nhát gan, dày công chút cũng có thể ôm vào lòng.
Cho dù dùng chút sức mạnh, chắc hẳn con bé này cũng không dám phản kháng, cùng lắm thì hứa hẹn cho chút lợi ích.
Chẳng qua hắn sợ Hình Kiến Quốc, trước đó có tâm tư vẫn chịu đựng không có hạ thủ. Nghĩ tới hôm nay bị nhục nhã như vậy, hắn đâu còn cố kỵ nhiều nữa. Hậu Tín Đạt đi thuê một gian phòng, muốn gọi Hình Văn Lệ vào phòng để nói chuyện công tác.
Nghĩ Hình Văn Lệ rời khỏi phòng hội nghị từ cửa hông, hắn liền từ cửa hông phòng họp đi ra ngoài bắt đầu tìm người.
- Chó trông cửa đã đi rồi, để lại con thỏ trắng khao chú sói...
Hậu Tín Đạt đắc ý huýt sáo, nghĩ có thể hạ thủ với Bánh Trôi, tâm tình xui xẻo vừa rồi đã tan biến không còn. Chỉ là hắn tìm nửa ngày nhưng không tìm được người, thấy góc phía đông có một viện tử. Hắn vừa thò đầu vào, thấy có hai thanh niên mặc áo sơmi tay ngắn màu xanh nhạt, thân cao thể tráng từ sau cửa viện đi tới, ngăn cản tầm mắt của hắn:
- Anh tới đây làm gì?
Họ đẩy vai của hắn đi ra ngoài.
Hậu Tín Đạt nhướng mày. Thấy hai thanh niên sắc mặt dữ dằn, như xã hội đen, hắn không dám hé răng, quay đầu trở lại. Tìm một vòng, không tìm thấy Hình Văn Lệ. Hắn thầm khó hiểu, cũng không nghĩ đến cô đã đi ra ngoài cùng nhóm Hình Kiến Quốc.
Nhớ tới cô có một cái máy nhắn tin, hắn trở lại phòng gọi điện đến tổng đài, sau một lúc lâu, Hình Văn Lệ gọi điện thoại trở lại.
Hậu Tín Đạt tại xưởng giấy tác uy tác phúc mấy năm nay, còn chưa sợ thư ký của xưởng trưởng Xưởng Chế tương có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Hắn bảo Hình Văn Lệ vào phòng mình, còn hắn đi vào phòng tắm. . .
Hậu Tín Đạt cởi trần, dưới cột khăn tắm. Hắn thấy Hình Văn Lệ sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn về nơi khác, chút sợ hãi lại không dám mở miệng yêu cầu rời khỏi.
- Tiểu Hình này, chú và gia gia trên công việc có chút mâu thuẫn, thường lớn tiếng cãi nhau. Trong lòng chú vẫn rất tôn trọng lão Hình...cháu vào phòng xưởng trưởng công tác, là chú đã nói qua một tiếng, bằng không thì cháu nghĩ lại xem, nhiều nữ hài tử muốn vào như vậy, đâu đến phiên cháu làm thư ký cho phòng xưởng trưởng chứ? Chú gọi cháu qua đây, chỉ muốn nghe trên công việc cháu có chỗ nào khó khăn. Có khó khăn cháu nhất định phải nói cho chú biết. Chú là người đề cử cháu làm thư ký, cháu không vui về công việc, trong lòng chú cũng không dễ chịu gì. . . Ngoại trừ khó khăn trên công việc, cuộc sống có gì khó khăn, cháu cũng có thể nói với chú mà...Cháu đừng có quá câu thúc, chú là người rất dễ dãi. Cháu xem chú đấy, buổi sáng bị lão Hình ở trên đê làm toát mồ hôi, sợ cháu là con gái không chịu nổi, chú đã tắm trước rồi. Cháu có cần đi tắm luôn không? đừng quá câu thúc, ngồi đây với chú nào...
Hậu Tín Đạt vỗ vỗ mép giường bên cạnh:
- Ngồi gần một chút, nói chuyện tùy ý đi. Cháu có khó khăn gì trên cuộc sống cứ nói với chú.
- Anh lập tức liên hệ ban chỉ huy phòng lụt thành phố, buổi chiều tôi muốn họ ở chỗ này báo cáo với tôi về công tác phòng lụt. . . Người phụ trách công tác phòng lụt của giấy Thần Hi, anh đơn độc liên hệ một chút. Mặt khác, anh liên hệ một chút với Học viện Thuỷ Lợi, xem có thể mời được hai chuyên gia có kinh nghiệm hỗ trợ công tác phòng lụt trong thành phố một chút được không? Trong thành phố phái xe đi đón...
Lúc này hắn mới nghiêm mặt nói với Hình Kiến Quốc:
- Xưởng trưởng Hình, có thể vạch ra chỗ thiếu sót trong công tác của tôi, tôi đặc biệt cảm tạ. Buổi chiều tôi có thể mời xưởng trưởng Hình ở lại làm tham mưu cho tôi được không?
--------------------
Hậu Tín Đạt, phó tổng giám đốc giấy Thần Hi nhận được thông tri bảo hắn tới khách sạn Thấm Viên tham gia hội nghị công tác phòng lụt, trong lòng hắn rất không tình nguyện.
Thần Hi là xí nghiệp thuộc tỉnh cấp Phó sở, bình thường không liên quan gì tới trong thành phố Kim Sơn, tuy nhiên công tác phòng lụt ven bờ của sông Ẩm Mã lại thuộc về TP. Kim Sơn thống nhất điều hành.
Mưa xối xả, ban ngày mà như trời đã vào đêm. Hậu Tín Đạt cũng không biết hội nghị công tác phòng lụt lần này do Triệu Hữu Luân đích thân chủ trì, toàn bộ người đứng đầu của các bộ môn tương quan đều được gọi qua. Hắn nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh xe, ở trong xe mắng chửi:
- Mẹ thằng nào ăn no rảnh rỗi quá. Qua bốn năm ngày nữa thì ra mai rồi, thời tiết chó chết này còn bắt người khác đi họp?
Xưởng giấy gây ra phong ba lớn như vậy, không biết trong tỉnh sẽ giải quyết ra sao, hắn cùng người khác rất có ăn ý mà dùng tư thái phóng túng đối với công nhân viên. Ngoại trừ cán bộ trung tầng, phó tổng giám đốc trở lên, mọi người đều mượn cớ ra ngoài. Buổi trưa hắn vừa mới chạy về thành phố hẹn người ta chơi mạt trượt, lại vội vàng trong cơn mưa lớn thế này đến đông ngoại thành tham gia hội nghị phòng lụt, tự nhiên một bụng oán hận.
Xe đậu ở bãi đỗ xe trước Thấm Viên, từ bãi đỗ xe đến cửa phòng còn có một đoạn đường ngắn. Hậu Tín Đạt cùng tài xế cũng không mang dù, phải chạy ào vào đại sảnh, áo sơmi trên người bị ướt sượt.
Hậu Tín Đạt cười với người quen rồi ngồi vào bàn. Chợt thấy Hình Kiến Quốc đứng ở trong phòng hội nghị, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, mày cau lại, cảnh giác nhìn Hình Kiến Quốc chằm chằm:
- Sao ông lại ở đây?
- Buổi trưa thị trưởng Triệu dùng cơm tại khách sạn Thấm Viên, có một số tình huống, vừa lúc tôi có thể phản ánh với thị trưởng Triệu một chút. - Hình Kiến Quốc lại không hề sợ ánh mắt âm trầm của Hậu Tín Đạt.
- Cũng vì ông nói lung tung, làm chúng tôi phải đội mưa chạy tới đây. Ông ăn no rảnh rỗi quá hả!
Hậu Tín Đạt lạnh giọng quở mắng. Khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm Hình Kiến Quốc:
- Tôi cảnh cáo ông, ông ăn no rảnh rỗi đừng có mà nói bậy. Nói sai nói cái gì, ông phải chịu trách nhiệm!
- Tôi cũng đội mưa chạy qua đây. Anh có ý kiến gì?
Lương Vĩ Pháp đi ra phòng hội nghị, vừa lúc nghe được Hậu Tín Đạt nói lời không hay với Hình Kiến Quốc, hắn chỉ vào mặt Hậu Tín Đạt, hếch cằm ra bên ngoài, không chút khách khí dạy bảo:
- Anh ra bên ngoài đứng đi, thông tri Tống Cảnh Bình qua tới tham gia hội nghị, công tác phòng lụt của xưởng giấy, Tống Cảnh Bình là xưởng trưởng, phải gánh vác tổng trách nhiệm!
Hậu Tín Đạt chỉ coi như Triệu Hữu Luân đứng ra chủ trì hội nghị, đâu nghĩ tới phó bí thư trưởng Tỉnh ủy Lương Vĩ Pháp đột nhiên đứng ở phía sau? Ba hồn sợ hãi rớt mất hai hồn, sắc mặt tái mét.
Thấy Lương Vĩ Pháp chỉ tay vào mặt mình, nhịn không được người run lên, không dám phản bác một câu, chỉ phải xám xịt đi ra ngoài phòng hội nghị, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tống Cảnh Bình báo hắn tới tham gia hội nghị. Gọi điện thoại rồi, hắn cũng không dám đi.
Lương Vĩ Pháp phát tác xong, phòng hội nghị nhất thời rơi vào an tĩnh. Không ai dám hé răng gì nữa.
Lúc này Lương Vĩ Pháp mới nghiêng đầu nói với Triệu Hữu Luân bên cạnh:
- Công tác phòng lụt của hồ Kim Sơn, sông Ẩm Mã vẫn lấy trong thành phố là chủ. Tôi cùng với người phụ trách bộ môn phòng lụt tỉnh chạy tới dự thính...
Tổ đàm phán giấy Thần Hi bị hơn nghìn công nhân viên vây đánh, dẫn đến ba nhân viên Cẩm Hồ bị thương nặng, Tỉnh ủy lại dự định ba phải. Đàm phán tịnh cấu Thần Hi tự nhiên phải dừng lại, không thể tiếp tục.
Dưới loại tình hình này, Lương Vĩ Pháp đương nhiên không có lý do gì gặp mặt Trương Khác.
Hắn nhận được điện thoại của Triệu Hữu Luân, đến Thấm Viên là dự họp hội nghị công tác phòng lụt khẩn cấp.
Kim Sơn có hồ Kim Sơn phương viên 600 dặm phía nam thành phố, điều tiết mực nước trong vùng. Mà địa thế lại tự nhiên nghiêng về TP.Kiến Nghiệp phương bắc. 30 năm nay không có trận lũ nào quá nghiêm trọng.
Đối với công tác phòng lụt cũng chưa nói tới hết sức coi trọng. Rất nhiều địa phương quốc nội trước năm 98 đối với công tác phòng lụt, phòng thiên tai cũng không rất coi trọng. Cũng không có thực hiện chế độ người đứng đầu phụ trách.
Công tác phòng lụt của TP. Kim Sơn vẫn do thị trưởng Triệu Hữu Luân đảm đương tổng chỉ huy. Tuy nhiên công tác phòng lụt của TP. Kim Sơn lại là một bộ phận của công tác phòng lụt tỉnh. Lương Vĩ Pháp dự thính hội nghị nhưng lại có một lý do thỏa đáng.
Lương Vĩ Pháp chạy tới khách sạn Thấm Viên, mới biết ngoại trừ tình hình lũ, buổi trưa Trương Khác lại cùng Triệu Hữu Luân đề cập tới việc chiêu thương dẫn tư. Việc tham gia chiêu thương dẫn tư đặc biệt lần này, công tác chuẩn bị của giai đoạn trước cũng có thể đồng thời khai triển, nhưng không thể làm lỡ công tác phòng lụt.
Biết tin tức này, Lương Vĩ Pháp cũng không cần phải gặp Trương Khác gấp, trước tiên tham gia hội nghị công tác phòng lụt lại nói, công tác phòng lụt quả thật phải coi trọng.
Hình Văn Lệ đứng ở ngoài cửa phòng họp, thấy được trong phòng hội nghi im ắng không tiếng động, thấy Hậu Tín Đạt như chó nhà có tang lo lắng đứng ở ngoài cửa, mắt hướng vào trong phòng hội nghị. Cô thè lưỡi, quay đầu lại đi về chỗ khác.
Gió thổi mưa bay vào trong hành lang, Hình Văn Lệ nhảy tới phía sau hành lang cản gió, thiếu chút nữa va phải Địch Đan Thanh từ nguyệt môn đi tới.
- A...
- Gì mà chạy tới chạy lui. Hội nghị bắt đầu chưa? - Địch Đan Thanh hỏi.
- Tỉnh trưởng Lương, thị trưởng Triệu Triệu mới vào, vừa mới ngồi xuống. . . Chị Địch muốn qua đó hả?
- Tôi tới xem hội nghị bắt đầu chưa, họ vào phòng họp hết rồi hả. Vậy thôi.
Địch Đan Thanh dắt tay Hình Văn Lệ trở lại, nhớ tới một việc liền hỏi cô:
- Xưởng trưởng Hình vì sao gọi cô là Bánh Trôi?
Hình Văn Lệ đỏ mặt:
- Khi em mới sinh ra, có người nói em vừa trắng vừa tròn, nên ông cứ gọi em là Bánh Trôi suốt.
- Thì ra là nguyên nhân này?
Địch Đan Thanh nghi hoặc nhìn Hình Văn Lệ:
- Vậy cô đỏ mặt cái gì, khẳng định còn có thuyết pháp khác.
Hình Văn Lệ càng đỏ mặt hơn, ánh mắt e lệ rơi vào bộ ngực cao vót:
- Không biết sao biệt danh này lại truyền vào trong xưởng, tiểu thanh niên trong xưởng khi gọi tên này, ánh mắt toàn chui vào chỗ đó của người ta.
- Co giãn trắng trẻo to bự, thiên hạ nào có cái bánh trôi như vậy?
Địch Đan Thanh cười rộ lên, thiếu nữ xinh đẹp hoài xuân luôn trêu chọc ánh mắt chú ý của người khác.
Hình Văn Lệ liếc nhìn ngực Địch Đan Thanh. Trước đó cô cho rằng tiểu thanh niên trong xưởng gọi như thế, mặc dù e lệ, nhưng cũng không đặc biệt tức giận, còn âm thầm có chút đắc chí. Thiếu nữ hoài xuân nào không muốn người khác khen mình ngực bự, body đẹp chứ?
Nhưng khi Hình Văn Lệ thấy body quyến rũ cùng dung nhan xinh đẹp của Địch Đan Thanh, Hình Văn Lệ triệt để không tự tin nổi nữa. Buổi sáng chút tình cảm bí ẩn đối với Trương Khác mới nhen nhóm, ngay dưới tâm tình không tự tin, tự ti mặc cảm này đã tiêu tan thành mây khói.
Ánh mắt Địch Đan Thanh có thể nhìn thấu lòng người, Hình Văn Lệ có tâm tư gì, ít nhiều cô cũng có thể nhìn ra một chút. Nghĩ thầm thiếu nữ hoài xuân đã đặt tình ý trên người Trương Khác khốn khiếp kia rồi. So với một giấc mộng xuân không thực tế, nên sớm tiêu tan thành mây khói mới tốt hơn.
Đi tới viện tử Trương Khác ở, Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá đang ngồi xếp bằng trên giường trúc cạnh cửa sổ chơi cờ, có mưa hắt vào mà họ cũng không để ý.
- Hội nghị phía trước bắt đầu rồi.
Địch Đan Thanh đi vào hỏi:
- Buổi chiều cậu không gặp Lương Vĩ Pháp hả?
- Ông ta tới tham gia hội nghị công tác phòng lụt, có quan hệ gì với chúng ta?
Trương Khác vẫn lo chơi cờ, cũng không quay đầu lại nhìn Địch Đan Thanh.
Bởi Lương Vĩ Pháp cũng đã dự họp hội nghị công tác phòng lụt vào buổi chiều, Chu Cẩn Du biết tin tức cũng chạy qua đây. Mặc dù vết rách giữa đôi bên đã như chiều rộng của lòng sông Ẩm Mã, nhưng loại hội nghị này Chu Cẩn Du không thể tránh được. Bằng không thì xảy ra vấn đề, trách nhiệm gì cũng sẽ đổ lên đầu bà.
Chu Cẩn Du đội mưa chạy tới Thấm Viên, tài xế, thư ký đều giành xuống xe trước bà, bung dù giúp bà ta che mưa. Chu Cẩn Du nhìn cửa phòng, mặc dù có gọi điện thoại thông tri, nhưng ngoại trừ thư ký của Triệu Hữu Luân, không có người khác chạy ra nghênh đón mình. Chu Cẩn Du kìm lòng không đậu sẽ nghĩ tiểu tử kia có thể ở chỗ này không?
Chu Cẩn Du không biết lúc này Trương Khác đang ở trong Thấm Viên, cũng không biết Trương Khác đã đến Kim Sơn rồi, càng không biết Thế Kỷ Cẩm Hồ đã đổ tiền khống chế khách sạn Thấm Viên. Nhưng bà biết Trương Khác lần trước đến Kim Sơn gặp Lương Vĩ Pháp, Triệu Hữu Luân thì chọn ở Thấm Viên.
- Hội nghị công tác phòng lụt còn đang tiếp tục ở bên trong. . .
Thư ký của Triệu Hữu Luân chỉ dẫn Chu Cẩn Du đi vào.
Thấy được Chu Cẩn Du xuất hiện tại cửa phòng hội nghị, Triệu Hữu Luân mới đứng lên nói:
- Bí thư Chu đích thân chạy tới dự họp hội nghị, năm nay Thành ủy đã đặc biệt coi trọng đối với công tác phòng lụt. Nếu bí thư Chu tới rồi, vậy hội nghị trong phòng sẽ tiến hành đến đây thôi. Tiếp theo chúng ta đến hiện trường, đi lên đê để tận mắt nhìn xem. . .
Hắn lại đi tới nói với Chu Cẩn Du:
- Tình huống của hội nghị, vào trong xe tôi sẽ báo cáo với chị.
Chu Cẩn Du tức giận đến bốc khói, vội vàng chạy tới đây, không ngờ cơ hội nói cổ vũ sĩ khí cũng không có, liền bị Triệu Hữu Luân kéo ra ngoài trời mưa to đến trời đất u ám. Lương Vĩ Pháp ở đây, bà cũng không thể giở tính bí thư Thành ủy, chỉ phải vừa đi vừa hỏi công tác an toàn có suy nghĩ chu toàn hay chưa. Bày ra tư thế của bí thư Thành ủy một chút.
Trong cơn mưa lớn thế này lên đê, gió lại lớn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ai bị trượt ngã xuống sông, khi cứu hộ cũng khó khăn. Trước đó Triệu Hữu Luân có liên hệ với trú quân, Quân phân khu sẽ phái người lên đê hội hợp với họ.
Hậu Tín Đạt đứng ở cửa, không biết có nên đi theo ra hiện trường hay không. Tống Cảnh Bình chạy tới cũng bị Lương Vĩ Pháp dạy bảo cho một trận -- ai có thể khẳng định Lương Vĩ Pháp không phải giận chó đánh mèo với họ sau vụ công nhân viên vây đánh tổ đám phàn, dẫn đến đàm phán ngoài ý muốn gián đoạn -- Tống Cảnh Bình cũng không có cách nào khác mở miệng nói giúp hắn. Khi phân phát đồ che mưa, Hậu Tín Đạt bị cho qua, xe cùng tài xế của hắn cũng tạm thời bị điều đi, hắn bị bỏ rơi trong đại sảnh không ai để ý tới.
Hậu Tín Đạt đứng ở trong phòng hội nghị không ai để ý tới, hắn nhớ tới trước hội nghị thấy bóng hình mặc váy đỏ của Hình Văn Lệ. trong lòng hắn tà ác thầm nghĩ: Hình Kiến Quốc ơi Hình Kiến Quốc, ngày hôm nay ông làm tôi mắt mặt. Tôi muốn đem cháu gái của ông lên giường đùa bỡn một phen, cho Hình gia ông mất mặt. Nhớ tới biệt danh của Hình Văn Lệ, nghĩ tới đôi thỏ trắng bên trong lớp váy đỏ, hai cái bánh trôi, trong lòng hắn nóng lên, biết tiểu nha đầu này cũng như những cô gái tầm thường, có chút tâm hư vinh, lại hơi ngay thơ, lại có chút nhát gan, dày công chút cũng có thể ôm vào lòng.
Cho dù dùng chút sức mạnh, chắc hẳn con bé này cũng không dám phản kháng, cùng lắm thì hứa hẹn cho chút lợi ích.
Chẳng qua hắn sợ Hình Kiến Quốc, trước đó có tâm tư vẫn chịu đựng không có hạ thủ. Nghĩ tới hôm nay bị nhục nhã như vậy, hắn đâu còn cố kỵ nhiều nữa. Hậu Tín Đạt đi thuê một gian phòng, muốn gọi Hình Văn Lệ vào phòng để nói chuyện công tác.
Nghĩ Hình Văn Lệ rời khỏi phòng hội nghị từ cửa hông, hắn liền từ cửa hông phòng họp đi ra ngoài bắt đầu tìm người.
- Chó trông cửa đã đi rồi, để lại con thỏ trắng khao chú sói...
Hậu Tín Đạt đắc ý huýt sáo, nghĩ có thể hạ thủ với Bánh Trôi, tâm tình xui xẻo vừa rồi đã tan biến không còn. Chỉ là hắn tìm nửa ngày nhưng không tìm được người, thấy góc phía đông có một viện tử. Hắn vừa thò đầu vào, thấy có hai thanh niên mặc áo sơmi tay ngắn màu xanh nhạt, thân cao thể tráng từ sau cửa viện đi tới, ngăn cản tầm mắt của hắn:
- Anh tới đây làm gì?
Họ đẩy vai của hắn đi ra ngoài.
Hậu Tín Đạt nhướng mày. Thấy hai thanh niên sắc mặt dữ dằn, như xã hội đen, hắn không dám hé răng, quay đầu trở lại. Tìm một vòng, không tìm thấy Hình Văn Lệ. Hắn thầm khó hiểu, cũng không nghĩ đến cô đã đi ra ngoài cùng nhóm Hình Kiến Quốc.
Nhớ tới cô có một cái máy nhắn tin, hắn trở lại phòng gọi điện đến tổng đài, sau một lúc lâu, Hình Văn Lệ gọi điện thoại trở lại.
Hậu Tín Đạt tại xưởng giấy tác uy tác phúc mấy năm nay, còn chưa sợ thư ký của xưởng trưởng Xưởng Chế tương có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Hắn bảo Hình Văn Lệ vào phòng mình, còn hắn đi vào phòng tắm. . .
Hậu Tín Đạt cởi trần, dưới cột khăn tắm. Hắn thấy Hình Văn Lệ sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn về nơi khác, chút sợ hãi lại không dám mở miệng yêu cầu rời khỏi.
- Tiểu Hình này, chú và gia gia trên công việc có chút mâu thuẫn, thường lớn tiếng cãi nhau. Trong lòng chú vẫn rất tôn trọng lão Hình...cháu vào phòng xưởng trưởng công tác, là chú đã nói qua một tiếng, bằng không thì cháu nghĩ lại xem, nhiều nữ hài tử muốn vào như vậy, đâu đến phiên cháu làm thư ký cho phòng xưởng trưởng chứ? Chú gọi cháu qua đây, chỉ muốn nghe trên công việc cháu có chỗ nào khó khăn. Có khó khăn cháu nhất định phải nói cho chú biết. Chú là người đề cử cháu làm thư ký, cháu không vui về công việc, trong lòng chú cũng không dễ chịu gì. . . Ngoại trừ khó khăn trên công việc, cuộc sống có gì khó khăn, cháu cũng có thể nói với chú mà...Cháu đừng có quá câu thúc, chú là người rất dễ dãi. Cháu xem chú đấy, buổi sáng bị lão Hình ở trên đê làm toát mồ hôi, sợ cháu là con gái không chịu nổi, chú đã tắm trước rồi. Cháu có cần đi tắm luôn không? đừng quá câu thúc, ngồi đây với chú nào...
Hậu Tín Đạt vỗ vỗ mép giường bên cạnh:
- Ngồi gần một chút, nói chuyện tùy ý đi. Cháu có khó khăn gì trên cuộc sống cứ nói với chú.
/1170
|