Tôn Thượng Nghĩa có thể nói là một trong số nhân vật quan trọng nhất trong hệ thống Cẩm Hồ trừ Trương Khác ra, Cát Ấm Quân lái xe nguy hiểm khiến bảo mẫu của Tôn Tĩnh Mông bị chết, sau sự việc tìm cách chối bỏ trách nhiệm, lại thêm vào ân oán nhiều năm giữa Tôn Thượng Nghĩa và Cát Minh Tín, nút thắt này không dễ cởi.
Chỉ có điều Tạ Ý không hiểu vì sao Trương Khác lại có thành kiến sâu như vậy với Tinh Điển, nhưng Lâm Tuyết tham lam liều lĩnh làm hắn sợ hãi, có thể được thì sớm tách ra thì tốt hơn.
Tạ Ý sau khi hiểu ý của Trương Khác chỉ hàn huyên một lúc rồi cáo từ, ngồi vào xe, gọi điện cho cha:
- Con vừa gặp Trương Khác, y đã nói rất rõ ràng tâm tư của mình, xem ra chúng ta phải vứt bỏ hết nghiệp vụ đầu tư ở Khoa Vương, khu điện tử Kim Sơn cùng sản nghiệp địa ốc ... Ba thấy sao?
"Phải chặt đứt dính líu tới Gia Tin, Tinh Điền sao?" Tạ Hán Tĩnh cúp điện thoại, ngồi xuống ghế mây ngoài ban công, nhìn bầu trời đầy sao, im lặng không nói.
Một thiếu phụ xinh đẹp tuổi chừng 30 bê cốc trà nóng đặt trên bàn, đứng sau lưng ông ta, ôm lấy đầu đặt lên bầu ngực cao ngất của mình, lấy ngón tay nhẹ nhàng day huyệt thái dương, ôn nhu hỏi:
- Có chuyện phiền lòng à?
- Người ta nói "thanh giả tự thanh", em nói xem ở cái thế giới này người ta có thể muốn thanh bạch là thanh bạch được không?
Tạ Hán Tĩnh thích nữ nhân ôn nhu như nước, có địa vị và tài phú, dễ dàng có nữ nhân, cũng dễ dàng vứt bỏ. Nhưng bên cạnh vẫn giữ một cô gái không nỡ dứt bỏ.
- Thời gian trước anh quá bận, em buồn chán về quê, khi đi qua đi qua đập nước Tam Hiệp, lại nhìn "Trung lưu chi trụ", thầm nghĩ cột đá này đứng sừng sững cản nghìn năm rồi, mọi thứ xung quanh bị sóng nước sô đổ, chỉ còn nó đứng đó, mỗi lần đi qua đều thấy.
Trung lưu chi trụ
Tạ Hán Tĩnh vỗ nhẹ lên tay thiếu phụ, kỳ thực cái kẻ đứng sau chỉ chỏ kia đã thành người thực vật nằm trên giường bệnh, chắc gì ông ta không thở phào một cái, làm sao ông ta chấp nhận Tạ Hán Minh tự cho mình là bảo đao chưa già đứng ra làm loạn cục diện.
- Chia nhà thì chia nhà, như thế cũng đơn giản hơn.
Tạ Hán Tĩnh khẽ thở dài, cầm lấy di động.
Sau cơn lũ, trong khu nhà xưởng hỗn độn bị xe của nhà phân phối tới đòi hàng lấp kín, lần này nhà máy Kim Sơn tổn thất nguyên vật liệu tới 200 triệu, đó đều là tiền hàng nợ nhà phân phối, tài chính vận chuyển bình thường của nhà máy dựa vào tiền hàng 3 -5 tháng của nhà phân phối.
Đây vốn không phải là vấn đề gì, với thực lực hơn 10 năm gia công của Gia Tín, một số nhà phân phối chấp nhận vì lấy được nhiều hàng hơn, thậm chí chấp nhận đặt thêm tiền hàng.
Nhưng hồ Kim Sơn vỡ đê làm nhà xưởng tổn thất nặng nề, nhà phân phối sợ tiền hàng của bọn họ không đòi lại được, lũ vưa rút, nhà phân phối liền kéo tới đòi nợ, vây chặt nhà máy thề không đòi được tiền không về.
Nhìn thấy cảnh này Cát Ấm Quân muốn khóc mà không có nước mắt, hắn sinh ra trong hào môn, lớn lên trong nhung lụa, đã bao giờ gặp khốn cảnh này? Cho dù năm 97 công ty hải ngoại lỗ hơn 100 triệu, hắn chỉ coi như mất chút tiền tiêu vặt, chưa bao giờ nghĩ ràng mình lại phiền não vì chút tiền lẻ này.
200 triệu nói nhiều cũng không nhiều, điện tử Gia Tín lúc đỉnh cao trị giá tới 30 tỷ, cho dù gặp chút trắc trở, giá trị chưa bao giờ thấp hơn 5 tỷ.
Nhưng nhà máy ở Quang Đông năm ngoái lỗ lớn, nửa đầu năm nay tiếp tục lỗ lớn, xây dựng khu công nghiệp điện tử Kim Sơn đã tiêu hao lượng lớn tài chính của Gia Tín, tập đoàn Gia Tín nửa đầu năm bị Cẩm Hồ ép phải dùng tiền mặt mua cổ phần, thế là tiêu hao mất 2 tỷ HKD, cổ phiếu tụt giá làm thua lỗ 800 triệu.
Hiện bỏ ra 200 triệu là hết sức khó khăn, quan trọng hơn nhà máy muốn khôi phục sản xuất không phải bỏ 200 triệu ra là đủ.
Ngày 31 tháng 8, Triệu Hữu Luân thị sát khu thành phố mới, cũng dừng lại ở khu công nghiệp điện tử một lúc, chỉ thị nhân viên công tác đi theo phải nghiêm khắc dựa theo quy định hữu quan của quốc gia để giúp đỡ khôi phục sản xuất.
Kế hoạch cho vay của các ngân hàng chủ yếu với tỉnh Giang Nam chỉ hơn 50 tỷ, đặc điểm cho vay của các ngân hàng trong nước là nửa đầu năm thoải mái, nửa cuối năm thắt chặt.
Trước mùa lũ, hạn nghạch cho vay năm nay đã tiêu hao quá nửa, sau mùa lũ dù trung tuần tháng 8 ngân hàng nhân dân tạm thời nới lỏng cho Giang Nam, cũng chỉ tăng thêm hơn 100 triệu, hạn ngạch nửa cuối năm tăng lên tới 25 tỷ.
Nhưng 25 tỷ này phải chia cho 12 địa khu trong toàn tỉnh, cho dù Kim Sơn độc chiếm 1/3 cũng chỉ được 8 tỷ mà thôi.
Nếu nói tới mức độ khẩn cấp thì phải đảm bảo cho các ban ngành giao thông, thông tin, năng lượng. Nếu nói tới quan hệ thân sơ, phải đảm bảo cho khoản vay các xí nghiệp quốc hữu.
Hơn nữa Từ Học Bình lúc mới tới chủ trì công tác cữu chưa đã yêu cầu rõ ràng các cơ cấu tài chính phải chú trọng tình hình sản xuất của xí nghiệp dân doanh.
Triệu Hữu Luân không nói làm theo trường hợp đặc biệt, mà nói theo quy định quốc gia, tức là thành phố Kim Sơn chỉ có thể cấp cho khu công nghiệp điện tử 8 triệu, mà lại còn cần tài sản hữu hiệu để thế chấp.
Điều này làm Cát Ấm Quân tức sôi máu:
- Con mẹ nó, định đuổi ăn mày đấy à?
Hắn biết cha mình về Hong Kong huy động vốn cũng không thuận lời.
Giữa tháng 7, thị trường tài chính Châu Á một lần nữa bị mây đen bao phủ, nhân lúc chứng khoán Mỹ dao động, tỉ giá đồng yên sụt giảm, đám cá mập tài chính phát động tấn công Hong Kong, mặc dù chính phủ TW cử Diệp Trăn Dân tới Hong Kon tọa trấn, nhưng không thể xoay chuyển đại thế.
Hạ tuần tháng 8, Nga đột nhiên bùng phát nguy cơ tài chính, đồng Rúp mất giá 60%, khiến nguy cơ kinh tế Châu Á lan ra toàn cầu.
Dưới tình huống này chỉ có thương gia căn cơ sâu, tín dự tốt mới có thể huy động vốn lớn ở thị trường, còn với tập đoàn Gia Tín đang chìm sâu vào nguy cơ thì rất khó khăn.
Cát Ấm Quân hiện giờ đặt hi vọng lên Tạ gia, tuy Chu Cẩn Du thất thế, nhưng tập đoàn Chính Thái ở thời điểm cơn bão tài chính Châu Á dữ dội nhất vẫn giữ được lợi nhuận nhất định.
Còn Hải Thái được lợi từ thị trường phát triển mạnh trong nước, vượt qua sự áp chế của Thịnh Hâm giữ thế tăng trưởng liên tục, năng lực huy động vốn của Tạ gia ở trong nước là không thể xem thường.
Vậy nhưng Cát Ấm Quân không ngờ nội bộ Tạ gia đã chia rẽ tới mức đem đề tài chia nhà ra nói công khai.
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Tạ Hán Minh cố dồn nén căm hận đặt điện thoại xuống.
- Sao thế, anh Hai nói gì vậy?
Chu Cẩn Du thấy chồng cau mày, lo lắng hỏi, lúc này bà ta không còn tính cách mạnh mẽ trước kia, trông giống một phụ nữ trung niên bình thường hơn.
- Em có ngờ được không, anh Hai lại đâm dao sau lưng chúng ta vào lúc này.
Tạ Hán Minh mặt mày hung tợn, nhìn cái di động, kiềm chế lắm mới không đập xuống.
Chu Cẩn Du khẩn trương hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Anh ấy muốn chia nhà.
Tạ Hán Minh nghiến răng rít lên:
- Còn muốn ném đống hỗn loạn Khoa Vương, khu điện tử, khu phần mềm cho chúng ta.
Ông ta không ngờ anh mình chẳng nói một câu về việc huy động vốn đã thằng thừng đề nghị chia nhà, căm hận lấp đầy đầu óc, nếu không có công phu hàm dưỡng bao năm qua đã phun ra những lời chửi bới thô bỉ rồi, chỉ rít lên:
- Muốn chia nhà à? Nằm mơ đi.
Tạ Hán Minh tức tới tay run rẩy, gọi điện cho Tạ Kiếm Nam, lúc này ông ta cũng nhận thấy chỉ còn đứa con trai này là có thể thương lượng được, mất rất lâu đầu kia điện thoại mới có tiếng thở dài.
- Ba nghĩ xem vì sao bác Hai đầu năm lại điều anh Vãn Sơn khỏi Huệ sơn không phụ trách nghiệp vụ tổng bộ nữa, nói là muốn thúc đẩy chế độ quản lý giám đốc chuyên nghiệp, để người trong nhà ra ngoài xung phong hãm trận. Ba lại phân bố cổ phần công ty, đặc biệt là phân bố cổ phần ở công ty đầu tư.
Tạ Hán Minh tay chân giá lạnh, giờ mới choàng tỉnh, cái ý nghĩ "chia nhà" đã xuất hiện trong đầu anh mình không phải là ngày một ngày hai nữa, lại còn chuẩn bị sẵn cả đường lùi.
Phân bố cổ phần thành viên gia tộc, đều có lợi cho việc chia tách nghiệp vụ ra khỏi nhau, thậm chí đầu năm còn điều Tạ Vãn Sơn khỏi tổng bộ, vì hắn có xu hướng ngả về phía này.
Nửa năm trước Tạ Hán Minh nào có ngờ Chu gia đột nhiên thất thế, nên không nhìn thấu được một loạt hành động của anh họ mình, thậm chí còn tưởng những điều chỉnh đó là để thuận tiện cho bố cục ở Kim Sơn.
- Con mẹ mày Tạ Hán Tĩnh.
Tạ Hán Minh gầm lên, quên mất mẹ Tạ Hán Tĩnh là thím của hắn.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Tạ Hán Tĩnh cúp điện thoại, tắt máy đặt lên bàn, hai cánh tay trắng muốt như ngọc từ sau ôm lấy.
- Hạ quyết tâm rồi à?
Cô gái kia cúi người xuống, dịu dàng hỏi.
- Lời đã nói ra, nước đã hất đi, đều không thu lại được.
Tạ Hán Tĩnh thở dài:
- Anh cũng tiếc mảng địa ốc, qua vài năm nữa nó nhất định là món cực hời. Đáng tiếc lúc này không quyết đoán, khả năng không qua nổi ba bốn năm nữa, địa ốc Cẩm Thành lún quá sâu ở Hải Châu, khó phá vòng vây được.
Tạ Hán Tĩnh dựa đầu vào bầu ngực êm ái thiếu phụ đằng sau, ông ta biết mình chừng này tuổi đầu còn hưởng thụ cô gái mọng nước như thế là dựa vào tài phú nắm trong tay, còn nói tới tình cảm à, nằm mơ đi:
- Em liên hệ Thường Minh Thu cho anh, mai anh tới công ty, nếu thấy ông ta ở công ty, em có thể hỏi giúp anh xem ông ta có hứng thú với văn phòng của anh không?
- Hả?
Thiếu phụ đằng sau thốt lên một tiếng:
- Chuyện chuyên nghiệp sớm nên giao cho chuyên gia quản lý.
Tạ Hán Tĩnh đứng thẳng dậy, nói mạnh mẽ:
- Chính Thái sớm phải thoát khỏi mô hình quản lý gia tộc rồi, anh cũng muốn có thêm thời gian ở bên em.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Ngõ Học Phủ lung linh dưới ánh đèn mê ly, trông đem trăng không rõ lắm, bố cục dấu trong bóng tối càng chẳng mấy ai rõ.
Từ 1978 đi ra, Trương Khác một mình đi trong ngã, chẳng hề cảm thấy cô đơn, nhìn những đôi nam nữ quyến luyến chia tay nhau trở về trường, bốn năm ngày nữa tân sinh viên mới nhập trường, đây là khoảng thời gian thư thái nhất, chẳng có áp lực gì, cho dù thấy Lâm Tuyết và một thanh niên ăn mặc kiểu cảnh đi vào ngõ, Trương Khác vẫn chẳng để ý, thoải mái vặn mình ngáp một cái.
Lâm Tuyết mặc váy hoa, hông đeo chiếc thắt lưng vàng, chất liệu vải mềm ôm lấy cơ thể đầy đặn, nổi bật từng đường cong mê hồn của phụ nữ, cổ áo khá trễ, nhìn thấy nửa bầu ngực trắng mơn mởn, những chàng sinh viên non trẻ không ai đi qua mà có thể không ngoái đầu lại, trái tim rung rinh theo mép váy đung đưa của cô ta.
Đáng tiếc ai có thể ngờ khuôn mặt xinh tươi, cơ thể hấp dẫn đó bao bọc lấy một trái tim độc như rắn rết.
Lâm Tuyết chăm chú trò chuyện với thanh niên bên cạnh, còn thi thoảng liếc mắt đưa tình với hắn, đi tới gần mới bị tiếng ngáp lười nhác của Trương Khác làm giật bắn mình, nhảy sang một bên như gặp phải ma quỷ, chiếc giày cao gót trẹo đi, kêu lên một tiếng, gập người xuống ôm lấy chân.
Trương Khác chẳng thèm để ý tới loại nữ nhân này, vừa vặn có một cô gái mặc váy ngắn, lộ ra cặp đùi thon thả trắng trẻo, hết sức tự nhiên chuyển ánh mắt sang đó ngắm nghía.
Thanh niên kia cũng bị phản ứng bất ngờ của Lâm Tuyết làm giật mình, lịch sự đi tới đỡ lấy cánh tay Lâm Tuyết, không hề nhìn xuống cổ áo cổ ta, hoài nghi nhìn Trương Khác mấy giây rồi hỏi:
- Y chính là Trương Khác?
Giọng hắn không cao, nhưng Trương Khác vẫn nghe thấy, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, tuổi chừng 33 -34, cao gầy, tướng mạo khá là đẹp trai, trên mặt có vết xẹo, cả cánh tay cũng có, nhưng không có khí chất hung hãn của đám lưu manh, có lẽ từng ở trong quân đội.
- Xin chào, tôi là Nghiêm Văn Giới, hi vọng cậu nhớ lấy.
Tên thanh niên chẳng thèm để ý tới ánh mắt hoài nghi của Trương Khác, lạnh nhát nói thêm một câu:
- Tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ nhớ thôi.
Rồi chẳng nhìn y thêm cái nào, dịu dàng chu đào hỏi Lâm Tuyết:
- Chân cô có đau không, hay tôi bảo lái xe đưa xe tới nhé?
- Thằng nào thế, giọng điệu có vẻ bất thiện.
Đỗ Phi nhìn Nghiêm Văn Giới đỡ Lâm Tuyết rời khỏi ngõ, hắn chỉ nghe thấy câu cuối cùng, khinh bỉ nói:
- Thể diện hắn lớn cỡ nào đòi mày nhớ kỹ vậy?
- Gặp nhau ở ngõ Học Phủ này có lẽ chỉ là bất ngờ, nhưng hắn tới Kiến Nghiệp là có chuẩn bị.
Trương Khác cười nhạt:
- Kẻ nói câu này luốn có chút tự tin, Nghiêm Văn Giới và kiến thiết Hoành Tín, mày đã nghe thấy bao giờ chưa?
Đỗ Phi nghĩ mấy giây không ra cái tên xa lạ đó, lắc đầu hỏi:
- Lai lịch ra sao?
- Nghiêm Văn Giới là người Chiết Đông, khoản tiền đầu tiên kiếm được nhờ vào kinh doanh đất ở Hải Nam, rồi rút khỏi thị trường địa ốc Hải Nam trước khi nó đóng băng, lập nên Hoành Tín, năm 95, Quốc vụ viện phê chuẩn cho hai công ty phi quốc hữu chủ thể ngân hàng thương nghiệp tính toàn quốc, kiến thiết Hoành Tín lại thành ngân hàng Tín Thông.
Trương Khác dửng dưng nói:
- Hắn còn là ủy viên chính hiệp toàn quốc đấy, mày thế lai lịch thế nào?
Đỗ Phi há miệng một lúc mới nói:
- Đúng là nhân vật ghê gớm.
Đầu thập niên 90, Nam Hải thiết lập đặc khu, địa ốc Hải Nam tăng vùn vụt, ba năm đầu giá tăng gấp bốn lần, thu hút chính phủ tỉnh thành kéo tới Hải Nam đào vàng, khi đó có người hình dung "thập vạn đại quân xuống Hải Nam, tập đoàn lớn tranh cướp địa bàn."
Thế nhưng nửa cuối năm 92, TW đột nhiên thu hẹp ngân sách với Hải Nam, làm giấc mộng vàng đột nhiên tan vỡ, khiến Hải Nam chỉ có tổng nhân khâu chưa tới 8 triệu, có tới 20 triệu mét vuông nhà trống, ngoài ra còn có 240 triệu mét vuông dùng để kiến thiết để hoang, rất nhiều xí nghiệp địa ốc cấp tỉnh tới đó đầu tư bị lút sâu vào vũng lấy.
Thoát khỏi đó trước thời điểm địa ốc đóng băng, ngoại trừ ánh mắt sắc bén, đầu óc tỉnh táo, còn cần phong cách dũng cảm hào sảng, chính là người có năng lực, có bối cảnh, thông tin nhạy bén.
Tín Thông là một trong hai ngân hàng thương nghiệp phi quốc hữu toàn quốc, lại là cái có quy mô lớn nhất, tuy đây chỉ là thí điểm, nhưng toàn quốc bao nhiêu xí nghiệp dân doanh như vậy, tiến được vào tầm mắt của TW, ngoại từ thực lực tài chính hùng hậu còn cần các mối quan hệ rộng.
Giống như năm ngoái Cẩm Hồ cướp được một tấm giấy phép sản xuất di động của bộ bưu điện, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
- Chính xác, rất ghê gớm.
Trương Khác thở dài:
- Nhưng sao chưa bao giờ nghe thấy.
- Người ta không thích phô trương.
Trương Khác vặn mình cái nữa, nếu chẳng phải NH Tín Thông công khai lên thị trường chứng khoán, thì công chúng không biết tới, Trương Khác không ngờ một nhân vật như vậy muốn nhúng tay vào Kiến Nghiệp:
- Đầu thập niên 90, kinh tế dân doanh Đông Hải không phát triển lắm còn sinh ra được Chính Thái, toàn quốc lớn như thế xí nghiệp dân doanh lớn hơn Chính Thái có rất nhiều, nhưng vênh váo vô cùng. Như tên điên Mâu Kỳ Trung thậm chí còn muốn thực hiện kế hoạch phá thủng dãy Himalayas .... Nhưng cũng có người kín đáo không muốn lộ ra ngoài công chúng chút nào.
Nửa năm qua những chuyện kỳ quái xảy ra ở Kiến Nghiệp làm người ta không hiểu nổi, giờ tấm màn mới vén lên, có lẽ trận đại hồng thủy đột ngột đã trì hoãn bước tiến của Nghiêm Văn Giới.
Chỉ có điều chính vì hắn trì hoán qua mùa hè, trì hoãn tới sau khi Cẩm Hồ phát huy tác dụng lớn trong việc đưa vốn từ người Hoa Indo vào làm thái độ Tiêu Kiến Minh mềm xuống, chẳng lẽ con đường của Nghiêm Văn giới không qua Tiêu Kiến Minh? Trương Khác hơi nghi hoặc.
Chỉ có điều Tạ Ý không hiểu vì sao Trương Khác lại có thành kiến sâu như vậy với Tinh Điển, nhưng Lâm Tuyết tham lam liều lĩnh làm hắn sợ hãi, có thể được thì sớm tách ra thì tốt hơn.
Tạ Ý sau khi hiểu ý của Trương Khác chỉ hàn huyên một lúc rồi cáo từ, ngồi vào xe, gọi điện cho cha:
- Con vừa gặp Trương Khác, y đã nói rất rõ ràng tâm tư của mình, xem ra chúng ta phải vứt bỏ hết nghiệp vụ đầu tư ở Khoa Vương, khu điện tử Kim Sơn cùng sản nghiệp địa ốc ... Ba thấy sao?
"Phải chặt đứt dính líu tới Gia Tin, Tinh Điền sao?" Tạ Hán Tĩnh cúp điện thoại, ngồi xuống ghế mây ngoài ban công, nhìn bầu trời đầy sao, im lặng không nói.
Một thiếu phụ xinh đẹp tuổi chừng 30 bê cốc trà nóng đặt trên bàn, đứng sau lưng ông ta, ôm lấy đầu đặt lên bầu ngực cao ngất của mình, lấy ngón tay nhẹ nhàng day huyệt thái dương, ôn nhu hỏi:
- Có chuyện phiền lòng à?
- Người ta nói "thanh giả tự thanh", em nói xem ở cái thế giới này người ta có thể muốn thanh bạch là thanh bạch được không?
Tạ Hán Tĩnh thích nữ nhân ôn nhu như nước, có địa vị và tài phú, dễ dàng có nữ nhân, cũng dễ dàng vứt bỏ. Nhưng bên cạnh vẫn giữ một cô gái không nỡ dứt bỏ.
- Thời gian trước anh quá bận, em buồn chán về quê, khi đi qua đi qua đập nước Tam Hiệp, lại nhìn "Trung lưu chi trụ", thầm nghĩ cột đá này đứng sừng sững cản nghìn năm rồi, mọi thứ xung quanh bị sóng nước sô đổ, chỉ còn nó đứng đó, mỗi lần đi qua đều thấy.
Trung lưu chi trụ
Tạ Hán Tĩnh vỗ nhẹ lên tay thiếu phụ, kỳ thực cái kẻ đứng sau chỉ chỏ kia đã thành người thực vật nằm trên giường bệnh, chắc gì ông ta không thở phào một cái, làm sao ông ta chấp nhận Tạ Hán Minh tự cho mình là bảo đao chưa già đứng ra làm loạn cục diện.
- Chia nhà thì chia nhà, như thế cũng đơn giản hơn.
Tạ Hán Tĩnh khẽ thở dài, cầm lấy di động.
Sau cơn lũ, trong khu nhà xưởng hỗn độn bị xe của nhà phân phối tới đòi hàng lấp kín, lần này nhà máy Kim Sơn tổn thất nguyên vật liệu tới 200 triệu, đó đều là tiền hàng nợ nhà phân phối, tài chính vận chuyển bình thường của nhà máy dựa vào tiền hàng 3 -5 tháng của nhà phân phối.
Đây vốn không phải là vấn đề gì, với thực lực hơn 10 năm gia công của Gia Tín, một số nhà phân phối chấp nhận vì lấy được nhiều hàng hơn, thậm chí chấp nhận đặt thêm tiền hàng.
Nhưng hồ Kim Sơn vỡ đê làm nhà xưởng tổn thất nặng nề, nhà phân phối sợ tiền hàng của bọn họ không đòi lại được, lũ vưa rút, nhà phân phối liền kéo tới đòi nợ, vây chặt nhà máy thề không đòi được tiền không về.
Nhìn thấy cảnh này Cát Ấm Quân muốn khóc mà không có nước mắt, hắn sinh ra trong hào môn, lớn lên trong nhung lụa, đã bao giờ gặp khốn cảnh này? Cho dù năm 97 công ty hải ngoại lỗ hơn 100 triệu, hắn chỉ coi như mất chút tiền tiêu vặt, chưa bao giờ nghĩ ràng mình lại phiền não vì chút tiền lẻ này.
200 triệu nói nhiều cũng không nhiều, điện tử Gia Tín lúc đỉnh cao trị giá tới 30 tỷ, cho dù gặp chút trắc trở, giá trị chưa bao giờ thấp hơn 5 tỷ.
Nhưng nhà máy ở Quang Đông năm ngoái lỗ lớn, nửa đầu năm nay tiếp tục lỗ lớn, xây dựng khu công nghiệp điện tử Kim Sơn đã tiêu hao lượng lớn tài chính của Gia Tín, tập đoàn Gia Tín nửa đầu năm bị Cẩm Hồ ép phải dùng tiền mặt mua cổ phần, thế là tiêu hao mất 2 tỷ HKD, cổ phiếu tụt giá làm thua lỗ 800 triệu.
Hiện bỏ ra 200 triệu là hết sức khó khăn, quan trọng hơn nhà máy muốn khôi phục sản xuất không phải bỏ 200 triệu ra là đủ.
Ngày 31 tháng 8, Triệu Hữu Luân thị sát khu thành phố mới, cũng dừng lại ở khu công nghiệp điện tử một lúc, chỉ thị nhân viên công tác đi theo phải nghiêm khắc dựa theo quy định hữu quan của quốc gia để giúp đỡ khôi phục sản xuất.
Kế hoạch cho vay của các ngân hàng chủ yếu với tỉnh Giang Nam chỉ hơn 50 tỷ, đặc điểm cho vay của các ngân hàng trong nước là nửa đầu năm thoải mái, nửa cuối năm thắt chặt.
Trước mùa lũ, hạn nghạch cho vay năm nay đã tiêu hao quá nửa, sau mùa lũ dù trung tuần tháng 8 ngân hàng nhân dân tạm thời nới lỏng cho Giang Nam, cũng chỉ tăng thêm hơn 100 triệu, hạn ngạch nửa cuối năm tăng lên tới 25 tỷ.
Nhưng 25 tỷ này phải chia cho 12 địa khu trong toàn tỉnh, cho dù Kim Sơn độc chiếm 1/3 cũng chỉ được 8 tỷ mà thôi.
Nếu nói tới mức độ khẩn cấp thì phải đảm bảo cho các ban ngành giao thông, thông tin, năng lượng. Nếu nói tới quan hệ thân sơ, phải đảm bảo cho khoản vay các xí nghiệp quốc hữu.
Hơn nữa Từ Học Bình lúc mới tới chủ trì công tác cữu chưa đã yêu cầu rõ ràng các cơ cấu tài chính phải chú trọng tình hình sản xuất của xí nghiệp dân doanh.
Triệu Hữu Luân không nói làm theo trường hợp đặc biệt, mà nói theo quy định quốc gia, tức là thành phố Kim Sơn chỉ có thể cấp cho khu công nghiệp điện tử 8 triệu, mà lại còn cần tài sản hữu hiệu để thế chấp.
Điều này làm Cát Ấm Quân tức sôi máu:
- Con mẹ nó, định đuổi ăn mày đấy à?
Hắn biết cha mình về Hong Kong huy động vốn cũng không thuận lời.
Giữa tháng 7, thị trường tài chính Châu Á một lần nữa bị mây đen bao phủ, nhân lúc chứng khoán Mỹ dao động, tỉ giá đồng yên sụt giảm, đám cá mập tài chính phát động tấn công Hong Kong, mặc dù chính phủ TW cử Diệp Trăn Dân tới Hong Kon tọa trấn, nhưng không thể xoay chuyển đại thế.
Hạ tuần tháng 8, Nga đột nhiên bùng phát nguy cơ tài chính, đồng Rúp mất giá 60%, khiến nguy cơ kinh tế Châu Á lan ra toàn cầu.
Dưới tình huống này chỉ có thương gia căn cơ sâu, tín dự tốt mới có thể huy động vốn lớn ở thị trường, còn với tập đoàn Gia Tín đang chìm sâu vào nguy cơ thì rất khó khăn.
Cát Ấm Quân hiện giờ đặt hi vọng lên Tạ gia, tuy Chu Cẩn Du thất thế, nhưng tập đoàn Chính Thái ở thời điểm cơn bão tài chính Châu Á dữ dội nhất vẫn giữ được lợi nhuận nhất định.
Còn Hải Thái được lợi từ thị trường phát triển mạnh trong nước, vượt qua sự áp chế của Thịnh Hâm giữ thế tăng trưởng liên tục, năng lực huy động vốn của Tạ gia ở trong nước là không thể xem thường.
Vậy nhưng Cát Ấm Quân không ngờ nội bộ Tạ gia đã chia rẽ tới mức đem đề tài chia nhà ra nói công khai.
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Tạ Hán Minh cố dồn nén căm hận đặt điện thoại xuống.
- Sao thế, anh Hai nói gì vậy?
Chu Cẩn Du thấy chồng cau mày, lo lắng hỏi, lúc này bà ta không còn tính cách mạnh mẽ trước kia, trông giống một phụ nữ trung niên bình thường hơn.
- Em có ngờ được không, anh Hai lại đâm dao sau lưng chúng ta vào lúc này.
Tạ Hán Minh mặt mày hung tợn, nhìn cái di động, kiềm chế lắm mới không đập xuống.
Chu Cẩn Du khẩn trương hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Anh ấy muốn chia nhà.
Tạ Hán Minh nghiến răng rít lên:
- Còn muốn ném đống hỗn loạn Khoa Vương, khu điện tử, khu phần mềm cho chúng ta.
Ông ta không ngờ anh mình chẳng nói một câu về việc huy động vốn đã thằng thừng đề nghị chia nhà, căm hận lấp đầy đầu óc, nếu không có công phu hàm dưỡng bao năm qua đã phun ra những lời chửi bới thô bỉ rồi, chỉ rít lên:
- Muốn chia nhà à? Nằm mơ đi.
Tạ Hán Minh tức tới tay run rẩy, gọi điện cho Tạ Kiếm Nam, lúc này ông ta cũng nhận thấy chỉ còn đứa con trai này là có thể thương lượng được, mất rất lâu đầu kia điện thoại mới có tiếng thở dài.
- Ba nghĩ xem vì sao bác Hai đầu năm lại điều anh Vãn Sơn khỏi Huệ sơn không phụ trách nghiệp vụ tổng bộ nữa, nói là muốn thúc đẩy chế độ quản lý giám đốc chuyên nghiệp, để người trong nhà ra ngoài xung phong hãm trận. Ba lại phân bố cổ phần công ty, đặc biệt là phân bố cổ phần ở công ty đầu tư.
Tạ Hán Minh tay chân giá lạnh, giờ mới choàng tỉnh, cái ý nghĩ "chia nhà" đã xuất hiện trong đầu anh mình không phải là ngày một ngày hai nữa, lại còn chuẩn bị sẵn cả đường lùi.
Phân bố cổ phần thành viên gia tộc, đều có lợi cho việc chia tách nghiệp vụ ra khỏi nhau, thậm chí đầu năm còn điều Tạ Vãn Sơn khỏi tổng bộ, vì hắn có xu hướng ngả về phía này.
Nửa năm trước Tạ Hán Minh nào có ngờ Chu gia đột nhiên thất thế, nên không nhìn thấu được một loạt hành động của anh họ mình, thậm chí còn tưởng những điều chỉnh đó là để thuận tiện cho bố cục ở Kim Sơn.
- Con mẹ mày Tạ Hán Tĩnh.
Tạ Hán Minh gầm lên, quên mất mẹ Tạ Hán Tĩnh là thím của hắn.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Tạ Hán Tĩnh cúp điện thoại, tắt máy đặt lên bàn, hai cánh tay trắng muốt như ngọc từ sau ôm lấy.
- Hạ quyết tâm rồi à?
Cô gái kia cúi người xuống, dịu dàng hỏi.
- Lời đã nói ra, nước đã hất đi, đều không thu lại được.
Tạ Hán Tĩnh thở dài:
- Anh cũng tiếc mảng địa ốc, qua vài năm nữa nó nhất định là món cực hời. Đáng tiếc lúc này không quyết đoán, khả năng không qua nổi ba bốn năm nữa, địa ốc Cẩm Thành lún quá sâu ở Hải Châu, khó phá vòng vây được.
Tạ Hán Tĩnh dựa đầu vào bầu ngực êm ái thiếu phụ đằng sau, ông ta biết mình chừng này tuổi đầu còn hưởng thụ cô gái mọng nước như thế là dựa vào tài phú nắm trong tay, còn nói tới tình cảm à, nằm mơ đi:
- Em liên hệ Thường Minh Thu cho anh, mai anh tới công ty, nếu thấy ông ta ở công ty, em có thể hỏi giúp anh xem ông ta có hứng thú với văn phòng của anh không?
- Hả?
Thiếu phụ đằng sau thốt lên một tiếng:
- Chuyện chuyên nghiệp sớm nên giao cho chuyên gia quản lý.
Tạ Hán Tĩnh đứng thẳng dậy, nói mạnh mẽ:
- Chính Thái sớm phải thoát khỏi mô hình quản lý gia tộc rồi, anh cũng muốn có thêm thời gian ở bên em.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Ngõ Học Phủ lung linh dưới ánh đèn mê ly, trông đem trăng không rõ lắm, bố cục dấu trong bóng tối càng chẳng mấy ai rõ.
Từ 1978 đi ra, Trương Khác một mình đi trong ngã, chẳng hề cảm thấy cô đơn, nhìn những đôi nam nữ quyến luyến chia tay nhau trở về trường, bốn năm ngày nữa tân sinh viên mới nhập trường, đây là khoảng thời gian thư thái nhất, chẳng có áp lực gì, cho dù thấy Lâm Tuyết và một thanh niên ăn mặc kiểu cảnh đi vào ngõ, Trương Khác vẫn chẳng để ý, thoải mái vặn mình ngáp một cái.
Lâm Tuyết mặc váy hoa, hông đeo chiếc thắt lưng vàng, chất liệu vải mềm ôm lấy cơ thể đầy đặn, nổi bật từng đường cong mê hồn của phụ nữ, cổ áo khá trễ, nhìn thấy nửa bầu ngực trắng mơn mởn, những chàng sinh viên non trẻ không ai đi qua mà có thể không ngoái đầu lại, trái tim rung rinh theo mép váy đung đưa của cô ta.
Đáng tiếc ai có thể ngờ khuôn mặt xinh tươi, cơ thể hấp dẫn đó bao bọc lấy một trái tim độc như rắn rết.
Lâm Tuyết chăm chú trò chuyện với thanh niên bên cạnh, còn thi thoảng liếc mắt đưa tình với hắn, đi tới gần mới bị tiếng ngáp lười nhác của Trương Khác làm giật bắn mình, nhảy sang một bên như gặp phải ma quỷ, chiếc giày cao gót trẹo đi, kêu lên một tiếng, gập người xuống ôm lấy chân.
Trương Khác chẳng thèm để ý tới loại nữ nhân này, vừa vặn có một cô gái mặc váy ngắn, lộ ra cặp đùi thon thả trắng trẻo, hết sức tự nhiên chuyển ánh mắt sang đó ngắm nghía.
Thanh niên kia cũng bị phản ứng bất ngờ của Lâm Tuyết làm giật mình, lịch sự đi tới đỡ lấy cánh tay Lâm Tuyết, không hề nhìn xuống cổ áo cổ ta, hoài nghi nhìn Trương Khác mấy giây rồi hỏi:
- Y chính là Trương Khác?
Giọng hắn không cao, nhưng Trương Khác vẫn nghe thấy, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, tuổi chừng 33 -34, cao gầy, tướng mạo khá là đẹp trai, trên mặt có vết xẹo, cả cánh tay cũng có, nhưng không có khí chất hung hãn của đám lưu manh, có lẽ từng ở trong quân đội.
- Xin chào, tôi là Nghiêm Văn Giới, hi vọng cậu nhớ lấy.
Tên thanh niên chẳng thèm để ý tới ánh mắt hoài nghi của Trương Khác, lạnh nhát nói thêm một câu:
- Tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ nhớ thôi.
Rồi chẳng nhìn y thêm cái nào, dịu dàng chu đào hỏi Lâm Tuyết:
- Chân cô có đau không, hay tôi bảo lái xe đưa xe tới nhé?
- Thằng nào thế, giọng điệu có vẻ bất thiện.
Đỗ Phi nhìn Nghiêm Văn Giới đỡ Lâm Tuyết rời khỏi ngõ, hắn chỉ nghe thấy câu cuối cùng, khinh bỉ nói:
- Thể diện hắn lớn cỡ nào đòi mày nhớ kỹ vậy?
- Gặp nhau ở ngõ Học Phủ này có lẽ chỉ là bất ngờ, nhưng hắn tới Kiến Nghiệp là có chuẩn bị.
Trương Khác cười nhạt:
- Kẻ nói câu này luốn có chút tự tin, Nghiêm Văn Giới và kiến thiết Hoành Tín, mày đã nghe thấy bao giờ chưa?
Đỗ Phi nghĩ mấy giây không ra cái tên xa lạ đó, lắc đầu hỏi:
- Lai lịch ra sao?
- Nghiêm Văn Giới là người Chiết Đông, khoản tiền đầu tiên kiếm được nhờ vào kinh doanh đất ở Hải Nam, rồi rút khỏi thị trường địa ốc Hải Nam trước khi nó đóng băng, lập nên Hoành Tín, năm 95, Quốc vụ viện phê chuẩn cho hai công ty phi quốc hữu chủ thể ngân hàng thương nghiệp tính toàn quốc, kiến thiết Hoành Tín lại thành ngân hàng Tín Thông.
Trương Khác dửng dưng nói:
- Hắn còn là ủy viên chính hiệp toàn quốc đấy, mày thế lai lịch thế nào?
Đỗ Phi há miệng một lúc mới nói:
- Đúng là nhân vật ghê gớm.
Đầu thập niên 90, Nam Hải thiết lập đặc khu, địa ốc Hải Nam tăng vùn vụt, ba năm đầu giá tăng gấp bốn lần, thu hút chính phủ tỉnh thành kéo tới Hải Nam đào vàng, khi đó có người hình dung "thập vạn đại quân xuống Hải Nam, tập đoàn lớn tranh cướp địa bàn."
Thế nhưng nửa cuối năm 92, TW đột nhiên thu hẹp ngân sách với Hải Nam, làm giấc mộng vàng đột nhiên tan vỡ, khiến Hải Nam chỉ có tổng nhân khâu chưa tới 8 triệu, có tới 20 triệu mét vuông nhà trống, ngoài ra còn có 240 triệu mét vuông dùng để kiến thiết để hoang, rất nhiều xí nghiệp địa ốc cấp tỉnh tới đó đầu tư bị lút sâu vào vũng lấy.
Thoát khỏi đó trước thời điểm địa ốc đóng băng, ngoại trừ ánh mắt sắc bén, đầu óc tỉnh táo, còn cần phong cách dũng cảm hào sảng, chính là người có năng lực, có bối cảnh, thông tin nhạy bén.
Tín Thông là một trong hai ngân hàng thương nghiệp phi quốc hữu toàn quốc, lại là cái có quy mô lớn nhất, tuy đây chỉ là thí điểm, nhưng toàn quốc bao nhiêu xí nghiệp dân doanh như vậy, tiến được vào tầm mắt của TW, ngoại từ thực lực tài chính hùng hậu còn cần các mối quan hệ rộng.
Giống như năm ngoái Cẩm Hồ cướp được một tấm giấy phép sản xuất di động của bộ bưu điện, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
- Chính xác, rất ghê gớm.
Trương Khác thở dài:
- Nhưng sao chưa bao giờ nghe thấy.
- Người ta không thích phô trương.
Trương Khác vặn mình cái nữa, nếu chẳng phải NH Tín Thông công khai lên thị trường chứng khoán, thì công chúng không biết tới, Trương Khác không ngờ một nhân vật như vậy muốn nhúng tay vào Kiến Nghiệp:
- Đầu thập niên 90, kinh tế dân doanh Đông Hải không phát triển lắm còn sinh ra được Chính Thái, toàn quốc lớn như thế xí nghiệp dân doanh lớn hơn Chính Thái có rất nhiều, nhưng vênh váo vô cùng. Như tên điên Mâu Kỳ Trung thậm chí còn muốn thực hiện kế hoạch phá thủng dãy Himalayas .... Nhưng cũng có người kín đáo không muốn lộ ra ngoài công chúng chút nào.
Nửa năm qua những chuyện kỳ quái xảy ra ở Kiến Nghiệp làm người ta không hiểu nổi, giờ tấm màn mới vén lên, có lẽ trận đại hồng thủy đột ngột đã trì hoãn bước tiến của Nghiêm Văn Giới.
Chỉ có điều chính vì hắn trì hoán qua mùa hè, trì hoãn tới sau khi Cẩm Hồ phát huy tác dụng lớn trong việc đưa vốn từ người Hoa Indo vào làm thái độ Tiêu Kiến Minh mềm xuống, chẳng lẽ con đường của Nghiêm Văn giới không qua Tiêu Kiến Minh? Trương Khác hơi nghi hoặc.
/1170
|