Đêm đã khuya, bầu trời ngoài cửa sổ phát tán ánh sáng mông lung mê hoặc, trong phòng chỉ có một chiếc đèn mờ mờ, Trương Khác thỏa mãn vuốt ve tấm lưng trợn mịn của Địch Đan Thanh:
- Cái nốt ruồi đó, ngay cả bản thân chị cũng đâu dễ dàng nhìn thấy được.
Địch Đan Thanh ngẩng đầu lên nhìn nụ cười vô lại mang vẻ trêu tức của y, chẳng hề ngại ngùng nói:
- Chẳng lẽ chỉ có nam nhân biết tự sướng, nữ nhân không biết tự làm bản thân thư thái sao?
- Hả ...
Trương Khác đột nhiên phát hiện ra cô gái Địch Đan Thanh nhu nhược kia đã biến mất rồi, thầm nghĩ, nữ nhân thay đổi thật là nhanh:
- Chị vừa khôi phục sức khỏe là lại bắt đầu nhe nanh múa vuốt rồi.
- Đúng đấy, đột nhiên phát hiện ra nam nhân cũng là thứ hay.
Địch Đan Thanh nằm trong lòng Trương Khác lười biếng duỗi mình một cái:
- A, nói sai rồi, nam nhân trước giờ chẳng phải là thứ tử tế.
Nhấc mình muốn đứng dậy.
- Sao thế?
Trương Khác thấy Địch Đan Thanh cúi người muốn nhặt y phục trên thảm, nắm lấy tay cô hỏi:
Địch Đan Thanh nhặt váy lên, che đi bầu ngực và khe sâu phía dưới, ngồi ở đầu giường chăm chú nhìn Trương Khác.
- Sao thế?
Trương Khác hỏi lại, thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, trong số những nữ nhân của y, chỉ có Địch Đan Thanh có được đôi mắt nhìn xuyên thấu lòng người này.
- Nữ nhân thật ngốc, có điều nữ nhân ngốc một chút cũng tốt.
Địch Đan Thanh thùy mị vuốt ve gò má Trương Khác, cảm tưởng lúc này cô mới là người nắm quyền chủ động giữa hai người:
- Tôi hỏi cậu một câu được không? Cậu thích nhất là ai, Vãn Tình, Hứa Tư hay là Đường Thanh?
Dừng lại một chút, bổ xung thêm:
- Hay là cô bé trong lòng cậu?
- ...
Trương Khác vĩnh viễn không muốn đối diện với vấn đề này.
- Ôi, thật là đáng buồn, còn tưởng cậu cho dù có nói dối cũng sẽ an ủi người ta một chút chứ.
Địch Đan Thanh cảm khái, tay vẫn mơn man trên mặt Trương Khác:
- Cậu rất dịu dàng, rất chu đáo, cậu giống như một ngọt lửa rực sáng, luôn luôn có con thiêu thân bất chấp tất cả lao đầu vào ... Vừa rồi tôi rất dễ chịu, đó là cảm giác mỹ diệu nhất cuộc đời tôi ... Nhưng hãy để tôi trở lại là con người vốn có của mình, được không?
- Chị thật là lãnh đạm.
Trương Khác thấy hơi bị tổn thương, không ngờ hai người đi tới bước này rồi còn có thể khôi phục lại quan hệ trước kia, nhìn sâu vào mắt Địch Đan Thanh, có mối thâm tình trong đó, nhưng cũng có sự quyết liệt mạnh mẽ của riêng cô.
Giống như con thiêu thân bất chấp mọi thứ lao vào ngọn lửa, có lẽ tiếp đó sẽ hóa thành tro, hoặc có lẽ sẽ lột xác, Trương Khác nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, người Địch Đan Thanh cứng lại một chút, rồi vẫn thuận theo ý y, hơi nghiêng đầu ngẩng lên, để gò má non mịn cạ vào cằm ram ráp râu của y.
Địch Đan Thanh lùa tay vào mái tóc của Trương Khác, nam nhân to xác này hiện cứ như một đứa trẻ, trong lòng cô dâng lên nhu tình nồng đậm, không biết có nên nói cho y biết, chiều mưa hôm đó, cô và Vệ Lan ngồi trong xe nhìn y buộc dẹp cho cô bé kia không, thầm thở dài trong lòng, vòng hai tay ôm cổ y, khẽ nói:
- Đôi khi tôi cảm giác trái tim cậu trống rỗng, luôn là nữ nhân động chân tình với cậu, tim cậu mới có tình .... Có lẽ không một nữ nhân nào thực sự chiếm trọn trái tim cậu, nghĩ thế hơi bi ai, cũng cam tâm một chút ... Vì cậu thực sự rất mê người.
Trương Khác không ngờ để cho một cô gái nhìn thấu triệt như thế, không biết nói gì, yên tĩnh ôm chặt giai nhân trong lòng, bất ngờ nhưng không phải nghi ngờ, Địch Đan Thanh là cô gái lấp đầy một phần khoảng trống trong trái tim y.
- Đêm hôm đó ở chung cư Thanh Niên, cho dù là hiểu lầm, cậu cũng không cưỡng cầu, nhưng tựa hồ cũng chẳng thể nói cậu không đủ gan phải không?
Địch Đan Thanh mỉm cười nhìn Trương Khác:
- Hả?
Trương Khác há hốc mồm nhìn đôi mắt sáng như sao của Địch Đan Thanh:
- Tôi còn tưởng chị sẽ cho rằng đó là giấc mơ.
- Cậu thực sự nghĩ vậy đấy à?
Địch Đan Thanh trừng mắt lên nhéo cho y một cái:
- Nếu tôi chỉ 18 tuổi, tôi còn tin lời này của cậu ... Giờ có điên mới tin cậu.
Vừa rồi liên tiếp được y đưa lên cao trào, cảm giác như lịm đi đi trong khoái lạc, mỗi một cảm thụ nho nhỏ trong cơ thể tên nhóc này đều nắm bắt được, đều chiếu cố tới, cho nên hai người mới đạt được khoái cảm hoàn mỹ như vậy, tin y không biết đêm đó mình đã tỉnh mới là lạ:
- Tôi đang nghĩ, xưa nay chỉ có nữ nhân mới động chân tình, nam nhân biết chiều nữ nhân, biết thương nữ nhân, nhưng chỉ tới đó thôi ... Cậu hiểu ý tôi không?
- Đừng nói tôi tệ như thế! Giống như bạo quân tham dâm háo sắc vô độ thời phong kiến vậy!
- Về bản chất tốt hơn là bao?
Địch Đan Thanh xoay người, nằm lên người Trương Khác, chống tay nhìn mắt y hỏi.
Trương Khác cười, nụ cười của y trong bóng đêm càng thêm mơ hồ, mặc dù bị Địch Đan Thanh nói gần trúng bản chất, nhưng không cảm thấy không chịu nổi, ngược lại cảm giác như trút được gánh nặng.
Đời người được làm lại một lần đã là may mắn nhường nào, có thể vãn hồi ít nhiều nuối tiếc bao nhiêu người muốn mà không được, là nam nhân trải qua thương hải tang điền, chẳng mong mỏi tình cảm không có tạp chất.
Trương Khác luôn hiểu mình không đối diện được với chuyện Trần Ninh bỏ mình ra đi với nguyên nhân không rõ ràng, làm lòng y vướng mắc, giống như lần đó y nói với Trần Phi Dung "Tuyệt đại đa số những người sau khi chia tay đau khổ là vì họ không tìm ra nguyên nhân chia tay, nên cứ vướng mắc trong lòng."
Con cá mất là con cá to, chứ không hẳn có thể nói tình cảm y dành cho tình cảm y dành cho Đường Thanh, Hứa Tư, Tạ Vãn Tình kém sâu đậm hơn, hiện có thêm Địch Đan Thanh chiếm cứ một phần trong đó .... Tiếc là không thể kể cho Địch Đan Thanh, nếu không có khi cô ấy có thể giải tỏa cho mình?
Điện thoại ở tù đầu giường rung nhẹ, ánh sáng huỳnh quang màu lục sáng lên, có tin nhắn gửi tới, Trương Khác nhìn đồng hồ, đã hai giờ rồi, có thể đoán ra ai nhắn tin cho mình vào lúc này, do dự không biết có nên xem trước mặt Địch Đan Thanh không?
- Chắc là Hứa Tư đấy! Mấy ngày qua cô ấy thường thức đêm, cậu nên bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm.
Hành động nhỏ đó của Trương Khác làm Địch Đan Thanh cảm thấy đủ rồi, cô không nhầm về y, không hối hận đã trao thân cho y, hôn nhẹ lên môi Trương Khác rồi ngồi dậy mặc quần áo.
Trương Khác vươn tay lấy di động, Hứa Tư vì quy hoạch khu lều lán giấy Thần Hi nên gần đây thường xuyên thức đêm, gửi tin nhắc hỏi Trương Khác đã ngủ chưa.
Trương Khác bấm số Hứa Tư, Địch Đan Thanh mặc xong y phục, hôn lên má Trương Khác nói nhỏ:
- Thực sự cám ơn cậu, mặc dù chỉ là một đêm, nhưng cảm giác có người yêu thật tuyệt ..
Địch Đan Thanh đóng cửa lại, giọng nói êm ái của Hứa Tư cũng truyền tới:
- Này, chỉ sợ cậu ngủ rồi, chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút ...
Trương Khác tắt đèn, đi xuống giường, kéo rèm cửa, để bóng đêm hoàn toàn nhấn chìm bản thân, để chỉ có hai trái tim kết nối với nhau, những lời của Địch Đan Thanh càng làm y thêm trân trọng những gì đang có.
Sáng hôm sau thức dậy thì đã là 12 giờ rồi, Địch Đan Thanh tinh thần phấn chân đi vào thông báo y phải mau chóng thức dậy rửa ráy mới kịp chuyến bay đi Bắc Kinh.
Từ trên mặt của cô chẳng hề nhìn thấy dấu vết đêm hoan lạc hôm qua, cũng chẳng hề có dấu hiệu bị cảm, nghe giọng của cô, tựa hồ sáng sớm đã dậy xử lý rất nhiều việc rồi.
Trương Khác ngạc nhiên, chẳng lẽ hôm qua mình sốt nằm mơ, trước khi sắp Địch Đan Thanh đi ra ngoài, hỏi với theo:
- Chẳng lẽ tôi bị tình một đêm rồi à?
- Cái nốt ruồi đó, ngay cả bản thân chị cũng đâu dễ dàng nhìn thấy được.
Địch Đan Thanh ngẩng đầu lên nhìn nụ cười vô lại mang vẻ trêu tức của y, chẳng hề ngại ngùng nói:
- Chẳng lẽ chỉ có nam nhân biết tự sướng, nữ nhân không biết tự làm bản thân thư thái sao?
- Hả ...
Trương Khác đột nhiên phát hiện ra cô gái Địch Đan Thanh nhu nhược kia đã biến mất rồi, thầm nghĩ, nữ nhân thay đổi thật là nhanh:
- Chị vừa khôi phục sức khỏe là lại bắt đầu nhe nanh múa vuốt rồi.
- Đúng đấy, đột nhiên phát hiện ra nam nhân cũng là thứ hay.
Địch Đan Thanh nằm trong lòng Trương Khác lười biếng duỗi mình một cái:
- A, nói sai rồi, nam nhân trước giờ chẳng phải là thứ tử tế.
Nhấc mình muốn đứng dậy.
- Sao thế?
Trương Khác thấy Địch Đan Thanh cúi người muốn nhặt y phục trên thảm, nắm lấy tay cô hỏi:
Địch Đan Thanh nhặt váy lên, che đi bầu ngực và khe sâu phía dưới, ngồi ở đầu giường chăm chú nhìn Trương Khác.
- Sao thế?
Trương Khác hỏi lại, thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, trong số những nữ nhân của y, chỉ có Địch Đan Thanh có được đôi mắt nhìn xuyên thấu lòng người này.
- Nữ nhân thật ngốc, có điều nữ nhân ngốc một chút cũng tốt.
Địch Đan Thanh thùy mị vuốt ve gò má Trương Khác, cảm tưởng lúc này cô mới là người nắm quyền chủ động giữa hai người:
- Tôi hỏi cậu một câu được không? Cậu thích nhất là ai, Vãn Tình, Hứa Tư hay là Đường Thanh?
Dừng lại một chút, bổ xung thêm:
- Hay là cô bé trong lòng cậu?
- ...
Trương Khác vĩnh viễn không muốn đối diện với vấn đề này.
- Ôi, thật là đáng buồn, còn tưởng cậu cho dù có nói dối cũng sẽ an ủi người ta một chút chứ.
Địch Đan Thanh cảm khái, tay vẫn mơn man trên mặt Trương Khác:
- Cậu rất dịu dàng, rất chu đáo, cậu giống như một ngọt lửa rực sáng, luôn luôn có con thiêu thân bất chấp tất cả lao đầu vào ... Vừa rồi tôi rất dễ chịu, đó là cảm giác mỹ diệu nhất cuộc đời tôi ... Nhưng hãy để tôi trở lại là con người vốn có của mình, được không?
- Chị thật là lãnh đạm.
Trương Khác thấy hơi bị tổn thương, không ngờ hai người đi tới bước này rồi còn có thể khôi phục lại quan hệ trước kia, nhìn sâu vào mắt Địch Đan Thanh, có mối thâm tình trong đó, nhưng cũng có sự quyết liệt mạnh mẽ của riêng cô.
Giống như con thiêu thân bất chấp mọi thứ lao vào ngọn lửa, có lẽ tiếp đó sẽ hóa thành tro, hoặc có lẽ sẽ lột xác, Trương Khác nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, người Địch Đan Thanh cứng lại một chút, rồi vẫn thuận theo ý y, hơi nghiêng đầu ngẩng lên, để gò má non mịn cạ vào cằm ram ráp râu của y.
Địch Đan Thanh lùa tay vào mái tóc của Trương Khác, nam nhân to xác này hiện cứ như một đứa trẻ, trong lòng cô dâng lên nhu tình nồng đậm, không biết có nên nói cho y biết, chiều mưa hôm đó, cô và Vệ Lan ngồi trong xe nhìn y buộc dẹp cho cô bé kia không, thầm thở dài trong lòng, vòng hai tay ôm cổ y, khẽ nói:
- Đôi khi tôi cảm giác trái tim cậu trống rỗng, luôn là nữ nhân động chân tình với cậu, tim cậu mới có tình .... Có lẽ không một nữ nhân nào thực sự chiếm trọn trái tim cậu, nghĩ thế hơi bi ai, cũng cam tâm một chút ... Vì cậu thực sự rất mê người.
Trương Khác không ngờ để cho một cô gái nhìn thấu triệt như thế, không biết nói gì, yên tĩnh ôm chặt giai nhân trong lòng, bất ngờ nhưng không phải nghi ngờ, Địch Đan Thanh là cô gái lấp đầy một phần khoảng trống trong trái tim y.
- Đêm hôm đó ở chung cư Thanh Niên, cho dù là hiểu lầm, cậu cũng không cưỡng cầu, nhưng tựa hồ cũng chẳng thể nói cậu không đủ gan phải không?
Địch Đan Thanh mỉm cười nhìn Trương Khác:
- Hả?
Trương Khác há hốc mồm nhìn đôi mắt sáng như sao của Địch Đan Thanh:
- Tôi còn tưởng chị sẽ cho rằng đó là giấc mơ.
- Cậu thực sự nghĩ vậy đấy à?
Địch Đan Thanh trừng mắt lên nhéo cho y một cái:
- Nếu tôi chỉ 18 tuổi, tôi còn tin lời này của cậu ... Giờ có điên mới tin cậu.
Vừa rồi liên tiếp được y đưa lên cao trào, cảm giác như lịm đi đi trong khoái lạc, mỗi một cảm thụ nho nhỏ trong cơ thể tên nhóc này đều nắm bắt được, đều chiếu cố tới, cho nên hai người mới đạt được khoái cảm hoàn mỹ như vậy, tin y không biết đêm đó mình đã tỉnh mới là lạ:
- Tôi đang nghĩ, xưa nay chỉ có nữ nhân mới động chân tình, nam nhân biết chiều nữ nhân, biết thương nữ nhân, nhưng chỉ tới đó thôi ... Cậu hiểu ý tôi không?
- Đừng nói tôi tệ như thế! Giống như bạo quân tham dâm háo sắc vô độ thời phong kiến vậy!
- Về bản chất tốt hơn là bao?
Địch Đan Thanh xoay người, nằm lên người Trương Khác, chống tay nhìn mắt y hỏi.
Trương Khác cười, nụ cười của y trong bóng đêm càng thêm mơ hồ, mặc dù bị Địch Đan Thanh nói gần trúng bản chất, nhưng không cảm thấy không chịu nổi, ngược lại cảm giác như trút được gánh nặng.
Đời người được làm lại một lần đã là may mắn nhường nào, có thể vãn hồi ít nhiều nuối tiếc bao nhiêu người muốn mà không được, là nam nhân trải qua thương hải tang điền, chẳng mong mỏi tình cảm không có tạp chất.
Trương Khác luôn hiểu mình không đối diện được với chuyện Trần Ninh bỏ mình ra đi với nguyên nhân không rõ ràng, làm lòng y vướng mắc, giống như lần đó y nói với Trần Phi Dung "Tuyệt đại đa số những người sau khi chia tay đau khổ là vì họ không tìm ra nguyên nhân chia tay, nên cứ vướng mắc trong lòng."
Con cá mất là con cá to, chứ không hẳn có thể nói tình cảm y dành cho tình cảm y dành cho Đường Thanh, Hứa Tư, Tạ Vãn Tình kém sâu đậm hơn, hiện có thêm Địch Đan Thanh chiếm cứ một phần trong đó .... Tiếc là không thể kể cho Địch Đan Thanh, nếu không có khi cô ấy có thể giải tỏa cho mình?
Điện thoại ở tù đầu giường rung nhẹ, ánh sáng huỳnh quang màu lục sáng lên, có tin nhắn gửi tới, Trương Khác nhìn đồng hồ, đã hai giờ rồi, có thể đoán ra ai nhắn tin cho mình vào lúc này, do dự không biết có nên xem trước mặt Địch Đan Thanh không?
- Chắc là Hứa Tư đấy! Mấy ngày qua cô ấy thường thức đêm, cậu nên bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm.
Hành động nhỏ đó của Trương Khác làm Địch Đan Thanh cảm thấy đủ rồi, cô không nhầm về y, không hối hận đã trao thân cho y, hôn nhẹ lên môi Trương Khác rồi ngồi dậy mặc quần áo.
Trương Khác vươn tay lấy di động, Hứa Tư vì quy hoạch khu lều lán giấy Thần Hi nên gần đây thường xuyên thức đêm, gửi tin nhắc hỏi Trương Khác đã ngủ chưa.
Trương Khác bấm số Hứa Tư, Địch Đan Thanh mặc xong y phục, hôn lên má Trương Khác nói nhỏ:
- Thực sự cám ơn cậu, mặc dù chỉ là một đêm, nhưng cảm giác có người yêu thật tuyệt ..
Địch Đan Thanh đóng cửa lại, giọng nói êm ái của Hứa Tư cũng truyền tới:
- Này, chỉ sợ cậu ngủ rồi, chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút ...
Trương Khác tắt đèn, đi xuống giường, kéo rèm cửa, để bóng đêm hoàn toàn nhấn chìm bản thân, để chỉ có hai trái tim kết nối với nhau, những lời của Địch Đan Thanh càng làm y thêm trân trọng những gì đang có.
Sáng hôm sau thức dậy thì đã là 12 giờ rồi, Địch Đan Thanh tinh thần phấn chân đi vào thông báo y phải mau chóng thức dậy rửa ráy mới kịp chuyến bay đi Bắc Kinh.
Từ trên mặt của cô chẳng hề nhìn thấy dấu vết đêm hoan lạc hôm qua, cũng chẳng hề có dấu hiệu bị cảm, nghe giọng của cô, tựa hồ sáng sớm đã dậy xử lý rất nhiều việc rồi.
Trương Khác ngạc nhiên, chẳng lẽ hôm qua mình sốt nằm mơ, trước khi sắp Địch Đan Thanh đi ra ngoài, hỏi với theo:
- Chẳng lẽ tôi bị tình một đêm rồi à?
/1170
|