Đang nói chuyện thì xe đã đi vào Thúy Viên dừng lại, Ngô Khải Lập thấy xe tới liền chạy xuống thềm đón.
- Giám đốc Ngô sao cũng ở đây?
Khoảng tháng ba năm ngoái, Trương Khác mua một tòa nhà của Ngô Khải Lập đổi tên là tòa nhà Ái Đạt đặt văn phòng chi nhánh Bắc Kinh, Trương Khác xuống xe bắt tay Ngô Khải Lập, liếc nhìn cô em thư ký bên cạnh, hình như không phải cô năm ngoái, nhưng cũng xinh đẹp như nhau, cơ thể yểu điệu mông ra mông, ngực ra ngực, chẳng trách nam nhân toàn thế giới điên cuồng vì chữ "tiền".
- Thời gian qua tôi ở Bắc Kinh, Khác thiếu gia tới Thúy Viên, tôi thể diện lớn cỡ nào mà dám trốn không ra?
Ngô Khải Lập cười, quay sang bắt tay Hứa Thụy Bình:
- Bí thư Hứa cũng tới.
Hoạt động của Cẩm Hồ ở Bắc Kinh thường dùng CLB Sáng Nghệ, nên Hứa Thụy Bình và Ngô Khải Lập biết nhau là bình thường.
Trương Khác được Ngô Khải Lập tháp tùng đi qua con đường rải đá cuội uốn lượn giữa rừng trúc, tới một tòa tiểu lâu ba tầng, kiểu đình viện Giang Nam, Địch Đan Thanh từ hoàng hôn đã tới đây rồi, lúc này cô đang đứng ở ban công tầng hai, thấy Trương Khác thì ngạc nhiên:
- Thời gian còn sớm mà.
- Gặp phải nhân vật khó chơi, để ba Đường Thanh ứng phó, tôi về trước.
Trương Khác ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, Địch Đan Thanh có một vẻ đẹp mông lung mị hoặc.
Ngô Khải Lâp mời:
- Địch tiểu thư cùng xuống uống trà nhé, tôi vừa mang từ Hong Kong tới một ít trà rất ngon, định nhờ Khác thiếu gia nếm hộ.
Trương Khác tiếp xúc với Ngô Khải Lập không nhiều, cũng khá vui vẻ, y còn đợi Diệp Kiến Bân, ngồi xuống uống trà cũng không tệ, hỏi Địch Đan Thanh:
- Diêu Kiên và giám đốc Long Dụ gặp mặt ra sao?
- Để tôi gọi điện hỏi.
Địch Đan Thanh không nghĩ Trương Khác lại quan tâm tới việc này kỹ như thế, quay vào phòng gọi điện thoại.
Ngô Khải Lập năm ngoái bị ảnh hưởng của cơn bão tài chính, địa ốc Hong Kong thoáng cái rơi xuống mép bờ đóng băng, địa ốc Gia Lý bị tổn thất không ít, nhưng nghiệp vụ ở trong nước giúp ông ta vượt qua nguy cơ.
Kinh tế Châu Á vừa mới có dấu hiệu phục hồi thì nguy cơ kinh tế lại bùng phát ở Nga, nhưng trong nước vẫn phát triển hừng hực, đặt biệt cải cách chế độ nhà ở phúc lợi cho công nhân viên, làm Ngô Khải Lập quyết định chuyển hẳn tới trong nước phát triển.
Giới địa ốc kinh thành rất phức tạp, tranh đoạt mảnh đất đẹp đầy nội tình mà người ngoài không thể biết, đối với những người ngoài rễ không sâu, tới thành phố mới nổi như Kiến Nghiệp thuận lợi hơn ở kinh thành nhiều.
Ngô Khải Lập biết Trương Khác không có thời gian nghe mình vòng vèo, nói không chừng chỉ ở lại một đêm, mai y đã đi rồi, vừa ngồi xuống liền nói ra ý đồ của mình.
Trương Khác bật cười:
- Sao người ngoài đều hiểu lầm thế nhỉ, cứ như Kiến Nghiệp là địa bàn của Cẩm Hồ vậy? Làm những doanh nghiệp địa ốc khác muốn vào Kiến Nghiệp vừa sợ vừa hận Cẩm Hồ, chẳng lẽ giới địa ốc kinh thành có tin đồn gì?
- Tin đồn thì không có.
Ngô Khải Lập rót trà nói:
- Chỉ có điều giới địa ốc kinh thành rất xem trọng tiền đồ sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp, thế là bàn tán nhiều lên, tiếc là Khác thiếu gia không ở đây, nếu không tôi mới Khác thiếu gia lộ diện, cho đám ỷ vào gia thế ngông cuồng biết thế nào là chân nhân thực sự.
Thế tức là rõ ràng có tin đồn bất lợi cho Cẩm Hồ rồi, không biết có liên quan tới Hoành Tín không, Nghiêm Văn Giới không thể tùy tiện bước chân vào Kiến Nghiệp, tạo chút thanh thế, lôi kéo thêm một vài đám người, sẽ càng có lợi cho hắn.
Đặc biệt giới địa ốc kinh thành nói là giới công tử kinh thành cũng không quá, chỉ cần bốn năm nhà liên thủ nam tiến, sức phá hoại sẽ rất kinh người, tên Nghiêm Văn Giới này là kẻ biết mượn thế đây.
- Nói như vậy ngoài giám đốc Ngô còn có rất nhiều người muốn tới Kiến Nghiệp phát triển địa ốc?
Trương Khác hỏi:
- Tôi thì không hiểu giới địa ốc kinh thành lắm.
- Mức độ cởi mở của Bắc Kinh khá cao, thời gian đầu tiếp nạp không ít nhà đầu tư ngoại, khó tránh khỏi bị cơn bão tài chính liên lụy.
Ngô Khải Lập giải thích:
- Giới địa ốc Bắc Kinh có một cái hiện tượng, là khi suy thoái thì bộ ủy và xí nghiệp TW mua đất tăng vọt, tất nhiên sẽ làm một số công ty thoát khỏi nguy cơ tài vụ. Nhưng với những kẻ đó không kiếm được tiền, hoặc kiếm được ít tiền là lỗ vốn. Năm sau năm sau nữa, đầu tư địa ốc Bặc Kinh sẽ giảm mạnh, Kiến Nghiệp từ năm ngoái tới nay có biểu hiện bắt mắt, được kẻ đó chú ý là đương nhiên. Khác thiếu gia có biết gì về Hoành Tín không?
- Có biết một chút, nhưng không chi tiết lắm.
Trương Khác đáp rất không chân thật:
- Nguyện nghe kỹ hơn.
- Tôi cũng chỉ nghe đồn đại thôi, Hoành Tín rất hứng thú với sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp, nghe nói Nghiêm Văn Giới còn du thuyết chính phủ thành ủy Kiến Nghiệp tới Bắc Kinh mở một đại hội mời gọi đầu tư vào địa ốc ...
Diệp Kiến Bân tận khuya mới tới, Ngô Khải Lập cáo từ rời đi.
Nhìn những cô phục vụ vóc dáng cao ráo lả lướt, khuôn mặt xinh đẹp mê đắm, Diệp Kiến Bân trêu Trương Khác:
- Vị giám đốc Ngô này hiểu thị hiếu của cậu thật đấy, em nào em nấy tươi non mọng nước.
- Đúng thế, vừa rồi cậu ấy nói chuyện vui lắm, thiếu chút nữa còn bao luôn cả tiểu lâu này đấy.
Địch Đan Thanh ngồi bên cạnh nói:
- Cả nhà lẫn người, tuy chi phí không thấp, nhưng vẫn chấp nhận được.
Giọng nói rất êm ái, nghe không ra chút sơ hở nào.
Trương Khác kệ cho cô nói mỉa, đem tin tức nghe được từ Ngô Khải Lập nói cho Diệp Kiến Bân.
- Cái đại hội mời gọi đầu tư này chắc là do Tiêu Kiến Minh ra mặt thúc đẩy, chiêu này của Nghiêm Văn Giới không chỉ lôi kéo đồng minh phá vỡ tường thành sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp, còn làm Tiêu Minh Kiến được hảo cảm của giới công tử kinh thành.
Diệp Kiến Bân trầm trồ khen:
- Nghiêm Văn Giới là nhân vật khá lợi hại đấy.
- Với thế lực của Nghiêm gia, hắn có thể tới tìm La Quân mà.
Hứa Thụy Bình thắc mắc:
- Sao lại đặt cược lên Tiêu Minh Kiến?
- Nếu là tôi cũng chọn đầu tư vào Tiêu Minh Kiến, tuy nguy hiểm cao, nhưng lợi nhuận cũng cao.
Địch Đan Thanh phân tích:
- Nếu hắn đi lấy lòng La Quân, chưa chắc La Quân để ý tới hắn, ngoài ra lúc này Tiêu Minh Kiến đã không tạo thành uy hiếp gì với La Quân nữa, Nghiêm Văn Giới có giúp Tiêu Minh Kiến vãn hồi chút thanh thế, cũng không đắc tội qua mức với La Quân.
Hứa Thụy Bình ồ một tiếng, nghĩ cha mình đánh gia cao cô gái này, đúng là không ngoa chút nào.
- Tw có phải đang suy tính thăng chức cho La Quân không?
Trương Khác hỏi Diệp Kiến Bân:
- Không nghe phong phanh gì cả.
Diệp Kiến Bân lắc đầu:
- Tôi thấy bản thân La Quân cũng muốn Kiến Nghiệp ổn định thêm một hai năm nữa, năm ngoái Kiến Nghiệp mới bắt đầu bay cao, năm nay có chút quy mô, muốn kiếm được chính tích vững chắc phải kiên nhẫn một hai năm. La Quân không thể chút kiên nhẫn này cũng không có, sau này bất kể đi trấn thủ một phương hoặc tới bộ ủy ban phát triển cũng đủ tư lịch đối kháng với đối thủ cạnh tranh rồi,, TW không thể không xét tới ý kiến của Đông Hải và bản thân La Quân.
Sự dao động của Tiêu Minh Kiến luôn là một nhân tố nguy hiểm, thời gian qua thới độ của ông ta thay đổi liên hồi, La Quân có chút khí độ chính trị gia, còn Tiêu Kiến Minh hoàn toàn là một tên chính khách, làm người ta không thấy lập trường ở đâu.
Trương Khác chống cằm suy tính:
- Ngày mai Diêu Văn Thịnh có tới Bắc Kinh không?
- Chưa chắc hắn đã đi được.
Diệp Kiến Bân đáp:
- Tôi nghĩ cái đại hội mời gọi đầu tư địa ốc này hiện mới chỉ do Nghiêm Văn Giới tạo thế ở giới công tử kinh thành, phía Kiến Nghiệp chưa chắc đã có tin.
- Để Vương Duy Quân gây thêm rắc rối được không?
Diệp Kiến Bân hứng thú hỏi:
- Rắc rối kiểu gì.
- Cái đại hội mời gọi đầu tư này chắc nhìn trúng mảnh đất phía đông Yến Quy Hồ, nó thuộc về phạm vi khu cao tân.
Trương Khác nhịp nhịp tay lên bàn nói:
- Một mặt, để khu cao tân và thành phố mau chóng đưa ra quyền chuyển nhượng đất đai phải trải qua trình tự "đấu thầu" thành văn bản pháp quy, lấy văn bản ra bịt cái miệng quá tham lam của kẻ nào đó. Vì sao chuyện mời gọi đầu tư này không để Vương Duy Quân đề xuất ra trước.
- Ồ, cậu muốn hoàn toàn vứt bỏ Tiêu Minh Kiến?
Diệp Kiến Bân hiểu ngay:
- Nếu như bọn chúng cứ liên tục nhắm vào Cẩm Hồ như thế, không cho bọn chúng một cái tát, bọn chúng tưởng Cẩm Hồ dễ bắt nạt.
Trương Khác lãnh đạm nói:
- Không phải là vấn đề Cẩm Hồ hoàn toàn vứt bỏ Tiêu Minh Kiến, mà ông ta căn bản không thể đi cùng một đường với Cẩm Hồ. Cũng để Nghiêm Văn Giới biết muốn mượn thế chơi Cẩm Hồ không dễ đâu.
- Ha ha ha, hắn dày công tạo thế, Vương Duy Quân ra tay trước hưởng hết thành quả, đúng là một chiêu rút củi dưới đáy nổi lợi hại.
Diệp Kiến Bân phấn chấn hẳn lên, trên người hắn vẫn chảy dòng máu hiếu chiến thích tranh đấu, nói ra với căn cơ và nhân mạch của Diệp gia, giới công tử kinh thành cũng chẳng có mấy người làm hắn sợ, Nghiêm Văn Giới có ghê gớm tới đâu, cũng đa phần nước sông không chạm nước giếng, nhưng vì đại cục phát triển của Cẩm Hồ đôi khi phải phá bỏ quy tắc :
- Giới công tử kinh thành tên nào cũng có thể tính là giang long, còn chúng ta ở Kiến Nghiệp cũng được coi là hổ trấn sơn, nếu chỉ giới hạn cạnh tranh ở sản nghiệp địa ốc, chúng ta tương nhiên có thể không lùi một bước. Chỉ có điều công trình xây cảng ở đảo Đông Sơn dính líu tới quá nhiều phương diện, bộ giao thông, hải quan, ủy ban thương mại, ủy ban kiến thiết, bộ ngoại thương ...v..v..v.. Chỉ một chỗ bóp cổ là đủ chúng ta thê thảm. Để Vương Duy Quân đi trước một bước lôi kéo đám công tử ca ở kinh thành, thế nào cũng hơn để Nghiêm Văn Giới và Tiêu Minh Kiến dẫn dắt bọn chúng đi về phía đối diện với chúng ta ... Tiêu Minh Kiến chính là loại lấy ra để hi sinh.
Diệp Kiến Bân cũng rất tức giận với sự phản phúc của Tiêu Minh Kiến.
Người quá thanh bạch không ai theo, nước quá trong không có cá, Cẩm Hồ mà muốn hùng hổ ngăn cản cả đám người kiếm tài phú, nhất định sẽ gây nên một trận chiến đẫm máu, xu thế tài phú xã hội tập trung vào một giai tầng đặc quyền không phải lấy nỗ lực cá nhân có thể ngăn cản được.
Trương Khác lại hỏi Diệp Kiến Bân buổi tối tiếp xúc với quan viên bộ giao thông ra sao?
- Tin tức truyền tới Bắc Kinh đúng là nhanh.
Diệp Kiên Bân ôm gáy dựa vào lưng ghế, than:
- May là chúng ta áp tin tức tới bây giờ tung ra, nếu không đã loạn thế trận rồi, ải của bộ giao thông vượt qua cũng dễ, để Trung Viễn tham dự vào là được.
Trung Viễn là tập đoàn vận chuyển viễn dương Trung Quốc, xí nghiệp quốc hữu cỡ lớn thuộc bộ giao thông, yêu cầu này của bộ giao thông cũng không có gì bất ngờ.
Trương Khác gật đầu:
- Đồng ý với bọn họ đi, nhưng nếu muốn có lợi, thì cũng phải gánh vác chút trách nhiệm.
Nói chuyện tới rạng sáng Diệp Kiến Bân về thành phố, ngày mai còn dậy sớm gặp mặt quan viên tổng thự hải quan, ngủ ở Thúy Viên sợ bị tắc đường không vào được thành phố, Hứa Thụy Bình cũng đi theo.
Trương Khác ngáp dài, hỏi Địch Đan Thanh xem Thúy Viên có trò gì thư giãn giảm mệt mỏi không?
- Bên trong có một bể bơi, dẫn nước nóng từ suối trên núi xuống.
Địch Đan Thanh cười nói:
- Hình như còn có thể mời một số cô bé xinh đẹp ở Thúy Viên bơi cùng, chắc là giảm nhiều mệt mỏi lắm đấy.
Trương Khác không ngờ Thúy Viên còn có món hay như thế, nhìn một đám mỹ nữ mặc bikini bơi đi bơi lại đúng là có thể thư giãn lấy tinh thần, nhưng tâm tư này sao có thể để lộ ra với Địch Đan Thanh? Dùng một giọng điệu rất bình đạm nói:
- Ừm, đi ngâm suối nước nóng cũng không tệ...
Tự hồ khinh không thèm nói tới chuyện bơi cùng mỹ nữ.
Mặc quần đi vào bề bơi, Trương Khác hối hận ngay lập tức, cả một gian phòng lớn vắng ngắt, chỉ có đèn và nước, chẳng hi vọng xa vời Địch Đan Thanh sẽ mặc bikini gợi cảm đi vào, một mình ngâm nước hồi lâu, buồn chán ngáp lên ngáp xuống, tới một cái bóng ma cũng chẳng có ...
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Vương Duy Quân đặc biệt phê chuẩn cho Diêu Văn Thịnh nghỉ phép, để hắn về Bắc Kinh trước một ngày, Diệp Tổ Phạm cũng tới Cố gia sớm một ngày, hôm đó vừa vặn là cuối tuần, trưởng đảng được nghỉ, Đường Học Khiêm và Trương Khác tới Cố gia bái phỏng hai vị lão gia tử.
Con rể Cố lão gia tử là Trần Tân Dân cùng vợ là Cố Sướng cũng đã tới Bắc Kinh.
Trần Tân Dân từng làm việc ở tỉnh Giang Nam gần 10 năm, lên tới phó bí thư tỉnh ủy, nhưng mùa thu năm ngoái quan trường Giang Nam chấn động, Trần Tân Dân bị liên lụy bị điều tới một tỉnh trung bộ tiếp tục làm phó bí thư tỉnh ủy, tiền đổ không sáng sủa lắm.
Thế nhưng Trần Tân Dân còn căn cơ chắc chắn ở Giang Nam, đó được tính là tài nguyên chính trị cực tốt, tài nguyên này do Từ Học Bình hay Đường Học Khiêm kế thừa với Cố gia mà nói không có gì khác biệt, nhưng với Trương Khác mà nói thì khác biệt lớn.
Tỉnh Giang Nam là trạm cuối cùng trên sĩ đồ của Từ Học Bình, nếu do ông kế thừa, tới lúc lui về rồi, sẽ thành vấn đề Đường Học Khiêm kế thừa ra sao, rồi còn mối quan hệ giữa Đường Học Khiêm và Lương Vĩ Pháp phải xử lý ra sao, dù thế nào Lương Vĩ Pháp cũng thân Cẩm Hồ, không thể làm mếch lòng người ta.
Vậy chẳng bằng để Đường Học Khiêm tiếp nhận tích lũy chính trị của Trần Tân Dân ở Giang Nam, trực tiếp lập nên căn cơ của Đường Học Khiêm, như thế cũng bảo vệ được cục diện đoàn kết ổn định sau này ở cao tầng Giang Nam.
Sinh nhật Cố Trường Canh vào ngày 26 nhưng ngày 25 trạch viện Cố gia đã trở bên tấp nập.
Trạch viện Cố gia nằm ở tây bắc Bắc Kinh, cách Thúy Viên không xa, là kiến trúc kiểu tứ hợp viện, thường ngày chỉ có Cố Trường Canh và người bạn đời, giúp việc, đầu bếp, cảnh vệ ở trong nhà.
Trong trạch viện có trồng một cây ngân hạnh, Cố Trường Canh nói:
- Trước kia có hai cây ngân hạnh, năm 67 bị chết khô mất một cây, vậy là sân có một cái cây thành chữ "khốn", nhưng thời đó ai dám trồng thêm một cây nữa? Thế nên cây này một mình sống tươi tốt bao năm...
Trước bữa tối, Dịch Hinh cũng tới, cô chẳng hề có sự xấu hổ của dâu xấu đi gặp cha mẹ chống, Cố gia từ trên xuống dưới đều là trưởng bối nhìn cô lớn lên.
Lục Kiện của ti phát triển khoa học kỹ thuật ủy ban kế hoạch phát triển là đồng bọn của Diêu Văn Thịnh ở Bắc Kinh, Lục gia và Cố gia cũng là thế giao, Lục lão gia tử đã mất, theo lời Diêu Văn Thịnh, cha của Lục Kiện là Lục Tân Hoa thời trẻ từng theo đuổi cô hắn Cố Sướng mà không thành công, nên mấy năm qua quan hệ với Cố gia rất lạnh nhạt, nhưng không cấm con trai thân cật với bên này, Lục Kiện nghe nói Diêu Văn Thịnh về Bắc Kinh liền chạy tới ăn chực.
Diêu Văn Thịnh thay đổi hẳn, phấn đầu phát triển ở chính giới, đồng thời toại nguyện người trong nhà, chính thức qua lại với Dịch Hinh, còn xác định ngày kết hôn.
Lục Kiện thì còn chưa an phận, rất ham chơi, kết bạn với một cô giáo mầm non, nhưng hai cô gái hắn gọi điện trước mặt đám Trương Khác, chắc chắn không làm việc trong nhà trẻ, Địch Đan Thanh còn kiếm cơ hội lén châm chọc Trương Khác:
- Nam nhân dễ kiếm được đồng bọn cùng sở thích quá nhỉ?
Buổi tối Đường Học Khiêm cùng Dịch Vân Phi, Trần Tân Dân tiếp chuyện với hai vị lão gia tử, Đường Học Khiêm xuất thân học giả thực sự, có nghiên cứu kinh tế rất sâu, lại gần 10 năm kinh nghiệm hành chính phong phú, thành tích 4 năm kinh tế Hải Châu nhảy vọt, xem như có lý lịch hoàn mỹ.
Trương Khác cùng đám vãn bối Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh không góp vui với mấy ông già, kéo nhau tới Thúy Viên ngâm suối nước nóng.
- Giám đốc Ngô sao cũng ở đây?
Khoảng tháng ba năm ngoái, Trương Khác mua một tòa nhà của Ngô Khải Lập đổi tên là tòa nhà Ái Đạt đặt văn phòng chi nhánh Bắc Kinh, Trương Khác xuống xe bắt tay Ngô Khải Lập, liếc nhìn cô em thư ký bên cạnh, hình như không phải cô năm ngoái, nhưng cũng xinh đẹp như nhau, cơ thể yểu điệu mông ra mông, ngực ra ngực, chẳng trách nam nhân toàn thế giới điên cuồng vì chữ "tiền".
- Thời gian qua tôi ở Bắc Kinh, Khác thiếu gia tới Thúy Viên, tôi thể diện lớn cỡ nào mà dám trốn không ra?
Ngô Khải Lập cười, quay sang bắt tay Hứa Thụy Bình:
- Bí thư Hứa cũng tới.
Hoạt động của Cẩm Hồ ở Bắc Kinh thường dùng CLB Sáng Nghệ, nên Hứa Thụy Bình và Ngô Khải Lập biết nhau là bình thường.
Trương Khác được Ngô Khải Lập tháp tùng đi qua con đường rải đá cuội uốn lượn giữa rừng trúc, tới một tòa tiểu lâu ba tầng, kiểu đình viện Giang Nam, Địch Đan Thanh từ hoàng hôn đã tới đây rồi, lúc này cô đang đứng ở ban công tầng hai, thấy Trương Khác thì ngạc nhiên:
- Thời gian còn sớm mà.
- Gặp phải nhân vật khó chơi, để ba Đường Thanh ứng phó, tôi về trước.
Trương Khác ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, Địch Đan Thanh có một vẻ đẹp mông lung mị hoặc.
Ngô Khải Lâp mời:
- Địch tiểu thư cùng xuống uống trà nhé, tôi vừa mang từ Hong Kong tới một ít trà rất ngon, định nhờ Khác thiếu gia nếm hộ.
Trương Khác tiếp xúc với Ngô Khải Lập không nhiều, cũng khá vui vẻ, y còn đợi Diệp Kiến Bân, ngồi xuống uống trà cũng không tệ, hỏi Địch Đan Thanh:
- Diêu Kiên và giám đốc Long Dụ gặp mặt ra sao?
- Để tôi gọi điện hỏi.
Địch Đan Thanh không nghĩ Trương Khác lại quan tâm tới việc này kỹ như thế, quay vào phòng gọi điện thoại.
Ngô Khải Lập năm ngoái bị ảnh hưởng của cơn bão tài chính, địa ốc Hong Kong thoáng cái rơi xuống mép bờ đóng băng, địa ốc Gia Lý bị tổn thất không ít, nhưng nghiệp vụ ở trong nước giúp ông ta vượt qua nguy cơ.
Kinh tế Châu Á vừa mới có dấu hiệu phục hồi thì nguy cơ kinh tế lại bùng phát ở Nga, nhưng trong nước vẫn phát triển hừng hực, đặt biệt cải cách chế độ nhà ở phúc lợi cho công nhân viên, làm Ngô Khải Lập quyết định chuyển hẳn tới trong nước phát triển.
Giới địa ốc kinh thành rất phức tạp, tranh đoạt mảnh đất đẹp đầy nội tình mà người ngoài không thể biết, đối với những người ngoài rễ không sâu, tới thành phố mới nổi như Kiến Nghiệp thuận lợi hơn ở kinh thành nhiều.
Ngô Khải Lập biết Trương Khác không có thời gian nghe mình vòng vèo, nói không chừng chỉ ở lại một đêm, mai y đã đi rồi, vừa ngồi xuống liền nói ra ý đồ của mình.
Trương Khác bật cười:
- Sao người ngoài đều hiểu lầm thế nhỉ, cứ như Kiến Nghiệp là địa bàn của Cẩm Hồ vậy? Làm những doanh nghiệp địa ốc khác muốn vào Kiến Nghiệp vừa sợ vừa hận Cẩm Hồ, chẳng lẽ giới địa ốc kinh thành có tin đồn gì?
- Tin đồn thì không có.
Ngô Khải Lập rót trà nói:
- Chỉ có điều giới địa ốc kinh thành rất xem trọng tiền đồ sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp, thế là bàn tán nhiều lên, tiếc là Khác thiếu gia không ở đây, nếu không tôi mới Khác thiếu gia lộ diện, cho đám ỷ vào gia thế ngông cuồng biết thế nào là chân nhân thực sự.
Thế tức là rõ ràng có tin đồn bất lợi cho Cẩm Hồ rồi, không biết có liên quan tới Hoành Tín không, Nghiêm Văn Giới không thể tùy tiện bước chân vào Kiến Nghiệp, tạo chút thanh thế, lôi kéo thêm một vài đám người, sẽ càng có lợi cho hắn.
Đặc biệt giới địa ốc kinh thành nói là giới công tử kinh thành cũng không quá, chỉ cần bốn năm nhà liên thủ nam tiến, sức phá hoại sẽ rất kinh người, tên Nghiêm Văn Giới này là kẻ biết mượn thế đây.
- Nói như vậy ngoài giám đốc Ngô còn có rất nhiều người muốn tới Kiến Nghiệp phát triển địa ốc?
Trương Khác hỏi:
- Tôi thì không hiểu giới địa ốc kinh thành lắm.
- Mức độ cởi mở của Bắc Kinh khá cao, thời gian đầu tiếp nạp không ít nhà đầu tư ngoại, khó tránh khỏi bị cơn bão tài chính liên lụy.
Ngô Khải Lập giải thích:
- Giới địa ốc Bắc Kinh có một cái hiện tượng, là khi suy thoái thì bộ ủy và xí nghiệp TW mua đất tăng vọt, tất nhiên sẽ làm một số công ty thoát khỏi nguy cơ tài vụ. Nhưng với những kẻ đó không kiếm được tiền, hoặc kiếm được ít tiền là lỗ vốn. Năm sau năm sau nữa, đầu tư địa ốc Bặc Kinh sẽ giảm mạnh, Kiến Nghiệp từ năm ngoái tới nay có biểu hiện bắt mắt, được kẻ đó chú ý là đương nhiên. Khác thiếu gia có biết gì về Hoành Tín không?
- Có biết một chút, nhưng không chi tiết lắm.
Trương Khác đáp rất không chân thật:
- Nguyện nghe kỹ hơn.
- Tôi cũng chỉ nghe đồn đại thôi, Hoành Tín rất hứng thú với sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp, nghe nói Nghiêm Văn Giới còn du thuyết chính phủ thành ủy Kiến Nghiệp tới Bắc Kinh mở một đại hội mời gọi đầu tư vào địa ốc ...
Diệp Kiến Bân tận khuya mới tới, Ngô Khải Lập cáo từ rời đi.
Nhìn những cô phục vụ vóc dáng cao ráo lả lướt, khuôn mặt xinh đẹp mê đắm, Diệp Kiến Bân trêu Trương Khác:
- Vị giám đốc Ngô này hiểu thị hiếu của cậu thật đấy, em nào em nấy tươi non mọng nước.
- Đúng thế, vừa rồi cậu ấy nói chuyện vui lắm, thiếu chút nữa còn bao luôn cả tiểu lâu này đấy.
Địch Đan Thanh ngồi bên cạnh nói:
- Cả nhà lẫn người, tuy chi phí không thấp, nhưng vẫn chấp nhận được.
Giọng nói rất êm ái, nghe không ra chút sơ hở nào.
Trương Khác kệ cho cô nói mỉa, đem tin tức nghe được từ Ngô Khải Lập nói cho Diệp Kiến Bân.
- Cái đại hội mời gọi đầu tư này chắc là do Tiêu Kiến Minh ra mặt thúc đẩy, chiêu này của Nghiêm Văn Giới không chỉ lôi kéo đồng minh phá vỡ tường thành sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp, còn làm Tiêu Minh Kiến được hảo cảm của giới công tử kinh thành.
Diệp Kiến Bân trầm trồ khen:
- Nghiêm Văn Giới là nhân vật khá lợi hại đấy.
- Với thế lực của Nghiêm gia, hắn có thể tới tìm La Quân mà.
Hứa Thụy Bình thắc mắc:
- Sao lại đặt cược lên Tiêu Minh Kiến?
- Nếu là tôi cũng chọn đầu tư vào Tiêu Minh Kiến, tuy nguy hiểm cao, nhưng lợi nhuận cũng cao.
Địch Đan Thanh phân tích:
- Nếu hắn đi lấy lòng La Quân, chưa chắc La Quân để ý tới hắn, ngoài ra lúc này Tiêu Minh Kiến đã không tạo thành uy hiếp gì với La Quân nữa, Nghiêm Văn Giới có giúp Tiêu Minh Kiến vãn hồi chút thanh thế, cũng không đắc tội qua mức với La Quân.
Hứa Thụy Bình ồ một tiếng, nghĩ cha mình đánh gia cao cô gái này, đúng là không ngoa chút nào.
- Tw có phải đang suy tính thăng chức cho La Quân không?
Trương Khác hỏi Diệp Kiến Bân:
- Không nghe phong phanh gì cả.
Diệp Kiến Bân lắc đầu:
- Tôi thấy bản thân La Quân cũng muốn Kiến Nghiệp ổn định thêm một hai năm nữa, năm ngoái Kiến Nghiệp mới bắt đầu bay cao, năm nay có chút quy mô, muốn kiếm được chính tích vững chắc phải kiên nhẫn một hai năm. La Quân không thể chút kiên nhẫn này cũng không có, sau này bất kể đi trấn thủ một phương hoặc tới bộ ủy ban phát triển cũng đủ tư lịch đối kháng với đối thủ cạnh tranh rồi,, TW không thể không xét tới ý kiến của Đông Hải và bản thân La Quân.
Sự dao động của Tiêu Minh Kiến luôn là một nhân tố nguy hiểm, thời gian qua thới độ của ông ta thay đổi liên hồi, La Quân có chút khí độ chính trị gia, còn Tiêu Kiến Minh hoàn toàn là một tên chính khách, làm người ta không thấy lập trường ở đâu.
Trương Khác chống cằm suy tính:
- Ngày mai Diêu Văn Thịnh có tới Bắc Kinh không?
- Chưa chắc hắn đã đi được.
Diệp Kiến Bân đáp:
- Tôi nghĩ cái đại hội mời gọi đầu tư địa ốc này hiện mới chỉ do Nghiêm Văn Giới tạo thế ở giới công tử kinh thành, phía Kiến Nghiệp chưa chắc đã có tin.
- Để Vương Duy Quân gây thêm rắc rối được không?
Diệp Kiến Bân hứng thú hỏi:
- Rắc rối kiểu gì.
- Cái đại hội mời gọi đầu tư này chắc nhìn trúng mảnh đất phía đông Yến Quy Hồ, nó thuộc về phạm vi khu cao tân.
Trương Khác nhịp nhịp tay lên bàn nói:
- Một mặt, để khu cao tân và thành phố mau chóng đưa ra quyền chuyển nhượng đất đai phải trải qua trình tự "đấu thầu" thành văn bản pháp quy, lấy văn bản ra bịt cái miệng quá tham lam của kẻ nào đó. Vì sao chuyện mời gọi đầu tư này không để Vương Duy Quân đề xuất ra trước.
- Ồ, cậu muốn hoàn toàn vứt bỏ Tiêu Minh Kiến?
Diệp Kiến Bân hiểu ngay:
- Nếu như bọn chúng cứ liên tục nhắm vào Cẩm Hồ như thế, không cho bọn chúng một cái tát, bọn chúng tưởng Cẩm Hồ dễ bắt nạt.
Trương Khác lãnh đạm nói:
- Không phải là vấn đề Cẩm Hồ hoàn toàn vứt bỏ Tiêu Minh Kiến, mà ông ta căn bản không thể đi cùng một đường với Cẩm Hồ. Cũng để Nghiêm Văn Giới biết muốn mượn thế chơi Cẩm Hồ không dễ đâu.
- Ha ha ha, hắn dày công tạo thế, Vương Duy Quân ra tay trước hưởng hết thành quả, đúng là một chiêu rút củi dưới đáy nổi lợi hại.
Diệp Kiến Bân phấn chấn hẳn lên, trên người hắn vẫn chảy dòng máu hiếu chiến thích tranh đấu, nói ra với căn cơ và nhân mạch của Diệp gia, giới công tử kinh thành cũng chẳng có mấy người làm hắn sợ, Nghiêm Văn Giới có ghê gớm tới đâu, cũng đa phần nước sông không chạm nước giếng, nhưng vì đại cục phát triển của Cẩm Hồ đôi khi phải phá bỏ quy tắc :
- Giới công tử kinh thành tên nào cũng có thể tính là giang long, còn chúng ta ở Kiến Nghiệp cũng được coi là hổ trấn sơn, nếu chỉ giới hạn cạnh tranh ở sản nghiệp địa ốc, chúng ta tương nhiên có thể không lùi một bước. Chỉ có điều công trình xây cảng ở đảo Đông Sơn dính líu tới quá nhiều phương diện, bộ giao thông, hải quan, ủy ban thương mại, ủy ban kiến thiết, bộ ngoại thương ...v..v..v.. Chỉ một chỗ bóp cổ là đủ chúng ta thê thảm. Để Vương Duy Quân đi trước một bước lôi kéo đám công tử ca ở kinh thành, thế nào cũng hơn để Nghiêm Văn Giới và Tiêu Minh Kiến dẫn dắt bọn chúng đi về phía đối diện với chúng ta ... Tiêu Minh Kiến chính là loại lấy ra để hi sinh.
Diệp Kiến Bân cũng rất tức giận với sự phản phúc của Tiêu Minh Kiến.
Người quá thanh bạch không ai theo, nước quá trong không có cá, Cẩm Hồ mà muốn hùng hổ ngăn cản cả đám người kiếm tài phú, nhất định sẽ gây nên một trận chiến đẫm máu, xu thế tài phú xã hội tập trung vào một giai tầng đặc quyền không phải lấy nỗ lực cá nhân có thể ngăn cản được.
Trương Khác lại hỏi Diệp Kiến Bân buổi tối tiếp xúc với quan viên bộ giao thông ra sao?
- Tin tức truyền tới Bắc Kinh đúng là nhanh.
Diệp Kiên Bân ôm gáy dựa vào lưng ghế, than:
- May là chúng ta áp tin tức tới bây giờ tung ra, nếu không đã loạn thế trận rồi, ải của bộ giao thông vượt qua cũng dễ, để Trung Viễn tham dự vào là được.
Trung Viễn là tập đoàn vận chuyển viễn dương Trung Quốc, xí nghiệp quốc hữu cỡ lớn thuộc bộ giao thông, yêu cầu này của bộ giao thông cũng không có gì bất ngờ.
Trương Khác gật đầu:
- Đồng ý với bọn họ đi, nhưng nếu muốn có lợi, thì cũng phải gánh vác chút trách nhiệm.
Nói chuyện tới rạng sáng Diệp Kiến Bân về thành phố, ngày mai còn dậy sớm gặp mặt quan viên tổng thự hải quan, ngủ ở Thúy Viên sợ bị tắc đường không vào được thành phố, Hứa Thụy Bình cũng đi theo.
Trương Khác ngáp dài, hỏi Địch Đan Thanh xem Thúy Viên có trò gì thư giãn giảm mệt mỏi không?
- Bên trong có một bể bơi, dẫn nước nóng từ suối trên núi xuống.
Địch Đan Thanh cười nói:
- Hình như còn có thể mời một số cô bé xinh đẹp ở Thúy Viên bơi cùng, chắc là giảm nhiều mệt mỏi lắm đấy.
Trương Khác không ngờ Thúy Viên còn có món hay như thế, nhìn một đám mỹ nữ mặc bikini bơi đi bơi lại đúng là có thể thư giãn lấy tinh thần, nhưng tâm tư này sao có thể để lộ ra với Địch Đan Thanh? Dùng một giọng điệu rất bình đạm nói:
- Ừm, đi ngâm suối nước nóng cũng không tệ...
Tự hồ khinh không thèm nói tới chuyện bơi cùng mỹ nữ.
Mặc quần đi vào bề bơi, Trương Khác hối hận ngay lập tức, cả một gian phòng lớn vắng ngắt, chỉ có đèn và nước, chẳng hi vọng xa vời Địch Đan Thanh sẽ mặc bikini gợi cảm đi vào, một mình ngâm nước hồi lâu, buồn chán ngáp lên ngáp xuống, tới một cái bóng ma cũng chẳng có ...
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Vương Duy Quân đặc biệt phê chuẩn cho Diêu Văn Thịnh nghỉ phép, để hắn về Bắc Kinh trước một ngày, Diệp Tổ Phạm cũng tới Cố gia sớm một ngày, hôm đó vừa vặn là cuối tuần, trưởng đảng được nghỉ, Đường Học Khiêm và Trương Khác tới Cố gia bái phỏng hai vị lão gia tử.
Con rể Cố lão gia tử là Trần Tân Dân cùng vợ là Cố Sướng cũng đã tới Bắc Kinh.
Trần Tân Dân từng làm việc ở tỉnh Giang Nam gần 10 năm, lên tới phó bí thư tỉnh ủy, nhưng mùa thu năm ngoái quan trường Giang Nam chấn động, Trần Tân Dân bị liên lụy bị điều tới một tỉnh trung bộ tiếp tục làm phó bí thư tỉnh ủy, tiền đổ không sáng sủa lắm.
Thế nhưng Trần Tân Dân còn căn cơ chắc chắn ở Giang Nam, đó được tính là tài nguyên chính trị cực tốt, tài nguyên này do Từ Học Bình hay Đường Học Khiêm kế thừa với Cố gia mà nói không có gì khác biệt, nhưng với Trương Khác mà nói thì khác biệt lớn.
Tỉnh Giang Nam là trạm cuối cùng trên sĩ đồ của Từ Học Bình, nếu do ông kế thừa, tới lúc lui về rồi, sẽ thành vấn đề Đường Học Khiêm kế thừa ra sao, rồi còn mối quan hệ giữa Đường Học Khiêm và Lương Vĩ Pháp phải xử lý ra sao, dù thế nào Lương Vĩ Pháp cũng thân Cẩm Hồ, không thể làm mếch lòng người ta.
Vậy chẳng bằng để Đường Học Khiêm tiếp nhận tích lũy chính trị của Trần Tân Dân ở Giang Nam, trực tiếp lập nên căn cơ của Đường Học Khiêm, như thế cũng bảo vệ được cục diện đoàn kết ổn định sau này ở cao tầng Giang Nam.
Sinh nhật Cố Trường Canh vào ngày 26 nhưng ngày 25 trạch viện Cố gia đã trở bên tấp nập.
Trạch viện Cố gia nằm ở tây bắc Bắc Kinh, cách Thúy Viên không xa, là kiến trúc kiểu tứ hợp viện, thường ngày chỉ có Cố Trường Canh và người bạn đời, giúp việc, đầu bếp, cảnh vệ ở trong nhà.
Trong trạch viện có trồng một cây ngân hạnh, Cố Trường Canh nói:
- Trước kia có hai cây ngân hạnh, năm 67 bị chết khô mất một cây, vậy là sân có một cái cây thành chữ "khốn", nhưng thời đó ai dám trồng thêm một cây nữa? Thế nên cây này một mình sống tươi tốt bao năm...
Trước bữa tối, Dịch Hinh cũng tới, cô chẳng hề có sự xấu hổ của dâu xấu đi gặp cha mẹ chống, Cố gia từ trên xuống dưới đều là trưởng bối nhìn cô lớn lên.
Lục Kiện của ti phát triển khoa học kỹ thuật ủy ban kế hoạch phát triển là đồng bọn của Diêu Văn Thịnh ở Bắc Kinh, Lục gia và Cố gia cũng là thế giao, Lục lão gia tử đã mất, theo lời Diêu Văn Thịnh, cha của Lục Kiện là Lục Tân Hoa thời trẻ từng theo đuổi cô hắn Cố Sướng mà không thành công, nên mấy năm qua quan hệ với Cố gia rất lạnh nhạt, nhưng không cấm con trai thân cật với bên này, Lục Kiện nghe nói Diêu Văn Thịnh về Bắc Kinh liền chạy tới ăn chực.
Diêu Văn Thịnh thay đổi hẳn, phấn đầu phát triển ở chính giới, đồng thời toại nguyện người trong nhà, chính thức qua lại với Dịch Hinh, còn xác định ngày kết hôn.
Lục Kiện thì còn chưa an phận, rất ham chơi, kết bạn với một cô giáo mầm non, nhưng hai cô gái hắn gọi điện trước mặt đám Trương Khác, chắc chắn không làm việc trong nhà trẻ, Địch Đan Thanh còn kiếm cơ hội lén châm chọc Trương Khác:
- Nam nhân dễ kiếm được đồng bọn cùng sở thích quá nhỉ?
Buổi tối Đường Học Khiêm cùng Dịch Vân Phi, Trần Tân Dân tiếp chuyện với hai vị lão gia tử, Đường Học Khiêm xuất thân học giả thực sự, có nghiên cứu kinh tế rất sâu, lại gần 10 năm kinh nghiệm hành chính phong phú, thành tích 4 năm kinh tế Hải Châu nhảy vọt, xem như có lý lịch hoàn mỹ.
Trương Khác cùng đám vãn bối Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh không góp vui với mấy ông già, kéo nhau tới Thúy Viên ngâm suối nước nóng.
/1170
|