Quan Lộ Thương Đồ

Chương 994: Dụ dỗ con gái nhà lành.

/1170


Chuyện xây dựng thư viện mặc dù còn chưa chính thức công bố với giới truyền thông, nhưng đã gây xôn xao không nhỏ ở Kiến Nghiệp, Trương Khác rất nhàn nhã, mặc dù nói là chuẩn bị thi, nhưng lại có thể tạm thời đùn đẩy việc ở Cẩm Hồ, thực tế thoải mái hơn nhiều.

Mùa đông trời tối sớm, thi xong môn xác suất thì mặt trời sắp lặn xuống núi, bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu phủ thêm một màu hồng nhạt.

Trương Khác rời khỏi phòng học, hít sâu một hơi, không khí lạnh chui vào dạ dày, đầu óc hơi váng vất tức thì tỉnh táo lại.

Có vài câu Đỗ Phi trả lời không chắc lắm, hắn giữ Thẩm Tiêu lại đứng ở cửa phòng học đối chiếu đáp án, Lục Thiên Hựu kiên nhẫn đứng một bên đợi.

- Tôi có lừa bán mất Tiểu Tiêu đâu, cậu có cần theo sát vậy không?

Đỗ Phi trêu Lục Thiên Hựu:

- Hai người lát nữa hẹn hò à?

- Tôi đợi Thẩm Tiêu cùng về nhà tôi ăn cơm.

Lục Thiên Hựu nghiêm túc đáp.

- Ấy, dâu xấu sắp đi gặp cha mẹ chồng đấy à?

Trương Khác không ngờ Lục Thiên Hựu dẫn Thẩm Tiêu về nhà trước khi tốt nghiệp, đi tới chọc ghẹo:

- Thảo nào tôi thấy Tiểu Tiêu ngồi làm bài mà có vẻ thiếu tập trung.

- Không thể nào, cậu cách bạn ấy những mấy bàn, cậu lại nhìn trộm bài bạn ấy hả?

Lục Thiên Hựu nghiêm mặt lại:

- Tôi cải tà quy chính lâu rồi.

Trương Khác thở dài:

- Tiểu Tiêu viết chữ nhỏ quá, cách xa như thế làm sao thấy được? Hơn nữa ánh sáng trong lớp lại không tốt lắm ...

Nghe Trương Khác không hề che dấu ý đồ nhìn trộm bài, Lục Thiên Hựu môi giật giật nhưng không nói gì, nhận lấy cặp của Thẩm Tiêu khoác lên vai chuẩn bị đi trước.

- Nghe mày nói như thế trong lòng tao dễ chịu hơn chút rồi, vì thi cái môn này hôm qua tao thức suốt đêm.

Đỗ Phi dụi mặt, ngay cả sức đi ăn trưa cũng không còn nữa, chỉ muốn về ngủ, hỏi Lục Thiên Hựu đang định kéo Thẩm Tiêu đi:

- Này, hôm nay đưa Tiểu Tiêu về nhà ăn cơm, không phải định chúc mừng ông già cậu lên phó tỉnh trưởng đấy chứ?

Lục Thiên Hựu nghi hoặc nhìn Đỗ Phi, sau sự kiện gian lận thi cử năm ngoái, quan hệ giữa hắn và đáp Đỗ Phi, Trương Khác khá hài hòa, có điều hắn không rõ lắm thân phận của đám Trương Khác, chuyện cha hắn lên làm phó tỉnh trưởng trong trường không mấy người biết, sao Đỗ Phi trông có vẻ như đã biết từ lâu???

Lục Văn Phu hi vọng con trai có thể quan hệ bình đẳng với Trương khác ở trường, không có gánh nặng tâm lý, nên ở nhà tuyệt đối không nói tới chuyện Cẩm Hồ.

- Cái gì? Cha anh là phó tỉnh trưởng? Sao anh không nói với em?

Thẩm Tiêu chỉ biết Lục Thiên Hựu gia cảnh dư dả, cũng gặp cha hắn trong trường, rất hiền hòa, giống một giáo viên trung học, không ngờ lại là một phó tỉnh trưởng.

Trước đó cô băn khoăn rất lâu có theo Lục Thiêu Hựu về nhà ăn cơm không, khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, giờ thì hay rồi, nghe Đỗ Phi nói như thế, liền đánh trống rút lui, lí nhí nói:

- Hay là anh tự về nhà anh cơm đi, em thì thôi.

Lục Thiên Hựu tức tối trừng mắt lên nhìn Đỗ Phi, hắn phải rất tốn công mới thuyết phục được Thẩm Tiêu nhận lời về nhà hắn ăn cơm, không ngờ Đỗ Phi chạy tới phá đám, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Thẩm Tiêu, không biết phải nói sao luôn.

- Nếu như là chúc mừng cha cậu làm phó tỉnh trưởng, vậy chúng tôi góp vui không bị ghét chứ?

Trương Khác cười hỏi:

- Có cần mang quà tới không?

Nói ra thì Cẩm Hồ và Lục Văn Phu có quan hệ sâu xa, một thời dài vì Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ xung đột, thân là đại quản gia chính phủ tỉnh, Lục Văn Phu khó trách khỏi có khoảng cách với Cẩm Hồ.

Hiện khoảng cách này không còn nữa, vả lại Lục Văn Phu lại lên làm phó tỉnh trưởng phân quản công nghiệp, phạm vi công tác sẽ có liên hệ càng mật thiết với Cẩm Hồ, cũng nên để quan hệ tư nhân trở nên bình thường hóa.

- Không cần quà đâu, nhà tôi cũng rất vui nếu có bạn cùng tới.

Với Lục Thiên Hựu mà nói, chỉ cần Thẩm Tiêu không rút lui, hắn đương vui vẻ muốn đám Trương Khác, Đỗ Phi cùng tới góp vui để yểm hộ giúp Thẩm Tiêu, dù sao cũng ăn ở khách sạn, thêm hai người tới cũng không sao.

- Có cơm ăn chực là tốt rồi, tôi đi lấy xa, mọi người ra cửa đông đợi nhé.

Đỗ Phi nói:

Trương Khác, Đỗ Phi mặt dày tới nhà Lục Thiên Hựu ăn chực, Thẩm Tiêu thì thấp thỏm không thôi.

Do thường ngày lái xe tới trường, xe của Đỗ Phi cũng là một chiếc Audi xám, không gian bên trong hơi nhỏ, có điều đủ dùng rồi.

Xe rẽ vào ngõ Học Phủ, thấy ở cửa ngõ Trần Phi Dung đang nói chuyện với một nam một nữ, nam chừng 25 tóc dài che kín tai, nữ tuổi cao hơn một chút, trang điểm rất đậm, nhìn không ra tuổi thật.

Đỗ Phi ngạc nhiên hỏi Trương Khác:

- Hai người đó là ai, sao Phi Dung lại quen loại người đó.

Phố ngoài ngõ Học Phủ đã bật đèn, Trương Khác thấy mặt Trần Phi Dung có chút khó chịu, muốn xoay người bỏ đi thì nữ nhân kia đưa tay ra kéo tay cô lại, dây dưa nói gì đó.

Trương Khác định bảo Đỗ Phi lái xe tới đón Trần Phi Dung đi thì nhìn thấy chủ tịch hội sinh viên Trần Dũng đứng bên cửa nhìn Trần Phi Dung hau háu, Trương Khác liền bảo Đỗ Phi dừng xe bên đường, xem ba kẻ kia định làm trò gì?

- Đó không phải là Phi Dung sao?

Thẩm Tiêu thấp thỏm vì chuyến đi gặp cha mẹ Lục Thiên Hựu nãy giờ, nên mãi mới thấy Trần Phi Dung, nhoài người ra phía trước, kinh ngạc kêu lên:

- A, là bọn họ.

- Bạn quen hai người đó à?

Trương Khác hỏi:

- Hình như là người phụ trách tuyển người của Cty giải trí Vân Mộng Các gì đó, thường tới đây mời sinh viên tới CLB làm phục vụ, tiền lương tốt hơn trong ngõ nhiều. Nghe nói còn có boa, rất nhiều cô gái động lòng tới đó, nghe nói chỗ đó không chính quy lắm. Mình ở Sáng Vực làm việc rất tốt, nên không đi.

Trương Khác gọi điện cho Phó Tuấn:

- Có hai người làm phiền Trần Phi Dung ở cửa ngõ Học Phủ, anh bảo cảnh sát tới bắt chúng về điều tra.

Sau sự kiện Trương Khác bị uy hiếp, đồn cảnh sát đường Mã Liên phái thêm cảnh sát tuần tra, hai phút sau liền có một xe cảnh sát tuần tra đi tới, cảnh sát đi xuống muốn bắt đôi nam nữ kia vào xe, hai kẻ đó vùng vẫy lớn tiếng nói:

- Các người dựa vào cái gì muốn bắt chúng tôi?

- Có người tố cáo các người tới đây tuyển người phi pháp, mời về đồn hiệp trợ điều tra.

Cảnh sát ấn đầu hai nam nữ đó vào xe.

Trần Phi Dung không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy cảnh sát đi tới, vội vàng lấy thẻ sinh viên:

- Phi Dung.

Trương Khác thò đầu ra cửa xe gọi.

- Sao lại là bạn, thi môn xác suất sao rồi?

Trần Phi Dung mừng rỡ đi tới, nhìn thấy Trương Khác ra hiệu cho cảnh sát, hỏi:

- Vừa rồi là chuyện gì thế?

- Thi cử với mình là chuyện vặt ... Lên xe rồi hẵng nói, người ta đợi bọn mình tới ăn cơm đấy.

Trương Khác mở cửa xe để Trần Phi Dung ngồi ghế sau với Lục Thiên Hưu, không vội giải thích cho cô mà gọi điện Trần Bỉnh Đức.

- Kiểu tuyển người này của bọn chúng là mồi nhử.

Đỗ Phi giải thích cho Trần Phi Dung:

- Đợi các cô gái không chống nổi cám dỗ tới đó sẽ có công tác mỗi tháng mấy vạn đồng đợi bọn họ, rất nhiều cô gái tưởng rằng mình có thể rút khỏi vũng bùn mà không nhuốm bẩn, ha ha ha. Có bao nhiêu cô gái có thể không bị kéo xuống bùn đây? Những cô gái xinh đẹp ở Vân Mộng Các đều được niêm yết giá công khai, trong số bọn họ có mấy người là bị kề dao vào cổ ép làm nghề này? Thời buổi này ép con gái nhà lành làm gái ít lắm, bọn chúng chuyển sang dụ con gái nhà lành làm gái, dụ dỗ không phạm pháp ... Tôi chỉ lạ là, bọn chúng mù mắt hay sao mà tới tìm bạn?


/1170

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status