Ngô Kinh Đào đang lau mồ hôi.
Hắn đổ mồ hôi nóng, bởi vì xấu hổ.
Hắn xấu hổ vì võ công tuyệt học do mình nghĩ ra đều được Quan Thất sử dụng, hơn nữa còn thi triển hoàn hảo hơn so với mình.
Hắn lại chảy mồ hôi lạnh, bởi vì sợ hãi.
Hắn đã từng có một đoạn thời gian dùng thần chú, mê hương để cấm chế Quan Thất. Mặc dù lúc đó hắn đã phát hiện đây là một nhân kiệt phi thường, nhưng phải đến lúc này, hắn tận mắt nhìn thấy Quan Thất một mình giao đấu với nhiều người, còn chiếm được thượng phong, khiến cho hắn không thể xông vào trận chiến của Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương, không nhúng tay được. Bây giờ hắn mới hiểu võ công Quan Thất giỏi đến mức nào, tài hoa cao đến bao nhiêu.
Hắn nhất thời sợ hãi, bó tay vô kế.
Hắn tuy vô kế, nhưng có một người lại kịp thời nghĩ ra đối sách.
Người này đương nhiên có thể nghĩ ra kế sách ứng phó, bởi vì ngoại hiệu của y vốn là “Toán Thiên Di Sách”, một danh hiệu khác là “Đồng Tẩu Vô Khi”.
Y đương nhiên chính là Dương Vô Tà.
Quan Thất phát ra “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng”, tiếp đó muốn một quyền giết chết Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà.
Thực ra y không cần phải giết chết hai người này, y và bọn họ vốn không có thù oán.
Y cũng không có ý muốn giết bọn họ, nhưng lại không thể không giết.
Đối với y thì đây là một thử nghiệm, y muốn thử nghiệm ra một loại võ công.
Đây là một loại sáng tạo, y đã bị ý tưởng tràn đầy.
Y giống như một đứa bé, chơi đến lúc cao hứng, đắc ý, thần trí đã bị niềm vui sáng tạo tràn ngập, muốn ngừng không được, cũng chơi không biết chán.
Trong mắt y phát ra ánh sáng hưng phấn, cũng khoa tay múa chân.
“Chiêu mới” một khi đã phát ra, y muốn thử nghiệm đến cùng.
Y giống như đã trúng ma (mê muội).
Có lẽ y chính là ma, ai có thể phân rõ phật ma?
Vấn đề là, ngươi muốn thử xem mình có bao nhiêu sức lực, có thể thử sức với gỗ đá, mãnh thú.
Ngươi muốn thử nghiệm mình có bao nhiêu mị lực, có thể đi phát huy, thi triển, xem thử có bao nhiêu người tình nguyện bị ngươi nô dịch? Bao nhiêu mỹ nữ bị ngươi mê hoặc?
Ngươi muốn thể nghiệm sức mạnh của đồng tiền, có thể đi buôn bán, làm ăn. Ngươi muốn biết sự hấp dẫn của quyền lực, có thể đi tham gia chính sự, làm quan. Nếu như muốn biết loại dược liệu nào hoặc là hỗn hợp nhiều loại dược thảo nào có thể trị ung nhọt, tốt nhất là tìm một người có ung nhọt cho thuốc để xem thử.
Nhưng thử “chiêu mới” lại không như vậy.
“Chiêu mới” cần có người để thử nghiệm, bởi vì chỉ có “người” mới có thể “tiếp chiêu”. Cũng vì khả năng “chống đỡ” của người, cho nên mới phải “biến chiêu”, sáng tạo ra “chiêu mới”, sử dụng “tuyệt chiêu”.
Nhưng loại thí nghiệm này cần phải trả giá rất lớn, cái giá cũng rất cao.
Cái giá là mạng người.
Tất cả mọi thứ trên đời đều không thể quý hơn mạng người.
Mạng người cao giá nhất, bởi vì nếu không có mạng thì cũng chẳng có gì cả.
Ái tình là thứ ngọt nhất trong cuộc đời, cho nên rất quan trọng. Tự do là thứ tốt nhất trong sinh mệnh, vì vậy càng quan trọng. Nhưng nếu như không có sinh mệnh, tất cả đều là giả, không thể hưởng thụ được, cho nên sinh mệnh là quan trọng nhất.
Quan Thất đã mê muội.
Y mặc kệ tất cả, muốn thử cho ra kết quả.
Y mặc kệ ai sống? Ai chết? Người chết là ai? Người hi sinh có phải là anh kiệt nhân tài hiếm có hay không?
Thế nhưng, nếu như Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà toàn lực đánh một trận, có thể tránh được thử nghiệm này sao?
Chúng ta vốn có thể biết đáp án.
Nhưng lại không có đáp án.
Bởi vì có Dương Vô Tà, Dương Vô Tà ở đây.
Y đương nhiên không cho phép bằng hữu của mình bỏ mạng, càng không cho phép bằng hữu hi sinh vì mình.
Cho nên y vừa thấy Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương gặp nguy hiểm, liền nói một câu:
- Lôi Thuần ở chỗ hắn… bị hắn bắt.
Y vừa kêu vừa dùng tay chỉ, chỉ vào một người phía xa.
Người mà y chỉ là ai?
Ai bắt Lôi Thuần?
Lôi Thuần có thật sự rơi vào tay người đó hay không?
Những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng là Quan Thất đang trong chiến đấu, đã hoàn toàn mặc kệ tất cả. Trong suy nghĩ của y, quan trọng nhất chính là “chơi”.
Y là chiến cuồng trời sinh, y “chơi” chính là quyết chiến.
Y toàn tâm toàn ý, hết sức chăm chú, tập trung tinh thần để “chơi”. Y giống như một đứa trẻ, đang chơi thứ đồ chơi mà mình yêu thích đến mức si dại, chơi đến phát điên.
Nhưng lại có một ngoại lệ.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Khi y nghe được cái tên “Lôi Thuần” này, tất cả mọi thứ của y đều biến đổi, trở nên khẩn trương, gấp rút, lưu tâm, cùng với sốt ruột và căm phẫn giống như mê muội.
- Ai?
Y hét lớn một tiếng giống như đậy trời lấp đất, cuốn trời nuốt đất, che trời giấu đất, sụp trời nứt đất, rung trời vỡ đất:
- Ai cướp Thuần nhi đi?
Ai?
Cũng không người nào biết là ai.
Nhưng mọi người nhìn theo đầu ngón tay của Dương Vô Tà, chỉ nhìn thấy một người.
Địch Phi Kinh.
Là Địch Phi Kinh khiến Dương Vô Tà gặp nguy hiểm, Dương Vô Tà cũng trả lại nó cho Địch Phi Kinh.
Giết người thì đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền.
Đây là quy củ giang hồ, cũng là pháp tắc võ lâm.
Đây càng là quy tắc mà Dương Vô Tà tin tưởng.
Địch Phi Kinh vì muốn tránh khỏi Quan Thất liều mạng công kích, cố ý dẫn ma điên đáng sợ này đi đối phó với Dương Vô Tà. Cho nên lúc này Dương Vô Tà cũng trả lại những gì đối phương đã tặng cho y.
Y sợ Quan Thất không tin (đối phương chỉ là si, nhưng quyết không phải một kẻ ngốc. Người này chỉ là điên, lại tuyệt đối không ngu dốt), còn dùng ngón tay chỉ vào Địch Phi Kinh, khàn giọng nói:
- Lôi gia tiểu thư vẫn luôn bị hắn khống chế, hắn ép buộc Lôi Thuần để ra lệnh cho Lục Phân Bán đường. Hắn có ý đồ bất chính với Thuần cô nương đã lâu, tình cảnh của Lôi Thuần tiểu thư rất nguy hiểm…
Mấy câu nói đó rất chết người.
Quan Thất trên mặt đầy máu, trong mắt phun lửa.
Đó không còn là chiến chí, mà là sát chí.
Hắn đổ mồ hôi nóng, bởi vì xấu hổ.
Hắn xấu hổ vì võ công tuyệt học do mình nghĩ ra đều được Quan Thất sử dụng, hơn nữa còn thi triển hoàn hảo hơn so với mình.
Hắn lại chảy mồ hôi lạnh, bởi vì sợ hãi.
Hắn đã từng có một đoạn thời gian dùng thần chú, mê hương để cấm chế Quan Thất. Mặc dù lúc đó hắn đã phát hiện đây là một nhân kiệt phi thường, nhưng phải đến lúc này, hắn tận mắt nhìn thấy Quan Thất một mình giao đấu với nhiều người, còn chiếm được thượng phong, khiến cho hắn không thể xông vào trận chiến của Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương, không nhúng tay được. Bây giờ hắn mới hiểu võ công Quan Thất giỏi đến mức nào, tài hoa cao đến bao nhiêu.
Hắn nhất thời sợ hãi, bó tay vô kế.
Hắn tuy vô kế, nhưng có một người lại kịp thời nghĩ ra đối sách.
Người này đương nhiên có thể nghĩ ra kế sách ứng phó, bởi vì ngoại hiệu của y vốn là “Toán Thiên Di Sách”, một danh hiệu khác là “Đồng Tẩu Vô Khi”.
Y đương nhiên chính là Dương Vô Tà.
Quan Thất phát ra “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng”, tiếp đó muốn một quyền giết chết Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà.
Thực ra y không cần phải giết chết hai người này, y và bọn họ vốn không có thù oán.
Y cũng không có ý muốn giết bọn họ, nhưng lại không thể không giết.
Đối với y thì đây là một thử nghiệm, y muốn thử nghiệm ra một loại võ công.
Đây là một loại sáng tạo, y đã bị ý tưởng tràn đầy.
Y giống như một đứa bé, chơi đến lúc cao hứng, đắc ý, thần trí đã bị niềm vui sáng tạo tràn ngập, muốn ngừng không được, cũng chơi không biết chán.
Trong mắt y phát ra ánh sáng hưng phấn, cũng khoa tay múa chân.
“Chiêu mới” một khi đã phát ra, y muốn thử nghiệm đến cùng.
Y giống như đã trúng ma (mê muội).
Có lẽ y chính là ma, ai có thể phân rõ phật ma?
Vấn đề là, ngươi muốn thử xem mình có bao nhiêu sức lực, có thể thử sức với gỗ đá, mãnh thú.
Ngươi muốn thử nghiệm mình có bao nhiêu mị lực, có thể đi phát huy, thi triển, xem thử có bao nhiêu người tình nguyện bị ngươi nô dịch? Bao nhiêu mỹ nữ bị ngươi mê hoặc?
Ngươi muốn thể nghiệm sức mạnh của đồng tiền, có thể đi buôn bán, làm ăn. Ngươi muốn biết sự hấp dẫn của quyền lực, có thể đi tham gia chính sự, làm quan. Nếu như muốn biết loại dược liệu nào hoặc là hỗn hợp nhiều loại dược thảo nào có thể trị ung nhọt, tốt nhất là tìm một người có ung nhọt cho thuốc để xem thử.
Nhưng thử “chiêu mới” lại không như vậy.
“Chiêu mới” cần có người để thử nghiệm, bởi vì chỉ có “người” mới có thể “tiếp chiêu”. Cũng vì khả năng “chống đỡ” của người, cho nên mới phải “biến chiêu”, sáng tạo ra “chiêu mới”, sử dụng “tuyệt chiêu”.
Nhưng loại thí nghiệm này cần phải trả giá rất lớn, cái giá cũng rất cao.
Cái giá là mạng người.
Tất cả mọi thứ trên đời đều không thể quý hơn mạng người.
Mạng người cao giá nhất, bởi vì nếu không có mạng thì cũng chẳng có gì cả.
Ái tình là thứ ngọt nhất trong cuộc đời, cho nên rất quan trọng. Tự do là thứ tốt nhất trong sinh mệnh, vì vậy càng quan trọng. Nhưng nếu như không có sinh mệnh, tất cả đều là giả, không thể hưởng thụ được, cho nên sinh mệnh là quan trọng nhất.
Quan Thất đã mê muội.
Y mặc kệ tất cả, muốn thử cho ra kết quả.
Y mặc kệ ai sống? Ai chết? Người chết là ai? Người hi sinh có phải là anh kiệt nhân tài hiếm có hay không?
Thế nhưng, nếu như Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà toàn lực đánh một trận, có thể tránh được thử nghiệm này sao?
Chúng ta vốn có thể biết đáp án.
Nhưng lại không có đáp án.
Bởi vì có Dương Vô Tà, Dương Vô Tà ở đây.
Y đương nhiên không cho phép bằng hữu của mình bỏ mạng, càng không cho phép bằng hữu hi sinh vì mình.
Cho nên y vừa thấy Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương gặp nguy hiểm, liền nói một câu:
- Lôi Thuần ở chỗ hắn… bị hắn bắt.
Y vừa kêu vừa dùng tay chỉ, chỉ vào một người phía xa.
Người mà y chỉ là ai?
Ai bắt Lôi Thuần?
Lôi Thuần có thật sự rơi vào tay người đó hay không?
Những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng là Quan Thất đang trong chiến đấu, đã hoàn toàn mặc kệ tất cả. Trong suy nghĩ của y, quan trọng nhất chính là “chơi”.
Y là chiến cuồng trời sinh, y “chơi” chính là quyết chiến.
Y toàn tâm toàn ý, hết sức chăm chú, tập trung tinh thần để “chơi”. Y giống như một đứa trẻ, đang chơi thứ đồ chơi mà mình yêu thích đến mức si dại, chơi đến phát điên.
Nhưng lại có một ngoại lệ.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Khi y nghe được cái tên “Lôi Thuần” này, tất cả mọi thứ của y đều biến đổi, trở nên khẩn trương, gấp rút, lưu tâm, cùng với sốt ruột và căm phẫn giống như mê muội.
- Ai?
Y hét lớn một tiếng giống như đậy trời lấp đất, cuốn trời nuốt đất, che trời giấu đất, sụp trời nứt đất, rung trời vỡ đất:
- Ai cướp Thuần nhi đi?
Ai?
Cũng không người nào biết là ai.
Nhưng mọi người nhìn theo đầu ngón tay của Dương Vô Tà, chỉ nhìn thấy một người.
Địch Phi Kinh.
Là Địch Phi Kinh khiến Dương Vô Tà gặp nguy hiểm, Dương Vô Tà cũng trả lại nó cho Địch Phi Kinh.
Giết người thì đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền.
Đây là quy củ giang hồ, cũng là pháp tắc võ lâm.
Đây càng là quy tắc mà Dương Vô Tà tin tưởng.
Địch Phi Kinh vì muốn tránh khỏi Quan Thất liều mạng công kích, cố ý dẫn ma điên đáng sợ này đi đối phó với Dương Vô Tà. Cho nên lúc này Dương Vô Tà cũng trả lại những gì đối phương đã tặng cho y.
Y sợ Quan Thất không tin (đối phương chỉ là si, nhưng quyết không phải một kẻ ngốc. Người này chỉ là điên, lại tuyệt đối không ngu dốt), còn dùng ngón tay chỉ vào Địch Phi Kinh, khàn giọng nói:
- Lôi gia tiểu thư vẫn luôn bị hắn khống chế, hắn ép buộc Lôi Thuần để ra lệnh cho Lục Phân Bán đường. Hắn có ý đồ bất chính với Thuần cô nương đã lâu, tình cảnh của Lôi Thuần tiểu thư rất nguy hiểm…
Mấy câu nói đó rất chết người.
Quan Thất trên mặt đầy máu, trong mắt phun lửa.
Đó không còn là chiến chí, mà là sát chí.
/110
|