Buổi chụp ảnh kết thúc cũng là lúc Như Tử Kỳ cùng Thẩm Thiên Thanh trở về nước, trước khi đi, Như Tử Kỳ nước mắt lưng tròng ôm Dương Nặc không chịu buông, hại Thẩm Thiên Thanh ăn giấm chua, nhém tí nữa đã vạch mông cậu đánh ngay tại chỗ.
May mắn có Dương Mộ Anh khuyên nhủ, Như Tử Kỳ mới chịu buông tay, dùng ánh mắt tha thiết chờ mong nhìn Dương Nặc, mong anh có thể đến Cannada thăm cậu. Dương Nặc bắt đắc dĩ đồng ý, Như Tử Kỳ mới vui vẻ rời đi.
Việc Mộc Yên xử lý tên nam phóng viền cùng nữ kí giả và hai cô gái kia như thế nào? Dương Mộ Anh không mấy quan tâm, bọn họ chỉ là con cờ do Tôn Dịch lợi dụng, nay Tôn Dịch rơi đài, đương nhiên con cờ như bọn họ cũng không có kết quả tốt.
Cuộc sống của Dương Mộ Anh cùng Dương Nặc trở về quỹ đạo. Dương Nặc tiếp tục quay Tân Đạo Mộ Bút Ký, mỗi ngày quay xong đều mang thương tích đầy mình, không xướt chỗ này cũng trầy chỗ khác, mỗi lần Dương Mộ Anh nhìn thấy đều đau lòng muốn chết.
Dương Nặc thì vui vẻ hưng phấn khoe hết vết thương trên người cho cô thấy, còn bảo đau chỗ này nhức chỗ kia, làm nũng hết chỗ nói, còn chiếm không ít tiện nghi của Dương Mộ Anh, không những thế, lúc quay cảnh anh từ trên cao nhảy xuống, chẳng may bên hông bị va đập mạnh, tuy đi đứng quay phim bình thương nhưng vẫn có chút khó khăn.
Dương Nặc viện lý do bị thương, không có người chăm sóc, ép buột Dương Mộ Anh dọn sang nhà anh để dễ tiện bề chăm sóc, thuận tiện đá luôn cậu em trai khóc lóc van xin ra ngoài đường.
Dương Mộ Anh không chịu, anh lưu manh bảo bạn gái là cô thật vô lương tâm, còn làm mặt lạnh với cô hết một ngày một đêm, Dương Mộ Anh mềm lòng nhưng vẫn có chủ kiến, bảo chỉ ở cùng anh cho đến 11 giờ sẽ trở về phòng, nếu anh còn cò kè mặc cả, cô cũng mặc kệ anh.
Lúc ấy Dương Nặc mang bộ mặt không cam tâm tình nguyện đáp ứng, nếu như trong mắt không loé tia giảo hoạt, có lẽ bộ dạng đáng thương của anh sẽ khiến Dương Mộ Anh chấp nhận dọn qua ở chung cùng anh vô điều kiện.
Sau khi khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, thời gian trao dồi tình cảm càng nhiều hơn, tình cảm của hai người càng trở nên mặn nồng, khi chỉ có hai người, Dương Nặc đeo dính Dương Mộ Anh, cô đi đâu anh đi theo đó, đến ngay cả đi vệ sinh cũng đứng trước cửa chờ cô, làm Dương Mộ Anh xấu hổ oán giận anh mấy lần, riết thành thói quen nên cô mặt kệ anh.
Dương Nặc chỉ muốn bồi đấp tình cảm và gần gũi với cô nhiều hơn, trên tất cả, anh muốn cô phải luôn nghĩ về anh, để khi xa nhau, cô sẽ nhịn không được, mà nhớ đến anh, sau đó sẽ sớm trở lại Bắc Kinh tìm anh, vì thế anh mới ra hạ sách.
Thật ra anh rất vui vẻ rất hạnh phúc, bởi mỗi lần thấy cô mang biểu tình xấu hổ, ngượng ngùng, dùng ánh mắt quyến rũ oán giận nhìn anh, lòng anh ngứa ngáy khó chịu nhưng vẫn nhịn được, vì anh đã hứa với cô, trừ khi cô tự nguyện, nếu không, anh sẽ tiếp tục nhịn.
... ...... ...... .........
Tại phòng khách trong nhà Dương Nặc, Dương Mộ Anh ngồi trên sofa xem một số ghi chép linh tinh, Dương Nặc gối đầu trên đùi của cô, trên tay cầm quyển sách, ung dung đọc.
Khung cảnh ấm áp, dễ chịu hài hoà giống hệt một đôi vợ chồng vừa mời cưới.
Chợt, Dương Nặc lên tiếng. –“Anh hy vọng sau này người con gái tiếp theo khiến anh yêu thương sẽ là con gái của chúng ta.”
Dương Mộ Anh sửng sốt trong sự kinh ngạc, cô cúi đầu nhìn anh, trong mắt anh phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô, trong con ngươi sâu thẳm là sự nóng bỏng mang tính chiếm hữu bá đạo.
Dương Mộ Anh ho nhẹ, tiếp tục xem tư liệu, vờ như không thấy ai kia đang dùng ánh mắt hờn giận nhìn cô.
Dương Nặc nhăn mặt, đưa quyến sách đến trước mặt cô, chỉ tay vào dòng chữ trên đó, nói. –“Em đọc đoạn này xem.”
Dương Mộ Anh nhìn qua, cô chớp mắt, mím môi tiếp tục đọc tư liệu. Dương Nặc giận, anh ngồi dậy kéo cô vào lòng, gặm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi hơi thở cả hai trở nên khó khăn, anh mới hài lòng buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, mê hoặc nói.
“Nếu em không đọc, anh sẽ hôn tiếp.”
Dương Mộ Anh liếc xéo anh, với tay lấy cuốn sách, cất giọng ngọt ngào. –“Em cũng hy vọng người con trai tiếp theo khiến em yêu thương, sẽ là con trai của chúng ta.”
Dương Nặc hài lòng, ôm cô vào lòng, cằm đặc trên vai cô, cùng cô tiếp tục xem sách, Dương Mộ Anh không chịu, đẩy anh ra. –“Em còn phải xem vài tư liệu, anh đừng nháo.”
Bị cô đẩy ra, anh không giận chút nào, nhìn cô nghiêm túc đọc tư liệu, dáng vẻ đó có bao nhiêu mị hoặc, ai nói khi thấy người ông nghiêm túc làm việc mới hấp dẫn, khi phụ nữ nghiêm túc làm việc, nhìn cũng không kém chút nào. Trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, nhưng không manh động, ngây ngốc nhìn cô không chớp mắt.
Dương Mộ Anh bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mất tự nhiên, cô hờn giận nhìn anh. –“Làm gì anh cứ nhìn em hoài vậy?”
“Em đoán thử xem.” – Dương Nặc kề sát mặt cô, nói.
Hơi thở thơm mát của anh phả vào mặt cô cảm thấy ngứa, vội rụt cổ lại, giảo hoạt nói. –“Là vì em đẹp?”
Dương Nặc lắc đầu, nghiêm túc nói. –“Mỗi lần nhìn thấy em nghiêm túc làm việc, là mỗi lần anh đều muốn nhào tới hôn em.”
Mặt Dương Mộ Anh đỏ như quả cà chua, cô liếc xéo anh, không thèm để ý đến anh, chưa thấy ai lưu mạnh như anh, những đều như vậy cũng nói ra được.
Dương Nặc thấy cô không thèm để ý đến mình, lặp tức nhào tới ôm cô vào lòng, Dương
May mắn có Dương Mộ Anh khuyên nhủ, Như Tử Kỳ mới chịu buông tay, dùng ánh mắt tha thiết chờ mong nhìn Dương Nặc, mong anh có thể đến Cannada thăm cậu. Dương Nặc bắt đắc dĩ đồng ý, Như Tử Kỳ mới vui vẻ rời đi.
Việc Mộc Yên xử lý tên nam phóng viền cùng nữ kí giả và hai cô gái kia như thế nào? Dương Mộ Anh không mấy quan tâm, bọn họ chỉ là con cờ do Tôn Dịch lợi dụng, nay Tôn Dịch rơi đài, đương nhiên con cờ như bọn họ cũng không có kết quả tốt.
Cuộc sống của Dương Mộ Anh cùng Dương Nặc trở về quỹ đạo. Dương Nặc tiếp tục quay Tân Đạo Mộ Bút Ký, mỗi ngày quay xong đều mang thương tích đầy mình, không xướt chỗ này cũng trầy chỗ khác, mỗi lần Dương Mộ Anh nhìn thấy đều đau lòng muốn chết.
Dương Nặc thì vui vẻ hưng phấn khoe hết vết thương trên người cho cô thấy, còn bảo đau chỗ này nhức chỗ kia, làm nũng hết chỗ nói, còn chiếm không ít tiện nghi của Dương Mộ Anh, không những thế, lúc quay cảnh anh từ trên cao nhảy xuống, chẳng may bên hông bị va đập mạnh, tuy đi đứng quay phim bình thương nhưng vẫn có chút khó khăn.
Dương Nặc viện lý do bị thương, không có người chăm sóc, ép buột Dương Mộ Anh dọn sang nhà anh để dễ tiện bề chăm sóc, thuận tiện đá luôn cậu em trai khóc lóc van xin ra ngoài đường.
Dương Mộ Anh không chịu, anh lưu manh bảo bạn gái là cô thật vô lương tâm, còn làm mặt lạnh với cô hết một ngày một đêm, Dương Mộ Anh mềm lòng nhưng vẫn có chủ kiến, bảo chỉ ở cùng anh cho đến 11 giờ sẽ trở về phòng, nếu anh còn cò kè mặc cả, cô cũng mặc kệ anh.
Lúc ấy Dương Nặc mang bộ mặt không cam tâm tình nguyện đáp ứng, nếu như trong mắt không loé tia giảo hoạt, có lẽ bộ dạng đáng thương của anh sẽ khiến Dương Mộ Anh chấp nhận dọn qua ở chung cùng anh vô điều kiện.
Sau khi khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, thời gian trao dồi tình cảm càng nhiều hơn, tình cảm của hai người càng trở nên mặn nồng, khi chỉ có hai người, Dương Nặc đeo dính Dương Mộ Anh, cô đi đâu anh đi theo đó, đến ngay cả đi vệ sinh cũng đứng trước cửa chờ cô, làm Dương Mộ Anh xấu hổ oán giận anh mấy lần, riết thành thói quen nên cô mặt kệ anh.
Dương Nặc chỉ muốn bồi đấp tình cảm và gần gũi với cô nhiều hơn, trên tất cả, anh muốn cô phải luôn nghĩ về anh, để khi xa nhau, cô sẽ nhịn không được, mà nhớ đến anh, sau đó sẽ sớm trở lại Bắc Kinh tìm anh, vì thế anh mới ra hạ sách.
Thật ra anh rất vui vẻ rất hạnh phúc, bởi mỗi lần thấy cô mang biểu tình xấu hổ, ngượng ngùng, dùng ánh mắt quyến rũ oán giận nhìn anh, lòng anh ngứa ngáy khó chịu nhưng vẫn nhịn được, vì anh đã hứa với cô, trừ khi cô tự nguyện, nếu không, anh sẽ tiếp tục nhịn.
... ...... ...... .........
Tại phòng khách trong nhà Dương Nặc, Dương Mộ Anh ngồi trên sofa xem một số ghi chép linh tinh, Dương Nặc gối đầu trên đùi của cô, trên tay cầm quyển sách, ung dung đọc.
Khung cảnh ấm áp, dễ chịu hài hoà giống hệt một đôi vợ chồng vừa mời cưới.
Chợt, Dương Nặc lên tiếng. –“Anh hy vọng sau này người con gái tiếp theo khiến anh yêu thương sẽ là con gái của chúng ta.”
Dương Mộ Anh sửng sốt trong sự kinh ngạc, cô cúi đầu nhìn anh, trong mắt anh phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô, trong con ngươi sâu thẳm là sự nóng bỏng mang tính chiếm hữu bá đạo.
Dương Mộ Anh ho nhẹ, tiếp tục xem tư liệu, vờ như không thấy ai kia đang dùng ánh mắt hờn giận nhìn cô.
Dương Nặc nhăn mặt, đưa quyến sách đến trước mặt cô, chỉ tay vào dòng chữ trên đó, nói. –“Em đọc đoạn này xem.”
Dương Mộ Anh nhìn qua, cô chớp mắt, mím môi tiếp tục đọc tư liệu. Dương Nặc giận, anh ngồi dậy kéo cô vào lòng, gặm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi hơi thở cả hai trở nên khó khăn, anh mới hài lòng buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, mê hoặc nói.
“Nếu em không đọc, anh sẽ hôn tiếp.”
Dương Mộ Anh liếc xéo anh, với tay lấy cuốn sách, cất giọng ngọt ngào. –“Em cũng hy vọng người con trai tiếp theo khiến em yêu thương, sẽ là con trai của chúng ta.”
Dương Nặc hài lòng, ôm cô vào lòng, cằm đặc trên vai cô, cùng cô tiếp tục xem sách, Dương Mộ Anh không chịu, đẩy anh ra. –“Em còn phải xem vài tư liệu, anh đừng nháo.”
Bị cô đẩy ra, anh không giận chút nào, nhìn cô nghiêm túc đọc tư liệu, dáng vẻ đó có bao nhiêu mị hoặc, ai nói khi thấy người ông nghiêm túc làm việc mới hấp dẫn, khi phụ nữ nghiêm túc làm việc, nhìn cũng không kém chút nào. Trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, nhưng không manh động, ngây ngốc nhìn cô không chớp mắt.
Dương Mộ Anh bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mất tự nhiên, cô hờn giận nhìn anh. –“Làm gì anh cứ nhìn em hoài vậy?”
“Em đoán thử xem.” – Dương Nặc kề sát mặt cô, nói.
Hơi thở thơm mát của anh phả vào mặt cô cảm thấy ngứa, vội rụt cổ lại, giảo hoạt nói. –“Là vì em đẹp?”
Dương Nặc lắc đầu, nghiêm túc nói. –“Mỗi lần nhìn thấy em nghiêm túc làm việc, là mỗi lần anh đều muốn nhào tới hôn em.”
Mặt Dương Mộ Anh đỏ như quả cà chua, cô liếc xéo anh, không thèm để ý đến anh, chưa thấy ai lưu mạnh như anh, những đều như vậy cũng nói ra được.
Dương Nặc thấy cô không thèm để ý đến mình, lặp tức nhào tới ôm cô vào lòng, Dương
/26
|